Chương 97: Cô sẽ phải trả giá
Kiều Ngọc Liên
05/06/2023
"Sư phụ đừng nói nữa, con hiểu mà."
Ánh mắt cô đượm buồn, cô nhìn về phía Lan La nói: "Sư phụ thông báo cho cô ta biết đi. Đậu, đi bẩm với vương gia, thứ phi đã có thai một tháng."
"Mợ ơi, mợ đừng như thế em sợ lắm. Mợ phải dạy dỗ cho thứ phi một trận chứ, sao để ả đắc ý như vậy! Mợ vẫn còn giận cậu ư?"
Trông Khao Miêu bình tĩnh đến lạ nhưng ánh mắt rõ là rất buồn. Con Đậu cũng thấy ấm ức thay cho cô, chờ đến tối A Phủ từ trên triều về, nó xị mặt tâu:
"Bẩm cậu, thứ phi Lan La có thai một tháng. Cậu qua mà thăm."
A Phủ điếng người như sét đánh ngang tai.
"Khao Miêu đâu?"
Không có ai trả lời cậu vì con Đậu đã vùng vằng bỏ đi mất. Nó theo hầu cậu đã lâu, tình cảm không chỉ là chủ tớ mà đã thân tình như anh chị em trong nhà. Cho nên lần này nó không sợ cậu mà đứng về phía Khao Miêu.
A Phủ đi nhanh như bay đến viện của Khao Miêu.
"Cậu về rồi à? Lan La có thai một tháng, cậu đã qua thăm chưa?"
Mẹ con Khao Miêu đang ngồi ăn cơm. Trông nét mặt cô bình tĩnh không gợn sóng, thằng Bờm thì chưa kiềm chế cảm xúc được như cô, khuôn mặt nó nhăn nhó, ngồi chọc chọc bát cơm mãi không chịu ăn.
"Bờm, ăn đi con. Cậu đã ăn chưa? Chưa thì ngồi xuống cùng ăn rồi qua thăm mẹ con Lan La."
Mấy chữ "mẹ con Lan La" nghe bình thản nhưng lọt vào tai A Phủ chỉ thấy chói tai. Cậu ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi không có tình cảm gì với Lan La. Trong lòng tôi chỉ có em."
Khao Miêu buông đũa đứng dậy: "Cậu có nói gì thì sự thật cô ta cũng mang thai đứa con của cậu. Cậu nên qua thăm cô ta đi."
Thằng Bờm cũng buông đũa chạy theo: "Cha làm mẹ buồn, con ghét cha."
Còn lại A Phủ cô độc ngồi đó, bàn tay cậu nắm chặt nện một quyền lên bàn. Cậu dằn vặt rất lâu rồi lê bước đi tới Lan viện.
Lan La đang ngồi trước bàn trang điểm, hài lòng nhìn khuôn mặt tô son điểm phấn suốt từ chiều đến giờ. Con nô tì đứng đó chải tóc cho cô ta. Trên đầu cô ta, con tiểu quỷ ngồi lù lù ở đó nhưng Lan La không hay biết gì.
Con nô tì áp hai tay vào hai bên tai Lan La xoa nhẹ, lập tức Lan La rơi vào mơ ảo, cô ta đã bị bịt tai, người bên cạnh có nói gì cũng không nghe được.
"Bây giờ vật chủ này đã có chỗ đứng trong vương phủ. Đã đến lúc con thoải mái phá phách, không sợ ai bắt con đi nữa. Khi gặp nguy hiểm con chỉ cần chui vào bụng vật chủ trốn. Sẽ không ai dám động đến cái bụng của cô ta."
Tiểu quỷ giương to đôi mắt đỏ lòm như máu, ngoác miệng đến mang tai cười he he. Nó ngồi trên đầu Lan La thích thú đu qua đu lại. Lan La thấy đầu mình nặng trịch, nhưng không nghĩ nhiều, chắc là tại bộ trang sức bằng ngọc đẹp đẽ trên đầu. Nghe thấy tiếng bước chân của Nam Viễn Vương từ đằng xa, con nô tì lại áp hai tay xoa vào tai Lan La mở thông lỗ tai như cũ, rồi đi chuẩn bị bàn tiệc tiếp đón.
Tiểu quỷ khoái chí nghịch ngợm bộ trang sức trên đầu Lan La, nó đu qua đu lại suốt bởi ngọc là vật mang đặc tính âm, tiểu quỷ hấp thụ âm khí từ đó mà càng thêm hoạt bát khoẻ mạnh. Chưa kể bộ trang sức này trong quá trình làm ra phải đánh đổi bao nhiêu mạng người, âm khí tích tụ dày đặc. Đây là của hồi môn được đem từ Lan Xang, làm từ nguyên một khối ngọc lớn nên màu rất đều, nước ngọc trong suốt bóng loáng. Để tìm được khối ngọc lớn như vậy theo đòi hỏi của Lan La, những người thợ phải đào rất sâu dưới lòng đất, không ít người thợ đã ch.ết trong điều kiện thiếu không khí hay bị những con vật ghê sợ dưới lòng đất hút máu, rỉa thịt.
Nếu Lan La có mắt âm dương, cô ta sẽ nhìn thấy những con mắt lệ quỷ mọc ra từ bộ trang sức này, chúng đang chảy máu ồ ồ, nhìn chòng chọc vào hình phản chiếu của cô ta trong gương.
"Tạch" một tiếng thanh thuý vang lên, một mẩu ngọc từ trên đầu Lan La rơi xuống, rơi trúng vào mũi làm cô ta bị xước một vệt máu đỏ tươi. Là tiểu quỷ đu trên đó mạnh quá làm vỡ mất một mẩu.
"AAA, chuyện gì thế này! Bộ trang sức quý giá của ta!"
Lan La mở trừng mắt, trông thấy bộ trang sức bị sứt mất một miếng, cô ta gào ầm lên, giật phăng bộ trang sức trên đầu xuống, làm tiểu quỷ đang chơi vui thì bị rụng xuống đất. Nó giương to đôi mắt đỏ lòm, lệ máu ào ào chảy ra, nhìn chòng chọc vào Lan La.
"Tôi ghét cô... cô sẽ phải trả giá... trả giá... trả giá..."
Nó luồn vào bụng Lan La, cô ta nghe bên tai những tiếng "tóp tép" rất khẽ. Nhìn mặt mình trong gương, tuy đã tô son trát phấn nhưng càng lúc càng thấy nhợt nhạt. "Tóp tép" tiểu quỷ đang ở trong bụng, nó đang hút máu và gặm nhá đứa con đã ch.ết của Lan La. Đứa trẻ đáng thương vừa mới thành hình được một chút đã phải chịu cái ch.ết đầy đau đớn.
Ánh mắt cô đượm buồn, cô nhìn về phía Lan La nói: "Sư phụ thông báo cho cô ta biết đi. Đậu, đi bẩm với vương gia, thứ phi đã có thai một tháng."
"Mợ ơi, mợ đừng như thế em sợ lắm. Mợ phải dạy dỗ cho thứ phi một trận chứ, sao để ả đắc ý như vậy! Mợ vẫn còn giận cậu ư?"
Trông Khao Miêu bình tĩnh đến lạ nhưng ánh mắt rõ là rất buồn. Con Đậu cũng thấy ấm ức thay cho cô, chờ đến tối A Phủ từ trên triều về, nó xị mặt tâu:
"Bẩm cậu, thứ phi Lan La có thai một tháng. Cậu qua mà thăm."
A Phủ điếng người như sét đánh ngang tai.
"Khao Miêu đâu?"
Không có ai trả lời cậu vì con Đậu đã vùng vằng bỏ đi mất. Nó theo hầu cậu đã lâu, tình cảm không chỉ là chủ tớ mà đã thân tình như anh chị em trong nhà. Cho nên lần này nó không sợ cậu mà đứng về phía Khao Miêu.
A Phủ đi nhanh như bay đến viện của Khao Miêu.
"Cậu về rồi à? Lan La có thai một tháng, cậu đã qua thăm chưa?"
Mẹ con Khao Miêu đang ngồi ăn cơm. Trông nét mặt cô bình tĩnh không gợn sóng, thằng Bờm thì chưa kiềm chế cảm xúc được như cô, khuôn mặt nó nhăn nhó, ngồi chọc chọc bát cơm mãi không chịu ăn.
"Bờm, ăn đi con. Cậu đã ăn chưa? Chưa thì ngồi xuống cùng ăn rồi qua thăm mẹ con Lan La."
Mấy chữ "mẹ con Lan La" nghe bình thản nhưng lọt vào tai A Phủ chỉ thấy chói tai. Cậu ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi không có tình cảm gì với Lan La. Trong lòng tôi chỉ có em."
Khao Miêu buông đũa đứng dậy: "Cậu có nói gì thì sự thật cô ta cũng mang thai đứa con của cậu. Cậu nên qua thăm cô ta đi."
Thằng Bờm cũng buông đũa chạy theo: "Cha làm mẹ buồn, con ghét cha."
Còn lại A Phủ cô độc ngồi đó, bàn tay cậu nắm chặt nện một quyền lên bàn. Cậu dằn vặt rất lâu rồi lê bước đi tới Lan viện.
Lan La đang ngồi trước bàn trang điểm, hài lòng nhìn khuôn mặt tô son điểm phấn suốt từ chiều đến giờ. Con nô tì đứng đó chải tóc cho cô ta. Trên đầu cô ta, con tiểu quỷ ngồi lù lù ở đó nhưng Lan La không hay biết gì.
Con nô tì áp hai tay vào hai bên tai Lan La xoa nhẹ, lập tức Lan La rơi vào mơ ảo, cô ta đã bị bịt tai, người bên cạnh có nói gì cũng không nghe được.
"Bây giờ vật chủ này đã có chỗ đứng trong vương phủ. Đã đến lúc con thoải mái phá phách, không sợ ai bắt con đi nữa. Khi gặp nguy hiểm con chỉ cần chui vào bụng vật chủ trốn. Sẽ không ai dám động đến cái bụng của cô ta."
Tiểu quỷ giương to đôi mắt đỏ lòm như máu, ngoác miệng đến mang tai cười he he. Nó ngồi trên đầu Lan La thích thú đu qua đu lại. Lan La thấy đầu mình nặng trịch, nhưng không nghĩ nhiều, chắc là tại bộ trang sức bằng ngọc đẹp đẽ trên đầu. Nghe thấy tiếng bước chân của Nam Viễn Vương từ đằng xa, con nô tì lại áp hai tay xoa vào tai Lan La mở thông lỗ tai như cũ, rồi đi chuẩn bị bàn tiệc tiếp đón.
Tiểu quỷ khoái chí nghịch ngợm bộ trang sức trên đầu Lan La, nó đu qua đu lại suốt bởi ngọc là vật mang đặc tính âm, tiểu quỷ hấp thụ âm khí từ đó mà càng thêm hoạt bát khoẻ mạnh. Chưa kể bộ trang sức này trong quá trình làm ra phải đánh đổi bao nhiêu mạng người, âm khí tích tụ dày đặc. Đây là của hồi môn được đem từ Lan Xang, làm từ nguyên một khối ngọc lớn nên màu rất đều, nước ngọc trong suốt bóng loáng. Để tìm được khối ngọc lớn như vậy theo đòi hỏi của Lan La, những người thợ phải đào rất sâu dưới lòng đất, không ít người thợ đã ch.ết trong điều kiện thiếu không khí hay bị những con vật ghê sợ dưới lòng đất hút máu, rỉa thịt.
Nếu Lan La có mắt âm dương, cô ta sẽ nhìn thấy những con mắt lệ quỷ mọc ra từ bộ trang sức này, chúng đang chảy máu ồ ồ, nhìn chòng chọc vào hình phản chiếu của cô ta trong gương.
"Tạch" một tiếng thanh thuý vang lên, một mẩu ngọc từ trên đầu Lan La rơi xuống, rơi trúng vào mũi làm cô ta bị xước một vệt máu đỏ tươi. Là tiểu quỷ đu trên đó mạnh quá làm vỡ mất một mẩu.
"AAA, chuyện gì thế này! Bộ trang sức quý giá của ta!"
Lan La mở trừng mắt, trông thấy bộ trang sức bị sứt mất một miếng, cô ta gào ầm lên, giật phăng bộ trang sức trên đầu xuống, làm tiểu quỷ đang chơi vui thì bị rụng xuống đất. Nó giương to đôi mắt đỏ lòm, lệ máu ào ào chảy ra, nhìn chòng chọc vào Lan La.
"Tôi ghét cô... cô sẽ phải trả giá... trả giá... trả giá..."
Nó luồn vào bụng Lan La, cô ta nghe bên tai những tiếng "tóp tép" rất khẽ. Nhìn mặt mình trong gương, tuy đã tô son trát phấn nhưng càng lúc càng thấy nhợt nhạt. "Tóp tép" tiểu quỷ đang ở trong bụng, nó đang hút máu và gặm nhá đứa con đã ch.ết của Lan La. Đứa trẻ đáng thương vừa mới thành hình được một chút đã phải chịu cái ch.ết đầy đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.