Chương 88
Trúc Diệc Tâm
30/08/2021
Móng vuốt của con mèo nhỏ có lông mềm như nhung vô cùng dễ sờ, nơi lòng bàn tay là đệm thịt mềm mềm, Cố Chiêu sờ sờ cảm thấy non nớt giống như con mèo nhỏ mới sinh ra. Nghĩ tới dáng vẻ được chiều chuộng của thiếu niên là hiểu, nhịn không được lại sờ, làm cho Diệp đại meo dùng móng vuốt đẩy tay anh ra, rụt móng vuốt về biến thành tay.
Cố Chiêu: “…”
Hình như cảm giác vừa rồi mình quả thật hơi quá mức.
Nhưng cảm giác quen thuộc với thiếu niên khiến anh không tự giác trở nên thân cận rất nhiều, hơn nữa càng tới gần càng cảm thấy việc này vốn nên như thế.
“Rất dễ sờ.” Cố Chiêu ho khan một tiếng, giải thích, “Thật sự.”
Diệp Bạch liếc anh một cái không nói chuyện.
Đẩy tay anh ra cũng không phải bởi vì vấn đề của người nuôi mèo, mà là ngọc bội hắn đeo ở trên người tự nhiên nóng lên, điều này làm cho hắn có chút kỳ quái. Mà chỉ khi biến thành tay, mới có thể luồn vào trong túi lấy ngọc bội ra, nhưng không ngờ mới lấy ra đã bị Cố Chiêu đoạt đi.
Diệp đại meo: “…”
Mẹ trứng, loại cảm giác ngọc còn quan trọng hơn người này là thế méo nào!
Cố Chiêu cũng chờ đến khi ngọc bội vào tay mới kịp phản ứng, nhất thời bật cười, “Tôi chỉ là cảm thấy nó khá quen mắt, cũng không phải cố ý.” Trên thực tế đâu chỉ quen mắt, trong nháy mắt đó, xúc động giống như ngọc bội chính là bản thân anh, còn có một loại cảm giác không thể để cho người khác chạm vào, không thể chịu đựng những người khác sờ đến.
Cưỡng chế loại xúc động này, anh đưa ngọc cho Diệp Bạch.
Diệp đại meo lướt qua anh, lại nhìn ngọc, “Không sao, thích thì lấy đi.”
Dù sao người nuôi mèo đều là của hắn, ở trong tay ai thì có gì khác nhau, vừa vặn có người lấy giúp đồ ăn đồ chơi, cớ sao mà không làm, nghĩ xong hắn lại nhắc nhở:
“Những thứ khác ở bên trong đều không quan trọng, nhớ rõ lưu lại cá khô nhỏ cho tôi.”
Cố Chiêu: “…”
Hàm ý trong lời này không khỏi làm cho người ta biết rõ, hơn nữa hiện tại có dị năng giả không gian, càng khiến anh hoài nghi ngọc bội này có gì kỳ quặc, bởi vậy dùng tinh thần lực dò xét vào. Vốn tưởng rằng nhiều lắm cũng chỉ là nhìn thấy vật tư trong ngọc bội, nhưng không ngờ lọt vào trong tầm mắt lại là một mảnh đào viên, sau đó…
“Cố Chiêu.”
Diệp Bạch vội vàng hô to một tiếng, kéo người lại xong cũng bị mang theo vào trong ngọc bội.
Không phải là tầng hầm mà lúc trước có thể nhìn thấy, mà là một mảnh đào viên chân chân chính chính, non xanh nước biếc, cầu nhỏ nước chảy, còn có mưa phùn mênh mông rơi xuống.
Tình cảnh này quen thuộc cỡ nào.
Dường như trong quãng thời gian rất lâu trước kia, mỗi ngày hắn đều ở một nơi như vậy, mỗi ngày… mỗi ngày đều làm gì?
Diệp Bạch lại không nhớ được đầy đủ, nên dứt khoát nhìn về phía Cố Chiêu, sau lưng đối phương là một khu rừng trúc, đang đứng ở nơi đó như có suy nghĩ gì nhìn ngọc bội trong tay.
Trí nhớ từ nơi xa xôi phút chốc dũng mãnh vào trong óc.
Lúc trước hắn từng nhìn thấy hình ảnh Cố Chiêu mặc cổ trang đứng ở trước rừng trúc, lúc ấy chỉ cảm thấy hết sức quen thuộc, nhưng luôn có cảm giác trong tay còn có một khối ngọc bội. Khi đó không nhớ rõ là khối ngọc gì, trông như thế nào, mà bây giờ nghĩ đến còn không phải là một khối ngọc hình khuyên à, giống như khối mà Cố Chiêu hiện đang cầm trong tay.
Rừng trúc cũng không phải là rừng trúc của đời trước, mà ở bên trong đào viên của nơi này.
Cố Chiêu lộ ra thần sắc phức tạp.
Không chỉ là bởi vì Diệp Bạch bạo lộ bí mật lớn như thế cho anh, càng bởi vì cái loại cảm giác quen thuộc vô cùng nồng liệt ấy, giống như từ nhỏ anh đã ở trên phiến thổ địa này.
Ngọc bội trong tay đã thay đổi hình dáng.
Vẫn là hình khuyên, càng thêm óng ánh hơn trước kia, thậm chí gần như trong suốt, không giống với chất ngọc mà hắn thường thấy, nhưng trông rất có linh khí. Liếc mắt nhìn lại, nơi này càng như bên trong một sơn cốc, không quá lớn, lại có rất nhiều dược thảo trái cây không gọi được tên.
Diệp Bạch tùy tay hái một quả xuống ném vào miệng.
Rất nhiều nước, khá ngọt, còn mang theo mùi thơm như có như không, quan trọng nhất là bên trong có chứa linh khí.
Linh khí cực kỳ thuần tuý, vượt xa thế giới ở đời trước, thậm chí đã vô cùng tiếp cận Tiên giới, Diệp đại meo híp mắt càng thêm xác định. Trước khi phi thăng thành tiên, nơi hắn sống nhất định có liên quan chặt chẽ với không gian này, cũng có quan hệ rất lớn với Cố Chiêu.
“Đây là…”
Cố Chiêu dừng một chút, không biết nên hỏi từ đâu, ngẩng đầu thì lại phát hiện Diệp Bạch đã chạy tới bên hồ, dò tay xuống, trong nháy mắt hình ảnh mèo vớt cá xuất hiện trong đầu.
…
Lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ không đáng tin này, nhìn kỹ thì tay của đối phương quả nhiên không biến thành móng mèo.
Diệp Bạch cũng đã xác định, linh khí trong nước quả nhiên cũng vô cùng dồi dào, không có cá tôm, chỉ có mấy gốc linh thực rõ ràng có thể dùng làm thuốc. Lại nói núi và nước trong cốc này đều không bình thường, đều là danh hào có thể kể ra trong Tu Chân giới, tác dụng từ luyện chế Trúc Cơ Đan đến khu tâm ma đều có đủ mọi thứ, gần như là toàn bộ có thể nghĩ đến đều ở bên trong.
Trong trí nhớ dường như cũng không đầy đủ như vậy mới phải.
Diệp Bạch suy nghĩ bay xa.
Hắn lại có sự hoài nghi, mười thế này đều là thiên đạo chuẩn bị cho hắn, có thể là vì tìm lại đoạn trí nhớ đã mất, hoặc là vì để gặp Cố Chiêu.
Giữa bọn họ tuyệt đối có mối liên hệ chặt chẽ.
Không nhịn được nhìn về phía người nuôi mèo, vừa vặn Cố Chiêu cũng nhìn lại đây, trong lúc ánh mắt hai người tương liên giống như tiến vào một loại trạng thái kỳ dị, sau đó…
“Diệp Bạch.”
Cố Chiêu không nhịn được xông tới ôm người vào trong ngực, “Anh nhớ ra rồi, nhớ lại hết.”
Diệp đại meo đang định lắng nghe ‘câu chuyện ngày xưa’, lại phát hiện Cố Chiêu nhớ lại chỉ có tình huống mấy đời trước, chỉ không nhớ lúc hắn phi thăng. Cũng phải, hai người họ một người phi thăng một người luân hồi, mà còn là một linh hồn chia làm mười phần, bất luận thế nào người nên phát hiện chân tướng trước cũng là hắn mà không phải Cố Chiêu.
Hai người lại ở trong không gian tra xét một phen.
Vẻ mặt Cố Chiêu vẫn luôn rất phức tạp, nắm tay Diệp Bạch thật lâu không chịu buông ra, anh chưa từng nghĩ tới, mấy đời luân hồi anh đều dây dưa với người này. Nghĩ tới đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, nhưng cũng lý trí biết rõ việc này là không có khả năng, mà bây giờ sự thật lại nói cho anh biết, bọn họ làm được.
Cảm giác này tới quá mức hạnh phúc, khiến cho anh hưng phấn không thôi.
Mãi cho đến hoãn lại hai người ra khỏi không gian, xe đã ngừng, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng xoong nồi nấu cơm, xem ra bọn họ đã ở bên trong rất lâu. Lái xe ở ghế trước đã không ở trên xe, tấm ngăn đương nhiên chưa mở ra, Diệp Bạch là thông qua thần thức mới cảm giác đến những việc này.
Bên ngoài có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ vang lên.
“Còn chưa đi ra?”
Tiếng một người khác đáp, “Ừ, tính năng của xe tương đối tốt, đã được cải trang lại, bên trong lăn lộn thế nào thì bên ngoài cũng không nhìn ra động tĩnh, ai biết hiện tại là tình huống gì.”
Diệp Bạch: “…”
Xe sở dĩ cải trang là vì đối phó tang thi, không phải vì làm loại chuyện này được không, não động của đám người này có thể đừng lớn vậy không.
Người nọ còn nói: “Lúc trước nghe thấy Diệp Bạch gọi tên lão đại một tiếng, sau đó thì nói chuyện vô cùng nhỏ giọng…”
Nói giống như anh ta nghe thấy cái gì vậy.
Diệp đại meo hung dữ mài răng, bọn họ đi vào trong không gian, bên ngoài sao có thể có động tĩnh gì truyền đến. Nhà ai làm chuyện đó an tĩnh như vậy, anh cho rằng ‘ngủ người ta’ giống như đi ngủ à, có thường thức không vậy. Mà người nọ vẫn còn tiếp tục nói: “Chúng ta vẫn đừng quấy nhiễu chuyện tốt, lão đại thật vất vả nhìn trúng một người.”
“Lúc trước tôi còn cho rằng lão đại sẽ ế cả đời.”
“Lại nói… sắp ăn cơm rồi… Thôi bỏ đi… Không phải có bánh thịt sao, lưu mấy cái là được rồi, cũng không biết tiểu thiếu gia kia có thích ăn không, đi đối diện hỏi thăm.”
Diệp Bạch: “…”
Những lời này đương nhiên Cố Chiêu không nghe thấy, nhưng nhìn biểu tình Diệp Bạch cũng có thể đoán ra đại khái, mấy đời ở chung làm cho bọn họ hết sức quen thuộc lẫn nhau, có thể dễ dàng xem hiểu tâm tư đối phương. Huống chi thuộc hạ của mình chính mình rõ ràng, phỏng chừng cũng có thể đoán được là nói cái gì vừa khéo bị ‘nghe’ thấy.
“Rất để ý?” Anh cảm thấy nên giáo huấn người.
Diệp đại meo lắc lắc đầu.
Hắn không có hứng thú đối với việc quản lý ý nghĩ của người khác, cấp dưới chỉ cần không có tâm tư xấu là được. Đương nhiên, cho dù trong lòng thì hiểu, nhưng vừa rồi nghe thấy mấy lời đó vẫn có chút khó chịu.
Cố lão đại mở cửa sổ xe, phân phó với bên ngoài một câu.
“Cơm trưa giảm phân nửa.”
Sau đó, tiếng kêu rên nổi lên, khiến cho Lâm Kính cùng một đám đồng đội ở bên kia của Diệp Bạch cực kỳ khó hiểu, có người tai thính lưu ý tới liền trở về hội báo, mọi người cười thành một đoàn.
Diệp đại meo thỏa mãn rúc ở ghế sau không muốn động.
Cố Chiêu đương nhiên hầu hạ vô cùng đúng chỗ, cả quá trình cẩn thận chu đáo, còn có chút lâng lâng. Dù sao loại cảm giác phát hiện người bên cạnh là người yêu mấy đời thực sự quá tốt đẹp, cho dù là bình tĩnh lãnh đạm như anh cũng khó mà kiềm chế được. Hiện tượng này khiến một đám thuộc hạ nhìn thấy càng thêm xác định, là mùa xuân đến rồi.
Lâm Kính nhìn xong thần sắc càng thêm ảm đạm.
Ngồi ở bên cạnh xe, anh ta gặm bánh thịt nhìn đất vườn đã rách nát, lại hồi ức thời gian năm đó, bên cạnh mình luôn sẽ có thiếu niên đáng yêu ở bên. Mà hiện tại… anh ta trở về, người ấy lại không biết đang ở nơi nào, nhưng mà nhớ tới cũng chỉ có thể trách mình lúc ấy làm việc sai lầm.
Ngay cả hận, anh ta cũng chỉ có thể hận chính mình.
Lâm Hân đã rơi vào kết cục như vậy, Tưởng Chính cũng bị người của Cố Chiêu mang đi… chờ đã, anh ta kéo một người bên cạnh qua, “Đến hỏi bọn họ một chút, Tưởng Chính thế nào.”
Người nọ hối hả chạy đi, một lát lại chạy trở về.
“Đã chết.”
Sắc mặt của đội trưởng tiểu đội có chút không tốt lắm, qua thật lâu mới thì thào bổ sung: “Nghe nói là bị giam ở trong phòng tối đen, cùng một đàn rắn, côn trùng, chuột, kiến tròn một đêm, ngày hôm sau mở cửa đã không thành hình người, toàn thân đều là nốt bọc, quanh thân còn có rất nhiều thịt nát bị cắn rớt chưa ăn xong.”
Tưởng Chính cũng đã chết, anh ta có thể trả thù cũng chỉ còn lại gã đàn ông đó.
Cố Chiêu: “…”
Hình như cảm giác vừa rồi mình quả thật hơi quá mức.
Nhưng cảm giác quen thuộc với thiếu niên khiến anh không tự giác trở nên thân cận rất nhiều, hơn nữa càng tới gần càng cảm thấy việc này vốn nên như thế.
“Rất dễ sờ.” Cố Chiêu ho khan một tiếng, giải thích, “Thật sự.”
Diệp Bạch liếc anh một cái không nói chuyện.
Đẩy tay anh ra cũng không phải bởi vì vấn đề của người nuôi mèo, mà là ngọc bội hắn đeo ở trên người tự nhiên nóng lên, điều này làm cho hắn có chút kỳ quái. Mà chỉ khi biến thành tay, mới có thể luồn vào trong túi lấy ngọc bội ra, nhưng không ngờ mới lấy ra đã bị Cố Chiêu đoạt đi.
Diệp đại meo: “…”
Mẹ trứng, loại cảm giác ngọc còn quan trọng hơn người này là thế méo nào!
Cố Chiêu cũng chờ đến khi ngọc bội vào tay mới kịp phản ứng, nhất thời bật cười, “Tôi chỉ là cảm thấy nó khá quen mắt, cũng không phải cố ý.” Trên thực tế đâu chỉ quen mắt, trong nháy mắt đó, xúc động giống như ngọc bội chính là bản thân anh, còn có một loại cảm giác không thể để cho người khác chạm vào, không thể chịu đựng những người khác sờ đến.
Cưỡng chế loại xúc động này, anh đưa ngọc cho Diệp Bạch.
Diệp đại meo lướt qua anh, lại nhìn ngọc, “Không sao, thích thì lấy đi.”
Dù sao người nuôi mèo đều là của hắn, ở trong tay ai thì có gì khác nhau, vừa vặn có người lấy giúp đồ ăn đồ chơi, cớ sao mà không làm, nghĩ xong hắn lại nhắc nhở:
“Những thứ khác ở bên trong đều không quan trọng, nhớ rõ lưu lại cá khô nhỏ cho tôi.”
Cố Chiêu: “…”
Hàm ý trong lời này không khỏi làm cho người ta biết rõ, hơn nữa hiện tại có dị năng giả không gian, càng khiến anh hoài nghi ngọc bội này có gì kỳ quặc, bởi vậy dùng tinh thần lực dò xét vào. Vốn tưởng rằng nhiều lắm cũng chỉ là nhìn thấy vật tư trong ngọc bội, nhưng không ngờ lọt vào trong tầm mắt lại là một mảnh đào viên, sau đó…
“Cố Chiêu.”
Diệp Bạch vội vàng hô to một tiếng, kéo người lại xong cũng bị mang theo vào trong ngọc bội.
Không phải là tầng hầm mà lúc trước có thể nhìn thấy, mà là một mảnh đào viên chân chân chính chính, non xanh nước biếc, cầu nhỏ nước chảy, còn có mưa phùn mênh mông rơi xuống.
Tình cảnh này quen thuộc cỡ nào.
Dường như trong quãng thời gian rất lâu trước kia, mỗi ngày hắn đều ở một nơi như vậy, mỗi ngày… mỗi ngày đều làm gì?
Diệp Bạch lại không nhớ được đầy đủ, nên dứt khoát nhìn về phía Cố Chiêu, sau lưng đối phương là một khu rừng trúc, đang đứng ở nơi đó như có suy nghĩ gì nhìn ngọc bội trong tay.
Trí nhớ từ nơi xa xôi phút chốc dũng mãnh vào trong óc.
Lúc trước hắn từng nhìn thấy hình ảnh Cố Chiêu mặc cổ trang đứng ở trước rừng trúc, lúc ấy chỉ cảm thấy hết sức quen thuộc, nhưng luôn có cảm giác trong tay còn có một khối ngọc bội. Khi đó không nhớ rõ là khối ngọc gì, trông như thế nào, mà bây giờ nghĩ đến còn không phải là một khối ngọc hình khuyên à, giống như khối mà Cố Chiêu hiện đang cầm trong tay.
Rừng trúc cũng không phải là rừng trúc của đời trước, mà ở bên trong đào viên của nơi này.
Cố Chiêu lộ ra thần sắc phức tạp.
Không chỉ là bởi vì Diệp Bạch bạo lộ bí mật lớn như thế cho anh, càng bởi vì cái loại cảm giác quen thuộc vô cùng nồng liệt ấy, giống như từ nhỏ anh đã ở trên phiến thổ địa này.
Ngọc bội trong tay đã thay đổi hình dáng.
Vẫn là hình khuyên, càng thêm óng ánh hơn trước kia, thậm chí gần như trong suốt, không giống với chất ngọc mà hắn thường thấy, nhưng trông rất có linh khí. Liếc mắt nhìn lại, nơi này càng như bên trong một sơn cốc, không quá lớn, lại có rất nhiều dược thảo trái cây không gọi được tên.
Diệp Bạch tùy tay hái một quả xuống ném vào miệng.
Rất nhiều nước, khá ngọt, còn mang theo mùi thơm như có như không, quan trọng nhất là bên trong có chứa linh khí.
Linh khí cực kỳ thuần tuý, vượt xa thế giới ở đời trước, thậm chí đã vô cùng tiếp cận Tiên giới, Diệp đại meo híp mắt càng thêm xác định. Trước khi phi thăng thành tiên, nơi hắn sống nhất định có liên quan chặt chẽ với không gian này, cũng có quan hệ rất lớn với Cố Chiêu.
“Đây là…”
Cố Chiêu dừng một chút, không biết nên hỏi từ đâu, ngẩng đầu thì lại phát hiện Diệp Bạch đã chạy tới bên hồ, dò tay xuống, trong nháy mắt hình ảnh mèo vớt cá xuất hiện trong đầu.
…
Lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ không đáng tin này, nhìn kỹ thì tay của đối phương quả nhiên không biến thành móng mèo.
Diệp Bạch cũng đã xác định, linh khí trong nước quả nhiên cũng vô cùng dồi dào, không có cá tôm, chỉ có mấy gốc linh thực rõ ràng có thể dùng làm thuốc. Lại nói núi và nước trong cốc này đều không bình thường, đều là danh hào có thể kể ra trong Tu Chân giới, tác dụng từ luyện chế Trúc Cơ Đan đến khu tâm ma đều có đủ mọi thứ, gần như là toàn bộ có thể nghĩ đến đều ở bên trong.
Trong trí nhớ dường như cũng không đầy đủ như vậy mới phải.
Diệp Bạch suy nghĩ bay xa.
Hắn lại có sự hoài nghi, mười thế này đều là thiên đạo chuẩn bị cho hắn, có thể là vì tìm lại đoạn trí nhớ đã mất, hoặc là vì để gặp Cố Chiêu.
Giữa bọn họ tuyệt đối có mối liên hệ chặt chẽ.
Không nhịn được nhìn về phía người nuôi mèo, vừa vặn Cố Chiêu cũng nhìn lại đây, trong lúc ánh mắt hai người tương liên giống như tiến vào một loại trạng thái kỳ dị, sau đó…
“Diệp Bạch.”
Cố Chiêu không nhịn được xông tới ôm người vào trong ngực, “Anh nhớ ra rồi, nhớ lại hết.”
Diệp đại meo đang định lắng nghe ‘câu chuyện ngày xưa’, lại phát hiện Cố Chiêu nhớ lại chỉ có tình huống mấy đời trước, chỉ không nhớ lúc hắn phi thăng. Cũng phải, hai người họ một người phi thăng một người luân hồi, mà còn là một linh hồn chia làm mười phần, bất luận thế nào người nên phát hiện chân tướng trước cũng là hắn mà không phải Cố Chiêu.
Hai người lại ở trong không gian tra xét một phen.
Vẻ mặt Cố Chiêu vẫn luôn rất phức tạp, nắm tay Diệp Bạch thật lâu không chịu buông ra, anh chưa từng nghĩ tới, mấy đời luân hồi anh đều dây dưa với người này. Nghĩ tới đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, nhưng cũng lý trí biết rõ việc này là không có khả năng, mà bây giờ sự thật lại nói cho anh biết, bọn họ làm được.
Cảm giác này tới quá mức hạnh phúc, khiến cho anh hưng phấn không thôi.
Mãi cho đến hoãn lại hai người ra khỏi không gian, xe đã ngừng, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng xoong nồi nấu cơm, xem ra bọn họ đã ở bên trong rất lâu. Lái xe ở ghế trước đã không ở trên xe, tấm ngăn đương nhiên chưa mở ra, Diệp Bạch là thông qua thần thức mới cảm giác đến những việc này.
Bên ngoài có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ vang lên.
“Còn chưa đi ra?”
Tiếng một người khác đáp, “Ừ, tính năng của xe tương đối tốt, đã được cải trang lại, bên trong lăn lộn thế nào thì bên ngoài cũng không nhìn ra động tĩnh, ai biết hiện tại là tình huống gì.”
Diệp Bạch: “…”
Xe sở dĩ cải trang là vì đối phó tang thi, không phải vì làm loại chuyện này được không, não động của đám người này có thể đừng lớn vậy không.
Người nọ còn nói: “Lúc trước nghe thấy Diệp Bạch gọi tên lão đại một tiếng, sau đó thì nói chuyện vô cùng nhỏ giọng…”
Nói giống như anh ta nghe thấy cái gì vậy.
Diệp đại meo hung dữ mài răng, bọn họ đi vào trong không gian, bên ngoài sao có thể có động tĩnh gì truyền đến. Nhà ai làm chuyện đó an tĩnh như vậy, anh cho rằng ‘ngủ người ta’ giống như đi ngủ à, có thường thức không vậy. Mà người nọ vẫn còn tiếp tục nói: “Chúng ta vẫn đừng quấy nhiễu chuyện tốt, lão đại thật vất vả nhìn trúng một người.”
“Lúc trước tôi còn cho rằng lão đại sẽ ế cả đời.”
“Lại nói… sắp ăn cơm rồi… Thôi bỏ đi… Không phải có bánh thịt sao, lưu mấy cái là được rồi, cũng không biết tiểu thiếu gia kia có thích ăn không, đi đối diện hỏi thăm.”
Diệp Bạch: “…”
Những lời này đương nhiên Cố Chiêu không nghe thấy, nhưng nhìn biểu tình Diệp Bạch cũng có thể đoán ra đại khái, mấy đời ở chung làm cho bọn họ hết sức quen thuộc lẫn nhau, có thể dễ dàng xem hiểu tâm tư đối phương. Huống chi thuộc hạ của mình chính mình rõ ràng, phỏng chừng cũng có thể đoán được là nói cái gì vừa khéo bị ‘nghe’ thấy.
“Rất để ý?” Anh cảm thấy nên giáo huấn người.
Diệp đại meo lắc lắc đầu.
Hắn không có hứng thú đối với việc quản lý ý nghĩ của người khác, cấp dưới chỉ cần không có tâm tư xấu là được. Đương nhiên, cho dù trong lòng thì hiểu, nhưng vừa rồi nghe thấy mấy lời đó vẫn có chút khó chịu.
Cố lão đại mở cửa sổ xe, phân phó với bên ngoài một câu.
“Cơm trưa giảm phân nửa.”
Sau đó, tiếng kêu rên nổi lên, khiến cho Lâm Kính cùng một đám đồng đội ở bên kia của Diệp Bạch cực kỳ khó hiểu, có người tai thính lưu ý tới liền trở về hội báo, mọi người cười thành một đoàn.
Diệp đại meo thỏa mãn rúc ở ghế sau không muốn động.
Cố Chiêu đương nhiên hầu hạ vô cùng đúng chỗ, cả quá trình cẩn thận chu đáo, còn có chút lâng lâng. Dù sao loại cảm giác phát hiện người bên cạnh là người yêu mấy đời thực sự quá tốt đẹp, cho dù là bình tĩnh lãnh đạm như anh cũng khó mà kiềm chế được. Hiện tượng này khiến một đám thuộc hạ nhìn thấy càng thêm xác định, là mùa xuân đến rồi.
Lâm Kính nhìn xong thần sắc càng thêm ảm đạm.
Ngồi ở bên cạnh xe, anh ta gặm bánh thịt nhìn đất vườn đã rách nát, lại hồi ức thời gian năm đó, bên cạnh mình luôn sẽ có thiếu niên đáng yêu ở bên. Mà hiện tại… anh ta trở về, người ấy lại không biết đang ở nơi nào, nhưng mà nhớ tới cũng chỉ có thể trách mình lúc ấy làm việc sai lầm.
Ngay cả hận, anh ta cũng chỉ có thể hận chính mình.
Lâm Hân đã rơi vào kết cục như vậy, Tưởng Chính cũng bị người của Cố Chiêu mang đi… chờ đã, anh ta kéo một người bên cạnh qua, “Đến hỏi bọn họ một chút, Tưởng Chính thế nào.”
Người nọ hối hả chạy đi, một lát lại chạy trở về.
“Đã chết.”
Sắc mặt của đội trưởng tiểu đội có chút không tốt lắm, qua thật lâu mới thì thào bổ sung: “Nghe nói là bị giam ở trong phòng tối đen, cùng một đàn rắn, côn trùng, chuột, kiến tròn một đêm, ngày hôm sau mở cửa đã không thành hình người, toàn thân đều là nốt bọc, quanh thân còn có rất nhiều thịt nát bị cắn rớt chưa ăn xong.”
Tưởng Chính cũng đã chết, anh ta có thể trả thù cũng chỉ còn lại gã đàn ông đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.