Chương 30: Mẹ cần con hơn
Kiều Ngọc Liên
09/05/2023
Cái gọi là trùng tang này, nhẹ thì ứng lên toàn bộ những người chung
dòng máu trong gia tộc đó, nặng thì liên luỵ sang cả những gia tộc thông gia. Nhà họ Hà cũng có nguy cơ bị liên luỵ.
Kinh thành có tứ đại gia tộc thì đến hai nhà Hà, Văn đang gặp nguy rồi. Thời cơ trở mình của nhà họ Trần đã tới. Thế nhưng… nếu trùng tang thật sự liên luỵ đến nhà họ Hà, thì Khao Miêu phải làm sao đây?
Cả thằng bé này nữa, phải làm sao đây? Hắn vuốt ve khuôn mặt búng ra sữa của thằng Bờm nghĩ.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Trần Long đã thấy Khao Miêu tới. Hắn kinh ngạc, cứ ba ngày cô mới đến đây một lần mà. Vừa hôm qua tới rồi, hôm nay sao lại đến nữa, còn đến sớm như vậy.
Khao Miêu vui quá, vừa xuống xe ngựa cô đã chạy như bay vào nhà. Đêm qua đã được A Phủ cho phép đón thằng Bờm về nuôi, cô hồi hộp cả đêm, chỉ mong trời mau sáng để đi đón nó.
“Chào anh, thằng Bờm đã dậy chưa?”
Trần Long toan trả lời “chưa”, khó khăn lắm mới có lúc thằng Bờm không có mặt để hắn được nói chuyện riêng với cô. Thì từ trong nhà đã có một cục tròn trắng trẻo mập mạp chạy ra túm lấy chân Khao Miêu: “Mẹ đến rồi, tuyệt quá đi!”
Đúng là khi nãy nó còn chưa dậy, nhưng mới nghe tiếng Khao Miêu, nó đã bật dậy chạy vèo ra cửa tìm cô. Hai mẹ con quấn quýt một hồi, rồi cô bảo nó đi vệ sinh chuẩn bị ăn sáng, còn cô nói chuyện riêng với Trần Long.
Trần Long vui mừng nhưng rất nhanh đã nhìn ra vẻ do dự trong mắt cô, hắn khẽ thở dài, dường như đã đoán ra cô muốn nói gì.
“Tôi biết mình nói ra việc này có phần quá đáng. Nhưng… anh có thể đồng ý với tôi một thỉnh cầu được không? Tôi có thể… đón thằng Bờm về Hà phủ được không?”
“Tôi xin thề có trời đất chứng giám, về Hà phủ nó sẽ không phải chịu sự bạc đãi nào! Anh cũng biết A Phủ chết rồi, không thể cùng tôi sinh đứa bé khác, nên tuyệt đối không có chuyện tôi có đứa bé khác mà bỏ rơi nó đâu!”
Trần Long im lặng nghe cô nói hết rồi chỉ ảm đạm hỏi lại một câu: “Tại sao em không nghĩ có cách khác giải quyết ổn thoả hơn? Cha con anh lúc nào cũng sẵn sàng…”
“Tôi không thể!”
Trần Long chưa kịp nói hết câu cô đã kiên quyết từ chối. Hắn giấu đi hai bàn tay đã bóp chặt thành nắm đấm, rất không cam tâm nhưng trên mặt vẫn là vẻ điềm đạm nho nhã:
“Nếu đó là quyết định khiến em hạnh phúc, tôi đồng ý.”
Khao Miêu còn chưa kịp nói cảm tạ thì hắn đã tiếp lời: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
Quả nhiên đúng như lời A Phủ nói, cô nghĩ thầm. Cô căng thẳng nhìn hắn, mong điều kiện của hắn không quá đáng.
“Điều kiện của tôi là, em và Quàng A Phủ phải hợp tác với tôi diệt hai nhà Hà, Văn.”
Trần Long vừa dứt lời, Khao Miêu giật mình một cái.
Bởi A Phủ nói không sai tí nào, đoán trúng kiểu gì Trần Long cũng ra điều kiện thì thôi, ngay cả điều kiện đó là gì cũng đoán trúng nốt. A Phủ và Trần Long, giữa hai người họ dường như có mối quan hệ không được bình thường.
Giống như là kẻ thù không đội trời chung vậy. Dẫu biết hai nhà Hà, Trần trước giờ luôn đối đầu nhau, nhưng riêng A Phủ và Trần Long có vẻ còn thù địch nhau nhiều hơn thế.
“Được, chúng tôi đồng ý.”
“Em dám thay Quàng A Phủ tự quyết định luôn ư?” - Trần Long kinh ngạc hỏi.
“Đây là quyết định của cả hai chúng tôi.”
Cô bỏ lại một câu rồi chạy qua đỡ thằng Bờm. Nó vừa ăn sáng xong đã lập tức chạy lại chỗ cô, có vẻ thằng nhóc không muốn bỏ lỡ một giây một khắc nào ở bên mẹ Miêu của nó. Cô vừa lau lau chút đồ ăn còn dính bên miệng nó vừa hỏi:
“Bờm có muốn đến chỗ mẹ ở không?”
“Muốn ạ.”
Thằng bé trả lời không chút do dự làm cả cô và Trần Long đều kinh ngạc. Nhất là Trần Long, thằng nhóc phũ phàng giống như một cái tát vào mặt hắn. Hắn nuôi nó từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, thời gian ở cạnh nó lâu hơn cô, nó lại chẳng luyến tiếc gì mà gạt phắt hắn đi, chỉ biết có mẹ.
Thằng Bờm rúc đầu vào lòng Khao Miêu, hơi hé mắt nhìn Trần Long. Có vẻ nó mới nhận ra mình đã làm cha buồn. Nhưng với đầu óc non nớt của một đứa trẻ, nó thích Khao Miêu và có cảm tình với cô hơn.
Trước đây cha một tháng mới qua thăm nó một lần, tự nhiên dạo gần đây mẹ xuất hiện, cha mới siêng đến thăm nó hơn.
Trần Long kéo thằng Bờm qua bên mình: “Con không thương cha à? Nói đi là đi liền vậy?”
Thằng Bờm nghĩ nghĩ rồi nói: “Cha cao lớn khoẻ mạnh, không cần con bảo vệ. Mẹ cần con bảo vệ hơn.”
Khao Miêu biết mình mang thằng Bờm đi thì có lỗi với Trần Long, nên nói cáo từ và ra xe ngồi chờ trước, để hai cha con nói chuyện riêng tâm sự một lúc. Cô lên xe, lật mở cuộn tranh đặt trên chỗ ngồi ra. Đó chính là bức chân dung của A Phủ.
Kinh thành có tứ đại gia tộc thì đến hai nhà Hà, Văn đang gặp nguy rồi. Thời cơ trở mình của nhà họ Trần đã tới. Thế nhưng… nếu trùng tang thật sự liên luỵ đến nhà họ Hà, thì Khao Miêu phải làm sao đây?
Cả thằng bé này nữa, phải làm sao đây? Hắn vuốt ve khuôn mặt búng ra sữa của thằng Bờm nghĩ.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Trần Long đã thấy Khao Miêu tới. Hắn kinh ngạc, cứ ba ngày cô mới đến đây một lần mà. Vừa hôm qua tới rồi, hôm nay sao lại đến nữa, còn đến sớm như vậy.
Khao Miêu vui quá, vừa xuống xe ngựa cô đã chạy như bay vào nhà. Đêm qua đã được A Phủ cho phép đón thằng Bờm về nuôi, cô hồi hộp cả đêm, chỉ mong trời mau sáng để đi đón nó.
“Chào anh, thằng Bờm đã dậy chưa?”
Trần Long toan trả lời “chưa”, khó khăn lắm mới có lúc thằng Bờm không có mặt để hắn được nói chuyện riêng với cô. Thì từ trong nhà đã có một cục tròn trắng trẻo mập mạp chạy ra túm lấy chân Khao Miêu: “Mẹ đến rồi, tuyệt quá đi!”
Đúng là khi nãy nó còn chưa dậy, nhưng mới nghe tiếng Khao Miêu, nó đã bật dậy chạy vèo ra cửa tìm cô. Hai mẹ con quấn quýt một hồi, rồi cô bảo nó đi vệ sinh chuẩn bị ăn sáng, còn cô nói chuyện riêng với Trần Long.
Trần Long vui mừng nhưng rất nhanh đã nhìn ra vẻ do dự trong mắt cô, hắn khẽ thở dài, dường như đã đoán ra cô muốn nói gì.
“Tôi biết mình nói ra việc này có phần quá đáng. Nhưng… anh có thể đồng ý với tôi một thỉnh cầu được không? Tôi có thể… đón thằng Bờm về Hà phủ được không?”
“Tôi xin thề có trời đất chứng giám, về Hà phủ nó sẽ không phải chịu sự bạc đãi nào! Anh cũng biết A Phủ chết rồi, không thể cùng tôi sinh đứa bé khác, nên tuyệt đối không có chuyện tôi có đứa bé khác mà bỏ rơi nó đâu!”
Trần Long im lặng nghe cô nói hết rồi chỉ ảm đạm hỏi lại một câu: “Tại sao em không nghĩ có cách khác giải quyết ổn thoả hơn? Cha con anh lúc nào cũng sẵn sàng…”
“Tôi không thể!”
Trần Long chưa kịp nói hết câu cô đã kiên quyết từ chối. Hắn giấu đi hai bàn tay đã bóp chặt thành nắm đấm, rất không cam tâm nhưng trên mặt vẫn là vẻ điềm đạm nho nhã:
“Nếu đó là quyết định khiến em hạnh phúc, tôi đồng ý.”
Khao Miêu còn chưa kịp nói cảm tạ thì hắn đã tiếp lời: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
Quả nhiên đúng như lời A Phủ nói, cô nghĩ thầm. Cô căng thẳng nhìn hắn, mong điều kiện của hắn không quá đáng.
“Điều kiện của tôi là, em và Quàng A Phủ phải hợp tác với tôi diệt hai nhà Hà, Văn.”
Trần Long vừa dứt lời, Khao Miêu giật mình một cái.
Bởi A Phủ nói không sai tí nào, đoán trúng kiểu gì Trần Long cũng ra điều kiện thì thôi, ngay cả điều kiện đó là gì cũng đoán trúng nốt. A Phủ và Trần Long, giữa hai người họ dường như có mối quan hệ không được bình thường.
Giống như là kẻ thù không đội trời chung vậy. Dẫu biết hai nhà Hà, Trần trước giờ luôn đối đầu nhau, nhưng riêng A Phủ và Trần Long có vẻ còn thù địch nhau nhiều hơn thế.
“Được, chúng tôi đồng ý.”
“Em dám thay Quàng A Phủ tự quyết định luôn ư?” - Trần Long kinh ngạc hỏi.
“Đây là quyết định của cả hai chúng tôi.”
Cô bỏ lại một câu rồi chạy qua đỡ thằng Bờm. Nó vừa ăn sáng xong đã lập tức chạy lại chỗ cô, có vẻ thằng nhóc không muốn bỏ lỡ một giây một khắc nào ở bên mẹ Miêu của nó. Cô vừa lau lau chút đồ ăn còn dính bên miệng nó vừa hỏi:
“Bờm có muốn đến chỗ mẹ ở không?”
“Muốn ạ.”
Thằng bé trả lời không chút do dự làm cả cô và Trần Long đều kinh ngạc. Nhất là Trần Long, thằng nhóc phũ phàng giống như một cái tát vào mặt hắn. Hắn nuôi nó từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, thời gian ở cạnh nó lâu hơn cô, nó lại chẳng luyến tiếc gì mà gạt phắt hắn đi, chỉ biết có mẹ.
Thằng Bờm rúc đầu vào lòng Khao Miêu, hơi hé mắt nhìn Trần Long. Có vẻ nó mới nhận ra mình đã làm cha buồn. Nhưng với đầu óc non nớt của một đứa trẻ, nó thích Khao Miêu và có cảm tình với cô hơn.
Trước đây cha một tháng mới qua thăm nó một lần, tự nhiên dạo gần đây mẹ xuất hiện, cha mới siêng đến thăm nó hơn.
Trần Long kéo thằng Bờm qua bên mình: “Con không thương cha à? Nói đi là đi liền vậy?”
Thằng Bờm nghĩ nghĩ rồi nói: “Cha cao lớn khoẻ mạnh, không cần con bảo vệ. Mẹ cần con bảo vệ hơn.”
Khao Miêu biết mình mang thằng Bờm đi thì có lỗi với Trần Long, nên nói cáo từ và ra xe ngồi chờ trước, để hai cha con nói chuyện riêng tâm sự một lúc. Cô lên xe, lật mở cuộn tranh đặt trên chỗ ngồi ra. Đó chính là bức chân dung của A Phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.