Chương 93: Nội chiến Chiêm Du - 1 - Hội săn bắn
Hỷ Viên Cô Nương
08/09/2023
Sáng ngày mồng hai tháng sáu năm Vĩnh Khánh thứ hai tính theo lịch Nam
Quốc, Chiêm Du đế đang thiết triều thì ho ra máu, ngất xỉu ngay giữa đại điện.
Sự kiện này đánh dấu mở màn cho trận chiến tranh giành ngai vị công khai giữa các hoàng tử.
Thời điểm Tấn công công mang theo thư hồi đáp của Nam Quốc quay về hoàng cung Chiêm Du, cũng vừa đến lễ hội săn bắn mùa thu.
Năm nay, Thái tử và tất cả hoàng tử đều tham gia. Ngũ hoàng tử phi được đặt cách tham gia vào trường săn chăm sóc cho Ngũ hoàng tử.
Hoàng đế Chiêm Du không vào trường săn, đảm nhận vai trò đánh giá kết quả cuối cùng.
Tiếng tù và báo hiệu trận săn bắn bắt đầu vang lên, các hoàng tử liền thúc ngựa tiến vào trường săn.
Hạ Quả và Ngạc Điền tiến vào, bình tĩnh thúc ngựa đi về hướng bìa rừng.
"Ta và nàng tạm tách ra. Ta đi theo hướng Tam hoàng huynh, nàng theo hướng bọn lão Lục.
Cần hỗ trợ liền thổi còi để đối phương biết, tuyệt đối không được khinh suất manh động, nàng nhớ chưa?"
Hạ Quả liền gật đầu. Hai người tách ra thành hai hướng, chia nhau hành động.
Ngạc Điền theo hướng Tam hoàng tử xuất phát, đuổi theo chừng một khắc thời gian, liền nghe tiếng đánh nhau.
Một đám hơn hai mươi tên thích khách đang bao vây Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử. Các hộ vệ đều đã chết.
Ngạc Điền bình tĩnh quét nhìn xung quanh, thấy Thái tử đang đứng quan sát sau đám cây phía đối diện.
Ngạc Điền lùi lại một khoản, hít một hơi sâu, thổi còi.
Sau đó, lấy bình nước, vốc nước lên mặt, lau qua loa, rồi thúc ngựa chạy đến trận chiến.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử hai người đối phó với một đám thích khách, đang dần rơi vào thế hạ phong, chợt thấy một dáng người cao gầy lảo đảo thúc ngựa chạy đến.
"Tam hoàng huynh! Tứ hoàng huynh!"
Tam hoàng tử nhìn thấy Ngũ hoàng tử đang phóng ngựa như bay đến, mặt mũi trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, liền kinh hoàng.
"Ngũ đệ! Đừng qua đây! Mau chạy!"
Nhưng bọn thích khách đã nhìn thấy Ngạc Điền, liền không có ý định buông tha, hướng hắn tấn công.
Ngạc Điền yếu ớt chống đỡ, qua một hồi liền ngã từ trên lưng ngựa xuống, bản thân cũng bị chém hụt vài nhát, quần áo đã rách vài chỗ.
Tứ hoàng tử hét lên.
"Ngũ đệ! Đệ điên rồi sao! Nguy hiểm như vầy đệ đến đây làm gì!"
Ngạc Điền vừa chống trả thích khách, vừa lúng túng đáp.
"Ta không thể thấy các huynh gặp nguy mà không cứu!"
Ba người cùng nhau chiến đấu. Trên người Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đã xuất hiện mấy vết chém, Ngũ hoàng tử yếu bệnh ăn may cũng bị thương vài chỗ nhưng đều không trúng chỗ hiểm.
Qua chừng một khắc, ba người dần bị dồn vào một góc. Mắt thấy một đao sắp bổ tới, Ngạc Điền chưa kịp né, thích khách đã bị một cây gậy đập vào đầu, ngã xuống.
Tên thích khách ngã xuống, Ngạc Điền liền nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Hạ Quả, theo sau là mấy chục hộ vệ của Phủ Ngũ hoàng tử.
Hạ Quả tiến đến nhặt lại gậy, hô lớn.
"Bảo vệ các vị hoàng tử!"
Hạ Quả và toán hộ vệ xuất hiện kịp thời, bọn Ngạc Điền nhanh chóng được giải vây.
Mấy tên thích khách tiến lên đối đầu với Hạ Quả. Nàng nheo mắt nhìn bọn chút, âm trầm.
"Dám động đến tướng công nhà ta, liền để mạng lại đây!"
Hạ Quả sở trường vẫn là xuất chiêu nhanh, mạnh; vừa tham chiến liền hạ ba tên thích khách.
Giao chiến một hồi ngắn, bọn thích khách nhanh chóng nhận ra tình thế không ổn, vội vàng rút lui.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử nhìn Hạ Quả ra tay dứt khoát, mỗi lần xuống tay là gậy đập đầu người, máu tươi văng tung tóe, đổ mồ hôi lạnh.
Nương tử của lão Ngũ quá hung!
Thích khách vừa rút đi, Ngạc Điền liền lảo đảo ngã xuống. Tam hoàng tử đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy hắn.
"Lão Ngũ! Đệ thấy thế nào rồi?"
Hạ Quả bước qua, mở lọ, lấy ra một viên thuốc đút cho Ngạc Điền, chỉ qua một lát liền thấy sắc mặt hắn có chút tươi tỉnh trở lại.
Ngạc Điền vừa tỉnh lại, liền níu lấy Tam hoàng tử.
"Không thấy Nhị hoàng huynh! Chỗ lão Lục không ổn!"
Hạ Quả đưa tay xách hắn đứng dậy, bình thản lên tiếng.
"Chàng đừng vội, lúc nãy trên đường đuổi theo chàng, ta đã gặp lão Lục cũng bị hành thích, đã giúp hắn giải vây rồi.
Các huynh đều bị thương, tình thế của chúng ta đang rất nguy hiểm, cần phải nhanh chóng trở lại doanh trại!"
Mọi người nhìn nhau, gật đầu. Đoàn người nhanh chóng thúc ngựa chạy về hướng doanh trại, không ngờ lại gặp mai phục.
Hai bên cánh, hàng loạt mũi tên được bắn tới. Dễ dàng nhận ra, mục tiêu là Tam hoàng tử.
Hạ Quả và Tứ hoàng tử nhanh chóng tiến qua hai bên phòng thủ. Nàng hét lớn.
"Ngạc Điền! Chàng cùng Tam hoàng huynh chạy trước! Ta và Tứ hoàng huynh yểm trợ!"
Tam hoàng tử kinh ngạc, Ngạc Điền không nói nhiều, dùng kiếm đánh vào mông ngựa của Tam hoàng tử, con ngựa hí lên một tiếng rồi lao về phía trước.
Ngạc Điền chạy theo phía sau yểm trợ, dáng cưỡi ngựa không vững, tùy thời ngã xuống.
Hạ Quả thấy Ngạc Điền đã thoát được, cầm lấy gậy, đẩy mạnh một đầu, một cán kiếm nhô ra, nàng cầm lấy, rút từ trong ống gậy ra một trường kiếm dài gấp rưỡi cây kiếm bình thường.
Nàng một mình tấn công về một phía, chém gãy tất cả các mũi tên bắn tới. Chỉ qua một hồi liền tiếp cận được thích khách, thẳng tay gặt đầu từng tên.
Thất hoàng tử lẫn trong đám thích khách, nhìn Hạ Quả chém người như chém đậu hủ, kinh hoảng.
Mắt thấy kiếm Hạ Quả sắp chém xuống, hắn nhắm mắt, chợt nghe một giọng vang lên.
"Ngũ tẩu! Đao hạ lưu nhân!!!"
Hạ Quả nương theo tiếng nói, thấy Cửu hoàng tử cùng vài thị vệ chật vật chạy đến.
Thất hoàng tử chớp lấy thời cơ, xoay người bỏ chạy.
Hạ Quả liền phóng kiếm theo hắn. Thanh trường kiếm phập một tiếng cắm vào chân Thất hoàng tử. Hắn ngã xuống, không chạy nổi.
Hạ Quả liền thúc ngựa đi tới, định bắt sống người. Giây phút hắn tưởng đại sự không xong, có một thích khách khác xông ra, vung một nắm bột trắng ngăn trở đám Hạ Quả, rồi mang hắn bỏ chạy.
Hạ Quả nhảy khỏi lưng ngựa, nắm lấy Cửu hoàng tử lùi xa.
"Cẩn thận!"
Mấy hộ vệ trúng bột phấn liền thất khiếu chảy máu, đau đớn rên rỉ, ngã xuống.
Cửu hoàng tử nhìn cảnh này, cả người đổ mồ hôi lạnh, run lên từng đợt.
Hạ Quả vỗ vỗ vai hắn.
"Có ta ở đây, không sao đâu!
Về doanh trại thôi! Càng ở lại lâu càng nguy hiểm!"
Cửu hoàng tử nhìn vị hoàng tẩu này, thất thần.
Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp nói chuyện với nàng. Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với nàng ở yến tiệc hôm đó, có thể ngắn gọn là, vẻ ngoài đáng yêu nhưng tính cách có chút kiêu căng ngang ngược, kiểu nữ nhân mà hắn không thích nhất.
Không ngờ, trong lúc hung hiểm, nàng lại bảo vệ hắn. Trong khi nhìn qua, nàng cũng chỉ là một cô nương xấp xỉ tuổi hắn.
Hắn gật gật đầu với nàng, tiếp tục lên ngựa cùng nàng chạy về doanh trại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nửa canh giờ sau, Thái tử và tất cả hoàng tử đều trở lại trại. Tất cả mọi người đều báo gặp thích khách, thương tích đầy người.
Ngạc Điền thấy Hạ Quả dẫn Cửu hoàng tử chạy về, liền yên tâm ngất xỉu.
Hoàng đế nghe tin tất cả con trai mình đều gặp thích khách lúc đang vui vẻ cùng Huệ phi và Ngọc Chiêu dung, cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng phân phó thái y chữa trị, và cho tạm dừng hội săn bắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngạc Điền thấy Hạ Quả trở lại, liền tiến lên đỡ lấy nàng.
"Nàng không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Hạ Quả cùng hắn ngồi xuống, lắc đầu.
"Ta không sao. Tình huống hôm nay thật loạn a!
Không ngờ phe Hoàng hậu liều lĩnh như vậy, tấn công cùng lúc cả hai bên!"
Ngạc Điền nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần, thấy nàng thật sự không sao mới thở phào một hơi.
"Không sao là tốt rồi!
Ta cũng không ngờ, Bạch Hoàng hậu lại quyết tâm như vậy. Phía Lục đệ thế nào?"
Hạ Quả rót ly trà, theo thói quen đẩy qua cho hắn trước, rồi đáp.
"Lúc ta đuổi tới, thấy Nhị hoàng tử mặc đồ đen, lẫn trong đám thích khách tấn công hai người Lục - Bát hoàng tử.
Bát hoàng tử trọng thương, không rõ sống chết. Ta chỉ kịp đến giải vây cho Lục hoàng tử.
Đừng hỏi làm sao mà ta nhận ra được tên Ngạc Duyên (Nhị hoàng tử) đó! Khắp cả hoàng cung Chiêm Du này chỉ có mình hắn nhìn ta với ánh mắt có thù giết cha như vậy thôi!"
Nàng nghỉ một hơi, uống một ngụm nước, rồi nói tiếp.
"Tứ hoàng tử trúng tên độc, e là cũng lành ít dữ nhiều. Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử chỉ bị thương nhẹ. Thất hoàng tử cũng bị thương nặng ở chân.
Thú vị là, Thái tử vậy mà cũng bị thương!
Cả đoàn, chỉ có mình Nhị hoàng tử lành lặn. Ha ha!"
Ngạc Điền nhìn thấy cổ tay Hạ Quả còn chút vết máu, liền rút khăn lau cho nàng.
"Lúc thích khách tấn công Tam hoàng huynh, ta nhìn thấy Thái tử đứng quan sát từ xa. Là khổ nhục kế!
Nhị hoàng huynh ngốc nghếch, bị hắn lừa, hiện tại là đối tượng bị hiềm nghi số một."
Nói đoạn, đưa tay chỉnh lại tóc cho Hạ Quả, rồi dịu dàng cười.
"Ta và nàng sắp xếp một chút, đến thăm Thái tử đại nhân nào!"
Hạ Quả nhìn hắn.
"Ngươi mới vừa ngất xỉu tỉnh dậy liền đi à?"
Ngạc Điền bước vào trong bình phong thay ngoại bào, đáp vọng ra.
"Như vậy mới chứng minh được chúng ta trung lập, đối xử với các huynh đệ bình đẳng như nhau. Chúng ta cứu người của các phe còn lại, chỉ không cứu được người của phe Thái tử, cần ưu tiên thăm hỏi!"
Sự kiện này đánh dấu mở màn cho trận chiến tranh giành ngai vị công khai giữa các hoàng tử.
Thời điểm Tấn công công mang theo thư hồi đáp của Nam Quốc quay về hoàng cung Chiêm Du, cũng vừa đến lễ hội săn bắn mùa thu.
Năm nay, Thái tử và tất cả hoàng tử đều tham gia. Ngũ hoàng tử phi được đặt cách tham gia vào trường săn chăm sóc cho Ngũ hoàng tử.
Hoàng đế Chiêm Du không vào trường săn, đảm nhận vai trò đánh giá kết quả cuối cùng.
Tiếng tù và báo hiệu trận săn bắn bắt đầu vang lên, các hoàng tử liền thúc ngựa tiến vào trường săn.
Hạ Quả và Ngạc Điền tiến vào, bình tĩnh thúc ngựa đi về hướng bìa rừng.
"Ta và nàng tạm tách ra. Ta đi theo hướng Tam hoàng huynh, nàng theo hướng bọn lão Lục.
Cần hỗ trợ liền thổi còi để đối phương biết, tuyệt đối không được khinh suất manh động, nàng nhớ chưa?"
Hạ Quả liền gật đầu. Hai người tách ra thành hai hướng, chia nhau hành động.
Ngạc Điền theo hướng Tam hoàng tử xuất phát, đuổi theo chừng một khắc thời gian, liền nghe tiếng đánh nhau.
Một đám hơn hai mươi tên thích khách đang bao vây Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử. Các hộ vệ đều đã chết.
Ngạc Điền bình tĩnh quét nhìn xung quanh, thấy Thái tử đang đứng quan sát sau đám cây phía đối diện.
Ngạc Điền lùi lại một khoản, hít một hơi sâu, thổi còi.
Sau đó, lấy bình nước, vốc nước lên mặt, lau qua loa, rồi thúc ngựa chạy đến trận chiến.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử hai người đối phó với một đám thích khách, đang dần rơi vào thế hạ phong, chợt thấy một dáng người cao gầy lảo đảo thúc ngựa chạy đến.
"Tam hoàng huynh! Tứ hoàng huynh!"
Tam hoàng tử nhìn thấy Ngũ hoàng tử đang phóng ngựa như bay đến, mặt mũi trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, liền kinh hoàng.
"Ngũ đệ! Đừng qua đây! Mau chạy!"
Nhưng bọn thích khách đã nhìn thấy Ngạc Điền, liền không có ý định buông tha, hướng hắn tấn công.
Ngạc Điền yếu ớt chống đỡ, qua một hồi liền ngã từ trên lưng ngựa xuống, bản thân cũng bị chém hụt vài nhát, quần áo đã rách vài chỗ.
Tứ hoàng tử hét lên.
"Ngũ đệ! Đệ điên rồi sao! Nguy hiểm như vầy đệ đến đây làm gì!"
Ngạc Điền vừa chống trả thích khách, vừa lúng túng đáp.
"Ta không thể thấy các huynh gặp nguy mà không cứu!"
Ba người cùng nhau chiến đấu. Trên người Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đã xuất hiện mấy vết chém, Ngũ hoàng tử yếu bệnh ăn may cũng bị thương vài chỗ nhưng đều không trúng chỗ hiểm.
Qua chừng một khắc, ba người dần bị dồn vào một góc. Mắt thấy một đao sắp bổ tới, Ngạc Điền chưa kịp né, thích khách đã bị một cây gậy đập vào đầu, ngã xuống.
Tên thích khách ngã xuống, Ngạc Điền liền nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Hạ Quả, theo sau là mấy chục hộ vệ của Phủ Ngũ hoàng tử.
Hạ Quả tiến đến nhặt lại gậy, hô lớn.
"Bảo vệ các vị hoàng tử!"
Hạ Quả và toán hộ vệ xuất hiện kịp thời, bọn Ngạc Điền nhanh chóng được giải vây.
Mấy tên thích khách tiến lên đối đầu với Hạ Quả. Nàng nheo mắt nhìn bọn chút, âm trầm.
"Dám động đến tướng công nhà ta, liền để mạng lại đây!"
Hạ Quả sở trường vẫn là xuất chiêu nhanh, mạnh; vừa tham chiến liền hạ ba tên thích khách.
Giao chiến một hồi ngắn, bọn thích khách nhanh chóng nhận ra tình thế không ổn, vội vàng rút lui.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử nhìn Hạ Quả ra tay dứt khoát, mỗi lần xuống tay là gậy đập đầu người, máu tươi văng tung tóe, đổ mồ hôi lạnh.
Nương tử của lão Ngũ quá hung!
Thích khách vừa rút đi, Ngạc Điền liền lảo đảo ngã xuống. Tam hoàng tử đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy hắn.
"Lão Ngũ! Đệ thấy thế nào rồi?"
Hạ Quả bước qua, mở lọ, lấy ra một viên thuốc đút cho Ngạc Điền, chỉ qua một lát liền thấy sắc mặt hắn có chút tươi tỉnh trở lại.
Ngạc Điền vừa tỉnh lại, liền níu lấy Tam hoàng tử.
"Không thấy Nhị hoàng huynh! Chỗ lão Lục không ổn!"
Hạ Quả đưa tay xách hắn đứng dậy, bình thản lên tiếng.
"Chàng đừng vội, lúc nãy trên đường đuổi theo chàng, ta đã gặp lão Lục cũng bị hành thích, đã giúp hắn giải vây rồi.
Các huynh đều bị thương, tình thế của chúng ta đang rất nguy hiểm, cần phải nhanh chóng trở lại doanh trại!"
Mọi người nhìn nhau, gật đầu. Đoàn người nhanh chóng thúc ngựa chạy về hướng doanh trại, không ngờ lại gặp mai phục.
Hai bên cánh, hàng loạt mũi tên được bắn tới. Dễ dàng nhận ra, mục tiêu là Tam hoàng tử.
Hạ Quả và Tứ hoàng tử nhanh chóng tiến qua hai bên phòng thủ. Nàng hét lớn.
"Ngạc Điền! Chàng cùng Tam hoàng huynh chạy trước! Ta và Tứ hoàng huynh yểm trợ!"
Tam hoàng tử kinh ngạc, Ngạc Điền không nói nhiều, dùng kiếm đánh vào mông ngựa của Tam hoàng tử, con ngựa hí lên một tiếng rồi lao về phía trước.
Ngạc Điền chạy theo phía sau yểm trợ, dáng cưỡi ngựa không vững, tùy thời ngã xuống.
Hạ Quả thấy Ngạc Điền đã thoát được, cầm lấy gậy, đẩy mạnh một đầu, một cán kiếm nhô ra, nàng cầm lấy, rút từ trong ống gậy ra một trường kiếm dài gấp rưỡi cây kiếm bình thường.
Nàng một mình tấn công về một phía, chém gãy tất cả các mũi tên bắn tới. Chỉ qua một hồi liền tiếp cận được thích khách, thẳng tay gặt đầu từng tên.
Thất hoàng tử lẫn trong đám thích khách, nhìn Hạ Quả chém người như chém đậu hủ, kinh hoảng.
Mắt thấy kiếm Hạ Quả sắp chém xuống, hắn nhắm mắt, chợt nghe một giọng vang lên.
"Ngũ tẩu! Đao hạ lưu nhân!!!"
Hạ Quả nương theo tiếng nói, thấy Cửu hoàng tử cùng vài thị vệ chật vật chạy đến.
Thất hoàng tử chớp lấy thời cơ, xoay người bỏ chạy.
Hạ Quả liền phóng kiếm theo hắn. Thanh trường kiếm phập một tiếng cắm vào chân Thất hoàng tử. Hắn ngã xuống, không chạy nổi.
Hạ Quả liền thúc ngựa đi tới, định bắt sống người. Giây phút hắn tưởng đại sự không xong, có một thích khách khác xông ra, vung một nắm bột trắng ngăn trở đám Hạ Quả, rồi mang hắn bỏ chạy.
Hạ Quả nhảy khỏi lưng ngựa, nắm lấy Cửu hoàng tử lùi xa.
"Cẩn thận!"
Mấy hộ vệ trúng bột phấn liền thất khiếu chảy máu, đau đớn rên rỉ, ngã xuống.
Cửu hoàng tử nhìn cảnh này, cả người đổ mồ hôi lạnh, run lên từng đợt.
Hạ Quả vỗ vỗ vai hắn.
"Có ta ở đây, không sao đâu!
Về doanh trại thôi! Càng ở lại lâu càng nguy hiểm!"
Cửu hoàng tử nhìn vị hoàng tẩu này, thất thần.
Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp nói chuyện với nàng. Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với nàng ở yến tiệc hôm đó, có thể ngắn gọn là, vẻ ngoài đáng yêu nhưng tính cách có chút kiêu căng ngang ngược, kiểu nữ nhân mà hắn không thích nhất.
Không ngờ, trong lúc hung hiểm, nàng lại bảo vệ hắn. Trong khi nhìn qua, nàng cũng chỉ là một cô nương xấp xỉ tuổi hắn.
Hắn gật gật đầu với nàng, tiếp tục lên ngựa cùng nàng chạy về doanh trại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nửa canh giờ sau, Thái tử và tất cả hoàng tử đều trở lại trại. Tất cả mọi người đều báo gặp thích khách, thương tích đầy người.
Ngạc Điền thấy Hạ Quả dẫn Cửu hoàng tử chạy về, liền yên tâm ngất xỉu.
Hoàng đế nghe tin tất cả con trai mình đều gặp thích khách lúc đang vui vẻ cùng Huệ phi và Ngọc Chiêu dung, cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng phân phó thái y chữa trị, và cho tạm dừng hội săn bắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngạc Điền thấy Hạ Quả trở lại, liền tiến lên đỡ lấy nàng.
"Nàng không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Hạ Quả cùng hắn ngồi xuống, lắc đầu.
"Ta không sao. Tình huống hôm nay thật loạn a!
Không ngờ phe Hoàng hậu liều lĩnh như vậy, tấn công cùng lúc cả hai bên!"
Ngạc Điền nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần, thấy nàng thật sự không sao mới thở phào một hơi.
"Không sao là tốt rồi!
Ta cũng không ngờ, Bạch Hoàng hậu lại quyết tâm như vậy. Phía Lục đệ thế nào?"
Hạ Quả rót ly trà, theo thói quen đẩy qua cho hắn trước, rồi đáp.
"Lúc ta đuổi tới, thấy Nhị hoàng tử mặc đồ đen, lẫn trong đám thích khách tấn công hai người Lục - Bát hoàng tử.
Bát hoàng tử trọng thương, không rõ sống chết. Ta chỉ kịp đến giải vây cho Lục hoàng tử.
Đừng hỏi làm sao mà ta nhận ra được tên Ngạc Duyên (Nhị hoàng tử) đó! Khắp cả hoàng cung Chiêm Du này chỉ có mình hắn nhìn ta với ánh mắt có thù giết cha như vậy thôi!"
Nàng nghỉ một hơi, uống một ngụm nước, rồi nói tiếp.
"Tứ hoàng tử trúng tên độc, e là cũng lành ít dữ nhiều. Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử chỉ bị thương nhẹ. Thất hoàng tử cũng bị thương nặng ở chân.
Thú vị là, Thái tử vậy mà cũng bị thương!
Cả đoàn, chỉ có mình Nhị hoàng tử lành lặn. Ha ha!"
Ngạc Điền nhìn thấy cổ tay Hạ Quả còn chút vết máu, liền rút khăn lau cho nàng.
"Lúc thích khách tấn công Tam hoàng huynh, ta nhìn thấy Thái tử đứng quan sát từ xa. Là khổ nhục kế!
Nhị hoàng huynh ngốc nghếch, bị hắn lừa, hiện tại là đối tượng bị hiềm nghi số một."
Nói đoạn, đưa tay chỉnh lại tóc cho Hạ Quả, rồi dịu dàng cười.
"Ta và nàng sắp xếp một chút, đến thăm Thái tử đại nhân nào!"
Hạ Quả nhìn hắn.
"Ngươi mới vừa ngất xỉu tỉnh dậy liền đi à?"
Ngạc Điền bước vào trong bình phong thay ngoại bào, đáp vọng ra.
"Như vậy mới chứng minh được chúng ta trung lập, đối xử với các huynh đệ bình đẳng như nhau. Chúng ta cứu người của các phe còn lại, chỉ không cứu được người của phe Thái tử, cần ưu tiên thăm hỏi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.