Chương 137: Đồ Giả mạo (2)
Kiều Ngọc Liên
24/06/2023
Ba giọt máu được nhỏ vào bát nước, hai giọt hoà làm một, chỉ có giọt máu của Lan La riêng rẽ một mình không thể hoà chung. Lan La lắc đầu liên
tục: "Không, không phải, ta là công chúa, ta là công chúa thật mà!"
Người người nhìn cô ta lắc đầu ngán ngẩm, Lan La đứng đó lẩm bẩm mãi như kẻ điên. Cô ta cúi đầu, khuôn miệng từ từ ngoác ra cười. Khao Miêu lập tức nhận ra điều gì không ổn, bởi nụ cười âm hiểm này của Lan La, cô đã nhìn quá quen. Những người khác không nhận ra vì trước giờ Lan La luôn giữ hình tượng thảo mai, nhu mì.
"Ta... là công chúa giả đấy thì sao hả? Thật hay giả thì cũng chỉ là con cờ của ông mà thôi! Há há há..."
Lan La bất ngờ ngẩng phắt khuôn mặt độc ác lên, rút cây trâm trên đầu ra nhằm thẳng tim của vua đâm tới. "Phập" đầu trâm cắm vào da thịt, máu bắn ra tung toé chói mắt. Lan La trợn trắng mắt, nhìn cây trâm của mình đang cắm vào cổ tay của Khao Miêu.
Cô đã nhanh mắt đẩy vua tránh khỏi cú đâm, nếu không giờ phút này cây trâm đã cắm thẳng vào giữa tim của ông ta.
"Cô ta dám hành thích quốc vương!"
Người người có mặt đều hoảng sợ kinh hô. Quân lính vội ùa tới bắt trói Lan La lại, ép cô ta quỳ xuống.
"Mau gọi thái y!"
Vua bắt lấy cổ tay đang chảy máu ào ào của Khao Miêu hét lớn, ông ta chỉ vào mặt Lan La gầm lên: "Đã giả mạo con gái của ta hơn hai mươi năm trời, còn không biết hối cải, lòng lang dạ sói! Người đâu, lôi đứa con gái độc ác này đi chém đầu!"
Lan La giãy giụa kịch liệt làm tóc tai rối bù như tổ quạ, cô ta trợn lồi mắt cười hềnh hệch: "Muốn gi.ết ta? Ta đang mang trong mình đứa con của Nam Viễn Vương, ai dám gi.ết ta?"
Vua liền nhớ ra Lan La đang có thai, nhất thời nghẹn họng không biết nói gì. Chiến tranh với Đại Việt vẫn chưa kết thúc, ông ta không thể không tính đến kết quả xấu nhất. Nếu để thua Đại Việt, đứa bé này sẽ là sợi dây nối lại hoà hảo giữa hai nước.
Ánh mắt vua lộ rõ vẻ do dự, chần chừ không muốn ban ch.ết cho Lan La.
Khao Miêu im lặng thu hết phản ứng của vua vào mắt, đáy lòng cô càng lúc càng lạnh lẽo. Cô là con gái ruột của ông ta, chưa kể cô còn vừa hi sinh thân mình cứu ông ta một mạng. Lan La đâm cô một nhát, chỉ lệch một chút nữa đâm trúng động mạch, thì cô đã là một cái xác không hồn rồi.
Ông ta tha ch.ết cho Lan La, có để ý đến cảm nhận của cô không?
Cô lạnh lùng rụt cổ tay đang chảy máu khỏi tay vua, đôi mắt sắc lạnh quét qua cái bụng của Lan La: "Từ khi nào cô lại mang thai được đứa con của Nam Viễn Vương vậy?"
Vừa dứt lời, tất cả lại một lần nữa được một phen xôn xao. Công chúa Khao Miêu nói vậy, nghĩa là cái thai của Lan La không phải của Nam Viễn Vương? Trời ơi chuyện gì thế này, cô ta mang thai con của người khác ư?
Lan La thoáng chột dạ, sao Khao Miêu lại biết được chuyện cái thai là của người khác? Nhưng đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô ta chỉ biết liều mạng cãi cho bằng được:
"Cô đừng vu oan giá hoạ cho ta! Bằng chứng đâu mà cô dám nói cái thai của người khác?"
Lúc này thái y đã vào, Khao Miêu vừa giơ tay cho băng bó vừa nhàn nhã ngồi trên ghế, quét mắt từ trên cao nhìn xuống Lan La đang quỳ hèn mọn. Mất máu từ vết thương nên sắc mặt cô hơi trắng, nhưng khí tức lạnh lẽo trên người không hề suy giảm. Ở cạnh A Phủ lâu ngày, cái vẻ lạnh lẽo như tử thần đòi mạng của cậu đã lây sang cô lúc nào không hay.
Lan La bị cô doạ sợ, vô thức lết về đằng sau mấy bước.
Cô nhìn điệu bộ hèn mọn đó, bất ngờ cười gian manh: "Tôi không có câu nào nói cô mang thai với người khác, ý tôi chỉ là cô vốn không hề mang thai thôi mà! Thì ra cô có tật giật mình, tự thú nhận cái thai của người khác."
"Nguyên văn tôi hỏi 'Từ khi nào cô lại mang thai được đứa con của Nam Viễn Vương vậy?', ý tôi là từ khi nào cô lại mang thai, chỉ có vậy thôi à!"
Lan La tức đến méo cả mặt, cô ta hằn học gào lên: "Ta có thai! Huệ phi còn bắt cô chăm thai cho ta, cô còn giả vờ không biết!"
Khao Miêu lắc đầu cười: "Sẵn tiện có thái y ở đây, phiền bắt mạch xem Lan La có thai không."
Lan La ngơ ngẩn không hiểu gì, đến bây giờ cô ta vẫn không biết đứa con của mình đã bị lừa gi.ết ch.ết từ rất lâu rồi. Từ ngày trở về Lan Xang, cô ta luôn bù đầu suy tính làm sao để gi.ết Khao Miêu, không còn tâm trí đâu nhớ đến phải khám thai định kỳ.
"Phải rồi, từ lúc trở về đến giờ không thấy ngươi khám thai lần nào! Nếu ngươi dám lừa mọi người, giả vờ mang thai, ta sẽ cho ngươi ch.ết không toàn thây!" - Vua nhìn Lan La lạnh lùng nói.
Thái y rất nhanh bắt mạch rồi bẩm lên: "Bẩm quốc vương, cô ta không hề có thai."
Người người nhìn cô ta lắc đầu ngán ngẩm, Lan La đứng đó lẩm bẩm mãi như kẻ điên. Cô ta cúi đầu, khuôn miệng từ từ ngoác ra cười. Khao Miêu lập tức nhận ra điều gì không ổn, bởi nụ cười âm hiểm này của Lan La, cô đã nhìn quá quen. Những người khác không nhận ra vì trước giờ Lan La luôn giữ hình tượng thảo mai, nhu mì.
"Ta... là công chúa giả đấy thì sao hả? Thật hay giả thì cũng chỉ là con cờ của ông mà thôi! Há há há..."
Lan La bất ngờ ngẩng phắt khuôn mặt độc ác lên, rút cây trâm trên đầu ra nhằm thẳng tim của vua đâm tới. "Phập" đầu trâm cắm vào da thịt, máu bắn ra tung toé chói mắt. Lan La trợn trắng mắt, nhìn cây trâm của mình đang cắm vào cổ tay của Khao Miêu.
Cô đã nhanh mắt đẩy vua tránh khỏi cú đâm, nếu không giờ phút này cây trâm đã cắm thẳng vào giữa tim của ông ta.
"Cô ta dám hành thích quốc vương!"
Người người có mặt đều hoảng sợ kinh hô. Quân lính vội ùa tới bắt trói Lan La lại, ép cô ta quỳ xuống.
"Mau gọi thái y!"
Vua bắt lấy cổ tay đang chảy máu ào ào của Khao Miêu hét lớn, ông ta chỉ vào mặt Lan La gầm lên: "Đã giả mạo con gái của ta hơn hai mươi năm trời, còn không biết hối cải, lòng lang dạ sói! Người đâu, lôi đứa con gái độc ác này đi chém đầu!"
Lan La giãy giụa kịch liệt làm tóc tai rối bù như tổ quạ, cô ta trợn lồi mắt cười hềnh hệch: "Muốn gi.ết ta? Ta đang mang trong mình đứa con của Nam Viễn Vương, ai dám gi.ết ta?"
Vua liền nhớ ra Lan La đang có thai, nhất thời nghẹn họng không biết nói gì. Chiến tranh với Đại Việt vẫn chưa kết thúc, ông ta không thể không tính đến kết quả xấu nhất. Nếu để thua Đại Việt, đứa bé này sẽ là sợi dây nối lại hoà hảo giữa hai nước.
Ánh mắt vua lộ rõ vẻ do dự, chần chừ không muốn ban ch.ết cho Lan La.
Khao Miêu im lặng thu hết phản ứng của vua vào mắt, đáy lòng cô càng lúc càng lạnh lẽo. Cô là con gái ruột của ông ta, chưa kể cô còn vừa hi sinh thân mình cứu ông ta một mạng. Lan La đâm cô một nhát, chỉ lệch một chút nữa đâm trúng động mạch, thì cô đã là một cái xác không hồn rồi.
Ông ta tha ch.ết cho Lan La, có để ý đến cảm nhận của cô không?
Cô lạnh lùng rụt cổ tay đang chảy máu khỏi tay vua, đôi mắt sắc lạnh quét qua cái bụng của Lan La: "Từ khi nào cô lại mang thai được đứa con của Nam Viễn Vương vậy?"
Vừa dứt lời, tất cả lại một lần nữa được một phen xôn xao. Công chúa Khao Miêu nói vậy, nghĩa là cái thai của Lan La không phải của Nam Viễn Vương? Trời ơi chuyện gì thế này, cô ta mang thai con của người khác ư?
Lan La thoáng chột dạ, sao Khao Miêu lại biết được chuyện cái thai là của người khác? Nhưng đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô ta chỉ biết liều mạng cãi cho bằng được:
"Cô đừng vu oan giá hoạ cho ta! Bằng chứng đâu mà cô dám nói cái thai của người khác?"
Lúc này thái y đã vào, Khao Miêu vừa giơ tay cho băng bó vừa nhàn nhã ngồi trên ghế, quét mắt từ trên cao nhìn xuống Lan La đang quỳ hèn mọn. Mất máu từ vết thương nên sắc mặt cô hơi trắng, nhưng khí tức lạnh lẽo trên người không hề suy giảm. Ở cạnh A Phủ lâu ngày, cái vẻ lạnh lẽo như tử thần đòi mạng của cậu đã lây sang cô lúc nào không hay.
Lan La bị cô doạ sợ, vô thức lết về đằng sau mấy bước.
Cô nhìn điệu bộ hèn mọn đó, bất ngờ cười gian manh: "Tôi không có câu nào nói cô mang thai với người khác, ý tôi chỉ là cô vốn không hề mang thai thôi mà! Thì ra cô có tật giật mình, tự thú nhận cái thai của người khác."
"Nguyên văn tôi hỏi 'Từ khi nào cô lại mang thai được đứa con của Nam Viễn Vương vậy?', ý tôi là từ khi nào cô lại mang thai, chỉ có vậy thôi à!"
Lan La tức đến méo cả mặt, cô ta hằn học gào lên: "Ta có thai! Huệ phi còn bắt cô chăm thai cho ta, cô còn giả vờ không biết!"
Khao Miêu lắc đầu cười: "Sẵn tiện có thái y ở đây, phiền bắt mạch xem Lan La có thai không."
Lan La ngơ ngẩn không hiểu gì, đến bây giờ cô ta vẫn không biết đứa con của mình đã bị lừa gi.ết ch.ết từ rất lâu rồi. Từ ngày trở về Lan Xang, cô ta luôn bù đầu suy tính làm sao để gi.ết Khao Miêu, không còn tâm trí đâu nhớ đến phải khám thai định kỳ.
"Phải rồi, từ lúc trở về đến giờ không thấy ngươi khám thai lần nào! Nếu ngươi dám lừa mọi người, giả vờ mang thai, ta sẽ cho ngươi ch.ết không toàn thây!" - Vua nhìn Lan La lạnh lùng nói.
Thái y rất nhanh bắt mạch rồi bẩm lên: "Bẩm quốc vương, cô ta không hề có thai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.