Chương 70: Một đổi một
Kiều Ngọc Liên
25/05/2023
"Cẩn thận hơn thì các người để thêm lưới bắt cá cạnh giường ngủ, nó sợ cái đó."
Khao Miêu và mấy người lính cảm tạ rồi về doanh trại. Cô thở dài thất vọng, muốn thầy Đinh tỉnh để hỏi tung tích thằng Bờm mà không được.
Đêm nay cô vẫn phải đánh cược cái mạng nhỏ này thôi.
Trăng đã lên cao, Khao Miêu lấy cớ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không cho ai tới gần. Mọi người thấy cô chịu quan tâm sức khoẻ của mình, mừng còn không kịp, không ai đến gần làm phiền cô. Khao Miêu ăn mặc đen kín mít, nhân lúc không ai để ý cô lẫn vào bóng đêm đi đến chỗ hẹn đầu nguồn con suối.
Trên tay cô đeo mấy cái tay nải đựng gì đó bên trong. Rừng khuya không có lấy một bóng người, tiếng lá cây khô loạt soạt vang lên gai người theo mỗi bước cô đi. Khao Miêu thấy ẩn hiện trong màn đêm đen là những đốm sáng xanh lét kỳ dị, không biết là đom đóm hay là cái gì...
Cô khẽ nuốt nước bọt, lúc ở nhà tù trưởng cô có xin ông ấy ít lá nấu nước tắm, để phòng phí phông, cô còn khoác trên mình một tấm lưới bắt cá. Đi đến đầu nguồn con suối, cô thấy Trần Long đã đứng chờ sẵn.
Thấy hắn đứng một mình, cô nhíu mày nói: "Con trai tôi đâu?"
Trần Long mỉm cười bước tới toan giơ tay lên vuốt tóc cô, Khao Miêu chỉ lạnh lùng tránh né: "Con trai tôi đâu? Anh đừng hòng giở trò bịp bợm!"
Trần Long thu lại nụ cười, hắn vỗ hai tay, lập tức từ trong bóng tối tên thuộc hạ dắt thằng Bờm đi ra. Nó vẫn lành lặn không một vết xước xát nào trên người, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô bước đến muốn ôm thằng bé thì Trần Long đã vươn cánh tay ra cản giữa hai mẹ con.
"Anh muốn gì? Phải làm sao anh mới chịu thả thằng bé?"
Trần Long cười cười, dưới ánh trăng mờ ảo nụ cười càng thêm phần quái dị: "Một đổi một."
Khao Miêu thở hắt ra. Điều kiện này cô đã sớm dự liệu được.
"Cha ơi, đừng làm mẹ và con sợ mà."
Thằng Bờm chưa từng thấy người cha này đáng sợ như thế bao giờ, nó kéo áo hắn xin nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt đỏ ngầu: "Mày câm miệng."
Khao Miêu ngồi xuống trước mặt thằng bé, bình tĩnh nói: "Bờm ngoan, con phải nghe mẹ. Con mau đi về trước, mẹ nói chuyện một lúc rồi về sau."
Thằng bé đương nhiên không chịu để cô lại, cô tiếp lời: "Mẹ đau bụng quá, con về lấy thuốc cho mẹ được không?"
Trông mặt cô rõ ràng tái nhợt, thằng bé lo lắng liền chạy đi. Cô vòng lên cổ nó một cái vòng lá được kết từ lá lưỡi hổ và khoác lên người tấm lưới bắt cá. Cô đặt vào tay nó một con dao nhúng qua nước tiểu đồng tử:
"Con trai mẹ rất dũng cảm đúng không? Trên đường nếu gặp thứ gì nguy hiểm, con hãy phóng con dao này và chụp tấm lưới lên người nó."
Màn đêm tối thui, ếch nhái kêu uôm uôm vang động làm thằng bé sợ hãi, nhưng nghĩ đến mẹ đang đau nó lại kiên trì đi tiếp.
Còn lại mình cô, cô dúi vào tay chủ tớ Trần Long mỗi người hai cái tay nải. Trần Long không hiểu bên trong là cái gì.
"Đống đồ này nặng quá, các anh đeo giúp tôi."
Tận mắt thấy hai chủ tớ hắn đeo mấy cái tay nải, Khao Miêu cúi đầu che đi sự tính toán trong mắt. Cô làm bộ thở dài buồn bã: "Tôi đã dự liệu được sẽ phải đi theo anh rồi. Trong đó là đồ cần thiết tôi soạn sẵn để đi."
Cô lấy trong tay nải của mình một cái áo khoác, vừa khoác lên người vừa nói: "Các anh có nghe nói phí phông không?"
Tên thuộc hạ nghe đến hai chữ "phí phông", thoáng chốc mặt cắt không còn một giọt máu. Trần Long cũng nghiêm túc hỏi lại: "Em gặp rồi à?"
"Ừ, gặp rồi. Hôm nay tôi phải đến nhà tù trưởng xin ông ấy bày cách phòng nó. Áo này đã được tẩm nước phép, tôi mặc vào cho chắc ăn."
Tên thuộc hạ quýnh lên, chạy tới trước mặt cô xin xỏ: "Cô còn áo nữa không? Cho tôi một cái được không? Thứ đó ghê lắm..."
Cô đưa cho tên thuộc hạ một cái áo trong tay nải của mình. Hắn vội vã mặc vào, rồi lại nhìn sang Trần Long chưa có gì phòng thân, lại hỏi cô tiếp:
"Cô còn nữa không? Chúng ta có tới ba người..."
"Còn một cái nữa đây. Tôi biết chắc mình sẽ phải đi theo các anh rồi, nên chuẩn bị vừa đủ ba cái."
"Thế thì tốt quá rồi!"
Tên thuộc hạ mừng quýnh lên, chộp vội cái áo định khoác cho Trần Long. Trần Long chưa vội mặc mà nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ:
"Có thật không? Sao tự nhiên em quan tâm tôi vậy? Mọi khi em chỉ biết có một mình Quàng A Phủ."
Khao Miêu cúi đầu che đi vẻ khẩn trương trong mắt, lúc này cô phải thật bình tĩnh, nếu không sẽ hỏng hết chuyện.
"Tôi lo cho an nguy chính mình thôi. Hiện tại chúng ta đứng chung một thuyền, ngộ nhỡ các anh bị phí phông bắt, tôi đi cùng các anh ít nhiều cũng bị liên luỵ."
Ánh mắt Trần Long có mấy phần nghi ngờ nhưng quả thật lúc này phòng ngừa phí phông vẫn quan trọng hơn. Hắn nhận cái áo khoác lên người.
Mấy cái tay nải mà hắn và tên thuộc hạ đang đeo thực chất đựng những cái chân nhái đã được Khao Miêu chuẩn bị từ trước. Hai cái áo bọn hắn mặc cũng được cô bí mật bôi thêm máu nhái. Bằng cách này có thể dụ phí phông tới.
Khao Miêu và mấy người lính cảm tạ rồi về doanh trại. Cô thở dài thất vọng, muốn thầy Đinh tỉnh để hỏi tung tích thằng Bờm mà không được.
Đêm nay cô vẫn phải đánh cược cái mạng nhỏ này thôi.
Trăng đã lên cao, Khao Miêu lấy cớ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không cho ai tới gần. Mọi người thấy cô chịu quan tâm sức khoẻ của mình, mừng còn không kịp, không ai đến gần làm phiền cô. Khao Miêu ăn mặc đen kín mít, nhân lúc không ai để ý cô lẫn vào bóng đêm đi đến chỗ hẹn đầu nguồn con suối.
Trên tay cô đeo mấy cái tay nải đựng gì đó bên trong. Rừng khuya không có lấy một bóng người, tiếng lá cây khô loạt soạt vang lên gai người theo mỗi bước cô đi. Khao Miêu thấy ẩn hiện trong màn đêm đen là những đốm sáng xanh lét kỳ dị, không biết là đom đóm hay là cái gì...
Cô khẽ nuốt nước bọt, lúc ở nhà tù trưởng cô có xin ông ấy ít lá nấu nước tắm, để phòng phí phông, cô còn khoác trên mình một tấm lưới bắt cá. Đi đến đầu nguồn con suối, cô thấy Trần Long đã đứng chờ sẵn.
Thấy hắn đứng một mình, cô nhíu mày nói: "Con trai tôi đâu?"
Trần Long mỉm cười bước tới toan giơ tay lên vuốt tóc cô, Khao Miêu chỉ lạnh lùng tránh né: "Con trai tôi đâu? Anh đừng hòng giở trò bịp bợm!"
Trần Long thu lại nụ cười, hắn vỗ hai tay, lập tức từ trong bóng tối tên thuộc hạ dắt thằng Bờm đi ra. Nó vẫn lành lặn không một vết xước xát nào trên người, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô bước đến muốn ôm thằng bé thì Trần Long đã vươn cánh tay ra cản giữa hai mẹ con.
"Anh muốn gì? Phải làm sao anh mới chịu thả thằng bé?"
Trần Long cười cười, dưới ánh trăng mờ ảo nụ cười càng thêm phần quái dị: "Một đổi một."
Khao Miêu thở hắt ra. Điều kiện này cô đã sớm dự liệu được.
"Cha ơi, đừng làm mẹ và con sợ mà."
Thằng Bờm chưa từng thấy người cha này đáng sợ như thế bao giờ, nó kéo áo hắn xin nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt đỏ ngầu: "Mày câm miệng."
Khao Miêu ngồi xuống trước mặt thằng bé, bình tĩnh nói: "Bờm ngoan, con phải nghe mẹ. Con mau đi về trước, mẹ nói chuyện một lúc rồi về sau."
Thằng bé đương nhiên không chịu để cô lại, cô tiếp lời: "Mẹ đau bụng quá, con về lấy thuốc cho mẹ được không?"
Trông mặt cô rõ ràng tái nhợt, thằng bé lo lắng liền chạy đi. Cô vòng lên cổ nó một cái vòng lá được kết từ lá lưỡi hổ và khoác lên người tấm lưới bắt cá. Cô đặt vào tay nó một con dao nhúng qua nước tiểu đồng tử:
"Con trai mẹ rất dũng cảm đúng không? Trên đường nếu gặp thứ gì nguy hiểm, con hãy phóng con dao này và chụp tấm lưới lên người nó."
Màn đêm tối thui, ếch nhái kêu uôm uôm vang động làm thằng bé sợ hãi, nhưng nghĩ đến mẹ đang đau nó lại kiên trì đi tiếp.
Còn lại mình cô, cô dúi vào tay chủ tớ Trần Long mỗi người hai cái tay nải. Trần Long không hiểu bên trong là cái gì.
"Đống đồ này nặng quá, các anh đeo giúp tôi."
Tận mắt thấy hai chủ tớ hắn đeo mấy cái tay nải, Khao Miêu cúi đầu che đi sự tính toán trong mắt. Cô làm bộ thở dài buồn bã: "Tôi đã dự liệu được sẽ phải đi theo anh rồi. Trong đó là đồ cần thiết tôi soạn sẵn để đi."
Cô lấy trong tay nải của mình một cái áo khoác, vừa khoác lên người vừa nói: "Các anh có nghe nói phí phông không?"
Tên thuộc hạ nghe đến hai chữ "phí phông", thoáng chốc mặt cắt không còn một giọt máu. Trần Long cũng nghiêm túc hỏi lại: "Em gặp rồi à?"
"Ừ, gặp rồi. Hôm nay tôi phải đến nhà tù trưởng xin ông ấy bày cách phòng nó. Áo này đã được tẩm nước phép, tôi mặc vào cho chắc ăn."
Tên thuộc hạ quýnh lên, chạy tới trước mặt cô xin xỏ: "Cô còn áo nữa không? Cho tôi một cái được không? Thứ đó ghê lắm..."
Cô đưa cho tên thuộc hạ một cái áo trong tay nải của mình. Hắn vội vã mặc vào, rồi lại nhìn sang Trần Long chưa có gì phòng thân, lại hỏi cô tiếp:
"Cô còn nữa không? Chúng ta có tới ba người..."
"Còn một cái nữa đây. Tôi biết chắc mình sẽ phải đi theo các anh rồi, nên chuẩn bị vừa đủ ba cái."
"Thế thì tốt quá rồi!"
Tên thuộc hạ mừng quýnh lên, chộp vội cái áo định khoác cho Trần Long. Trần Long chưa vội mặc mà nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ:
"Có thật không? Sao tự nhiên em quan tâm tôi vậy? Mọi khi em chỉ biết có một mình Quàng A Phủ."
Khao Miêu cúi đầu che đi vẻ khẩn trương trong mắt, lúc này cô phải thật bình tĩnh, nếu không sẽ hỏng hết chuyện.
"Tôi lo cho an nguy chính mình thôi. Hiện tại chúng ta đứng chung một thuyền, ngộ nhỡ các anh bị phí phông bắt, tôi đi cùng các anh ít nhiều cũng bị liên luỵ."
Ánh mắt Trần Long có mấy phần nghi ngờ nhưng quả thật lúc này phòng ngừa phí phông vẫn quan trọng hơn. Hắn nhận cái áo khoác lên người.
Mấy cái tay nải mà hắn và tên thuộc hạ đang đeo thực chất đựng những cái chân nhái đã được Khao Miêu chuẩn bị từ trước. Hai cái áo bọn hắn mặc cũng được cô bí mật bôi thêm máu nhái. Bằng cách này có thể dụ phí phông tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.