Chương 16: Lầu xanh nổi tiếng nhất kinh thành
Kiều Ngọc Liên
04/05/2023
Khao Miêu gật đầu thật mạnh: "Phải, mợ khoẻ rồi, không cần phiền thầy lang
nữa. Thầy thông cảm đi về đi ạ, tôi gửi thầy chút tiền uống nước."
Thầy lang nhìn chằm chằm vào Khao Miêu rất lâu rồi nói: "Xem thần sắc mợ cả hãy còn nhợt nhạt. Cứ để lão xem cho chắc ăn."
Trông tướng mặt thầy lang có phần hung ác, Khao Miêu quả quyết từ chối, lão lại cứ dùng dằng đứng đó không đi. Hai bên nói qua lại một hồi, Khao Miêu nghi ngờ càng nhiều nên đưa tay đẩy mạnh lão một cái.
"Ruỳnh" một tiếng lớn vang lên, thầy lang ngã sấp mặt, hòm thuốc của lão cũng đổ bật nắp, những món đồ bên trong cũng văng tung tóe ra ngoài.
"Thầy ơi, sao đồ của thầy toàn thứ gì lạ vậy?"
Thằng hầu kinh ngạc kêu lên, còn Khao Miêu nhân lúc lão đang chật vật đứng dậy, nhanh tay vơ hết những món đồ đó bỏ vào hòm. Nào là đạo bùa, nhang, kiếm gỗ đào, hình nhân, bình máu chó đen, ... tất cả đều là đồ nghề của thầy pháp, còn đồ nghề của thầy lang đến một món cũng chẳng có.
Cô ôm cái hòm chạy vào trong viện, vừa chạy vừa hét lớn:
"Người đâu! Có ăn trộm! Có ăn trộm!"
Thằng hầu liền nhảy vào giữ lão thầy lang giả lại, còn người bên trong viện cũng ào ào kéo tới, người cầm gậy người cầm dao để bắt trộm.
Lão kia đã bị Khao Miêu lấy hết đồ nghề, đâu giở được trò trống gì, chỉ biết nằm đó cho bao người lao vào đấm đá túi bụi.
Khao Miêu đã an toàn chạy vào trong nhưng cô biết, tránh được mùng một không trốn được mười lăm, hôm nay lão kia thất bại, kiểu gì lão cũng quay lại vào một ngày khác.
Hôm nay cô thoát được cũng chỉ là may mắn, lão mới gặp cô lần đầu nên không đề phòng thôi. Giá mà có A Phủ ở đây, không biết cậu đi đâu, sao cả ngày không thấy ở nhà...
Sáng hôm sau, Khao Miêu không bất ngờ khi thấy bà lớn hằm hằm kéo đến mắng chửi.
"Khao Miêu! Tại sao cô dám cho người đánh thầy Tự?"
Tức đến nỗi gọi thẳng tên cô, không giả vờ gọi nổi một tiếng con dâu.
Khao Miêu từ trong viện đi ra đón, quả nhiên chính là bà, bà là người đứng sau cùng lão thầy đó làm việc ác.
"Mẹ, mẹ ăn sáng chưa? Vào trong dùng bữa sáng cùng con ạ!"
Bà lớn cười khinh miệt: "Cô không cần ở đó đánh trống lảng."
"Thầy Tự là người đức cao vọng trọng, chúng mày đánh thầy nặng như thế, bôi tro trát trấu lên mặt bà! Bay đâu, lôi tất cả những đứa nào đánh thầy ra đây, đem đi đánh chết cho tao!"
Câu sau bà quát vào mặt đám người hầu của Khao Miêu, bọn họ sợ run người, ai mà ngờ nghe lệnh của mợ thì lại đắc tội với bà chứ. Ai nấy đều dùng ánh mắt van xin nhìn Khao Miêu.
"Mẹ, thầy Tự là ai? Tối qua chỉ có một người lạ mặt, giả dạng thầy lang vào đây, chúng con tưởng là ăn trộn nên mới..."
Khao Miêu vừa nói vừa yếu ớt bấu tay vào con Đậu, nó vừa đỡ cô vừa cầm bàn tay cô giơ lên:
"Trời ơi, có phải vết thương của mợ lại đau rồi không? Tại sao trên đời lại có kẻ gian ác như vậy, đánh mợ đến mức này, nếu không ngăn kịp không biết hắn sẽ làm gì mợ nữa! Mợ đừng lo, cậu cả nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mợ mà!"
Khao Miêu để con Đậu nói hết rồi mới tỏ ra tức giận mắng: "Câm miệng, ai cho em nhiều chuyện như thế?"
Bà lớn nghe đến hai chữ "cậu cả" thì mặt xám ngoét. Cái bà tức nhất là lão Tự vẫn chưa thể khống chế được A Phủ. Suốt ngày viện cớ vong cậu là soái vong, uy lực mạnh mẽ khó mà trấn giữ nổi. Soái vong là oan hồn của những vị tướng chết trận nhưng linh khí vẫn còn.
Bà lớn muốn bỏ đi thì sau lưng đã có giọng nói lạnh lùng chất vấn: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ quen biết tên thầy pháp giả thầy lang giả đó sao?"
Bà bực mình đáp: "Hắn đến xem cho vợ chồng thằng hai, chẳng qua đi nhầm đến chỗ cô. Hiểu lầm thì thôi, chuyện cũng đâu có gì to tát!"
Bà không còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa, nhưng vừa đi đến cửa viện thì thằng hầu tâm phúc của bà đã hớt hải chạy vào, thở hổn hển nói:
"Bà... bà ơi, cậu út lại đến Nguyệt Quế Lầu rồi!"
Nguyệt Quế Lầu là lầu xanh nổi tiếng nhất trong kinh thành. Cậu út là con thứ tư của nhà họ Hà, con trai của bà lớn. Tính cậu không độc địa như cậu hai, nhưng lại ham chơi lêu lổng, sểnh ra là tót đến lầu xanh mua vui.
Bà lớn giận tím mặt, có hai thằng con trai thì chẳng thằng nào nên hồn, tất cả đều thua cậu cả A Phủ. Giá như A Phủ từ bụng của bà chui ra, năm đó có lẽ bà đã không phải lập mưu tính kế trừ khử cậu...
"Còn đứng đó mà kêu gào! Không mau lôi cổ nó về đây cho tao!"
Thằng hầu co đầu rụt cổ lại, run rẩy nói: "Chúng con không đưa cậu về được! Cậu uống say đánh chết người, sắp bị đưa lên quan kia kìa!"
"Cái thằng trời đánh, thằng báo đời này!"
Bà lớn không còn tâm trí đâu mà hoạnh hoẹ Khao Miêu nữa, lập tức đi đến Nguyệt Quế Lầu tìm cậu út.
Thầy lang nhìn chằm chằm vào Khao Miêu rất lâu rồi nói: "Xem thần sắc mợ cả hãy còn nhợt nhạt. Cứ để lão xem cho chắc ăn."
Trông tướng mặt thầy lang có phần hung ác, Khao Miêu quả quyết từ chối, lão lại cứ dùng dằng đứng đó không đi. Hai bên nói qua lại một hồi, Khao Miêu nghi ngờ càng nhiều nên đưa tay đẩy mạnh lão một cái.
"Ruỳnh" một tiếng lớn vang lên, thầy lang ngã sấp mặt, hòm thuốc của lão cũng đổ bật nắp, những món đồ bên trong cũng văng tung tóe ra ngoài.
"Thầy ơi, sao đồ của thầy toàn thứ gì lạ vậy?"
Thằng hầu kinh ngạc kêu lên, còn Khao Miêu nhân lúc lão đang chật vật đứng dậy, nhanh tay vơ hết những món đồ đó bỏ vào hòm. Nào là đạo bùa, nhang, kiếm gỗ đào, hình nhân, bình máu chó đen, ... tất cả đều là đồ nghề của thầy pháp, còn đồ nghề của thầy lang đến một món cũng chẳng có.
Cô ôm cái hòm chạy vào trong viện, vừa chạy vừa hét lớn:
"Người đâu! Có ăn trộm! Có ăn trộm!"
Thằng hầu liền nhảy vào giữ lão thầy lang giả lại, còn người bên trong viện cũng ào ào kéo tới, người cầm gậy người cầm dao để bắt trộm.
Lão kia đã bị Khao Miêu lấy hết đồ nghề, đâu giở được trò trống gì, chỉ biết nằm đó cho bao người lao vào đấm đá túi bụi.
Khao Miêu đã an toàn chạy vào trong nhưng cô biết, tránh được mùng một không trốn được mười lăm, hôm nay lão kia thất bại, kiểu gì lão cũng quay lại vào một ngày khác.
Hôm nay cô thoát được cũng chỉ là may mắn, lão mới gặp cô lần đầu nên không đề phòng thôi. Giá mà có A Phủ ở đây, không biết cậu đi đâu, sao cả ngày không thấy ở nhà...
Sáng hôm sau, Khao Miêu không bất ngờ khi thấy bà lớn hằm hằm kéo đến mắng chửi.
"Khao Miêu! Tại sao cô dám cho người đánh thầy Tự?"
Tức đến nỗi gọi thẳng tên cô, không giả vờ gọi nổi một tiếng con dâu.
Khao Miêu từ trong viện đi ra đón, quả nhiên chính là bà, bà là người đứng sau cùng lão thầy đó làm việc ác.
"Mẹ, mẹ ăn sáng chưa? Vào trong dùng bữa sáng cùng con ạ!"
Bà lớn cười khinh miệt: "Cô không cần ở đó đánh trống lảng."
"Thầy Tự là người đức cao vọng trọng, chúng mày đánh thầy nặng như thế, bôi tro trát trấu lên mặt bà! Bay đâu, lôi tất cả những đứa nào đánh thầy ra đây, đem đi đánh chết cho tao!"
Câu sau bà quát vào mặt đám người hầu của Khao Miêu, bọn họ sợ run người, ai mà ngờ nghe lệnh của mợ thì lại đắc tội với bà chứ. Ai nấy đều dùng ánh mắt van xin nhìn Khao Miêu.
"Mẹ, thầy Tự là ai? Tối qua chỉ có một người lạ mặt, giả dạng thầy lang vào đây, chúng con tưởng là ăn trộn nên mới..."
Khao Miêu vừa nói vừa yếu ớt bấu tay vào con Đậu, nó vừa đỡ cô vừa cầm bàn tay cô giơ lên:
"Trời ơi, có phải vết thương của mợ lại đau rồi không? Tại sao trên đời lại có kẻ gian ác như vậy, đánh mợ đến mức này, nếu không ngăn kịp không biết hắn sẽ làm gì mợ nữa! Mợ đừng lo, cậu cả nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mợ mà!"
Khao Miêu để con Đậu nói hết rồi mới tỏ ra tức giận mắng: "Câm miệng, ai cho em nhiều chuyện như thế?"
Bà lớn nghe đến hai chữ "cậu cả" thì mặt xám ngoét. Cái bà tức nhất là lão Tự vẫn chưa thể khống chế được A Phủ. Suốt ngày viện cớ vong cậu là soái vong, uy lực mạnh mẽ khó mà trấn giữ nổi. Soái vong là oan hồn của những vị tướng chết trận nhưng linh khí vẫn còn.
Bà lớn muốn bỏ đi thì sau lưng đã có giọng nói lạnh lùng chất vấn: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ quen biết tên thầy pháp giả thầy lang giả đó sao?"
Bà bực mình đáp: "Hắn đến xem cho vợ chồng thằng hai, chẳng qua đi nhầm đến chỗ cô. Hiểu lầm thì thôi, chuyện cũng đâu có gì to tát!"
Bà không còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa, nhưng vừa đi đến cửa viện thì thằng hầu tâm phúc của bà đã hớt hải chạy vào, thở hổn hển nói:
"Bà... bà ơi, cậu út lại đến Nguyệt Quế Lầu rồi!"
Nguyệt Quế Lầu là lầu xanh nổi tiếng nhất trong kinh thành. Cậu út là con thứ tư của nhà họ Hà, con trai của bà lớn. Tính cậu không độc địa như cậu hai, nhưng lại ham chơi lêu lổng, sểnh ra là tót đến lầu xanh mua vui.
Bà lớn giận tím mặt, có hai thằng con trai thì chẳng thằng nào nên hồn, tất cả đều thua cậu cả A Phủ. Giá như A Phủ từ bụng của bà chui ra, năm đó có lẽ bà đã không phải lập mưu tính kế trừ khử cậu...
"Còn đứng đó mà kêu gào! Không mau lôi cổ nó về đây cho tao!"
Thằng hầu co đầu rụt cổ lại, run rẩy nói: "Chúng con không đưa cậu về được! Cậu uống say đánh chết người, sắp bị đưa lên quan kia kìa!"
"Cái thằng trời đánh, thằng báo đời này!"
Bà lớn không còn tâm trí đâu mà hoạnh hoẹ Khao Miêu nữa, lập tức đi đến Nguyệt Quế Lầu tìm cậu út.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.