Chương 27
Hỷ Viên Cô Nương
28/04/2023
Minh Châu tỉnh lại đã là chuyện của một ngày sau. Sau khi Minh Châu ngất xỉu, hoàng đế cho phép đại nha hoàn Xuân Hạnh theo vào Triêu Dương cung để chăm sóc nàng.
Minh Châu cảm thấy cả người chẳng còn chút sức nào. Những vết thương ở lưng đau đớn dữ dội. Nàng thều thào mấy tiếng.
- Xuân Hạnh ơi! Đói quá!
Xuân Hạnh đang thay nước nóng thì nghe giọng Minh Châu, mừng đến làm rơi cả bình, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Minh Châu.
- Tiểu thư đã tỉnh! Tiểu thư thấy trong người như thế nào rồi?
- Đói quá! Ta sắp chết đói! Mau tìm cái gì cho ta ăn!
Xuân Hạnh đã đỏ mắt, nghe những lời này của Minh Châu lại thấy buồn cười. Xuân Hạnh gọi cung nhân mang cháo thịt hầm nhừ vào, từng muỗng từng muỗng đút cho Minh Châu.
- Ta đã ngủ bao lâu rồi?
Xuân Hạnh cầm khăn tay nhẹ nhàng lau miệng cho Minh Châu.
- Ngài đã ngất đi tròn một ngày đêm rồi. Bọn em sợ muốn chết! Nếu hôm nay tiểu thư còn chưa tỉnh, bọn Mộc Đông chắc chắn sẽ xông vào cung mang người đi.
Sau khi Minh Châu ngất xỉu, bệ hạ đã hạ lệnh gián chức Hình bộ thượng thư Trương đại nhân hai cấp, đồng thời thông báo đã tìm được hậu duệ của Yến gia, sắc phong Quận chúa, chờ người tỉnh lại sẽ bố cáo thiên hạ.
Hai người đang nói chuyện thì nghe thái giám cất giọng the thé "Bệ hạ giá đáo".
Hoàng đế vừa bãi triều, nghe cung nhân báo Minh Châu đã tỉnh lại, liền cung Tam hoàng tử Nguyên Ngọc đến Triêu Dương cung thăm Minh Châu.
Xuân Hạnh đỡ Minh Châu xuống giường hành lễ.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế....
Hoàng đế lại ngay lập tức đỡ Minh Châu lên giường trở lại
- Mau nằm xuống! Bị thương thành ra như thế còn hành lễ cái gì!
Minh Châu cũng chỉ là làm bộ, sau đó lập tức an vị trên giường. Hoàng đế kê ghế ngồi cạnh giường, Nguyên Ngọc đứng bên cạnh hoàng đế. Nàng ngước mắt nhìn hoàng đế, mỉm cười vui vẻ.
- Hoàng đế bá bá, ngài yên tâm, con đã khỏe lại nhiều rồi!
Nhắc lại, Hoàng đế cũng thấy một phen hết hồn. Nếu lỡ hậu duệ cuối cùng này của Yến gia mà xảy ra chuyện trong tay hắn, thế nào liệt tổ liệt tông hai nhà Yến – Giang cũng sẽ cho hắn nhìn đủ sắc mặt.
- Châu Nhi! Tại sao con sống sót trở về mà không báo cho Long bá bá biết? Còn lăn lộn ở bên ngoài lâu như thế! Suýt nữa lăn lộn đế mạng nhỏ cũng không còn!
Minh Châu lại tiếp tục cười hì hì lấy lòng Hoàng đế.
- Năm đó nhà con xảy ra chuyện, con bị bọn buôn người bán đi Hách La. Con ở bên đó lăn lộn đến bốn năm trước mới về. Lúc đó con thân đơn thế cô, không biết phải làm sao, lần mò tìm cách mãi mới đến được Kinh đô.
Lúc đó con định báo cho người biết rồi, nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, con muốn giúp đỡ người trước, sau có cơ hội liền nhận thân.
Noi tới đây, bĩu môi thật dài, làm ra vẻ uất ức.
- Ai mà ngờ, con kiếm ra tiền sung vào quốc khố cho người lại làm chướng mắt các vị đại nhân của ngài a! Con đây đúng là khổ không nói hết!
Hoàng đế mỉm cười hòa ái.
- Ta đã cảnh cáo bọn họ rồi. Sau này, bọn chúng có to gan đến đâu cũng không dám động tới con nữa. Còn nữa, Khánh Niên Trang là tự con xây dựng nên sao?
Minh Châu tiếp tục bày ra dáng vẻ của một vãn bối ở nhà, kể lể.
- Con ở Hách La tích góp được chút vốn, về Đại Nam may mắn quen được với Nghiêm đại nhân và Nguyên Ngọc ca, à cùng với Dương đại nhân nữa, ba người họ giúp đỡ con xây dựng nên Khánh Niên Trang.
Nguyên Ngọc ngồi không cũng được cho quả táo, lúc này cũng có ngàn vạn điều rối rắm trong lòng không nói nên lời.
Ngày gặp Minh Châu ở Khánh Niên Trang, nàng đã cho hắn và Nghiêm Cẩn biết, bên trong trang có nội gián. Một số đồ không sạch sẽ cũng đã được chuyển vào trang. Thay vì rứt dây động rừng, nàng muốn tương kế tựu kế.
Nếu kế hoạch thành công, phe Đại hoàng tử sẽ gãy mất một chân, phía Hộ Bộ chỗ đứng lại càng vững. Hơn nữa, phe ta sẽ biết rõ được vị trí của những cây đinh của đại hoàng tử đang ghim để tiện nhổ cỏ tận gốc.
Chỉ có duy nhất một điều mà hắn không ngờ, nàng lại là người Yến gia.
Lúc hắn còn rất nhỏ, hắn thường nghe mẫu phi nói, người Yến gia và phụ hoàng tình cảm đặc biệt thâm sâu, Yến gia lại càng là gia tộc nhiều đời có công kiến quốc. Nếu sau này trên triều hay bên ngoài có chạm mặt, cũng nên khách sáo với họ ba phần.
Mười mấy năm trước, lúc xảy ra sự việc của Yến gia, hắn cũng theo Hoàng thượng đi Tần Hoài tham dự tang lễ. Đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy phụ hoàng luôn anh minh thần võ của hắn rơi nước mắt.
Nguyên Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng, có ngày hắn lại có được sự hỗ trợ từ phía Yến gia. Hậu duệ cuối cùng của Yến gia, bây giờ là một trong những hồng nhân đắc lực bên người của hắn. Nguyên Ngọc cảm giác kiếp này của hắn hẳn là sống không tệ, có chút may mắn kinh người.
Nguyên Ngọc còn đang cảm thán, thì lại nghe tiếng của Hoàng đế vang lên.
- Ta đã ban cho con tước vị Quận chúa. Phong hào, định ban một chữ "Mẫn". Con thấy thế nào?
Minh Châu nghiêng đầu, chau mày một chút, rồi nói với hoàng đế.
- Con không thích chữ Mẫn này. Thông minh mẫn tiệp, chữ này không có chút nào liên quan đến con cả! Người thông minh phải suy nghĩ nhiều, sống mệt lắm! Nếu nhất định phải có phong hào, chi bằng, ngài ban cho con một chữ "Dư"?
Nguyên Ngọc trợn mắt, hoàng đến lại thấy thú vị, cười phẩy quạt nhìn nàng.
- Sao lại là chữ Dư?
- Ngài đâu phải không biết Yến gia cuối cùng là dựa vào cái gì? Con mới chính là thích chữ Dư đó! Nghe là biết lúc nào cũng có tiền. Vậy, ngài ban cho con chữ Dư này nhé, hoàng đế bá bá?
Hoàng đế cười to mấy tiếng, Nguyên Ngọc cũng bật cười. Tiểu cô nương này, cho nó cái danh đẹp đẽ, nó lại chê, chọn một chữ có phần tục khí như thế!
Tuy nhiên, Nguyên Ngọc ngẫm nghĩ, chữ Dư này quả thật lại rất hợp với Minh Châu.
- Chuẩn tấu. Lát nữa Long bá bá về soạn chỉ bố cáo thiên hạ Dư Quận chúa của trẫm đã trở về! Tất cả gia sản ở Tần Hoài của Yến gia khi trước sẽ trao trả lại cho con. Ngoài ra, còn cần gì thì cứ nói với ta!
Minh Châu đợi mãi câu này của Hoàng đế.
- Hoàng đế bá bá, lúc con về có ghé Tần Hoài một chuyến...
Minh Châu kể hết tất cả chuyện đã xảy ra ở Tần Hoài ba năm trước, kể cả những chuyện ác của Trác tri huyện, tố cáo hắn phái người hành thích nàng trên đường đến kinh đô. Hoàng đế nghe xong, cảm khái Minh Châu thông minh lanh lợi, đồng thời tức giận đùng đùng đối với tên Trác tri huyện rác rưởi này.
Nguyên Ngọc lặng lẽ đổ mồ hôi. Tiểu cô nương này! Nó ghim một cái cọc suốt ba năm trời!
Hoàng đế nói với Minh Châu sẽ ra lệnh để Đồng đại nhân xử lý Trác tri huyện cho thích đáng, cũng sẽ hoàn trả lại toàn bộ số tiền mà cô đã dùng để mua lại gia sản của Yến gia ở Tần Hoài.
Minh Châu cảm thấy cả người chẳng còn chút sức nào. Những vết thương ở lưng đau đớn dữ dội. Nàng thều thào mấy tiếng.
- Xuân Hạnh ơi! Đói quá!
Xuân Hạnh đang thay nước nóng thì nghe giọng Minh Châu, mừng đến làm rơi cả bình, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Minh Châu.
- Tiểu thư đã tỉnh! Tiểu thư thấy trong người như thế nào rồi?
- Đói quá! Ta sắp chết đói! Mau tìm cái gì cho ta ăn!
Xuân Hạnh đã đỏ mắt, nghe những lời này của Minh Châu lại thấy buồn cười. Xuân Hạnh gọi cung nhân mang cháo thịt hầm nhừ vào, từng muỗng từng muỗng đút cho Minh Châu.
- Ta đã ngủ bao lâu rồi?
Xuân Hạnh cầm khăn tay nhẹ nhàng lau miệng cho Minh Châu.
- Ngài đã ngất đi tròn một ngày đêm rồi. Bọn em sợ muốn chết! Nếu hôm nay tiểu thư còn chưa tỉnh, bọn Mộc Đông chắc chắn sẽ xông vào cung mang người đi.
Sau khi Minh Châu ngất xỉu, bệ hạ đã hạ lệnh gián chức Hình bộ thượng thư Trương đại nhân hai cấp, đồng thời thông báo đã tìm được hậu duệ của Yến gia, sắc phong Quận chúa, chờ người tỉnh lại sẽ bố cáo thiên hạ.
Hai người đang nói chuyện thì nghe thái giám cất giọng the thé "Bệ hạ giá đáo".
Hoàng đế vừa bãi triều, nghe cung nhân báo Minh Châu đã tỉnh lại, liền cung Tam hoàng tử Nguyên Ngọc đến Triêu Dương cung thăm Minh Châu.
Xuân Hạnh đỡ Minh Châu xuống giường hành lễ.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế....
Hoàng đế lại ngay lập tức đỡ Minh Châu lên giường trở lại
- Mau nằm xuống! Bị thương thành ra như thế còn hành lễ cái gì!
Minh Châu cũng chỉ là làm bộ, sau đó lập tức an vị trên giường. Hoàng đế kê ghế ngồi cạnh giường, Nguyên Ngọc đứng bên cạnh hoàng đế. Nàng ngước mắt nhìn hoàng đế, mỉm cười vui vẻ.
- Hoàng đế bá bá, ngài yên tâm, con đã khỏe lại nhiều rồi!
Nhắc lại, Hoàng đế cũng thấy một phen hết hồn. Nếu lỡ hậu duệ cuối cùng này của Yến gia mà xảy ra chuyện trong tay hắn, thế nào liệt tổ liệt tông hai nhà Yến – Giang cũng sẽ cho hắn nhìn đủ sắc mặt.
- Châu Nhi! Tại sao con sống sót trở về mà không báo cho Long bá bá biết? Còn lăn lộn ở bên ngoài lâu như thế! Suýt nữa lăn lộn đế mạng nhỏ cũng không còn!
Minh Châu lại tiếp tục cười hì hì lấy lòng Hoàng đế.
- Năm đó nhà con xảy ra chuyện, con bị bọn buôn người bán đi Hách La. Con ở bên đó lăn lộn đến bốn năm trước mới về. Lúc đó con thân đơn thế cô, không biết phải làm sao, lần mò tìm cách mãi mới đến được Kinh đô.
Lúc đó con định báo cho người biết rồi, nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, con muốn giúp đỡ người trước, sau có cơ hội liền nhận thân.
Noi tới đây, bĩu môi thật dài, làm ra vẻ uất ức.
- Ai mà ngờ, con kiếm ra tiền sung vào quốc khố cho người lại làm chướng mắt các vị đại nhân của ngài a! Con đây đúng là khổ không nói hết!
Hoàng đế mỉm cười hòa ái.
- Ta đã cảnh cáo bọn họ rồi. Sau này, bọn chúng có to gan đến đâu cũng không dám động tới con nữa. Còn nữa, Khánh Niên Trang là tự con xây dựng nên sao?
Minh Châu tiếp tục bày ra dáng vẻ của một vãn bối ở nhà, kể lể.
- Con ở Hách La tích góp được chút vốn, về Đại Nam may mắn quen được với Nghiêm đại nhân và Nguyên Ngọc ca, à cùng với Dương đại nhân nữa, ba người họ giúp đỡ con xây dựng nên Khánh Niên Trang.
Nguyên Ngọc ngồi không cũng được cho quả táo, lúc này cũng có ngàn vạn điều rối rắm trong lòng không nói nên lời.
Ngày gặp Minh Châu ở Khánh Niên Trang, nàng đã cho hắn và Nghiêm Cẩn biết, bên trong trang có nội gián. Một số đồ không sạch sẽ cũng đã được chuyển vào trang. Thay vì rứt dây động rừng, nàng muốn tương kế tựu kế.
Nếu kế hoạch thành công, phe Đại hoàng tử sẽ gãy mất một chân, phía Hộ Bộ chỗ đứng lại càng vững. Hơn nữa, phe ta sẽ biết rõ được vị trí của những cây đinh của đại hoàng tử đang ghim để tiện nhổ cỏ tận gốc.
Chỉ có duy nhất một điều mà hắn không ngờ, nàng lại là người Yến gia.
Lúc hắn còn rất nhỏ, hắn thường nghe mẫu phi nói, người Yến gia và phụ hoàng tình cảm đặc biệt thâm sâu, Yến gia lại càng là gia tộc nhiều đời có công kiến quốc. Nếu sau này trên triều hay bên ngoài có chạm mặt, cũng nên khách sáo với họ ba phần.
Mười mấy năm trước, lúc xảy ra sự việc của Yến gia, hắn cũng theo Hoàng thượng đi Tần Hoài tham dự tang lễ. Đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy phụ hoàng luôn anh minh thần võ của hắn rơi nước mắt.
Nguyên Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng, có ngày hắn lại có được sự hỗ trợ từ phía Yến gia. Hậu duệ cuối cùng của Yến gia, bây giờ là một trong những hồng nhân đắc lực bên người của hắn. Nguyên Ngọc cảm giác kiếp này của hắn hẳn là sống không tệ, có chút may mắn kinh người.
Nguyên Ngọc còn đang cảm thán, thì lại nghe tiếng của Hoàng đế vang lên.
- Ta đã ban cho con tước vị Quận chúa. Phong hào, định ban một chữ "Mẫn". Con thấy thế nào?
Minh Châu nghiêng đầu, chau mày một chút, rồi nói với hoàng đế.
- Con không thích chữ Mẫn này. Thông minh mẫn tiệp, chữ này không có chút nào liên quan đến con cả! Người thông minh phải suy nghĩ nhiều, sống mệt lắm! Nếu nhất định phải có phong hào, chi bằng, ngài ban cho con một chữ "Dư"?
Nguyên Ngọc trợn mắt, hoàng đến lại thấy thú vị, cười phẩy quạt nhìn nàng.
- Sao lại là chữ Dư?
- Ngài đâu phải không biết Yến gia cuối cùng là dựa vào cái gì? Con mới chính là thích chữ Dư đó! Nghe là biết lúc nào cũng có tiền. Vậy, ngài ban cho con chữ Dư này nhé, hoàng đế bá bá?
Hoàng đế cười to mấy tiếng, Nguyên Ngọc cũng bật cười. Tiểu cô nương này, cho nó cái danh đẹp đẽ, nó lại chê, chọn một chữ có phần tục khí như thế!
Tuy nhiên, Nguyên Ngọc ngẫm nghĩ, chữ Dư này quả thật lại rất hợp với Minh Châu.
- Chuẩn tấu. Lát nữa Long bá bá về soạn chỉ bố cáo thiên hạ Dư Quận chúa của trẫm đã trở về! Tất cả gia sản ở Tần Hoài của Yến gia khi trước sẽ trao trả lại cho con. Ngoài ra, còn cần gì thì cứ nói với ta!
Minh Châu đợi mãi câu này của Hoàng đế.
- Hoàng đế bá bá, lúc con về có ghé Tần Hoài một chuyến...
Minh Châu kể hết tất cả chuyện đã xảy ra ở Tần Hoài ba năm trước, kể cả những chuyện ác của Trác tri huyện, tố cáo hắn phái người hành thích nàng trên đường đến kinh đô. Hoàng đế nghe xong, cảm khái Minh Châu thông minh lanh lợi, đồng thời tức giận đùng đùng đối với tên Trác tri huyện rác rưởi này.
Nguyên Ngọc lặng lẽ đổ mồ hôi. Tiểu cô nương này! Nó ghim một cái cọc suốt ba năm trời!
Hoàng đế nói với Minh Châu sẽ ra lệnh để Đồng đại nhân xử lý Trác tri huyện cho thích đáng, cũng sẽ hoàn trả lại toàn bộ số tiền mà cô đã dùng để mua lại gia sản của Yến gia ở Tần Hoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.