Chương 85: Chiến tranh Nhữ Cơ - 5 - Đồng Tước quân tất thắng!
Hỷ Viên Cô Nương
13/08/2023
Tề Hoành để Cảnh Ý nằm xuống, run rẩy.
"Cảnh Ý! Muội cố gắng một chút!"
Cảnh Ý hấp háy mắt, trong miệng liên tục tuôn ra máu tươi, không thể đáp lại thành lời.
Âu Dương Thành lần đầu ra chiến trường. Suốt từ đầu trận chiến, thiếu niên được giao nhiệm vụ bảo vệ người dân, đôi bàn tay chuyên cầm bút viết binh thư, lần đầu phải cầm gươm chĩa về phía người khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tề Hoành ôm Cảnh Ý cả người đầy máu đặt xuống, sợi dây bình tĩnh cuối cùng trong lòng của thiếu niên đã đứt.
Nước mắt từ trong hốc mắt liên tục tuôn trào, hắn còn chưa kịp hỏi, đã bị Tề Hoành nắm lại.
Tề Hoành nói với hắn bằng giọng nói nghiêm túc nhất từ trước đến giờ.
"Tiểu Âu Dương! Ta giao Cảnh Ý cho đệ! Đệ phải bảo vệ tốt cho muội ấy! Có hiểu không?"
Âu Dương Thành nhìn ánh mắt của Tề Hoành, bổng dưng bình tĩnh trở lại.
Thiếu niên xiết chặt thanh kiếm trong tay, đáp lại bằng giọng kiên định.
"Ta đã hiểu! Tướng quân xin yên tâm!"
Tề Hoành đưa tay xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười, rồi lại lên ngựa, tiến về phía trước.
"Đổng Dĩnh!!! Hôm nay Tề Hoành ta liều mạng với ngươi!!!"
Phía bên ngoài, mưa tên cứ bắn xuống dày đặc, quân Thượng Quan Đình chật vật chống đỡ, không thể tiếp cận cổng thành.
Chợt, nghe tiếng của Tề Hoành gào lên bên trong.
Thượng Quan Đình và Dương Nhạc giật thót.
Tình hình tệ rồi! Cần phải mau chóng tìm cách công thành!
Trong lúc loạn lạc, bỗng nhiên thấy Tôn Kỳ cùng tốp quân của hắn, mấy người đàn ông vạm vỡ nhất đội hình, tăng tốc bước lên phía trước.
Khi đến chỗ đội công thành, bọn họ lần lần buông bỏ vũ khí, dồn sức ôm lấy cây gỗ, hô lớn.
"Đồng Tước quân tất thắng!!!"
Không có che chắn, không có phòng vệ, bọn họ ngay lập tức trúng tên, nhưng cây gỗ cũng đồng thời chạm đến cổng thành thành công.
Mặc kệ tên cắm vào người, đội quân vẫn như không có cảm giác đau, tiếp tục ôm lấy cây gỗ, đâm mạnh vào cổng thành.
"Đồng Tước quân tất thắng!!!'
Thượng Quan Đình và Cảnh Lan nhìn về phía này.
"Tôn Kỳ!!!"
Phía bên trong thành, Đồng Tước quân nghe tiếng hô bên ngoài, liền biết viện binh đã tới. Tề Hoành quệt máu ở miệng, cười nhếch mép, hô lớn!
"Đồng Tước quân tất thắng!"
Quân trong thành nghe tiếng hô, lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, tiếp tục tiến lên.
Dân chúng trong thành chứng kiến từ đầu trận chiến. Họ chứng kiến sự máu lạnh, tàn ác của quân Sĩ Đạt, và chứng kiến tấm lòng nghĩa hiệp, can đảm của quân Đồng Tước.
Nghe thấy tiếng hô vang dội của nghĩa quân, nhìn thấy bọn họ dù trong hiểm cảnh vẫn tiến lên, dân chúng trong thành dường như cũng đã hạ quyết tâm.
Một lão nhân thừa lúc hỗ loạn, len lỏi về phía cổng thành, định mở cổng từ bên trong.
Một tên lính Sĩ Đạt kịp nhìn thấy, liền dùng thương đâm thẳng vào người lão.
Tức thời có tiếng hét lên.
"Cha!"
"Mình ơi!"
"Ông ơi!!!"
Ông lão ngã xuống, dùng hết sức lực cuối, hô lên, tiếng hô đứt quãng.
"Đồng Tước quân... tất... thắng..."
Dân chúng trong thành thấy vậy, biến đau thương thành dũng khí, liên tục tiến lên xông về phía cổng thành.
"Nào! Chúng ta mở cổng!
Đồng Tước quân tất thắng!!!"
Quân Sĩ Đạt không nương tay, liên tục chém giết, dân chúng càng hạ quyết tâm, người già che chở cho người trẻ, đàn ông che cho phụ nữ, tất cả tiến lên dốc hết sức gạt lấy thanh chắn ở cổng thành.
"Đồng Tước quân tất thắng!"
Thanh chắn thứ nhất rơi xuống.
Lớp người trung niên đã ngã xuống gần hết. Lớp thiếu niên gạt nước mắt, vừa dùng sức vừa hô.
"Đồng Tước quân tất thắng!"
Ở bên ngoài, quân Tôn Kỳ cảm giác bản thân đã không còn đứng vững, nhưng nghe tiếng hô của bá tánh trong thành, hắn không cam tâm gục ngã, dốc hết sức mạnh, hô theo.
"Đồng Tước quân tất thắng!!!"
Một lần cuối cùng, cổng thành bật mở.
Tôn Kỳ và đoàn tiên phong ngã xuống.
Thượng Quan Đình hô lớn.
"Công thành!!"
Quân của Thượng Quan Đình xông vào, giải nguy cho quân Tề Hoành.
Cảnh Lan dẫn binh xông thẳng lên, đối đầu trực diện với Đổng Dĩnh.
Chu Tiễn và Dương Nhạc chỉ huy một đội quân giải cứu và bảo vệ người dân.
Thế trận nhanh chóng được san bằng.
Cảnh Lan chỉa gươm về phía Đổng Dĩnh.
"Đổng Dĩnh! Để đầu lại đây!"
Đổng Dĩnh tiến lên tiếp chiêu. Hai người chiến đấu hồi lâu, đến khi Chu Tiễn tham chiến, thuận lợi gặt lấy đầu của Đổng Dĩnh.
Thượng Quan Đình tiếp được Thượng Quan Minh từ tay Tề Hoành.
"Tề tướng quân! Ta đến muộn!"
Tề Hoành quệt máu.
"Không muộn, vừa kịp lúc!"
Thượng Quan Minh gầm lên.
"Thượng Quan Đình! Ngươi nghĩ một nữ nhân như ngươi có thể làm ra trò trống gì! Đừng có tự mãn!"
Thượng Quan Đình không đáp, tiến lên tiếp chiêu.
Nửa canh giờ sau, Thượng Quan Minh bị bắt sống. Quân Sĩ Đạt chiến bại, chỉ còn lại một vạn quân, toàn bộ bị bắt sống.
Tề Hoành lúc này liền gào lên.
"Xuân Hạnh!!! Xuân Hạnh có đến đây không? Ai cũng được! Đại phu! Tìm đại phu!"
Thượng Quan Đình còn chưa hiểu ra sao, thấy Tề Hoành lao về một góc, tức thì đuổi theo.
Tề Hoành lao đến sạp hàng ngay góc, thấy tiểu Âu Dương và mấy thiếu niên đứng vây lại như đang bảo vệ một thứ gì.
Tiểu Âu Dương tóc tai lộn xộn, trên áo có vết chém, có vết máu, đôi mắt vô thần, chỉ có thanh gươm trong tay còn nắm chặt, chỉ cần có người tiếp cận lập tức chém về phía trước.
Tề Hoành đau lòng, tiến đến, đánh lên tay cầm gươm của thiếu niên. Thanh gươm rơi xuống, Tề Hoành ôm lấy y.
"Tiểu Âu Dương, làm tốt lắm!"
Âu Dương Thành lúc này mới có vẻ hồi thần, lập tức giãy giụa.
"Tề Tướng quân!!! Cảnh Ý tỷ ấy..."
Thượng Quan Đình đuổi đến, chưa kịp nói gì, đưa mắt nhìn sang, đã thấy Cảnh Ý người đầy máu nằm một bên.
Tề Hoành đỡ Cảnh Ý, Thượng Quan Đình lao xuống.
"Cảnh Ý! Cảnh Ý!"
Cảnh Ý tỉnh lại, nhìn thấy Tề Hoành và Thượng Quan Đình, liền khó nhọc lên tiếng.
"Tề Tướng quân... Ơn cứu mạng muội đã trả... Tướng quân đừng áy náy..."
Tề Hoành gấp gáp.
"Muội đừng nói nữa! Ta lập tức đưa muội về doanh trướng! Xuân Hạnh tỷ của muội là thần y! Nhất định nàng sẽ cứu chữa cho muội!"
Cảnh Ý ho mấy tiếng, máu liên tục tuôn
"Không cần... Đình tỷ..."
Thượng Quan Đình vội nắm lấy tay nàng.
"Tỷ đây! Ý Nhi! Muội cố gắng! Ta đã cho người đưa Xuân Hạnh đến! Muội cố gắng thêm chút nữa!"
Cảnh Ý lắc đầu.
"Đình tỷ... Muội còn một tâm nguyện cuối cùng...
Sau khi tỷ giành lại được Nhữ Cơ... hãy giúp muội... rửa sạch oan tình cho Cảnh Vương gia...
Cảnh Vương phủ... một đời trung thành... không thể nào mang tội phản quốc..."
Thượng Quan Đình không thể nghe thêm nổi, tim như bị ai bóp nghẹn.
"Ta hứa với muội! Nhưng muội phải sống!
Cảnh Ý! Muội phải cố gắng lên!!!"
Cảnh Lan lúc này mới đuổi đến, chen vào đám người, khóc lên.
"Cảnh Ý! Muội sao vậy!
Cảnh Ý! Muội cố gắng lên! Ta xin muội!"
Cảnh Ý mỉm cười.
"Muội chúc quân đại quân... dành được... thắng lợi sau cùng...
Muội rất muốn... nhìn thấy Đình tỷ... đăng cơ...
Đồng Tước quân...tất... thắng..."
Nói xong, thì trút hơi thở cuối cùng.
"Cảnh Ý!"
"Ý Nhi!!!"
"Không!!! Cảnh Ý!!!!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trên ngọn núi nhỏ ngoài thành, có hai ngôi mộ vừa được đắp lên.
Một ngôi mộ bên cạnh cắm một cây trường thương.
Một ngôi mộ bên cạnh cắm một cây đại đao.
Thượng Quan Đình dẫn đầu, Tề Hoành, và chúng tướng sĩ đằng sau lần lượt theo nàng bái tế.
"Tôn Kỳ. Cảnh Ý.
Xin hai người hãy an nghỉ.
Sứ mệnh còn lại, hãy để Thượng Quan Đình ta thay hai người hoàn thành."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khuya hôm đó, bên cạnh hai ngôi mộ, có một người đang ngồi uống rượu.
Thượng Quan Đình bước đến, giành lấy bình rượu, uống một ngụm.
"Chàng ngồi ở đây một mình làm gì?"
Dương Nhạc lắc đầu, ra hiệu mời nàng ngồi xuống, rồi chậm rãi đáp.
"Ta không ngủ được."
Thượng Quan Đình đưa lại bình rượu cho hắn, thở dài một hơi.
"Ta hiểu trong lòng chàng đang nghĩ gì.
Dương Nhạc, không phải lỗi của chàng."
Dương Nhạc rót rượu ra ly, rồi lại rãi xuống hai ngôi mộ.
"Làm sao mà ta lại không có trách nhiệm.
Ta, thân là một quân sư, lại không tính được tình huống này.
Để cho Tôn Kỳ và Cảnh Ý phải hy sinh như thế, ta thật sự không xứng với hai chữ quân sư".
Thượng Quan Đình cầm lấy bình rượu, lại uống một ngụm.
"Làm sao chàng có thể tính trước, khi Thượng Quan Kỷ và Thượng Quan Minh có ý định đồ sát dân chúng Nhữ Cơ?
Bản thân ta cũng không thể tin được, vì để đàn áp nghĩa quân, mà chúng không từ thủ đoạn, tàn sát người dân."
Dương Nhạc không đáp, chỉ uống cạn chỗ rượu còn lại, rồi quỳ xuống trước hai ngôi mộ.
"Tôn Kỳ huynh, Cảnh Ý tướng quân.
Ta sẽ thay hai người phò tá Đại Công chúa, nhất định sẽ đi đến chiến thắng cuối cùng.
Xin hai người, hãy che chở cho đại quân, che chở cho Công chúa."
Nói xong, bước qua chỗ Thượng Quan Đình, chìa tay kéo nàng đứng lên, rồi nắm lấy tay nàng thật chặt.
"Ta đưa nàng xuống.
Từ bây giờ, chúng ta sẽ một đường tiến lên, thẳng đến hoàng thành."
Thượng Quan Đình liếc nhìn hắn, rồi mỉm cười, gật đầu.
"Cảnh Ý! Muội cố gắng một chút!"
Cảnh Ý hấp háy mắt, trong miệng liên tục tuôn ra máu tươi, không thể đáp lại thành lời.
Âu Dương Thành lần đầu ra chiến trường. Suốt từ đầu trận chiến, thiếu niên được giao nhiệm vụ bảo vệ người dân, đôi bàn tay chuyên cầm bút viết binh thư, lần đầu phải cầm gươm chĩa về phía người khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tề Hoành ôm Cảnh Ý cả người đầy máu đặt xuống, sợi dây bình tĩnh cuối cùng trong lòng của thiếu niên đã đứt.
Nước mắt từ trong hốc mắt liên tục tuôn trào, hắn còn chưa kịp hỏi, đã bị Tề Hoành nắm lại.
Tề Hoành nói với hắn bằng giọng nói nghiêm túc nhất từ trước đến giờ.
"Tiểu Âu Dương! Ta giao Cảnh Ý cho đệ! Đệ phải bảo vệ tốt cho muội ấy! Có hiểu không?"
Âu Dương Thành nhìn ánh mắt của Tề Hoành, bổng dưng bình tĩnh trở lại.
Thiếu niên xiết chặt thanh kiếm trong tay, đáp lại bằng giọng kiên định.
"Ta đã hiểu! Tướng quân xin yên tâm!"
Tề Hoành đưa tay xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười, rồi lại lên ngựa, tiến về phía trước.
"Đổng Dĩnh!!! Hôm nay Tề Hoành ta liều mạng với ngươi!!!"
Phía bên ngoài, mưa tên cứ bắn xuống dày đặc, quân Thượng Quan Đình chật vật chống đỡ, không thể tiếp cận cổng thành.
Chợt, nghe tiếng của Tề Hoành gào lên bên trong.
Thượng Quan Đình và Dương Nhạc giật thót.
Tình hình tệ rồi! Cần phải mau chóng tìm cách công thành!
Trong lúc loạn lạc, bỗng nhiên thấy Tôn Kỳ cùng tốp quân của hắn, mấy người đàn ông vạm vỡ nhất đội hình, tăng tốc bước lên phía trước.
Khi đến chỗ đội công thành, bọn họ lần lần buông bỏ vũ khí, dồn sức ôm lấy cây gỗ, hô lớn.
"Đồng Tước quân tất thắng!!!"
Không có che chắn, không có phòng vệ, bọn họ ngay lập tức trúng tên, nhưng cây gỗ cũng đồng thời chạm đến cổng thành thành công.
Mặc kệ tên cắm vào người, đội quân vẫn như không có cảm giác đau, tiếp tục ôm lấy cây gỗ, đâm mạnh vào cổng thành.
"Đồng Tước quân tất thắng!!!'
Thượng Quan Đình và Cảnh Lan nhìn về phía này.
"Tôn Kỳ!!!"
Phía bên trong thành, Đồng Tước quân nghe tiếng hô bên ngoài, liền biết viện binh đã tới. Tề Hoành quệt máu ở miệng, cười nhếch mép, hô lớn!
"Đồng Tước quân tất thắng!"
Quân trong thành nghe tiếng hô, lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, tiếp tục tiến lên.
Dân chúng trong thành chứng kiến từ đầu trận chiến. Họ chứng kiến sự máu lạnh, tàn ác của quân Sĩ Đạt, và chứng kiến tấm lòng nghĩa hiệp, can đảm của quân Đồng Tước.
Nghe thấy tiếng hô vang dội của nghĩa quân, nhìn thấy bọn họ dù trong hiểm cảnh vẫn tiến lên, dân chúng trong thành dường như cũng đã hạ quyết tâm.
Một lão nhân thừa lúc hỗ loạn, len lỏi về phía cổng thành, định mở cổng từ bên trong.
Một tên lính Sĩ Đạt kịp nhìn thấy, liền dùng thương đâm thẳng vào người lão.
Tức thời có tiếng hét lên.
"Cha!"
"Mình ơi!"
"Ông ơi!!!"
Ông lão ngã xuống, dùng hết sức lực cuối, hô lên, tiếng hô đứt quãng.
"Đồng Tước quân... tất... thắng..."
Dân chúng trong thành thấy vậy, biến đau thương thành dũng khí, liên tục tiến lên xông về phía cổng thành.
"Nào! Chúng ta mở cổng!
Đồng Tước quân tất thắng!!!"
Quân Sĩ Đạt không nương tay, liên tục chém giết, dân chúng càng hạ quyết tâm, người già che chở cho người trẻ, đàn ông che cho phụ nữ, tất cả tiến lên dốc hết sức gạt lấy thanh chắn ở cổng thành.
"Đồng Tước quân tất thắng!"
Thanh chắn thứ nhất rơi xuống.
Lớp người trung niên đã ngã xuống gần hết. Lớp thiếu niên gạt nước mắt, vừa dùng sức vừa hô.
"Đồng Tước quân tất thắng!"
Ở bên ngoài, quân Tôn Kỳ cảm giác bản thân đã không còn đứng vững, nhưng nghe tiếng hô của bá tánh trong thành, hắn không cam tâm gục ngã, dốc hết sức mạnh, hô theo.
"Đồng Tước quân tất thắng!!!"
Một lần cuối cùng, cổng thành bật mở.
Tôn Kỳ và đoàn tiên phong ngã xuống.
Thượng Quan Đình hô lớn.
"Công thành!!"
Quân của Thượng Quan Đình xông vào, giải nguy cho quân Tề Hoành.
Cảnh Lan dẫn binh xông thẳng lên, đối đầu trực diện với Đổng Dĩnh.
Chu Tiễn và Dương Nhạc chỉ huy một đội quân giải cứu và bảo vệ người dân.
Thế trận nhanh chóng được san bằng.
Cảnh Lan chỉa gươm về phía Đổng Dĩnh.
"Đổng Dĩnh! Để đầu lại đây!"
Đổng Dĩnh tiến lên tiếp chiêu. Hai người chiến đấu hồi lâu, đến khi Chu Tiễn tham chiến, thuận lợi gặt lấy đầu của Đổng Dĩnh.
Thượng Quan Đình tiếp được Thượng Quan Minh từ tay Tề Hoành.
"Tề tướng quân! Ta đến muộn!"
Tề Hoành quệt máu.
"Không muộn, vừa kịp lúc!"
Thượng Quan Minh gầm lên.
"Thượng Quan Đình! Ngươi nghĩ một nữ nhân như ngươi có thể làm ra trò trống gì! Đừng có tự mãn!"
Thượng Quan Đình không đáp, tiến lên tiếp chiêu.
Nửa canh giờ sau, Thượng Quan Minh bị bắt sống. Quân Sĩ Đạt chiến bại, chỉ còn lại một vạn quân, toàn bộ bị bắt sống.
Tề Hoành lúc này liền gào lên.
"Xuân Hạnh!!! Xuân Hạnh có đến đây không? Ai cũng được! Đại phu! Tìm đại phu!"
Thượng Quan Đình còn chưa hiểu ra sao, thấy Tề Hoành lao về một góc, tức thì đuổi theo.
Tề Hoành lao đến sạp hàng ngay góc, thấy tiểu Âu Dương và mấy thiếu niên đứng vây lại như đang bảo vệ một thứ gì.
Tiểu Âu Dương tóc tai lộn xộn, trên áo có vết chém, có vết máu, đôi mắt vô thần, chỉ có thanh gươm trong tay còn nắm chặt, chỉ cần có người tiếp cận lập tức chém về phía trước.
Tề Hoành đau lòng, tiến đến, đánh lên tay cầm gươm của thiếu niên. Thanh gươm rơi xuống, Tề Hoành ôm lấy y.
"Tiểu Âu Dương, làm tốt lắm!"
Âu Dương Thành lúc này mới có vẻ hồi thần, lập tức giãy giụa.
"Tề Tướng quân!!! Cảnh Ý tỷ ấy..."
Thượng Quan Đình đuổi đến, chưa kịp nói gì, đưa mắt nhìn sang, đã thấy Cảnh Ý người đầy máu nằm một bên.
Tề Hoành đỡ Cảnh Ý, Thượng Quan Đình lao xuống.
"Cảnh Ý! Cảnh Ý!"
Cảnh Ý tỉnh lại, nhìn thấy Tề Hoành và Thượng Quan Đình, liền khó nhọc lên tiếng.
"Tề Tướng quân... Ơn cứu mạng muội đã trả... Tướng quân đừng áy náy..."
Tề Hoành gấp gáp.
"Muội đừng nói nữa! Ta lập tức đưa muội về doanh trướng! Xuân Hạnh tỷ của muội là thần y! Nhất định nàng sẽ cứu chữa cho muội!"
Cảnh Ý ho mấy tiếng, máu liên tục tuôn
"Không cần... Đình tỷ..."
Thượng Quan Đình vội nắm lấy tay nàng.
"Tỷ đây! Ý Nhi! Muội cố gắng! Ta đã cho người đưa Xuân Hạnh đến! Muội cố gắng thêm chút nữa!"
Cảnh Ý lắc đầu.
"Đình tỷ... Muội còn một tâm nguyện cuối cùng...
Sau khi tỷ giành lại được Nhữ Cơ... hãy giúp muội... rửa sạch oan tình cho Cảnh Vương gia...
Cảnh Vương phủ... một đời trung thành... không thể nào mang tội phản quốc..."
Thượng Quan Đình không thể nghe thêm nổi, tim như bị ai bóp nghẹn.
"Ta hứa với muội! Nhưng muội phải sống!
Cảnh Ý! Muội phải cố gắng lên!!!"
Cảnh Lan lúc này mới đuổi đến, chen vào đám người, khóc lên.
"Cảnh Ý! Muội sao vậy!
Cảnh Ý! Muội cố gắng lên! Ta xin muội!"
Cảnh Ý mỉm cười.
"Muội chúc quân đại quân... dành được... thắng lợi sau cùng...
Muội rất muốn... nhìn thấy Đình tỷ... đăng cơ...
Đồng Tước quân...tất... thắng..."
Nói xong, thì trút hơi thở cuối cùng.
"Cảnh Ý!"
"Ý Nhi!!!"
"Không!!! Cảnh Ý!!!!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trên ngọn núi nhỏ ngoài thành, có hai ngôi mộ vừa được đắp lên.
Một ngôi mộ bên cạnh cắm một cây trường thương.
Một ngôi mộ bên cạnh cắm một cây đại đao.
Thượng Quan Đình dẫn đầu, Tề Hoành, và chúng tướng sĩ đằng sau lần lượt theo nàng bái tế.
"Tôn Kỳ. Cảnh Ý.
Xin hai người hãy an nghỉ.
Sứ mệnh còn lại, hãy để Thượng Quan Đình ta thay hai người hoàn thành."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khuya hôm đó, bên cạnh hai ngôi mộ, có một người đang ngồi uống rượu.
Thượng Quan Đình bước đến, giành lấy bình rượu, uống một ngụm.
"Chàng ngồi ở đây một mình làm gì?"
Dương Nhạc lắc đầu, ra hiệu mời nàng ngồi xuống, rồi chậm rãi đáp.
"Ta không ngủ được."
Thượng Quan Đình đưa lại bình rượu cho hắn, thở dài một hơi.
"Ta hiểu trong lòng chàng đang nghĩ gì.
Dương Nhạc, không phải lỗi của chàng."
Dương Nhạc rót rượu ra ly, rồi lại rãi xuống hai ngôi mộ.
"Làm sao mà ta lại không có trách nhiệm.
Ta, thân là một quân sư, lại không tính được tình huống này.
Để cho Tôn Kỳ và Cảnh Ý phải hy sinh như thế, ta thật sự không xứng với hai chữ quân sư".
Thượng Quan Đình cầm lấy bình rượu, lại uống một ngụm.
"Làm sao chàng có thể tính trước, khi Thượng Quan Kỷ và Thượng Quan Minh có ý định đồ sát dân chúng Nhữ Cơ?
Bản thân ta cũng không thể tin được, vì để đàn áp nghĩa quân, mà chúng không từ thủ đoạn, tàn sát người dân."
Dương Nhạc không đáp, chỉ uống cạn chỗ rượu còn lại, rồi quỳ xuống trước hai ngôi mộ.
"Tôn Kỳ huynh, Cảnh Ý tướng quân.
Ta sẽ thay hai người phò tá Đại Công chúa, nhất định sẽ đi đến chiến thắng cuối cùng.
Xin hai người, hãy che chở cho đại quân, che chở cho Công chúa."
Nói xong, bước qua chỗ Thượng Quan Đình, chìa tay kéo nàng đứng lên, rồi nắm lấy tay nàng thật chặt.
"Ta đưa nàng xuống.
Từ bây giờ, chúng ta sẽ một đường tiến lên, thẳng đến hoàng thành."
Thượng Quan Đình liếc nhìn hắn, rồi mỉm cười, gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.