Minh Châu Ám Đầu

Chương 7

sugar

20/07/2013

Trước khi bình minh đến Liễu Lục Phi liền tỉnh, nhiều năm qua chính là như vậy, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng hoàn cảnh xa lạ, nhưng ở trong ổ chăn ấm vù vù rất thoải mái, nàng ngủ một đêm thật sự sâu, xem như hảo hảo nghĩ ngơi, mở mắt ra, dưới ánh nắng u ám chớp chớp.

Kỳ quái, nàng lên giường như thế nào ? Hơn nữa khi ngủ nàng cảm giác sau lưng có nguồn nhiệt, còn bị dây cuốn lấy, làm cho nàng không thể động đậy.

Ngủ thì không thấy, tỉnh dậy lập tức không thoải mái, nàng muốn giãy dụa, tưởng thoát khỏi dây dưa, kết quả dây cuốn càng chặt, làm cho nàng thiếu khí.

“ Buông ra..” nàng giãy giụa có chút hỗn hển.

“Đừng ầm ỹ, ngoan ngoãn ngủ.” tiếng nói trầm thấp mang theo buồn ngủ ở sâu trong tai nàng vang lên.

Nàng choáng váng một lát, toàn bộ tâm đều tỉnh lại, hắn…vì sao lại…ở trong này ? Chẳng lẽ hắn ôm nàng ngủ một đêm như vậy, nàng lại không hề phát giác ?

Nghĩ đến đêm trước, nàng bị ăn đến xương cốt không còn, từng trận nóng bỏng thiêu a thiêu a thiêu đi lên, nàng càng bất an, muốn giãy.

Mà nàng càng giãy giụa, hắn cuốn lấy càng chặt, tính tình bướng bỉnh của nàng bị kích thích, càng không thể lại càng muốn giãy.

“ Ngươi còn giãy giụa như vậy cũng đừng trách ta.”

Có người cố tình ăn mềm không ăn cứng, hảo hảo nói còn có khả năng, uy hiếp nàng như vậy, nàng cũng không thể ăn !

“Ngươi… Buông ra… Ta…” Nàng giãy dụa đến độ thở hào hển, nói đứt quãng.

“ Không buông, ngươi có thể làm thế nào ?” có người xấu lắm, cười khẽ ôm càng nhanh, thậm chí dùng ưu thế dáng người cao lớn cường tráng ngăn chặn nàng, ở bên tai nàng cố ý nói, “ Ngươi không phải rất thông minh sao ? Hiện nay bị ta bắt được, ngươi làm sao bây giờ ?”

Nói xong còn cắn lấy vành tai nàng, nhấp nháp.

“ Ngươi… Thực… Thực đáng giận !” Liễu Lục Phi tức giận đến xấu hổ, hung hăng cắn cánh tay cứng rắn của hắn, hắn chỉ mặc nội y, quần áo mỏng manh, hàm răng không chút khách khí đâm vào cơ bắp hắn.

“ Răng thật nhọn.” Nhạn Cận Thần không để ý chút nào, môi từ bên tai một đường hạ xuống, tạm thời công kích cái gáy trẳng trẻo, trước ngực.

“ Ngô…” nàng đã không còn khí lực để chống cự, toàn thân lại không có chủ ý, cổ họng run run chất vấn, “ Ngươi không phải…không phải còn muốn giết ta.”

Hắn thoải mái vùi đầu vào ngực nàng, hấp thu hơi thở đặc thù mê người của nàng, nghe nàng hỏi như vậy, ngừng một lát mới tà tà cười.

“ Ngoan ngoãn để ta thương ngươi. Ta sẽ khiến cho ngươi dục tiên dục tử một hồi.”

“Ân… Đừng…”

Thân mình hắn quá nóng, quá cứng, cho dù quần áo chính mình bị hắn bóc hết, vẫn là nóng, nàng vẫn thở không nổi, không biết vì hắn nặng nề đè lên nàng, không cho nàng thông khí, hay bởi vì hắn hôn nàng, bàn tay to tàn đầy cứng rắn ở thân mình nàng cẩn thận du di vuốt ve…

“ Thắt lưng nhỏ như vậy.” hắn không biết nên tán thưởng hay nên lo, tay tay hợp lại hai bên có thể nắm chặt eo nhỏ của nàng. Giữa ánh nắng u ám, hai tròng mắt lóe ra dã tính nhìn chằm chằm nàng, giống như có ma lực làm cho hồn phách nàng toàn bộ bị dẫn đi, hoàn toàn không có chủ ý.

Nữ tử thông minh lại bị người kia ôm như thế, đầu óc còn có thể nghĩ ra diệu kế gì, nghĩ ra cái chiêu gì ? Chỉ có thể giống như mật đào mọng nước, làm cho người ta cắn một ngụm ăn vào bụng.

“ Đại phu, đem chân hài hòa mở ra, đúng, mở ra một chút, đừng thẹn thùng.” Nhạn Cận Thần ở bên tai nàng dụ dỗ, uy hiếp, dưới thân cứng ngắc nóng rực trương lên, cọ xát chân nàng, “ Nhìn ta khó chịu như vậy, ngươi không cứu ta sao ?”

“ Ngươi…đừng..đừng nói bậy…nữa…ngô..”

Liễu Lục Phi cắn môi dưới hồng thuận, nhịn xuống cổ yêu kiều sắp vọt ra miệng, sau khi hắn cọ xát một lát bắt đầu chậm rãi đẩy vào nơi non mềm ướt át của nàng, hai tay gắt gao nắm giữ thắt lưng làm cho nàng không thể né tránh, chỉ có thể tấc tấc tiếp nhận, bị hắn ra vào, lại ra vào…

Nam nữ hoan ái, đúng là nóng cháy lại mất hồn như thế, làm người ta say mê lại hoa mắt, những điều học được trong sách chỉ là những văn tự lạnh như băng, hoàn toàn không thể viết ra thân thể nam tử cùng nữ tử bất đồng, lại phù hợp như thế……..

Hắn dùng hết sức đẩy vào chỗ sâu nhất bên trong nàng, không phải dùng cặp mắt ma mị nhìn chằm chằm nàng đỏ bừng mặt, chậm rãi rút ra đẩy vào nơi bé nhỏ, bức nàng bất lực rên rỉ, đôi mắt hắn càng sáng.

“ Đừng nhịn, ta muốn nghe.” Hắn kéo ra bàn tay nhỏ bé của nàng đang che mặt, nàng là bất đắc dĩ, lại là kiều mỵ tà nghễ liếc hắn một cái, cái liếc mắt kia thật sự là hồn xiêu phách lạc, làm cho lý trí Nhạn Cận Thần hoàn toàn bay ra ngoài cửa sổ.

“ …a…a..” mày liễu nhíu chặt, từng đợt cảm thụ vừa khó chịu vừa sung sướng thong thả nảy lên, còn mang theo nhè nhẹ đau, giống một trận hàm sa kình phong đem nàng cuốn lên trời cao, càng ngày càng cao, càng ngày càng cao…

Chỗ cao nhất có một trận thủy triều nghênh diện đánh tới, thắt lưng hắn càng thêm mãnh liệt ra roi, nàng thật sự giống như đã chết một hồi, trong đầu trống rỗng, bị mạnh mẽ đánh rơi, chỉ có thể bất lực run run, co rút nhanh.

Hắn cũng không thể chịu được, nơi non mịn của nàng đã bức hắn muốn điên rồi, hơn nữa hắn không tự chủ được từng trận lui tới, hắn dường như cũng bị ép tới giới hạn, cuối cùng, chỉ có thể đem một trận nóng rực tất cả đều rót vào chỗ sâu bên trong của nàng.

“ Hô…” tiếng thở gấp tinh tế cùng tiếng thở dốc thô nùng giao hòa, hắn quặc trụ môi đỏ bừng của nàng, lưu luyến vô hạn triền miên hôn, thật lâu, thật lâu, tâm tư trằn trọc, chính là không chịu thả.

Sắc trời dần dần sáng, ánh mặt trời hắt lên cửa sổ, trong ổ chăn hai người vẫn gắt gao giao triền như cũ, khó khăn chia lìa, hắn ôm sát nàng không chịu buông ra, trân quý hôn mi nàng, khóe mắt nàng, mặt của nàng….Chờ hơi thở hỗn loạn của nàng bằng phẳng.

Bàn tay trắng nõn của nàng không nghe sai khiến, nhẹ nhàng di chuyển trên vai hắn, ngực này vết thương cũ có mới có, mặc kệ hắn hung ác mãnh liệt, có khả năng từng là mã tặc giết người không chớp mắt, nàng vẫn luyến tiếc, vẫn đau lòng khi thấy dấu vết nhợt nhạt này.

Tình lang lén ôn nhu triền miên như thế, nhưng ở trước mặt mọi người uy hiếp muốn giết nàng đền mạng, người này…rốt cuộc nên làm sao bây giờ ?

“ Thật sự là….phiền toái muốn chết.” nàng thì thào tự nói, bất giác đem ý nghĩ trong lòng nói ra.

Nhạn Cận Thần nghe vậy chỉ cười, cúi đầu hôn hôn khuôn mặt hồng thuận nhỏ nhắn.

“ Ngươi gặp phải đại phiền toái, đừng nghĩ thoát thân.” Hắn trêu tức cảnh cáo.

Mắt hạnh nâng lên, kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại cười cười, trong nụ cười lộ ra cuồng vọng mãnh liệt không thể nào che dấu.

“ Hoài nghi sao ? Ngươi là người của ta, ta muốn ngươi sống ngươi sống, ta muốn ngươi chết ngươi phải chết.”

Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, không nhìn hắn, cũng không muốn quan tâm.

“ Ngươi có nghe thấy không ? Ta nói, ta muốn ngươi sống…”

“ Đừng ồn ào, mệt chết đi, để ta ngủ tiếp một chút.” Liễu Lục Phi thản nhiên nói.

Không phải là hắn ép nàng sao ? Bằng không, người ta đang ngủ ngon giấc, lại cứ sáng sớm hung hăng cắn một hồi !

Nhạn Cận Thần tự biết đuối lý, quả nhiên không nói loạn nữa, ôm nàng một lát, thấy nàng lần nữa chìm vào cõi mộng, mới nhẹ chân nhẹ tay rời giường.

Nhìn vẻ mặt khi ngủ của nàng Nhạn Cận Thần chuẩn bị đi lại quay lại, thản nhiên đi đến trước giường đứng ngẩn một hồi lâu.

Cành liễu mềm mại cứng cỏi này, bất tri bất giác đã đem cả người, cả trái tim hắn lấy đi.



Chẳng qua… Chính nàng cũng biết?

Con trai độc nhất của Cửu vương gia thất lạc nay tìm lại được, chuyện này đã oanh động cả kinh thành, nhưng đại danh của Nhạn Cận Thần lan xa, từ vương tôn quý tộc cho tới người buôn bán nhỏ đều bàn luận chuyện Cửu vương gia mất.

Lời đồn nổi lên bốn phía, đủ loại, truyền thật náo nhiệt. Có người thì thầm nói Cửu vương gia bị con làm tức chết. Có người miêu tả sinh động như thật chuyện phát sinh hôm đó, giống như ở ngay tại trong phủ Cửu vương gia. Có người đem ân oán tình cừu của phụ tử hai người từ nhiều năm trước một đường chậm rãi nói. Có người còn nói tiểu vương gia giận điên rồi, đem hạ nhân trong phủ, ngay cả đại phu cũng tra tấn, truyền rộng khắp nơi… Nội dung kì thú, cái gì cần đều có, quả thực cũng đủ làm thành tiểu thuyêt, hát hí khúc ba năm không cần tìm đề tài.

Nghe rợn người nhất là, nghe nói tiểu vương gia dã tính phác tác, chính là không chịu cho cha hắn yên ổn xuống mồ, trong cung phái người luân phiên tới khuyên nhủ, thân tộc quan lại đều ra hết, thay nhau ra trận đều vô ích.

Nhạn Cận Thần tuy là người trong hoàng thất, nhưng còn trẻ liền trốn đi, liên kết cùng nhóm quý tộc thân thích cực bạc nhược, đương nhiên không có khả năng chừa mặt mũi cho ai, nghe những lời nói đó.

Cứng mềm cũng không ăn, khư khư cố chấp đến ngày cuối cùng, ngay cả hoàng đế đều kinh động, đặc biệt sai khiến khâm sai đại nhân tiến đến.

Khâm sai đại nhân làm hết trách nhiệm, tới phía trước hỏi thăm nhiều người, điều tra qua đủ loại kiểu dáng, sau khi thu thập một bụng tin tức, chỉ dẫn theo một tùy tùng, rả rích đến đây.

Bị mời vào phòng tiếp khách, tông quản phủ Cửu vương gia tự mình dẫn tỳ nữ đến phụng trà, dâng điểm tâm, một đám người cử chỉ thỏa đáng, quy củ nghiêm cẩn, nhưng tất cả đều cau mày, bộ dáng người đều có tâm sự.

Khâm sai đại nhân bất động thanh sắc, sau khi hàn huyên một câu, một mặt uống trà, một mặt nhàn nhàn hỏi, “ Xin hỏi Lưu tổng quản, thiếu gia nhà các ngươi đâu ?”

“ Ách, ân, thiếu gia chúng ta có, có việc khác.” Tổng quản ấp úng trả lời.

Người ta cũng không để ý, cười cười nói:“Là không muốn gặp ta đi, cũng vô phương, không quấy rầy thiếu gia quý phủ làm chính sự, Lưu tổng quản, đại phu chăm sóc lão vương gia là vị nào ?”

Tổng quản lại chần chờ một lát, muốn nói lại thôi.

“ Nếu ta nhớ không lầm, chính là Thôi đại phu ở thái y quán đi ? Có thể thỉnh hắn ra nói chuyện không ? Làm phiền Lưu tổng quản thông báo.”

Miệng mặc dù khách khí, nhưng người ta là khâm sai phụng mệnh hoàng thượng đến, không làm theo, tương đương cãi lời Hoàng thượng, cho dù lá gan có lớn như trời, tổng quản cũng không thể không thỉnh đại phu đi ra.

Kết quả, thỉnh ra không phải lông mi trắng râu bạc Thôi đại phu, mà là một cô nương trẻ tuổi.

Đây chính là Liễu đại phu trong truyền thuyết. Nghe nói nàng còn trẻ nhưng học nhiều, được Cửu vương gia tin cậy, không nghĩ tới bộ dáng thanh tú nhã nhặn như vậy.

Chỉ thấy người tới một đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh nhìn người, thái độ trầm ổn, phong thái bình thản, làm cho khâm sai đại nhân trong lòng âm thầm khen một phen.

“Ngươi là Thôi đại phu sao ? Như thế nào râu không thấy, tóc cũng đen ? Khác xa Thôi đại phu trong ấn tượng của ta.” Khâm sai đại nhân thoải mái mà trêu tức, “ Có phải có bí phương cải lão hoàn đồng hay không ?”

Cô nương tầm thường vừa thấy hắn nếu không phải đỏ mặt e lệ, thấy hắn rêu đùa như vậy cũng có điểm phản ứng, nhưng Liễu Lục Phi vẫn như cũ bất vi sở động, ánh mắt lóe ra còn không có, chính là tiếp tục lẳng lặng nhìn tiêu sái Cảnh đại nhân, chờ hắn nói ra ý đồ chân chính.

Thật cao, giống như tảng đá quăng vào biển lớn, ngay cả gợn sóng cũng không dấy lên, cô nương này tuổi còn trẻ, khí độ giống như thế này, thật sự không đơn giản.

Thấy nàng như thế, Cảnh Tứ Đoan cũng thu hồi ý trêu tức, ôn hòa hỏi, “ Nếu Liễu đại phu ra mặt, có thể thay ta giải thích nghi hoặc hay không ? Về tình trạng bệnh lúc trước của Cửu vương gia..”

Nghe vậy, Liễu Lục Phi gật gật đầu, “ Đến vì chuyện này.”

Nàng cầm một quyên giấy trên bàn, thong dong mở ra, ở trên đều là chữ nhỏ rậm rạp, nhìn kỹ, dựa theo ngày sắp xếp, mỗi lần xem mạch tượng, bệnh huống, dùng dược, có khởi sắc hay không, có chuyển biến xấu hay không…tỉ mĩ ghi lại rành mạch, vừa xem hiểu ngay.

“ Đó tất cả đều là bộ phận ta phụ trách, có nghi ngờ cứ tự nhiên, không ngại đối chiếu đám người Thôi đại phu ghi lại, bút ký của bọn họ ta có xem qua, hiểu hay không cũng được.”

Cảnh Tứ Đoan thuận tay lật lật, không thật sự xem, “ Mời đại phu ngồi, ta hôm nay cũng không phải tới để tra người chết, chính là vì Hoàng thượng quan tâm..”

“ Đại nhân không cần có lệ, nếu không phải đến tra người chết, vì sao phải khám nghiệm tử thi?” nàng cao giọng hỏi

Kẻ đứng bên cạnh Cảnh Tứ Đoan khám nghiệm tử thi hoảng sợ, xấu hổ nhìn sang Cảnh đại nhân, hắn đúng là một kẻ chuyên khám nghiệm tử thi.

“ Nhãn lực của đại phu thật tốt, xin hỏi làm sao thấy được ?” khâm sai đại nhân khiêm tốn cảnh cáo.

“ Tục ngữ nói sống qua đại phu, chết về khám nghiệm tử thi, vài vị khám nghiệm tử thi trong cung đều đã thấy qua, xem như đồng hành, không thể không biết.”

“Phải không ?” Cảnh Tứ Đoan cười cười, “ Không phải vì từng cùng lệnh tôn Liễu đại phu cộng sự, bị phái đến phía nam hiệp sau trợ lũ lụt ?”

Liễu Lục Phi ảm đạm, đáy lòng nhịn không được nói thầm, khâm sai đại nhân này cũng thực tặc, rõ ràng cái gì đều hỏi thăm mới đến, còn làm bộ như không biết gì.

“ Nếu Liễu đại phu nhận biết khám nghiệm tử thi kia, cho dù bất quá, Cửu vương gia giờ phút này lẽ ra đã nhập liệm, không biết Liễu đại phu có thể lĩnh chúng ta đến hay không..”

Còn không nghe hắn nói xong, Liễu Lục Phi liền lắc lắc đầu, thẳng thắn từ chối, “ Chuyện này không phải ta làm chủ, hỏi ta cũng vô dụng, huống chi, chuyện lớn như thế này, không phải bất luận kẻ nào dám tùy tiện quyết định.”

Cảnh Tứ Đoan tươi cười, trong nụ cười có chút thâm ý, “ Ta nghe nói cũng không phải như vậy, nếu Liễu đại phu nói không được, không thể tự ý, vậy trong thiên hạ đại khái cũng không có ai có thể khuyên tiểu vương gia.”

Xem Lưu tổng quản ở một bên đồng ý yên lặng gật gật đầu, Cảnh Tứ Đoan biết chính mình nói đúng rồi, Liễu Lục Phi lại giật mình, vẫn như cũ trầm mặc không nói.

“ Không bằng như thế này, Liễu đại phu….”

Đột nhiên, phanh một tiếng cửa phòng khách thô lỗ bị đẩy ra, tiếng nổ làm tất cả mọi người hoảng sợ !

Chánh chủ Nhạn Cận Thần hiện thân, hắn đứng ở cửa, thân hình cao lớn uy mãnh,hé ra trên khuôn mặt tuấn tú là dã tính cùng lo lắng, đôi mắt nhanh nhìn chằm chằm người từ ngoài đến, tương đương có chuyện không tốt.

“ Ngươi có thể cút.” Hắn vung tay lên, lời ít mà lệnh đuổi khách thì nhiều, rành mạch.

“ Tiểu vương gia.” Cảnh Tứ Đoan khom người hành lễ, khách khí giải thích, “ Hoàng thượng thật sự quan tâm chuyện Cửu vương gia, cố ý phái ta đến điều tra, có thể giúp được chút nào hay không ?”

Nhạn Cận Thần cười lạnh.“Đừng giả mù sa mưa đi vòng vèo, phái một khâm sai đến, không phải là hoài nghi ta giết cha sao ? Có bản lĩnh hiện tại ngươi trực tiếp đem ta tới nhà giam luận tội, bằng không, làm việc vặt thì không cần đến !”

Cái tội lớn như thế này, cho dù có hoài nghi cũng không ai dám nói, Nhạn Cận Thần lại nói lớn ra mồm.

Hắn chậm rãi đi vào đến, cước bộ trầm ổn, đôi mắt lại thẳng nhìn chằm chằm Cảnh Tứ Đoan, hai gã nam tử tầm mắt chạm nhau, một cái dã tính phóng đãng, một cái thâm trầm nội liễm, thế lực ngang nhau giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ yếu thế trước.

Đang giằng co, đột nhiên, Liễu Lục Phi thở dài.

“ Người ta chỉ là phụng chỉ làm việc, để cho hắn nhìn đi.” Nàng nhẹ giọng nói

Nhạn Cận Thần bất tri bất giác đi đến bên người nàng, còn cố ý che chở trước mặt, tuy rằng chưa nói nhưng động tác rõ ràng biểu thị rõ ràng công khai chủ quyền, rất có khí phách vương giả.

Kỳ quái là, Liễu Lục Phi nhẹ nhàng mở miệng, biểu tình hung ác bá chủ liền mềm hóa, tuy rằng vẫn không cam lòng kháng nghị, “nhưng là…”



“Đừng làm khó dễ người ta.”

Cảnh Tứ Đoan là hồ ly đắc đạo, chỉ quan sát sắc mặt, nhìn nam nhân trước mặt nhanh nhẹn dũng mãnh lại lộ ra thần sắc phức tạp, là tức giận, là không cam lòng, lại toát ra bất đắc dĩ, hắn chỉ biết tiểu vương gia bảy tấc* đang bị nắm chặt trong tay Liễu đại phu.

“ Đa tạ tiểu vương gia đã cho chúng ta có thể phục mệnh trở về.” hắn lập tức bắt lấy cơ hội đánh xà tùy côn, “ Xin mời Liễu đại phu dẫn đường.”

“……” có người tức đến muốn giết người.

“ Thỉnh hai vị đi bên này.”

Ngọn nến tang màu trắng to mùi thơm ngát, tố quả, đoàn người đi vào linh đường nghênh diện chứng kiến, đó là một mảng trắng trong thuần khiết yên tĩnh, có tranh chữ, ngăn tủ đựng kim đồng hoàn khấu tất cả đều dùng màn trắng che kín, cửa phòng cũng dùng giấy trắng dán lại.

Nội đường còn có một loại rét lạnh khó có thể dùng ngôn ngữ để nói, người không tự chủ được đánh cái rùng mình.

“ Nơi này…..là có chuyện gì ?” người khám nghiệm tử thi thì thào nói

“ Lạnh ?” Liễu Lục Phi phát hiện, thản nhiên giải thích, “ Là băng gói”

Phú quý như người ta mới có băng để mà chơi, vì bảo đảm một năm bốn mùa có băng để ăn, để dùng, bình thường vào mùa đông người ta làm rất nhiều gói băng, tồn tại trong hầm băng, khi cần thì mở ra, mà trong thời gian ngắn có thể xuất ra nhiều gói băng như vậy, mỗi khối đều cao bằng nửa người, làm cho cả phòng giống như mùa đông, tài lực như thế cũng không phải bình thường.

Linh đường lâm thời, mặc dù là lễ bộ đưa người đến bố trí tốt, sắp đặt vị trí bày kim hoa, ở trên sơn thêm bản kim thọ cát tường, lão vương gia ngủ ở trên phản cát tường, lát vàng trùm bạc không nói, một kiện vải óng ánh màu vàng được thêu tượng phật tinh xảo trên ngực, ánh sáng của nến chiếu rọi lòe lòe, cũng ánh lên khuôn mặt an tường ôn nhuận của lão vương gia, giống như đang ngủ, tuyệt không đáng sợ. ( ặc, ta chưa bao giờ chứng kiến đám tang nên miêu tả chặp loạn xà ngầu.)

Nhạn Cận Thần nóng nảy đi đến, không chịu tiếp tục, sắc mặt đông lạnh, im lặng không nói gì, mà Cảnh Tứ Đoan mang theo người khám nghiệm tử thi đi qua, đầu tiên là cũng kính hành lễ, sau khi dâng hương mới bắt đầu kiểm nghiệm.

Chỉ thấy người khám nghiệm tử thi động thủ nhẹ mở cuống họng, Nhạn Cận Thần đột nhiên đi lên phía trước, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, tựa hồ ngay sau đó sẽ tiến lên.

Một cái bàn tay trắng nõn nhẹ lôi kéo, liền kéo lại con ngựa hoang sắp thoát cương, “Ngươi đừng vội, người ta là khám nghiệm tử thi, sẽ không xằng bậy.”

“Nhưng là –”

“Hư.”

Hai người nói chuyện phi thường thấp giọng, động tác cũng rất nhỏ, nhưng Cảnh Tứ Đoan không quay đầu cũng đã đem hết thảy ghi tạc trong lòng.

Kế tiếp, Nhạn Cận Thần lại nhiều lần kiềm chế không được muốn phát tác, cũng vẫn là Liễu Lục Phi nhanh tay lôi kéo hắn mới không gặp chuyện không may, sau lại, Liễu Lục Phi đơn giản kéo hắn đến đại sảnh, đỡ phải phiền.

Ước chừng sau một nén nhang, Cảnh Tứ Đoan cùng khám nghiệm tử thi cùng nhau đi vào phòng khách, sắc mặt hai người đều phi thường ngưng trọng.

Hạ nhân, quan viên lễ bộ đều bên ngoài, không ai dám tới gần, trong đại sảnh chỉ có bốn người này, Cảnh Tứ Đoan trầm ngâm một lúc lâu, giống như lo lắng có vấn đề gì đó khó có thể mở miệng.

Nhạn Cận Thần sắc mặt khó coi, trợn mắt nhìn, cúi đầu rít gào giống như con hổ ăn thịt người báo trước, “ Xem xong rồi chưa ? Xem đủ chưa ?”

Có người cố tình liều chết cũng phải hỏi, “ Tiểu vương gia, hạ quan có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo..”

“ Ngươi có vấn đề là chuyện của ngươi.” Nhạn Cận Thần bùng nổ, hắn chỉ vào cửa lớn ương bướng nói, “ Cẩu quan các ngươi, đều cút ra ngoài cho ta.”

“ Tiểu vương gia…”

“ Cút ! Về sau cũng đừng đến nữa.” rống giận chấn trời

Trong tình huống khó khăn đó, tiếng nói nhã nhặn lại xuất hiện, lúc này lạnh lùng, “ Cẩu quan ? Ngươi đây là đang mắng ai ?”

“ Ta đang mắng hắn…..”

“ Đúng, chúng ta không giống ngươi sinh ở nhà phú quý, chúng ta vì năm đấu gạo khom lưng, dựa vào người để có một ngụm cơm ăn, như vậy cũng bị ngươi mắng là cẩu ?” Liễu Lục Phi thật sự tức giận, bản mặt cũng mạnh mẽ, thanh âm lược lược đề cao, “ Ngươi muốn trách ta làm lão vương gia chết, muốn ta để mạng lại bù, ta không phản đối, nhưng mọi người trong cung phái tới từ đầu tới đuôi là muốn hỗ trợ, ngươi lại không hợp tác như vậy, thái độ còn ác liệt, đây là cái đạo lý gì ? Làm vương gia là có thể bá đạo như vậy sao ?”

Làm vương gia quả thật có thể bá đạo, nhưng hắn dù có bá đạo cũng chịu cô nương nhã nhặn giảng đạo lý.

“ Ngươi….ngươi phải giúp bọn họ nói mới được sao ?” Nhạn Cận Thần không dám tin trừng mắt nàng.

Lại nói, Cảnh Tứ Đoan hoàn toàn là người ngoài, Liễu Lục Phi lại lần nữa nhai lại, làm lửa càng thêm lớn, làm cho lửa trong lòng Nhạn Cận Thần cháy nửa ngày lại càng cao.

Không cần biết hắn có cái đạo lý gì, không cần biết hắn là khâm sai đại nhân Hoàng thượng trực tiếp phái đến, Nhạn Cận Thần chính là mất hứng, không vui, hờn giận.

“ Ta giúp hắn, sớm đem chuyện phiền toái giải quyết không tốt sao ? Muốn kéo dài như vậy mãi ? Ngươi không thấy thẹn với lương tâm, hỏi cái gì đáp cái nấy, Cảnh đại nhân sẽ không phiền ngươi nữa, vậy không đơn giản hơn ?”

Dù người bên cạnh có tức giận, vẫn là ngầm giúp tiểu vương gia, Cảnh Tứ Đoan âm thầm ghi nhớ kỹ ở trong lòng, xem ra, chuyện hai người này trong lúc đó không chỉ là từ một phía mà thôi.

Trước mắt vẫn phải giải quyết nghi vấn, Cảnh Tứ Đoan mạo hiểm bị mãnh hổ đuổi giết, đem nghi vấn nói ra.

“ Trên người Cửu vương gia không có ngoại thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc, khám nghiệm tử thi kết luận là, vương gia thiên mệnh đã hết, cho nên mất.” hắn đột nhiên chuyển chuyện, “ Một khi đã như vậy, vì sao tiểu vương gia chậm chạp không chịu chuẩn bị nhập liệm, hạ táng ?”

Nhạn Cận Thần không phản ứng, không nói

“ Căn cứ theo kết quả ta tra, hôm Cửu vương gia đi, sáng sớm còn có tinh thần, buổi chiều cùng tiểu vương gia cùng có….tranh chấp ngôn ngữ, xin hỏi tiểu vương gia, ngày ấy vì sao tranh chấp ?”

Vẫn không hồi đáp

“Sau khi tranh chấp, tiểu vương gia đêm đó trắng đêm chưa về, xin hỏi ngài cả đêm đi đâu ?”

Ba vấn đề, Nhạn Cận Thần cũng không chịu đáp, đột nhiên thành xác ngọc trai câm miệng.

Liễu Lục Phi lôi kéo ống tay áo hắn khuyên nhủ, “ Ngươi nói đi, người này sẽ không truyền ra ngoài, tối hôn đó, ngươi…”

Đêm đó, hắn cùng nàng cùng một chỗ.

Lời này nói ra sẽ hủy danh dự của nàng, nhưng không nói, khâm sai đại nhân trước mặt sẽ…

Liễu Lục Phi kỳ thật cũng không phải thực để ý, lễ giáo ở thời đại này cũng không phải ăn thịt người, cô nương chưa hôn phối cùng tình lang cùng lắm là không gả được, chọc người nghị luận thôi, nàng hạ quyết tâm không lấy chồng, danh dự đối với nàng mà nói thì như thế nào ? Nhạn Cận Thần cũng không phải hạng người để ý hư danh, nói ra thì có hề gì ?

“ Hạng nữ lưu như ngươi, đừng ở chỗ này lắm miệng.” Nhạn Cận Thần đánh gãy nàng, không giận dữ mà còn cười, một chút cười lạnh biến hóa kỳ lạ nguy hiểm đến cực điểm gợi lên, “ Lão tử của ta đã chết, muốn làm như thế nào là chuyện của ta, nếu ngươi tìm được chứng cớ ta giết cha chính xác, giờ phút đó liền mang ta kéo đến trước mặt Hoàng thượng, mặc người xử lý, nếu tìm không thấy, ta vẫn chỉ nói một câu….”

“Tiểu vương gia, hạ quan chính là…”

“ Cút ! Cút ra ngoài cho ta ! Đừng bước vào bản phủ nữa bước !”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Châu Ám Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook