Chương 129: Quỷ nhập tràng
Kiều Ngọc Liên
20/06/2023
"Là tướng quân Khẳm Noi à?"
Trần Long giật mình, đường đường là tướng quân mà lại đi rình mò lén lút, đã thế người bị rình còn là Khao Miêu, công chúa cao quý mà hắn sắp được cưới, hắn sầm mặt:
"Ngài có biết đây là lều của công chúa không? Rình mò lén lút, có tin ta báo lên thái tử không?"
Tướng quân Khẳm Noi lầu bầu chửi thề trong miệng, mắt long sòng sọc, rồi bỏ đi với thái độ cục cằn. Tướng đi kỳ quái, đi mà cứ như nhảy, đi nhanh thoăn thoắt phải gấp đôi người thường. Trong lòng Trần Long khó chịu, hắn nghĩ tên Khẳm Noi này có ý đồ với Khao Miêu, muốn tranh giành ngôi vị phò mã với hắn. Dù gì Khẳm Noi cũng là tướng quân lập được công trạng, Trần Long lo sợ thái tử nuốt lời, đem Khao Miêu gả cho tên đó.
Chỗ Khẳm Noi vừa đứng vẫn còn vương lại một mùi tanh tưởi muốn ói, Trần Long hơi nổi da gà, bèn đi hỏi han tốp quân lính vừa trở về.
"Quân sư à, tướng quân Khẳm Noi bị trúng một kiếm của Nam Viễn Vương. Nam Viễn Vương đó đúng là một tên quái thú, hắn trúng mai phục của chúng ta, bị thương tơi tả mà vẫn điên cuồng chém gi.ết lại quân mình. Nhưng tướng quân cũng rất lợi hại, trúng một kiếm mà vẫn đứng dậy chiến đấu như thường đấy! Mùi tanh mà ngài ngửi thấy chắc là mùi máu từ vết thương thôi!"
Trần Long không cam tâm, hắn để mắt đến tướng quân Khẳm Noi suốt ngày suốt đêm. Sáng ngày ra Khẳm Noi ở lì trong lều không chịu ra ngoài, nói với người bên ngoài là đang dưỡng thương. Gã quát ầm ầm ra ngoài đòi quân lính đem đồ ăn tới cho mình.
Quân lính sợ hãi, mọi ngày tướng quân có ăn to nói lớn nhưng không đến mức gầm rú như thú dại thế này. Bữa sáng Khẳm Noi đòi ăn nhiều gấp đôi mọi ngày, đồ ăn vừa đem lên còn nóng hôi hổi mà gã cứ thế lùa hết cả vào miệng. Quân lính trố mắt, ăn nhanh như vậy làm sao kịp nhai, sự thật Khẳm Noi chẳng cần nhai mà gã nuốt chửng tất cả đồ ăn vào bụng.
Gã ăn khoẻ quá, còn lăm lăm muốn ăn cả phần của người khác.
Quân lính thấy không ổn, phải ra suối bắt thêm cá để cải thiện bữa ăn. Khẳm Noi từ trong lều ngửi thấy mùi cá tanh, ồm ồm quát ra ngoài: "Đem cá vào đây!"
Cá còn chưa kịp nướng nhưng Khẳm Noi cứ gào rú lên đòi ngay lập tức, người lính sợ hãi đặt xâu cá ngay cửa lều chứ không dám vào trong, rồi chạy đi mất. Trần Long nấp ở một góc nghe ngóng, thấy Khẳm Noi thò một tay ra ngoài lấy xâu cá, không dám thò cả người ra ngoài trời. Hình như hắn sợ ánh sáng.
Trần Long sợ run người, vội tâu lên thái tử hết những gì mình thấy, xin triệu pháp sư đến đây gấp.
Bên kia núi thuộc địa phận Đại Việt.
A Phủ ngồi trong lều tự thay băng cho mình, cậu tự làm được thì không muốn người khác động vào người mình, chỉ trừ Khao Miêu. Đôi mày cậu nhíu chặt suy tính.
Tù trưởng bước vào, lên tiếng hỏi: "Cậu gọi tôi gấp có chuyện gì à?"
A Phủ hướng mắt về phía bên kia núi: "Có khi nào cô ấy bị quân Lan Xang bắt đi không?"
Tù trưởng thở dài, cũng rất khó nói, ông không biết phải trả lời sao. Câu này A Phủ đã hỏi đi hỏi lại cả trăm ngàn lần từ hôm qua đến giờ.
"Cậu gọi tôi qua chắc là có chuyện khác muốn nói."
A Phủ thu lại ánh mắt đau thương, lấy lại sự nghiêm túc nói: "Hôm qua lúc chém cho Khẳm Noi một kiếm, hắn ngã xuống, tôi nhìn thấy rõ hắn đã nhắm mắt xuôi tay."
Tù trưởng kinh ngạc: "Sao có thể? Hắn vẫn sống sờ sờ, sau khi trúng kiếm của cậu, trông hắn còn hung hãn chiến đấu hơn."
"Ngay khi hắn nhắm mắt, có một vệt đen từ trong bụi cây nhảy qua người hắn. Trời tối không nhìn rõ là con gì, chỉ thấy hai chấm đỏ lòm, như hai con mắt."
"Chẳng lẽ là linh miêu?" - Tù trưởng nhăn tít đôi mày, rồi nói tiếp.
"Linh miêu thoạt nhìn giống mèo nhưng cơ thể nó có những điểm khác biệt: đuôi dài, tai dài hơn và hai mắt có màu đỏ. Linh miêu nhảy qua xác ch.ết có thể làm vong hồn nhập xác, làm xác ch.ết sống dậy."
"Là quỷ nhập tràng phải không?"
"Đúng vậy. Chuyện này thật khó tin, nhưng hoàn toàn có thể xảy ra. Rất có thể khi Khẳm Noi vừa mới ch.ết đã bị vong nhập xác và sống dậy ngay lúc đó, khiến người ngoài nhìn vào không ai nghĩ hắn đã ch.ết. Người bị quỷ nhập tràng rất ưa thích mùi tanh, đồ tanh sống."
Trong đầu A Phủ hiện lên cảnh tượng Khao Miêu với thân thể đầm đìa máu, nó ám ảnh làm ruột gan cậu ngứa ngáy phát điên. Nếu Khao Miêu thật sự bị quân Lan Xang bắt đi, thân thể đầm đìa máu tanh của cô quá thu hút quỷ nhập tràng.
Mặt trời khuất núi, Khẳm Noi hùng hổ từ trong lều đi ra, trái ngược hẳn với vẻ suy yếu, trốn tránh ánh mặt trời ban ngày. Trần Long nấp trong góc quan sát, thấy bên mép Khẳm Noi dính cái gì óng ánh dưới ánh trăng. Nhìn kĩ thì là vảy cá, tên này đã ăn tươi nuốt sống chỗ cá đó.
Trần Long giật mình, đường đường là tướng quân mà lại đi rình mò lén lút, đã thế người bị rình còn là Khao Miêu, công chúa cao quý mà hắn sắp được cưới, hắn sầm mặt:
"Ngài có biết đây là lều của công chúa không? Rình mò lén lút, có tin ta báo lên thái tử không?"
Tướng quân Khẳm Noi lầu bầu chửi thề trong miệng, mắt long sòng sọc, rồi bỏ đi với thái độ cục cằn. Tướng đi kỳ quái, đi mà cứ như nhảy, đi nhanh thoăn thoắt phải gấp đôi người thường. Trong lòng Trần Long khó chịu, hắn nghĩ tên Khẳm Noi này có ý đồ với Khao Miêu, muốn tranh giành ngôi vị phò mã với hắn. Dù gì Khẳm Noi cũng là tướng quân lập được công trạng, Trần Long lo sợ thái tử nuốt lời, đem Khao Miêu gả cho tên đó.
Chỗ Khẳm Noi vừa đứng vẫn còn vương lại một mùi tanh tưởi muốn ói, Trần Long hơi nổi da gà, bèn đi hỏi han tốp quân lính vừa trở về.
"Quân sư à, tướng quân Khẳm Noi bị trúng một kiếm của Nam Viễn Vương. Nam Viễn Vương đó đúng là một tên quái thú, hắn trúng mai phục của chúng ta, bị thương tơi tả mà vẫn điên cuồng chém gi.ết lại quân mình. Nhưng tướng quân cũng rất lợi hại, trúng một kiếm mà vẫn đứng dậy chiến đấu như thường đấy! Mùi tanh mà ngài ngửi thấy chắc là mùi máu từ vết thương thôi!"
Trần Long không cam tâm, hắn để mắt đến tướng quân Khẳm Noi suốt ngày suốt đêm. Sáng ngày ra Khẳm Noi ở lì trong lều không chịu ra ngoài, nói với người bên ngoài là đang dưỡng thương. Gã quát ầm ầm ra ngoài đòi quân lính đem đồ ăn tới cho mình.
Quân lính sợ hãi, mọi ngày tướng quân có ăn to nói lớn nhưng không đến mức gầm rú như thú dại thế này. Bữa sáng Khẳm Noi đòi ăn nhiều gấp đôi mọi ngày, đồ ăn vừa đem lên còn nóng hôi hổi mà gã cứ thế lùa hết cả vào miệng. Quân lính trố mắt, ăn nhanh như vậy làm sao kịp nhai, sự thật Khẳm Noi chẳng cần nhai mà gã nuốt chửng tất cả đồ ăn vào bụng.
Gã ăn khoẻ quá, còn lăm lăm muốn ăn cả phần của người khác.
Quân lính thấy không ổn, phải ra suối bắt thêm cá để cải thiện bữa ăn. Khẳm Noi từ trong lều ngửi thấy mùi cá tanh, ồm ồm quát ra ngoài: "Đem cá vào đây!"
Cá còn chưa kịp nướng nhưng Khẳm Noi cứ gào rú lên đòi ngay lập tức, người lính sợ hãi đặt xâu cá ngay cửa lều chứ không dám vào trong, rồi chạy đi mất. Trần Long nấp ở một góc nghe ngóng, thấy Khẳm Noi thò một tay ra ngoài lấy xâu cá, không dám thò cả người ra ngoài trời. Hình như hắn sợ ánh sáng.
Trần Long sợ run người, vội tâu lên thái tử hết những gì mình thấy, xin triệu pháp sư đến đây gấp.
Bên kia núi thuộc địa phận Đại Việt.
A Phủ ngồi trong lều tự thay băng cho mình, cậu tự làm được thì không muốn người khác động vào người mình, chỉ trừ Khao Miêu. Đôi mày cậu nhíu chặt suy tính.
Tù trưởng bước vào, lên tiếng hỏi: "Cậu gọi tôi gấp có chuyện gì à?"
A Phủ hướng mắt về phía bên kia núi: "Có khi nào cô ấy bị quân Lan Xang bắt đi không?"
Tù trưởng thở dài, cũng rất khó nói, ông không biết phải trả lời sao. Câu này A Phủ đã hỏi đi hỏi lại cả trăm ngàn lần từ hôm qua đến giờ.
"Cậu gọi tôi qua chắc là có chuyện khác muốn nói."
A Phủ thu lại ánh mắt đau thương, lấy lại sự nghiêm túc nói: "Hôm qua lúc chém cho Khẳm Noi một kiếm, hắn ngã xuống, tôi nhìn thấy rõ hắn đã nhắm mắt xuôi tay."
Tù trưởng kinh ngạc: "Sao có thể? Hắn vẫn sống sờ sờ, sau khi trúng kiếm của cậu, trông hắn còn hung hãn chiến đấu hơn."
"Ngay khi hắn nhắm mắt, có một vệt đen từ trong bụi cây nhảy qua người hắn. Trời tối không nhìn rõ là con gì, chỉ thấy hai chấm đỏ lòm, như hai con mắt."
"Chẳng lẽ là linh miêu?" - Tù trưởng nhăn tít đôi mày, rồi nói tiếp.
"Linh miêu thoạt nhìn giống mèo nhưng cơ thể nó có những điểm khác biệt: đuôi dài, tai dài hơn và hai mắt có màu đỏ. Linh miêu nhảy qua xác ch.ết có thể làm vong hồn nhập xác, làm xác ch.ết sống dậy."
"Là quỷ nhập tràng phải không?"
"Đúng vậy. Chuyện này thật khó tin, nhưng hoàn toàn có thể xảy ra. Rất có thể khi Khẳm Noi vừa mới ch.ết đã bị vong nhập xác và sống dậy ngay lúc đó, khiến người ngoài nhìn vào không ai nghĩ hắn đã ch.ết. Người bị quỷ nhập tràng rất ưa thích mùi tanh, đồ tanh sống."
Trong đầu A Phủ hiện lên cảnh tượng Khao Miêu với thân thể đầm đìa máu, nó ám ảnh làm ruột gan cậu ngứa ngáy phát điên. Nếu Khao Miêu thật sự bị quân Lan Xang bắt đi, thân thể đầm đìa máu tanh của cô quá thu hút quỷ nhập tràng.
Mặt trời khuất núi, Khẳm Noi hùng hổ từ trong lều đi ra, trái ngược hẳn với vẻ suy yếu, trốn tránh ánh mặt trời ban ngày. Trần Long nấp trong góc quan sát, thấy bên mép Khẳm Noi dính cái gì óng ánh dưới ánh trăng. Nhìn kĩ thì là vảy cá, tên này đã ăn tươi nuốt sống chỗ cá đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.