Chương 12:
Chilll
24/10/2022
Lúc này Miêu Nghị đang dẫn theo Lục Tuyết Hinh chen vào đám động, đi tới trước một trạch viện điêu khắc tinh xảo.
Hiện tại hắn cũng không biết được nhà nào tốt hoặc nhà nào không tốt, đi tới đây thấy không ít người vây quanh xem náo nhiệt, nghe người xung quanh nói tiên nữ áo đỏ đứng ở đầu thành trước đó được tất cả tiên nhân bên trong thành kính ngưỡng bay vào nơi này, bèn lập tức chen lấn đi vào.
Tiên nhân có thể được tất cả tiên nhân khác kính ngưỡng tự nhiên không phải tầm thường, Miêu Nghị không khỏi hối hận để cho Trương Bàn Tử gặp phải tiên nhân áo vàng kia. Nếu không lão Nhị lão Tam ở chung một chỗ với nhau có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng bây giờ hối hận cũng đã chậm.
Hai huynh muội vừa bước lên bậc thềm liền bị tiên nhân giữ cửa ngăn lại.
Miêu Nghị lập tức ra hiệu cho Lục nha đầu lấy ra gốc quỳnh chi ngọc diệp tinh quang điểm điểm kia, gốc tiên thảo này vừa xuất hiện lập tức làm cho ánh mắt tiên nhân giữ cửa sáng lên.
Lúc này trong đám đông vây bên ngoài có người kêu lên:
Đó không phải là lão Đại và lão Tam Trương gia sao? Bọn họ hái được tiên thảo rồi sao?
Không giống tiên nhân áo vàng kia kén tới chọn lui, vừa thấy có tiên thảo lập tức có người tới dẫn Lục nha đầu vào trạch viện, bất quá lại cản Miêu Nghị muốn chia tay em mình lại bên ngoài.
Vì muội muội, Miêu Nghị gật đầu cúi người cười bồi nói:
– Nó là muội muội ta, ta đưa nó đi vào dặn dò vài câu có được chăng?
Tiên nhân giữ cửa đưa tay ngăn lại, mặt không lộ vẻ gì nói:
– Lui ra!
Lúc này Lục nha đầu trong cửa cũng lớn tiếng kêu lên:
– Đại ca, huynh cũng vào đi!
Nha đầu ngốc còn chưa nhìn ra trên người Đại ca mình chỉ có hai gốc tiên thảo, đổi lại là lão Nhị quen trộm gà trộm chó, nhất định lúc này đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị lập tức phất tay nói:
– Lão Tam, muội đi trước đi, ta đi xem thử có thể tìm được lão Nhị hay không.
– Đại ca, muội chờ huynh!
Thanh âm của Lục nha đầu biến mất ở sau cửa, bị người mang đi.
– Lão Tam, hãy tự chăm sóc cho mình!
Miêu Nghị tận lực cười phát ra thanh âm cao hứng hướng về phía đại môn, hy vọng tiếng cười của mình có thể làm cho lão Tam yên tâm.
Xoay người lại, đối mặt đám người đang nhìn mình với vẻ hâm mộ, tuy rằng mắt Miêu Nghị đỏ ngầu, môi mím chặt nhưng vẫn cố nở một nụ cười, vui vẻ tự hào vừa đi xuống thềm vừa nói với mọi người:
– Đó là muội muội ta, đã thành tiên nhân, đệ đệ ta cũng thành tiên nhân, lão Nhị cùng lão Tam nhà ta đều thành tiên nhân.
Hắn rất ít khi khoa trương như vậy, nhưng hiện tại lại hận không thể cho tất cả mọi người biết được tin tốt này. Để cho hàng xóm láng giềng biết từ nay về sau nữ cô nhi Lục gia và cô nhi Trương gia được sống cuộc sống rất tốt, người phàm không thể nào bì kịp.
Lại không nhìn thấy tiên nhân giữ cửa trợn trắng mắt có vẻ trào phúng mỉa mai.
Người quen cùng thành kéo Miêu Nghị hỏi:
– Tiểu tử Trương gia cũng thành tiên nhân ư?
Miêu Nghị gật đầu một cái thật mạnh.
Lại có mấy người quen cùng thành chen lấn tới đây, chen miệng hỏi:
– Là ngươi vào Vạn Trượng Hồng Trần hái tiên thảo sao?
Miêu Nghị lại gật đầu.
– Ngươi hái được mấy gốc tiên thảo?
Miêu Nghị tự hào đưa ra hai ngón tay:
– Hai gốc.
Có người kinh ngạc hỏi:
– Chỉ hai gốc sao, lão Đại Trương gia, ngươi không giữ lại một gốc cho mình sao?
Miêu Nghị vỗ ngực cười nói:
– Không có việc gì, không phải là Vạn Trượng Hồng Trần còn chưa phong bế sao, vẫn còn có cơ hội.
Tuy nói như vậy nhưng chắc là hắn sẽ không tiến vào nữa, bởi vì đi vào sẽ hiểu bên trong có bao nhiêu hung hiểm, không phải là lần nào cũng có thể gặp phải loại người như Yến Bắc Hồng giúp mình hóa nguy thành an, càng đi về phía sau cướp đoạt càng điên cuồng. Nếu mình đi vào nữa không khác gì là đi chịu chết, trước đó có thể còn sống đi ra thuần túy là nhờ may mắn.
– Chậc chậc, nhà lão Lục và nhà lão Trương thật là có phúc, thu được một đứa con nuôi thật ngoan, chết cũng không tiếc!
Có người kinh ngạc ngợi khen không dứt.
Miêu Nghị nhếch môi tiếp nhận mọi người chúc mừng, nụ cười trên mặt cũng đã cứng lại.
… Bạn đang đọc truyện Miêu Nghị – Quyển 1 tại nguồn: http://truyenheo.org/mieu-nghi-quyen-1-full/
Bên trong trạch viện điêu khắc tinh xảo, Lục nha đầu được người dẫn ra hậu viện, đứng trên một ngọc bàn có khắc phù văn.
Ba tên tu sĩ đứng bên ngoài ngọc bàn thành hình tam giác, đồng thời thi triển pháp thuật, rót pháp lực vào ngọc bàn, kiểm nghiệm tư chất tu hành của Lục nha đầu.
Chỉ có phàm phu tục tử mới cho rằng chỉ cần lấy được bảo vật từ Vạn Trượng Hồng Trần sẽ có thể trở thành tiên nhân. Người có tư chất dĩ nhiên không ngại tốn hao chút tài nguyên bồi dưỡng một phen, người không có tư chất sẽ không ai lãng phí tài nguyên bồi dưỡng, tống vào xó nào đó làm việc vặt là được.
Sở dĩ vị tỷ tỷ của Hoàng Thành làm thị nữ tiên nhân không để cho đệ đệ đi Vạn Trượng Hồng Trần mạo hiểm, là bởi vì vị tiên nhân chủ của nàng đã xem qua đệ đệ giúp nàng, nói đệ đệ căn bản không thích hợp tu hành, cũng không cần thiết chạy vào Vạn Trượng Hồng Trần cửu tử nhất sinh. Cho dù là tìm được bảo vật thì đã sao, cũng chỉ được người ta thu vào môn phái làm việc vặt, làm trâu làm ngựa, còn không bằng sống ở thế tục làm người phàm giàu sang.
Giống như vị lão hòa thượng trước kia nói với Miêu Nghị, để lại một gốc tiên thảo cho ngươi ngược lại sẽ hại ngươi, chính là nhìn thấu Miêu Nghị không thích hợp tu hành.
Người ta không phải là vì tiên thảo mà tới, chỉ vì không muốn hại Miêu Nghị nên mới thu lấy tiên thảo trên tay Trương Bàn Tử, tránh cho đến lúc đó Miêu Nghị hối hận cũng không kịp.
Giống như Lục nha đầu lúc này, nếu như tư chất có khả năng sẽ lập tức được ghi tên vào danh sách, lúc rời đi sẽ dẫn theo nàng về nội môn. Nếu như tư chất không được, ngay cả tên cũng sẽ không được ghi lại.
Thế nhưng kết quả khảo nghiệm làm cho tất cả tu sĩ có mặt tại trường cả kinh. Chỉ thấy đỉnh đầu Lục nha đầu đứng trên ngọc bàn có hư ảnh một con phượng hoàng phóng lên cao, lượn quanh trên bầu trời tòa trạch viện.
Người bình thường sẽ không nhìn thấy, chỉ có tu sĩ thân mang pháp nhãn mới có thể nhìn thấy, trong phút chốc toàn bộ tu sĩ cổ thành đều nhìn về phía phương hướng này.
Không ít người giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
– Phượng thể!
Giới tu hành có câu là long phượng chi tư, ý nói chính là tư chất thích hợp tu hành tốt nhất, cũng là tư chất đứng đầu nhất, long là chỉ nam nhân, phượng chỉ nữ nhân. Loại người có tư chất này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thường thường xuất hiện một người có tư chất này sẽ làm cho các phái tranh cướp nhau đến mức vỡ đầu sứt trán.
Tất cả tu sĩ có mặt đều không thể nào tin được, bọn họ có thể gặp được người có tư chất Phượng thể ở một địa phương nhỏ bé như nơi này.
Hồng Trần tiên tử trên lầu các đình viện cũng bất ngờ quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt nhìn chăm chú về phía Lục nha đầu đang đứng trên ngọc bàn, kinh ngạc lẩm bẩm nói:
– Thì ra là như vậy, Khuy Trắc Thiên Cơ thuật của Vu Hành Giả quả nhiên danh bất hư truyền!
Lục nha đầu có vẻ khẩn trương nhìn bốn phía, không biết tại sao mọi người đều dùng ánh mắt này nhìn mình.
Một đạo hồng ảnh nhanh chóng bay tới, Hồng Trần tiên tử hiện thân trong đình viện, vạt quần phất phơ đi tới.
Thấy sự xuất hiện của nàng, tất cả tu sĩ ngoan ngoãn cúi đầu lui sang hai bên.
Trưởng lão dẫn đội tới đây cơ mặt giật giật, có thể nói là âm thầm tặc lưỡi than dài. Có Hồng Trần tiên tử ở đây, mình đừng hòng mang tiểu nha đầu này đi, hoàn toàn vô duyên với bản môn. Quả thật là gặp quỷ, Hồng Trần tiên tử cao cao tại thượng không chịu ở Thiên Ngoại Thiên tiêu dao, không hiểu vì sao chạy tới đây làm gì?!
Hồng Trần tiên tử khoan thai đi tới trước ngọc bàn, nhìn Lục Tuyết Hinh có hơi khiếp đảm, sắc mặt vui vẻ đưa tay ngọc ra trước mặt nha đầu, cất giọng trong trẻo như oanh vàng hỏi:
– Không cần sợ, có muốn đi với tỷ tỷ không?
Người có thể thấy nàng cười, sợ là không nhiều lắm.
Khoảng cách gần như thế, Lục nha đầu hoàn toàn thấy rõ dung mạo Hồng Trần tiên tử, phát hiện mình chưa từng thấy qua tỷ tỷ xinh đẹp như vậy.
Đối phương hiển lộ vẻ thân thiết dưới mị lực siêu phàm thoát tục khiến cho trong đầu Lục nha đầu trống rỗng, không cách nào cự tuyệt yêu cầu của đối phương, tỉnh tỉnh mê mê theo bản năng gật đầu một cái.
Tiểu nha đầu vừa đáp ứng, Hồng Trần tiên tử thản nhiên cười một tiếng, đưa tay nắm tay nhỏ bé của nàng.
Trong phút chốc hai dải lụa đỏ dài đến trăm thước bay lên trời, ba đôi vòng vàng trên tay và trâm vàng cài trên tóc Hồng Trần tiên tử chớp mắt hóa thành hư ảnh kim phượng, mang theo hai bóng người một lớn một nhỏ bay đi, cơ hồ là ngay tức khắc biến mất trước mắt mọi người.
Trong đình viện chỉ còn lại hương thầm của Hồng Trần tiên tử như mùi hoa lan, vị trưởng lão kia giẫm chân thở dài nói:
– Đáng tiếc! Đưa tới cửa!
Phàm phu tục tử phía ngoài không thấy Hồng Trần tiên tử rời đi, Miêu Nghị cũng không có cơ hội thấy, hắn vẫn có chút không yên lòng về Trương Bàn Tử, lại chạy đến ngôi nhà dân trước đó đẩy cửa mà vào tra xét.
Vẫn như cũ, không có một bóng người nào, xem ra lão Nhị thật sự là đã bị tiên nhân mang đi.
Rời đi nơi này, hắn lại trở về địa phương đã đưa Lục nha đầu vào, hỏi thăm người xung quanh tiên nhân ở chỗ này, nhưng người bình thường không ai biết.
Trương Bàn Tử đã bị mang đi, Miêu Nghị vẫn muốn chính mắt tiễn lão Tam rời đi, nên những ngày kế tiếp ở lại trong cổ thành chờ cho đến ngày Lục nha đầu rời đi.
Nhưng cái hại do chuyện hắn tuyên dương trước đó đã xuất hiện, trước đó hắn đã khoa trương chuyện đệ đệ muội muội đều trở thành tiên nhân.
Rốt cục Hoàng Bảo Trưởng hận không được lột da sống Miêu Nghị xuất hiện trong cổ thành chặn đường hắn, Triệu Hành Ngô thoát chết trong gang tấc thấy Miêu Nghị lòng vẫn còn sợ hãi. Chính mắt y thấy dáng vẻ hung ác của Miêu Nghị lúc ấy, dùng đao giết heo đâm chết Hoàng Thành và Đại ca mình.
Lúc này các lộ tiên nhân tụ tập trong cổ thành, Hoàng Bảo Trưởng còn không có gan làm gì Miêu Nghị. Lúc đầu y bị lửa giận xông lên u mê muốn làm thịt Miêu Nghị ngay ở chỗ này, bất quá thủ hạ y vội vàng giữ lại, giúp y bình tĩnh.
Miêu Nghị phát hiện không ở nổi nơi này nữa, muốn ra thành thoát đi, lại phát hiện bốn cửa thành đều có người của Hoàng Bảo Trưởng canh chừng. Chỉ cần hắn dám đi ra ngoài, suy đoán lập tức có người theo ra ngoài giết chết hắn.
Muốn lặng lẽ bay qua thành tường thoát đi cũng không được, lỗ châu mai trên đó cũng có người coi chừng, đồng thời có hai người ngày đêm không ngừng đi theo hắn.
Hoàng Bảo Trưởng chuẩn bị kỹ càng đề phòng hắn chạy trốn, hiển nhiên là muốn đợi đến sau khi tiên nhân rời đi sẽ vây bắt hắn trong thành giết chết.
Cuối cùng Miêu Nghị chỉ có thể ẩn núp canh giữ ở cách tòa trạch viện mà Lục nha đầu đi vào không xa, hy vọng đợi đến lúc lão Tam đi ra để xem có nói chuyện được với muội muội mình không.
Còn nước còn tát, trước mắt cũng chỉ có thể ôm một chút hy vọng thử xem sao.
Lúc còn hai ngày nữa thì Vạn Trượng Hồng Trần phong bế, một bất ngờ xuất hiện khiến cho Miêu Nghị hết sức vui mừng.
Yến Bắc Hồng có thêm hai chỗ băng bó trên người thình lình xuất hiện, y cũng còn sống trở về từ Vạn Trượng Hồng Trần.
Hiển nhiên y cũng nghe nói chuyện của Hồng Trần tiên tử, đầu bù tóc rối mặt dơ bẩn, lưng đeo đại đao sải bước đi nhanh.
– Yến Đại ca, Yến Đại ca…
Miêu Nghị nấp trong góc tường thấy vậy mừng rỡ, khẽ gọi mấy tiếng.
Yến Bắc Hồng nghe tiếng sửng sốt, phát giác thanh âm thật quen thuộc, quay đầu nhìn lại thấy là Miêu Nghị cũng phải kinh ngạc ngây người, xoay người bước nhanh vào hẻm nhỏ, ngạc nhiên hết sức nói:
– Tiểu tử ngươi còn sống trở về ư? Kỳ quái thật, vì sao ngươi trở về trước cả ta?
– Chuyện này một lời khó mà nói hết…
Miêu Nghị kể lại sơ lược chuyện xảy ra sau khi Yến Bắc Hồng bỏ mình rời đi. Bất quá nghe mỹ nam tử lão Bạch kia nhắc nhở, hắn không nói tới chuyện cây cổ cầm kia.
– Bị Minh Đường Lang ném ra? Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Yến Bắc Hồng ngạc nhiên, bất quá suy nghĩ một chút cũng chỉ có khả năng này, nếu không tiểu tử này không thể nào trở lại sớm hơn mình, chợt sờ cằm chậc chậc lấy làm kỳ nói:
– Con bà nó, dọc trên đường đi lão tử liều sống liều chết, thiếu chút nữa mất mạng già mới xông được trở về. Tiểu tử ngươi may thật, chỉ nằm mơ cũng bay được ra ngoài, ta vẫn không hiểu vì sao ngươi trở về sớm hơn ta, nếu sớm biết lão tử đã cùng đi với ngươi.
– Yến Đại ca, đệ gặp phải phiền toái…
Miêu Nghị lại kể qua một lượt chuyện sau khi đệ đệ muội muội mình được tiên nhân đưa đi, bị Hoàng Bảo Trưởng chặn lại.
Yến Bắc Hồng thất kinh hỏi:
– Ngươi mang cơ hội cho đệ đệ muội muội ngươi hết, không để lại cho mình một gốc tiên thảo nào sao?
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Ta chỉ hái được hai gốc.
Yến Bắc Hồng không khỏi sinh lòng kính trọng, lúc trước y chia tay với Miêu Nghị trong Vạn Trượng Hồng Trần, còn cho là Miêu Nghị tâm cơ bất chính, muốn giở trò với mình cho nên mới khinh thường rời đi. Bây giờ mới phát hiện mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đổi lại là mình e rằng rất khó làm được giống như Miêu Nghị, nhường hết cơ hội liều mạng có được cho đệ đệ muội muội không có liên hệ máu mủ.
Y không khỏi giơ tay lên vỗ vỗ vai Miêu Nghị nói:
– Lão đệ, ngươi làm như vậy thật sự không còn gì để nói, lão ca ta thật có lỗi với ngươi.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Yến Đại ca đừng nói vậy, đệ chỉ muốn thỉnh giáo Yến Đại ca, huynh có biện pháp gì chạy trốn quan binh vây bắt, giúp đệ thoát khốn hay không?
Yến Bắc Hồng cười hắc hắc hai tiếng, kéo tay hắn:
– Chuyện này cứ để ta lo, đi, tìm một chỗ ăn uống no đủ trước rồi hãy nói.
Miêu Nghị lập tức kéo y nhắc nhở:
– Có người đang canh chừng đệ.
– Mấy tên tiểu tạp chùng, sợ gì chứ!
Yến Bắc Hồng kéo hắn đi liền.
– Trước hãy ăn uống no đủ, dưỡng tinh thần, buổi tối ca ca đưa ngươi đi!
Hai người tìm một quán ăn mới vừa khai trương, mua mấy cân thịt bò và vài cái bánh bao ăn cho no bụng.
Hiện tại hắn cũng không biết được nhà nào tốt hoặc nhà nào không tốt, đi tới đây thấy không ít người vây quanh xem náo nhiệt, nghe người xung quanh nói tiên nữ áo đỏ đứng ở đầu thành trước đó được tất cả tiên nhân bên trong thành kính ngưỡng bay vào nơi này, bèn lập tức chen lấn đi vào.
Tiên nhân có thể được tất cả tiên nhân khác kính ngưỡng tự nhiên không phải tầm thường, Miêu Nghị không khỏi hối hận để cho Trương Bàn Tử gặp phải tiên nhân áo vàng kia. Nếu không lão Nhị lão Tam ở chung một chỗ với nhau có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng bây giờ hối hận cũng đã chậm.
Hai huynh muội vừa bước lên bậc thềm liền bị tiên nhân giữ cửa ngăn lại.
Miêu Nghị lập tức ra hiệu cho Lục nha đầu lấy ra gốc quỳnh chi ngọc diệp tinh quang điểm điểm kia, gốc tiên thảo này vừa xuất hiện lập tức làm cho ánh mắt tiên nhân giữ cửa sáng lên.
Lúc này trong đám đông vây bên ngoài có người kêu lên:
Đó không phải là lão Đại và lão Tam Trương gia sao? Bọn họ hái được tiên thảo rồi sao?
Không giống tiên nhân áo vàng kia kén tới chọn lui, vừa thấy có tiên thảo lập tức có người tới dẫn Lục nha đầu vào trạch viện, bất quá lại cản Miêu Nghị muốn chia tay em mình lại bên ngoài.
Vì muội muội, Miêu Nghị gật đầu cúi người cười bồi nói:
– Nó là muội muội ta, ta đưa nó đi vào dặn dò vài câu có được chăng?
Tiên nhân giữ cửa đưa tay ngăn lại, mặt không lộ vẻ gì nói:
– Lui ra!
Lúc này Lục nha đầu trong cửa cũng lớn tiếng kêu lên:
– Đại ca, huynh cũng vào đi!
Nha đầu ngốc còn chưa nhìn ra trên người Đại ca mình chỉ có hai gốc tiên thảo, đổi lại là lão Nhị quen trộm gà trộm chó, nhất định lúc này đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị lập tức phất tay nói:
– Lão Tam, muội đi trước đi, ta đi xem thử có thể tìm được lão Nhị hay không.
– Đại ca, muội chờ huynh!
Thanh âm của Lục nha đầu biến mất ở sau cửa, bị người mang đi.
– Lão Tam, hãy tự chăm sóc cho mình!
Miêu Nghị tận lực cười phát ra thanh âm cao hứng hướng về phía đại môn, hy vọng tiếng cười của mình có thể làm cho lão Tam yên tâm.
Xoay người lại, đối mặt đám người đang nhìn mình với vẻ hâm mộ, tuy rằng mắt Miêu Nghị đỏ ngầu, môi mím chặt nhưng vẫn cố nở một nụ cười, vui vẻ tự hào vừa đi xuống thềm vừa nói với mọi người:
– Đó là muội muội ta, đã thành tiên nhân, đệ đệ ta cũng thành tiên nhân, lão Nhị cùng lão Tam nhà ta đều thành tiên nhân.
Hắn rất ít khi khoa trương như vậy, nhưng hiện tại lại hận không thể cho tất cả mọi người biết được tin tốt này. Để cho hàng xóm láng giềng biết từ nay về sau nữ cô nhi Lục gia và cô nhi Trương gia được sống cuộc sống rất tốt, người phàm không thể nào bì kịp.
Lại không nhìn thấy tiên nhân giữ cửa trợn trắng mắt có vẻ trào phúng mỉa mai.
Người quen cùng thành kéo Miêu Nghị hỏi:
– Tiểu tử Trương gia cũng thành tiên nhân ư?
Miêu Nghị gật đầu một cái thật mạnh.
Lại có mấy người quen cùng thành chen lấn tới đây, chen miệng hỏi:
– Là ngươi vào Vạn Trượng Hồng Trần hái tiên thảo sao?
Miêu Nghị lại gật đầu.
– Ngươi hái được mấy gốc tiên thảo?
Miêu Nghị tự hào đưa ra hai ngón tay:
– Hai gốc.
Có người kinh ngạc hỏi:
– Chỉ hai gốc sao, lão Đại Trương gia, ngươi không giữ lại một gốc cho mình sao?
Miêu Nghị vỗ ngực cười nói:
– Không có việc gì, không phải là Vạn Trượng Hồng Trần còn chưa phong bế sao, vẫn còn có cơ hội.
Tuy nói như vậy nhưng chắc là hắn sẽ không tiến vào nữa, bởi vì đi vào sẽ hiểu bên trong có bao nhiêu hung hiểm, không phải là lần nào cũng có thể gặp phải loại người như Yến Bắc Hồng giúp mình hóa nguy thành an, càng đi về phía sau cướp đoạt càng điên cuồng. Nếu mình đi vào nữa không khác gì là đi chịu chết, trước đó có thể còn sống đi ra thuần túy là nhờ may mắn.
– Chậc chậc, nhà lão Lục và nhà lão Trương thật là có phúc, thu được một đứa con nuôi thật ngoan, chết cũng không tiếc!
Có người kinh ngạc ngợi khen không dứt.
Miêu Nghị nhếch môi tiếp nhận mọi người chúc mừng, nụ cười trên mặt cũng đã cứng lại.
… Bạn đang đọc truyện Miêu Nghị – Quyển 1 tại nguồn: http://truyenheo.org/mieu-nghi-quyen-1-full/
Bên trong trạch viện điêu khắc tinh xảo, Lục nha đầu được người dẫn ra hậu viện, đứng trên một ngọc bàn có khắc phù văn.
Ba tên tu sĩ đứng bên ngoài ngọc bàn thành hình tam giác, đồng thời thi triển pháp thuật, rót pháp lực vào ngọc bàn, kiểm nghiệm tư chất tu hành của Lục nha đầu.
Chỉ có phàm phu tục tử mới cho rằng chỉ cần lấy được bảo vật từ Vạn Trượng Hồng Trần sẽ có thể trở thành tiên nhân. Người có tư chất dĩ nhiên không ngại tốn hao chút tài nguyên bồi dưỡng một phen, người không có tư chất sẽ không ai lãng phí tài nguyên bồi dưỡng, tống vào xó nào đó làm việc vặt là được.
Sở dĩ vị tỷ tỷ của Hoàng Thành làm thị nữ tiên nhân không để cho đệ đệ đi Vạn Trượng Hồng Trần mạo hiểm, là bởi vì vị tiên nhân chủ của nàng đã xem qua đệ đệ giúp nàng, nói đệ đệ căn bản không thích hợp tu hành, cũng không cần thiết chạy vào Vạn Trượng Hồng Trần cửu tử nhất sinh. Cho dù là tìm được bảo vật thì đã sao, cũng chỉ được người ta thu vào môn phái làm việc vặt, làm trâu làm ngựa, còn không bằng sống ở thế tục làm người phàm giàu sang.
Giống như vị lão hòa thượng trước kia nói với Miêu Nghị, để lại một gốc tiên thảo cho ngươi ngược lại sẽ hại ngươi, chính là nhìn thấu Miêu Nghị không thích hợp tu hành.
Người ta không phải là vì tiên thảo mà tới, chỉ vì không muốn hại Miêu Nghị nên mới thu lấy tiên thảo trên tay Trương Bàn Tử, tránh cho đến lúc đó Miêu Nghị hối hận cũng không kịp.
Giống như Lục nha đầu lúc này, nếu như tư chất có khả năng sẽ lập tức được ghi tên vào danh sách, lúc rời đi sẽ dẫn theo nàng về nội môn. Nếu như tư chất không được, ngay cả tên cũng sẽ không được ghi lại.
Thế nhưng kết quả khảo nghiệm làm cho tất cả tu sĩ có mặt tại trường cả kinh. Chỉ thấy đỉnh đầu Lục nha đầu đứng trên ngọc bàn có hư ảnh một con phượng hoàng phóng lên cao, lượn quanh trên bầu trời tòa trạch viện.
Người bình thường sẽ không nhìn thấy, chỉ có tu sĩ thân mang pháp nhãn mới có thể nhìn thấy, trong phút chốc toàn bộ tu sĩ cổ thành đều nhìn về phía phương hướng này.
Không ít người giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
– Phượng thể!
Giới tu hành có câu là long phượng chi tư, ý nói chính là tư chất thích hợp tu hành tốt nhất, cũng là tư chất đứng đầu nhất, long là chỉ nam nhân, phượng chỉ nữ nhân. Loại người có tư chất này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thường thường xuất hiện một người có tư chất này sẽ làm cho các phái tranh cướp nhau đến mức vỡ đầu sứt trán.
Tất cả tu sĩ có mặt đều không thể nào tin được, bọn họ có thể gặp được người có tư chất Phượng thể ở một địa phương nhỏ bé như nơi này.
Hồng Trần tiên tử trên lầu các đình viện cũng bất ngờ quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt nhìn chăm chú về phía Lục nha đầu đang đứng trên ngọc bàn, kinh ngạc lẩm bẩm nói:
– Thì ra là như vậy, Khuy Trắc Thiên Cơ thuật của Vu Hành Giả quả nhiên danh bất hư truyền!
Lục nha đầu có vẻ khẩn trương nhìn bốn phía, không biết tại sao mọi người đều dùng ánh mắt này nhìn mình.
Một đạo hồng ảnh nhanh chóng bay tới, Hồng Trần tiên tử hiện thân trong đình viện, vạt quần phất phơ đi tới.
Thấy sự xuất hiện của nàng, tất cả tu sĩ ngoan ngoãn cúi đầu lui sang hai bên.
Trưởng lão dẫn đội tới đây cơ mặt giật giật, có thể nói là âm thầm tặc lưỡi than dài. Có Hồng Trần tiên tử ở đây, mình đừng hòng mang tiểu nha đầu này đi, hoàn toàn vô duyên với bản môn. Quả thật là gặp quỷ, Hồng Trần tiên tử cao cao tại thượng không chịu ở Thiên Ngoại Thiên tiêu dao, không hiểu vì sao chạy tới đây làm gì?!
Hồng Trần tiên tử khoan thai đi tới trước ngọc bàn, nhìn Lục Tuyết Hinh có hơi khiếp đảm, sắc mặt vui vẻ đưa tay ngọc ra trước mặt nha đầu, cất giọng trong trẻo như oanh vàng hỏi:
– Không cần sợ, có muốn đi với tỷ tỷ không?
Người có thể thấy nàng cười, sợ là không nhiều lắm.
Khoảng cách gần như thế, Lục nha đầu hoàn toàn thấy rõ dung mạo Hồng Trần tiên tử, phát hiện mình chưa từng thấy qua tỷ tỷ xinh đẹp như vậy.
Đối phương hiển lộ vẻ thân thiết dưới mị lực siêu phàm thoát tục khiến cho trong đầu Lục nha đầu trống rỗng, không cách nào cự tuyệt yêu cầu của đối phương, tỉnh tỉnh mê mê theo bản năng gật đầu một cái.
Tiểu nha đầu vừa đáp ứng, Hồng Trần tiên tử thản nhiên cười một tiếng, đưa tay nắm tay nhỏ bé của nàng.
Trong phút chốc hai dải lụa đỏ dài đến trăm thước bay lên trời, ba đôi vòng vàng trên tay và trâm vàng cài trên tóc Hồng Trần tiên tử chớp mắt hóa thành hư ảnh kim phượng, mang theo hai bóng người một lớn một nhỏ bay đi, cơ hồ là ngay tức khắc biến mất trước mắt mọi người.
Trong đình viện chỉ còn lại hương thầm của Hồng Trần tiên tử như mùi hoa lan, vị trưởng lão kia giẫm chân thở dài nói:
– Đáng tiếc! Đưa tới cửa!
Phàm phu tục tử phía ngoài không thấy Hồng Trần tiên tử rời đi, Miêu Nghị cũng không có cơ hội thấy, hắn vẫn có chút không yên lòng về Trương Bàn Tử, lại chạy đến ngôi nhà dân trước đó đẩy cửa mà vào tra xét.
Vẫn như cũ, không có một bóng người nào, xem ra lão Nhị thật sự là đã bị tiên nhân mang đi.
Rời đi nơi này, hắn lại trở về địa phương đã đưa Lục nha đầu vào, hỏi thăm người xung quanh tiên nhân ở chỗ này, nhưng người bình thường không ai biết.
Trương Bàn Tử đã bị mang đi, Miêu Nghị vẫn muốn chính mắt tiễn lão Tam rời đi, nên những ngày kế tiếp ở lại trong cổ thành chờ cho đến ngày Lục nha đầu rời đi.
Nhưng cái hại do chuyện hắn tuyên dương trước đó đã xuất hiện, trước đó hắn đã khoa trương chuyện đệ đệ muội muội đều trở thành tiên nhân.
Rốt cục Hoàng Bảo Trưởng hận không được lột da sống Miêu Nghị xuất hiện trong cổ thành chặn đường hắn, Triệu Hành Ngô thoát chết trong gang tấc thấy Miêu Nghị lòng vẫn còn sợ hãi. Chính mắt y thấy dáng vẻ hung ác của Miêu Nghị lúc ấy, dùng đao giết heo đâm chết Hoàng Thành và Đại ca mình.
Lúc này các lộ tiên nhân tụ tập trong cổ thành, Hoàng Bảo Trưởng còn không có gan làm gì Miêu Nghị. Lúc đầu y bị lửa giận xông lên u mê muốn làm thịt Miêu Nghị ngay ở chỗ này, bất quá thủ hạ y vội vàng giữ lại, giúp y bình tĩnh.
Miêu Nghị phát hiện không ở nổi nơi này nữa, muốn ra thành thoát đi, lại phát hiện bốn cửa thành đều có người của Hoàng Bảo Trưởng canh chừng. Chỉ cần hắn dám đi ra ngoài, suy đoán lập tức có người theo ra ngoài giết chết hắn.
Muốn lặng lẽ bay qua thành tường thoát đi cũng không được, lỗ châu mai trên đó cũng có người coi chừng, đồng thời có hai người ngày đêm không ngừng đi theo hắn.
Hoàng Bảo Trưởng chuẩn bị kỹ càng đề phòng hắn chạy trốn, hiển nhiên là muốn đợi đến sau khi tiên nhân rời đi sẽ vây bắt hắn trong thành giết chết.
Cuối cùng Miêu Nghị chỉ có thể ẩn núp canh giữ ở cách tòa trạch viện mà Lục nha đầu đi vào không xa, hy vọng đợi đến lúc lão Tam đi ra để xem có nói chuyện được với muội muội mình không.
Còn nước còn tát, trước mắt cũng chỉ có thể ôm một chút hy vọng thử xem sao.
Lúc còn hai ngày nữa thì Vạn Trượng Hồng Trần phong bế, một bất ngờ xuất hiện khiến cho Miêu Nghị hết sức vui mừng.
Yến Bắc Hồng có thêm hai chỗ băng bó trên người thình lình xuất hiện, y cũng còn sống trở về từ Vạn Trượng Hồng Trần.
Hiển nhiên y cũng nghe nói chuyện của Hồng Trần tiên tử, đầu bù tóc rối mặt dơ bẩn, lưng đeo đại đao sải bước đi nhanh.
– Yến Đại ca, Yến Đại ca…
Miêu Nghị nấp trong góc tường thấy vậy mừng rỡ, khẽ gọi mấy tiếng.
Yến Bắc Hồng nghe tiếng sửng sốt, phát giác thanh âm thật quen thuộc, quay đầu nhìn lại thấy là Miêu Nghị cũng phải kinh ngạc ngây người, xoay người bước nhanh vào hẻm nhỏ, ngạc nhiên hết sức nói:
– Tiểu tử ngươi còn sống trở về ư? Kỳ quái thật, vì sao ngươi trở về trước cả ta?
– Chuyện này một lời khó mà nói hết…
Miêu Nghị kể lại sơ lược chuyện xảy ra sau khi Yến Bắc Hồng bỏ mình rời đi. Bất quá nghe mỹ nam tử lão Bạch kia nhắc nhở, hắn không nói tới chuyện cây cổ cầm kia.
– Bị Minh Đường Lang ném ra? Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Yến Bắc Hồng ngạc nhiên, bất quá suy nghĩ một chút cũng chỉ có khả năng này, nếu không tiểu tử này không thể nào trở lại sớm hơn mình, chợt sờ cằm chậc chậc lấy làm kỳ nói:
– Con bà nó, dọc trên đường đi lão tử liều sống liều chết, thiếu chút nữa mất mạng già mới xông được trở về. Tiểu tử ngươi may thật, chỉ nằm mơ cũng bay được ra ngoài, ta vẫn không hiểu vì sao ngươi trở về sớm hơn ta, nếu sớm biết lão tử đã cùng đi với ngươi.
– Yến Đại ca, đệ gặp phải phiền toái…
Miêu Nghị lại kể qua một lượt chuyện sau khi đệ đệ muội muội mình được tiên nhân đưa đi, bị Hoàng Bảo Trưởng chặn lại.
Yến Bắc Hồng thất kinh hỏi:
– Ngươi mang cơ hội cho đệ đệ muội muội ngươi hết, không để lại cho mình một gốc tiên thảo nào sao?
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Ta chỉ hái được hai gốc.
Yến Bắc Hồng không khỏi sinh lòng kính trọng, lúc trước y chia tay với Miêu Nghị trong Vạn Trượng Hồng Trần, còn cho là Miêu Nghị tâm cơ bất chính, muốn giở trò với mình cho nên mới khinh thường rời đi. Bây giờ mới phát hiện mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đổi lại là mình e rằng rất khó làm được giống như Miêu Nghị, nhường hết cơ hội liều mạng có được cho đệ đệ muội muội không có liên hệ máu mủ.
Y không khỏi giơ tay lên vỗ vỗ vai Miêu Nghị nói:
– Lão đệ, ngươi làm như vậy thật sự không còn gì để nói, lão ca ta thật có lỗi với ngươi.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Yến Đại ca đừng nói vậy, đệ chỉ muốn thỉnh giáo Yến Đại ca, huynh có biện pháp gì chạy trốn quan binh vây bắt, giúp đệ thoát khốn hay không?
Yến Bắc Hồng cười hắc hắc hai tiếng, kéo tay hắn:
– Chuyện này cứ để ta lo, đi, tìm một chỗ ăn uống no đủ trước rồi hãy nói.
Miêu Nghị lập tức kéo y nhắc nhở:
– Có người đang canh chừng đệ.
– Mấy tên tiểu tạp chùng, sợ gì chứ!
Yến Bắc Hồng kéo hắn đi liền.
– Trước hãy ăn uống no đủ, dưỡng tinh thần, buổi tối ca ca đưa ngươi đi!
Hai người tìm một quán ăn mới vừa khai trương, mua mấy cân thịt bò và vài cái bánh bao ăn cho no bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.