Chương 32: Mẹ cần con hơn
Kiều Ngọc Liên
10/05/2023
Toàn bộ người có mặt đều nhận ra đây là điệu bộ thường thấy của cậu cả
mỗi khi gọi hồn cậu, ai cũng cúi đầu chắp tay vái lia lịa. Hà lão gia
kích động hỏi: “Thằng cả đấy hả con?”
“Cha.”
Thằng Tư nhìn thẳng vào Hà lão gia đáp gọn lỏn một tiếng, có vẻ A Phủ cũng không muốn nói chuyện nhiều với người cha này. Người cha mà khi mẹ con cậu còn sống, ông ta không đoái hoài quan tâm, đến khi mẹ con cậu lần lượt ra đi rồi, thì mới tỏ ra thương tiếc đau khổ.
Hà lão gia chỉ đại vào vài người hỏi tên tuổi, hỏi vài chuyện trong nhà, thằng Tư đều đáp lại đầy đủ chính xác. Hà lão gia mừng rỡ, muốn hỏi chuyện trùng tang bên nhà họ Văn liệu có liên luỵ sang nhà mình không.
A Phủ chưa kịp để ông ta hỏi đã nói: “Con nhận thằng Bờm làm con nuôi.”
Dứt lời, thằng Tư lại rung người bần bật. Vong A Phủ khoẻ làm nó phải ngồi ngất ngư mất một lúc rồi mới bình thường trở lại.
“Cha, cha đã nghe rồi đấy, con dâu không có bịa chuyện.”
Khao Miêu lay lay Hà lão gia vẫn còn đang thất thần, tiếc nuối vì không kịp hỏi thêm. Ông ta lơ đễnh đáp: “Nó đã đồng ý thì cứ thế mà làm lễ nhận con nuôi.”
Ông ta cứ ngồi bần thần như thế cho đến lúc có một thằng bé trắng trẻo mập mạp chạy qua: “Con chào ông ạ.”
Thằng Bờm khoanh tay lễ phép nói. Hà lão gia nhìn nó chua xót, giá mà ông cũng có đứa cháu ruột lanh lợi đáng yêu như thế này. Nhà họ Hà gần như đã tuyệt tử tuyệt tôn rồi, có lẽ ông ta phải tính đến chuyện tìm vợ bé bên ngoài…
Đến lúc đi ngủ, thằng Bờm vui sướng leo lên giường quấn chặt lấy Khao Miêu.
“Từ nay về sau, hôm nào con cũng được ngủ cạnh mẹ rồi.”
Nó đang cười vui sướng đến tít mắt, thì chẳng hiểu làm sao tự dưng ngã cái oạch xuống đất. Nó ngơ ngác nhìn quanh một hồi, ấm ức nhìn con Đậu đứng gần đó:
“Đậu, sao lại kéo cậu ngã chứ?”
“Cậu nói gì lạ thế, oan em quá…”
Con Đậu nói đến đây liền cảm giác quanh người lạnh thật lạnh, còn thằng Bờm tự nhiên lại khóc ré lên.
“Đau… đau quá mẹ ơi, đau vai quá mẹ ơi…”
Nó không khóc vì ngã từ trên giường xuống đất, mà khóc vì tự nhiên hai vai bị cái gì rất nặng ghì chặt. Khao Miêu lo sợ lật áo con ra xem, thấy hai vai nó đỏ bầm trông mà xót.
“Buổi chiều cậu có nghịch ngợm gì không?”
Cô hỏi con Đậu, nó lại xanh mét mặt run rẩy đáp: “Không phải đâu mợ, là cậu cả về đó…”
Nó trải qua cảm giác này quá nhiều rồi nên hiểu. Mỗi khi cậu cả muốn ở riêng tư với mợ mà nó không kịp lui ra ngoài, cậu đều “ngồi” lên đầu lên cổ nó như thế. Cậu chủ nhỏ cứ quấn lấy mợ suốt, bảo sao…
Khao Miêu không biết nói sao với tính tình khó ở này: “A Phủ, nó mới hai tuổi đầu, tuổi cậu gấp hơn mười lần nó đấy, còn chấp nhặt nó ư?”
Cô vừa nói xong, sức nặng đè lên vai thằng Bờm liền biến mất. Nhưng tất cả đèn trong phòng đều tắt phụt, im ắng đến đáng sợ…
Con Đậu sợ quá bò lết ra ngoài, trốn khỏi bầu không khí lạnh lẽo này càng nhanh càng tốt. Còn thằng Bờm, nó cũng sợ lắm nhưng lại vòng đôi tay bé xíu ôm lấy đầu Khao Miêu:
“Mẹ đừng sợ…”
“Dượng ơi, đừng giận nữa mà…”
Trước khi đi, Trần Long đã dặn nó rất kĩ, phải gọi A Phủ là dượng, không được gọi là cha. Mà A Phủ nghe chữ “dượng” này, rất không vừa ý, mỗi lần nghe đều là một lần nhắc cho cậu rằng đây là con riêng của vợ, không phải con ruột của cậu.
Đèn sáng trở lại, làm hiện rõ một cái đầu to tướng in trên tường. Là một cái bóng khổng lồ, bên cạnh hai cái bóng nhỏ của mẹ con Khao Miêu. Nhưng cái bóng đỏ không phải màu đen như bình thường mà lại màu xanh lét, cứ lập loè loé loé như lửa ma chơi…
Thằng Bờm hơi mếu máo vì sợ nhưng vẫn cố nhịn. Nó mà khóc thì ai bảo vệ mẹ Miêu của nó đây!
Thế nhưng cái bóng bất ngờ há miệng ra ngoạm lấy đầu cái bóng của thằng Bờm. Lúc này thì thằng bé không nhịn được nữa mà gào toáng lên khóc trông đến tội.
“A Phủ! Tôi xin cậu đấy!”
Khao Miêu bất lực kêu lên, doạ trẻ con vui đến vậy sao?
Thằng Bờm khóc đã đời rồi cái bóng xanh lét trên tường mới chịu biến mất. Khao Miêu lấy khăn lau nước mắt nước mũi tùm lum trên mặt nó, thằng bé lại không chịu, tự mình cầm khăn đi đến trước gương, tự lau cho mình.
Ngay khoảnh khắc đó mặt gương từ từ hiện lên một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn cứ nhìn chòng chọc vào người đang soi gương. Thằng Bờm sợ hãi lùi lại, nhưng ngoảnh đằng sau thấy mẹ nó, nó cắn răng ngồi lại, lì lợm không chạy.
Đầu óc non nớt của nó nghĩ rằng, dượng cứ doạ nó để dụ nó khóc, khóc nhè thì mẹ không thích nó nữa. Nó cố giữ cho mình không khóc, còn hờn dỗi nhìn lại A Phủ trong gương.
Hai cái mặt lạnh như tiền lì lợm nhìn nhau.
“Con lau xong chưa? Đi ngủ thôi nào!”
“Cha.”
Thằng Tư nhìn thẳng vào Hà lão gia đáp gọn lỏn một tiếng, có vẻ A Phủ cũng không muốn nói chuyện nhiều với người cha này. Người cha mà khi mẹ con cậu còn sống, ông ta không đoái hoài quan tâm, đến khi mẹ con cậu lần lượt ra đi rồi, thì mới tỏ ra thương tiếc đau khổ.
Hà lão gia chỉ đại vào vài người hỏi tên tuổi, hỏi vài chuyện trong nhà, thằng Tư đều đáp lại đầy đủ chính xác. Hà lão gia mừng rỡ, muốn hỏi chuyện trùng tang bên nhà họ Văn liệu có liên luỵ sang nhà mình không.
A Phủ chưa kịp để ông ta hỏi đã nói: “Con nhận thằng Bờm làm con nuôi.”
Dứt lời, thằng Tư lại rung người bần bật. Vong A Phủ khoẻ làm nó phải ngồi ngất ngư mất một lúc rồi mới bình thường trở lại.
“Cha, cha đã nghe rồi đấy, con dâu không có bịa chuyện.”
Khao Miêu lay lay Hà lão gia vẫn còn đang thất thần, tiếc nuối vì không kịp hỏi thêm. Ông ta lơ đễnh đáp: “Nó đã đồng ý thì cứ thế mà làm lễ nhận con nuôi.”
Ông ta cứ ngồi bần thần như thế cho đến lúc có một thằng bé trắng trẻo mập mạp chạy qua: “Con chào ông ạ.”
Thằng Bờm khoanh tay lễ phép nói. Hà lão gia nhìn nó chua xót, giá mà ông cũng có đứa cháu ruột lanh lợi đáng yêu như thế này. Nhà họ Hà gần như đã tuyệt tử tuyệt tôn rồi, có lẽ ông ta phải tính đến chuyện tìm vợ bé bên ngoài…
Đến lúc đi ngủ, thằng Bờm vui sướng leo lên giường quấn chặt lấy Khao Miêu.
“Từ nay về sau, hôm nào con cũng được ngủ cạnh mẹ rồi.”
Nó đang cười vui sướng đến tít mắt, thì chẳng hiểu làm sao tự dưng ngã cái oạch xuống đất. Nó ngơ ngác nhìn quanh một hồi, ấm ức nhìn con Đậu đứng gần đó:
“Đậu, sao lại kéo cậu ngã chứ?”
“Cậu nói gì lạ thế, oan em quá…”
Con Đậu nói đến đây liền cảm giác quanh người lạnh thật lạnh, còn thằng Bờm tự nhiên lại khóc ré lên.
“Đau… đau quá mẹ ơi, đau vai quá mẹ ơi…”
Nó không khóc vì ngã từ trên giường xuống đất, mà khóc vì tự nhiên hai vai bị cái gì rất nặng ghì chặt. Khao Miêu lo sợ lật áo con ra xem, thấy hai vai nó đỏ bầm trông mà xót.
“Buổi chiều cậu có nghịch ngợm gì không?”
Cô hỏi con Đậu, nó lại xanh mét mặt run rẩy đáp: “Không phải đâu mợ, là cậu cả về đó…”
Nó trải qua cảm giác này quá nhiều rồi nên hiểu. Mỗi khi cậu cả muốn ở riêng tư với mợ mà nó không kịp lui ra ngoài, cậu đều “ngồi” lên đầu lên cổ nó như thế. Cậu chủ nhỏ cứ quấn lấy mợ suốt, bảo sao…
Khao Miêu không biết nói sao với tính tình khó ở này: “A Phủ, nó mới hai tuổi đầu, tuổi cậu gấp hơn mười lần nó đấy, còn chấp nhặt nó ư?”
Cô vừa nói xong, sức nặng đè lên vai thằng Bờm liền biến mất. Nhưng tất cả đèn trong phòng đều tắt phụt, im ắng đến đáng sợ…
Con Đậu sợ quá bò lết ra ngoài, trốn khỏi bầu không khí lạnh lẽo này càng nhanh càng tốt. Còn thằng Bờm, nó cũng sợ lắm nhưng lại vòng đôi tay bé xíu ôm lấy đầu Khao Miêu:
“Mẹ đừng sợ…”
“Dượng ơi, đừng giận nữa mà…”
Trước khi đi, Trần Long đã dặn nó rất kĩ, phải gọi A Phủ là dượng, không được gọi là cha. Mà A Phủ nghe chữ “dượng” này, rất không vừa ý, mỗi lần nghe đều là một lần nhắc cho cậu rằng đây là con riêng của vợ, không phải con ruột của cậu.
Đèn sáng trở lại, làm hiện rõ một cái đầu to tướng in trên tường. Là một cái bóng khổng lồ, bên cạnh hai cái bóng nhỏ của mẹ con Khao Miêu. Nhưng cái bóng đỏ không phải màu đen như bình thường mà lại màu xanh lét, cứ lập loè loé loé như lửa ma chơi…
Thằng Bờm hơi mếu máo vì sợ nhưng vẫn cố nhịn. Nó mà khóc thì ai bảo vệ mẹ Miêu của nó đây!
Thế nhưng cái bóng bất ngờ há miệng ra ngoạm lấy đầu cái bóng của thằng Bờm. Lúc này thì thằng bé không nhịn được nữa mà gào toáng lên khóc trông đến tội.
“A Phủ! Tôi xin cậu đấy!”
Khao Miêu bất lực kêu lên, doạ trẻ con vui đến vậy sao?
Thằng Bờm khóc đã đời rồi cái bóng xanh lét trên tường mới chịu biến mất. Khao Miêu lấy khăn lau nước mắt nước mũi tùm lum trên mặt nó, thằng bé lại không chịu, tự mình cầm khăn đi đến trước gương, tự lau cho mình.
Ngay khoảnh khắc đó mặt gương từ từ hiện lên một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn cứ nhìn chòng chọc vào người đang soi gương. Thằng Bờm sợ hãi lùi lại, nhưng ngoảnh đằng sau thấy mẹ nó, nó cắn răng ngồi lại, lì lợm không chạy.
Đầu óc non nớt của nó nghĩ rằng, dượng cứ doạ nó để dụ nó khóc, khóc nhè thì mẹ không thích nó nữa. Nó cố giữ cho mình không khóc, còn hờn dỗi nhìn lại A Phủ trong gương.
Hai cái mặt lạnh như tiền lì lợm nhìn nhau.
“Con lau xong chưa? Đi ngủ thôi nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.