Chương 120: Sa vào lưới
Kiều Ngọc Liên
16/06/2023
Chúng xì xồ cười man dại rồi vươn những cánh tay dài ngoằng đẩy cô ngã.
Cô ngã lăn trên con đường dốc, thân thể cô va đập với đất đá, máu tuôn
ào ào tanh nồng khắp người cô. Lăn từ dốc xuống làm cô bỏ xa mấy người
đang đuổi theo, xuống đến chân dốc cô đã không còn thấy họ nữa.
Màn đêm tối đen, chân dốc một bóng người đứng giữa đường cầm cây đuốc, nhìn cô bằng ánh mắt rắn độc nhắm trúng con mồi.
"Chị dâu cả, tôi tìm chị vất vả quá đi, há há há..."
Giọng cười the thé giữa đêm đen tĩnh mịch, trước khi ngất lịm Khao Miêu cố gắng mở mắt nhìn kĩ người đó.
"Cô ba... cô dám..."
Máu từ trên đầu chảy xuống nhoè mắt cô. Trước mắt một màu tối đen, cô nặng nề nhắm mắt lại...
Cô ba sai đám tiểu quỷ của mình lừa Khao Miêu đuổi theo, chúng ở trên đỉnh dốc đẩy ngã cô xuống. Việc của cô ba chỉ là đứng sẵn dưới chân dốc, giăng sẵn một tấm lưới, chờ Khao Miêu rơi vào lưới rồi đưa cô đi.
Lúc này A Phủ đang ở doanh trại, đang xem bản đồ đột nhiên một giọt máu đỏ tươi rơi xuống.
"Vương gia, ngài chảy máu cam rồi!"
Thuộc hạ kêu lên nhắc nhở, cậu lại chẳng mảy may để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào vết máu đỏ tươi rơi trên bản đồ. Giọt máu rơi trúng vào khu vực nhà tù trưởng Thái.
Đến giờ cậu vẫn chưa tìm thấy Khao Miêu, mới gửi thư nhờ tù trưởng trợ giúp, chưa thấy thư phản hồi. Lòng cậu cồn cào như có ngọn lửa thiêu đốt...
Người nhà tù trưởng đuổi đến chân dốc, thấy rất nhiều vết bánh xe ngựa rẽ sang nhiều hướng khác nhau. Vết máu kéo dài từ đỉnh dốc đến đây thì biến mất, họ hoang mang không biết rẽ hướng nào để tìm Khao Miêu.
"Chia ra các hướng tìm mau."
Tù trưởng lo lắng, đến lúc A Phủ đến đón vợ con, ông biết ăn nói sao đây. Nghĩ không ra kẻ nào dám đến tận nhà ông để bắt người.
Xe ngựa của cô ba đang hăm hở chạy thì chợt dừng. Người hầu đánh xe thưa:
"Cô ba, có người đứng cản giữa đường."
Cô ba nhíu mày thò đầu ra xem, thấy một đứa con gái hết sức bình thường, nhìn đường nét khuôn mặt giống người Lan Xang hơn là người Đại Việt.
"Mày là ai? Cản đường tao có ý gì?"
Đứa con gái cất giọng ồm ồm như đàn ông: "Cô ba không nhận ra ta à?"
Trên mặt cô ba hiện lên tia chán ghét, ra là tên này. Ngày đó hắn đòi bắt cô ta làm vợ, may mà biết luyện ngải hài nhi nên còn xin hắn tha cho.
"Ngươi đến đây có chuyện gì? Bộ ngải hài nhi có vấn đề gì sao?"
Linh hồn tướng giặc trong thân xác con nô tì gầm lên giận dữ: "Nó không còn nghe lời ta nữa! Nó nhận Khao Miêu là chủ nhân thứ hai rồi!"
"Cái gì? Sao lại để cho nó nhận Khao Miêu là chủ nhân? Ngươi làm ăn vô dụng quá vậy!"
Cô ba gắt um lên, lại bỗng thấy quanh người có luồng không khí lạnh đến buốt giá bao trùm.
"He he he... ngươi đây rồi... ngươi ch.ết đi... ch.ết đi ch.ết đi..."
Tiểu quỷ không biết ở đâu ra, nó chui vào trong xe ngựa của cô ba từ bao giờ. Nó vươn cánh tay dài ngoằng toan rạch bụng Khao Miêu.
"Bộp" cô ba quất cây phất trần của mình vào tiểu quỷ làm nó bị hất bay vào góc xe, nó đau điếng kêu la: "Sao lại đánh ta... u u u..."
"Mày cút ngay, tao cấm mày động đến Khao Miêu. Nó sống hay ch.ết phải do đích thân tao ra tay, không đến lượt mày."
Cô ba hằn học quát, tiểu quỷ rung lên bần bật, nó gào ré lên ăn vạ, cánh tay của nó dài ngoằng ngoẵng, vươn ra dỡ bung cái xe ngựa thành từng mảnh gỗ nát.
"Áaaa..."
"Ầm ầm..." xe ngựa vỡ nát thành một đống gỗ tan hoang. Người hầu đánh xe ngồi bên ngoài nên đã nhanh chân nhảy xuống trước, xe ngựa mất lái, con ngựa lồng lộn lên chạy mất, làm cho đống gỗ tan hoang rơi chếch xuống sườn núi.
Còn lại Khao Miêu và cô ba ngồi bên trong, không kịp nhảy ra, bị cuốn theo đống gỗ. "Bộp" một thanh gỗ nện thẳng vào đầu Khao Miêu một cú trời giáng, trong đầu cô hàng loạt mảng ký ức lộn xộn chạy qua, chúng mờ ảo rồi dần dần rõ nét trong đầu cô. Ký ức vào đêm cô mất trí nhớ, đêm mà thằng bé Bờm bị Trần Long bắt cóc hiện ra, cô hoảng sợ hét lên:
"Đừng làm hại con của tôi mà!"
Vừa hét cô vừa quơ tay tóm lấy tay thằng bé trong tưởng tượng. Bên tai tiếng gió rít ào ào, cô mở bừng mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt vô hồn, mắt đỏ lòm của tiểu quỷ. Cả người cô đang chới với giữa khoảng không, phía dưới là vực sâu thăm thẳm. Thấp thoáng vọng lên từ bên dưới, tiếng gió tru heo hút, như những tiếng gọi âm hồn mời gọi...
"Áaaa..."
Khuôn mặt u ám của tiểu quỷ làm cô hét lên. Một tay cô đang nắm lấy một cành cây ngang sườn núi, tay còn lại thì nắm vào cái tay dài ngoằng của tiểu quỷ. Một khắc trước nó còn thống hận muốn banh xác cô ra, giờ phút này lại lật mặt nhanh như lật sách, tóm chặt tay cô. Nó cười, vẫn giọng cười man dại rợn gáy nhưng hận ý đã tiêu tan:
"He he he... mẹ gọi con hả... vậy con cứu mẹ lên nhé... he he he..."
Màn đêm tối đen, chân dốc một bóng người đứng giữa đường cầm cây đuốc, nhìn cô bằng ánh mắt rắn độc nhắm trúng con mồi.
"Chị dâu cả, tôi tìm chị vất vả quá đi, há há há..."
Giọng cười the thé giữa đêm đen tĩnh mịch, trước khi ngất lịm Khao Miêu cố gắng mở mắt nhìn kĩ người đó.
"Cô ba... cô dám..."
Máu từ trên đầu chảy xuống nhoè mắt cô. Trước mắt một màu tối đen, cô nặng nề nhắm mắt lại...
Cô ba sai đám tiểu quỷ của mình lừa Khao Miêu đuổi theo, chúng ở trên đỉnh dốc đẩy ngã cô xuống. Việc của cô ba chỉ là đứng sẵn dưới chân dốc, giăng sẵn một tấm lưới, chờ Khao Miêu rơi vào lưới rồi đưa cô đi.
Lúc này A Phủ đang ở doanh trại, đang xem bản đồ đột nhiên một giọt máu đỏ tươi rơi xuống.
"Vương gia, ngài chảy máu cam rồi!"
Thuộc hạ kêu lên nhắc nhở, cậu lại chẳng mảy may để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào vết máu đỏ tươi rơi trên bản đồ. Giọt máu rơi trúng vào khu vực nhà tù trưởng Thái.
Đến giờ cậu vẫn chưa tìm thấy Khao Miêu, mới gửi thư nhờ tù trưởng trợ giúp, chưa thấy thư phản hồi. Lòng cậu cồn cào như có ngọn lửa thiêu đốt...
Người nhà tù trưởng đuổi đến chân dốc, thấy rất nhiều vết bánh xe ngựa rẽ sang nhiều hướng khác nhau. Vết máu kéo dài từ đỉnh dốc đến đây thì biến mất, họ hoang mang không biết rẽ hướng nào để tìm Khao Miêu.
"Chia ra các hướng tìm mau."
Tù trưởng lo lắng, đến lúc A Phủ đến đón vợ con, ông biết ăn nói sao đây. Nghĩ không ra kẻ nào dám đến tận nhà ông để bắt người.
Xe ngựa của cô ba đang hăm hở chạy thì chợt dừng. Người hầu đánh xe thưa:
"Cô ba, có người đứng cản giữa đường."
Cô ba nhíu mày thò đầu ra xem, thấy một đứa con gái hết sức bình thường, nhìn đường nét khuôn mặt giống người Lan Xang hơn là người Đại Việt.
"Mày là ai? Cản đường tao có ý gì?"
Đứa con gái cất giọng ồm ồm như đàn ông: "Cô ba không nhận ra ta à?"
Trên mặt cô ba hiện lên tia chán ghét, ra là tên này. Ngày đó hắn đòi bắt cô ta làm vợ, may mà biết luyện ngải hài nhi nên còn xin hắn tha cho.
"Ngươi đến đây có chuyện gì? Bộ ngải hài nhi có vấn đề gì sao?"
Linh hồn tướng giặc trong thân xác con nô tì gầm lên giận dữ: "Nó không còn nghe lời ta nữa! Nó nhận Khao Miêu là chủ nhân thứ hai rồi!"
"Cái gì? Sao lại để cho nó nhận Khao Miêu là chủ nhân? Ngươi làm ăn vô dụng quá vậy!"
Cô ba gắt um lên, lại bỗng thấy quanh người có luồng không khí lạnh đến buốt giá bao trùm.
"He he he... ngươi đây rồi... ngươi ch.ết đi... ch.ết đi ch.ết đi..."
Tiểu quỷ không biết ở đâu ra, nó chui vào trong xe ngựa của cô ba từ bao giờ. Nó vươn cánh tay dài ngoằng toan rạch bụng Khao Miêu.
"Bộp" cô ba quất cây phất trần của mình vào tiểu quỷ làm nó bị hất bay vào góc xe, nó đau điếng kêu la: "Sao lại đánh ta... u u u..."
"Mày cút ngay, tao cấm mày động đến Khao Miêu. Nó sống hay ch.ết phải do đích thân tao ra tay, không đến lượt mày."
Cô ba hằn học quát, tiểu quỷ rung lên bần bật, nó gào ré lên ăn vạ, cánh tay của nó dài ngoằng ngoẵng, vươn ra dỡ bung cái xe ngựa thành từng mảnh gỗ nát.
"Áaaa..."
"Ầm ầm..." xe ngựa vỡ nát thành một đống gỗ tan hoang. Người hầu đánh xe ngồi bên ngoài nên đã nhanh chân nhảy xuống trước, xe ngựa mất lái, con ngựa lồng lộn lên chạy mất, làm cho đống gỗ tan hoang rơi chếch xuống sườn núi.
Còn lại Khao Miêu và cô ba ngồi bên trong, không kịp nhảy ra, bị cuốn theo đống gỗ. "Bộp" một thanh gỗ nện thẳng vào đầu Khao Miêu một cú trời giáng, trong đầu cô hàng loạt mảng ký ức lộn xộn chạy qua, chúng mờ ảo rồi dần dần rõ nét trong đầu cô. Ký ức vào đêm cô mất trí nhớ, đêm mà thằng bé Bờm bị Trần Long bắt cóc hiện ra, cô hoảng sợ hét lên:
"Đừng làm hại con của tôi mà!"
Vừa hét cô vừa quơ tay tóm lấy tay thằng bé trong tưởng tượng. Bên tai tiếng gió rít ào ào, cô mở bừng mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt vô hồn, mắt đỏ lòm của tiểu quỷ. Cả người cô đang chới với giữa khoảng không, phía dưới là vực sâu thăm thẳm. Thấp thoáng vọng lên từ bên dưới, tiếng gió tru heo hút, như những tiếng gọi âm hồn mời gọi...
"Áaaa..."
Khuôn mặt u ám của tiểu quỷ làm cô hét lên. Một tay cô đang nắm lấy một cành cây ngang sườn núi, tay còn lại thì nắm vào cái tay dài ngoằng của tiểu quỷ. Một khắc trước nó còn thống hận muốn banh xác cô ra, giờ phút này lại lật mặt nhanh như lật sách, tóm chặt tay cô. Nó cười, vẫn giọng cười man dại rợn gáy nhưng hận ý đã tiêu tan:
"He he he... mẹ gọi con hả... vậy con cứu mẹ lên nhé... he he he..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.