Chương 76: Mất trí nhớ (2)
Kiều Ngọc Liên
30/05/2023
Tháng Bảy cô hồn, số người ch.ết đuối trên sông Đà có vẻ nhiều hơn hẳn các tháng khác trong năm.
Khao Miêu cùng sư phụ làm nghề vớt xác thuê trên con sông này. Thời điểm này đúng là bận rộn hơn những tháng khác, người nhà người ch.ết đuối tìm đến nhiều, nhưng cô cũng không lấy làm vui vẻ cho lắm.
Bởi thầy trò cô còn có nghề thầy thuốc, nghề vớt xác này chỉ là phụ. Thà không có ai đến nhờ còn hơn là có thêm người ch.ết. Ngày ngày nhìn thấy những cái xác ch.ết trôi, trương phềnh và lạnh ngắt, thân xác phân huỷ không còn nguyên vẹn, cô còn thấy thương xót huống chi là người thân, không biết phải đau đớn khổ sở đến nhường nào.
"Tuy con đã thành thạo nhưng sư phụ vẫn phải nhắc nhở. Cẩn thận ma da dưới sông. Thấy lờ mờ mỗi cái đầu hay một cánh tay, tránh xa tuyệt đối không được vớt."
Sư phụ ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại làm Khao Miêu cũng thuộc lòng luôn. Sư phụ rất thương cô, đối với cô sư phụ không chỉ có ơn dạy dỗ mà còn có ơn cứu mạng.
Ngày đó không có sư phụ cứu, có lẽ cô cũng đã thành một cái xác trương phềnh và lạnh ngắt. Cô không nhớ mình đã gặp phải biến cố khủng khiếp gì mà ra nông nỗi đó. Sư phụ nói cô bị đập đầu vào đá nhọn, mạng nhỏ giữ được nhưng để lại di chứng mất trí nhớ.
Một tháng trước, có một người đàn ông và một đứa bé trai tự nhận là chồng con của cô. Cô chưa tin lời người đàn ông nhưng tin lời đứa bé. Bởi vì khuôn mặt nó quá giống mặt cô.
Người đàn ông nói cô vì cứu thằng bé bị bắt cóc mà bản thân mình rơi xuống suối trôi ra sông Đà. Anh ta muốn đưa cô về sống cùng mình nhưng cô không chịu. Cô cần thêm thời gian để tạm biệt sư phụ.
"Sư phụ, con đã về. Hôm nay Nam Viễn Vương có gửi đồ đến không?"
"Về rồi đấy à? Có gửi đây."
"Nữa hả sư phụ? Ngài ta đúng là phiền phức, không nể tình thằng bé con đã ném đi hết không nhận cái gì rồi."
Đoàn Nghị đưa cho Khao Miêu cái hộp bọc vải đỏ tinh xảo, mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu. Khao Miêu hăm hở mở hộp, nên không nhìn thấy ánh mắt Đoàn Nghị nhìn mình đầy vẻ tiếc nuối và mất mát.
"Ồ, một cái vòng cổ mặt hồng ngọc. Màu đẹp quá, đỏ rực nhìn như một mặt trăng máu thu nhỏ vậy. Sư phụ người nhìn xem có đúng vậy không?"
Thấy Khao Miêu ngẩng lên nhìn mình, Đoàn Nghị vội vã thu hồi ánh mắt nhìn cô. Nếu cô để ý sẽ thấy rõ sư phụ lộ ra vẻ lúng túng ngượng ngùng, nhưng lúc này toàn bộ sự chú ý của cô đã đặt lên chiếc vòng nên không nhận ra.
Đoàn Nghị bất giác sờ tay lên tai mình, cảm giác nó nóng lợi hại. Cậu vội rót nước uống một ngụm để hạ nhiệt trong người, lại luống cuống mà làm đổ hơn nửa lên đùi.
"Sư phụ sao vậy?"
Khao Miêu kinh ngạc, vội bước tới lấy khăn tay định lau giúp Đoàn Nghị. Ai ngờ cậu nóng nảy gạt ra, khuôn mặt phiếm hồng lên tiếng mắng:
"Con gái con nứa, đừng có tuỳ tiện động tay chân lên người đàn ông. Gọi con Đào vào làm."
Con Đào là hầu gái của Đoàn Nghị, Khao Miêu khó hiểu lẩm bẩm: "Thì nó cũng là con gái chứ khác gì con đâu."
Đoàn Nghị trừng mắt nhìn, cô vội ngậm miệng không nói nữa, quay về chỗ ngắm nghía cái vòng tinh xảo của Nam Viễn Vương tặng. Từ lần gặp một tháng trước, ngài ta gần như ngày nào cũng gửi quà, mà quà của ngài ta lạ lắm.
Khi thì giá y đỏ thắm, lúc lại mũ miện đội đầu, toàn là đồ của cô dâu, rồi thì trang sức không thiếu cái gì. Còn có hôm tặng nguyên một cái kiệu lớn, kích cỡ tám người khiêng?
Đoàn Nghị nhìn Khao Miêu, khẽ thở dài một hơi. Đồ đệ ngốc, ngài ta đang muốn dằn mặt ta, rằng ngài ta sắp rước con làm dâu.
"Miêu, con về Nam Viễn Vương phủ đi. Nơi này không thuộc về con."
Anh ta không muốn Khao Miêu đi chút nào, nhưng nhìn ánh mắt vui vẻ của cô mỗi khi mở quà của Nam Viễn Vương, rõ ràng là đã thích người ta. Dù cô có cứng miệng cãi, nói người ta phiền phức, nhưng mỗi khi về đến nhà đều hỏi Nam Viễn Vương có gửi đồ tới không.
Hôm nào ngài ta không gửi thì trông cô buồn thấy rõ, đúng là đồ đệ ngốc.
Đoàn Nghị vừa dứt lời, Khao Miêu lập tức nhăn mặt: "Sư phụ đuổi con ư?"
"Không phải đuổi, đó vốn là nơi con thuộc về."
Đoàn Nghị nói rồi liếc nhìn can dầu trong góc nhà. Can dầu đó Nam Viễn Vương "ưu ái" tặng riêng cho cậu, ý tứ cảnh cáo ngài ta sắp đốt nhà cậu nếu không để Khao Miêu về với ngài ta.
"Con chưa sẵn sàng, con chưa nhớ ra chút kỉ niệm nào với ngài ta cả! Người đuổi thì con đi, nhưng con không về vương phủ đâu!"
Khao Miêu nói rồi tông cửa chạy ra ngoài. Trông thấy cô lên thuyền, con Đào lo lắng hỏi: "Cậu chủ, cô ấy chèo thuyền đi rồi. Có nên cản lại không?"
"Không cần, kĩ năng nó thuần thục rồi. Để nó đi hóng gió một chút cho tỉnh táo cũng được. Lát nữa ta sẽ bám theo canh chừng nó."
Khao Miêu cùng sư phụ làm nghề vớt xác thuê trên con sông này. Thời điểm này đúng là bận rộn hơn những tháng khác, người nhà người ch.ết đuối tìm đến nhiều, nhưng cô cũng không lấy làm vui vẻ cho lắm.
Bởi thầy trò cô còn có nghề thầy thuốc, nghề vớt xác này chỉ là phụ. Thà không có ai đến nhờ còn hơn là có thêm người ch.ết. Ngày ngày nhìn thấy những cái xác ch.ết trôi, trương phềnh và lạnh ngắt, thân xác phân huỷ không còn nguyên vẹn, cô còn thấy thương xót huống chi là người thân, không biết phải đau đớn khổ sở đến nhường nào.
"Tuy con đã thành thạo nhưng sư phụ vẫn phải nhắc nhở. Cẩn thận ma da dưới sông. Thấy lờ mờ mỗi cái đầu hay một cánh tay, tránh xa tuyệt đối không được vớt."
Sư phụ ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại làm Khao Miêu cũng thuộc lòng luôn. Sư phụ rất thương cô, đối với cô sư phụ không chỉ có ơn dạy dỗ mà còn có ơn cứu mạng.
Ngày đó không có sư phụ cứu, có lẽ cô cũng đã thành một cái xác trương phềnh và lạnh ngắt. Cô không nhớ mình đã gặp phải biến cố khủng khiếp gì mà ra nông nỗi đó. Sư phụ nói cô bị đập đầu vào đá nhọn, mạng nhỏ giữ được nhưng để lại di chứng mất trí nhớ.
Một tháng trước, có một người đàn ông và một đứa bé trai tự nhận là chồng con của cô. Cô chưa tin lời người đàn ông nhưng tin lời đứa bé. Bởi vì khuôn mặt nó quá giống mặt cô.
Người đàn ông nói cô vì cứu thằng bé bị bắt cóc mà bản thân mình rơi xuống suối trôi ra sông Đà. Anh ta muốn đưa cô về sống cùng mình nhưng cô không chịu. Cô cần thêm thời gian để tạm biệt sư phụ.
"Sư phụ, con đã về. Hôm nay Nam Viễn Vương có gửi đồ đến không?"
"Về rồi đấy à? Có gửi đây."
"Nữa hả sư phụ? Ngài ta đúng là phiền phức, không nể tình thằng bé con đã ném đi hết không nhận cái gì rồi."
Đoàn Nghị đưa cho Khao Miêu cái hộp bọc vải đỏ tinh xảo, mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu. Khao Miêu hăm hở mở hộp, nên không nhìn thấy ánh mắt Đoàn Nghị nhìn mình đầy vẻ tiếc nuối và mất mát.
"Ồ, một cái vòng cổ mặt hồng ngọc. Màu đẹp quá, đỏ rực nhìn như một mặt trăng máu thu nhỏ vậy. Sư phụ người nhìn xem có đúng vậy không?"
Thấy Khao Miêu ngẩng lên nhìn mình, Đoàn Nghị vội vã thu hồi ánh mắt nhìn cô. Nếu cô để ý sẽ thấy rõ sư phụ lộ ra vẻ lúng túng ngượng ngùng, nhưng lúc này toàn bộ sự chú ý của cô đã đặt lên chiếc vòng nên không nhận ra.
Đoàn Nghị bất giác sờ tay lên tai mình, cảm giác nó nóng lợi hại. Cậu vội rót nước uống một ngụm để hạ nhiệt trong người, lại luống cuống mà làm đổ hơn nửa lên đùi.
"Sư phụ sao vậy?"
Khao Miêu kinh ngạc, vội bước tới lấy khăn tay định lau giúp Đoàn Nghị. Ai ngờ cậu nóng nảy gạt ra, khuôn mặt phiếm hồng lên tiếng mắng:
"Con gái con nứa, đừng có tuỳ tiện động tay chân lên người đàn ông. Gọi con Đào vào làm."
Con Đào là hầu gái của Đoàn Nghị, Khao Miêu khó hiểu lẩm bẩm: "Thì nó cũng là con gái chứ khác gì con đâu."
Đoàn Nghị trừng mắt nhìn, cô vội ngậm miệng không nói nữa, quay về chỗ ngắm nghía cái vòng tinh xảo của Nam Viễn Vương tặng. Từ lần gặp một tháng trước, ngài ta gần như ngày nào cũng gửi quà, mà quà của ngài ta lạ lắm.
Khi thì giá y đỏ thắm, lúc lại mũ miện đội đầu, toàn là đồ của cô dâu, rồi thì trang sức không thiếu cái gì. Còn có hôm tặng nguyên một cái kiệu lớn, kích cỡ tám người khiêng?
Đoàn Nghị nhìn Khao Miêu, khẽ thở dài một hơi. Đồ đệ ngốc, ngài ta đang muốn dằn mặt ta, rằng ngài ta sắp rước con làm dâu.
"Miêu, con về Nam Viễn Vương phủ đi. Nơi này không thuộc về con."
Anh ta không muốn Khao Miêu đi chút nào, nhưng nhìn ánh mắt vui vẻ của cô mỗi khi mở quà của Nam Viễn Vương, rõ ràng là đã thích người ta. Dù cô có cứng miệng cãi, nói người ta phiền phức, nhưng mỗi khi về đến nhà đều hỏi Nam Viễn Vương có gửi đồ tới không.
Hôm nào ngài ta không gửi thì trông cô buồn thấy rõ, đúng là đồ đệ ngốc.
Đoàn Nghị vừa dứt lời, Khao Miêu lập tức nhăn mặt: "Sư phụ đuổi con ư?"
"Không phải đuổi, đó vốn là nơi con thuộc về."
Đoàn Nghị nói rồi liếc nhìn can dầu trong góc nhà. Can dầu đó Nam Viễn Vương "ưu ái" tặng riêng cho cậu, ý tứ cảnh cáo ngài ta sắp đốt nhà cậu nếu không để Khao Miêu về với ngài ta.
"Con chưa sẵn sàng, con chưa nhớ ra chút kỉ niệm nào với ngài ta cả! Người đuổi thì con đi, nhưng con không về vương phủ đâu!"
Khao Miêu nói rồi tông cửa chạy ra ngoài. Trông thấy cô lên thuyền, con Đào lo lắng hỏi: "Cậu chủ, cô ấy chèo thuyền đi rồi. Có nên cản lại không?"
"Không cần, kĩ năng nó thuần thục rồi. Để nó đi hóng gió một chút cho tỉnh táo cũng được. Lát nữa ta sẽ bám theo canh chừng nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.