Chương 8: Nghỉ ngơi
Dạ Bạch Vô Nha
10/06/2023
Cuối cùng giáo sư ba người, hai nam một nữ trong nhóm còn lại. Ba người này thành tích điểm khá cao, tính tình tốt, trong đó còn có một đàn chị khá cẩn thận tỉ mỉ vì vậy sau cùng không còn có ai lên tiếng phản đối nữa.
Sau khi chia nhóm xong thì tổng cộng có mười sáu người đi vào lăng mộ, cộng với Ly Khánh Ly được xem như bùa hộ thân. Nhóm còn lại là mười người quân nhân được đào tạo kỹ lưỡng
Hai mươi bảy người mang theo dụng cụ cùng máy móc rời khỏi nơi cắm trại của đoàn người đến thẳng nơi được nói là địa điểm phát hiện lăng mộ.
Đến khi tôi đi theo đoàn người vẫn không thấy Trần Minh người bảo rằng sẽ nhanh chóng đi ra khỏi lều để tụ họp với mọi người.
Tôi thở dài xách theo một đống đồ đi theo phía sau giáo sư. Đường đi khá xa, bởi vì phòng ngừa khi tìm cửa mộ sẽ cho bom công phá nên nơi cắm trại của bọn họ mới cách xa như vậy.
"Có cần tôi giúp khôn." Lý Khánh Ly thả chậm bước chân khi tôi đi đến cạnh anh ta thì nhỏ giọng hỏi.
"Không sao ạ, em vẫn đeo được." Tôi lắc đầu từ chối anh. Dù sao những người khác cũng phải đem, tôi sao có thể mặt dày mà nhờ người khác.
Lý Khánh Ly được xem như người đặc biệt được mời đi theo để giúp tôi, tôi càng không thể làm như vậy.
Là một thằng con trai lưng dài vài rộng chỉ có chút đồ thế này tôi không thể kêu ca được, phải cố gắng tiếp tục mang theo đuổi theo bước chân của mọi người.
Lý Khanh Ly nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng vì mệt mỏi của tôi nhưng miệng vẫn cứng gắng từ chối liền không khỏi bật cười.
Tôi nghe thấy tiếng cười như chuông đồng của anh vang lên bên tai liền không khỏi ngại ngùng mà cúi đầu nhìn xuống đất.
Nhóm người xuất phát từ sáng đi cho đến giữa trưa mới có thể đến địa điểm được chỉ định, tuy nhiên các quân nhân còn phải xác định nơi mà người khác nhìn thấy được trồi lên khỏi mặt đất mới có thể bắt đầu tìm kiếm lối vào huyệt động.
Trần Quân để đồ xuống sau đó nghiêm nghị ra lệnh cho thuộc hạ của mình:
"Tất cả để đồ xuống, cầm theo một cây cờ rồi chia nhau ra tìm kiếm xung quanh. Nếu như phát hiện thứ gì thì đánh dấu vị trí bằng việc cấm cờ xuống đất."
"Rõ chưa."
"Rõ." Chín người đồng loạt hô lớn rồi tản ra xung quanh bắt đầu tìm kiếm.
Nhìn thuộc hạ dần dần đi xa Trần Quân nhìn những người còn lại nói: "Nghỉ ngơi dùng bữa. Sau khi bọn tôi phát hiện ra thứ gì thì sẽ đến lượt mọi người, hãy nắm chặt thời gian đi."
Ông ta nói xong liền cầm theo các thiết bị máy móc rời đi.
Ba nhóm người khác bắt đầu tìm chỗ ngồi rồi dùng lương khô. Giáo sư cũng nhìn chúng tôi rồi nói:
"Các em cũng mau dùng bữa đi."
"Vâng ạ." Ba người kia trả lời sau đó lấy lương khô ra bắt đầu ăn.
Hiện tại không phải là lúc kén chọn, chính bọn họ muốn đi cùng giáo sư để có thể tận mắt nhìn thấy những văn vật cổ xưa vì vậy không thể kêu ca phàn nàn.
Tôi nhìn giáo sư sau đó nhìn hướng người đàn ông rời đi mà lo lắng. Cả đống thiết bị đó mà một mình ông ta làm thì rất cực nhọc, máy móc khó khăn thiết bị khó sử lý thậm chí nhiều thứ lắp ráp cực kỳ cồng kềnh.
Bởi vì biết rõ nên tôi không thể nào yên tâm để người khác làm một mình được. Tôi bậm bậm môi cuối cùng vẫn nhỏ giọng xin phép:
"Giáo sư, cháu có thể đi giúp chú ấy được không ạ."
Giáo sư mỉm cười nhìn tôi rồi rất đầu: "Đi đi, chú ý đừng để bị lạc."
"Cảm ơn ngài ạ." Tôi vui vẻ cười rồi đứng dậy.
Khi tôi định chạy đi thì nghe thấy giọng nói của Lý Khanh Ly:
"Tôi đi cùng cậu."
"Đúng rồi cháu đi cùng thằng bé đi. Như vậy ta cũng bớt lo lắng." Giáo sư nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Tôi nhìn giáo sư rồi nhìn anh nuốt câu từ chối vừa đến bên miệng cuối cùng đành mỉm cười: "Cảm ơn anh, vậy chúng ta đi thôi."
"Ừ." Lý Khanh Ly gật đầu híp mắt cười. Không hiểu tại sao mỗi khi ở cạnh tôi anh ta lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, chắc bởi vì luồn khí tỏ ra xung quanh người tôi khiến anh ta bất giác buôn lỏng người.
Thật ra anh ta cũng không quá chắc chắn thứ vô tình phát hiện ra này chính là nguyên nhân khiến tôi bị lệ quỷ kia nhắm đến. Nhưng Hoà lão không hề nói đến chuyện này chứng tỏ đây không phải nguyên nhân đầu tiên.
"Hoài An, cậu còn nhớ lúc nhỏ của mình không." Lý Khanh Ly đi bên cạnh tôi khẽ hỏi.
Tôi khó hiểu không biết tại sao anh ta lại hỏi như thế nhưng vẫn thành thực lắc đầu: "Em không nhớ gì cả."
Đúng vậy tôi không mảy may nhớ bất kỳ điều gì khi mình còn ở dưới dây. Rõ ràng trong tâm trí cậu luôn khẳng định tình cảm của gia đình mình cùng bác cả cực kỳ tốt nhưng lý do tại sao gia đình mình lại dọn đi thì không nhớ chút nào. Thậm chí hình dáng quê hương, nơi tôi từng sinh sống ra sao cũng chẳng thể nhớ nổi.
Giống như ký ức bị thứ gì đó che đi không thể nhớ lại thứ gì cả.
Sau khi chia nhóm xong thì tổng cộng có mười sáu người đi vào lăng mộ, cộng với Ly Khánh Ly được xem như bùa hộ thân. Nhóm còn lại là mười người quân nhân được đào tạo kỹ lưỡng
Hai mươi bảy người mang theo dụng cụ cùng máy móc rời khỏi nơi cắm trại của đoàn người đến thẳng nơi được nói là địa điểm phát hiện lăng mộ.
Đến khi tôi đi theo đoàn người vẫn không thấy Trần Minh người bảo rằng sẽ nhanh chóng đi ra khỏi lều để tụ họp với mọi người.
Tôi thở dài xách theo một đống đồ đi theo phía sau giáo sư. Đường đi khá xa, bởi vì phòng ngừa khi tìm cửa mộ sẽ cho bom công phá nên nơi cắm trại của bọn họ mới cách xa như vậy.
"Có cần tôi giúp khôn." Lý Khánh Ly thả chậm bước chân khi tôi đi đến cạnh anh ta thì nhỏ giọng hỏi.
"Không sao ạ, em vẫn đeo được." Tôi lắc đầu từ chối anh. Dù sao những người khác cũng phải đem, tôi sao có thể mặt dày mà nhờ người khác.
Lý Khánh Ly được xem như người đặc biệt được mời đi theo để giúp tôi, tôi càng không thể làm như vậy.
Là một thằng con trai lưng dài vài rộng chỉ có chút đồ thế này tôi không thể kêu ca được, phải cố gắng tiếp tục mang theo đuổi theo bước chân của mọi người.
Lý Khanh Ly nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng vì mệt mỏi của tôi nhưng miệng vẫn cứng gắng từ chối liền không khỏi bật cười.
Tôi nghe thấy tiếng cười như chuông đồng của anh vang lên bên tai liền không khỏi ngại ngùng mà cúi đầu nhìn xuống đất.
Nhóm người xuất phát từ sáng đi cho đến giữa trưa mới có thể đến địa điểm được chỉ định, tuy nhiên các quân nhân còn phải xác định nơi mà người khác nhìn thấy được trồi lên khỏi mặt đất mới có thể bắt đầu tìm kiếm lối vào huyệt động.
Trần Quân để đồ xuống sau đó nghiêm nghị ra lệnh cho thuộc hạ của mình:
"Tất cả để đồ xuống, cầm theo một cây cờ rồi chia nhau ra tìm kiếm xung quanh. Nếu như phát hiện thứ gì thì đánh dấu vị trí bằng việc cấm cờ xuống đất."
"Rõ chưa."
"Rõ." Chín người đồng loạt hô lớn rồi tản ra xung quanh bắt đầu tìm kiếm.
Nhìn thuộc hạ dần dần đi xa Trần Quân nhìn những người còn lại nói: "Nghỉ ngơi dùng bữa. Sau khi bọn tôi phát hiện ra thứ gì thì sẽ đến lượt mọi người, hãy nắm chặt thời gian đi."
Ông ta nói xong liền cầm theo các thiết bị máy móc rời đi.
Ba nhóm người khác bắt đầu tìm chỗ ngồi rồi dùng lương khô. Giáo sư cũng nhìn chúng tôi rồi nói:
"Các em cũng mau dùng bữa đi."
"Vâng ạ." Ba người kia trả lời sau đó lấy lương khô ra bắt đầu ăn.
Hiện tại không phải là lúc kén chọn, chính bọn họ muốn đi cùng giáo sư để có thể tận mắt nhìn thấy những văn vật cổ xưa vì vậy không thể kêu ca phàn nàn.
Tôi nhìn giáo sư sau đó nhìn hướng người đàn ông rời đi mà lo lắng. Cả đống thiết bị đó mà một mình ông ta làm thì rất cực nhọc, máy móc khó khăn thiết bị khó sử lý thậm chí nhiều thứ lắp ráp cực kỳ cồng kềnh.
Bởi vì biết rõ nên tôi không thể nào yên tâm để người khác làm một mình được. Tôi bậm bậm môi cuối cùng vẫn nhỏ giọng xin phép:
"Giáo sư, cháu có thể đi giúp chú ấy được không ạ."
Giáo sư mỉm cười nhìn tôi rồi rất đầu: "Đi đi, chú ý đừng để bị lạc."
"Cảm ơn ngài ạ." Tôi vui vẻ cười rồi đứng dậy.
Khi tôi định chạy đi thì nghe thấy giọng nói của Lý Khanh Ly:
"Tôi đi cùng cậu."
"Đúng rồi cháu đi cùng thằng bé đi. Như vậy ta cũng bớt lo lắng." Giáo sư nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Tôi nhìn giáo sư rồi nhìn anh nuốt câu từ chối vừa đến bên miệng cuối cùng đành mỉm cười: "Cảm ơn anh, vậy chúng ta đi thôi."
"Ừ." Lý Khanh Ly gật đầu híp mắt cười. Không hiểu tại sao mỗi khi ở cạnh tôi anh ta lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, chắc bởi vì luồn khí tỏ ra xung quanh người tôi khiến anh ta bất giác buôn lỏng người.
Thật ra anh ta cũng không quá chắc chắn thứ vô tình phát hiện ra này chính là nguyên nhân khiến tôi bị lệ quỷ kia nhắm đến. Nhưng Hoà lão không hề nói đến chuyện này chứng tỏ đây không phải nguyên nhân đầu tiên.
"Hoài An, cậu còn nhớ lúc nhỏ của mình không." Lý Khanh Ly đi bên cạnh tôi khẽ hỏi.
Tôi khó hiểu không biết tại sao anh ta lại hỏi như thế nhưng vẫn thành thực lắc đầu: "Em không nhớ gì cả."
Đúng vậy tôi không mảy may nhớ bất kỳ điều gì khi mình còn ở dưới dây. Rõ ràng trong tâm trí cậu luôn khẳng định tình cảm của gia đình mình cùng bác cả cực kỳ tốt nhưng lý do tại sao gia đình mình lại dọn đi thì không nhớ chút nào. Thậm chí hình dáng quê hương, nơi tôi từng sinh sống ra sao cũng chẳng thể nhớ nổi.
Giống như ký ức bị thứ gì đó che đi không thể nhớ lại thứ gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.