Chương 99: Nội chiến Chiêm Du - 7 - Kết thúc
Hỷ Viên Cô Nương
20/12/2023
Hạ Quả cố tình để cho thân tín của Bạch Hiển dẫn mình đến gian phòng đang giam lỏng Lục hoàng tử.
Nàng đẩy cửa bước vào, cũng để cho thân tín của Bạch Hiển vào theo, rồi ra hiệu cho A An cùng đám binh sĩ canh giữ bên ngoài.
Lục hoàng tử thấy người đến là Hạ Quả, vui mừng ra mặt.
"Ngũ hoàng tẩu!
Sao tẩu đến được đây! Mà khoan! Tẩu mau giúp ta! Bạch hoàng hậu mưu đồ giết phụ hoàng, giá họa cho Tề mẫu phi và ta..."
Chưa dứt lời, liền mở lớn mắt, kêu lớn.
"Hoàng tẩu, cẩn thận!"
Thân tín của Bạch Hiển thừa cơ đánh lén, âm mưu một đao đâm chết Hạ Quả.
Hạ Quả đã có chuẩn bị từ trước, lách người qua một bên, đồng thời đẩy Lục hoàng tử ra nhận trọn một đao chí mạng.
Lục hoàng tử trợn trừng, lắp bắp vài tiếng rồi tắt thở, chết không nhắm mắt.
Tên thân tín còn đang bàng hoàng trước mọi chuyện đang diễn ra, liền nghe tiếng Hạ Quả hô lớn.
"Người đâu! Hộ giá!"
Hạ Quả vừa dứt lời, A An dẫn theo toàn bộ binh lính xông vào, tận mắt chứng kiến thân tín của Bạch Thị lang cầm đao đâm vào người Lục hoàng tử.
Hạ Quả thấy nhân chứng đã có, liền xuất chiêu đánh tới thân tín của Bạch Thị lang. Hắn hoảng loạng chống trả, qua hai chiêu liền trúng gậy của Hạ Quả, tắt thở.
Lúc này ở bên ngoài, Lại bộ Thượng thư cũng đã kịp đến hỗ trợ.
Bạch Hiển và Lại bộ Thượng thư đuổi đến, chỉ thấy thân tín của Bạch Thị lang ngã xuống, Hạ Quả cầm lấy Kim bài, dõng dạc.
"Bạch Thị lang âm mưu hành thích hoàng tộc, giết chết Lục hoàng tử, lập tức bắt giữ, chờ xử tội!"
Lại bộ Thượng thư nhìn Kim bài, lại nhìn xác Lục hoàng tử còn cắm đao, mà vỏ đao còn nằm trong tay thân tín của Bạch Hiển, thì lập tức có suy đoán, liền ra nghe lệnh bắt người.
Hạ Quả giao lại nơi này cho Thượng thư, một lần nữa lên ngựa, cùng với binh sĩ một đoàn tiến vào hoàng cung.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thái Tử đích thân đến Trường Xuân cung, mỹ danh thăm hỏi Khánh Hoàng quý phi.
Vừa vào trong điện, hắn lệnh cho tất cả cung nhân lui ra ngoài.
Xem nào... Khánh Hoàng Quý phi, Hiền phi, Ngạc Điền, Tam hoàng tử phi, đại hoàng tôn Ngạc Chấn Đông, tứ hoàng nữ Ngạc Thiên Mỹ,... gia quyến của lão Tam đều ở đây!
Thật là một cơ hội tốt để diệt cỏ tận gốc!
Hắn nhìn thẳng vào Khánh Hoàng Quý phi và Ngạc Điền, cười nhạt.
"Khánh mẫu phi, Ngũ hoàng đệ, mọi người thấy trong người thế nào rồi?"
Khánh Hoàng Quý phi cũng cười, đáp lại hắn.
"Bọn ta cho dù có khó chịu thế nào, thì cũng không thể sánh bằng sự đau đớn khổ sở của Thất hoàng tử, đúng không, Thái tử điện hạ?"
Thái tử liền thu lại nụ cười.
"Khánh Hoàng quý phi!
Bà đừng đắc ý nữa! Khánh gia sắp tới ngày tàn rồi!
Ngũ đệ, thật xin lỗi đệ, Ngũ đệ muội lần này xuất cung, là không thể trở về được đâu.
Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử, một người nhân lúc biên cương rối loạn, hành thích nguyên soái, mưu đồ cướp công; một người nhân lúc cung biến, giết hết huynh đệ ở kinh thành, cùng nhau âm mưu soán vị.
Thái tử và Bạch tướng quân, sớm phát hiện ra Khánh gia có mưu đồ bất chính, ra tay bình định.
Mạnh gia phát hiện Ngũ hoàng tử phi bị Cửu hoàng tử giết, Ngũ hoàng tử không được tiếp thuốc kịp thời, bạo bệnh bỏ mình, trở thành cừu địch của Khánh gia.
Tề Quý phi và Lục hoàng tử hành thích hoàng đế, phạm vào tử tội, cho dù Sĩ Đạt có muốn can thiệp, cũng muộn rồi.
Cuối cùng, thiên hạ này, sẽ danh chính ngôn thuận về tay Trẫm!
Khánh Hoàng quý phi! Ngũ đệ! Hai người thấy kịch bản này thế nào?"
Ngạc Điền bình tĩnh đón ánh mắt của Thái tử, mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Thì ra tất cả kịch bản là như vậy!
Khánh Hoàng quý phi bùng nổ cơn giận.
"Ngạc Chuẩn! Dã tâm của ngươi thật lớn!
Ngươi vì ngôi vị hoàng đế, không tiếc tàn sát huynh đệ! Ngươi còn có lương tâm hay không?"
Thái tử cười lớn.
"Tự cổ chí kim, lịch sử là do người thắng viết!
Kẻ chiến thắng mới có tư cách cười sau cùng!
Buồn cười! Người nhà đế vương thì làm gì có tình thân!"
Hắn ngừng cười, ánh mắt liền trở lên ngoan độc, gọi ám vệ.
"Giết hết cho ta!"
Ngạc Điền, Hiền phi và Đại hoàng tôn cầm kiếm bước lên.
Ngạc Điền nghiêm giọng.
"Ngạc Chuẩn! Ngươi đừng vui mừng quá sớm! Bàn tính của ngươi, chưa chắc đã thành đâu!"
Hai bên lao vào đánh nhau.
Thái tử không ngờ, võ công của Ngạc Điền không hề kém, hơn nữa chiến đấu lâu như vậy, hắn lại chẳng có vẻ gì là mệt mỏi.
Thái tử cầm kiếm xông lên, nghiến răng.
"Ngạc Điền! Ngươi vậy mà không hề có bệnh!
Giỏi cho ngươi, có đủ kiên nhẫn giấu giếm đến hôm nay! Thật là làm cho ta kinh ngạc!"
Ngạc Điền không trả lời, chỉ lạnh lùng chống trả.
Mắt thấy một đao chém xuống hoàng tôn, Ngạc Điền lách người qua, chắn cho hoàng tôn một đao. Vết đao không sâu, nhưng chém một đường dài từ bả vai đến eo Ngạc Điền, máu nhuộm đỏ y phục.
Hiền phi nhân cơ hội, tấn công về phía Thái tử, không may bị ám vệ ngăn cản, trúng chiêu, bỏ mình.
Ngạc Điền một mình bị ám vệ bao vây, lại trọng thương, không thoát ra được.
Khánh Hoàng Quý phi cùng gia quyến của Tam hoàng tử đã bị ám vệ khống chế từ lâu.
Thái tử đắc ý, giơ cao thanh đao, chém xuống hoàng tôn.
Khánh Hoàng Quý phi mở lớn hai mắt, Ngạc Điền bất chấp tất cả xông đến.
Liền tại lúc này, cửa cung bật mở, binh lính ùa vào.
Khánh lão Thái quân và Mạnh lão Thái gia chống quải trượng bước vào. Khánh Nhị gia từ sau bước ra, tay cầm kiếm vàng giơ cao, hô lớn.
"Thượng phương bảo kiếm của Tiên đế ở đây! Tất cả quỳ xuống!"
Thái tử dừng động tác, nhưng cũng không hề tỏ vẻ sợ sệt.
"Hai nhà Khánh gia và Mạnh gia các ngươi dẫn binh tấn công hoàng cung, ý đồ tạo phản, có đúng không?"
Ngạc Điền được Mạnh Nhị gia đỡ đứng dậy, quệt máu trên miệng.
"Ngạc Chuẩn! Ta đã nói ngươi đừng vội đắc ý!"
Thái tử không hề nao núng, hô lớn.
"Binh sĩ nghe lệnh!
Khánh gia và Mạnh gia tự ý xông vào cung, mưu đồ giết Thái tử, soán vị!
Bắt lấy hết bọn chúng cho ta!"
Khánh Nhị gia liền giơ kiếm.
"Thượng phương bảo kiếm ở đây! Kẻ nào dám động thủ!"
Cấm vệ quân còn đang chần chừ, không biết nghe bên nào, liền nghe một giọng nói đầy phẫn nộ từ sau bình phong cất lên.
"Thái tử điện hạ!
Ngươi dám ra tay với nguyên lão tam triều!
Vật ngự ban của Tiên đế ngươi cũng không để vào trong mắt!
Ngươi thật sự là làm cho bọn ta phải mở rộng tầm mắt!"
Người vừa lên tiếng, dẫn đầu bước ra là Từ thái y đứng đầu thái y viện. Theo phía sau lưng ông còn có năm vị thái y khác.
Từ Thái y thỉnh an hai vị lão Thái gia, sau đó cung kính nói với Ngạc Điền.
"Ngũ hoàng tử.
Những lời lúc nãy của Thái tử, bọn ta đã nghe không sót chữ nào.
Xin người đừng lo lắng!
Toàn thể Thái y viện của bọn ta, ngày hôm nay, chỉ cần một người còn sống, liền nguyện trở thành nhân chứng cho mưu kế ác độc của Thái tử!"
Cấm vệ quân nhìn tình hình trước mắt, liền rút kiếm chĩa về phe Thái tử.
Thái tử đứng giữa điện, bất động.
Qua một lúc, hai vai hắn run lên. Hắn vậy mà cười, cười đến âm trầm quỷ dị.
Hắn cười đến chảy nước mắt, ra hiệu cho trợ thủ phóng đến cửa sổ, bắn pháo hiệu.
Hắn đưa tay lau nước mắt, cố gắng kiềm chế nụ cười, lớn giọng.
"Giết! Giết hết cho ta!
Tuyệt đối không được để bất kỳ kẻ nào sống sót rời khỏi đây!"
Vừa dứt lời, hàng chục ám vệ khác xuất hiện, bao vây Trường Xuân Cung.
Thái tử còn đang đắc ý, thì nghe bên ngoài cửa cung một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Ngạc Chuẩn!
Hoàng cung đã bị bao vây! Còn không mau buông tay chịu trói!"
Hắn còn chưa kịp hoàng hồn, đã nghe một giọng nói non nớt hét lên.
"Cứu con! Phụ thân! Cứu con!!!"
Ngạc Chuẩn vừa nghe giọng hét, liền trừng lớn hai mắt, lao ra cửa cung.
Ngoài sân, Thái tử phi, cùng các con của hắn bị bắt trói, quỳ dưới đất.
Sau lưng là Hoàng hậu, Bạch Thái sư, Bạch Thị lang, Bạch Thiên An đã bị bắt trói.
Phía sau là Lễ bộ Thượng thư, Lại bộ thượng thư, cùng các quan viên ở phe trung lập.
Hạ Quả sắc mặt lạnh lùng, kề kiếm vào cổ con trai cả của hắn, trên cổ đứa nhỏ đã xuất hiện vết máu.
Ngạc Chuẩn quát lớn.
"Yến Hạ Quả! Thả Nhị hoàng tôn ra!"
Hạ Quả không hề dao động, cúi người càng ấn chặt Nhị hoàng tôn xuống. Đứa nhỏ càng vùng vẫy, vết thương ở cổ càng chảy nhiều máu.
"Yến Hạ Quả!!! Ngươi dừng tay!!!"
Hạ Quả lúc này mới bình thản lên tiếng.
"Bảo quân của ngươi buông kiếm đầu hàng đi! Đừng chống trả vô ích nữa!
Ngạc Chuẩn! Kế hoạch của ngươi và Bạch Thái sư, triệt để thất bại rồi.
Buông tay chịu trói đi!"
Thái tử xiết chặt kiếm trong tay, nhìn thấy Đại hoàng tôn được Ngạc Điền cẩn thận che chở phía sau, lại nhìn thấy con trai mình bị Hạ Quả nắm trong tay.
Yến Hạ Quả, ả ta không phải Ngạc Điền, không có bất kỳ lòng trắc ẩn nào đối với Ngạc gia.
Hạ Quả lần nữa lên tiếng.
"Ta có Kim bài miễn tử của Mạnh gia, giết Nhị hoàng tôn, cũng không bị xử tội chết, nên ta không ngại nhuốm máu đâu!
Ta đếm đến ba!"
Ngạc Chuẩn nhắm mắt, vứt kiếm.
Cấm vệ quân lúc này mới xông lên trấn áp phản quân, bắt trói Thái tử.
Cung biến chấm dứt.
Nàng đẩy cửa bước vào, cũng để cho thân tín của Bạch Hiển vào theo, rồi ra hiệu cho A An cùng đám binh sĩ canh giữ bên ngoài.
Lục hoàng tử thấy người đến là Hạ Quả, vui mừng ra mặt.
"Ngũ hoàng tẩu!
Sao tẩu đến được đây! Mà khoan! Tẩu mau giúp ta! Bạch hoàng hậu mưu đồ giết phụ hoàng, giá họa cho Tề mẫu phi và ta..."
Chưa dứt lời, liền mở lớn mắt, kêu lớn.
"Hoàng tẩu, cẩn thận!"
Thân tín của Bạch Hiển thừa cơ đánh lén, âm mưu một đao đâm chết Hạ Quả.
Hạ Quả đã có chuẩn bị từ trước, lách người qua một bên, đồng thời đẩy Lục hoàng tử ra nhận trọn một đao chí mạng.
Lục hoàng tử trợn trừng, lắp bắp vài tiếng rồi tắt thở, chết không nhắm mắt.
Tên thân tín còn đang bàng hoàng trước mọi chuyện đang diễn ra, liền nghe tiếng Hạ Quả hô lớn.
"Người đâu! Hộ giá!"
Hạ Quả vừa dứt lời, A An dẫn theo toàn bộ binh lính xông vào, tận mắt chứng kiến thân tín của Bạch Thị lang cầm đao đâm vào người Lục hoàng tử.
Hạ Quả thấy nhân chứng đã có, liền xuất chiêu đánh tới thân tín của Bạch Thị lang. Hắn hoảng loạng chống trả, qua hai chiêu liền trúng gậy của Hạ Quả, tắt thở.
Lúc này ở bên ngoài, Lại bộ Thượng thư cũng đã kịp đến hỗ trợ.
Bạch Hiển và Lại bộ Thượng thư đuổi đến, chỉ thấy thân tín của Bạch Thị lang ngã xuống, Hạ Quả cầm lấy Kim bài, dõng dạc.
"Bạch Thị lang âm mưu hành thích hoàng tộc, giết chết Lục hoàng tử, lập tức bắt giữ, chờ xử tội!"
Lại bộ Thượng thư nhìn Kim bài, lại nhìn xác Lục hoàng tử còn cắm đao, mà vỏ đao còn nằm trong tay thân tín của Bạch Hiển, thì lập tức có suy đoán, liền ra nghe lệnh bắt người.
Hạ Quả giao lại nơi này cho Thượng thư, một lần nữa lên ngựa, cùng với binh sĩ một đoàn tiến vào hoàng cung.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thái Tử đích thân đến Trường Xuân cung, mỹ danh thăm hỏi Khánh Hoàng quý phi.
Vừa vào trong điện, hắn lệnh cho tất cả cung nhân lui ra ngoài.
Xem nào... Khánh Hoàng Quý phi, Hiền phi, Ngạc Điền, Tam hoàng tử phi, đại hoàng tôn Ngạc Chấn Đông, tứ hoàng nữ Ngạc Thiên Mỹ,... gia quyến của lão Tam đều ở đây!
Thật là một cơ hội tốt để diệt cỏ tận gốc!
Hắn nhìn thẳng vào Khánh Hoàng Quý phi và Ngạc Điền, cười nhạt.
"Khánh mẫu phi, Ngũ hoàng đệ, mọi người thấy trong người thế nào rồi?"
Khánh Hoàng Quý phi cũng cười, đáp lại hắn.
"Bọn ta cho dù có khó chịu thế nào, thì cũng không thể sánh bằng sự đau đớn khổ sở của Thất hoàng tử, đúng không, Thái tử điện hạ?"
Thái tử liền thu lại nụ cười.
"Khánh Hoàng quý phi!
Bà đừng đắc ý nữa! Khánh gia sắp tới ngày tàn rồi!
Ngũ đệ, thật xin lỗi đệ, Ngũ đệ muội lần này xuất cung, là không thể trở về được đâu.
Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử, một người nhân lúc biên cương rối loạn, hành thích nguyên soái, mưu đồ cướp công; một người nhân lúc cung biến, giết hết huynh đệ ở kinh thành, cùng nhau âm mưu soán vị.
Thái tử và Bạch tướng quân, sớm phát hiện ra Khánh gia có mưu đồ bất chính, ra tay bình định.
Mạnh gia phát hiện Ngũ hoàng tử phi bị Cửu hoàng tử giết, Ngũ hoàng tử không được tiếp thuốc kịp thời, bạo bệnh bỏ mình, trở thành cừu địch của Khánh gia.
Tề Quý phi và Lục hoàng tử hành thích hoàng đế, phạm vào tử tội, cho dù Sĩ Đạt có muốn can thiệp, cũng muộn rồi.
Cuối cùng, thiên hạ này, sẽ danh chính ngôn thuận về tay Trẫm!
Khánh Hoàng quý phi! Ngũ đệ! Hai người thấy kịch bản này thế nào?"
Ngạc Điền bình tĩnh đón ánh mắt của Thái tử, mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Thì ra tất cả kịch bản là như vậy!
Khánh Hoàng quý phi bùng nổ cơn giận.
"Ngạc Chuẩn! Dã tâm của ngươi thật lớn!
Ngươi vì ngôi vị hoàng đế, không tiếc tàn sát huynh đệ! Ngươi còn có lương tâm hay không?"
Thái tử cười lớn.
"Tự cổ chí kim, lịch sử là do người thắng viết!
Kẻ chiến thắng mới có tư cách cười sau cùng!
Buồn cười! Người nhà đế vương thì làm gì có tình thân!"
Hắn ngừng cười, ánh mắt liền trở lên ngoan độc, gọi ám vệ.
"Giết hết cho ta!"
Ngạc Điền, Hiền phi và Đại hoàng tôn cầm kiếm bước lên.
Ngạc Điền nghiêm giọng.
"Ngạc Chuẩn! Ngươi đừng vui mừng quá sớm! Bàn tính của ngươi, chưa chắc đã thành đâu!"
Hai bên lao vào đánh nhau.
Thái tử không ngờ, võ công của Ngạc Điền không hề kém, hơn nữa chiến đấu lâu như vậy, hắn lại chẳng có vẻ gì là mệt mỏi.
Thái tử cầm kiếm xông lên, nghiến răng.
"Ngạc Điền! Ngươi vậy mà không hề có bệnh!
Giỏi cho ngươi, có đủ kiên nhẫn giấu giếm đến hôm nay! Thật là làm cho ta kinh ngạc!"
Ngạc Điền không trả lời, chỉ lạnh lùng chống trả.
Mắt thấy một đao chém xuống hoàng tôn, Ngạc Điền lách người qua, chắn cho hoàng tôn một đao. Vết đao không sâu, nhưng chém một đường dài từ bả vai đến eo Ngạc Điền, máu nhuộm đỏ y phục.
Hiền phi nhân cơ hội, tấn công về phía Thái tử, không may bị ám vệ ngăn cản, trúng chiêu, bỏ mình.
Ngạc Điền một mình bị ám vệ bao vây, lại trọng thương, không thoát ra được.
Khánh Hoàng Quý phi cùng gia quyến của Tam hoàng tử đã bị ám vệ khống chế từ lâu.
Thái tử đắc ý, giơ cao thanh đao, chém xuống hoàng tôn.
Khánh Hoàng Quý phi mở lớn hai mắt, Ngạc Điền bất chấp tất cả xông đến.
Liền tại lúc này, cửa cung bật mở, binh lính ùa vào.
Khánh lão Thái quân và Mạnh lão Thái gia chống quải trượng bước vào. Khánh Nhị gia từ sau bước ra, tay cầm kiếm vàng giơ cao, hô lớn.
"Thượng phương bảo kiếm của Tiên đế ở đây! Tất cả quỳ xuống!"
Thái tử dừng động tác, nhưng cũng không hề tỏ vẻ sợ sệt.
"Hai nhà Khánh gia và Mạnh gia các ngươi dẫn binh tấn công hoàng cung, ý đồ tạo phản, có đúng không?"
Ngạc Điền được Mạnh Nhị gia đỡ đứng dậy, quệt máu trên miệng.
"Ngạc Chuẩn! Ta đã nói ngươi đừng vội đắc ý!"
Thái tử không hề nao núng, hô lớn.
"Binh sĩ nghe lệnh!
Khánh gia và Mạnh gia tự ý xông vào cung, mưu đồ giết Thái tử, soán vị!
Bắt lấy hết bọn chúng cho ta!"
Khánh Nhị gia liền giơ kiếm.
"Thượng phương bảo kiếm ở đây! Kẻ nào dám động thủ!"
Cấm vệ quân còn đang chần chừ, không biết nghe bên nào, liền nghe một giọng nói đầy phẫn nộ từ sau bình phong cất lên.
"Thái tử điện hạ!
Ngươi dám ra tay với nguyên lão tam triều!
Vật ngự ban của Tiên đế ngươi cũng không để vào trong mắt!
Ngươi thật sự là làm cho bọn ta phải mở rộng tầm mắt!"
Người vừa lên tiếng, dẫn đầu bước ra là Từ thái y đứng đầu thái y viện. Theo phía sau lưng ông còn có năm vị thái y khác.
Từ Thái y thỉnh an hai vị lão Thái gia, sau đó cung kính nói với Ngạc Điền.
"Ngũ hoàng tử.
Những lời lúc nãy của Thái tử, bọn ta đã nghe không sót chữ nào.
Xin người đừng lo lắng!
Toàn thể Thái y viện của bọn ta, ngày hôm nay, chỉ cần một người còn sống, liền nguyện trở thành nhân chứng cho mưu kế ác độc của Thái tử!"
Cấm vệ quân nhìn tình hình trước mắt, liền rút kiếm chĩa về phe Thái tử.
Thái tử đứng giữa điện, bất động.
Qua một lúc, hai vai hắn run lên. Hắn vậy mà cười, cười đến âm trầm quỷ dị.
Hắn cười đến chảy nước mắt, ra hiệu cho trợ thủ phóng đến cửa sổ, bắn pháo hiệu.
Hắn đưa tay lau nước mắt, cố gắng kiềm chế nụ cười, lớn giọng.
"Giết! Giết hết cho ta!
Tuyệt đối không được để bất kỳ kẻ nào sống sót rời khỏi đây!"
Vừa dứt lời, hàng chục ám vệ khác xuất hiện, bao vây Trường Xuân Cung.
Thái tử còn đang đắc ý, thì nghe bên ngoài cửa cung một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Ngạc Chuẩn!
Hoàng cung đã bị bao vây! Còn không mau buông tay chịu trói!"
Hắn còn chưa kịp hoàng hồn, đã nghe một giọng nói non nớt hét lên.
"Cứu con! Phụ thân! Cứu con!!!"
Ngạc Chuẩn vừa nghe giọng hét, liền trừng lớn hai mắt, lao ra cửa cung.
Ngoài sân, Thái tử phi, cùng các con của hắn bị bắt trói, quỳ dưới đất.
Sau lưng là Hoàng hậu, Bạch Thái sư, Bạch Thị lang, Bạch Thiên An đã bị bắt trói.
Phía sau là Lễ bộ Thượng thư, Lại bộ thượng thư, cùng các quan viên ở phe trung lập.
Hạ Quả sắc mặt lạnh lùng, kề kiếm vào cổ con trai cả của hắn, trên cổ đứa nhỏ đã xuất hiện vết máu.
Ngạc Chuẩn quát lớn.
"Yến Hạ Quả! Thả Nhị hoàng tôn ra!"
Hạ Quả không hề dao động, cúi người càng ấn chặt Nhị hoàng tôn xuống. Đứa nhỏ càng vùng vẫy, vết thương ở cổ càng chảy nhiều máu.
"Yến Hạ Quả!!! Ngươi dừng tay!!!"
Hạ Quả lúc này mới bình thản lên tiếng.
"Bảo quân của ngươi buông kiếm đầu hàng đi! Đừng chống trả vô ích nữa!
Ngạc Chuẩn! Kế hoạch của ngươi và Bạch Thái sư, triệt để thất bại rồi.
Buông tay chịu trói đi!"
Thái tử xiết chặt kiếm trong tay, nhìn thấy Đại hoàng tôn được Ngạc Điền cẩn thận che chở phía sau, lại nhìn thấy con trai mình bị Hạ Quả nắm trong tay.
Yến Hạ Quả, ả ta không phải Ngạc Điền, không có bất kỳ lòng trắc ẩn nào đối với Ngạc gia.
Hạ Quả lần nữa lên tiếng.
"Ta có Kim bài miễn tử của Mạnh gia, giết Nhị hoàng tôn, cũng không bị xử tội chết, nên ta không ngại nhuốm máu đâu!
Ta đếm đến ba!"
Ngạc Chuẩn nhắm mắt, vứt kiếm.
Cấm vệ quân lúc này mới xông lên trấn áp phản quân, bắt trói Thái tử.
Cung biến chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.