Chương 12: Từ Hôn
An
14/11/2019
Sau khi hắn đến phủ của Ngô gia không lâu, đang ngồi trong bàn uống rượu
với gia chủ Ngô gia Ngô Trúc Sinh, đang ăn thì Phong sực nhớ 1 chuyện
vội hỏi :
-Thúc thúc hồi nảy thúc có đưa An huynh về không vậy?
Giờ ông mới nhớ mình quên cái gì rồi, thì không khổi cười khổ vì lâu lắm ông không được cùng ai uống rượu 1 cách sản khoái như thế này, vừa định kêu người đi đón thằng con bảo bói của mình về thì có 1 cậu thiếu niên la lết từ cửa vào phòng khách.
-Cha sau cha không đưa con về mà để con tự đi về, cha có biết hoàng cung rộng lắm không mỗi việc ra khỏi hoang cung thôi thì con cũng thấm mệt rồi, mà con về tới đây nữa.
Người đó không ai hết ngoài An, vừa về đã khóc lóc kể lể với cha mình, ông cùng Phong cũng chỉ biết nhìn và im lặng không có lời nào để nói.
-Haha thôi, tại hôm nay cha vui quá với lại con biết đấy cha già rồi nên hay quên thôi con cũng về rồi đi tắm rồi ra ăn cơm.
Giờ thì Phong chỉ đưa ánh mắc xin lỗi nhìn An.
Sau khi ăn tối xong thì hắn cũng cáo từ mà đi về.
-Này ta biết huynh nhìn thì bình thường nhưng rất buôn, không sau tư chất trắng thôi mà, có thể tu luyện nhưng chậm 1 chúc thôi cũng không ảnh hưỡng gì à.
Trên đường tiễn Phong về An cứ lải nhải bên tai hắn như muốn nổ tung.
-Này An cho ta hỏi có bao nhiêu chức nghiệp?
Để tránh mình bị điết tai nên cậu hỏi.
-Chức nghiệp à để coi có 4 loại 1 là luyện dược sư 2 là phù sư 3 là trận pháp sư 4 là
giả kiêm thuật, mà hỏi chi vậy?
-Để biết chứ chi, thôi huynh về đi tới đây được rồi.
-Ờ cẩn thận.
Về tới nhà việc đầu tiên là nói chuyện của mình cho Huynh Hân và rồi cở thêm 300 hiệp mới ngủ tới sáng.
....
Sáng tỉnh dậy không thấy Huỳnh Hân đâu rửa mặc xong sui, đi xuống lâu thì hắn thấy phòng khách có người nên đi tới:
-Mẹ sáng tốt, dạ ai bậy mẹ
-Thật ra tôi và ông nhà đến đây cũng không có chuyện gì to tác cả, chỉ muốn xin được từ hôn.
Hắn chưa nói xong thì bà ngôi trong phòng khách lên tiến.
Thì ra đây là hôn thê của mình, sế chắc biết mình tư chất kém tới từ hôn, hắn nghĩ trong lòng mà Huỳnh Hân nghe bà ta nói vậy thì nhiếu mày rồi nói:
-Sau lại từ hôn không phải vẫn đang tốt sau, sau Ninh mmuội lại muốn từ hôn?
Thì ra đây là người của Ninh gia, 1 trong 4 đại gia tộc đế đô.
-Vì con của ngươi không sứng với con giá Ninh Kinh Tuyết ta.
Ả vừa nói dức lời thì Đùng bị Huynh Hân tát 1 cái bay ra ngoài thỏ huyết.
-Này bà quá đáng rồi đó.
Người đàn ông ngôi đây mà không lên tiếng thấy vợ mịnh bị đánh thì lên tiếng quát 1 câu nhưng cũng cái Đùng ông ta cũng cùng cảnh ngộ với vợ mình.
Thấy mẹ mình dậy cho 2 người 1 bài học thì cậu lại gần Kinh Tuyết.
Cô tưởng ta muốn cưới cô chắc từ hôn thì từ hôn nhưng cô nên nhớ sau này cô sẽ hối hận vì quyết định này của cô, giờ thì ...CÚT.
Giống như được giả sá nhà 3 người chạy 1 mạch ra khỏi nhà.
Trước khi đi cô ta còn để lại 1 câu" để coi ngươi làm sau mà để ta hối hận".
Sự viêc trôi qua thì nàng và hắn ăn con rồi lên giường đại chiến.
-Thúc thúc hồi nảy thúc có đưa An huynh về không vậy?
Giờ ông mới nhớ mình quên cái gì rồi, thì không khổi cười khổ vì lâu lắm ông không được cùng ai uống rượu 1 cách sản khoái như thế này, vừa định kêu người đi đón thằng con bảo bói của mình về thì có 1 cậu thiếu niên la lết từ cửa vào phòng khách.
-Cha sau cha không đưa con về mà để con tự đi về, cha có biết hoàng cung rộng lắm không mỗi việc ra khỏi hoang cung thôi thì con cũng thấm mệt rồi, mà con về tới đây nữa.
Người đó không ai hết ngoài An, vừa về đã khóc lóc kể lể với cha mình, ông cùng Phong cũng chỉ biết nhìn và im lặng không có lời nào để nói.
-Haha thôi, tại hôm nay cha vui quá với lại con biết đấy cha già rồi nên hay quên thôi con cũng về rồi đi tắm rồi ra ăn cơm.
Giờ thì Phong chỉ đưa ánh mắc xin lỗi nhìn An.
Sau khi ăn tối xong thì hắn cũng cáo từ mà đi về.
-Này ta biết huynh nhìn thì bình thường nhưng rất buôn, không sau tư chất trắng thôi mà, có thể tu luyện nhưng chậm 1 chúc thôi cũng không ảnh hưỡng gì à.
Trên đường tiễn Phong về An cứ lải nhải bên tai hắn như muốn nổ tung.
-Này An cho ta hỏi có bao nhiêu chức nghiệp?
Để tránh mình bị điết tai nên cậu hỏi.
-Chức nghiệp à để coi có 4 loại 1 là luyện dược sư 2 là phù sư 3 là trận pháp sư 4 là
giả kiêm thuật, mà hỏi chi vậy?
-Để biết chứ chi, thôi huynh về đi tới đây được rồi.
-Ờ cẩn thận.
Về tới nhà việc đầu tiên là nói chuyện của mình cho Huynh Hân và rồi cở thêm 300 hiệp mới ngủ tới sáng.
....
Sáng tỉnh dậy không thấy Huỳnh Hân đâu rửa mặc xong sui, đi xuống lâu thì hắn thấy phòng khách có người nên đi tới:
-Mẹ sáng tốt, dạ ai bậy mẹ
-Thật ra tôi và ông nhà đến đây cũng không có chuyện gì to tác cả, chỉ muốn xin được từ hôn.
Hắn chưa nói xong thì bà ngôi trong phòng khách lên tiến.
Thì ra đây là hôn thê của mình, sế chắc biết mình tư chất kém tới từ hôn, hắn nghĩ trong lòng mà Huỳnh Hân nghe bà ta nói vậy thì nhiếu mày rồi nói:
-Sau lại từ hôn không phải vẫn đang tốt sau, sau Ninh mmuội lại muốn từ hôn?
Thì ra đây là người của Ninh gia, 1 trong 4 đại gia tộc đế đô.
-Vì con của ngươi không sứng với con giá Ninh Kinh Tuyết ta.
Ả vừa nói dức lời thì Đùng bị Huynh Hân tát 1 cái bay ra ngoài thỏ huyết.
-Này bà quá đáng rồi đó.
Người đàn ông ngôi đây mà không lên tiếng thấy vợ mịnh bị đánh thì lên tiếng quát 1 câu nhưng cũng cái Đùng ông ta cũng cùng cảnh ngộ với vợ mình.
Thấy mẹ mình dậy cho 2 người 1 bài học thì cậu lại gần Kinh Tuyết.
Cô tưởng ta muốn cưới cô chắc từ hôn thì từ hôn nhưng cô nên nhớ sau này cô sẽ hối hận vì quyết định này của cô, giờ thì ...CÚT.
Giống như được giả sá nhà 3 người chạy 1 mạch ra khỏi nhà.
Trước khi đi cô ta còn để lại 1 câu" để coi ngươi làm sau mà để ta hối hận".
Sự viêc trôi qua thì nàng và hắn ăn con rồi lên giường đại chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.