Chương 27: Ma giấu trong bụi trúc
Kiều Ngọc Liên
07/05/2023
Đến khi bọn nó thất vọng bỏ đi thì cô đã hiểu ra. Vệt đen khi nãy là ma, che mắt bọn người hầu, giấu cô trong bụi trúc này.
Là ai mà lại muốn giúp cô?
“A Phủ! Có phải là cậu không?”
Khao Miêu mừng rỡ hỏi, nhưng không có ai trả lời. Theo cô được biết thì trong Hà phủ này có hai hồn ma là hai mẹ con A Phủ, mà mẹ A Phủ thì đã đi gọi con Đậu đến giúp rồi!
“A Phủ, có phải cậu đã cứu tôi không? Có phải cậu hết giận tôi rồi không?”
Bề ngoài cậu tỏ ra giận cô, nhưng mỗi lúc cô gặp nguy hiểm, cậu đều xuất hiện kịp lúc để cứu cô. Từ chuyện hôm qua gặp vong nhi cho đến hôm nay gặp lão Tự, nếu không có cậu, không biết cô đã chết mấy lần rồi.
“Mợ, mợ ơi! Mau về nhanh thôi!”
Con Đậu hớt hải chạy đến, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nó là biết nó đã gặp phải hồn ma mẹ A Phủ rồi. Ở gần cô nên nó cũng khôn lây được một chút, cầm theo một cái khăn, bọc vết thương ở chân cô lại. Nếu không máu sẽ chảy ra dọc đường đi, sáng mai mọi người lần theo vết máu sẽ biết là cô làm đổ hòn non bộ.
Sáng hôm sau, Hà lão gia từ Văn phủ trở về. Từ ngày đi xây đê về đến giờ, ông đã đau đầu đủ thứ chuyện, từ chuyện cậu hai ốm liệt giường, đến chuyện cậu út tự thiến, rồi lại chuyện trùng tang bên nhà họ Văn. Giờ lại thêm chuyện xuất hiện hồn ma mẹ A Phủ nữa, ông ta đang gặp vận hạn gì thế này?
Nhìn hòn non bộ đẹp đẽ giờ chỉ còn là một đống đổ nát, Hà lão gia bực tức mắng: “Kẻ nào làm chuyện này?”
Đám người hầu sợ run, nhưng đã thống nhất với nhau từ trước nên đứa nào đứa nấy đều đáp: “Là… là hồn ma bà bé thưa ông…”
Hà lão gia tự thấy mình năm xưa có lỗi với mẹ A Phủ nên không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn tức không chịu được:
“Tất cả chúng mày, mỗi đứa đánh hai mươi gậy!”
Ông ta đi một vòng quanh bồn nước quan sát, phát hiện môt góc bồn có vết máu dính lại. Tuy không thể hiện cái gì ra bên ngoài, nhưng ông ta vẫn âm thầm quan sát tất cả người trong phủ.
“Ông ơi, ông mau về sảnh chính, mợ cả đến chào hỏi ạ.”
Từ hôm trở về đến giờ, Hà lão gia toàn ở bên nhà họ Văn, đây là lần đầu tiên gặp mặt cô con dâu cả này. Tất cả chín người vợ của A Phủ, trước giờ đều không được tổ chức lễ cưới rình rang, nên ông còn chẳng nhớ nổi mặt ai. Duy chỉ có cô con dâu thứ chín này, nghe người trong phủ nói cô không phải loại người dễ bắt nạt, ông cũng hứng thú muốn xem mặt cô ra sao.
Hà lão gia bước vào sảnh chính, Khao Miêu đang ngồi chờ liền đứng lên hành lễ: “Con dâu cả ra mắt cha.”
“Ừ ngồi đi.”
Hà lão gia là một người sợ vợ, chuyện trong phủ đa phần đều do bà lớn quyết định. Mấy chuyện của đàn bà nơi hậu viện, ông ta không quan tâm bao giờ, chỉ hỏi han Khao Miêu mấy câu tên tuổi, quê quán, dặn dò qua loa bổn phận làm dâu rồi cho cô lui.
Đến lúc cô đứng dậy, Hà lão gia chợt lạnh giọng hỏi: “Chân con bị thương à?”
Khao Miêu hơi cứng đờ sống lưng, cô đã cố gắng nhịn đau, cố bước đi thật bình thường, sao vẫn bị ông ta nhìn ra?. ngôn tình ngược
“Dạ không, con bị tật ở chân từ nhỏ, hôm nào trái gió trở trời là lại tái phát thôi cha.”
“Ừ, vậy về nghỉ ngơi đi, nếu trở nặng phải mời thầy lang tới xem.”
Hà lão gia nói vậy nhưng ánh mắt không giấu được vẻ hoài nghi. Thời gian này bà lớn vẫn đang ở bên Văn phủ, cho nên mọi việc trong phủ người hầu đều bẩm lên cho ông ta giải quyết. Từ chuyện cậu hai thỉnh thoảng lên cơn co giật, rồi lại cậu út mất “của quý” nên trầm cảm hoá điên, đập phá đồ đạc… cái gì cũng báo lên khiến Hà lão gia ngột ngạt chán nản vô cùng.
Giá như thằng cả A Phủ còn sống…
Buổi tối.
Hà lão gia đang nằm ngủ thì bỗng cảm giác không thở nổi. Lồng ngực như bị một vật nặng ấn chặt lại, cổ cũng bị cái gì bóp cho chết tắc. Ông ta thấy rõ một bóng đen cứ lởn vởn ngay trên đầu mình, ngồi chồm hỗm trên ngực mình.
“C… c… cứu…”
Đây là bị bóng đè. Trong đầu ông ta nghĩ đến hai khả năng: hoặc là thằng A Phủ, hoặc là mẹ nó. Nhưng từ lúc A Phủ chết, cậu chưa doạ ông bao giờ. Ông nghi nhiều hơn khả năng là mẹ A Phủ, hồn ma gần đây mới xuất hiện.
Vật lộn cả một đêm, sáng hôm sau Hà lão gia thức dậy, hoảng hốt thấy trên cổ mình in rõ hình hai bàn tay, vết tay thâm tím trông sợ phát khiếp. Ông ta lo sợ đến nỗi phải cáo ốm nghỉ vào triều, cho người đi mời lão Tự thầy pháp đến xem.
Ai ngờ lão Tự bận lo giải trùng cho nhà họ Văn nên không qua được, đổi lại cho đệ tử của lão đến. Nó tên Tư, đang tuổi thiếu niên bộp chộp háo thắng, ham lập công. Nó nghĩ vụ này đơn giản chỉ là trừ tà, Hà phủ lại là khách quen của thầy nó, nhất định nó sẽ làm cho ra ngô ra khoai.
Là ai mà lại muốn giúp cô?
“A Phủ! Có phải là cậu không?”
Khao Miêu mừng rỡ hỏi, nhưng không có ai trả lời. Theo cô được biết thì trong Hà phủ này có hai hồn ma là hai mẹ con A Phủ, mà mẹ A Phủ thì đã đi gọi con Đậu đến giúp rồi!
“A Phủ, có phải cậu đã cứu tôi không? Có phải cậu hết giận tôi rồi không?”
Bề ngoài cậu tỏ ra giận cô, nhưng mỗi lúc cô gặp nguy hiểm, cậu đều xuất hiện kịp lúc để cứu cô. Từ chuyện hôm qua gặp vong nhi cho đến hôm nay gặp lão Tự, nếu không có cậu, không biết cô đã chết mấy lần rồi.
“Mợ, mợ ơi! Mau về nhanh thôi!”
Con Đậu hớt hải chạy đến, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nó là biết nó đã gặp phải hồn ma mẹ A Phủ rồi. Ở gần cô nên nó cũng khôn lây được một chút, cầm theo một cái khăn, bọc vết thương ở chân cô lại. Nếu không máu sẽ chảy ra dọc đường đi, sáng mai mọi người lần theo vết máu sẽ biết là cô làm đổ hòn non bộ.
Sáng hôm sau, Hà lão gia từ Văn phủ trở về. Từ ngày đi xây đê về đến giờ, ông đã đau đầu đủ thứ chuyện, từ chuyện cậu hai ốm liệt giường, đến chuyện cậu út tự thiến, rồi lại chuyện trùng tang bên nhà họ Văn. Giờ lại thêm chuyện xuất hiện hồn ma mẹ A Phủ nữa, ông ta đang gặp vận hạn gì thế này?
Nhìn hòn non bộ đẹp đẽ giờ chỉ còn là một đống đổ nát, Hà lão gia bực tức mắng: “Kẻ nào làm chuyện này?”
Đám người hầu sợ run, nhưng đã thống nhất với nhau từ trước nên đứa nào đứa nấy đều đáp: “Là… là hồn ma bà bé thưa ông…”
Hà lão gia tự thấy mình năm xưa có lỗi với mẹ A Phủ nên không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn tức không chịu được:
“Tất cả chúng mày, mỗi đứa đánh hai mươi gậy!”
Ông ta đi một vòng quanh bồn nước quan sát, phát hiện môt góc bồn có vết máu dính lại. Tuy không thể hiện cái gì ra bên ngoài, nhưng ông ta vẫn âm thầm quan sát tất cả người trong phủ.
“Ông ơi, ông mau về sảnh chính, mợ cả đến chào hỏi ạ.”
Từ hôm trở về đến giờ, Hà lão gia toàn ở bên nhà họ Văn, đây là lần đầu tiên gặp mặt cô con dâu cả này. Tất cả chín người vợ của A Phủ, trước giờ đều không được tổ chức lễ cưới rình rang, nên ông còn chẳng nhớ nổi mặt ai. Duy chỉ có cô con dâu thứ chín này, nghe người trong phủ nói cô không phải loại người dễ bắt nạt, ông cũng hứng thú muốn xem mặt cô ra sao.
Hà lão gia bước vào sảnh chính, Khao Miêu đang ngồi chờ liền đứng lên hành lễ: “Con dâu cả ra mắt cha.”
“Ừ ngồi đi.”
Hà lão gia là một người sợ vợ, chuyện trong phủ đa phần đều do bà lớn quyết định. Mấy chuyện của đàn bà nơi hậu viện, ông ta không quan tâm bao giờ, chỉ hỏi han Khao Miêu mấy câu tên tuổi, quê quán, dặn dò qua loa bổn phận làm dâu rồi cho cô lui.
Đến lúc cô đứng dậy, Hà lão gia chợt lạnh giọng hỏi: “Chân con bị thương à?”
Khao Miêu hơi cứng đờ sống lưng, cô đã cố gắng nhịn đau, cố bước đi thật bình thường, sao vẫn bị ông ta nhìn ra?. ngôn tình ngược
“Dạ không, con bị tật ở chân từ nhỏ, hôm nào trái gió trở trời là lại tái phát thôi cha.”
“Ừ, vậy về nghỉ ngơi đi, nếu trở nặng phải mời thầy lang tới xem.”
Hà lão gia nói vậy nhưng ánh mắt không giấu được vẻ hoài nghi. Thời gian này bà lớn vẫn đang ở bên Văn phủ, cho nên mọi việc trong phủ người hầu đều bẩm lên cho ông ta giải quyết. Từ chuyện cậu hai thỉnh thoảng lên cơn co giật, rồi lại cậu út mất “của quý” nên trầm cảm hoá điên, đập phá đồ đạc… cái gì cũng báo lên khiến Hà lão gia ngột ngạt chán nản vô cùng.
Giá như thằng cả A Phủ còn sống…
Buổi tối.
Hà lão gia đang nằm ngủ thì bỗng cảm giác không thở nổi. Lồng ngực như bị một vật nặng ấn chặt lại, cổ cũng bị cái gì bóp cho chết tắc. Ông ta thấy rõ một bóng đen cứ lởn vởn ngay trên đầu mình, ngồi chồm hỗm trên ngực mình.
“C… c… cứu…”
Đây là bị bóng đè. Trong đầu ông ta nghĩ đến hai khả năng: hoặc là thằng A Phủ, hoặc là mẹ nó. Nhưng từ lúc A Phủ chết, cậu chưa doạ ông bao giờ. Ông nghi nhiều hơn khả năng là mẹ A Phủ, hồn ma gần đây mới xuất hiện.
Vật lộn cả một đêm, sáng hôm sau Hà lão gia thức dậy, hoảng hốt thấy trên cổ mình in rõ hình hai bàn tay, vết tay thâm tím trông sợ phát khiếp. Ông ta lo sợ đến nỗi phải cáo ốm nghỉ vào triều, cho người đi mời lão Tự thầy pháp đến xem.
Ai ngờ lão Tự bận lo giải trùng cho nhà họ Văn nên không qua được, đổi lại cho đệ tử của lão đến. Nó tên Tư, đang tuổi thiếu niên bộp chộp háo thắng, ham lập công. Nó nghĩ vụ này đơn giản chỉ là trừ tà, Hà phủ lại là khách quen của thầy nó, nhất định nó sẽ làm cho ra ngô ra khoai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.