Chương 3: Lí do năm đó từ chối anh
Tiểu Mèo Đen
21/03/2024
Nhớ lại năm đó có một người phụ nữ xinh đẹp tới tìm Lê Diệp Hoa. Bà ta khinh thường lên tiếng kêu cô tránh xa Nguyễn Thành Trung Tuấn ra nếu không bà ta sẽ không tha cho cô. Nhưng cô yêu anh, cô chẳng muốn rời xa anh chút nào.
Những ngày sau đó cô luôn bị những người con gái trong trường đến làm phiền đánh đập. Cô muốn nói với anh những uất ức mà mình đã chịu, họ đã đánh cô như thế nào. Nhưng khi nhớ lại hình ảnh đáng sợ của người phụ nữ kia, chữ đến đầu môi lại chẳng thể thốt ra một lời nào.
Rồi đến ngày hôm định mệnh đó, Nguyễn Thành Trung Tuấn tỏ tình Lê Diệp Hoa. Trái tim cô liên tục vang lên những nhịp đập đầy rung động. Nhưng khuôn mặt của cô cố tỏ ra lạnh lùng chán ghét Nguyễn Thành Trung Tuấn. Cô nắm chặt tay lại hét lớn vào mặt anh. Cô nói thật lớn rằng không thích anh rồi bỏ đi.
Khi vừa quay mặt đi nước mắt Lê Diệp Hoa đã rơi rất nhiều. Cô ngồi dưới một gốc cây lặng lẽ nhìn khuôn mặt đau buồn của Nguyễn Thành Trung Tuấn rồi ôm lấy trái tim đang rỉ m*u của mình. Cô cũng cảm giác được sự đau đớn đó chứ. Nhưng biết làm sao được, gia đình Nguyễn Thành Trung Tuấn không thích Lê Diệp Hoa. Càng muốn cô rời xa tương lai của anh rồi tránh xa anh ra.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, đâu dám đem tương lai của người mình yêu ra trêu đùa. Có lẽ giây phút Lê Diệp Hoa từ chối lời tỏ tình của Nguyễn Thành Trung Tuấn anh sẽ đau. Sẽ hận cô sẽ ghét cô nhưng biết làm sao được? cô muốn anh có tương lai không muốn anh mãi chôn chân ở chỗ cô.
Ngày Lê Diệp Hoa nghe tin Nguyễn Thành Trung Tuấn nhận được học bổng cô đã rất vui mừng. Lúc đó cô chỉ muốn chạy đến ôm lấy Nguyễn Thành Trung Tuấn và nói rằng cô rất tự hào về anh. Nhưng mọi chuyện đều không thể nữa. Ngày Nguyễn Thành Trung Tuấn ra sân bay cũng là lúc Lê Diệp Hoa núp ở một bên góc ở sân bay mà lặng lẽ nhìn anh. Cô khẽ rơi nước mắt nức nở mà đứng khóc.
Ánh mắt của bao nhiêu người nhìn cô vô cùng thấy cô đáng thương. Nhưng cô không hề để ý đến ánh mắt của họ cô chỉ biết ngày mà người cô yêu rời đi cũng là ngày mà cô đau đớn muốn ch*t.
Hóa ra ông trời còn có mắt cuối cùng cũng cho Lê Diệp Hoa gặp lại Nguyễn Thành Trung Tuấn. Nhưng bây giờ cô phải đối mặt làm sao với anh? lạnh lùng mà lướt qua anh một lần nữa? hay nắm chặt lấy tay anh mãi không buông?
Cô cũng không biết nữa chỉ biết rằng trái tim mình khi gặp anh sẽ không ngừng rung động. Ngồi bâng khuâng một lúc lâu cuối cùng Lê Diệp Hoa cũng đứng lên mà bước vào phòng phòng. Cô cởi từng món đồ trên người ra. Mở vòi nước, những giọt nước lạnh chảy thẳng trên người cô. Thân hình Lê Diệp Hoa không được gọi là tuyệt đẹp nhưng nó lại là một thân hình kiểu mẫu.
Làn da của Lê Diệp Hoa trắng nõn trên người lại chẳng có chút vết xước nào. Khuôn ngực đầy đặn no tròn, vòng eo nhỏ nhắn liên tục động đậy để kì rửa những vết bẩn trên người. Bước ra khỏi phòng tắm trên người Lê Diệp Hoa chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tay thì vừa lau tóc vừa tắt đèn. Khắp phòng khách nơi đâu cũng tràn ngập mùi hương sữa tắm thơm ngát của cô.
Đôi chân thon dài trắng nõn tôn lên vóc dáng cao ráo của Lê Diệp Hoa. Cô nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế đôi tay không nhanh không chậm mà lấy điều khiển mở ti vi lên. Đôi mắt long lanh nhìn vào ti vi tay thì vẫn chăm chỉ lau khô mái tóc đen dài có chút xoăn nhẹ.
Vừa cầm điện thoại lên, trên màn hình đã hiện lên dòng tin nhắn của Nguyễn Thành Trung Tuấn. Cô nhấn vào phần tin nhắn mà đọc. Nhìn lướt qua giờ và địa chỉ gặp mặt Lê Diệp Hoa khẽ suy tư. Cô không biết nếu như gặp Nguyễn Thành Trung Tuấn thì nên nói gì. Ngoài chuyện công việc ra thì bây giờ giữa Lê Diệp Hoa và Nguyễn Thành Trung Tuấn chẳng có chút dính líu nào.
Cô không muốn suy nghĩ thêm nữa liền ném điện thoại sang một bên. Dù sao thì cũng nên tùy cơ ứng biến không thể nào cứ suy nghĩ mãi được. Tự dặn lòng an ủi mình như thế.
Sáng hôm sau như thường lệ Lê Diệp Hoa đi tới công ty cô lái chiếc xe ô tô đen. Vừa đi tới cửa công ty đã gặp một bóng người quen thuộc. Là Nguyễn Thành Trung Tuấn, Lê Diệp Hoa dừng xe rồi bước xuống. Cô đưa chìa khóa cho tài xế rồi đi thẳng vào trong. Nguyễn Thành Trung Tuấn không thể rời mắt trước Lê Diệp Hoa.
Lê Diệp Hoa mặc một chiếc váy công sở màu đen ôm sát cơ thể làm lộ ra vòng em con kiến tuyệt phẩm của mình. Phía trên là một chiếc áo sơ mi màu đen nhạt nhìn rất thu hút và trưởng thành. Nguyễn Thành Trung Tuấn cũng không hề dấu diếm con mắt khi nhìn cô. Thấy không tự nhiên Lê Diệp Hoa liền hướng mắt tới chỗ của anh.
Những ngày sau đó cô luôn bị những người con gái trong trường đến làm phiền đánh đập. Cô muốn nói với anh những uất ức mà mình đã chịu, họ đã đánh cô như thế nào. Nhưng khi nhớ lại hình ảnh đáng sợ của người phụ nữ kia, chữ đến đầu môi lại chẳng thể thốt ra một lời nào.
Rồi đến ngày hôm định mệnh đó, Nguyễn Thành Trung Tuấn tỏ tình Lê Diệp Hoa. Trái tim cô liên tục vang lên những nhịp đập đầy rung động. Nhưng khuôn mặt của cô cố tỏ ra lạnh lùng chán ghét Nguyễn Thành Trung Tuấn. Cô nắm chặt tay lại hét lớn vào mặt anh. Cô nói thật lớn rằng không thích anh rồi bỏ đi.
Khi vừa quay mặt đi nước mắt Lê Diệp Hoa đã rơi rất nhiều. Cô ngồi dưới một gốc cây lặng lẽ nhìn khuôn mặt đau buồn của Nguyễn Thành Trung Tuấn rồi ôm lấy trái tim đang rỉ m*u của mình. Cô cũng cảm giác được sự đau đớn đó chứ. Nhưng biết làm sao được, gia đình Nguyễn Thành Trung Tuấn không thích Lê Diệp Hoa. Càng muốn cô rời xa tương lai của anh rồi tránh xa anh ra.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, đâu dám đem tương lai của người mình yêu ra trêu đùa. Có lẽ giây phút Lê Diệp Hoa từ chối lời tỏ tình của Nguyễn Thành Trung Tuấn anh sẽ đau. Sẽ hận cô sẽ ghét cô nhưng biết làm sao được? cô muốn anh có tương lai không muốn anh mãi chôn chân ở chỗ cô.
Ngày Lê Diệp Hoa nghe tin Nguyễn Thành Trung Tuấn nhận được học bổng cô đã rất vui mừng. Lúc đó cô chỉ muốn chạy đến ôm lấy Nguyễn Thành Trung Tuấn và nói rằng cô rất tự hào về anh. Nhưng mọi chuyện đều không thể nữa. Ngày Nguyễn Thành Trung Tuấn ra sân bay cũng là lúc Lê Diệp Hoa núp ở một bên góc ở sân bay mà lặng lẽ nhìn anh. Cô khẽ rơi nước mắt nức nở mà đứng khóc.
Ánh mắt của bao nhiêu người nhìn cô vô cùng thấy cô đáng thương. Nhưng cô không hề để ý đến ánh mắt của họ cô chỉ biết ngày mà người cô yêu rời đi cũng là ngày mà cô đau đớn muốn ch*t.
Hóa ra ông trời còn có mắt cuối cùng cũng cho Lê Diệp Hoa gặp lại Nguyễn Thành Trung Tuấn. Nhưng bây giờ cô phải đối mặt làm sao với anh? lạnh lùng mà lướt qua anh một lần nữa? hay nắm chặt lấy tay anh mãi không buông?
Cô cũng không biết nữa chỉ biết rằng trái tim mình khi gặp anh sẽ không ngừng rung động. Ngồi bâng khuâng một lúc lâu cuối cùng Lê Diệp Hoa cũng đứng lên mà bước vào phòng phòng. Cô cởi từng món đồ trên người ra. Mở vòi nước, những giọt nước lạnh chảy thẳng trên người cô. Thân hình Lê Diệp Hoa không được gọi là tuyệt đẹp nhưng nó lại là một thân hình kiểu mẫu.
Làn da của Lê Diệp Hoa trắng nõn trên người lại chẳng có chút vết xước nào. Khuôn ngực đầy đặn no tròn, vòng eo nhỏ nhắn liên tục động đậy để kì rửa những vết bẩn trên người. Bước ra khỏi phòng tắm trên người Lê Diệp Hoa chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tay thì vừa lau tóc vừa tắt đèn. Khắp phòng khách nơi đâu cũng tràn ngập mùi hương sữa tắm thơm ngát của cô.
Đôi chân thon dài trắng nõn tôn lên vóc dáng cao ráo của Lê Diệp Hoa. Cô nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế đôi tay không nhanh không chậm mà lấy điều khiển mở ti vi lên. Đôi mắt long lanh nhìn vào ti vi tay thì vẫn chăm chỉ lau khô mái tóc đen dài có chút xoăn nhẹ.
Vừa cầm điện thoại lên, trên màn hình đã hiện lên dòng tin nhắn của Nguyễn Thành Trung Tuấn. Cô nhấn vào phần tin nhắn mà đọc. Nhìn lướt qua giờ và địa chỉ gặp mặt Lê Diệp Hoa khẽ suy tư. Cô không biết nếu như gặp Nguyễn Thành Trung Tuấn thì nên nói gì. Ngoài chuyện công việc ra thì bây giờ giữa Lê Diệp Hoa và Nguyễn Thành Trung Tuấn chẳng có chút dính líu nào.
Cô không muốn suy nghĩ thêm nữa liền ném điện thoại sang một bên. Dù sao thì cũng nên tùy cơ ứng biến không thể nào cứ suy nghĩ mãi được. Tự dặn lòng an ủi mình như thế.
Sáng hôm sau như thường lệ Lê Diệp Hoa đi tới công ty cô lái chiếc xe ô tô đen. Vừa đi tới cửa công ty đã gặp một bóng người quen thuộc. Là Nguyễn Thành Trung Tuấn, Lê Diệp Hoa dừng xe rồi bước xuống. Cô đưa chìa khóa cho tài xế rồi đi thẳng vào trong. Nguyễn Thành Trung Tuấn không thể rời mắt trước Lê Diệp Hoa.
Lê Diệp Hoa mặc một chiếc váy công sở màu đen ôm sát cơ thể làm lộ ra vòng em con kiến tuyệt phẩm của mình. Phía trên là một chiếc áo sơ mi màu đen nhạt nhìn rất thu hút và trưởng thành. Nguyễn Thành Trung Tuấn cũng không hề dấu diếm con mắt khi nhìn cô. Thấy không tự nhiên Lê Diệp Hoa liền hướng mắt tới chỗ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.