Chương 1: Lấy Chồng
Hạ Tử
13/07/2021
Từng nghe về hủ tục Minh Hôn nhưng tôi chưa từng tận mắt chứng kiến nên có chút không tin. Trên đời này đào đâu ra chuyện người sống sờ sờ lại đồng ý lấy một người đã chết bao giờ không? Nghe đã thấy vô cùng phi lý rồi. Chắc chắn mọi người quanh đây đều bị cái hủ tục từ xa xưa nhồi nhét sớm đã không còn phân biệt nổi đây là thế kỉ thứ bao nhiêu.
Tôi là Huyền Vân Tịch, năm nay 24 tuổi. Trùng hợp thế nào ngày tháng sinh của tôi đều dính tới số 4. Nếu không nhầm ông bà quan niệm số 4 được ví như chữ Tử. Đều không mang lại điềm tốt lành gì, mà thuở nhỏ tôi thường hay giật mình khóc lóc giữa đêm vậy nên bố mẹ năm nào cũng lên chùa cầu may xin bùa hộ mệnh rồi lại dí vào tay tôi hết lời căn dặn.
Đến khi lên đại học tôi lên thành phố sống, rời khỏi vùng quê hẻo lánh xa xôi. Vì điều kiện gia đình cũng không mấy khá giả nên chỉ thuê được một căn chung cư cũ ở một góc phố nhỏ. Nhưng điều kì lạ ở đây, những người hàng xóm xung quanh đều giống như bố mẹ ông bà tôi. Mọi người thường xuyên nhắc nhở tôi đừng về quá khuya, đi đâu nhớ mang theo tấm bùa bên người. Dứt khoát không được tháo ra kể cả khi ở nhà. Tôi đều gật đầu cho có lễ chứ chưa từng để tâm vào chuyện này.
Tính tôi vốn chẳng tin vào ma quỷ, vậy nên mấy cái bùa hộ mệnh gì gì đó mà các bô lão quanh đây đưa đều là tuỳ hứng cầm theo. Duy có mặt dây chuyền trên cổ được bà lão dưới lầu tặng tôi lại không vì vướng víu mà tháo ra còn coi nó như một món đồ trang sức độc lạ.
Rõ ràng đêm hôm qua tôi đi làm về, tuy muộn hơn thường ngày một chút nhưng mọi thứ vẫn rất bình thường. Bước chân về đến nhà vừa hay đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, tôi nhíu mày nhìn đồng hồ tích tắc chậm rãi chạy từng giây. Thật không ngờ lại muộn đến như vậy. Cơ thể lúc đấy mệt rã rời, tôi lết cái thân người nặng nhọc lấy bừa một bộ quần áo sau đó tắm rửa qua loa rồi lên giường ngủ. Đến quá đêm, cơ thể tôi như có cái gì đó chạm vào da lạnh đến cắt da cắt thịt, cả người bất giác run rẩy không tự chủ mà quấn chăn chặt thêm một vòng. Đầu óc tôi mơ màng nghĩ chắc sương xuống nên mới lạnh như vậy, tấm chăn dày cuộn kín người hở mỗi chỏm đầu ra ngoài. Nhưng cảm giác lạnh lẽo đấy vẫn không khác, càng ngày càng thấy tê buốt. Lý trí tôi dần dần mất đi, cả cơ thể liền bất động. Một giấc ngủ mà tôi cảm tưởng như một quãng thời gian vô cùng dài.
Tôi mở mắt, chỉ thấy xung quanh là một nơi hoàn toàn xa lạ. Căn phòng xây dựng theo phong cách cổ đại, mọi hoa văn bên trong đều được điêu khắc một cách tinh xảo. Đồ vật xung quanh cũng đều là những loại quý hiếm mà ở hiện đại có lẽ khó tìm ra. Mọi thứ nơi này cứ hư hư thực thực, tôi cố mở to mắt nhìn thật kĩ đột nhiên phát hiện ngay trên cơ thể mình, một bộ hỷ phục đỏ chói với những đường nét hoa văn kì dị. Tôi hốt hoảng muốn hét lên nhưng chiếc khăn quấn quanh miệng không cho phép tôi làm điều đấy. Chân tay cũng bị cột chặt ở đầu giường không thể nào nhúc nhích nổi.
Tôi cố gắng dãy dụa nhằm nới lỏng dây cột phía sau, mắt nhìn xuyên qua tấm vải che đầu khung cảnh mờ nhạt bên ngoài. Lòng tôi bất an vô cùng, nhưng với hoàn cảnh hiện tại quả thật tôi không thể làm gì được ngoài việc chờ đợi. Tôi cố gắng an ủi chính mình, đây chắc chắn là đang gặp ác mộng. Chắc chắn là đang gặp ác mộng.
Phải chờ rất rất lâu sau, cửa phòng mới mở ra. Da đầu tôi chợt run lên, không phải là cảm giác mừng rỡ vì mình sắp được cứu mà tôi linh cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp diễn ra.
Một người đàn bà đi vào, thân người tròn trịa. Tay cầm khoăn voan, mái tóc búi cẩn trọng trên đỉnh đầu, bộ quần áo cách tân gọn gàng cùng đôi guốc thời nhà Thanh lộp cộp tiến tới.
Xuyên qua tấm khăn đỏ, tôi thấy bà ta nhìn chằm chằm vào mình khoé miệng cong lên nở một nụ cười. Bà ta đưa tay kéo khăn trùm đầu của tôi xuống, ngắm nghía khuôn mặt thảm thương của tôi rồi gật gù khen:
"Thật biết chọn người, quả thật không ai có tài nhìn người bằng cậu ấy. Cô rất đẹp đấy. Rất phù hợp."
Tôi trừng mắt, cổ họng muốn phát ra tiếng nhưng đều bị ngăn lại chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" đầy bất lực. Người đàn bà cười nhẹ, đưa chiếc khăn voan lên che miệng cười nói:
"Cô có điều gì muốn nói sao?"
Tôi chỉ chờ có vậy mà điên cuồng gật đầu, cố nhìn bà ta bằng đôi mắt long lanh đầy tủi nhục. Người đàn bà đưa tay kéo khăn bịt miệng xuống. Tôi phải mất một lúc sau mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hai bên khoé miệng bị buộc chặt đến hằn thành viền đau dát vô cùng. Tôi nhìn chằm chằm bà ta lên tiếng chất vấn:
"Bà là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Mau thả tôi ra? Tôi muốn về nhà?"
"Về ư? E là không được nữa rồi."
"Tại sao chứ?"
"Cô thuộc về nơi này."
Tôi nhíu mày, thuộc về nơi này là có ý gì chứ? Chưa kịp hiểu thấu câu nói kia, bà ta liền cởi dây trói dưới chân. Kéo tôi đứng thẳng dậy xoay người tôi một vòng rồi mở miệng chê bai:
“Bộ váy này... thật quá xấu. Là ai lại không có mắt nhìn như vậy? Mặc lên người cô thật chẳng ra gì.”
“Nào, theo tôi ra bên này.”
Bà ta kéo tôi ngồi trước gương trang điểm, trên bàn bày đủ loại phấn son đều được bỏ vào những chiếc lọ xinh xắn. Thường ngày tôi sẽ rất mãn nhãn mà thưởng thức nhưng tâm trạng bây giờ lại không thể để vào mắt nổi.
“Bà nói đi? Đây là ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây với bộ hỷ phục kì quái này?”
Người đàn bà cười lớn, nhìn vào tôi cả bộ mặt đều bày ra kinh ngạc:
“Cô thật sự không biết sao? Đương nhiên là lấy chồng cho cô rồi. Một người chồng giàu có, tôi thấy cô nên cảm ơn tôi thay vì ở đây chất vấn đấy."
Tôi sững sờ, hốc mắt đột nhiên rơm rớm. Bà ta vừa nói cái gì chứ? Lấy chồng cái gì cơ, tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi gào lên dãy dụa:
"Không... không... tôi không cần. Tôi không cần, mau đưa tôi về. Tôi không muốn ở đây. Mau cởi trói cho tôi.”
Tôi vừa giận vừa sợ, nước mắt chảy như mưa giọng nghẹn ngào không thốt lên lời. Bà ta rút khăn tay bên hông lau nước mắt cho tôi giọng an ủi:
"Tôi muốn tốt cho cô thôi. Ngoài kia trăm cô gái ao ước còn không được. Nữ tì đâu? Vào trang điểm lại cho tân nương đi. Sắp đến giờ lành rồi."
Câu trước bà ta nói với tôi, câu sau bà ta liền quay đầu ra ngoài nói to. Cửa phòng một lần nữa mở ra, hai nữ tì đi vào. Họ đều che mặt, duy chỉ hở đúng đôi mắt. Nhưng vô hồn không cảm xúc.
"Nhanh tay tí đi."
Bà ta vừa nói vừa lùi về phía sau nhường chỗ cho hai cô gái mới vào. Tay họ lạnh ngắt, chạm vào da mặt tôi như đang thoa đá lên mặt. Rất nhanh, họ trang điểm xong. Liền thay lại y phục rồi chùm lên đầu tôi thêm một tấm khăn màu đỏ dày hơn khiến khung cảnh bên ngoài không thể nhìn nữa. Chỉ có thể căng mắt nhìn xuống dưới đất.
Họ dìu tôi ra ngoài, tôi thật sự rất muốn đẩy bọn họ ra nhưng không có tí sức lực nào. Đến khi ngồi yên vị lên kiệu hoa tôi mới rùng mình. Cả người ngồi thẳng không thể nhúc nhích, hai bàn tay đặt tréo nhau để trên đùi. Kiệu rung lắc một hồi rồi chầm chậm di chuyển.
Tôi là Huyền Vân Tịch, năm nay 24 tuổi. Trùng hợp thế nào ngày tháng sinh của tôi đều dính tới số 4. Nếu không nhầm ông bà quan niệm số 4 được ví như chữ Tử. Đều không mang lại điềm tốt lành gì, mà thuở nhỏ tôi thường hay giật mình khóc lóc giữa đêm vậy nên bố mẹ năm nào cũng lên chùa cầu may xin bùa hộ mệnh rồi lại dí vào tay tôi hết lời căn dặn.
Đến khi lên đại học tôi lên thành phố sống, rời khỏi vùng quê hẻo lánh xa xôi. Vì điều kiện gia đình cũng không mấy khá giả nên chỉ thuê được một căn chung cư cũ ở một góc phố nhỏ. Nhưng điều kì lạ ở đây, những người hàng xóm xung quanh đều giống như bố mẹ ông bà tôi. Mọi người thường xuyên nhắc nhở tôi đừng về quá khuya, đi đâu nhớ mang theo tấm bùa bên người. Dứt khoát không được tháo ra kể cả khi ở nhà. Tôi đều gật đầu cho có lễ chứ chưa từng để tâm vào chuyện này.
Tính tôi vốn chẳng tin vào ma quỷ, vậy nên mấy cái bùa hộ mệnh gì gì đó mà các bô lão quanh đây đưa đều là tuỳ hứng cầm theo. Duy có mặt dây chuyền trên cổ được bà lão dưới lầu tặng tôi lại không vì vướng víu mà tháo ra còn coi nó như một món đồ trang sức độc lạ.
Rõ ràng đêm hôm qua tôi đi làm về, tuy muộn hơn thường ngày một chút nhưng mọi thứ vẫn rất bình thường. Bước chân về đến nhà vừa hay đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, tôi nhíu mày nhìn đồng hồ tích tắc chậm rãi chạy từng giây. Thật không ngờ lại muộn đến như vậy. Cơ thể lúc đấy mệt rã rời, tôi lết cái thân người nặng nhọc lấy bừa một bộ quần áo sau đó tắm rửa qua loa rồi lên giường ngủ. Đến quá đêm, cơ thể tôi như có cái gì đó chạm vào da lạnh đến cắt da cắt thịt, cả người bất giác run rẩy không tự chủ mà quấn chăn chặt thêm một vòng. Đầu óc tôi mơ màng nghĩ chắc sương xuống nên mới lạnh như vậy, tấm chăn dày cuộn kín người hở mỗi chỏm đầu ra ngoài. Nhưng cảm giác lạnh lẽo đấy vẫn không khác, càng ngày càng thấy tê buốt. Lý trí tôi dần dần mất đi, cả cơ thể liền bất động. Một giấc ngủ mà tôi cảm tưởng như một quãng thời gian vô cùng dài.
Tôi mở mắt, chỉ thấy xung quanh là một nơi hoàn toàn xa lạ. Căn phòng xây dựng theo phong cách cổ đại, mọi hoa văn bên trong đều được điêu khắc một cách tinh xảo. Đồ vật xung quanh cũng đều là những loại quý hiếm mà ở hiện đại có lẽ khó tìm ra. Mọi thứ nơi này cứ hư hư thực thực, tôi cố mở to mắt nhìn thật kĩ đột nhiên phát hiện ngay trên cơ thể mình, một bộ hỷ phục đỏ chói với những đường nét hoa văn kì dị. Tôi hốt hoảng muốn hét lên nhưng chiếc khăn quấn quanh miệng không cho phép tôi làm điều đấy. Chân tay cũng bị cột chặt ở đầu giường không thể nào nhúc nhích nổi.
Tôi cố gắng dãy dụa nhằm nới lỏng dây cột phía sau, mắt nhìn xuyên qua tấm vải che đầu khung cảnh mờ nhạt bên ngoài. Lòng tôi bất an vô cùng, nhưng với hoàn cảnh hiện tại quả thật tôi không thể làm gì được ngoài việc chờ đợi. Tôi cố gắng an ủi chính mình, đây chắc chắn là đang gặp ác mộng. Chắc chắn là đang gặp ác mộng.
Phải chờ rất rất lâu sau, cửa phòng mới mở ra. Da đầu tôi chợt run lên, không phải là cảm giác mừng rỡ vì mình sắp được cứu mà tôi linh cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp diễn ra.
Một người đàn bà đi vào, thân người tròn trịa. Tay cầm khoăn voan, mái tóc búi cẩn trọng trên đỉnh đầu, bộ quần áo cách tân gọn gàng cùng đôi guốc thời nhà Thanh lộp cộp tiến tới.
Xuyên qua tấm khăn đỏ, tôi thấy bà ta nhìn chằm chằm vào mình khoé miệng cong lên nở một nụ cười. Bà ta đưa tay kéo khăn trùm đầu của tôi xuống, ngắm nghía khuôn mặt thảm thương của tôi rồi gật gù khen:
"Thật biết chọn người, quả thật không ai có tài nhìn người bằng cậu ấy. Cô rất đẹp đấy. Rất phù hợp."
Tôi trừng mắt, cổ họng muốn phát ra tiếng nhưng đều bị ngăn lại chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" đầy bất lực. Người đàn bà cười nhẹ, đưa chiếc khăn voan lên che miệng cười nói:
"Cô có điều gì muốn nói sao?"
Tôi chỉ chờ có vậy mà điên cuồng gật đầu, cố nhìn bà ta bằng đôi mắt long lanh đầy tủi nhục. Người đàn bà đưa tay kéo khăn bịt miệng xuống. Tôi phải mất một lúc sau mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hai bên khoé miệng bị buộc chặt đến hằn thành viền đau dát vô cùng. Tôi nhìn chằm chằm bà ta lên tiếng chất vấn:
"Bà là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Mau thả tôi ra? Tôi muốn về nhà?"
"Về ư? E là không được nữa rồi."
"Tại sao chứ?"
"Cô thuộc về nơi này."
Tôi nhíu mày, thuộc về nơi này là có ý gì chứ? Chưa kịp hiểu thấu câu nói kia, bà ta liền cởi dây trói dưới chân. Kéo tôi đứng thẳng dậy xoay người tôi một vòng rồi mở miệng chê bai:
“Bộ váy này... thật quá xấu. Là ai lại không có mắt nhìn như vậy? Mặc lên người cô thật chẳng ra gì.”
“Nào, theo tôi ra bên này.”
Bà ta kéo tôi ngồi trước gương trang điểm, trên bàn bày đủ loại phấn son đều được bỏ vào những chiếc lọ xinh xắn. Thường ngày tôi sẽ rất mãn nhãn mà thưởng thức nhưng tâm trạng bây giờ lại không thể để vào mắt nổi.
“Bà nói đi? Đây là ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây với bộ hỷ phục kì quái này?”
Người đàn bà cười lớn, nhìn vào tôi cả bộ mặt đều bày ra kinh ngạc:
“Cô thật sự không biết sao? Đương nhiên là lấy chồng cho cô rồi. Một người chồng giàu có, tôi thấy cô nên cảm ơn tôi thay vì ở đây chất vấn đấy."
Tôi sững sờ, hốc mắt đột nhiên rơm rớm. Bà ta vừa nói cái gì chứ? Lấy chồng cái gì cơ, tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi gào lên dãy dụa:
"Không... không... tôi không cần. Tôi không cần, mau đưa tôi về. Tôi không muốn ở đây. Mau cởi trói cho tôi.”
Tôi vừa giận vừa sợ, nước mắt chảy như mưa giọng nghẹn ngào không thốt lên lời. Bà ta rút khăn tay bên hông lau nước mắt cho tôi giọng an ủi:
"Tôi muốn tốt cho cô thôi. Ngoài kia trăm cô gái ao ước còn không được. Nữ tì đâu? Vào trang điểm lại cho tân nương đi. Sắp đến giờ lành rồi."
Câu trước bà ta nói với tôi, câu sau bà ta liền quay đầu ra ngoài nói to. Cửa phòng một lần nữa mở ra, hai nữ tì đi vào. Họ đều che mặt, duy chỉ hở đúng đôi mắt. Nhưng vô hồn không cảm xúc.
"Nhanh tay tí đi."
Bà ta vừa nói vừa lùi về phía sau nhường chỗ cho hai cô gái mới vào. Tay họ lạnh ngắt, chạm vào da mặt tôi như đang thoa đá lên mặt. Rất nhanh, họ trang điểm xong. Liền thay lại y phục rồi chùm lên đầu tôi thêm một tấm khăn màu đỏ dày hơn khiến khung cảnh bên ngoài không thể nhìn nữa. Chỉ có thể căng mắt nhìn xuống dưới đất.
Họ dìu tôi ra ngoài, tôi thật sự rất muốn đẩy bọn họ ra nhưng không có tí sức lực nào. Đến khi ngồi yên vị lên kiệu hoa tôi mới rùng mình. Cả người ngồi thẳng không thể nhúc nhích, hai bàn tay đặt tréo nhau để trên đùi. Kiệu rung lắc một hồi rồi chầm chậm di chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.