Chương 47: Đại chiến mộc tinh (1)
Lười Ra Chương
14/03/2021
Sâu trong khu rừng, xuyên qua các nhánh cây khẽ lá vang vọng lên tiếng nói hiên ngang lẫm liệt, tràn đầy tự tin của một người: “Yêu quái, hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma, tru diệt yêu nữ ngươi.”
Ngón tay hắn chỉ thẳng về thân ảnh phía trước, đó là một thân hình nữ nhân nhưng toàn thân đều là màu lục, khuôn mặt thì bị bộ tóc lá cây che khuất cả, nhìn vào đó chẳng khác gì yêu nữ cả.
Tên ròm nhỏ con nhất trong đó quát lớn: “Còn phải nói nhiều làm gì, các huynh đệ, xông cả lên.”
Vừa dứt lời, một bóng đen phi nhanh lên trước tất cả, đó là kẻ tên Tử Thần, nắm giữ phong hệ, tốc độ cực nhanh lấy mạng mục tiêu trong chốc lát. Kiếm của hắn sắp chạm vào cổ yêu nữ thì ngay dưới đất một nhánh cây mọc lên, hắn theo phản ứng tránh né lập tức đòn tấn công này. Nhưng vì sự việc xảy ra quá nhanh nên vai của hắn bị nhánh cây đâm rách một miếng da thịt.
“Phù, may quá, suýt chút nữa thì chết ta rồi.” Vừa thở phào chốc lát thì sát khí của hắn nổi lên, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm ra tay mà một chiêu không lấy mạng được đối phương.
Hắn định ôm vai lui lại thì một nhánh cây từ đó xông thẳng về phía hắn. Nhưng đã bị người đàn ông to lớn gào thét lúc đầu chém đứt, hắn quay qua nói với Tử Thần: “Con mộc tinh này là kẻ có thể giết cả một binh đoàn gần 1000 người rồi, thực lực không thể coi thường được, chúng ta phải hợp sức lại mới mong đánh bại được nó.”
Hắn tên là Đại Lực, binh khí do hắn làm ra hết sức sắc bén, ngoài ra hắn còn phản xạ rất nhanh nhẹn, chỉ sau Tử Thần một bậc.
Tử Thần gật đầu nghiêm trọng, mắt nhiều hơn một phần cảnh giác. Tên ròm lúc đầu đi lại ném cho hắn một viên thuốc, hắn không lo nghĩ nhiều mà nuốt vào. Thịt bả vai từ đó liền lành lại.
Tên ròm này tên là Độc Thần, thân phận hắn là một luyện đan sư. Sau khi Tử Thần phục dụng thuốc, hắn liền cười lớn lên: “Các ngươi đã thấy chưa, đan dược của ta hồi phục thần kỳ, hoàn toàn không lo sợ chết. Các huynh đệ cứ nhằm vào ả ta mà tung hết sức mình.”
Khi đã chứng kiến sự lợi hại của đan dược đó cả đám kia như sục sôi, khí huyết dâng trào lên. Bọn chúng khi đã không bị nỗi sợ cái chết vướng bận nữa thì đồng loạt xông lên.
Bọn chúng xông lên, nhưng yêu nữ ấy cũng đâu có chịu thua kém. Cô ta vẫn đứng yên không động nhưng cây cối um xùm mọc lên, nhỏ có, lớn có, cao có, thấp có. Từng tầng tầng lớp lớp cây mọc lên ngăn cản sự tiến công của bọn họ này.
Nếu ai để ý kỹ sẽ thấy ở giữa ngực có những tia lục sắc nhàn nhạt mà thuần khiết phát ra. Những tia sắc ấy là từ một viên đá nhỏ gắn liền với cơ thể của yêu nữ đó, xung quanh nó tỏa ra màu sắc còn nồng đậm hơn rất nhiều so với các bộ phận khác bên ngoài cơ thể.
Trận chiến bắt đầu, trong đó có vài kẻ là người tu luyện, có thể điều khiền sử dụng thổ để phòng thủ, chắn đòn trong khi những kẻ kia có người thì dùng hỏa để đốt cây, có kẻ thì dùng tốc độ kiếm pháp của mình để chặt cây. Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt.
Những cành lá đâm xuyên qua một số bộ phận cơ thể của lũ người kia như chân tay, thâm chí có người tránh không kịp để bị đâm vào bụng, càng là người đến gần cô ta thì thương tích thân thể càng nhiều.
Nhưng bọn họ khôi phục thương thế rất nhanh, vì trong đội có hai kẻ am hiểu về mộc và thủy đang liên tiếp chữa thương cho mấy gã kia. Nếu kẻ nào có thương thế quá nặng thì tên ròm nhỏ con sẽ ném đan dược chữa thương cho, khiến bọn chúng có thể lập tức quay lại vòng chiến.
Trận chiến cứ luân phiên như thế, tấn công rồi bị thương, chữa thương rồi lại ra nghênh chiến tiếp, lợi thế dần dần đang nghiên về một bên. Khoản cách của đám người này với yêu nữ càng ngày càng gần.
Đã có bao nhiêu cành cây cháy khô, bao nhiêu cành cây bị chém xuống nhưng cả hai bên vẫn lưỡng bại câu thương, giằn co qua nhiều giờ liền mà vẫn chưa hề có dấu hiệu chấm dứt. Quần áo của đám người kia đã rách ra chi chít, nhưng nhờ đan dược mà các vết thương cứ liên tục lành lại.
“Anh em, hình như con mộc tinh này đã yếu đi rồi, chúng ta nhanh chóng tốc chiến tốc thắng nào.” Kẻ này là kẻ có thể sử dụng mộc nguyên tố. Vì có sự tương đồng với nhau nên hắn có cảm giác con yêu nữ đã yếu đi, hắn la lớn để cho bọn kia biết được.
Biết rằng tên đó hiểu biết rất nhiều về phương diện này nên bọn chúng tin ngay, chém hăng càng thêm hăng lên. Những cành cây liên tiếp mọc ra nhanh chóng bị chặt chém đi, còn những cây to thì có vị hỏa sư kia phóng hỏa thiêu rụi nó liền.
Bước ngoặc xảy ra, một cành cây có tốc độ cực nhanh đâm xuyên qua thân thể tên hỏa sư khi hắn đang thiêu một cái cây vừa mọc lên trong sự ngỡ ngàng của bọn kia, họ không thể ngờ rằng con quái này tốc độ của nó vẫn còn nhanh đến vậy. Hóa ra nó vẫn còn ẩn tàng thực lực.
“Khốn khiếp, mọi người cẩn thận.” Nói rồi kẻ ròm phi về phía tên hỏa sư định cho hắn đan dược thì một cành cây đánh nhanh về phía hắn, dưới góc độ này hoàn toàn không thể tránh né, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngón tay hắn chỉ thẳng về thân ảnh phía trước, đó là một thân hình nữ nhân nhưng toàn thân đều là màu lục, khuôn mặt thì bị bộ tóc lá cây che khuất cả, nhìn vào đó chẳng khác gì yêu nữ cả.
Tên ròm nhỏ con nhất trong đó quát lớn: “Còn phải nói nhiều làm gì, các huynh đệ, xông cả lên.”
Vừa dứt lời, một bóng đen phi nhanh lên trước tất cả, đó là kẻ tên Tử Thần, nắm giữ phong hệ, tốc độ cực nhanh lấy mạng mục tiêu trong chốc lát. Kiếm của hắn sắp chạm vào cổ yêu nữ thì ngay dưới đất một nhánh cây mọc lên, hắn theo phản ứng tránh né lập tức đòn tấn công này. Nhưng vì sự việc xảy ra quá nhanh nên vai của hắn bị nhánh cây đâm rách một miếng da thịt.
“Phù, may quá, suýt chút nữa thì chết ta rồi.” Vừa thở phào chốc lát thì sát khí của hắn nổi lên, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm ra tay mà một chiêu không lấy mạng được đối phương.
Hắn định ôm vai lui lại thì một nhánh cây từ đó xông thẳng về phía hắn. Nhưng đã bị người đàn ông to lớn gào thét lúc đầu chém đứt, hắn quay qua nói với Tử Thần: “Con mộc tinh này là kẻ có thể giết cả một binh đoàn gần 1000 người rồi, thực lực không thể coi thường được, chúng ta phải hợp sức lại mới mong đánh bại được nó.”
Hắn tên là Đại Lực, binh khí do hắn làm ra hết sức sắc bén, ngoài ra hắn còn phản xạ rất nhanh nhẹn, chỉ sau Tử Thần một bậc.
Tử Thần gật đầu nghiêm trọng, mắt nhiều hơn một phần cảnh giác. Tên ròm lúc đầu đi lại ném cho hắn một viên thuốc, hắn không lo nghĩ nhiều mà nuốt vào. Thịt bả vai từ đó liền lành lại.
Tên ròm này tên là Độc Thần, thân phận hắn là một luyện đan sư. Sau khi Tử Thần phục dụng thuốc, hắn liền cười lớn lên: “Các ngươi đã thấy chưa, đan dược của ta hồi phục thần kỳ, hoàn toàn không lo sợ chết. Các huynh đệ cứ nhằm vào ả ta mà tung hết sức mình.”
Khi đã chứng kiến sự lợi hại của đan dược đó cả đám kia như sục sôi, khí huyết dâng trào lên. Bọn chúng khi đã không bị nỗi sợ cái chết vướng bận nữa thì đồng loạt xông lên.
Bọn chúng xông lên, nhưng yêu nữ ấy cũng đâu có chịu thua kém. Cô ta vẫn đứng yên không động nhưng cây cối um xùm mọc lên, nhỏ có, lớn có, cao có, thấp có. Từng tầng tầng lớp lớp cây mọc lên ngăn cản sự tiến công của bọn họ này.
Nếu ai để ý kỹ sẽ thấy ở giữa ngực có những tia lục sắc nhàn nhạt mà thuần khiết phát ra. Những tia sắc ấy là từ một viên đá nhỏ gắn liền với cơ thể của yêu nữ đó, xung quanh nó tỏa ra màu sắc còn nồng đậm hơn rất nhiều so với các bộ phận khác bên ngoài cơ thể.
Trận chiến bắt đầu, trong đó có vài kẻ là người tu luyện, có thể điều khiền sử dụng thổ để phòng thủ, chắn đòn trong khi những kẻ kia có người thì dùng hỏa để đốt cây, có kẻ thì dùng tốc độ kiếm pháp của mình để chặt cây. Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt.
Những cành lá đâm xuyên qua một số bộ phận cơ thể của lũ người kia như chân tay, thâm chí có người tránh không kịp để bị đâm vào bụng, càng là người đến gần cô ta thì thương tích thân thể càng nhiều.
Nhưng bọn họ khôi phục thương thế rất nhanh, vì trong đội có hai kẻ am hiểu về mộc và thủy đang liên tiếp chữa thương cho mấy gã kia. Nếu kẻ nào có thương thế quá nặng thì tên ròm nhỏ con sẽ ném đan dược chữa thương cho, khiến bọn chúng có thể lập tức quay lại vòng chiến.
Trận chiến cứ luân phiên như thế, tấn công rồi bị thương, chữa thương rồi lại ra nghênh chiến tiếp, lợi thế dần dần đang nghiên về một bên. Khoản cách của đám người này với yêu nữ càng ngày càng gần.
Đã có bao nhiêu cành cây cháy khô, bao nhiêu cành cây bị chém xuống nhưng cả hai bên vẫn lưỡng bại câu thương, giằn co qua nhiều giờ liền mà vẫn chưa hề có dấu hiệu chấm dứt. Quần áo của đám người kia đã rách ra chi chít, nhưng nhờ đan dược mà các vết thương cứ liên tục lành lại.
“Anh em, hình như con mộc tinh này đã yếu đi rồi, chúng ta nhanh chóng tốc chiến tốc thắng nào.” Kẻ này là kẻ có thể sử dụng mộc nguyên tố. Vì có sự tương đồng với nhau nên hắn có cảm giác con yêu nữ đã yếu đi, hắn la lớn để cho bọn kia biết được.
Biết rằng tên đó hiểu biết rất nhiều về phương diện này nên bọn chúng tin ngay, chém hăng càng thêm hăng lên. Những cành cây liên tiếp mọc ra nhanh chóng bị chặt chém đi, còn những cây to thì có vị hỏa sư kia phóng hỏa thiêu rụi nó liền.
Bước ngoặc xảy ra, một cành cây có tốc độ cực nhanh đâm xuyên qua thân thể tên hỏa sư khi hắn đang thiêu một cái cây vừa mọc lên trong sự ngỡ ngàng của bọn kia, họ không thể ngờ rằng con quái này tốc độ của nó vẫn còn nhanh đến vậy. Hóa ra nó vẫn còn ẩn tàng thực lực.
“Khốn khiếp, mọi người cẩn thận.” Nói rồi kẻ ròm phi về phía tên hỏa sư định cho hắn đan dược thì một cành cây đánh nhanh về phía hắn, dưới góc độ này hoàn toàn không thể tránh né, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.