Chương 54: Sở Du trở về
Mị Tinh Nhân
03/06/2015
Dì Linh đứng ở ngoài cửa, xem xét bốn phía, phát hiện không có ai đang đi lại tuần tra ở hành lang lúc này mới rón rén đi vào gian phòng. Mới vừa bước vào gian phòng bà đã kinh ngạc nhìn Lương Ý ngồi ở trên giường, hai mắt vô thần, giống như linh hồn bị rút đi, bà lo âu đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng kêu,"Thiếu phu nhân?"
Mắt mất đi tiêu cự, Lương Ý vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, men theo nơi phát ra giọng nói, ngơ ngác nhìn dì Linh, không nói được lời nào.
Dì Linh mấp máy, cau mày, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lương Ý bỗng nhiên cúi đầu, khàn khàn mà nói: "Na Na, cậu ấy bị quản gia mang đi." Nước mắt lớn chừng hạt đậu chảy xuống từ trên gò má cô, nhỏ xuống cái chăn mềm mại, thấm ướt cái chăn.
"Thiếu phu nhân, đừng lo lắng, Lưu tiểu thư sẽ không có chuyện gì." Dì Linh trấn an cô.
Lương Ý lấy mu bàn tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên, chần chừ nói: "Thật sự sẽ không có chuyện gì sao?"
Dì Linh nặng nề gật đầu một cái.
Lương Ý cắn cắn môi, miễn cưỡng tin tưởng lời dì Linh nói, dừng một chút, cô lo lắng hỏi: "Đã tìm được Sở Du chưa?"
Dì Linh xoay mặt, chán nản lắc đầu một cái.
Ngoài cửa sổ mưa rơi như có xu thế gia tăng, tiếng mưa tí tách rơi càng ngày càng vang, bất chợt kèm theo tiếng sấm nổ vang, dọa người không thôi, làm người ta không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Lấy được câu trả lời, Lương Ý rốt cuộc không nhịn được, cô đột nhiên vén chăn lên, đi xuống từ trên giường, vội vàng muốn đi ra khỏi gian phòng. Dì Linh theo sát ở sau lưng cô cả kinh, đi lên trước, ngăn cản cô ra khỏi phòng.
"Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu?" Dì Linh trầm mặt hỏi.
"Tôi muốn tự mình đi tìm anh ấy." Lương Ý kiên định nhìn dì Linh, dáng vẻ không đi không thể.
Dì Linh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thiếu phu nhân, chớ dại dột. Phu nhân đã sớm hạ lệnh, cô không được rời khỏi gian phòng này. Còn nữa, cho dù cho cô đi tìm, cô có thể khẳng định là tìm được thiếu gia ư? Thời tiết như thế này, chỉ sợ đến lúc đó chúng tôi còn phải đi tìm cô." Bà đả kích ý nghĩ ra ngoài tìm kiếm Sở Du của Lương Ý không chút lưu tình.
Lương Ý có chút co quắp, sắc mặt của cô hoàn toàn trắng bệch, mặc dù dì Linh không lưu tình, nhưng không thể không thừa nhận, lời bà nói là sự thật, thời tiết như thế này, ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trên đường, chỉ biết liên lụy bọn họ, kéo dài thời gian bọn họ tìm kiếm Sở Du.
Dì Linh im lặng thở dài, dịu dàng trấn an cô: "Thiếu phu nhân, tại sao muốn tự mình đi tìm thiếu gia chứ?"
Lương Ý nghi ngờ nhìn bà, cảm thấy kinh ngạc đối với câu hỏi của bà, "Nếu không phải là tôi bảo anh ấy đi bộ đi mua đồ, anh ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện. Cho nên, tôi không nên chịu trách nhiệm sao?"
"Nhưng thiếu gia đối xử với cô như vậy, cô không hận cậu ấy ư? Nếu không phải tại cậu ấy, cô sẽ không bị giam lỏng ở chỗ này, còn bị buộc kết âm hôn với cậu ấy. Những thứ này, đều đủ để tạo thành lý do khiến cô hận cậu ấy, cho nên, không phải cô nên hận cậu ấy không thể nhanh chóng chết đi sao? Tại sao bây giờ cô còn lo lắng cho cậu ấy chứ?" Ánh mắt sắc bén của dì Linh nhìn chằm chằm vào Lương Ý, cặp mắt sắc bén như muốn xé ra toàn bộ nội tâm của cô.
Lương Ý cứng họng, cô mờ mịt cúi đầu. Đúng vậy, cô nên hận anh, nếu không phải tại anh, bây giờ cô còn đang ở trong nhà thở to ngủ, làm sao gặp phải những chuyện như mấy ngày nay khiến cả đời cô đều không thể quên được.
"Thiếu phu nhân, cô nghĩ kỹ chưa?" Dì Linh nhẹ giọng hỏi.
Lương Ý ngẩng đầu, trong mắt đều là hoang mang, cô lắc đầu một cái, "Tôi không biết, nhưng mà tôi lại rõ ràng, tôi không hy vọng có người bởi vì tôi mà bị thương."
"Cho nên,
Đây là chuộc tội?”
“ Chuộc tội?” Lương Ý nhỏ giọng lẩm bẩm, cô cũng không phải là Thánh Mẫu, đối với người tổn thương mình mà ôm lấy tâm lý chuộc tội, vậy hoàn toàn không bình thường, nếu không phải là chuộc tội vậy… thì là cái gì chứ? Là áy náy? Hay là… Ý thức trách nhiệm đang tác quái…?
“ Thiếu phu nhân?”
Tiếng kêu của dì Lương cắt đứt mạch tự hỏi của Lương Ý, Lương Ý ngẩng đầu lên nhìn dì Linh, “ Đáp án này rất quan trọng sao?”
Dì Linh cười lắc lắc đầu, “ Quan trọng hay không đều ở trong đầu cô. Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được câu trả lời, chỉ là, tôi hi vọng đến lúc đó cô sẽ không hối hận vì bây giờ mê mang.”
Lương Ý yên lặng hồi lâu không nói gì.
“ Thiếu phu nhân, cô nên nghỉ ngơi, bây giờ đã hơn bốn giờ.” Dì Linh nhìn đồng hồ, lông mày càng thêm cau chặt. Còn một tiếng nữa thì trời sẽ sáng, nếu lúc trời sắp sáng còn chưa có tìm thấy thiếu gia vậy thì phiền toái.
Lương Ý cắn môi, liếc nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ, “ Tôi muốn chờ anh ấy trở về!”
“ Nhưng…”
“ Cho dù hiện tại tôi nằm trên giường thì cũng không ngủ được, dì cho phép tôi đi!” Lương Ý kiên quyết nói.
Dì Linh thấy thế, đành phải miễn cưỡng đồng ý, “ Qua năm giờ cô nhất định phải nghỉ ngơi. Biết không?”
Lương Ý gật đầu một cái.
Cửa phòng bị hất mạnh ra, Dì Linh và Lương Ý cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy một người mặc quần áo đã bị nước mưa thấm ướt đứng ở cửa, gương mặt và dưới chân Sở Du vẫn còn thấm đẫm nước mưa.
Trước ngực anh phình to, đôi tay quấn lấy nhau ở trước ngực, tựa như đang bảo vệ thứ gì quan trọng, gương mặt trắng nõn mà mặt tuấn bởi vì nước mưa rửa sạch bây giờ đã hiện đầy những đốm đen nhìn mà hoảng. Hô hấp của anh có chút gấp gáp, nhưng khổng thể nghi ngờ, lúc này anh cực kỳ hưng phấn, ngay cả ánh mắt nhìn Lương Ý cũng sáng bừng.
“ Thiếu gia…” Dì Linh che miệng kêu lên, bà ta quả thật không thể tin người chật vật không chịu nổi trước mắt, quần áo thậm chí còn dính không ít nước bùn chình là thiếu gia thường ngày cố chấp đến bệnh hoạn về tính sạch sẽ.
Sở Du giống như không nghe thấy dì Linh kêu lên, anh cười đến mặt rực rỡ, đi thẳng tới trước Lương Ý, sau đó cẩn thận đưa bánh trôi trong ngực mình ra, bày ra choLương Ý nhìn. Mặc dù anh bảo vệ cẩn thận, nhưng vẫn bị nước mưa làm ướt hộp đồ ăn.
Lương Ý kinh ngạc nhìn hộp đồ ăn trong tay anh, trong lòng ê ẩm, hốc mắt có chút ửng hồng.
“ Sao vậy? Em không thích à?” Sở Du cho là cô sẽ vui mừng, nhưng cô lại bày ra bộ dáng sắp gào khóc, nhất thời hoảng hốt không thôi.
Lương Ý mím chặt môi, hất mặt, mở trừng hai mắt, muốn thu những giọt nước mắt sắp tràn mi trở về.
Sở Du cúi đầu qua nhìn hộp đồ ăn, đưa tay mở hộp đồ ăn, bánh trôi tròn trịa trôi lơ lửng ở trên mặt nước, bởi vì thời gian qua dài, bánh trôi đặt trong hộp đố ăn quá lâu đã mất đi hơi nước ấm áo. Bánh trôi đã nguội.
“ Thật xin lỗi … Nguội…” Anh lúng ta lúng túng nói xin lỗi cô. Hai mắt mới vừa rồi còn lấp lánh có hồn bây giờ đã trở nên ảm đạm không ánh sáng. Anh cho là Lương Ý nhất định sẽ không nhận lấy hộp bánh trôi đã nguội, cho nên nhất định sẽ không tha thứ cho anh. Anh chán nản nên bước chậm lại, đặt bánh trôi vào trên khay trà, chuẩn bị xoay người rời đi, tránh để cho cô nhìn phiền lòng.
Vào lúc anh vừa mới dạng chân bước về trước, “Ầm!” Sở Du bất tỉnh té xuống đất, phát ra một tiếng vang.
“ Thiếu gia!” Dì Linh cả kinh thất sắc xông lên trước. Lương Ý còn chưa có lấy lại tinh thần kinh ngạc nhìn thấy đốm đen trên gò má anh dần dần mở rộng, gần như muốn bao trùm lên cả khuôn mặt anh.
“ Thiếu phu nhân, nhanh đi tìm đại sư Cố!” dì Linh sờ trán Sở Du, quyết định thật nhanh bảo Lương Ý đi tìm đai sư Cố.
Dì Linh hét lớn làm Lương Ý như mới tỉnh mộng, cô hoảng hốt ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống mật thất tìm đại sư Cố. Vậy mà cô mới vừa bước ra khỏi phòng thì Đại sư Cố đã mặt nặng nề đi vào.
Hôm nay Đại sư Cố cũng không khí định thần nhàn như thường ngày, ngược lai có vẻ tức giận đằng đằng, ông ta không có chào hỏi Lương Ý giống như bình thường , mà trực tiếp đi tới bên cạnh Sở Du, rút ra một cây châm, đâm xuống trên thiên linh của anh. Cho đến khi ngân châm đâm xuống một nửa thì ông ta mới buông ra, tiếp tục đâm xuống mấy châm trên mấy huyệt đạo quanh người anh.
Sau khi hoàn thành châm cứu, ông ta lại móc ra cục thịt màu đỏ sẫm, cạy miệng của anh ra, cứng rắn buộc anh nuốt vào.
“ Đây là cái gì?” Dì Linh nghi ngờ đối với cục thịt ông ta mạnh mẽ đưa vào.
Đại sư Cố tiếp tục móc ra một cái bình, toàn bộ ném ờ trên mặt đất, sau đó lựa ra một chai trong đó, gắn xuống lòng bàn tay mình, lại từ một cái bình nhỏ khác lấy ra máu tươi, hòa trộn ở chung một chỗ.
Dì Lin thấy ông ta không trả lời, suy đoán nói, “ Là trái tim?”
Đại sư Cố đang bận bịu rốt cuộc ngẩng đầu lên, liếc bà ta một cái, coi như là cam chịu.
“ Xoa!” Đại sư Cố rút cây dao từ trong đĩa trái cây trên bàn tràm hòa máu tươi cùng bột vào nhau, gọi dì Linh xoa thứ này cho Sở Du, dì Linh gật đầu, ngay sau đó hành động. Đại sư Cô quay đầu, nhìn chằm chằm Lương Ý, lạnh lùng nói: “ Lại đây.”
Lương Ý bước tới nhanh, muốn giúp một tay, cô mới vừa đi tới trước mặt Đại sư Cố thì Đại sư Cố không biết nâng dao lên khi nào, hướng cô đâm tới…
Nhà họ Lương,
Tiểu Phương bưng chén nước ngồi ở trên ghế sa lon, đầu ngón tay còn thỉnh thoảng lay động, cô hoảng sợ không thôi trừng chén nước, hình như đang nhìn thứ gì làm cho người kinh hãi không thôi.
“ Bác gái, bác không sao chứ?” Lương Tư bưng trái cây ra ngoài, bị bộ dáng của bà dọa sợ hết hồn.
Tiểu Phương ngẩng đầu một cái, cau mày suy đoán: “ Không có, bên chị cháu đã xảy ra chuyện gì sao?” Nếu không, bác ấy sẽ không kinh hoảng chạy đến tìm bọn họ như thấy.
“ Bác bị phát hiện rồi. Hai ngày nay, giống như vẫn có người đi theo bác.” Bà ấy để chén nước xuống, thấp thỏm lo âu nắm móng tay của mình.
Lương Tư kinh hãi,” Vậy bác tời đây có thể… gặp nguy hiểm hay không?” vạn nhất nếu khiến người nhà họ Sở thấy bà tới nhà chúng tôi, chẳng phải là trực tiếp thừa nhận bà ấy có quan hệ với nhà chúng tôi sao? Vậy nhà họ Sở nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ấy.
Bà ấy nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, “ Bác đi rất nhiều vòng xung quanh, bỏ rơi người kia.”
“Người? Bác xác định đi theo bà là một người?” trái tim Lương Tư nhảy bùm bùm, bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại cô ta và Đa Đa, ba mẹ đã đi đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra rồi, ngộ nhỡ thuật sỹ kia sử dụng tà thuật gì vào lúc này, các cô phải thế nào đây?
Lời nói của Lương Tư làm Tiểu Phương nghi hoặc không thôi, “ Không phải là người, chẳng lẽ còn có quỷ theo dõi bác sao?” Bà ấy cười cười, tựa như đang ám chỉ Lương Tư suy nghĩ lung tung.
Lương Tư im lặng, hồi lâu sau, cô vội vã ấn mã số.
Mắt mất đi tiêu cự, Lương Ý vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, men theo nơi phát ra giọng nói, ngơ ngác nhìn dì Linh, không nói được lời nào.
Dì Linh mấp máy, cau mày, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lương Ý bỗng nhiên cúi đầu, khàn khàn mà nói: "Na Na, cậu ấy bị quản gia mang đi." Nước mắt lớn chừng hạt đậu chảy xuống từ trên gò má cô, nhỏ xuống cái chăn mềm mại, thấm ướt cái chăn.
"Thiếu phu nhân, đừng lo lắng, Lưu tiểu thư sẽ không có chuyện gì." Dì Linh trấn an cô.
Lương Ý lấy mu bàn tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên, chần chừ nói: "Thật sự sẽ không có chuyện gì sao?"
Dì Linh nặng nề gật đầu một cái.
Lương Ý cắn cắn môi, miễn cưỡng tin tưởng lời dì Linh nói, dừng một chút, cô lo lắng hỏi: "Đã tìm được Sở Du chưa?"
Dì Linh xoay mặt, chán nản lắc đầu một cái.
Ngoài cửa sổ mưa rơi như có xu thế gia tăng, tiếng mưa tí tách rơi càng ngày càng vang, bất chợt kèm theo tiếng sấm nổ vang, dọa người không thôi, làm người ta không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Lấy được câu trả lời, Lương Ý rốt cuộc không nhịn được, cô đột nhiên vén chăn lên, đi xuống từ trên giường, vội vàng muốn đi ra khỏi gian phòng. Dì Linh theo sát ở sau lưng cô cả kinh, đi lên trước, ngăn cản cô ra khỏi phòng.
"Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu?" Dì Linh trầm mặt hỏi.
"Tôi muốn tự mình đi tìm anh ấy." Lương Ý kiên định nhìn dì Linh, dáng vẻ không đi không thể.
Dì Linh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thiếu phu nhân, chớ dại dột. Phu nhân đã sớm hạ lệnh, cô không được rời khỏi gian phòng này. Còn nữa, cho dù cho cô đi tìm, cô có thể khẳng định là tìm được thiếu gia ư? Thời tiết như thế này, chỉ sợ đến lúc đó chúng tôi còn phải đi tìm cô." Bà đả kích ý nghĩ ra ngoài tìm kiếm Sở Du của Lương Ý không chút lưu tình.
Lương Ý có chút co quắp, sắc mặt của cô hoàn toàn trắng bệch, mặc dù dì Linh không lưu tình, nhưng không thể không thừa nhận, lời bà nói là sự thật, thời tiết như thế này, ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trên đường, chỉ biết liên lụy bọn họ, kéo dài thời gian bọn họ tìm kiếm Sở Du.
Dì Linh im lặng thở dài, dịu dàng trấn an cô: "Thiếu phu nhân, tại sao muốn tự mình đi tìm thiếu gia chứ?"
Lương Ý nghi ngờ nhìn bà, cảm thấy kinh ngạc đối với câu hỏi của bà, "Nếu không phải là tôi bảo anh ấy đi bộ đi mua đồ, anh ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện. Cho nên, tôi không nên chịu trách nhiệm sao?"
"Nhưng thiếu gia đối xử với cô như vậy, cô không hận cậu ấy ư? Nếu không phải tại cậu ấy, cô sẽ không bị giam lỏng ở chỗ này, còn bị buộc kết âm hôn với cậu ấy. Những thứ này, đều đủ để tạo thành lý do khiến cô hận cậu ấy, cho nên, không phải cô nên hận cậu ấy không thể nhanh chóng chết đi sao? Tại sao bây giờ cô còn lo lắng cho cậu ấy chứ?" Ánh mắt sắc bén của dì Linh nhìn chằm chằm vào Lương Ý, cặp mắt sắc bén như muốn xé ra toàn bộ nội tâm của cô.
Lương Ý cứng họng, cô mờ mịt cúi đầu. Đúng vậy, cô nên hận anh, nếu không phải tại anh, bây giờ cô còn đang ở trong nhà thở to ngủ, làm sao gặp phải những chuyện như mấy ngày nay khiến cả đời cô đều không thể quên được.
"Thiếu phu nhân, cô nghĩ kỹ chưa?" Dì Linh nhẹ giọng hỏi.
Lương Ý ngẩng đầu, trong mắt đều là hoang mang, cô lắc đầu một cái, "Tôi không biết, nhưng mà tôi lại rõ ràng, tôi không hy vọng có người bởi vì tôi mà bị thương."
"Cho nên,
Đây là chuộc tội?”
“ Chuộc tội?” Lương Ý nhỏ giọng lẩm bẩm, cô cũng không phải là Thánh Mẫu, đối với người tổn thương mình mà ôm lấy tâm lý chuộc tội, vậy hoàn toàn không bình thường, nếu không phải là chuộc tội vậy… thì là cái gì chứ? Là áy náy? Hay là… Ý thức trách nhiệm đang tác quái…?
“ Thiếu phu nhân?”
Tiếng kêu của dì Lương cắt đứt mạch tự hỏi của Lương Ý, Lương Ý ngẩng đầu lên nhìn dì Linh, “ Đáp án này rất quan trọng sao?”
Dì Linh cười lắc lắc đầu, “ Quan trọng hay không đều ở trong đầu cô. Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được câu trả lời, chỉ là, tôi hi vọng đến lúc đó cô sẽ không hối hận vì bây giờ mê mang.”
Lương Ý yên lặng hồi lâu không nói gì.
“ Thiếu phu nhân, cô nên nghỉ ngơi, bây giờ đã hơn bốn giờ.” Dì Linh nhìn đồng hồ, lông mày càng thêm cau chặt. Còn một tiếng nữa thì trời sẽ sáng, nếu lúc trời sắp sáng còn chưa có tìm thấy thiếu gia vậy thì phiền toái.
Lương Ý cắn môi, liếc nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ, “ Tôi muốn chờ anh ấy trở về!”
“ Nhưng…”
“ Cho dù hiện tại tôi nằm trên giường thì cũng không ngủ được, dì cho phép tôi đi!” Lương Ý kiên quyết nói.
Dì Linh thấy thế, đành phải miễn cưỡng đồng ý, “ Qua năm giờ cô nhất định phải nghỉ ngơi. Biết không?”
Lương Ý gật đầu một cái.
Cửa phòng bị hất mạnh ra, Dì Linh và Lương Ý cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy một người mặc quần áo đã bị nước mưa thấm ướt đứng ở cửa, gương mặt và dưới chân Sở Du vẫn còn thấm đẫm nước mưa.
Trước ngực anh phình to, đôi tay quấn lấy nhau ở trước ngực, tựa như đang bảo vệ thứ gì quan trọng, gương mặt trắng nõn mà mặt tuấn bởi vì nước mưa rửa sạch bây giờ đã hiện đầy những đốm đen nhìn mà hoảng. Hô hấp của anh có chút gấp gáp, nhưng khổng thể nghi ngờ, lúc này anh cực kỳ hưng phấn, ngay cả ánh mắt nhìn Lương Ý cũng sáng bừng.
“ Thiếu gia…” Dì Linh che miệng kêu lên, bà ta quả thật không thể tin người chật vật không chịu nổi trước mắt, quần áo thậm chí còn dính không ít nước bùn chình là thiếu gia thường ngày cố chấp đến bệnh hoạn về tính sạch sẽ.
Sở Du giống như không nghe thấy dì Linh kêu lên, anh cười đến mặt rực rỡ, đi thẳng tới trước Lương Ý, sau đó cẩn thận đưa bánh trôi trong ngực mình ra, bày ra choLương Ý nhìn. Mặc dù anh bảo vệ cẩn thận, nhưng vẫn bị nước mưa làm ướt hộp đồ ăn.
Lương Ý kinh ngạc nhìn hộp đồ ăn trong tay anh, trong lòng ê ẩm, hốc mắt có chút ửng hồng.
“ Sao vậy? Em không thích à?” Sở Du cho là cô sẽ vui mừng, nhưng cô lại bày ra bộ dáng sắp gào khóc, nhất thời hoảng hốt không thôi.
Lương Ý mím chặt môi, hất mặt, mở trừng hai mắt, muốn thu những giọt nước mắt sắp tràn mi trở về.
Sở Du cúi đầu qua nhìn hộp đồ ăn, đưa tay mở hộp đồ ăn, bánh trôi tròn trịa trôi lơ lửng ở trên mặt nước, bởi vì thời gian qua dài, bánh trôi đặt trong hộp đố ăn quá lâu đã mất đi hơi nước ấm áo. Bánh trôi đã nguội.
“ Thật xin lỗi … Nguội…” Anh lúng ta lúng túng nói xin lỗi cô. Hai mắt mới vừa rồi còn lấp lánh có hồn bây giờ đã trở nên ảm đạm không ánh sáng. Anh cho là Lương Ý nhất định sẽ không nhận lấy hộp bánh trôi đã nguội, cho nên nhất định sẽ không tha thứ cho anh. Anh chán nản nên bước chậm lại, đặt bánh trôi vào trên khay trà, chuẩn bị xoay người rời đi, tránh để cho cô nhìn phiền lòng.
Vào lúc anh vừa mới dạng chân bước về trước, “Ầm!” Sở Du bất tỉnh té xuống đất, phát ra một tiếng vang.
“ Thiếu gia!” Dì Linh cả kinh thất sắc xông lên trước. Lương Ý còn chưa có lấy lại tinh thần kinh ngạc nhìn thấy đốm đen trên gò má anh dần dần mở rộng, gần như muốn bao trùm lên cả khuôn mặt anh.
“ Thiếu phu nhân, nhanh đi tìm đại sư Cố!” dì Linh sờ trán Sở Du, quyết định thật nhanh bảo Lương Ý đi tìm đai sư Cố.
Dì Linh hét lớn làm Lương Ý như mới tỉnh mộng, cô hoảng hốt ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống mật thất tìm đại sư Cố. Vậy mà cô mới vừa bước ra khỏi phòng thì Đại sư Cố đã mặt nặng nề đi vào.
Hôm nay Đại sư Cố cũng không khí định thần nhàn như thường ngày, ngược lai có vẻ tức giận đằng đằng, ông ta không có chào hỏi Lương Ý giống như bình thường , mà trực tiếp đi tới bên cạnh Sở Du, rút ra một cây châm, đâm xuống trên thiên linh của anh. Cho đến khi ngân châm đâm xuống một nửa thì ông ta mới buông ra, tiếp tục đâm xuống mấy châm trên mấy huyệt đạo quanh người anh.
Sau khi hoàn thành châm cứu, ông ta lại móc ra cục thịt màu đỏ sẫm, cạy miệng của anh ra, cứng rắn buộc anh nuốt vào.
“ Đây là cái gì?” Dì Linh nghi ngờ đối với cục thịt ông ta mạnh mẽ đưa vào.
Đại sư Cố tiếp tục móc ra một cái bình, toàn bộ ném ờ trên mặt đất, sau đó lựa ra một chai trong đó, gắn xuống lòng bàn tay mình, lại từ một cái bình nhỏ khác lấy ra máu tươi, hòa trộn ở chung một chỗ.
Dì Lin thấy ông ta không trả lời, suy đoán nói, “ Là trái tim?”
Đại sư Cố đang bận bịu rốt cuộc ngẩng đầu lên, liếc bà ta một cái, coi như là cam chịu.
“ Xoa!” Đại sư Cố rút cây dao từ trong đĩa trái cây trên bàn tràm hòa máu tươi cùng bột vào nhau, gọi dì Linh xoa thứ này cho Sở Du, dì Linh gật đầu, ngay sau đó hành động. Đại sư Cô quay đầu, nhìn chằm chằm Lương Ý, lạnh lùng nói: “ Lại đây.”
Lương Ý bước tới nhanh, muốn giúp một tay, cô mới vừa đi tới trước mặt Đại sư Cố thì Đại sư Cố không biết nâng dao lên khi nào, hướng cô đâm tới…
Nhà họ Lương,
Tiểu Phương bưng chén nước ngồi ở trên ghế sa lon, đầu ngón tay còn thỉnh thoảng lay động, cô hoảng sợ không thôi trừng chén nước, hình như đang nhìn thứ gì làm cho người kinh hãi không thôi.
“ Bác gái, bác không sao chứ?” Lương Tư bưng trái cây ra ngoài, bị bộ dáng của bà dọa sợ hết hồn.
Tiểu Phương ngẩng đầu một cái, cau mày suy đoán: “ Không có, bên chị cháu đã xảy ra chuyện gì sao?” Nếu không, bác ấy sẽ không kinh hoảng chạy đến tìm bọn họ như thấy.
“ Bác bị phát hiện rồi. Hai ngày nay, giống như vẫn có người đi theo bác.” Bà ấy để chén nước xuống, thấp thỏm lo âu nắm móng tay của mình.
Lương Tư kinh hãi,” Vậy bác tời đây có thể… gặp nguy hiểm hay không?” vạn nhất nếu khiến người nhà họ Sở thấy bà tới nhà chúng tôi, chẳng phải là trực tiếp thừa nhận bà ấy có quan hệ với nhà chúng tôi sao? Vậy nhà họ Sở nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ấy.
Bà ấy nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, “ Bác đi rất nhiều vòng xung quanh, bỏ rơi người kia.”
“Người? Bác xác định đi theo bà là một người?” trái tim Lương Tư nhảy bùm bùm, bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại cô ta và Đa Đa, ba mẹ đã đi đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra rồi, ngộ nhỡ thuật sỹ kia sử dụng tà thuật gì vào lúc này, các cô phải thế nào đây?
Lời nói của Lương Tư làm Tiểu Phương nghi hoặc không thôi, “ Không phải là người, chẳng lẽ còn có quỷ theo dõi bác sao?” Bà ấy cười cười, tựa như đang ám chỉ Lương Tư suy nghĩ lung tung.
Lương Tư im lặng, hồi lâu sau, cô vội vã ấn mã số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.