Chương 12
Deadhole
13/08/2020
[Lời tác giả: … Tôi cho rằng con người ai chả có quá khứ, ai cũng ít nhiều cũng phải một lần đối mặt với nỗi đau và sự đánh đổi. Tôi không muốn trong câu chuyện của mình, nhân vật phải hoàn hảo đến một mức độ nào đó, ví dụ như giàu có – đâu phải ai sinh ra cũng đã giàu, vì vậy tôi xây dựng ba nhân vật chính với đầy đủ quá khứ phức tạp của họ.
Thật ra hình tượng các nhân vật này không phải tôi chém gió ra đâu, nó dựa trên một câu chuyện có thật trong cuộc sống mà tôi đã gặp, tôi chỉ phóng đại lên và xây dựng một bối cảnh khác đi thôi.!
Chương này lại quay về thực tại các bạn nhé, truyện đan xen hiện tại và quá khứ nên các bạn chú ý tránh bỏ sót, đoạn viết về quá khứ tôi sẽ đặt trong ]
A, tôi đang nghỉ tết 1 tháng, tôi sẽ cố đẩy nhanh tiến độ. Comment của các bạn yêu quý chính là động lực lớn nhất dành cho tôi.
Như Quỳnh vươn tay tháo xuống bức tranh thiếu nữ chơi violon trên tường, cô cảm tưởng kí ức tám năm về trước vẫn luôn vẹn nguyên trong mắt. Tất cả mọi thứ thuộc về cô và Hoàng Tấn Khang, trải qua bao năm tháng yên lặng cũng không bị thời gian vùi lấp, tựa như chỉ cần quay đầu là sẽ thấy bóng anh vẫn đứng đó, ánh mắt trao đến cô đầy thư thái mà ấm áp…
Cô vuốt nhẹ khung tranh, đây là bức vẽ đầu tiên mà anh tặng cô, cũng là bức mà cô thích nhất.
Cẩn thận xếp tranh vào va li, cô đi khắp nhà thu dọn đồ đạc. Không thể mang đi tất cả, cô chỉ có thể mang đi những vật dụng cá nhân và những thứ quan trọng với mình.
Sáng hôm qua, cô đã liên lạc với tất cả người quen nhờ loan tin bán nhà, cũng nhờ một mối quan hệ tốt với người làm trong InfoTV để lập tức đưa tin lên chương trình rao bán bất động sản trong ngày. Không ngờ đến chiều tối thì có người muốn đến xem căn hộ, cũng rất may là chị ta lại đến xem luôn.
Việc cô không ngừng đề nghị đẩy nhanh thủ tục giao dịch khiến chị ta không khỏi nghi ngờ, cho dù căn nhà này bán giá rất hời nhưng mua gấp như vậy sẽ khó đảm bảo việc sẽ không bị lừa. Thật ra chị ta cũng rất cần nhà cho một đứa con trai cùng vợ nó về nước sinh sống nhưng cũng không cần mua bán chớp nhoáng như vậy. Cũng may nhờ người quen đi cùng đảm bảo và thuyết phục một hồi, chị ta mới tạm tin tưởng.
Như Quỳnh đã tính đến một phương án khác là đem nhà đến thế chấp ngân hàng, tuy nhiên chờ đợi thủ tục theo quy định của họ thì cũng không thể nhanh hơn.
Người phụ nữ xem xét qua lại kĩ lưỡng, khách quan mà nói, căn nhà này không có gì để chê trách, từ không gian kiến trúc thoáng đãng hợp lý cho đến kết cấu phong thủy cũng không cần phải bàn, hướng nhà lại hợp tuổi với con trai chị ta nữa… Rất thích căn nhà này, tuy nhiên chị ta không quên nói một cách ẩn ý nhằm đánh tiếng trước với Như Quỳnh rằng mình quen biết với rất nhiều người, kể cả trong giới luật pháp lẫn xã hội đen, nếu cô chỉ cần có ý đồ lừa lọc, chị ta nhất định không bỏ qua. Như Quỳnh nghe vậy đành cười khổ trong lòng, mặt ngoài vẫn phải vui vẻ thuyết phục vị cứu tinh này. Cuối cùng chị ta nói nếu cô cần giao dịch tiền mặt gấp, chiều tối hôm sau chị ta sẽ đem tới.
Tóm lại, Như Quỳnh cũng chỉ biết hi vọng vào người phụ nữ đó. Giá mà xong chuyện này cô có thể bỏ đi biệt xứ, nhưng thực tế vẫn còn quá nhiều điều ràng buộc như mẹ cô, bác ruột cô và cả việc điều trị của Hoàng Tấn Khang nữa. Cô không thể kiếm được một bệnh viện nào có điều kiện thuận lợi hơn bệnh viện tư của Anthony.
Như Quỳnh căn bản đã dọn dẹp đồ đạc xong, nóng lòng chờ đợi điện thoại của người phụ nữ. Sáu giờ tối không thấy có động tĩnh, cô đành phải gọi lại cho chị ta. Đầu dây bên kia liền hời hợt trả lời:
- Em à, chị cũng định lát nữa gọi lại cho em, thật ra chị cũng thích căn nhà đó, nhưng thế nào cũng phải nói lại với ông xã và con trai rồi cùng họ đến xem lại, một mình quyết định e rằng không được.
- Vậy tại sao chị không gọi lại sớm? – Như Quỳnh không kìm nén được thất vọng và bức bối. – Như vậy làm lỡ chuyện của em…
- Ơ, cô này hay thật, chuyện của nhà cô chứ chuyện của tôi đấy à? Làm gì có chuyện mua nhà nhanh như vậy, cô nghĩ tôi không có đầu óc chắc. Còn thoải mái thì sau này bàn tiếp, không thì thôi. – Người đàn bà nói rồi lập tức cúp máy.
Như Quỳnh thở dài não nề, cô đưa tay lên vò đầu bứt tóc. Ngày mai là hạn giao tiền cho Quang Triệu, nếu không thể xoay nổi tiền mặt, đem giấy tờ nhà đến bảo hắn ta cầm liệu có được không? Bọn đầu gấu thông thường nếu không có tiền mặt thì có thể lấy nhà cửa ra trả, chỉ e Quang Triệu một mực muốn làm khó cô.
Lúc nãy hắn đã sai thuộc hạ gọi điện báo địa điểm giao tiền ngày mai, như vậy chưa chắc hắn đã xuất hiện, mà chắc hẳn thuộc hạ của hắn thì chỉ có nghĩa vụ thu tiền, không được phép dông dài cùng cô thương lượng… Như Quỳnh hiểu vậy nhưng vẫn liều lĩnh gọi thử. Quả nhiên gã chân tay kia của Quang Triệu liền từ chối giao nợ bằng cách khác.
Chính trong lúc Như Quỳnh tuyệt vọng khốn khó không biết xoay sở thế nào, điện thoại của cô lại reo lên. Là bác sĩ Anthony, giọng anh lúc nào cũng lịch sự nhẹ nhàng:
“Như Quỳnh, cô có rảnh không? Tự dưng tôi muốn đi ăn phở bò ở quán lần trước cô dẫn đến…”
“Ừm, tôi sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh, rất dễ tìm…” – Như Quỳnh liền che giấu mọi ưu phiền, âm điệu bình tĩnh đáp lại.
“Không, tôi đang hỏi cô có rảnh không cơ mà.” – Anthony đầy chân thành quan tâm mà hỏi – “Hôm trước cô đồng ý tôi đi uống mà không thấy gọi lại, cũng không thấy đến bệnh viện gì cả. Dạo này cô bận lắm sao?”
“Ừm, thật xin lỗi anh…”
“Vậy thì mời tôi một bữa đi. Sẽ không mất nhiều thời gian, lát nữa tôi còn có ca mổ nên cũng không dám quấy quả làm phiền lâu đâu!” – Làm bạn với cô đã nhiều năm, thỉnh thoảng giữa họ cũng có vài câu bông đùa tự nhiên như vậy.
“Vậy… cũng được.”
Như Quỳnh cảm thấy khó xử, nghĩ rằng không thể tiếp tục từ chối anh. Mẹ cô cùng Tấn Khang vẫn đang nhờ cậy vào sự chiếu cố của anh, cô không thể ăn ở không có trước sau. Hơn nữa, từ lúc quen nhau, Anthony và cô luôn coi nhau như bạn tốt.
Thuộc hạ của Quang Triệu báo lại cho hắn biết việc cô gọi điện gợi ý xin trả nợ bằng cách khác. Lúc đó hắn đang đi ăn bên ngoài cùng Tú Anh, vì thế mà đột nhiên mất hứng, bảo Tú Anh ngồi đó đợi lát nữa tài xế đón về. Còn hắn thì lập tức bỏ đi, nhanh chóng lấy ô tô rời khỏi nhà hàng.
Hôm nay Tú Anh chưng diện rất đẹp, bộ đầm màu hồng phấn càng tôn lên nét trẻ trung tinh khôi của cô. Chẳng nói đến hôm nay là sinh nhật Tú Anh mà lần nào ra ngoài cùng Quang Triệu, cô càng cố biến mình trở nên hoàn mỹ tinh tế hơn cho xứng với hắn.
Đành rằng cô đã quen với việc thỉnh thoảng khi đang ở bên cô thì hắn có việc bất ngờ bỏ đi, nhưng dẫu sao hôm nay cũng là sinh nhật cô cơ mà. Tú Anh nào còn lòng dạ tiếp tục thưởng thức cao lương mĩ vị trên bàn, cô thậm chí còn vì ấm ức mà đưa tay gạt đổ ly rượu vang. Âm thanh loảng xoảng không ngừng vang lên, nhân viên phục vụ vội vã chạy đến thu dọn. Bởi vì cô và Quang Triệu là khách VIP ở đây nên họ không những không phàn nàn hay bắt đền mà còn tỏ ra quan tâm hỏi cô phải chăng trong người không khỏe.
Đập phá một hồi vẫn tức tối, Tú Anh bi phẫn chạy vào WC. Ngắm hình dáng thanh tú yêu kiều của mình trong gương, cô tự hỏi rốt cuộc Quang Triệu muốn gì? Hắn giữ cô bên người lâu như vậy, ai cũng nói nhất định cô phải là người đặc biệt nhất đối với hắn.
Nếu hắn không thực sự có tình cảm với cô, hắn không nên giữ cô bên người như vậy, để cô tự sa vào lưới tình với hắn. Chẳng phải ban đầu cô chỉ là vật đem gán nợ sao? Lúc đó cô cũng vì sợ hãi mà muốn chạy trốn nhưng hắn đã dùng mọi thủ đoạn để cô khuất phục, không thể dễ dàng rời khỏi lòng bàn tay hắn.
Dần dần, không thể ngờ chính cô lại nảy sinh tình cảm với người đàn ông nguy hiểm phức tạp này, khiến cô muốn tìm mọi cách có được trái tim trọn vẹn của hắn. Vây xung quanh hắn có không ít phụ nữ nhưng Tú Anh cũng không phải kẻ nhu nhược yếu đuối, cô không để họ dễ dàng bắt nạt mình. Mặt trong lo chuyện đối phó với những người đàn bà ngổ ngáo như Minh Thư, mặt ngoài lại phải tỏ ra ngoan ngoãn nhu mì như một con thú cưng của Quang Triệu.
Tú Anh nhất định phải khám phá hết sở thích và những điều bí ẩn của hắn, cuộc đời cô đã trót lệ thuộc vào người đàn ông đó, cô không muốn một ngày mình trắng tay.
Quang Triệu nhận ra mình đang lái chiếc Bentley lòng vòng không có mục đích. Hắn cũng không thể tiếp tục phủ nhận rằng, mỗi lần vô tình nghe đến tin tức của Như Quỳnh, tâm trạng hắn lại không ổn định. Nhưng mọi chuyện vẫn sẽ nhanh chóng đâu vào đấy nếu như hắn không bất ngờ gặp lại cô ta sau hơn năm năm…
- Chết tiệt! – Hắn tự nguyền rủa mình, cánh tay đập mạnh vào vô lăng.
Xe của hắn đang mắc kẹt giữa dòng người ùn tắc trước ngã tư, năm mười phút nữa đoàn xe có thể thông nhưng còn tâm trí hắn bao giờ mới có thể sáng suốt?
Thứ tình cảm yêu hận đã ăn sâu vào máu khiến con người ta vô cùng cố chấp…
Quang Triệu bỗng không còn kiên nhẫn, hắn nhấc điện thoại gọi cho gã thuộc hạ kia.
- Cô ta muốn cầm cố căn nhà ư? Nhà nào, ở đâu? – Đầu dây bên kia vừa kết nối, hắn đã lập tức tra hỏi.
Khu biệt thự bán đảo Hồ Tây ư? Hắn không thể ngờ đến, trông cô ta tiều tụy xuống sắc đến vậy mà lại có một căn nhà ở đó? Tuy không có địa chỉ cụ thể, Quang Triệu vẫn đánh xe đến đó, chẳng phải là tìm cô, đột nhiên hắn muốn qua đó thăm thú tản mát.
Năm năm nay, hóa ra cô ta vẫn ở chung một thành phố với hắn, chỉ là hắn ra ngoại ô mua nhà cho kín đáo thoải mái.
Xe chầm chậm lượn qua con đường sát bờ hồ, Quang Triệu mở cửa xe cho gió lùa vào. Hắn thỉnh thoảng lại liếc sang bên đường ngắm, nhà ở đây cái nào cũng rộng rãi khang trang, nếu cô ta có nhà ở đây, chỉ có thể là do ngày trước có đàn ông mua cho. Mà lúc gã đại ca Tấn Khang kia chết, cô ta thể nào chả vơ vét được ít nhiều. Xem ra hắn đã sơ ý đánh giá thấp cô ta, chỉ ba tỷ có lẽ chẳng đủ làm khó người đàn bà đó.
Bên lề đường phía trước có một chiếc BMW 760Li vừa đỗ lại, người đàn ông trong xe mở cửa xe bước xuống. Quang Triệu bình thường chẳng chú ý nhưng vừa rồi sinh nhật Tú Anh, cô nàng có vẻ muốn hắn tặng cho chiếc xe loại này.
Gã đàn ông lái xe kia có vóc người rất cao mà thanh thoát, nhìn qua giống như người lai. Gã đó vừa định cầm điện thoại lên thì cánh cổng ngôi nhà trước mặt đã mở ra, bóng dáng một phụ nữ xuất hiện.
Xe của Quang Triệu gần như đã lướt qua mấy người đó, hắn chẳng bao giờ để tâm nhiều đến chuyện bên đường, chỉ là khi vô tình nhìn tấm gương chiếu hậu, hắn mới bất ngờ nhận ra người phụ nữ kia chính là Như Quỳnh. Chân hắn vô thức đạp phanh dừng lại.
Cô ta mặc một chiếc váy cổ chữ V màu xanh lam, không phải là hở hang gì nhưng có thể xem là cuốn hút, chí ít trông trang nhã chỉn chu hơn nhiều so với hôm đến sòng bạc. Trên môi cô ta nở một nụ cười tươi tắn sáng lạn mà chào đón gã đàn ông giàu có bảnh trai kia. Gã đó còn lấy trong xe ra một bó Tuy lip đỏ tặng cho cô ta.
Như Quỳnh cảm thấy ngỡ ngàng, bấy lâu cô cùng Anthony đi uống, đi chơi cũng đều chỉ đơn giản là bạn bè gặp dịp thì đi. Ngày hôm nay anh có vẻ chau chuốt gọn gàng, không những vuốt keo tóc mà trên người còn tản ra mùi nước hoa hổ phách nam tính.
Anthony thấy cô chưa nhận hoa, giọng anh có chút buồn bã:
- Cô không thích à?
- Không phải…
Như Quỳnh vươn tay ôm lấy bó hoa, trong lòng bối rối không biết ứng xử thế nào. Anthony Nguyễn trước nay đều là người kín đáo nhẹ nhàng, bỗng dưng anh tặng hoa cho cô, là anh có chủ ý hay do cô tự mình đa tình tưởng tượng quá đà đây?
Ngẩng đầu trông thấy đôi mắt màu xanh biếc mênh mang của anh, cô chợt giật mình khi nhận ra ở đó có một nỗi niềm gì đó giống như chờ mong…
Anthony Nguyễn một lần nữa tự cảm thán trong lòng, hôm nay anh tiến một bước xa quá làm cô ấy sợ rồi. Nghĩ vậy, anh liền bật cười, trở về làm một người bạn chí cốt:
- Đi thôi, hôm nay tôi sẽ ăn nhiều đấy, cô chuẩn bị hầu bao đủ dày chưa?
- Được rồi, anh yên tâm đi! – Như Quỳnh tự thấy ngượng, thái độ của Anthony thản nhiên như vậy, xem ra là cô đã hoang tưởng quá xa rồi.
Anthony chính là bạn thân của cô, tính từ thời điểm họ bắt đầu quen biết cũng được sáu năm rồi, lần đó là do cô vô tình trên đường giúp đỡ anh. Đặc biệt năm năm qua, anh là người hiểu rõ nhất về hoàn cảnh cũng như ẩn tình của Như Quỳnh. Là một viện trưởng – tiến sĩ ngoại khoa ưu tú, chưa cần tính đến ngoại hình xuất chúng của anh, Anthony đã là đối tượng mến mộ của không ít cô gái. Ở bệnh viện, thường thấy chuyện nữ bác sĩ, y tá, hộ lý cho đến bệnh nhân tìm cách vây quanh anh. Mà những lúc đó, cô cảm thấy Anthony như đang tỏa ra hào quang sáng lạn. Thật may mắn vì cô còn quen được một người bạn tốt như vậy.
Anh là người kín đáo, không thích phô trương đời sống tình cảm, đặc biệt không bao giờ đem chuyện yêu đương kể trước mặt Như Quỳnh. Không nắm rõ nhưng cô cũng nghe được một vài lời đồn lại ở bệnh viện, Anthony mấy năm nay cũng từng quen vài người bạn gái, đặc biệt có một người dự tính tiến tới hôn nhân nhưng một năm trước đã chia tay ngay trước khi đính hôn.
Như Quỳnh cùng Anthony Nguyễn lên xe, Quang Triệu ở đó đều chứng kiến mọi chuyện đầy đủ cả. Từ việc gã người lai tặng hoa cho cô, nét mặt cô bối rối thẹn thùng đến đâu rồi thái độ của họ thân thiết suồng sã thế nào… Bàn tay Quang Triệu vô thức siết chặt khi chiếc BMW phóng qua chỗ hắn, mà Như Quỳnh kia thật hồn nhiên quay sang cười đùa cùng gã đàn ông, họ căn bản không biết được sự tồn tại của hắn ở gần đây.
Quang Triệu lúc đó không hề kiểm soát lí trí, nhấc điện thoại lên gọi Quang Tuấn:
- Biển số 30S –XXXX, mau điều tra cho anh! – Hắn chỉ ra lệnh một câu liền cụp máy.
Quang Tuấn ngạc nhiên, lập tức gọi lại, giọng điệu thoải mái:
- Biển số đẹp đấy, sao có thằng oắt nào đắc tội anh à? Muốn xử thế nào?
- Cứ lấy thông tin xem đã. Anh bảo gì thì làm nấy, không cần hỏi nhiều.
Thật ra hình tượng các nhân vật này không phải tôi chém gió ra đâu, nó dựa trên một câu chuyện có thật trong cuộc sống mà tôi đã gặp, tôi chỉ phóng đại lên và xây dựng một bối cảnh khác đi thôi.!
Chương này lại quay về thực tại các bạn nhé, truyện đan xen hiện tại và quá khứ nên các bạn chú ý tránh bỏ sót, đoạn viết về quá khứ tôi sẽ đặt trong ]
A, tôi đang nghỉ tết 1 tháng, tôi sẽ cố đẩy nhanh tiến độ. Comment của các bạn yêu quý chính là động lực lớn nhất dành cho tôi.
Như Quỳnh vươn tay tháo xuống bức tranh thiếu nữ chơi violon trên tường, cô cảm tưởng kí ức tám năm về trước vẫn luôn vẹn nguyên trong mắt. Tất cả mọi thứ thuộc về cô và Hoàng Tấn Khang, trải qua bao năm tháng yên lặng cũng không bị thời gian vùi lấp, tựa như chỉ cần quay đầu là sẽ thấy bóng anh vẫn đứng đó, ánh mắt trao đến cô đầy thư thái mà ấm áp…
Cô vuốt nhẹ khung tranh, đây là bức vẽ đầu tiên mà anh tặng cô, cũng là bức mà cô thích nhất.
Cẩn thận xếp tranh vào va li, cô đi khắp nhà thu dọn đồ đạc. Không thể mang đi tất cả, cô chỉ có thể mang đi những vật dụng cá nhân và những thứ quan trọng với mình.
Sáng hôm qua, cô đã liên lạc với tất cả người quen nhờ loan tin bán nhà, cũng nhờ một mối quan hệ tốt với người làm trong InfoTV để lập tức đưa tin lên chương trình rao bán bất động sản trong ngày. Không ngờ đến chiều tối thì có người muốn đến xem căn hộ, cũng rất may là chị ta lại đến xem luôn.
Việc cô không ngừng đề nghị đẩy nhanh thủ tục giao dịch khiến chị ta không khỏi nghi ngờ, cho dù căn nhà này bán giá rất hời nhưng mua gấp như vậy sẽ khó đảm bảo việc sẽ không bị lừa. Thật ra chị ta cũng rất cần nhà cho một đứa con trai cùng vợ nó về nước sinh sống nhưng cũng không cần mua bán chớp nhoáng như vậy. Cũng may nhờ người quen đi cùng đảm bảo và thuyết phục một hồi, chị ta mới tạm tin tưởng.
Như Quỳnh đã tính đến một phương án khác là đem nhà đến thế chấp ngân hàng, tuy nhiên chờ đợi thủ tục theo quy định của họ thì cũng không thể nhanh hơn.
Người phụ nữ xem xét qua lại kĩ lưỡng, khách quan mà nói, căn nhà này không có gì để chê trách, từ không gian kiến trúc thoáng đãng hợp lý cho đến kết cấu phong thủy cũng không cần phải bàn, hướng nhà lại hợp tuổi với con trai chị ta nữa… Rất thích căn nhà này, tuy nhiên chị ta không quên nói một cách ẩn ý nhằm đánh tiếng trước với Như Quỳnh rằng mình quen biết với rất nhiều người, kể cả trong giới luật pháp lẫn xã hội đen, nếu cô chỉ cần có ý đồ lừa lọc, chị ta nhất định không bỏ qua. Như Quỳnh nghe vậy đành cười khổ trong lòng, mặt ngoài vẫn phải vui vẻ thuyết phục vị cứu tinh này. Cuối cùng chị ta nói nếu cô cần giao dịch tiền mặt gấp, chiều tối hôm sau chị ta sẽ đem tới.
Tóm lại, Như Quỳnh cũng chỉ biết hi vọng vào người phụ nữ đó. Giá mà xong chuyện này cô có thể bỏ đi biệt xứ, nhưng thực tế vẫn còn quá nhiều điều ràng buộc như mẹ cô, bác ruột cô và cả việc điều trị của Hoàng Tấn Khang nữa. Cô không thể kiếm được một bệnh viện nào có điều kiện thuận lợi hơn bệnh viện tư của Anthony.
Như Quỳnh căn bản đã dọn dẹp đồ đạc xong, nóng lòng chờ đợi điện thoại của người phụ nữ. Sáu giờ tối không thấy có động tĩnh, cô đành phải gọi lại cho chị ta. Đầu dây bên kia liền hời hợt trả lời:
- Em à, chị cũng định lát nữa gọi lại cho em, thật ra chị cũng thích căn nhà đó, nhưng thế nào cũng phải nói lại với ông xã và con trai rồi cùng họ đến xem lại, một mình quyết định e rằng không được.
- Vậy tại sao chị không gọi lại sớm? – Như Quỳnh không kìm nén được thất vọng và bức bối. – Như vậy làm lỡ chuyện của em…
- Ơ, cô này hay thật, chuyện của nhà cô chứ chuyện của tôi đấy à? Làm gì có chuyện mua nhà nhanh như vậy, cô nghĩ tôi không có đầu óc chắc. Còn thoải mái thì sau này bàn tiếp, không thì thôi. – Người đàn bà nói rồi lập tức cúp máy.
Như Quỳnh thở dài não nề, cô đưa tay lên vò đầu bứt tóc. Ngày mai là hạn giao tiền cho Quang Triệu, nếu không thể xoay nổi tiền mặt, đem giấy tờ nhà đến bảo hắn ta cầm liệu có được không? Bọn đầu gấu thông thường nếu không có tiền mặt thì có thể lấy nhà cửa ra trả, chỉ e Quang Triệu một mực muốn làm khó cô.
Lúc nãy hắn đã sai thuộc hạ gọi điện báo địa điểm giao tiền ngày mai, như vậy chưa chắc hắn đã xuất hiện, mà chắc hẳn thuộc hạ của hắn thì chỉ có nghĩa vụ thu tiền, không được phép dông dài cùng cô thương lượng… Như Quỳnh hiểu vậy nhưng vẫn liều lĩnh gọi thử. Quả nhiên gã chân tay kia của Quang Triệu liền từ chối giao nợ bằng cách khác.
Chính trong lúc Như Quỳnh tuyệt vọng khốn khó không biết xoay sở thế nào, điện thoại của cô lại reo lên. Là bác sĩ Anthony, giọng anh lúc nào cũng lịch sự nhẹ nhàng:
“Như Quỳnh, cô có rảnh không? Tự dưng tôi muốn đi ăn phở bò ở quán lần trước cô dẫn đến…”
“Ừm, tôi sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh, rất dễ tìm…” – Như Quỳnh liền che giấu mọi ưu phiền, âm điệu bình tĩnh đáp lại.
“Không, tôi đang hỏi cô có rảnh không cơ mà.” – Anthony đầy chân thành quan tâm mà hỏi – “Hôm trước cô đồng ý tôi đi uống mà không thấy gọi lại, cũng không thấy đến bệnh viện gì cả. Dạo này cô bận lắm sao?”
“Ừm, thật xin lỗi anh…”
“Vậy thì mời tôi một bữa đi. Sẽ không mất nhiều thời gian, lát nữa tôi còn có ca mổ nên cũng không dám quấy quả làm phiền lâu đâu!” – Làm bạn với cô đã nhiều năm, thỉnh thoảng giữa họ cũng có vài câu bông đùa tự nhiên như vậy.
“Vậy… cũng được.”
Như Quỳnh cảm thấy khó xử, nghĩ rằng không thể tiếp tục từ chối anh. Mẹ cô cùng Tấn Khang vẫn đang nhờ cậy vào sự chiếu cố của anh, cô không thể ăn ở không có trước sau. Hơn nữa, từ lúc quen nhau, Anthony và cô luôn coi nhau như bạn tốt.
Thuộc hạ của Quang Triệu báo lại cho hắn biết việc cô gọi điện gợi ý xin trả nợ bằng cách khác. Lúc đó hắn đang đi ăn bên ngoài cùng Tú Anh, vì thế mà đột nhiên mất hứng, bảo Tú Anh ngồi đó đợi lát nữa tài xế đón về. Còn hắn thì lập tức bỏ đi, nhanh chóng lấy ô tô rời khỏi nhà hàng.
Hôm nay Tú Anh chưng diện rất đẹp, bộ đầm màu hồng phấn càng tôn lên nét trẻ trung tinh khôi của cô. Chẳng nói đến hôm nay là sinh nhật Tú Anh mà lần nào ra ngoài cùng Quang Triệu, cô càng cố biến mình trở nên hoàn mỹ tinh tế hơn cho xứng với hắn.
Đành rằng cô đã quen với việc thỉnh thoảng khi đang ở bên cô thì hắn có việc bất ngờ bỏ đi, nhưng dẫu sao hôm nay cũng là sinh nhật cô cơ mà. Tú Anh nào còn lòng dạ tiếp tục thưởng thức cao lương mĩ vị trên bàn, cô thậm chí còn vì ấm ức mà đưa tay gạt đổ ly rượu vang. Âm thanh loảng xoảng không ngừng vang lên, nhân viên phục vụ vội vã chạy đến thu dọn. Bởi vì cô và Quang Triệu là khách VIP ở đây nên họ không những không phàn nàn hay bắt đền mà còn tỏ ra quan tâm hỏi cô phải chăng trong người không khỏe.
Đập phá một hồi vẫn tức tối, Tú Anh bi phẫn chạy vào WC. Ngắm hình dáng thanh tú yêu kiều của mình trong gương, cô tự hỏi rốt cuộc Quang Triệu muốn gì? Hắn giữ cô bên người lâu như vậy, ai cũng nói nhất định cô phải là người đặc biệt nhất đối với hắn.
Nếu hắn không thực sự có tình cảm với cô, hắn không nên giữ cô bên người như vậy, để cô tự sa vào lưới tình với hắn. Chẳng phải ban đầu cô chỉ là vật đem gán nợ sao? Lúc đó cô cũng vì sợ hãi mà muốn chạy trốn nhưng hắn đã dùng mọi thủ đoạn để cô khuất phục, không thể dễ dàng rời khỏi lòng bàn tay hắn.
Dần dần, không thể ngờ chính cô lại nảy sinh tình cảm với người đàn ông nguy hiểm phức tạp này, khiến cô muốn tìm mọi cách có được trái tim trọn vẹn của hắn. Vây xung quanh hắn có không ít phụ nữ nhưng Tú Anh cũng không phải kẻ nhu nhược yếu đuối, cô không để họ dễ dàng bắt nạt mình. Mặt trong lo chuyện đối phó với những người đàn bà ngổ ngáo như Minh Thư, mặt ngoài lại phải tỏ ra ngoan ngoãn nhu mì như một con thú cưng của Quang Triệu.
Tú Anh nhất định phải khám phá hết sở thích và những điều bí ẩn của hắn, cuộc đời cô đã trót lệ thuộc vào người đàn ông đó, cô không muốn một ngày mình trắng tay.
Quang Triệu nhận ra mình đang lái chiếc Bentley lòng vòng không có mục đích. Hắn cũng không thể tiếp tục phủ nhận rằng, mỗi lần vô tình nghe đến tin tức của Như Quỳnh, tâm trạng hắn lại không ổn định. Nhưng mọi chuyện vẫn sẽ nhanh chóng đâu vào đấy nếu như hắn không bất ngờ gặp lại cô ta sau hơn năm năm…
- Chết tiệt! – Hắn tự nguyền rủa mình, cánh tay đập mạnh vào vô lăng.
Xe của hắn đang mắc kẹt giữa dòng người ùn tắc trước ngã tư, năm mười phút nữa đoàn xe có thể thông nhưng còn tâm trí hắn bao giờ mới có thể sáng suốt?
Thứ tình cảm yêu hận đã ăn sâu vào máu khiến con người ta vô cùng cố chấp…
Quang Triệu bỗng không còn kiên nhẫn, hắn nhấc điện thoại gọi cho gã thuộc hạ kia.
- Cô ta muốn cầm cố căn nhà ư? Nhà nào, ở đâu? – Đầu dây bên kia vừa kết nối, hắn đã lập tức tra hỏi.
Khu biệt thự bán đảo Hồ Tây ư? Hắn không thể ngờ đến, trông cô ta tiều tụy xuống sắc đến vậy mà lại có một căn nhà ở đó? Tuy không có địa chỉ cụ thể, Quang Triệu vẫn đánh xe đến đó, chẳng phải là tìm cô, đột nhiên hắn muốn qua đó thăm thú tản mát.
Năm năm nay, hóa ra cô ta vẫn ở chung một thành phố với hắn, chỉ là hắn ra ngoại ô mua nhà cho kín đáo thoải mái.
Xe chầm chậm lượn qua con đường sát bờ hồ, Quang Triệu mở cửa xe cho gió lùa vào. Hắn thỉnh thoảng lại liếc sang bên đường ngắm, nhà ở đây cái nào cũng rộng rãi khang trang, nếu cô ta có nhà ở đây, chỉ có thể là do ngày trước có đàn ông mua cho. Mà lúc gã đại ca Tấn Khang kia chết, cô ta thể nào chả vơ vét được ít nhiều. Xem ra hắn đã sơ ý đánh giá thấp cô ta, chỉ ba tỷ có lẽ chẳng đủ làm khó người đàn bà đó.
Bên lề đường phía trước có một chiếc BMW 760Li vừa đỗ lại, người đàn ông trong xe mở cửa xe bước xuống. Quang Triệu bình thường chẳng chú ý nhưng vừa rồi sinh nhật Tú Anh, cô nàng có vẻ muốn hắn tặng cho chiếc xe loại này.
Gã đàn ông lái xe kia có vóc người rất cao mà thanh thoát, nhìn qua giống như người lai. Gã đó vừa định cầm điện thoại lên thì cánh cổng ngôi nhà trước mặt đã mở ra, bóng dáng một phụ nữ xuất hiện.
Xe của Quang Triệu gần như đã lướt qua mấy người đó, hắn chẳng bao giờ để tâm nhiều đến chuyện bên đường, chỉ là khi vô tình nhìn tấm gương chiếu hậu, hắn mới bất ngờ nhận ra người phụ nữ kia chính là Như Quỳnh. Chân hắn vô thức đạp phanh dừng lại.
Cô ta mặc một chiếc váy cổ chữ V màu xanh lam, không phải là hở hang gì nhưng có thể xem là cuốn hút, chí ít trông trang nhã chỉn chu hơn nhiều so với hôm đến sòng bạc. Trên môi cô ta nở một nụ cười tươi tắn sáng lạn mà chào đón gã đàn ông giàu có bảnh trai kia. Gã đó còn lấy trong xe ra một bó Tuy lip đỏ tặng cho cô ta.
Như Quỳnh cảm thấy ngỡ ngàng, bấy lâu cô cùng Anthony đi uống, đi chơi cũng đều chỉ đơn giản là bạn bè gặp dịp thì đi. Ngày hôm nay anh có vẻ chau chuốt gọn gàng, không những vuốt keo tóc mà trên người còn tản ra mùi nước hoa hổ phách nam tính.
Anthony thấy cô chưa nhận hoa, giọng anh có chút buồn bã:
- Cô không thích à?
- Không phải…
Như Quỳnh vươn tay ôm lấy bó hoa, trong lòng bối rối không biết ứng xử thế nào. Anthony Nguyễn trước nay đều là người kín đáo nhẹ nhàng, bỗng dưng anh tặng hoa cho cô, là anh có chủ ý hay do cô tự mình đa tình tưởng tượng quá đà đây?
Ngẩng đầu trông thấy đôi mắt màu xanh biếc mênh mang của anh, cô chợt giật mình khi nhận ra ở đó có một nỗi niềm gì đó giống như chờ mong…
Anthony Nguyễn một lần nữa tự cảm thán trong lòng, hôm nay anh tiến một bước xa quá làm cô ấy sợ rồi. Nghĩ vậy, anh liền bật cười, trở về làm một người bạn chí cốt:
- Đi thôi, hôm nay tôi sẽ ăn nhiều đấy, cô chuẩn bị hầu bao đủ dày chưa?
- Được rồi, anh yên tâm đi! – Như Quỳnh tự thấy ngượng, thái độ của Anthony thản nhiên như vậy, xem ra là cô đã hoang tưởng quá xa rồi.
Anthony chính là bạn thân của cô, tính từ thời điểm họ bắt đầu quen biết cũng được sáu năm rồi, lần đó là do cô vô tình trên đường giúp đỡ anh. Đặc biệt năm năm qua, anh là người hiểu rõ nhất về hoàn cảnh cũng như ẩn tình của Như Quỳnh. Là một viện trưởng – tiến sĩ ngoại khoa ưu tú, chưa cần tính đến ngoại hình xuất chúng của anh, Anthony đã là đối tượng mến mộ của không ít cô gái. Ở bệnh viện, thường thấy chuyện nữ bác sĩ, y tá, hộ lý cho đến bệnh nhân tìm cách vây quanh anh. Mà những lúc đó, cô cảm thấy Anthony như đang tỏa ra hào quang sáng lạn. Thật may mắn vì cô còn quen được một người bạn tốt như vậy.
Anh là người kín đáo, không thích phô trương đời sống tình cảm, đặc biệt không bao giờ đem chuyện yêu đương kể trước mặt Như Quỳnh. Không nắm rõ nhưng cô cũng nghe được một vài lời đồn lại ở bệnh viện, Anthony mấy năm nay cũng từng quen vài người bạn gái, đặc biệt có một người dự tính tiến tới hôn nhân nhưng một năm trước đã chia tay ngay trước khi đính hôn.
Như Quỳnh cùng Anthony Nguyễn lên xe, Quang Triệu ở đó đều chứng kiến mọi chuyện đầy đủ cả. Từ việc gã người lai tặng hoa cho cô, nét mặt cô bối rối thẹn thùng đến đâu rồi thái độ của họ thân thiết suồng sã thế nào… Bàn tay Quang Triệu vô thức siết chặt khi chiếc BMW phóng qua chỗ hắn, mà Như Quỳnh kia thật hồn nhiên quay sang cười đùa cùng gã đàn ông, họ căn bản không biết được sự tồn tại của hắn ở gần đây.
Quang Triệu lúc đó không hề kiểm soát lí trí, nhấc điện thoại lên gọi Quang Tuấn:
- Biển số 30S –XXXX, mau điều tra cho anh! – Hắn chỉ ra lệnh một câu liền cụp máy.
Quang Tuấn ngạc nhiên, lập tức gọi lại, giọng điệu thoải mái:
- Biển số đẹp đấy, sao có thằng oắt nào đắc tội anh à? Muốn xử thế nào?
- Cứ lấy thông tin xem đã. Anh bảo gì thì làm nấy, không cần hỏi nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.