Chương 6: Số Phận Sắp Đặt
Hạ Tử
13/07/2021
Sau khi moi hết đống rác rưởi đó ra ngoài, trong cùng của con hẻm là một cái máy giặt cũ nát. Dính đầy những vệt nâu thâm đủ hình dạng đã khô cong bám trên bề mặt của thân máy.
Nhân viên điều khiển xe đi vào, kéo cái máy giặt cũ nát đấy ra, trong quá trình lôi kéo, máy giặt liền đổ xuống. Chiếc nắp nhựa lâu năm vỡ tan. Nửa thân dưới của cơ thể trẻ em lập tức rơi ra ngoài.
Dễ dàng nhận ra phần thân đang phân hủy dở là của một đứa bé khoảng bảy đến tám tuổi. Phần thịt ở chân tay đã thối rữa, rơi từng mẩu vụn vặt ra ngoài. Nếu nhìn kĩ còn thấy cả những con ấu trùng nhỏ tin hin trắng mọng đang ngoe nguậy "bơi" bên trong.
Chính nó, mùi hôi thối từ nó bốc ra. Dạ dày tôi cuộn lên từng đợt. Tôi chống tay vào góc tường nôn khan. Trong đầu không khỏi xuất hiện lên một loạt suy nghĩ, chẳng nhẽ đứa bé gái vừa nãy biết trong này còn có một đứa bé bằng tuổi nó chết sao? Nhưng tại sao nó không báo cho những người ở xung quanh đây mà lại ngồi ôm gối khóc? Chẳng nhẽ không có lấy một người tin những lời con bé ấy nói hay do lòng người quá vô tâm?
Những nhân viên rọn dẹp sợ hãi hét lên lùi về đằng sau. Có nhân viên nữ còn lập tức ngất xỉu. Có lẽ vì quá cuống, họ không biết làm gì nên sau khi đỡ nữ nhân viên kia sang một bên mặt ai nấy đềo xám ngoét. Tôi run rẩy đưa tay vào túi quần móc điện thoại gọi cảnh sát đến.
Tiếng còi xe hú inh ỏi khiến nhiều người dân tò mò mà vây quanh. Cảnh sát bao vây lại hiện trường, bên pháp y đang cho người mang tử thi ra ngoài.
Tôi đứng bên trong hiện trường vụ án, sau khi nhìn thấy khuôn mặt bị ăn mòn mất một nửa kia liền kinh hãi đưa tay lên bịt miệng lại. Cái xác kia gần giống với đứa bé ban chiều. Chẳng lẽ là ... là của đứa bé đấy. Không đúng, nếu nhìn rõ lại thì. Không phải là gần giống nữa mà chính xác đó là một người.
Cơ thể đứa bé thâm tím từng mảng, chỗ nào có vết thâm thì phần thịt nhanh phân hủy hơn. Quần áo trên cơ thể bị xé rách te tua. Đúng vậy, là xé rách. Nhìn những mảnh áo còn sót lại ít đến đáng thương kia rất dễ đoán ra.
Sau một hồi xem xét, bên khám nghiệm đưa ra kết luận. Nạn nhân bị hãm hiếp, trong lúc phản kháng bị hung thủ đánh chết. Phần xương cổ tay bị trói về phía sau gãy tay bên phải. Ngoài những vết bầu tím ra còn có những dấu vết khác chứng tỏ bị bạo hành rất dã man.
Ngoài ra... qua khám xét bộ phận sinh dục cả bên ngoài và bên trong đều bị hung thủ hành hạ không chút nương tay. Cả miệng đứa bé vẫn còn sót lại những vệt trắng sệt, có thể là tinh trùng của hung thủ còn sót lại.
Thời gian chết khoảng từ cuối tuần trước tính đến bây giờ đã ngót nghét gần 5 ngày. Bởi vì vứt ở nơi như này, nên cơ thể mới dễ dàng bị phân huỷ. Nếu nó có bốc mùi, có lẽ người qua đường cũng chỉ nghĩ đến mùi rác thải.
Cảnh sát mời tôi về sở lấy lời khai sau đó được thả ra ngoài. Lúc trong đồn, tôi còn thấy người thân của bé gái ấy chạy đến khóc lóc thảm thương, người mẹ còn lập tức ngất lịm. Cũng phải thôi, con cái mình dứt ruột sinh ra. Yêu thương chiều chuộng đến như vậy mà bị bạo hành đến chết. Thử hỏi có người làm mẹ nào mà lòng không đau.
Tôi ngồi một chỗ, lặng người nhìn. Trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, tôi vẫn chưa thể hiểu nổi sự việc vừa xảy ra. Tôi đã nhìn thấy một con ma, lại còn có thể chạm vào nó và nói chuyện. Nghĩ lại lúc đó người tôi bỗng nhiên lạnh toát sởn cả da gà.
Tôi đứng ở cạnh cột đèn giao thông chờ đèn đỏ dừng lại, giữa đường người đàn ông đang nhắm mắt chờ đợi chiếc xe đang lao vù vù đi đến. Tôi hốt hoảng, bước chân đang ở vỉa hè đột ngột muốn chạy ra. Một cánh tay ngay lập tức kéo tôi lại, tôi giật mình hoảng hồn. Bên tai tôi văng vẳng những câu mắng mỏ.
“Này cô gái, cô đừng có muốn chết mà hại thêm cả người khác chứ? Có biết bao nhiêu người đang đi lại hay không?”
Thấy tôi không đáp lại, mắt vẫn nhìn ra phía đường. Họ lập tức bỏ đi, không quên bỏ lại vài câu bên tai:
“Người trẻ bây giờ lạ thật, muốn chết thì lập tức chết. Không còn nghĩ đến cảm nhận của những người khác sao?”
Tôi vừa nãy hoa mắt hay sao? Rõ ràng nhìn thấy có người dưới lòng đường muốn tự vẫn cơ mà? Sao chỉ nháy mắt một cái đã không thấy đâu nữa rồi?
Tôi quay về chung cư, bây giờ cũng đã là 10 giờ đêm trời đã tối mịt. Vậy là hôm nay tôi lại nghỉ làm thêm một ngày nữa. Không biết mai đi làm có bị sếp mắng không? Tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Về đến nơi cũng đã quá 11 giờ, cả tầng ba mọi người đều đã ngủ hết, trong bầu không khí tĩnh mịch với chiếc đèn vàng nhỏ mờ mịt treo trên trần nhà bị gió thổi lắc lư kéo cái bóng của tôi dài mãi đến tận cuối hành lang. Tôi mệt mỏi sải chân đi nhẹ nhàng đến phòng mình. Trong lòng lại nghĩ đến đứa bé ma chiều nay cùng với sự kiện kết hôn với người chết của mình. Tim tôi lại đập liên hồi. Cơ thể cũng vì thế mà khom lại khó khăn hít thở.
Nói thế nào đi chăng nữa, nhưng dù sao tôi cũng là kẻ nhát gan. Đâu thể nghĩ đến chuyện đó mà tôi cứ tỉnh bơ như không được. Quả thật, đáng sợ. Vô cùng đáng sợ.
"Cạch!"
Tôi tra chìa khóa nhà vào ổ vừa mở cửa ra, một đứa bé đã đứng sẵn bên trong như đang chờ tôi về. Tôi giật mình hét toáng lên, miệng lắp ba lắp bắp:
"Aaaaaaa!!! Em... Em... sao em lại ở đây?"
Mấy nhà bên cạnh nghe tiếng hét thất thanh ồn ào bên ngoài sốt ruột liền mở cửa ra ngoài. Nhìn thấy tôi ngã xõng soài trên mặt đất liền đỡ tôi dậy lo lắng hỏi han:
"Vân Tịch, cháu sao thế? Đêm hôm mà la toáng lên vậy?"
"Dì... Dì ơi! Phòng cháu có đứa bé."
Tôi nhắm chặt mắt đưa ngón tay run rẩy chỉ vào nhà mình. Nhưng người đàn bà chỉ nhăn trán nhìn vào trong vẻ mặt đầy khó hiểu nói với tôi:
"Làm gì có đứa bé nào đâu. Chắc cháu đi làm về mệt quá nên sinh ảo giác rồi."
“Nhưng cháu vừa thấy có mà. Thật sự đấy, cháu không có nhìn nhầm đâu.”
“Để chú vào xem giúp cháu.”
Một người đàn ông đi vào nhà, không đầy vài phút đã bước ra. Lắc đầu với người đàn bà đang đỡ người tôi. Người đàn bà khẳng định không có đứa trẻ nào. Tôi mở mắt ra, quả thật không còn thấy đứa bé nào đứng đấy nữa.
“Nếu cháu sợ, thì đêm nay dì sang ngủ với cháu một đêm.”_ Người đàn bà tốt tính nói.
Tôi sau khi trấn tĩnh lại mình, thấy có vẻ đúng như lời mọi người nói thì khéo léo từ chối.
Mọi người nói với tôi vài lời rồi ai về nhà nấy. Chỉ còn lại bà lão hơn 80 tuổi kia chờ mọi người về hết phòng mới tiến đến chỗ tôi chậm chạp nói từng chữ một:
"Huyền Vân Tịch, đây là số phận sắp đặt. Cháu phải đi theo nó. Những thứ ta giúp được thì nhất định sẽ giúp. Còn lại là ở phía cháu."
Bà lão chắp tay phía sau lưng gật gù, nói xong liền quay lưng chậm chạp quay về phòng. Tôi sửng sốt một hồi, vốn không hiểu bà lão ấy đang nói gì. Chỉ định gọi với lại theo sau muốn nghe bà giải thích nhưng quay qua, quay lại đã không thấy thân người gầy gò già nua ấy đâu nữa. Tôi trấn tĩnh lại mình, hít một hơi thật sâu rồi bước vào nhà.
Nhân viên điều khiển xe đi vào, kéo cái máy giặt cũ nát đấy ra, trong quá trình lôi kéo, máy giặt liền đổ xuống. Chiếc nắp nhựa lâu năm vỡ tan. Nửa thân dưới của cơ thể trẻ em lập tức rơi ra ngoài.
Dễ dàng nhận ra phần thân đang phân hủy dở là của một đứa bé khoảng bảy đến tám tuổi. Phần thịt ở chân tay đã thối rữa, rơi từng mẩu vụn vặt ra ngoài. Nếu nhìn kĩ còn thấy cả những con ấu trùng nhỏ tin hin trắng mọng đang ngoe nguậy "bơi" bên trong.
Chính nó, mùi hôi thối từ nó bốc ra. Dạ dày tôi cuộn lên từng đợt. Tôi chống tay vào góc tường nôn khan. Trong đầu không khỏi xuất hiện lên một loạt suy nghĩ, chẳng nhẽ đứa bé gái vừa nãy biết trong này còn có một đứa bé bằng tuổi nó chết sao? Nhưng tại sao nó không báo cho những người ở xung quanh đây mà lại ngồi ôm gối khóc? Chẳng nhẽ không có lấy một người tin những lời con bé ấy nói hay do lòng người quá vô tâm?
Những nhân viên rọn dẹp sợ hãi hét lên lùi về đằng sau. Có nhân viên nữ còn lập tức ngất xỉu. Có lẽ vì quá cuống, họ không biết làm gì nên sau khi đỡ nữ nhân viên kia sang một bên mặt ai nấy đềo xám ngoét. Tôi run rẩy đưa tay vào túi quần móc điện thoại gọi cảnh sát đến.
Tiếng còi xe hú inh ỏi khiến nhiều người dân tò mò mà vây quanh. Cảnh sát bao vây lại hiện trường, bên pháp y đang cho người mang tử thi ra ngoài.
Tôi đứng bên trong hiện trường vụ án, sau khi nhìn thấy khuôn mặt bị ăn mòn mất một nửa kia liền kinh hãi đưa tay lên bịt miệng lại. Cái xác kia gần giống với đứa bé ban chiều. Chẳng lẽ là ... là của đứa bé đấy. Không đúng, nếu nhìn rõ lại thì. Không phải là gần giống nữa mà chính xác đó là một người.
Cơ thể đứa bé thâm tím từng mảng, chỗ nào có vết thâm thì phần thịt nhanh phân hủy hơn. Quần áo trên cơ thể bị xé rách te tua. Đúng vậy, là xé rách. Nhìn những mảnh áo còn sót lại ít đến đáng thương kia rất dễ đoán ra.
Sau một hồi xem xét, bên khám nghiệm đưa ra kết luận. Nạn nhân bị hãm hiếp, trong lúc phản kháng bị hung thủ đánh chết. Phần xương cổ tay bị trói về phía sau gãy tay bên phải. Ngoài những vết bầu tím ra còn có những dấu vết khác chứng tỏ bị bạo hành rất dã man.
Ngoài ra... qua khám xét bộ phận sinh dục cả bên ngoài và bên trong đều bị hung thủ hành hạ không chút nương tay. Cả miệng đứa bé vẫn còn sót lại những vệt trắng sệt, có thể là tinh trùng của hung thủ còn sót lại.
Thời gian chết khoảng từ cuối tuần trước tính đến bây giờ đã ngót nghét gần 5 ngày. Bởi vì vứt ở nơi như này, nên cơ thể mới dễ dàng bị phân huỷ. Nếu nó có bốc mùi, có lẽ người qua đường cũng chỉ nghĩ đến mùi rác thải.
Cảnh sát mời tôi về sở lấy lời khai sau đó được thả ra ngoài. Lúc trong đồn, tôi còn thấy người thân của bé gái ấy chạy đến khóc lóc thảm thương, người mẹ còn lập tức ngất lịm. Cũng phải thôi, con cái mình dứt ruột sinh ra. Yêu thương chiều chuộng đến như vậy mà bị bạo hành đến chết. Thử hỏi có người làm mẹ nào mà lòng không đau.
Tôi ngồi một chỗ, lặng người nhìn. Trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, tôi vẫn chưa thể hiểu nổi sự việc vừa xảy ra. Tôi đã nhìn thấy một con ma, lại còn có thể chạm vào nó và nói chuyện. Nghĩ lại lúc đó người tôi bỗng nhiên lạnh toát sởn cả da gà.
Tôi đứng ở cạnh cột đèn giao thông chờ đèn đỏ dừng lại, giữa đường người đàn ông đang nhắm mắt chờ đợi chiếc xe đang lao vù vù đi đến. Tôi hốt hoảng, bước chân đang ở vỉa hè đột ngột muốn chạy ra. Một cánh tay ngay lập tức kéo tôi lại, tôi giật mình hoảng hồn. Bên tai tôi văng vẳng những câu mắng mỏ.
“Này cô gái, cô đừng có muốn chết mà hại thêm cả người khác chứ? Có biết bao nhiêu người đang đi lại hay không?”
Thấy tôi không đáp lại, mắt vẫn nhìn ra phía đường. Họ lập tức bỏ đi, không quên bỏ lại vài câu bên tai:
“Người trẻ bây giờ lạ thật, muốn chết thì lập tức chết. Không còn nghĩ đến cảm nhận của những người khác sao?”
Tôi vừa nãy hoa mắt hay sao? Rõ ràng nhìn thấy có người dưới lòng đường muốn tự vẫn cơ mà? Sao chỉ nháy mắt một cái đã không thấy đâu nữa rồi?
Tôi quay về chung cư, bây giờ cũng đã là 10 giờ đêm trời đã tối mịt. Vậy là hôm nay tôi lại nghỉ làm thêm một ngày nữa. Không biết mai đi làm có bị sếp mắng không? Tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Về đến nơi cũng đã quá 11 giờ, cả tầng ba mọi người đều đã ngủ hết, trong bầu không khí tĩnh mịch với chiếc đèn vàng nhỏ mờ mịt treo trên trần nhà bị gió thổi lắc lư kéo cái bóng của tôi dài mãi đến tận cuối hành lang. Tôi mệt mỏi sải chân đi nhẹ nhàng đến phòng mình. Trong lòng lại nghĩ đến đứa bé ma chiều nay cùng với sự kiện kết hôn với người chết của mình. Tim tôi lại đập liên hồi. Cơ thể cũng vì thế mà khom lại khó khăn hít thở.
Nói thế nào đi chăng nữa, nhưng dù sao tôi cũng là kẻ nhát gan. Đâu thể nghĩ đến chuyện đó mà tôi cứ tỉnh bơ như không được. Quả thật, đáng sợ. Vô cùng đáng sợ.
"Cạch!"
Tôi tra chìa khóa nhà vào ổ vừa mở cửa ra, một đứa bé đã đứng sẵn bên trong như đang chờ tôi về. Tôi giật mình hét toáng lên, miệng lắp ba lắp bắp:
"Aaaaaaa!!! Em... Em... sao em lại ở đây?"
Mấy nhà bên cạnh nghe tiếng hét thất thanh ồn ào bên ngoài sốt ruột liền mở cửa ra ngoài. Nhìn thấy tôi ngã xõng soài trên mặt đất liền đỡ tôi dậy lo lắng hỏi han:
"Vân Tịch, cháu sao thế? Đêm hôm mà la toáng lên vậy?"
"Dì... Dì ơi! Phòng cháu có đứa bé."
Tôi nhắm chặt mắt đưa ngón tay run rẩy chỉ vào nhà mình. Nhưng người đàn bà chỉ nhăn trán nhìn vào trong vẻ mặt đầy khó hiểu nói với tôi:
"Làm gì có đứa bé nào đâu. Chắc cháu đi làm về mệt quá nên sinh ảo giác rồi."
“Nhưng cháu vừa thấy có mà. Thật sự đấy, cháu không có nhìn nhầm đâu.”
“Để chú vào xem giúp cháu.”
Một người đàn ông đi vào nhà, không đầy vài phút đã bước ra. Lắc đầu với người đàn bà đang đỡ người tôi. Người đàn bà khẳng định không có đứa trẻ nào. Tôi mở mắt ra, quả thật không còn thấy đứa bé nào đứng đấy nữa.
“Nếu cháu sợ, thì đêm nay dì sang ngủ với cháu một đêm.”_ Người đàn bà tốt tính nói.
Tôi sau khi trấn tĩnh lại mình, thấy có vẻ đúng như lời mọi người nói thì khéo léo từ chối.
Mọi người nói với tôi vài lời rồi ai về nhà nấy. Chỉ còn lại bà lão hơn 80 tuổi kia chờ mọi người về hết phòng mới tiến đến chỗ tôi chậm chạp nói từng chữ một:
"Huyền Vân Tịch, đây là số phận sắp đặt. Cháu phải đi theo nó. Những thứ ta giúp được thì nhất định sẽ giúp. Còn lại là ở phía cháu."
Bà lão chắp tay phía sau lưng gật gù, nói xong liền quay lưng chậm chạp quay về phòng. Tôi sửng sốt một hồi, vốn không hiểu bà lão ấy đang nói gì. Chỉ định gọi với lại theo sau muốn nghe bà giải thích nhưng quay qua, quay lại đã không thấy thân người gầy gò già nua ấy đâu nữa. Tôi trấn tĩnh lại mình, hít một hơi thật sâu rồi bước vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.