Chương 4: Làm Tình Với Ma
Hạ Tử
13/07/2021
Tôi rụt tay lại tránh né cơ thể hắn, giật chiếc chăn ở cuối giường trùm kín người chỉ hở ra mỗi cái đầu. Đôi mắt vừa nãy còn trừng lớn bây giờ biết sợ hãi ngập nước, đỏ hoe lên mà cầu xin:
"Anh là ai? Mau đưa tôi về nhà. Tôi không muốn ở chỗ này nữa đâu. Làm ơn, đưa tôi về nhà đi.”
Tôi vậy mà trước mặt hắn trở nên yếu đuối đến lạ, cho dù đã cố bặm môi ngăn không cho những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được những tiếc nức nở vang lên. Tôi đưa tay lau hết hàng nước mắt này lại đến hàng nước mắt khác rơi xuống. Tôi khóc thút thít như một đứa trẻ lên ba.
“Thật là ồn ào.”
Đôi lông mày rậm rạp nhíu lại, hắn bỏ ngoài tai những lời tôi nói, ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào cổ chân tôi. Tôi theo bản năng liền rụt chân lại, không còn biết cảm giác đau tê tái giống lúc đầu nữa.
Hắn giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Sâu trong đôi mắt chỉ có sự lạnh lùng, không có cảm xúc nào bên trong cả.
À đúng rồi! Hắn có phải người đâu thì sao lại có cảm xúc được chứ? Tôi khóc đến mệt thì tự giác ngừng lại, tựa người về phía sau đôi mắt hơi mơ hồ nhìn vào hắn. Trong đầu tôi là vô số những suy nghĩ vẩn vơ.
Mới chỉ có hai ngày thôi mà tôi cảm giác như đã trôi qua cả một kiếp nạn. Cả đời tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua những chuyện này. Chỉ trong một đêm, mở mắt ra thì thấy mình mặc đồ tân nương. Nhắm mắt thêm cái nữa thì bị đưa đến nghĩa địa thành thân với một bài vị chỉ ghi tên Cố Khang Tần. Mở mắt ra lần nữa lại thấy mình ở nơi Vùng đất chết. Rốt cuộc, tôi đã bị ám cái gì vậy?
Hắn cứ vậy nhìn chằm chằm tôi một hồi, không nói lời nào lập tức cúi đầu xuống mạnh bạo ngấu nghiến bờ môi. Tôi hoảng hốt đưa tay chống cự thì cơ thể lại như bị điểm huyệt mà nằm im cho hắn chơi đùa thân thể.
Cơ thể mẫn cảm bị hắn sờ soạng, từng tế bào trong tôi đều run lên. Hắn cắn mút đôi môi anh đào đến sưng đỏ, bàn tay không yên phận mà trượt từ cằm xuống sâu hơn, một cái búng tay liền làm cơ thể tôi loã lồ. Hai đôi gò bồng đẫy đà hiện ngay trước mặt hắn, hắn vậy mà nhếch mép cười. Bàn tay to lớn không bao trọn hết sự to lớn mềm mại mà bắt đầu xoa nắn coi nó như một thứ đồ mà nhào nặn đến đủ hình dạng.
Bị hắn hôn đến đầu óc mơ màng, chiếc lưỡi đinh hương lạnh lẽo luồn lách bên trong khoang miệng hút đi hết tất cả những dịch ngọt. Tiếng chóp chép phát ra khiến tôi phải đỏ mặt vậy mà đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng mang theo sát khí. Mãi đến khi mặt tôi bắt đầu đỏ bừng, hắn mới chịu buông tha kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng manh. Tôi nhắm mắt, lồng ngực phập phồng lấy dưỡng khí. Hắn rõ ràng là người vô hình, tại sao bây giờ lại như thế này? Bây giờ tôi có thể chạm vào hắn, chạm vào cơ thể to lớn săn chắc này.
Chiếc mũi cao di chuyển từ gò má xuống đến cổ, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở nặng nhọc đang phả trên da mình. Dừng trước xương quai xanh tinh xảo, hắn khẽ đặt môi mình hôn lên nó. Cánh môi khẽ hé, hắn cắn mạnh xuống da khiến tôi đau đớn phải kêu lên một tiếng.
“Cũng chỉ là một vệt cắn thôi, cô kích thích như vậy làm gì chứ?”
Hắn ngẩng mặt, lau đi vết máu nhỏ ở khoé môi. Tên điên này vậy mà dám cắn đến mức làm tôi chảy máu. Lần đầu tiên bị làm chuyện này, tôi không biết bản thân phải làm thế nào. Chỉ biết giương đôi mắt tủi nhục mà nhìn chằm chằm hắn xin lấy sự thương xót từ một kẻ không tim. Nhưng đương nhiên hắn lại nhìn tôi bằng đôi mắt vô cảm, hắn khom người ngậm lấy nhũ hoa sớm đã cương cứng mút mát như đứa trẻ khát sữa. Tay còn lại ra sức nhào nặn, cơ thể tôi bắt đầu biến đổi một cảm giác khó tả dâng lên...
Hắn khởi đầu rất lâu, lâu đến mức tôi không chịu được mà phải mở miệng nỉ non cầu xin hắn. Chân tay tôi bắt đầu cử động bình thường nhưng lại không còn sức phản kháng mà nằm nhũn dưới thân hắn thở dốc. Trong tôi lúc này một cảm giác thiếu thốn trống rỗng đến khó chịu. Khao khát cần một thứ gì đó lấp đầy thỏa mãn dục vọng trong người lên đến đỉnh điểm.
Rất nhanh, cơ thể đột ngột bị sự to lớn xé rách bất ngờ, khiến tôi đau đớn cong người hứng chịu. Nước mắt ở khóe mi rỉ ra chảy xuống hai bên thái dương nhỏ xuống ướt đẫm gối.
Trên chiếc giường lớn, hai thân thể quấn lấy nhau. Nếu người ngoài nhìn vào thì tưởng rằng tôi đang tự thỏa mãn chính mình. Nếu nói rằng có người đang làm tình với tôi, chắc chắn sẽ nghĩ tôi bị điên.
"Ưm! Làm ơn! Tha cho tôi được không? Đau quá, thật sự rất đau. Mau rút ra đi, đau quá.”
Tôi bật khóc nức nở, nước mắt dàn giụa trên khuôn mặt. Nhưng hắn vẫn không cảm xúc mạnh mẽ chiếm lấy tôi. Từng cú thúc mạnh mẽ dồn dập vào cơ thể, tôi không thể chịu được mà hai bàn tay nắm chặt trên ga đệm, cơ thể lấm tấm mồ hôi.
Cơ thể dần thay sự đau đớn bằng khoái cảm. Tôi tự trách mình đang làm tình với một con ma. Một con ma xa lạ mà cũng có thể khiến bản thân lên đỉnh được.
Không biết đã làm bao nhiêu lần, không biết đã trải qua mọi loại tư thế nào. Tôi chỉ mang máng nhớ, hắn cứ làm tôi đến ngất đi lại bắt tôi phải tỉnh lại hầu hạ hắn. Khi tôi đã mệt lử chuẩn bị ngất đi, hắn ghé sát bên tai tôi thầm thì từng chữ, từng chữ một khiến chúng in sâu vào tận ngóc ngách trong tâm trí tôi.
"Hãy nhớ, ta là phu quân của nàng. Huyền Vân Tịch, nàng đã là thê tử của ta, uống máu thịt của ta. Thì cả đời này nàng phải theo Cố Khang Tần ta."
Còn chút lý trí cuối cùng, tôi khẽ mấp máy môi. Đôi mắt cũng dần mờ đi. Gương mặt kia sát ngay trước mặt, hơi thở trầm ổn phả xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm vào tôi. Tôi nhớ rồi. Hắn là ma.
"Phu quân … Cố Khang Tần. Chồng ma?"
"Không! Ta không phải ma. Ta là qủy. Qủy Sát!"
Tôi loáng thoáng nghe hết câu đấy, rồi bờ môi mỏng hôn lên trán. Cơn buồn ngủ lại ập đến cùng sự mệt mỏi khiến tôi ngủ thiếp đi. Là ngủ thiếp trong lòng người chồng qủy này.
Hôm sau, ánh nắng ấm áp bao chùm lên người tôi. Tôi khẽ nhíu chặt đôi mày, giơ tay lên che đi ánh sáng đang rọi thẳng xuống mặt. Từ từ mở mắt thích nghi với ánh sáng. Đảo mắt xung quanh một vòng nhận ra căn phòng quen thuộc tôi liền ngồi bật dậy. Sờ lên cơ thể quần áo chỉnh tề tôi vẫn cứ đinh ninh trong đầu mọi chuyển xảy ra kia chỉ là giấc mơ. Giấc mơ cực kì khủng khiếp.
Xoa xoa ấn đường một hồi, tôi nhấc chân bước xuống giường, thân dưới liền dội lên một cơn đau khiến tôi loạn choạng xuýt ngã xuống mặt đất. Tôi siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Hóa ra không phải mơ, là sự thật. Tôi đã lấy một người chồng qủy, tôi đã mất đi sự quý giá nhất của người con gái.
Tôi bình tĩnh lại hít thở thật sâu, lấy quần áo vào phòng tắm. Nhìn cơ thể trần trong gương, vô số vết tím đỏ chạy dọc từ cổ xuống. Không hiểu sao liền thấy ghê tởm bản thân liền bước vào bồn tắm ra sức kì sạch những vết hôn đó đến bật máu. Nhưng dù có kì mạnh đến thế nào cũng không thể khiến nó mờ đi, tôi như phát điên mà la hét. Nước trên đỉnh đầu xả rào rào xuống trôi theo cả nước mắt mặn chát.
"Anh là ai? Mau đưa tôi về nhà. Tôi không muốn ở chỗ này nữa đâu. Làm ơn, đưa tôi về nhà đi.”
Tôi vậy mà trước mặt hắn trở nên yếu đuối đến lạ, cho dù đã cố bặm môi ngăn không cho những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được những tiếc nức nở vang lên. Tôi đưa tay lau hết hàng nước mắt này lại đến hàng nước mắt khác rơi xuống. Tôi khóc thút thít như một đứa trẻ lên ba.
“Thật là ồn ào.”
Đôi lông mày rậm rạp nhíu lại, hắn bỏ ngoài tai những lời tôi nói, ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào cổ chân tôi. Tôi theo bản năng liền rụt chân lại, không còn biết cảm giác đau tê tái giống lúc đầu nữa.
Hắn giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Sâu trong đôi mắt chỉ có sự lạnh lùng, không có cảm xúc nào bên trong cả.
À đúng rồi! Hắn có phải người đâu thì sao lại có cảm xúc được chứ? Tôi khóc đến mệt thì tự giác ngừng lại, tựa người về phía sau đôi mắt hơi mơ hồ nhìn vào hắn. Trong đầu tôi là vô số những suy nghĩ vẩn vơ.
Mới chỉ có hai ngày thôi mà tôi cảm giác như đã trôi qua cả một kiếp nạn. Cả đời tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua những chuyện này. Chỉ trong một đêm, mở mắt ra thì thấy mình mặc đồ tân nương. Nhắm mắt thêm cái nữa thì bị đưa đến nghĩa địa thành thân với một bài vị chỉ ghi tên Cố Khang Tần. Mở mắt ra lần nữa lại thấy mình ở nơi Vùng đất chết. Rốt cuộc, tôi đã bị ám cái gì vậy?
Hắn cứ vậy nhìn chằm chằm tôi một hồi, không nói lời nào lập tức cúi đầu xuống mạnh bạo ngấu nghiến bờ môi. Tôi hoảng hốt đưa tay chống cự thì cơ thể lại như bị điểm huyệt mà nằm im cho hắn chơi đùa thân thể.
Cơ thể mẫn cảm bị hắn sờ soạng, từng tế bào trong tôi đều run lên. Hắn cắn mút đôi môi anh đào đến sưng đỏ, bàn tay không yên phận mà trượt từ cằm xuống sâu hơn, một cái búng tay liền làm cơ thể tôi loã lồ. Hai đôi gò bồng đẫy đà hiện ngay trước mặt hắn, hắn vậy mà nhếch mép cười. Bàn tay to lớn không bao trọn hết sự to lớn mềm mại mà bắt đầu xoa nắn coi nó như một thứ đồ mà nhào nặn đến đủ hình dạng.
Bị hắn hôn đến đầu óc mơ màng, chiếc lưỡi đinh hương lạnh lẽo luồn lách bên trong khoang miệng hút đi hết tất cả những dịch ngọt. Tiếng chóp chép phát ra khiến tôi phải đỏ mặt vậy mà đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng mang theo sát khí. Mãi đến khi mặt tôi bắt đầu đỏ bừng, hắn mới chịu buông tha kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng manh. Tôi nhắm mắt, lồng ngực phập phồng lấy dưỡng khí. Hắn rõ ràng là người vô hình, tại sao bây giờ lại như thế này? Bây giờ tôi có thể chạm vào hắn, chạm vào cơ thể to lớn săn chắc này.
Chiếc mũi cao di chuyển từ gò má xuống đến cổ, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở nặng nhọc đang phả trên da mình. Dừng trước xương quai xanh tinh xảo, hắn khẽ đặt môi mình hôn lên nó. Cánh môi khẽ hé, hắn cắn mạnh xuống da khiến tôi đau đớn phải kêu lên một tiếng.
“Cũng chỉ là một vệt cắn thôi, cô kích thích như vậy làm gì chứ?”
Hắn ngẩng mặt, lau đi vết máu nhỏ ở khoé môi. Tên điên này vậy mà dám cắn đến mức làm tôi chảy máu. Lần đầu tiên bị làm chuyện này, tôi không biết bản thân phải làm thế nào. Chỉ biết giương đôi mắt tủi nhục mà nhìn chằm chằm hắn xin lấy sự thương xót từ một kẻ không tim. Nhưng đương nhiên hắn lại nhìn tôi bằng đôi mắt vô cảm, hắn khom người ngậm lấy nhũ hoa sớm đã cương cứng mút mát như đứa trẻ khát sữa. Tay còn lại ra sức nhào nặn, cơ thể tôi bắt đầu biến đổi một cảm giác khó tả dâng lên...
Hắn khởi đầu rất lâu, lâu đến mức tôi không chịu được mà phải mở miệng nỉ non cầu xin hắn. Chân tay tôi bắt đầu cử động bình thường nhưng lại không còn sức phản kháng mà nằm nhũn dưới thân hắn thở dốc. Trong tôi lúc này một cảm giác thiếu thốn trống rỗng đến khó chịu. Khao khát cần một thứ gì đó lấp đầy thỏa mãn dục vọng trong người lên đến đỉnh điểm.
Rất nhanh, cơ thể đột ngột bị sự to lớn xé rách bất ngờ, khiến tôi đau đớn cong người hứng chịu. Nước mắt ở khóe mi rỉ ra chảy xuống hai bên thái dương nhỏ xuống ướt đẫm gối.
Trên chiếc giường lớn, hai thân thể quấn lấy nhau. Nếu người ngoài nhìn vào thì tưởng rằng tôi đang tự thỏa mãn chính mình. Nếu nói rằng có người đang làm tình với tôi, chắc chắn sẽ nghĩ tôi bị điên.
"Ưm! Làm ơn! Tha cho tôi được không? Đau quá, thật sự rất đau. Mau rút ra đi, đau quá.”
Tôi bật khóc nức nở, nước mắt dàn giụa trên khuôn mặt. Nhưng hắn vẫn không cảm xúc mạnh mẽ chiếm lấy tôi. Từng cú thúc mạnh mẽ dồn dập vào cơ thể, tôi không thể chịu được mà hai bàn tay nắm chặt trên ga đệm, cơ thể lấm tấm mồ hôi.
Cơ thể dần thay sự đau đớn bằng khoái cảm. Tôi tự trách mình đang làm tình với một con ma. Một con ma xa lạ mà cũng có thể khiến bản thân lên đỉnh được.
Không biết đã làm bao nhiêu lần, không biết đã trải qua mọi loại tư thế nào. Tôi chỉ mang máng nhớ, hắn cứ làm tôi đến ngất đi lại bắt tôi phải tỉnh lại hầu hạ hắn. Khi tôi đã mệt lử chuẩn bị ngất đi, hắn ghé sát bên tai tôi thầm thì từng chữ, từng chữ một khiến chúng in sâu vào tận ngóc ngách trong tâm trí tôi.
"Hãy nhớ, ta là phu quân của nàng. Huyền Vân Tịch, nàng đã là thê tử của ta, uống máu thịt của ta. Thì cả đời này nàng phải theo Cố Khang Tần ta."
Còn chút lý trí cuối cùng, tôi khẽ mấp máy môi. Đôi mắt cũng dần mờ đi. Gương mặt kia sát ngay trước mặt, hơi thở trầm ổn phả xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm vào tôi. Tôi nhớ rồi. Hắn là ma.
"Phu quân … Cố Khang Tần. Chồng ma?"
"Không! Ta không phải ma. Ta là qủy. Qủy Sát!"
Tôi loáng thoáng nghe hết câu đấy, rồi bờ môi mỏng hôn lên trán. Cơn buồn ngủ lại ập đến cùng sự mệt mỏi khiến tôi ngủ thiếp đi. Là ngủ thiếp trong lòng người chồng qủy này.
Hôm sau, ánh nắng ấm áp bao chùm lên người tôi. Tôi khẽ nhíu chặt đôi mày, giơ tay lên che đi ánh sáng đang rọi thẳng xuống mặt. Từ từ mở mắt thích nghi với ánh sáng. Đảo mắt xung quanh một vòng nhận ra căn phòng quen thuộc tôi liền ngồi bật dậy. Sờ lên cơ thể quần áo chỉnh tề tôi vẫn cứ đinh ninh trong đầu mọi chuyển xảy ra kia chỉ là giấc mơ. Giấc mơ cực kì khủng khiếp.
Xoa xoa ấn đường một hồi, tôi nhấc chân bước xuống giường, thân dưới liền dội lên một cơn đau khiến tôi loạn choạng xuýt ngã xuống mặt đất. Tôi siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Hóa ra không phải mơ, là sự thật. Tôi đã lấy một người chồng qủy, tôi đã mất đi sự quý giá nhất của người con gái.
Tôi bình tĩnh lại hít thở thật sâu, lấy quần áo vào phòng tắm. Nhìn cơ thể trần trong gương, vô số vết tím đỏ chạy dọc từ cổ xuống. Không hiểu sao liền thấy ghê tởm bản thân liền bước vào bồn tắm ra sức kì sạch những vết hôn đó đến bật máu. Nhưng dù có kì mạnh đến thế nào cũng không thể khiến nó mờ đi, tôi như phát điên mà la hét. Nước trên đỉnh đầu xả rào rào xuống trôi theo cả nước mắt mặn chát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.