Chương 44: Tinh Thần Lực
An
14/11/2019
Xông rồi xông rồi lần này thì chết chắc. Phong trong lòng gào thét cầu trời khẩn phật cứu giúp.
Phong cố gắn không làm ra tiếng động, cẩn thận dời tay của mỹ nữ ra nhưng chớ triêu thây cánh tay của mỹ nữ bổng dưng ôm lấy cánh tay của Phong, Phong cố rút tay ra nhưng hắn sợ đánh thức nàng nên dùng lực nhẹ mà nhẹ thì rút không ra, cái này không được cái kia cũng không được Phong trong lòng chửi tám đời lão thiên.
Cứ tưởng có vậy thì thôi ai ngờ nàng cắn hắn một cái.
-Ư không ăn nữa đâu..ư
Nàng ngủ mớ nói lẳm bẩm rồi buôn tay Phong ra, nước mắc của hắn sấp rớt ra hắn cô không la lên rồi tiến vào Lung Linh tháp.
--Đậu xanh đâu quáaaaaaaaa....
Hắn hét lên rồi dùng miệng thổi vào vét cắn mặc hắn đỏ lên vì nhịn quá lâu, thật ra cơ thể linh giả rất cứng nhưng hắn không muốn tổn thương nang nên không dùng linh lực để đỡ.
Sáng hôm sao Hải Nghi và mỹ nữ tối qua cắn Phong cũng đi ra.
-Tối qua ta a..
Mỹ nữ đang nói thì la lên, Hải Nghi cũng nhìn thấy thì phát hiện là Phong.
-Phong Phong này tỉnh lại này
-Ở sáng rồi à oaaa..
Hắn ngáp một cái làm Hải Nghi trừng mắc, rồi đỡ hắn dậy.
-Sau ngủ ở đây sau không vô nhà??
-Không tiện
Phonh nhìn mỹ nữ nói làm hai ngưỡi sờ rồi xấu hổ.
-Xin lỗi tại tối qua trò chuyện quên thời gian nên ngủ luôn.
Dừng lại một chúc mỹ nữ nói tiếp.
-Ta là Tô Ái 15 tuổi.
Tô Ái cười quyến rủ nhìn Phong, Phong sững sờ nhớ tới chuyện tối hôm qua lấy tay sờ chỗ bị cắn tối hôm qua mà rùn mình, hắn đánh tróng lảng.
-Ta ta đi rửa mặc.
Hắn nói xong cấm đầu chạy như ma đuổi hai nàng nhìn hắn hiện lên dấu chấm hỏi to đùng không biết chuyện gì sảy ra.
Trôi qua cở 10 phút thì hắn cũng đi ra với bộ đồ màu đen trải tóc gọn gần làm cho khí chất trên người hắn trở nên khâm bất khả chất, lần này nhìn thấy hắn hai nàng ngây người so sánh với hồi nảy là trên trời dưới đất.Không hổ là nam nhân của mình.Hai Nghi vui sướng nghĩ thầm trong lòng.Không ngờ trên đời còn có người đẹp đếm như vậy.
-Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à.
Phong triêu đùa nhìn hai mỹ nữ đang ngây ngươi.
-Sì chớ đắc ý, thôi đi kẻo trể giờ.
Tô Ái nói.
-Ủa đi đâu?
Phong mù mịch, còn hai nàng nhìn hắn như người từ núi xuống.
-Đương nhiên là đi khảo hạch rồi.
-A ủa mà ủa chúng ta được mời tới mà cũng phải khảo hạch à.
Phong gải đâu hỏi kì thật hắn tối ngày không ở trong học viện mà trong Lung Linh tháp nên không nghe người tới thông báo, còn vì sao hắn vắng mặc mà Hải Nghi không hỏi vì nàng biết hắn chắc có việc nên làm nên không hỏi nếu hắn muốn nói thì sẽ nói cho nàng biết.
-Các khảo hạch chỉ là hình thức với chúng ta.
-À vậy à đi.
....
Khi ba người đi ra khỏi kí túc xá nam thì đi thẳng đến giữa học viện nơi diễn ra khảo hạch, chưa tới nơi nhưng có thể nhìn thấy rất nhiều người đa số là các giới trẻ tới đăng kí còn lại là trưởng bối hoặc tới xem.
Phong muốn hoa cả mắc người gì mà nhiều như kiến thế này hắn nghĩ thầm, hắn phát hiện có vô số ánh mắc nhìn mình đa phần là nữ nhân, nữ nhân nhìn say mê còn nam nhân nhìn vì ghen tị, hâm nộ các loại.
Vì hắn quá trói mắc nên hai mỹ nữ cũng bị mọi người không nhìn tới thật ra ngày nào cũng bị ngươi ta nhìn chầm chầm làm hai nàng khó chịu giờ không bị nữa nên thấy nhẹ trong lòng.
-Xin chào mọi ngươi ta là người phụ trách phòng thi thứ nhất ta tên là Lăng Mệnh.
Cuộc thi thứ nhất là kiểm tra tinh thần lực, ta sẽ về luật thì rất đơn giản các người dự thi sẽ tiến vào truyền tống trận này và sẽ được đưa tới một lôi đài và áp lực sẽ tăng dần dần tới khi không chịu được nữa thì sẽ tự động bị truyền tống ra ngoài thời gian là một canh giờ, ai chưa tới một canh giờ mà bị truyền tống ra thì sẽ bị loại và khi tiến vào không được mang bất cứ vật gì vào ai vi phạm sẽ bị loại và người chịu được cuối cùng sẽ nhận được phần thưởng, còn phần thưởng gì thì ta không biết.
Lão giả đang nói thì dừng lại nhìn xuống dưới gật đầu hài lòng, mọi người yên lăng trong chóc lác rồi thây nhau hoang hô reo hò, bàn tán.
-Và cũng không làm mất thời gian ta xin tuyên bố cuộc thi thứ nhất chính thức bắt đầu.
Lời của của lão giả vừa dức thì hiện ra không gian, các trưởng bối dặn dò tiểu bối của mình, còn Phong thì lo đánh giá tường người một và phát hiện một nữ tử rất thú vị
-Đinh: Huỳnh Gia Hân, 15 tuổi, linh sư cấp 9.
-Nàng tu vi cao hơn minh hai tiểu cảnh giới um không tệ.
Không tệ.
Con bà nó nếu để nàng nghe câu này của hắn thì không hung hăng giáo huấn hắn là không được 15 tuổi mà tu vi vậy mà không tệ.
Lần lược người đi vào trong truyền tống trận số lượng ngày một ít chỉ còn nhóm phong với Gia Hân, hai nhóm cũng nhau tiến vào.
Vừa vào tới thì Phong cảm nhận trọng lục đang tăng dần và cũng có người chịu không nổi 10 phút đã bị đá ra ngoài.Với trong lực như vậy không có nhầm nhò gì với Phong nhưng hắn cũng ngồi yên và làm ra bộ mặc khó coi để không ai để ý, nhưng không như hắn nghĩ.
-Được cái đẹp trai chứ chẳn có tài cán gì mới 30 phút là sấp không chịu nổi rồi.
Một thiếu niên độ 15 16 tuổi mở miệng hướng phía Phong châm chọc, hắn là Hứa Quỳ là con cháu Hứa gia từ nhỏ được nuôn chiều nên sinh ra hư hổng, hống hạch cà rỡn nhưng đối với bằng hữu thì hết lòng.
Những lời của Hứa Quỳ, Phong cũng không để trong lòng, người trẻ tuổi mà.
Thời gian cứ thế trôi qua lần lược đều bị chuyền tống ra ngoài.Còn 10 phút là hai canh giờ kể từ cuộc thi bắc đầu, còn 55 người chưa bị chuyền tống.còn 5 phút, 3 phút, 1phút và hai canh giờ số người còn lại là 49 người.
-Tại sao tiểu tử đó còn trụ được ...không lẻ..
Hưa Quỳ nhìn về hướng Phong thầm nghĩ , lúc đầu hắn không nhìn ra tu vi của đối phương , hắn tưởng rằng là trên người Phong có đồ vật ẩn tu vi nhưng bây giờ hắn biết mình đã sai, lắc đầu cười giểu cợt và hắn không chịu được nên bị đá ra ngoài.
Chỉ còn 4 người Phong, Hải Nghi, Gia Hân và một thiếu niên khác.
-Đinh: Hoàng Phi Long 16 tuổi linh sư cấp 7.
Thời gian trôi qua được 30 phút thì Phong cũng cảm thấy khó chịu rồi nhưng chỉ là khó chịu chứ không làm hắn bị đá được cho dù muốn hắn cũng không thể nào tự đá mình ra được vì khi người nào tới giới hạng thì tự bị đá ra còn hắn thì chưa.
Thiếu niên và Hải Nghi cũng chịu hết nổi nên cũng bị đá ra ngoài chỉ còn lại Gia Hân và Phong.
-Thật bất ngờ ngươi còn trụ được và có vẻ không chật vật chúc nào nhỉ.
Bổng Gia Hân lên tiếng làm Phong mở mắc nhìn nàng chỉ nhìn không đáp cứ nhìn hồi lâu mặc của Gia Hân đỏ rồi thì hắn đáp.
-Cô cũng vậy thôi.
-Ta nghi ngươi là người cuối cùng.
Gia Hân nói rồi biến mất đưng nhiên là bị đá ra rồi, và Phong cũng ra ngay sau đó.
-Ta xin tuyên bố cuộc thi thứ nhất tham gia 1697 người và chỉ có 49 người vượt qua hai canh giờ, 49 người này lần lược là:
Hùng Mạnh.
Hoàng Phi Long.
Hứa Quỳ.
Huỳnh Gia Hân.
.......
Nguyễn Hải Nghi.
Ngô Quốc An.
Vương Tiểu Thanh.
Trần Thiên Phong.
Và Trần Thiên Phong là người trụ được cuối cùng.
Phong cố gắn không làm ra tiếng động, cẩn thận dời tay của mỹ nữ ra nhưng chớ triêu thây cánh tay của mỹ nữ bổng dưng ôm lấy cánh tay của Phong, Phong cố rút tay ra nhưng hắn sợ đánh thức nàng nên dùng lực nhẹ mà nhẹ thì rút không ra, cái này không được cái kia cũng không được Phong trong lòng chửi tám đời lão thiên.
Cứ tưởng có vậy thì thôi ai ngờ nàng cắn hắn một cái.
-Ư không ăn nữa đâu..ư
Nàng ngủ mớ nói lẳm bẩm rồi buôn tay Phong ra, nước mắc của hắn sấp rớt ra hắn cô không la lên rồi tiến vào Lung Linh tháp.
--Đậu xanh đâu quáaaaaaaaa....
Hắn hét lên rồi dùng miệng thổi vào vét cắn mặc hắn đỏ lên vì nhịn quá lâu, thật ra cơ thể linh giả rất cứng nhưng hắn không muốn tổn thương nang nên không dùng linh lực để đỡ.
Sáng hôm sao Hải Nghi và mỹ nữ tối qua cắn Phong cũng đi ra.
-Tối qua ta a..
Mỹ nữ đang nói thì la lên, Hải Nghi cũng nhìn thấy thì phát hiện là Phong.
-Phong Phong này tỉnh lại này
-Ở sáng rồi à oaaa..
Hắn ngáp một cái làm Hải Nghi trừng mắc, rồi đỡ hắn dậy.
-Sau ngủ ở đây sau không vô nhà??
-Không tiện
Phonh nhìn mỹ nữ nói làm hai ngưỡi sờ rồi xấu hổ.
-Xin lỗi tại tối qua trò chuyện quên thời gian nên ngủ luôn.
Dừng lại một chúc mỹ nữ nói tiếp.
-Ta là Tô Ái 15 tuổi.
Tô Ái cười quyến rủ nhìn Phong, Phong sững sờ nhớ tới chuyện tối hôm qua lấy tay sờ chỗ bị cắn tối hôm qua mà rùn mình, hắn đánh tróng lảng.
-Ta ta đi rửa mặc.
Hắn nói xong cấm đầu chạy như ma đuổi hai nàng nhìn hắn hiện lên dấu chấm hỏi to đùng không biết chuyện gì sảy ra.
Trôi qua cở 10 phút thì hắn cũng đi ra với bộ đồ màu đen trải tóc gọn gần làm cho khí chất trên người hắn trở nên khâm bất khả chất, lần này nhìn thấy hắn hai nàng ngây người so sánh với hồi nảy là trên trời dưới đất.Không hổ là nam nhân của mình.Hai Nghi vui sướng nghĩ thầm trong lòng.Không ngờ trên đời còn có người đẹp đếm như vậy.
-Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à.
Phong triêu đùa nhìn hai mỹ nữ đang ngây ngươi.
-Sì chớ đắc ý, thôi đi kẻo trể giờ.
Tô Ái nói.
-Ủa đi đâu?
Phong mù mịch, còn hai nàng nhìn hắn như người từ núi xuống.
-Đương nhiên là đi khảo hạch rồi.
-A ủa mà ủa chúng ta được mời tới mà cũng phải khảo hạch à.
Phong gải đâu hỏi kì thật hắn tối ngày không ở trong học viện mà trong Lung Linh tháp nên không nghe người tới thông báo, còn vì sao hắn vắng mặc mà Hải Nghi không hỏi vì nàng biết hắn chắc có việc nên làm nên không hỏi nếu hắn muốn nói thì sẽ nói cho nàng biết.
-Các khảo hạch chỉ là hình thức với chúng ta.
-À vậy à đi.
....
Khi ba người đi ra khỏi kí túc xá nam thì đi thẳng đến giữa học viện nơi diễn ra khảo hạch, chưa tới nơi nhưng có thể nhìn thấy rất nhiều người đa số là các giới trẻ tới đăng kí còn lại là trưởng bối hoặc tới xem.
Phong muốn hoa cả mắc người gì mà nhiều như kiến thế này hắn nghĩ thầm, hắn phát hiện có vô số ánh mắc nhìn mình đa phần là nữ nhân, nữ nhân nhìn say mê còn nam nhân nhìn vì ghen tị, hâm nộ các loại.
Vì hắn quá trói mắc nên hai mỹ nữ cũng bị mọi người không nhìn tới thật ra ngày nào cũng bị ngươi ta nhìn chầm chầm làm hai nàng khó chịu giờ không bị nữa nên thấy nhẹ trong lòng.
-Xin chào mọi ngươi ta là người phụ trách phòng thi thứ nhất ta tên là Lăng Mệnh.
Cuộc thi thứ nhất là kiểm tra tinh thần lực, ta sẽ về luật thì rất đơn giản các người dự thi sẽ tiến vào truyền tống trận này và sẽ được đưa tới một lôi đài và áp lực sẽ tăng dần dần tới khi không chịu được nữa thì sẽ tự động bị truyền tống ra ngoài thời gian là một canh giờ, ai chưa tới một canh giờ mà bị truyền tống ra thì sẽ bị loại và khi tiến vào không được mang bất cứ vật gì vào ai vi phạm sẽ bị loại và người chịu được cuối cùng sẽ nhận được phần thưởng, còn phần thưởng gì thì ta không biết.
Lão giả đang nói thì dừng lại nhìn xuống dưới gật đầu hài lòng, mọi người yên lăng trong chóc lác rồi thây nhau hoang hô reo hò, bàn tán.
-Và cũng không làm mất thời gian ta xin tuyên bố cuộc thi thứ nhất chính thức bắt đầu.
Lời của của lão giả vừa dức thì hiện ra không gian, các trưởng bối dặn dò tiểu bối của mình, còn Phong thì lo đánh giá tường người một và phát hiện một nữ tử rất thú vị
-Đinh: Huỳnh Gia Hân, 15 tuổi, linh sư cấp 9.
-Nàng tu vi cao hơn minh hai tiểu cảnh giới um không tệ.
Không tệ.
Con bà nó nếu để nàng nghe câu này của hắn thì không hung hăng giáo huấn hắn là không được 15 tuổi mà tu vi vậy mà không tệ.
Lần lược người đi vào trong truyền tống trận số lượng ngày một ít chỉ còn nhóm phong với Gia Hân, hai nhóm cũng nhau tiến vào.
Vừa vào tới thì Phong cảm nhận trọng lục đang tăng dần và cũng có người chịu không nổi 10 phút đã bị đá ra ngoài.Với trong lực như vậy không có nhầm nhò gì với Phong nhưng hắn cũng ngồi yên và làm ra bộ mặc khó coi để không ai để ý, nhưng không như hắn nghĩ.
-Được cái đẹp trai chứ chẳn có tài cán gì mới 30 phút là sấp không chịu nổi rồi.
Một thiếu niên độ 15 16 tuổi mở miệng hướng phía Phong châm chọc, hắn là Hứa Quỳ là con cháu Hứa gia từ nhỏ được nuôn chiều nên sinh ra hư hổng, hống hạch cà rỡn nhưng đối với bằng hữu thì hết lòng.
Những lời của Hứa Quỳ, Phong cũng không để trong lòng, người trẻ tuổi mà.
Thời gian cứ thế trôi qua lần lược đều bị chuyền tống ra ngoài.Còn 10 phút là hai canh giờ kể từ cuộc thi bắc đầu, còn 55 người chưa bị chuyền tống.còn 5 phút, 3 phút, 1phút và hai canh giờ số người còn lại là 49 người.
-Tại sao tiểu tử đó còn trụ được ...không lẻ..
Hưa Quỳ nhìn về hướng Phong thầm nghĩ , lúc đầu hắn không nhìn ra tu vi của đối phương , hắn tưởng rằng là trên người Phong có đồ vật ẩn tu vi nhưng bây giờ hắn biết mình đã sai, lắc đầu cười giểu cợt và hắn không chịu được nên bị đá ra ngoài.
Chỉ còn 4 người Phong, Hải Nghi, Gia Hân và một thiếu niên khác.
-Đinh: Hoàng Phi Long 16 tuổi linh sư cấp 7.
Thời gian trôi qua được 30 phút thì Phong cũng cảm thấy khó chịu rồi nhưng chỉ là khó chịu chứ không làm hắn bị đá được cho dù muốn hắn cũng không thể nào tự đá mình ra được vì khi người nào tới giới hạng thì tự bị đá ra còn hắn thì chưa.
Thiếu niên và Hải Nghi cũng chịu hết nổi nên cũng bị đá ra ngoài chỉ còn lại Gia Hân và Phong.
-Thật bất ngờ ngươi còn trụ được và có vẻ không chật vật chúc nào nhỉ.
Bổng Gia Hân lên tiếng làm Phong mở mắc nhìn nàng chỉ nhìn không đáp cứ nhìn hồi lâu mặc của Gia Hân đỏ rồi thì hắn đáp.
-Cô cũng vậy thôi.
-Ta nghi ngươi là người cuối cùng.
Gia Hân nói rồi biến mất đưng nhiên là bị đá ra rồi, và Phong cũng ra ngay sau đó.
-Ta xin tuyên bố cuộc thi thứ nhất tham gia 1697 người và chỉ có 49 người vượt qua hai canh giờ, 49 người này lần lược là:
Hùng Mạnh.
Hoàng Phi Long.
Hứa Quỳ.
Huỳnh Gia Hân.
.......
Nguyễn Hải Nghi.
Ngô Quốc An.
Vương Tiểu Thanh.
Trần Thiên Phong.
Và Trần Thiên Phong là người trụ được cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.