Chương 35:
Chilll
24/10/2022
Miêu Nghị cũng nhìn Xuân Tuyết, tuy năm xưa hai người là láng giềng hàng xóm, hắn cũng từng biết mặt Xuân Tuyết, nhưng lúc nàng bị đưa đi làm thị nữ tiên nhân chỉ mới mười lăm tuổi, hôm nay Xuân Tuyết đã gần ba mươi tuổi. Có câu nữ nhân tới mười tám thì thay đổi hẳn, biến hóa còn lớn hơn nam nhân, Miêu Nghị không còn có thể nhận ra nàng, cũng không hề liên tưởng tới chuyện nàng là con gái Hoàng Bảo Trưởng.
Hùng Khiếu không nói gì, bỏ lại Xuân Tuyết, cũng chạy thẳng tới Phù Quang đại điện.
Sơn chủ nghị sự, Xuân Tuyết không có tư cách đi vào, chỉ có thể đi tới chỗ tùy tùng nên ở.
Trong đại điện, Dương Khánh ngồi ở trên cao, các lộ động chủ Thiếu Thái sơn và đệ tử Lam Ngọc môn chia làm hai bên. Sau khi Hùng Khiếu hành lễ với Dương Khánh, liếc mắt nhìn qua Miêu Nghị đang đứng giữa đại điện, mới quay đầu lại đứng vào chỗ của mình.
– Vết thương trên người ngươi có đáng ngại chăng?
Dương Khánh thân khoác áo giáp ngồi trên cao, nhìn Miêu Nghị đứng dưới mỉm cười, tỏ vẻ quan tâm.
Miêu Nghị đưa ra đôi tay rách toạc hổ khẩu, có thể nhìn thấy thịt xương, máu tươi loang lổ:
– Không có gì đáng ngại.
Dương Khánh cao cao tại thượng khẽ cười một tiếng, lật tay một cái, nhẫn trữ vật đeo ở ngón giữa lóe lên ánh sáng nhạt, một đóa quỳnh chi ngọc diệp chín nhánh chín lá xuất hiện lơ lửng trong lòng bàn tay, điểm điểm tinh quang lượn quanh, rất là xinh đẹp.
Miêu Nghị không xa lạ gì vật này, chính là tiên thảo Tinh Hoa.
Chỉ thấy Dương Khánh há miệng khẽ thổi, điểm điểm tinh quang trên quỳnh chi ngọc diệp lập tức hóa thành hai luồng tinh vân bay về phía đôi tay Miêu Nghị.
Miêu Nghị ngẩn ra, điểm điểm tinh quang thổi tới đã bám vào vết thương trên tay hắn, một trận mát lạnh sảng khoái đến tận xương tủy từ trên vết thương hai tay nhanh chóng truyền ra, theo điểm điểm tinh quang ở vết thương từ từ rót vào, vết thương hổ khẩu hắn nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Bất quá chốc lát công phu, vết thương đã khép lại như lúc ban đầu, làm Miêu Nghị cảm thấy kinh ngạc, cái gọi là tiên thảo Tinh Hoa được giới tu hành tôn thờ như thánh dược chữa thương chí bảo, không ngờ rằng hiệu quả đạt tới mức khó mà tưởng tượng như vậy.
Đợi đến khi điểm điểm tinh quang hiện lên lần nữa trên quỳnh chi ngọc diệp, Dương Khánh lại há miệng thổi ra một hơi, từ quỳnh chi ngọc diệp lại bay ra một luồng tinh vân, trực tiếp chui vào trong mũi Miêu Nghị.
Theo điểm điểm tinh quang rót vào phế phủ, Miêu Nghị có thể cảm giác được nội thương trong cơ thể đang lành lại nhanh chóng.
Dương Khánh lật tay một cái, ánh sáng nhạt chợt lóe trên nhẫn trữ vật, thu tiên thảo Tinh Hoa vào.
Trong đại điện mọi người ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện Dương Khánh thật sự là coi trọng tiểu tử này, tiên thảo Tinh Hoa cũng không phải là ai cũng có, mỗi lần Vạn Trượng Hồng Trần mở ra có thể thu thập được mang ra ngoài cũng không nhiều lắm. Hơn nữa tiên thảo này sử dụng một lần sẽ bớt đi một lần, rất là trân quý, muốn lấy nữa cũng phải chờ tới ngàn năm sau Vạn Trượng Hồng Trần mở ra lần nữa.
Tiểu tử này bị chút thương nhẹ, chỉ cần dưỡng một thời gian là khỏi, lại vận dụng tới loại tiên thảo cứu mạng thường chỉ sử dụng trong thời khắc mấu chốt như vậy, Dương Khánh thật sự rộng rãi.
Quan trọng nhất là Dương Khánh lại đích thân chữa thương cho tiểu tử này.
Dù là Miêu Nghị cũng đã nhìn ra, Dương Khánh đang mua chuộc lòng người.
Bất quá lời này mọi người chỉ biết để ở trong lòng, không ai nói ra để chuốc khổ vào thân.
Hùng Khiếu khẽ cau mày, mức độ Dương Khánh thưởng thức Miêu Nghị có hơi vượt qua dự liệu của y, muốn cho Xuân Tuyết một câu trả lời sợ là không dễ dàng như vậy.
– Miêu Nghị, ta từng hứa với ngươi…
Dương Khánh vừa mở miệng, mọi người lập tức dựng tai lên, đoán chừng muốn nói chuyện để cho Miêu Nghị làm động chủ Phù Quang động, điều này làm cho mọi người rất khó chịu trong lòng.
Sở dĩ Dương Khánh dám tạo phản, dưới tay y có binh cường mã tráng cũng là một nguyên nhân, nếu đám thủ hạ động chủ của y đi nơi khác có không ít người hoàn toàn có tư cách làm sơn chủ, thế nhưng phía trên lại có Dương Khánh chèn ép. Dương Khánh cũng có thực lực làm phủ chủ, đây cũng nguyên nhân là khiến cho phủ chủ Nam Tuyên phủ Lư Ngọc kiêng kỵ.
Các lộ động chủ Thiếu Thái sơn có mặt tại trường trừ Tần Vi Vi ra, tu vi toàn là Bạch Liên bát phẩm trở lên, lăn lộn tới mức này cũng chỉ là động chủ. Tên Miêu Nghị này bất quá chỉ là một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm, mới vừa đầu hàng tới đây cũng muốn trở thành động chủ, tự nhiên mọi người có hơi không thoải mái.
Ai ngờ Dương Khánh còn chưa nói hết lời, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng ầm vang dội, cộng thêm tiếng long câu hí thảm thiết, còn có một tràng tiếng huyên náo hỗn loạn.
Mọi người giật mình kinh hãi, chẳng lẽ là phủ chủ Nam Tuyên phủ Lư Ngọc dẫn theo nhân mã đánh tới?
Dương Khánh cầm đầu, cơ hồ là trong nháy mắt ai nấy lấy binh khí từ trong nhẫn trữ vật ra cầm tay, trong khoảnh khắc đi nhanh ra ngoài.
Trong đại điện trong nháy mắt trống rỗng, chỉ còn lại một mình Miêu Nghị.
Miêu Nghị có hơi á khẩu nghẹn lời, lần này đánh một trận đã làm cho hắn dấy lên dục vọng nóng lòng đề cao tu vi mình, cho nên hắn cũng rất muốn làm động chủ Phù Quang động, nguyên nhân rất đơn giản, có thể đạt được nhiều Nguyện Lực Châu hơn.
Mắt thấy Dương Khánh sắp lên tiếng, đột nhiên xảy ra chuyện này, cũng không biết là ai phá hỏng chuyện tốt của mình.
– Miêu Nghị! Cút ra đây cho ta!
Bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng quát chói tai của Tần Vi Vi, khiến cho Miêu Nghị vừa xoay người định ra ngoài xem thử có chuyện gì giật nảy mình. Thực lực nữ nhân kia quá hùng mạnh, mình không phải là đối thủ của người ta, không biết mình lại mạo phạm nàng chỗ nào…
Vì vị trí động chủ, trước hết hãy nhẫn nhịn, chờ sau này có thực lực sẽ thu thập nàng, nghĩ tới đây Miêu Nghị chạy nhanh ra ngoài.
Phát hiện trên mảnh đất trống quảng trường phía ngoài đại điện, một đám người đang vây quanh một chỗ, không ít người quay đầu lại nhìn về phía hắn chạy tới, có kẻ kinh ngạc, có người nhếch môi lộ vẻ hài hước, mọi người chủ động nhường ra một con đường.
Chỉ thấy Tần Vi Vi cầm xà mâu thương trong tay mà đứng, mặt như sương lạnh nhìn mình chằm chằm. Dưới chân nàng có một thớt long câu ngã xuống trong vũng máu đang co giật, Miêu Nghị liếc mắt một cái liền nhận ra là long câu của Tần Vi Vi.
Diêm Tu đang gật đầu cúi người, ra sức thi lễ xin lỗi với Tần Vi Vi.
Miêu Nghị gãi gãi đầu, có vẻ không hiểu chuyện gì. Mới vừa rồi hắn ở trong đại điện, chẳng lẽ nói hắn giết long câu của nàng, Diêm Tu cũng không có gan này mới đúng.
– Vì sao Tần động chủ lại nổi giận với ta?
Gương mặt Miêu Nghị cũng trầm xuống, tuy tu vi thấp nhưng tính tình hắn cũng không phải mềm yếu, nếu không cũng không thể sống trong thành thị bảo bọc đệ đệ muội muội không bị người ta ức hiếp.
Tần Vi Vi giơ thương chỉ Diêm Tu, tức giận nói:
– Hỏi súc sinh của ngươi đi!
Mũi thương sắp đâm trúng ngực, Diêm Tu yếu ớt lắc mình tránh né, Hắc Thán lắc đầu vẫy đuôi dương dương đắc ý đang ở phía sau lão.
Hùng Khiếu không nói gì, bỏ lại Xuân Tuyết, cũng chạy thẳng tới Phù Quang đại điện.
Sơn chủ nghị sự, Xuân Tuyết không có tư cách đi vào, chỉ có thể đi tới chỗ tùy tùng nên ở.
Trong đại điện, Dương Khánh ngồi ở trên cao, các lộ động chủ Thiếu Thái sơn và đệ tử Lam Ngọc môn chia làm hai bên. Sau khi Hùng Khiếu hành lễ với Dương Khánh, liếc mắt nhìn qua Miêu Nghị đang đứng giữa đại điện, mới quay đầu lại đứng vào chỗ của mình.
– Vết thương trên người ngươi có đáng ngại chăng?
Dương Khánh thân khoác áo giáp ngồi trên cao, nhìn Miêu Nghị đứng dưới mỉm cười, tỏ vẻ quan tâm.
Miêu Nghị đưa ra đôi tay rách toạc hổ khẩu, có thể nhìn thấy thịt xương, máu tươi loang lổ:
– Không có gì đáng ngại.
Dương Khánh cao cao tại thượng khẽ cười một tiếng, lật tay một cái, nhẫn trữ vật đeo ở ngón giữa lóe lên ánh sáng nhạt, một đóa quỳnh chi ngọc diệp chín nhánh chín lá xuất hiện lơ lửng trong lòng bàn tay, điểm điểm tinh quang lượn quanh, rất là xinh đẹp.
Miêu Nghị không xa lạ gì vật này, chính là tiên thảo Tinh Hoa.
Chỉ thấy Dương Khánh há miệng khẽ thổi, điểm điểm tinh quang trên quỳnh chi ngọc diệp lập tức hóa thành hai luồng tinh vân bay về phía đôi tay Miêu Nghị.
Miêu Nghị ngẩn ra, điểm điểm tinh quang thổi tới đã bám vào vết thương trên tay hắn, một trận mát lạnh sảng khoái đến tận xương tủy từ trên vết thương hai tay nhanh chóng truyền ra, theo điểm điểm tinh quang ở vết thương từ từ rót vào, vết thương hổ khẩu hắn nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Bất quá chốc lát công phu, vết thương đã khép lại như lúc ban đầu, làm Miêu Nghị cảm thấy kinh ngạc, cái gọi là tiên thảo Tinh Hoa được giới tu hành tôn thờ như thánh dược chữa thương chí bảo, không ngờ rằng hiệu quả đạt tới mức khó mà tưởng tượng như vậy.
Đợi đến khi điểm điểm tinh quang hiện lên lần nữa trên quỳnh chi ngọc diệp, Dương Khánh lại há miệng thổi ra một hơi, từ quỳnh chi ngọc diệp lại bay ra một luồng tinh vân, trực tiếp chui vào trong mũi Miêu Nghị.
Theo điểm điểm tinh quang rót vào phế phủ, Miêu Nghị có thể cảm giác được nội thương trong cơ thể đang lành lại nhanh chóng.
Dương Khánh lật tay một cái, ánh sáng nhạt chợt lóe trên nhẫn trữ vật, thu tiên thảo Tinh Hoa vào.
Trong đại điện mọi người ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện Dương Khánh thật sự là coi trọng tiểu tử này, tiên thảo Tinh Hoa cũng không phải là ai cũng có, mỗi lần Vạn Trượng Hồng Trần mở ra có thể thu thập được mang ra ngoài cũng không nhiều lắm. Hơn nữa tiên thảo này sử dụng một lần sẽ bớt đi một lần, rất là trân quý, muốn lấy nữa cũng phải chờ tới ngàn năm sau Vạn Trượng Hồng Trần mở ra lần nữa.
Tiểu tử này bị chút thương nhẹ, chỉ cần dưỡng một thời gian là khỏi, lại vận dụng tới loại tiên thảo cứu mạng thường chỉ sử dụng trong thời khắc mấu chốt như vậy, Dương Khánh thật sự rộng rãi.
Quan trọng nhất là Dương Khánh lại đích thân chữa thương cho tiểu tử này.
Dù là Miêu Nghị cũng đã nhìn ra, Dương Khánh đang mua chuộc lòng người.
Bất quá lời này mọi người chỉ biết để ở trong lòng, không ai nói ra để chuốc khổ vào thân.
Hùng Khiếu khẽ cau mày, mức độ Dương Khánh thưởng thức Miêu Nghị có hơi vượt qua dự liệu của y, muốn cho Xuân Tuyết một câu trả lời sợ là không dễ dàng như vậy.
– Miêu Nghị, ta từng hứa với ngươi…
Dương Khánh vừa mở miệng, mọi người lập tức dựng tai lên, đoán chừng muốn nói chuyện để cho Miêu Nghị làm động chủ Phù Quang động, điều này làm cho mọi người rất khó chịu trong lòng.
Sở dĩ Dương Khánh dám tạo phản, dưới tay y có binh cường mã tráng cũng là một nguyên nhân, nếu đám thủ hạ động chủ của y đi nơi khác có không ít người hoàn toàn có tư cách làm sơn chủ, thế nhưng phía trên lại có Dương Khánh chèn ép. Dương Khánh cũng có thực lực làm phủ chủ, đây cũng nguyên nhân là khiến cho phủ chủ Nam Tuyên phủ Lư Ngọc kiêng kỵ.
Các lộ động chủ Thiếu Thái sơn có mặt tại trường trừ Tần Vi Vi ra, tu vi toàn là Bạch Liên bát phẩm trở lên, lăn lộn tới mức này cũng chỉ là động chủ. Tên Miêu Nghị này bất quá chỉ là một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm, mới vừa đầu hàng tới đây cũng muốn trở thành động chủ, tự nhiên mọi người có hơi không thoải mái.
Ai ngờ Dương Khánh còn chưa nói hết lời, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng ầm vang dội, cộng thêm tiếng long câu hí thảm thiết, còn có một tràng tiếng huyên náo hỗn loạn.
Mọi người giật mình kinh hãi, chẳng lẽ là phủ chủ Nam Tuyên phủ Lư Ngọc dẫn theo nhân mã đánh tới?
Dương Khánh cầm đầu, cơ hồ là trong nháy mắt ai nấy lấy binh khí từ trong nhẫn trữ vật ra cầm tay, trong khoảnh khắc đi nhanh ra ngoài.
Trong đại điện trong nháy mắt trống rỗng, chỉ còn lại một mình Miêu Nghị.
Miêu Nghị có hơi á khẩu nghẹn lời, lần này đánh một trận đã làm cho hắn dấy lên dục vọng nóng lòng đề cao tu vi mình, cho nên hắn cũng rất muốn làm động chủ Phù Quang động, nguyên nhân rất đơn giản, có thể đạt được nhiều Nguyện Lực Châu hơn.
Mắt thấy Dương Khánh sắp lên tiếng, đột nhiên xảy ra chuyện này, cũng không biết là ai phá hỏng chuyện tốt của mình.
– Miêu Nghị! Cút ra đây cho ta!
Bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng quát chói tai của Tần Vi Vi, khiến cho Miêu Nghị vừa xoay người định ra ngoài xem thử có chuyện gì giật nảy mình. Thực lực nữ nhân kia quá hùng mạnh, mình không phải là đối thủ của người ta, không biết mình lại mạo phạm nàng chỗ nào…
Vì vị trí động chủ, trước hết hãy nhẫn nhịn, chờ sau này có thực lực sẽ thu thập nàng, nghĩ tới đây Miêu Nghị chạy nhanh ra ngoài.
Phát hiện trên mảnh đất trống quảng trường phía ngoài đại điện, một đám người đang vây quanh một chỗ, không ít người quay đầu lại nhìn về phía hắn chạy tới, có kẻ kinh ngạc, có người nhếch môi lộ vẻ hài hước, mọi người chủ động nhường ra một con đường.
Chỉ thấy Tần Vi Vi cầm xà mâu thương trong tay mà đứng, mặt như sương lạnh nhìn mình chằm chằm. Dưới chân nàng có một thớt long câu ngã xuống trong vũng máu đang co giật, Miêu Nghị liếc mắt một cái liền nhận ra là long câu của Tần Vi Vi.
Diêm Tu đang gật đầu cúi người, ra sức thi lễ xin lỗi với Tần Vi Vi.
Miêu Nghị gãi gãi đầu, có vẻ không hiểu chuyện gì. Mới vừa rồi hắn ở trong đại điện, chẳng lẽ nói hắn giết long câu của nàng, Diêm Tu cũng không có gan này mới đúng.
– Vì sao Tần động chủ lại nổi giận với ta?
Gương mặt Miêu Nghị cũng trầm xuống, tuy tu vi thấp nhưng tính tình hắn cũng không phải mềm yếu, nếu không cũng không thể sống trong thành thị bảo bọc đệ đệ muội muội không bị người ta ức hiếp.
Tần Vi Vi giơ thương chỉ Diêm Tu, tức giận nói:
– Hỏi súc sinh của ngươi đi!
Mũi thương sắp đâm trúng ngực, Diêm Tu yếu ớt lắc mình tránh né, Hắc Thán lắc đầu vẫy đuôi dương dương đắc ý đang ở phía sau lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.