Mình Hãy Yêu Nhau

Chương 14: Lời xin lỗi từ mẹ Nguyễn Thành Trung Tuấn

Tiểu Mèo Đen

21/03/2024

“ Chào hai bác con là Lê Diệp Hoa rất hân hạnh được làm quen ạ! “ ba của Nguyễn Thành Trung Tuấn mỉm cười nhìn sơ Lê Diệp Hoa rồi gật đầu đánh giá.

“ Chào con Diệp Hoa bác đã nghe Trung Tuấn nhà bác nói rất nhiều về cháu! “ Lê Diệp Hoa chỉ cười lịch sự. Cô đưa mắt nhìn mẹ Nguyễn Thành Trung Tuấn vẫn đang nghiêm mặt nhìn cô. Ánh mắt Lê Diệp Hoa chưa từng có chút cảm xúc nào với bà.

Sau khi đứng nói chuyện một lúc Nguyễn Thành Trung Tuấn đi theo ba ra ngoài sân sau nói chuyện. Lúc này Nguyễn Minh Nguyệt mới đến gần cô mà lên tiếng.

“ Lâu rồi không gặp nhỉ? “ Lê Diệp Hoa mỉm cười nhìn bà.

“ Bác nói đúng cũng đã 7 năm không gặp rồi! Một khoản thời gian dài! “ Nguyễn Minh Nguyệt đưa đôi mắt đượm buồn nhìn Lê Diệp Hoa.

“ Chuyện năm đó thành thật bác xin lỗi bác không nên nói những lời đó với con! “ Lê Diệp Hoa cười nhạt. Ánh mắt cô chợt tối lại nước mắt như muốn trào ra nhưng cố kiềm lại.

“ Thành thật mà nói nếu năm đó bác biết thân phận của con thì bác sẽ không ngăn cản con với Trung Tuấn đúng không? “ Nguyễn Minh Nguyệt khẽ cười nhẹ.

“ Có thể con cũng biết đó Nguyễn Thành Trung Tuấn là người thừa kế của nhà họ Nguyễn đương nhiên phải lấy người môn đăng hộ đối không thể lấy những người có thân phận thấp được! “ Lê Diệp Hoa khẽ gật đầu. Bà ấy nói đúng cô cũng là người thừa kế chuyện này đương nhiên cô hiểu.

“ Lời bác nói đương nhiên là con hiểu! Nhưng việc đem tình cảm của con mình ra làm lợi ích cho tài sản của bản thân có phải là quá tàn nhẫn không? “ Nguyễn Minh Nguyệt khẽ ngạc nhiên. Trong mắt bà bây giờ Lê Diệp Hoa không còn là đứa trẻ 17 tuổi dễ dàng bị bà cảnh cáo mà không dám nói lời nào. Lê Diệp Hoa bây giờ đã 24 tuổi là một người trưởng thành có sức chèn ép mạnh với bà.

“ Diệp Hoa bây giờ thật sự con đã không còn là cô bé năm đó nữa rồi! “ Lê Diệp Hoa cười nhạt. Bà ấy nói đúng cô không còn là đứa trẻ vô lo vô nghĩ nữa mà bây giờ là một người đã có chứng kiến riêng. Không dễ dàng bị người khác điều khiển.

“ Bác nói đúng! Dù sao cũng qua nhiều năm rồi đến cảnh vật còn thay đổi, làm sao con người có thể không thay đổi cơ chứ? “ Nguyễn Minh Nguyệt nhìn cô. Lê Diệp Hoa đúng là càng nhìn càng giống bà lúc trẻ.

“ Bác biết là năm đó đã xúc phạm con bác còn biết con trai bác chưa một lần nào quên con, mong con có thể chấp nhận tình cảm của nó! “ Lê Diệp Hoa mỉm cười. Đúng năm đó chịu chấp nhận từ bỏ Nguyễn Thành Trung Tuấn là ý của cô làm sao bây giờ cô có thể từ bỏ anh thêm lần nữa?



“ Bác yên tâm cháu sẽ không vì những lời nói năm đó mà từ bỏ Trung Tuấn thêm một lần nữa đâu! “

Phía bên này Nguyễn Thành Trung Tuấn và ba anh vẫn đang nói chuyện vô cùng nghiêm túc. Đây là cuộc nói chuyện giữa 2 người đàn ông với nhau chứ không hề có chút kiên dè nào.

Nguyễn Lập Thành nhìn chằm chằm vào anh. Ông nheo đôi mắt đầy những nếp nhăn của mình lại rồi nhìn anh.

“ Trung Tuấn nói thật cho ba nghe cô gái đó có phải là cô gái đã cho con động lực để đạt được thành công như bây giờ không? “ Nguyễn Thành Trung Tuấn cũng không hề vòng vo anh không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp trả lời.

“ Ba đoán đúng rồi đó là cô ấy! “ Nguyễn Lập Thành lập tức cười lớn. Ông đưa tay lên vỗ vai con trai mình.

“ Tốt lắm! con làm tốt lắm! Thật không ngờ con trai của ba lại thâm tình đến vậy! Con phải kiên trì nắm bắt được trái tim của người con yêu nghe chưa? Đừng dễ bỏ cuộc! “ Nguyễn Thành Trung Tuấn cười nhẹ.

“ Ba yên tâm con đã đợi cô ấy 8 năm rồi đương nhiên đợi nữa cũng không sao! “ Nguyễn Lập Thành nhìn con trai mình với ánh mắt đầy vẻ tự hào.

Kết thúc bữa tiệc Nguyễn Thành Trung Tuấn lập tức lấy xe muốn đưa Lê Diệp Hoa về nhà. Đương nhiên cô cũng không từ chối đơn giản vì lúc đến đây là cô đi xe cùng với Trần Kiều Ngân. Còn bây giờ bạn cô cũng về rồi đương nhiên đi cùng với Nguyễn Thành Trung Tuấn cũng không có vấn đề gì.

Trên suốt chặng đường đi Lê Diệp Hoa không hề nói một câu nào. Đương nhiên Nguyễn Thành Trung Tuấn cũng tập trung lái xe nên cũng không nói với cô câu nào. Lúc anh quay sang chỗ Lê Diệp Hoa thì cũng là lúc cô đã ngủ từ lúc nào rồi không hay biết.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của Lê Diệp Hoa khi ngủ khiến Nguyễn Thành Trung Tuấn muốn làm chuyện gì đó xấu xa. Anh bế cô xuống xe rồi trực tiếp đi vào nhà cô. Lê Diệp Hoa sống trong căn nhà khá lớn. Nhưng bên trong lại không hề có bất cứ người giúp việc nào.

Nguyễn Thành Trung Tuấn đi đến cửa nhà thì đứng lại. Nhà của Lê Diệp Hoa có cài mật khẩu và anh cũng không biết mật khẩu đó là gì. Chẳng hiểu sao trong lòng Nguyễn Thành Trung Tuấn có gì đó thôi thúc anh lại ấn mật khẩu là ngày hôm nay. 1811 trùng hợp ngay lập tức cửa nhà liền mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Hãy Yêu Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook