Mình Cưới Nhau Đi

Chương 4

Giảo Xuân Bính

30/08/2022

Trác Dụ nghi ngờ kiếp trước chắc chắn mình đã nợ mạng của tên ngốc Tạ Hựu Địch này, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị chòm sao bóp nghẹn họng.

“Ăn xong rồi.” Khương Uyển Phồn đặt chén xuống, liếc nhìn đồng hồ.

“Em cũng ăn xong rồi.” Lữ Lữ cười híp mắt nói.

Tạ Hựu Địch cầm điện thoại lên: “Được, tôi đi thanh toán.”

Chủ đề cứ thế bị bỏ qua một cách tự nhiên.

Trác Dụ quay đầu theo bản năng, phát hiện Khương Uyển Phồn cũng đang nhìn mình. Ánh mắt chỉ giao nhau một tích tắc rồi cô thản nhiên rời mắt đi.

Cứ luôn cảm thấy cô đang giải vây giúp mình.

Nghĩ thế, ừm, hình như hiểu lầm lại lớn hơn rồi.

Tạ Hựu Địch thanh toán xong quay lại, chỉ chỉ xe của Trác Dụ: “Ngồi xe cậu nhé.”

“Cậu không lái xe à?”

“Tôi tưởng hôm nay sẽ uống rượu.” Tạ Hựu Địch cười nói, không hề có cảm giác tội lỗi.

Trác Dụ cau mày: “Sớm muộn cũng có ngày cậu ngâm mình trong vò rượu.” Sau đó khi nhìn về phía Khương Uyển Phồn, hàng may đang cau chặt lập tức giãn ra: “Hai người đậu xe ở đâu?”

Khương Uyển Phồn vuốt tóc bên má: “Bọn tôi bắt xe.” Tầm mắt cô đã hướng về bên lề đường, chân cũng sắp bước về phía đó. Trác Dụ nhích sang bên cạnh một tí chắn tầm mắt cô, thuận lý thành chương nói: “Tôi đưa cô… Hai người về.”

Tạ Hựu Địch bá vai Trác Dụ vừa đi về trước vừa nói một đống chuyện, đi mấy bước thì quay đầu bảo: “Lên xe thôi.”

Hai người đã lên tiếng mời, từ chối nữa thì có vẻ không biết điều chút nào.

Thế là Tạ Hựu Địch ngồi ghế phụ, còn hai cô gái ngồi hàng sau.

Tạ Hựu Địch nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Tôi nhớ cô biết lái xe mà, chiếc A4 trắng là của cô đúng không, hay đậu bên trái cửa tiệm.”

Lữ Lữ ló đầu tới: “Của chị ấy đó nhưng buổi tối chị Uyển Phồn không lái xe, không lái được.”

“Hả?” Tạ Hựu Địch: “Tại sao vậy?”

Trác Dụ cũng đạp nhẹ phanh, thả chậm tốc độ lại. Sau đó nghe thấy Lữ Lữ nói: “Chị Uyển Phồn mắc chứng quáng gà.”

Thật ra nó không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống bình thường nhưng về đêm tầm nhìn sẽ không tốt lắm, thời điểm không có ánh sáng thì cô hoàn toàn không thấy rõ gì luôn. Từ “Giản Yên” đến căn hộ của cô chỉ khoảng ba cây số, đường chính cũng thẳng tắp, có đèn đường sáng sủa. Nhưng trước nay Khương Uyển Phồn không bao giờ lái xe vào buổi tối, cô không đánh cược cái vạn nhất này.

Tạ Hựu Địch kinh ngạc, há miệng, cằm động đấy theo quy luật.

Khương Uyển Phồn cười cười: “Anh ăn chưa no à? Hay là quay lại ăn thêm nhé?”

Vẻ mặt Tạ Hựu Địch cứng đờ: “Chuyện này bao lâu rồi?”

“Từ khi sinh ra đã có rồi, không đáng ngại, buổi tối chú ý chút là được.”

Bầu không khí đột nhiên nặng nề hơn, tưởng chừng như cô mắc bệnh hiểm nghèo ấy. Tất nhiên Khương Uyển Phồn cũng không muốn nói nhiều về chủ đề này, vì vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tốc độ lái xe hình như chậm hơn vừa nãy rất nhiều.

Khương Uyển Phồn chuyển tầm mắt về phía ghế lái, nhìn chằm chằm gáy Trác Dụ.

Khu phố này là trung tâm thương mại của thành phố, các tòa cao ốc chọc trời, dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, ánh đèn neon trên phố phương hệt như từng vầng sáng ngũ sắc sà xuống đan xen vào nhau tạo cảm giác mờ mờ ảo ảo trước mắt. Mãi đến khi xe dừng lại chờ đèn đỏ, Tạ Hựu Địch hạ cửa sổ xe xuống: “Đây không phải là người công ty cậu muốn hợp tác à?”

Màn hình quảng cáo lớn hai bên trung tâm thương mại hệt như một hộp kho báu phát sáng, ở vị trí trung tâm là một người đàn ông với góc nghiêng nổi bật, hai tông màu đen và xám phối hợp ở mức độ cao, ánh sáng từ từ thay đổi tạo nên bầu không khí.

“Tên gì nhỉ?” Tạ Hựu Địch hỏi.

“Yến Tu Thành.” Trác Dụ bình thản nói.

“À, đúng rồi. Là nhà thiết kế đó.” Tạ Hựu Địch vốn có ấn tượng về người này, cũng có liên quan đến mẹ anh ấy. Bà Manh Manh rất thích mua sắm, dạo trước bà mới đặt hết toàn bộ quần áo bốn quý của một thương hiệu nọ. Tạ Hựu Địch có xem đống đồ ấy mấy lần, tất cả đều có yếu tố khác lạ đem đến cảm giác vô cùng đặc biệt. Mẹ anh ấy còn khen ngợi nhà thiết kế này không ngừng làm cho anh ấy cũng nhớ được cả tên đối phương.

“Đúng rồi, chắc cô biết người này ha?” Tạ Hựu Địch xoay người: “Chín bỏ làm mười cũng là người cùng ngành, tấm này chụp cũng ra gì phết, hai người từng gặp chưa? Có khác biệt lớn không?”

Không ai đáp lại, yên lặng như tờ.

Giống như một giây trước vẫn đang uống sữa hương dừa thơm ngon thì ngụm tiếp theo lại là vị ớt cay xè, hương vị thay đổi trong nháy mắt.



Ánh mắt Trác Dụ liếc vào kính chiếu hậu.

Khương Uyển Phồn vẫn giữ tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi vào từ cửa sổ ghế  phụ làm vài sợi tóc rũ xuống che đi nửa khuôn mặt cô, che giấu cảm xúc nhàn nhạt trong đôi mắt cô. Tuy không thể thấy rõ nhưng gió thổi quanh người cô cảm tưởng như hạ nhiệt hẳn.

Lữ Lữ toan nói gì đó nhưng sau khi liếc mắt nhìn Khương Uyển Phồn, ý định nói chuyện bị bóp nát chỉ còn lại ánh mắt có phần bất bình.

Tiểu khu nơi Khương Uyển Phồn ở tọa lại tại Bốn Mùa Genting, Lữ Lữ là hàng xóm lầu trên lầu dưới với cô. Trác Dụ tưởng chỉ là thuê ở, Tạ Hựu Địch cười trêu: “Mua đấy, đừng thấy người ta trẻ trung mà lầm, có bản lĩnh lắm.”

Trác Dụ dừng xe ven đường, đưa một điếu thuốc cho anh ấy rồi hạ cửa sổ xe xuống: “Gia đình cô ấy cũng làm trong ngành này à?”

“Đúng vậy, thế gia.” Tạ Hựu Địch nói: “Ba cô ấy hình như là nhà sưu tầm, có một số bộ sưu tập vô giá, chỉ với cái đó thôi là phát tài rồi.”

Trác Dụ quay đầu qua: “Ba mẹ đều ở đây sao?”

“Không phải,” Tạ Hựu Địch đưa bật lửa, Trác Dụ hạ thấp cằm, ngọn lửa đỏ xanh mềm mại phực lên châm cháy điếu thuốc: “Đang ở quê thì phải, chỉ có mình cô ấy ở đây.”

Trác Dụ không nói gì nữa, bình tĩnh hút một hơi, sau đó điếu thuốc kẹp giữa ngón tay không động đậy nữa.

Một cô gái tốt, gia thế tốt, còn có thể tạo nên thành tích trong lĩnh vực của bản thân. Trác Dụ lại liếc nhìn về phía cổng tiểu khu, cất giọng thờ ơ hỏi: “Bạn trai cô ấy đâu, cùng ngành luôn à?”

“Không có.”

“Vậy đang làm gì?”

Tạ Hựu Địch cạn lời: “Ý tôi nói là cô ấy không có bạn trai.”

Tay hơi run run, Trác Dụ dập điếu thuốc.

Tạ Hựu Địch sờ cằm, cứ cảm giác hôm nay chưa cạo râu sạch, hết nhìn bên trái lại ngó bên phải: “Bây giờ phụ nữ rất độc lập, cuộc sống và kinh tế đều đủ khả năng tự túc, yêu đương làm gì cho nó phiền, càng đừng nhắc tới chuyện kết hôn. Hôm qua tôi xem tin tức, tỷ lệ kết hôn ở thành phố C thay đổi giảm thấp đấy. Cậu đoán xem bình luận được nhiều like nhất là gì —- ‘250 tệ mua một cái dụng cụ nhỏ tự động là có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.’”

Sau đó có tin đồn truyền ra rằng loại tốt nhất trên Tmall đã sold out chỉ sau hơn nửa tiếng.

Trác Dụ lườm anh ấy: “Vậy là cậu thích tự xử?”

Tạ Hựu Địch chửi tục một tiếng: “Cho rằng tôi là cậu đấy hả, ngoại hình cặn bã mà tâm hòa thượng, cậu yêu đương với thứ đồ đó đi.”

__

Khi Trác Dụ bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức là hơn rạng sáng đôi chút.

Người gọi đến là trợ lý của Lâm Diên, mồm miệng run lẩy bẩy nói năng không rõ: “Dụ tổng, có chuyện rồi.”

Nghe xong, Trác Dụ day mạnh ấn đường, cơn buồn ngủ bay biến đi phân nửa.

Đây không phải là việc nhỏ nữa rồi.

“Triệu Lâm” vẫn luôn tranh thủ dựa vào số tiền vay do Lâm Diên phụ trách mà đối phương có năng lực thế nào thì Trác Dụ đã hiểu quá rõ rồi, khoản vay ấy không được phê duyệt. Dự án trọng điểm của công ty sắp đến, hoàn cảnh nóng như chảo dầu, chỉ có thể tiến chứ không lùi được.

Lần trước Trác Mẫn Mẫn nhờ anh giải quyết, Trác Dụ đã thu xếp cho các bên quan hệ thỏa đáng, vốn dĩ có thể thuận lợi ký hợp đồng nhưng hai tiếng trước, Lâm Diên ở quán bar nốc rượu, ban đầu chỉ đơn giản là tranh chấp qua miệng ngờ đâu Lâm Diên lại cầm chai rượu trực tiếp đánh mạnh vào đầu đối phương. Thử hỏi có đúng lúc hay không chứ, người bị đánh vào đầu ấy chính là cậu con trai nhỏ của chủ tịch ngân hàng.

Lúc Trác Dụ chạy đến, tình hình vẫn hỗn loạn như cũ. Bên kia có một đám người vây quanh với khí thế hung hãn, ầm ĩ bao vây Lâm Diên. Tiếng thét chói tai, tiếng động ồn ào, còn có những kẻ xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn huýt gió, nhạc heavy mental xông vào vào đầu óc khiến thần kinh giật nảy.

Trợ lý của Lâm Diên nhanh mắt gọi: “Dụ tổng!” Một tên đàn ông to tướng mà lại gấp gáp đến độ giậm chân: “Bây giờ phải làm sao đây?”

“Làm sao là làm sao?” Trác Dụ tức giận: “Mẹ nó, bây giờ cậu lại hỏi tôi à?”

Trong mớ hỗn loạn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu la dữ dội của Lâm Diên.

Trác Dụ kéo khóa áo khoác rồi trở tay ném nó lên mặt tên trợ lý. Ánh sáng mờ ảo đan xen nhau tựa như chiếc mặt nạ tự nhiên che đi khuôn mặt anh, chỉ có đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, ác liệt không cách nào giấu đi được.

Trợ lý chưa kịp phản ứng gì thì thấy Trác Dụ tiến thẳng đến đó, lúc đi ngang qua một chiếc bàn còn thuận tay cầm chai rượu theo. Cơ thể anh dung hào vào trong ánh sáng chói mắt như ngọn gió mạnh thổi vù đến, giây tiếp theo, một tiếng “rầm” của thủy tinh vỡ vụn chói tai vang lên —-

Yên tĩnh.

Sau đó Lâm Diên nghiên nghiêng ngả ngả bị Trác Du lôi ra ngoài.

Rạng sáng, gió lạnh thấu xương, Lâm Diên cả người toàn mùi rượu xen chút mùi thuốc lá đứng lảo đảo ở đó, lớn giọng nói: “Em, em đã đánh một lần rồi, sao anh lại đánh thêm lần thứ hai. Vậy, số tiền kia sao mà được duyệt nữa?”

Câu nói này thốt ra, ngay cả trợ lý của anh ta cũng yên lặng bịt mũi.

Trác Dụ nhìn anh ta chằm chằm, cười khẩy: “Nếu không thì sao, nhặt xác cho cậu à?”



Lâm Diên vò đầu bứt tai, men rượu dâng trào: “Sao anh, anh có thể nói thế.”

Trác Dụ xoay người rời đi, khi quay lưng lại, anh giơ tay chỉ chỉ người sau lưng và nói với trợ lý của anh ta: “Đưa về.”

Trợ lý Duy Nặc gật đầu, ánh mắt chuyển động, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: “Tay anh đang chảy máu.”

Miểng thủy tinh của chai rượu rạch phải làm rách da, tuy không sâu nhưng máu chảy dọc theo mu bàn tay một đường rất lớn hệt như mạch máu vậy. Trác Dụ lên xe lấy khăn giấy lau qua loa nhưng không cản được máu chảy ra. Thế là anh ném giấy lên ghế phụ và không màng đến nó nữa, khi này điện thoại chợt rung lên:

Lâm Diên:【Khoản vay này nhất định phải được duyệt trong tuần tới, anh à, anh giúp em nhé.】

Trác Dụ hít thở sâu, ném điện thoại lên kệ trong xe. Một tiếng “cạch” hệt như búa sắt vững vàng nện vào ngực anh.

__

Dự báo thời tiết không quá chính xác, hôm nay là thứ ba nhiệt độ không giảm mà trái lại còn tăng. Khương Uyển Phồn vừa kéo rèm cửa sổ ra thì bị ánh sáng đột ngột tràn vào làm lóa mắt. Cô giơ tay lên che chắn, thầm nghĩ sẽ thay một chiếc áo khoác mỏng rồi ra ngoài.

Tối hôm qua, ba cô – Khương Vinh Diệu gọi điện thoại tới bảo thẻ căn cước của bà nổi mới thay, thành ra bên bảo hiểm cũng phải đổi thông tin mới. Bảo hiểm bị bệnh của bà nội là do Khương Uyển Phồn làm giúp, bà cụ ngày càng lớn tuổi, nói không chừng đến một ngày nào đó sẽ đổ bệnh nên cô không thể chậm trễ.

Khương Uyển Phồn đến cửa tiệm sắp xếp công việc ổn thỏa, buổi chiều lái xe đến cục bảo hiểm làm việc. Hôm nay là ngày trong tuần nên có rất nhiều người, chạy ba vòng ở bãi đậu rồi mà không tìm được chỗ trống, chỉ đành lái ra bên ngoài.

Cổng ra là một đoạn sườn núi dài khoảng 100m, vừa hẹp vừa dốc. Vừa rẽ cua thì thấy phía trước có một chiếc xe Hyundai màu trắng đậu ở đó và đang bấm còi không ngừng. Tiếng còi chói tai kèm theo tiếng mắng chửi khó nghe: “Nhanh lên một chút xem nào, chưa ăn cơm à! Cái này còn làm không được thì ra đường làm gì!”

Khương Uyển Phồn ló đầu ra nhìn, trước chiếc xe trắng này là một bác bảo vệ môi trường đang đẩy xe phế liệu nhỏ. Ông cụ nom có vẻ từ 60 tuổi trở lên, lưng còng, đường dốc bên sườn nùi vốn đã khó di chuyển mà trong xe đẩy lại chứa rất nhiều đồ phế liệu nặng, càng gấp càng đẩy không được.

Cô không nhìn nổi nữa bèn xuống xe gõ cửa sổ của chiếc xe trắng, kết quả tài xế vẫn cứ bất động, còn bấm một tiếng còi dài như một lời thị uy.

Quay đầu nhìn sang mới phát hiện bác bảo vệ đi đứng không được nhanh, chân trái có vẻ yếu. Khương Uyển Phồn đi vòng ra trước đầu xe trắng, làm động tác dừng lại bằng tay cách lớp kính chắn gió. Tài xế xe là một người chừng 40 tuổi, mặt béo tai to, vừa nhai cau vừa vờ như không thấy gì.

Khương Uyển Phồn cạn lời, đành xắn tay áo rồi chạy đến chỗ ông cụ nói: “Đây, để cháu giúp bác.”

Một vài miếng sắt dầy đè lên khiến chiếc xe không thể lên được con dốc, Khương Uyển Phồn mất nhiều sức mới đẩy chiếc xe về trước được hai bước, nhưng cô không kiểm soát được lực khiến xe đẩy động đậy, cả người cũng bổ nhào xuống mặt đất. May mắn cô phản ứng nhanh, bàn tay vội chống xuống mới tránh bị ngã sõng soài. Ông cụ dùng cơ thể nhỏ bé cản chiếc xe đẩy lại nếu không Khương Uyển Phồn đã bị xe đụng ngã lăn ra thật rồi.

Chiếc xe trắng sau lưng càng làm tới, tiếng còi ầm ĩ không ngừng.

Quá đáng thật sự, ai cũng có tính khí cả đấy. Khương Uyển Phồn đứng thẳng lại, đang định tới tìm tài xế để lý luận một phen thì bỗng thấy một chiếc G màu đen từ từ chạy ra cổng.

Đây không phải là xe của Tạ Hựu Địch sao?

Nhưng Khương Uyển Phồn mới ngước mắt lên thì thấy Trác Dụ bước xuống.

Anh nhanh nhẹn nhưng không gấp gáp cởi áo khoác đưa cho Khương Uyển Phồn: “Cầm giúp tôi một lát.” Anh không trao đổi ánh mắt với cô nhiều mà xắn tay áo lên giúp ông cụ đẩu xe, chẳng mấy chốc đã đẩy sang bên cạnh và không chiếm đường nữa một cách dễ dàng. Ông cụ dùng giọng ở miền khác nói cảm ơn liên tục. Khuôn mặt Trác Dụ như mặt hồ phẳng lặng, chỉ xua xua tay rồi sau đó quay đầu tỏ ý bảo Khương Uyển Phồn lên xe mình.

Mặc dù không biết anh muốn làm gì nhưng cô vẫn làm theo bản năng.

Trác Dụ khởi động xe, đánh vô lăng sang trái, đạp chân ga một phát, kiểm soát khoảng cách thành thạo hệt như bậc thầy. Anh lái chiếc Canyenne trực tiếp vượt ngang qua chiếc xe trắng kia.

Sau khi dừng hẳn, Trác Dụ chậm rãi vặn mở nắp chai nước.

Tài xế xe trắng ló đầu ra mắng: “Này! Mẹ nó mày có biết lái xe không!”

“Không biết.” Trác Dụ lời ít ý nhiều, sau đó xuống xe định đi.

Tài xế nóng nảy: “Mẹ kiếp! Mày quay lại, quay lại đây! Có nói chuyện đàng hoàng được không?!”

Trác Dụ đứng yên, sắc mặt ung dung, trên người anh không hề có vẻ gì là tập trung cả. Không phải anh muốn trả thù, cũng không phải xung phong làm sứ giả chính nghĩa bảo vệ hòa bình thế giới. Rõ ràng anh chỉ muốn nói với đối phương rằng tôi đang làm những gì anh đã làm —- Nếu ai ngang hơn người đó có lý vậy thì thi xem ai có lý hơn nào.

Hôm nay cũng thật trùng hợp, anh không lái xe mà, Tạ Hựu Địch lại đau bụng muốn đi vệ sinh, hiện tại đã xong và đang tới đây, sẽ không mất nhiều thời gian. Có vài người thiếu xót, không hề có chút lòng đồng cảm nào, xứng đáng bị trừng phạt.

Trác Dụ hơi nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt có vẻ đã thả lỏng ra một cách dễ thấy của Khương Uyển Phồn, anh cất giọng dịu nhẹ: “Qua đây làm việc à?”

“À, đúng vậy.”

“Vừa khéo, tôi cũng vậy.” Trác Dụ cười cười: “Đi cùng nhé?”

Mặc dù mục đích không quá thuần khiết nhưng Khương Uyển Phồn cảm thấy lúc này đây hình như… Hình như mình vẫn còn cầm áo khoác của anh trong tay. Khi Trác Dụ mới ném nó vào lòng mình, chiếc áo khoác đã tỏa ra hương gỗ nhàn nhạt, mới ngửi đã thấm nhuần ruột gan, mang đến cảm giác chếch choáng say.

__

Lời tác giả:

Muốn cưới vợ trước tiên phải là một công dân nhiệt tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Cưới Nhau Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook