Chương 99: Biết những chuyện không nên biết
Kiều Ngọc Liên
07/06/2023
Không thể đi qua cổng chính để bị phát hiện, con nô tì vác Đoàn Nghị
nhảy qua tường đem quẳng ra bãi tha ma. Đôi mắt nó loé lên ánh sáng đỏ
loè như máu, miệng cười ngoác đến tận mang tai:
"Đồ gà bệnh, có đầu thai sang kiếp sau thì đừng có nhiều chuyện, cố muốn biết những chuyện không nên biết nữa."
Lần trước là ông thầy lang xấu số, lần này có là thần y mà không biết điều thì cũng chịu cùng một kết cục giống nhau thôi.
Con nô tì đã bỏ đi một quãng xa. Nơi bãi tha ma âm khí mịt mù, từng cơn gió lạnh lẽo thổi vi vu rợn người. Gió thổi bay thốc ống tay áo của Đoàn Nghị lên, để lộ một vật màu ánh bạc, nhỏ và mảnh cắm vào mạch máu trên cánh tay.
Soạt soạt...
Bàn tay trắng bệch nhúc nhích, run rẩy lần mò đến vị trí vật màu ánh bạc kia. Khuôn mặt Đoàn Nghị trắng nhợt giữa những khuôn mặt trắng nhợt khác giữa bãi tha ma, cậu run rẩy rút cây kim châm ra.
Làm nghề vớt xác trên sông Đà, ngày ngày lênh đênh trên sông, cậu đã sớm luyện cho mình khả năng nín thở lâu. Còn nhịp tim và mạch đập thì phải cần đến kim châm cứu để qua mắt đám Lan La. Con nô tì kia là thứ gì chứ không phải người, nó vác cậu trên vai nhẹ bẫng, di chuyển chân không mà cực nhanh. Nằm trên vai nó mà Đoàn Nghị chỉ nghe được tiếng gió ào ào bên tai. Cũng may nhờ tiếng gió ào ào đó mà những lần cậu ngắt hơi để nín thở tiếp, không bị nó phát hiện.
Đoàn Nghị đau tái mặt, cậu dùng kim châm tự cầm máu qua loa rồi thất thểu đứng dậy. Nơi đây hoàn toàn xa lạ, cậu không nhận ra là chỗ nào. Khi nãy không mở mắt nhưng Đoàn Nghị biết con nô tì ma quái đó đi với tốc độ cực nhanh, đúng ra nó lướt bay chứ không phải là đi nữa. Với tốc độ nhanh khủng khiếp đó, không biết nó đã đưa cậu đến nơi xa lắc xa lơ nào.
Đoàn Nghị nén đau, bước đi trong vô định ra khỏi bãi tha ma. Chỉ cần tìm được nhà dân, sẽ có cơ hội hỏi đường về Nam Viễn Vương phủ.
"He he he..."
Con nô tì trở về đến Lan viện thì Lan La đã lên giường đi ngủ. Nó trông thấy cái bóng đen sì của tiểu quỷ đang ngồi trên đầu Lan La. Tiểu quỷ cầm trên tay cây trâm nhọn, liên tiếp cắm thẳng lên đầu cô ta, nở nụ cười rợn tóc gáy.
Còn Lan La thì run rẩy tay chân, trán cô ta nhễ nhại mồ hôi, hình như đang gặp ác mộng.
"Đồ đáng ghét... tôi ghét cô... ghét cô... ghét cô..."
Mỗi một nhát cắm lên đầu là một câu nguyền rủa. Con nô tì đi tới bên giường, linh hồn trong thân xác nó cất giọng ồm ồm hỏi: "Con của ta, con làm gì đấy? Sao lại làm đau vật chủ? Con nên nhớ cô ta sống tốt con mới được tốt!"
"Nhưng con ghét cô ta." - Tiểu quỷ chảy hai hàng lệ máu vô cảm nói.
Linh hồn nọ túm tiểu quỷ lên đặt ra bậc cửa: "Ghét cũng không được làm vậy. Mau đi qua làm y hệt với vương phi đi, phá cô ta đau hơn thế này càng tốt."
Nói rồi linh hồn nhìn Lan La chằm chằm, không nhịn được mỉa mai: "Sống sao để ngải hài nhi trong bụng ngươi cũng không thích nổi ngươi."
Tiểu quỷ không vui bay là là đi tới viện của Khao Miêu. Đêm nay cô nhất quyết không cho A Phủ vào ngủ cùng. A Phủ uống rượu giải sầu, tâm trạng tồi tệ làm cậu nhanh chóng chìm vào cơn say.
Tiểu quỷ dễ dàng chui vào phòng Khao Miêu, lúc này cô đang nằm quay lưng ra ngoài. Nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên hai con mắt không tròng sâu hút của nó chảy ra hai hàng nước mắt. Không phải lệ máu mà là nước mắt trong suốt như một con người bình thường.
"Mẹ..."
Tiểu quỷ bay là là tới ngồi bên gối Khao Miêu. Cánh tay nhỏ xíu đen sì của nó bất ngờ thọc vào trong cổ cô.
"Soạt soạt" làn tóc bay loạn xạ bị tiểu quỷ vạch ra, để lộ trên gáy Khao Miêu một hình xăm nhỏ. Hai mắt tiểu quỷ trương to lên nhìn chòng chọc vào hình xăm ký hiệu gia tộc nhà họ Hà trên gáy cô, nó càng gọi nhiều hơn: "Mẹ, mẹ, mẹ!"
Gọi nhiều đến nỗi đôi mày của cô khẽ nhíu, cô mơ màng mở mắt tỉnh dậy. Trông thấy một con tiểu quỷ với đôi mắt đỏ lòm sâu hun hút, đang ngồi lù lù trước mặt mình, cô kinh sợ hét lên: "Ngươi... sao ngươi lại ở đây?"
Trước đây cô từng bị một con vong nhi ám đến kinh hoàng, nó luôn miệng nhận cô là mẹ. Nó đã được cô tìm thầy đưa lên chùa siêu thoát từ rất lâu rồi, ấy vậy mà đêm nay trong giấc ngủ cô vẫn bị những tiếng "mẹ, mẹ" của một đứa trẻ ma ám lấy.
Cho nên vừa mở mắt ra nhìn thấy tiểu quỷ, cô đã nhầm nó với con vong nhi ngày trước.
Tiểu quỷ bay vòng qua sau gáy cổ, có vẻ nó thích nhìn cô từ sau lưng hơn là nhìn chính diện mặt. Nói đúng hơn là nó thích cái hình xăm trên gáy cô, bám dính lấy không rời.
Khao Miêu giãy giụa, cô quài tay ra sau gáy phủi nó đi. Tiểu quỷ không vui, nó ghé miệng vào tai cô phát ra giọng cười âm u: "Mẹ đừng hòng vứt bỏ con lần thứ hai... he... he..."
"Đồ gà bệnh, có đầu thai sang kiếp sau thì đừng có nhiều chuyện, cố muốn biết những chuyện không nên biết nữa."
Lần trước là ông thầy lang xấu số, lần này có là thần y mà không biết điều thì cũng chịu cùng một kết cục giống nhau thôi.
Con nô tì đã bỏ đi một quãng xa. Nơi bãi tha ma âm khí mịt mù, từng cơn gió lạnh lẽo thổi vi vu rợn người. Gió thổi bay thốc ống tay áo của Đoàn Nghị lên, để lộ một vật màu ánh bạc, nhỏ và mảnh cắm vào mạch máu trên cánh tay.
Soạt soạt...
Bàn tay trắng bệch nhúc nhích, run rẩy lần mò đến vị trí vật màu ánh bạc kia. Khuôn mặt Đoàn Nghị trắng nhợt giữa những khuôn mặt trắng nhợt khác giữa bãi tha ma, cậu run rẩy rút cây kim châm ra.
Làm nghề vớt xác trên sông Đà, ngày ngày lênh đênh trên sông, cậu đã sớm luyện cho mình khả năng nín thở lâu. Còn nhịp tim và mạch đập thì phải cần đến kim châm cứu để qua mắt đám Lan La. Con nô tì kia là thứ gì chứ không phải người, nó vác cậu trên vai nhẹ bẫng, di chuyển chân không mà cực nhanh. Nằm trên vai nó mà Đoàn Nghị chỉ nghe được tiếng gió ào ào bên tai. Cũng may nhờ tiếng gió ào ào đó mà những lần cậu ngắt hơi để nín thở tiếp, không bị nó phát hiện.
Đoàn Nghị đau tái mặt, cậu dùng kim châm tự cầm máu qua loa rồi thất thểu đứng dậy. Nơi đây hoàn toàn xa lạ, cậu không nhận ra là chỗ nào. Khi nãy không mở mắt nhưng Đoàn Nghị biết con nô tì ma quái đó đi với tốc độ cực nhanh, đúng ra nó lướt bay chứ không phải là đi nữa. Với tốc độ nhanh khủng khiếp đó, không biết nó đã đưa cậu đến nơi xa lắc xa lơ nào.
Đoàn Nghị nén đau, bước đi trong vô định ra khỏi bãi tha ma. Chỉ cần tìm được nhà dân, sẽ có cơ hội hỏi đường về Nam Viễn Vương phủ.
"He he he..."
Con nô tì trở về đến Lan viện thì Lan La đã lên giường đi ngủ. Nó trông thấy cái bóng đen sì của tiểu quỷ đang ngồi trên đầu Lan La. Tiểu quỷ cầm trên tay cây trâm nhọn, liên tiếp cắm thẳng lên đầu cô ta, nở nụ cười rợn tóc gáy.
Còn Lan La thì run rẩy tay chân, trán cô ta nhễ nhại mồ hôi, hình như đang gặp ác mộng.
"Đồ đáng ghét... tôi ghét cô... ghét cô... ghét cô..."
Mỗi một nhát cắm lên đầu là một câu nguyền rủa. Con nô tì đi tới bên giường, linh hồn trong thân xác nó cất giọng ồm ồm hỏi: "Con của ta, con làm gì đấy? Sao lại làm đau vật chủ? Con nên nhớ cô ta sống tốt con mới được tốt!"
"Nhưng con ghét cô ta." - Tiểu quỷ chảy hai hàng lệ máu vô cảm nói.
Linh hồn nọ túm tiểu quỷ lên đặt ra bậc cửa: "Ghét cũng không được làm vậy. Mau đi qua làm y hệt với vương phi đi, phá cô ta đau hơn thế này càng tốt."
Nói rồi linh hồn nhìn Lan La chằm chằm, không nhịn được mỉa mai: "Sống sao để ngải hài nhi trong bụng ngươi cũng không thích nổi ngươi."
Tiểu quỷ không vui bay là là đi tới viện của Khao Miêu. Đêm nay cô nhất quyết không cho A Phủ vào ngủ cùng. A Phủ uống rượu giải sầu, tâm trạng tồi tệ làm cậu nhanh chóng chìm vào cơn say.
Tiểu quỷ dễ dàng chui vào phòng Khao Miêu, lúc này cô đang nằm quay lưng ra ngoài. Nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên hai con mắt không tròng sâu hút của nó chảy ra hai hàng nước mắt. Không phải lệ máu mà là nước mắt trong suốt như một con người bình thường.
"Mẹ..."
Tiểu quỷ bay là là tới ngồi bên gối Khao Miêu. Cánh tay nhỏ xíu đen sì của nó bất ngờ thọc vào trong cổ cô.
"Soạt soạt" làn tóc bay loạn xạ bị tiểu quỷ vạch ra, để lộ trên gáy Khao Miêu một hình xăm nhỏ. Hai mắt tiểu quỷ trương to lên nhìn chòng chọc vào hình xăm ký hiệu gia tộc nhà họ Hà trên gáy cô, nó càng gọi nhiều hơn: "Mẹ, mẹ, mẹ!"
Gọi nhiều đến nỗi đôi mày của cô khẽ nhíu, cô mơ màng mở mắt tỉnh dậy. Trông thấy một con tiểu quỷ với đôi mắt đỏ lòm sâu hun hút, đang ngồi lù lù trước mặt mình, cô kinh sợ hét lên: "Ngươi... sao ngươi lại ở đây?"
Trước đây cô từng bị một con vong nhi ám đến kinh hoàng, nó luôn miệng nhận cô là mẹ. Nó đã được cô tìm thầy đưa lên chùa siêu thoát từ rất lâu rồi, ấy vậy mà đêm nay trong giấc ngủ cô vẫn bị những tiếng "mẹ, mẹ" của một đứa trẻ ma ám lấy.
Cho nên vừa mở mắt ra nhìn thấy tiểu quỷ, cô đã nhầm nó với con vong nhi ngày trước.
Tiểu quỷ bay vòng qua sau gáy cổ, có vẻ nó thích nhìn cô từ sau lưng hơn là nhìn chính diện mặt. Nói đúng hơn là nó thích cái hình xăm trên gáy cô, bám dính lấy không rời.
Khao Miêu giãy giụa, cô quài tay ra sau gáy phủi nó đi. Tiểu quỷ không vui, nó ghé miệng vào tai cô phát ra giọng cười âm u: "Mẹ đừng hòng vứt bỏ con lần thứ hai... he... he..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.