Chương 24
Kiều Ngọc Liên
06/05/2023
Leng keng…
Tiếng mấy đồng tiền rơi trước mặt làm cô bừng tỉnh. Đập vào mắt cô là khuôn mặt của Trần Long, hắn đang cúi xuống thả mấy đồng cho cô. Ánh mắt nhìn cô vừa có kinh ngạc vừa có nét vui mừng, cô biết Trần Long đã nhận ra cô.
Thì ra Trần Long đang chuẩn bị ra ngoài, đi xe ngựa. Hắn nói nhỏ chỉ đủ để cô và hắn nghe thấy: “Bám theo xe.”
Khao Miêu nhìn xe ngựa đi cách một đoạn vừa đủ rồi đứng dậy bám theo. Đi đủ xa khuất khỏi tầm nhìn của Trần phủ, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Trần Long nhảy xuống, sải bước đi về phía cô.
“Lên xe ngồi đi.”
“Kh… không…”
Khao Miêu vừa định từ chối thì Trần Long đã chỉ xuống đôi chân nứt toác của cô: “Còn cứng đầu nữa?”
Thì ra đêm qua lo cho thằng Bờm quá nên cô vội đi đến quên cả mang giày. Trần Long một mực kéo cô lên xe ngồi. Cô vội vã hỏi: “Qua giờ thằng bé có ổn không?”
Cô không hỏi thăm hắn lấy một câu, chỉ chăm chăm hỏi thằng Bờm. Trần Long hụt hẫng nhưng vẫn phải trả lời: “Nó nhớ em quá, phát sốt hôn mê rồi.”
Trời ơi! Thảo nào cô cứ linh cảm không lành!
“Anh đã tìm thầy lang chưa?”
“Có, nó hạ sốt rồi nhưng vẫn chưa tỉnh.”
Đến nơi, cô ào vào nhà như một cơn lốc. Nhìn khuôn mặt non nớt của thằng bé cứ hốt hoảng, miệng còn lẩm bẩm mãi “mẹ ơi, mẹ ơi”, cô đau lòng muốn chết.
Bệnh của nó là tâm bệnh, Khao Miêu ôm nó vào lòng dỗ dành thôi mà còn hiệu quả hơn thuốc của thầy lang. Vừa ôm nó dỗ dành, cô vừa liếc nhìn Trần Long đầy vẻ suy nghĩ.
Người này tính toán cũng công phu quá rồi đấy.
Đầu tiên là gửi thư dụ cô ra khỏi phủ tìm thằng Bờm, biết cô không biết địa chỉ nên buộc phải tới Trần phủ. Cô ngồi trước Trần phủ có một lúc thôi đã may mắn gặp được Trần Long, hay vốn dĩ hắn đã biết cô sẽ đến?
Hắn còn chưa hỏi cô đi đâu đã biết cô muốn đi tìm thằng Bờm, đã bảo cô bám theo xe.
“Trần Long, rốt cuộc anh muốn gì?”
Cô nhìn thẳng vào Trần Long hỏi làm hắn giật mình kinh ngạc.
“Người đưa thư đêm qua là anh đúng chứ? Anh cũng bằng cách nào đó biết được ám hiệu giữa tôi và ma ma Nguyệt Quế Lầu là tiếng cúc cuu, bắt chước theo.”
Trần Long vội vã bước tới trước mặt, muốn đưa tay chạm vào nhưng cô lại né đi:
“Chuyện không phải như em nghĩ! Tại thằng Bờm ốm nguy kịch quá, tâm bệnh của nó chỉ có em mới chữa được thôi…”
Hắn khẽ thở dài chua xót, lại phải lấy đứa con ra làm lá chắn để cô nguôi giận.
“Em cứ đàng hoàng đến thăm con, không cần phải sợ gièm pha. Anh đã lo liệu rồi.”
Nếu bà lớn dám vu cho cô tội gian díu người ngoài, hắn liền đem con trai út của bà ta đi báo quan tội g.iết người.
“Vậy thì cách ba ngày tôi lại đến một lần. Dù sao cũng cảm ơn anh chăm sóc con tôi thời gian qua.”
Khao Miêu trở về Hà phủ, quả nhiên cái nhà này ai cũng muốn cô chết, ngấm ngầm với nhau gán cho cô tội gian díu.
Bà lớn không dám trực tiếp ra mặt nên giao cho mợ hai. Mợ ta đến viện của cô tru tréo lên:
“Chị dâu hai đêm ra khỏi nhà, không biết là đi đâu?”
Cô còn không thèm tiếp, chỉ cho người hầu ra truyền lời: “Muốn nhà họ Trần báo quan thì cứ gây chuyện với tôi đi!”
Mợ hai về truyền lời lại, bà lớn im re không dám giở thêm trò gì nữa. Còn cười nói với cô:
“Vợ thằng hai không hiểu chuyện, con đại nhân đại lượng bỏ qua cho nó được không? Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi dự yến hội trong cung.”
Được vào cung, đúng là cơ hội tốt để thu thập manh mối. Bà lớn một tay che trời, chẳng qua là có nhà mẹ đẻ thế lực lớn chống lưng. Anh trai bà là quan Thượng thư, ông ta chắc chắn giúp bà lớn làm không ít chuyện.
Đêm nay mưa to gió lớn, cô bị bà lớn gọi sang viện bà ta “hàn huyên tâm sự”, hàn gắn tình cảm mẹ con. Chủ yếu là xin cô lựa lời khuyên A Phủ, tha cho cậu hai tỉnh lại.
Cậu út tuyệt tử tuyệt tôn rồi, chỉ còn cậu hai có hi vọng tiếp tục được huyết mạch của nhà họ Hà thôi.
Khao Miêu cũng ậm ờ nói: “Hôm qua con đi dạo, gặp một vong nhi, đúng là sợ hết hồn.”
Bà không thu nó lại thì không có chuyện nhờ vả gì ở đây đâu.
Cơn mưa lớn kéo dài mãi không dứt, sấm to chớp giật nguy hiểm làm Khao Miêu kẹt lại ở viện bà lớn không về được.
Lúc này có người hớt hải vào xin gặp bà lớn, là người hầu bên nhà mẹ đẻ của bà, nhà họ Văn.
“Bà ơi, nguy rồi! Thuyền của ông với cậu cả nhà mình bị lật, cậu cả đã… chết rồi…”
“Cái gì?”
Bà lớn tái mét mặt đứng phắt dậy. Anh trai bà Văn lão gia đi xây đê hôm nay trở về kinh. Đi cùng ông ta là con trai cả và em rể của mình, chính là Hà lão gia.
Khao Miêu liền hiểu ra, thảo nào từ hôm vào phủ đến giờ không thấy cha chồng đâu, ra là ông bận việc công vụ.
Tiếng mấy đồng tiền rơi trước mặt làm cô bừng tỉnh. Đập vào mắt cô là khuôn mặt của Trần Long, hắn đang cúi xuống thả mấy đồng cho cô. Ánh mắt nhìn cô vừa có kinh ngạc vừa có nét vui mừng, cô biết Trần Long đã nhận ra cô.
Thì ra Trần Long đang chuẩn bị ra ngoài, đi xe ngựa. Hắn nói nhỏ chỉ đủ để cô và hắn nghe thấy: “Bám theo xe.”
Khao Miêu nhìn xe ngựa đi cách một đoạn vừa đủ rồi đứng dậy bám theo. Đi đủ xa khuất khỏi tầm nhìn của Trần phủ, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Trần Long nhảy xuống, sải bước đi về phía cô.
“Lên xe ngồi đi.”
“Kh… không…”
Khao Miêu vừa định từ chối thì Trần Long đã chỉ xuống đôi chân nứt toác của cô: “Còn cứng đầu nữa?”
Thì ra đêm qua lo cho thằng Bờm quá nên cô vội đi đến quên cả mang giày. Trần Long một mực kéo cô lên xe ngồi. Cô vội vã hỏi: “Qua giờ thằng bé có ổn không?”
Cô không hỏi thăm hắn lấy một câu, chỉ chăm chăm hỏi thằng Bờm. Trần Long hụt hẫng nhưng vẫn phải trả lời: “Nó nhớ em quá, phát sốt hôn mê rồi.”
Trời ơi! Thảo nào cô cứ linh cảm không lành!
“Anh đã tìm thầy lang chưa?”
“Có, nó hạ sốt rồi nhưng vẫn chưa tỉnh.”
Đến nơi, cô ào vào nhà như một cơn lốc. Nhìn khuôn mặt non nớt của thằng bé cứ hốt hoảng, miệng còn lẩm bẩm mãi “mẹ ơi, mẹ ơi”, cô đau lòng muốn chết.
Bệnh của nó là tâm bệnh, Khao Miêu ôm nó vào lòng dỗ dành thôi mà còn hiệu quả hơn thuốc của thầy lang. Vừa ôm nó dỗ dành, cô vừa liếc nhìn Trần Long đầy vẻ suy nghĩ.
Người này tính toán cũng công phu quá rồi đấy.
Đầu tiên là gửi thư dụ cô ra khỏi phủ tìm thằng Bờm, biết cô không biết địa chỉ nên buộc phải tới Trần phủ. Cô ngồi trước Trần phủ có một lúc thôi đã may mắn gặp được Trần Long, hay vốn dĩ hắn đã biết cô sẽ đến?
Hắn còn chưa hỏi cô đi đâu đã biết cô muốn đi tìm thằng Bờm, đã bảo cô bám theo xe.
“Trần Long, rốt cuộc anh muốn gì?”
Cô nhìn thẳng vào Trần Long hỏi làm hắn giật mình kinh ngạc.
“Người đưa thư đêm qua là anh đúng chứ? Anh cũng bằng cách nào đó biết được ám hiệu giữa tôi và ma ma Nguyệt Quế Lầu là tiếng cúc cuu, bắt chước theo.”
Trần Long vội vã bước tới trước mặt, muốn đưa tay chạm vào nhưng cô lại né đi:
“Chuyện không phải như em nghĩ! Tại thằng Bờm ốm nguy kịch quá, tâm bệnh của nó chỉ có em mới chữa được thôi…”
Hắn khẽ thở dài chua xót, lại phải lấy đứa con ra làm lá chắn để cô nguôi giận.
“Em cứ đàng hoàng đến thăm con, không cần phải sợ gièm pha. Anh đã lo liệu rồi.”
Nếu bà lớn dám vu cho cô tội gian díu người ngoài, hắn liền đem con trai út của bà ta đi báo quan tội g.iết người.
“Vậy thì cách ba ngày tôi lại đến một lần. Dù sao cũng cảm ơn anh chăm sóc con tôi thời gian qua.”
Khao Miêu trở về Hà phủ, quả nhiên cái nhà này ai cũng muốn cô chết, ngấm ngầm với nhau gán cho cô tội gian díu.
Bà lớn không dám trực tiếp ra mặt nên giao cho mợ hai. Mợ ta đến viện của cô tru tréo lên:
“Chị dâu hai đêm ra khỏi nhà, không biết là đi đâu?”
Cô còn không thèm tiếp, chỉ cho người hầu ra truyền lời: “Muốn nhà họ Trần báo quan thì cứ gây chuyện với tôi đi!”
Mợ hai về truyền lời lại, bà lớn im re không dám giở thêm trò gì nữa. Còn cười nói với cô:
“Vợ thằng hai không hiểu chuyện, con đại nhân đại lượng bỏ qua cho nó được không? Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi dự yến hội trong cung.”
Được vào cung, đúng là cơ hội tốt để thu thập manh mối. Bà lớn một tay che trời, chẳng qua là có nhà mẹ đẻ thế lực lớn chống lưng. Anh trai bà là quan Thượng thư, ông ta chắc chắn giúp bà lớn làm không ít chuyện.
Đêm nay mưa to gió lớn, cô bị bà lớn gọi sang viện bà ta “hàn huyên tâm sự”, hàn gắn tình cảm mẹ con. Chủ yếu là xin cô lựa lời khuyên A Phủ, tha cho cậu hai tỉnh lại.
Cậu út tuyệt tử tuyệt tôn rồi, chỉ còn cậu hai có hi vọng tiếp tục được huyết mạch của nhà họ Hà thôi.
Khao Miêu cũng ậm ờ nói: “Hôm qua con đi dạo, gặp một vong nhi, đúng là sợ hết hồn.”
Bà không thu nó lại thì không có chuyện nhờ vả gì ở đây đâu.
Cơn mưa lớn kéo dài mãi không dứt, sấm to chớp giật nguy hiểm làm Khao Miêu kẹt lại ở viện bà lớn không về được.
Lúc này có người hớt hải vào xin gặp bà lớn, là người hầu bên nhà mẹ đẻ của bà, nhà họ Văn.
“Bà ơi, nguy rồi! Thuyền của ông với cậu cả nhà mình bị lật, cậu cả đã… chết rồi…”
“Cái gì?”
Bà lớn tái mét mặt đứng phắt dậy. Anh trai bà Văn lão gia đi xây đê hôm nay trở về kinh. Đi cùng ông ta là con trai cả và em rể của mình, chính là Hà lão gia.
Khao Miêu liền hiểu ra, thảo nào từ hôm vào phủ đến giờ không thấy cha chồng đâu, ra là ông bận việc công vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.