Chương 53: Bị bắt cóc
Kiều Ngọc Liên
20/05/2023
Rồi một cái tay thò xuống ấn đầu Khao Miêu đẩy mạnh một cái, cô mất
thăng bằng ngã bịch xuống, dán mặt vào khuôn mặt của người nằm cạnh cô.
Nhờ ánh trăng lờ mờ, cô nhận ra đó là con Đậu!
Ch.ết rồi! Lúc chuẩn bị đi là ban ngày, bây giờ đã có trăng lên! Đang yên lành ngồi trên kiệu, vậy mà bây giờ cô với con Đậu lại đang ở trong một cái thùng hoặc cái cũi bằng gỗ, đặt trên một cái xe nào đó đưa đi!
Bị bắt cóc rồi! Là kẻ nào, không lẽ là người của cô công chúa kia truy sát cô?
Trời có hạt mưa lác đác, thảo nào khi nãy cô thấy có nước rơi trên mặt. Cô vội huých tay lay gọi con Đậu dậy, nó tỉnh thì lơ ngơ một hồi rồi “ứ ứ” khóc rống lên, khiến cho người phụ nữ ban nãy lại thò đầu vào quát mắng cả hai một trận.
Lúc này Khao Miêu mới có dịp nhìn bà ta kĩ hơn. Khuôn mặt phúng phính mỡ, tuy chỉ nhìn thấy đầu với hai bả vai, nhưng cũng thấy được dáng vai rộng, người phốp pháp. Rất giống mấy bà má mì buôn người…
Khao Miêu rùng mình bởi suy nghĩ này, không nói được nên cô cứ kêu “ứ ứ” khiến người phụ nữ kia phiền muốn ch.ết. Bà ta từ bên trên nhảy rầm xuống, bởi béo quá nên mảnh gỗ mục nát bị bà ta nện cho sắp vỡ ra đến nơi.
Bà béo giơ bàn tay hộ pháp của mình lên, giáng cho Khao Miêu và con Đậu mỗi người một cái tát. Hai người ngã vật ra, bà béo bực mình chửi mấy câu rồi lại leo lên thoát ra ngoài.
Hình như bên ngoài còn một người nữa đánh xe. Khao Miêu nghe họ nói chuyện với nhau, loáng thoáng nghe được mấy chữ “cô Vũ Nguyệt”, “giao cho công chúa xử”…
Lại là con ả Vũ Nguyệt đó ư?
Nhìn cảnh vật bên ngoài qua mấy phút ngắn ngủi lúc mụ béo mở cũi ra, Khao Miêu nhận ra chiếc xe này đang đi đường rừng.
Âm thanh các loài vật hoạt động ban đêm cùng với tiếng gió hú gào rít làm cô thấy lo sợ. Chiếc xe đã dừng lại, hình như hai kẻ bắt cóc tìm chỗ nghỉ qua đêm. Cô cố gắng lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ toàn tiếng cây rừng xào xạc hoang vu. Không có vẻ gì giống với có bản làng người ở hết.
Tức là hai kẻ bắt cóc sẽ dựng lều ngủ trong rừng.
Khao Miêu bất lực dựa người trong cái cũi, giờ phút này cô bị trói cứng cả người, chẳng lẽ phải phó mặc số phận chờ ch.ết sao?
Cô nhớ A Phủ, nhớ thằng Bờm, cô muốn về với họ…
Bên ngoài lục đục tiếng dựng lều, thỉnh thoảng còn có tiếng cãi vã. Hai kẻ kia bất đồng ý kiến với nhau thì phải, suốt đường đi cô nghe thấy chúng cãi nhau suốt.
“Cô Vũ Nguyệt đã dặn phải giao nó cho công chúa, mày đừng hòng xớ rớ cái gì!”
Là tiếng của mụ béo, mụ vừa dứt lời lập tức tên còn lại lên tiếng, nghe đầy đểu giả và thô bỉ: “Vào tay công chúa kiểu gì nó cũng phải ch.ết, có phải phí không?”
Thì ra tên đó muốn đem cô đi làm g.ái, tranh thủ kiếm chác chút ít trước khi giao nộp cô cho công chúa Lan Xang. Con Đậu kinh hãi nhìn cô, ú ớ lắc đầu thật mạnh. Cô xoa đầu nó trấn an, tuyệt đối không có chuyện đó. Cùng lắm thì cô t.ự t.ử ch.ết chứ không bao giờ để mình rơi vào cảnh nhục nhã như vậy.
“Tao đã nói không là không! Cô Vũ Nguyệt dặn rồi, con nhỏ này rất khôn lanh, chỉ cần cởi trói cho nó kiểu gì nó cũng tìm được đường trốn thoát! Tao đã trói nó cẩn thận rồi, mày liệu hồn đừng có mó vào!”
Mụ béo quát ầm ầm, tên kia cũng im không nói lại nữa. Có vẻ đi đường mệt nhọc nên rất nhanh mụ đã ngủ say, cô nghe rõ mồn một tiếng ngáy của mụ còn hơn cả bò rống.
Một lúc sau, lại có tiếng loạt soạt trên đầu. Khao Miêu cảnh giác nhìn lên trên, thấy một cái đầu người thò vào. Lần này là một tên đàn ông, mặt mũi thô kệch, đôi mắt hắn nhìn cô đục ngầu một vẻ thèm khát.
Cơ thể cô khẽ run rẩy một trận…
Con Đậu trừng trừng mắt nhào lên dùng thân mình che chắn cho cô. Gã đàn ông thấy thế không thương tiếc gì mà nện một khúc cây vào giữa đầu nó. Con bé ngã xuống, trên trán chảy ồng ộc toàn máu là máu…
“Khà khà khà…”
Gã đàn ông cầm đèn giơ lên soi kĩ cô. Khuôn mặt hắn nhàu nhàu xám xịt, hai bên má hóp lại, răng còn hơi vồ ra. Nhìn qua còn tưởng hắn là một cái xác khô chứ không phải người sống.
Hắn nhảy vào trong cũi, bàn tay thô kệch bóp cằm cô lên xem xét. Hắn nghĩ nghĩ rồi giật miếng giẻ nhét miệng cô ra, vừa giật ra cô đã như con thú hoang bị dồn vào đường cùng mà cắn thật mạnh vào tay hắn.
“Áaaaaa…”
Gã gào lên một tiếng thê thảm, bàn tay còn lại giáng cho cô một cái tát. Cô ngã xụi xuống, hắn nhanh tay nhặt lại miếng giẻ nhét vào miệng cô, lo lắng ngó nhìn chiếc lều. Mụ béo vẫn ngủ say như ch.ết, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn xách Khao Miêu đã đau đến kiệt sức, lôi ra ngoài. Tìm một cái bụi rậm kín đáo, hắn cởi trói hai chân cô, nhe răng cười càn rỡ. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một loạt ký ức đẹp đẽ với A Phủ và thằng Bờm, rồi không chút do dự cuộn tròn người lăn thẳng xuống núi…
Ch.ết rồi! Lúc chuẩn bị đi là ban ngày, bây giờ đã có trăng lên! Đang yên lành ngồi trên kiệu, vậy mà bây giờ cô với con Đậu lại đang ở trong một cái thùng hoặc cái cũi bằng gỗ, đặt trên một cái xe nào đó đưa đi!
Bị bắt cóc rồi! Là kẻ nào, không lẽ là người của cô công chúa kia truy sát cô?
Trời có hạt mưa lác đác, thảo nào khi nãy cô thấy có nước rơi trên mặt. Cô vội huých tay lay gọi con Đậu dậy, nó tỉnh thì lơ ngơ một hồi rồi “ứ ứ” khóc rống lên, khiến cho người phụ nữ ban nãy lại thò đầu vào quát mắng cả hai một trận.
Lúc này Khao Miêu mới có dịp nhìn bà ta kĩ hơn. Khuôn mặt phúng phính mỡ, tuy chỉ nhìn thấy đầu với hai bả vai, nhưng cũng thấy được dáng vai rộng, người phốp pháp. Rất giống mấy bà má mì buôn người…
Khao Miêu rùng mình bởi suy nghĩ này, không nói được nên cô cứ kêu “ứ ứ” khiến người phụ nữ kia phiền muốn ch.ết. Bà ta từ bên trên nhảy rầm xuống, bởi béo quá nên mảnh gỗ mục nát bị bà ta nện cho sắp vỡ ra đến nơi.
Bà béo giơ bàn tay hộ pháp của mình lên, giáng cho Khao Miêu và con Đậu mỗi người một cái tát. Hai người ngã vật ra, bà béo bực mình chửi mấy câu rồi lại leo lên thoát ra ngoài.
Hình như bên ngoài còn một người nữa đánh xe. Khao Miêu nghe họ nói chuyện với nhau, loáng thoáng nghe được mấy chữ “cô Vũ Nguyệt”, “giao cho công chúa xử”…
Lại là con ả Vũ Nguyệt đó ư?
Nhìn cảnh vật bên ngoài qua mấy phút ngắn ngủi lúc mụ béo mở cũi ra, Khao Miêu nhận ra chiếc xe này đang đi đường rừng.
Âm thanh các loài vật hoạt động ban đêm cùng với tiếng gió hú gào rít làm cô thấy lo sợ. Chiếc xe đã dừng lại, hình như hai kẻ bắt cóc tìm chỗ nghỉ qua đêm. Cô cố gắng lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ toàn tiếng cây rừng xào xạc hoang vu. Không có vẻ gì giống với có bản làng người ở hết.
Tức là hai kẻ bắt cóc sẽ dựng lều ngủ trong rừng.
Khao Miêu bất lực dựa người trong cái cũi, giờ phút này cô bị trói cứng cả người, chẳng lẽ phải phó mặc số phận chờ ch.ết sao?
Cô nhớ A Phủ, nhớ thằng Bờm, cô muốn về với họ…
Bên ngoài lục đục tiếng dựng lều, thỉnh thoảng còn có tiếng cãi vã. Hai kẻ kia bất đồng ý kiến với nhau thì phải, suốt đường đi cô nghe thấy chúng cãi nhau suốt.
“Cô Vũ Nguyệt đã dặn phải giao nó cho công chúa, mày đừng hòng xớ rớ cái gì!”
Là tiếng của mụ béo, mụ vừa dứt lời lập tức tên còn lại lên tiếng, nghe đầy đểu giả và thô bỉ: “Vào tay công chúa kiểu gì nó cũng phải ch.ết, có phải phí không?”
Thì ra tên đó muốn đem cô đi làm g.ái, tranh thủ kiếm chác chút ít trước khi giao nộp cô cho công chúa Lan Xang. Con Đậu kinh hãi nhìn cô, ú ớ lắc đầu thật mạnh. Cô xoa đầu nó trấn an, tuyệt đối không có chuyện đó. Cùng lắm thì cô t.ự t.ử ch.ết chứ không bao giờ để mình rơi vào cảnh nhục nhã như vậy.
“Tao đã nói không là không! Cô Vũ Nguyệt dặn rồi, con nhỏ này rất khôn lanh, chỉ cần cởi trói cho nó kiểu gì nó cũng tìm được đường trốn thoát! Tao đã trói nó cẩn thận rồi, mày liệu hồn đừng có mó vào!”
Mụ béo quát ầm ầm, tên kia cũng im không nói lại nữa. Có vẻ đi đường mệt nhọc nên rất nhanh mụ đã ngủ say, cô nghe rõ mồn một tiếng ngáy của mụ còn hơn cả bò rống.
Một lúc sau, lại có tiếng loạt soạt trên đầu. Khao Miêu cảnh giác nhìn lên trên, thấy một cái đầu người thò vào. Lần này là một tên đàn ông, mặt mũi thô kệch, đôi mắt hắn nhìn cô đục ngầu một vẻ thèm khát.
Cơ thể cô khẽ run rẩy một trận…
Con Đậu trừng trừng mắt nhào lên dùng thân mình che chắn cho cô. Gã đàn ông thấy thế không thương tiếc gì mà nện một khúc cây vào giữa đầu nó. Con bé ngã xuống, trên trán chảy ồng ộc toàn máu là máu…
“Khà khà khà…”
Gã đàn ông cầm đèn giơ lên soi kĩ cô. Khuôn mặt hắn nhàu nhàu xám xịt, hai bên má hóp lại, răng còn hơi vồ ra. Nhìn qua còn tưởng hắn là một cái xác khô chứ không phải người sống.
Hắn nhảy vào trong cũi, bàn tay thô kệch bóp cằm cô lên xem xét. Hắn nghĩ nghĩ rồi giật miếng giẻ nhét miệng cô ra, vừa giật ra cô đã như con thú hoang bị dồn vào đường cùng mà cắn thật mạnh vào tay hắn.
“Áaaaaa…”
Gã gào lên một tiếng thê thảm, bàn tay còn lại giáng cho cô một cái tát. Cô ngã xụi xuống, hắn nhanh tay nhặt lại miếng giẻ nhét vào miệng cô, lo lắng ngó nhìn chiếc lều. Mụ béo vẫn ngủ say như ch.ết, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn xách Khao Miêu đã đau đến kiệt sức, lôi ra ngoài. Tìm một cái bụi rậm kín đáo, hắn cởi trói hai chân cô, nhe răng cười càn rỡ. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một loạt ký ức đẹp đẽ với A Phủ và thằng Bờm, rồi không chút do dự cuộn tròn người lăn thẳng xuống núi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.