Chương 48: Tăng thêm thức ăn
Mị Tinh Nhân
18/04/2015
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua từng đợt, chiếc rèm hoa lệ treo trước cửa sổ
thủy tinh bị cuốn lên bay phất phơ. Ánh mắt Lương Ý tan rã nhìn chằm
chằm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu cũng không hề cử động. Cho đến khi vang lên tiếng xoay tay nắm cửa, cô mới lười biếng nằm xuống
giường, kéo chiếc chăn đơn lên, lật người quay lưng về phía người đằng
sau.
"Cộc cộc cộc cộc"
Tiếng bước chân quen thuộc đi tới gần chậm rãi truyền đến, cô nhắm hai mắt thật chặt, không muốn phản ứng lại. Đột nhiên một xúc cảm lạnh lẽo đánh úp về phía khuôn mặt cô, Lương Ý khó chịu giãy dụa. Dịch sát người vào sâu bên trong, ngăn cản lại sự đụng chạm của người nào đó.
"Tiểu Ý, đã ăn cơm chưa?" Sở Du ngồi bên mép giường, cúi đầu, ghé sát vào vành tai cô hỏi nhỏ.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, Lương Ý vung tay lên, giả bộ vô ý quăng vào mặt Sở Du. Anh theo bản năng lui người về phía sau, khoảng cách của hai người trong nháy mắt dãn xa ra.
"Em vẫn còn tức giận?"
Câu hỏi tựa như tiếng thở dài phiêu đãng ở trong phòng, Lương Ý vẫn nhắm chặt mắt, từ đầu đến cuối cũng không thèm mở ra, giống như cô hoàn toàn không nghe thấy Sở Du đang nói gì.
"Tha thứ cho anh, được không? Chỉ cần em tha thứ, muốn anh làm gì cũng được."
Sở Du nhỏ giọng cầu khẩn, nghe vậy, Lương Ý chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn anh, nở một nụ cười châm chọc: "Để cho tôi với Na Na rời khỏi đây, được chứ?"
Sở Du nhíu mày, lúc lâu sau mới khàn giọng nói, "Trừ cái này."
"Hừ!" Lương Ý cười lạnh, "Đây chính là dáng vẻ đi cầu xin tha thứ của anh ấy hả? Xem ra cũng chả thành tâm lắm đâu. Đã như vậy, anh còn nói mấy lời đó với tôi làm gì? Hay là anh muốn diễn chơi một chút cho vui."
Ánh mắt Sở Du chợt lóe lên sự khổ sở cùng ảo não, "Tiểu Ý, chẳng lẽ ngoài cái này ra em không thể nói một yêu cầu khác nằm trong khả năng của anh sao?"
"Ồ...! Vậy yêu cầu đó không nằm trong khả năng của anh hả? Tôi chỉ muốn anh nói một câu: Để cho chúng tôi rời đi! Tôi sẽ lập tức tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm với tôi. Chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng không làm được thì anh có tư cách gì cầu xin tôi tha thứ?" Lương Ý tức giận nhìn anh chằm chằm, khóe miệng run rẩy.
"Đơn giản ư?" Sở Du cười khổ, "Em làm vậy là giết anh đấy!"
Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng truyền vào tai cô, Lương Ý kinh ngạc nhìn anh hồi lâu. Sau đó thu lại dáng vẻ chanh chua, cắn răng xoay mặt, nhàn nhạt nói, "Tôi không muốn nói đến chuyện này nữa, đi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Sở Du nhìn cô chăm chú, không hề có ý định rời đi, Lương Ý nổi giận, "Tôi muốn anh đi ra ngoài! Anh điếc sao?"
"Anh có chuẩn bị một ít quần áo và đồ chơi cho em bé, em có muốn nhìn một chút không?" Sở Du dè dặt vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt cô, lại bị Lương Ý hất mạnh ra.
"Đừng có đụng vào tôi! Ghê tởm!" Lương Ý giống như đang nhìn thấy một thứ đồ bẩn thỉu, không ngừng chà xát lau lau bàn tay vừa chạm phải anh ."Còn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không cùng một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ sinh ra một thứ quái vật không rõ chủng loại đâu!" Đôi mắt sắc bén tràn đầy chán ghét, cô lạnh lùng dùng lời nói khiến người khác bị tổn thương .
"Không người không quỷ. . . . . . Quái vật. . . . . ."
Sở Du cúi đầu, năm ngón tay ở giữa không trung bất giác run rẩy. Ánh sáng hắt vào chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt, Lương Ý không đoán được lúc này anh đang có tâm tình gì, mà cũng không muốn quan tâm.
"Vậy nếu. . . . . . nếu anh trở lại thành người, có phải. . . . . . có phải em sẽ nguyện ý. . . . . . ở cùng với anh. . . . . . còn có. . . . . . đứa bé. . . . . .hay không?" Giống như người chết đuối vớ phải hy vọng sống cuối cùng, Sở Du mong đợi nhìn Lương Ý, cảm xúc thấp thỏm. Dáng vẻ của anh thật giống như một đứa bé bị giành mất đồ chơi, vội vàng muốn đòi lại từ trong tay bố mẹ.
Lương Ý nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt mỉa mai, "Được, nếu như anh có thể biến lại thành người, tôi sẽ ở cùng với anh cả đời! Và cả đứa bé nữa!" Từ cánh môi tái nhợt thốt ra từng từ ma mị hệt như yêu nữ. Không hề ngoài ý muốn, Sở Du tin.
Đôi mắt đen nhánh mới vừa rồi còn ảm đạm mà lúc này lại phát ra những tia sáng chói mắt, tựa như ngôi sao lóe lên trên bầu trời đêm. Anh cong khóe môi, giọng nói chậm rãi, vui vẻ hỏi lại, "Có thật không?"
"Thật." Lương Ý liếc mắt nhìn anh một cái, khẳng định trả lời.
"Vậy em chờ anh, anh sẽ quay trở lại thành người nhanh thôi." Sở Du gấp gáp bảo đảm với Lương Ý, chỉ sợ cô không tin tưởng lời nói của mình.
Lương Ý rũ mắt xuống, khẽ nói, "Tôi mệt rồi. Anh có thể đi ra ngoài không?" Cô lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách, hoàn toàn không thấy được hưng phấn lóe lên trong đôi mắt anh.
Tuy bị Lương Ý đối xử lạnh nhạt, nhưng Sở Du vẫn vô cùng vui vẻ dịch chăn cho cô, sửa sang lại giường lớn cẩn thận một lượt. Sau khi xác nhận cô nằm thật thoải mái, mới xoay người rời đi. Vì sợ tiếng bước chân của mình quấy rầy đến cô, anh liền rón rén chậm rãi ra khỏi phòng.
Đợi Sở Du đi xong, Lương Ý từ từ mở mắt, bàn tay siết chặt chăn, cô lặng lẽ thở dài một tiếng. Con ngươi lúc này đã ảm đạm phai mờ, không hề còn ánh sáng rực rỡ trước kia nữa.
Cô làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai đây. . . . . .
Phòng dưới đất.
Sở Du hấp tấp bước nhanh về phía Đại sư Cố đang chế tạo bùa chú, ông ta nghi hoặc nhíu mày, sau đó liền cười nhạt mở miệng hỏi thăm: "Thiếu gia, hôm nay không phải ngày cung cấp thức ăn, sao đột nhiên cậu lại đi xuống đây?" Thông thường, trừ những lúc phải “ăn” ra, Sở Du tuyệt đối không đi xuống tầng hầm này.
"Tôi hỏi ông, ông có cách nào giúp tôi biến trở lại thành người trong thời gian ngắn nhất hay không?" Sở Du vừa lên tiếng đã đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt anh lóe lên, Đại sư Cố ngẩn người, "Thời gian ngắn nhất?" Ông ta cảm thấy kinh ngạc với vấn đề mà Sở Du nói ra.
"Đúng thế!" Anh lạnh lùng nhìn Đại sư Cố.
Đại sư Cố nhướn mày, "Thiếu gia, còn bốn tháng nữa là cậu có thể hoàn toàn khôi phục. Không cần thiết phải mạo hiểm đi đường tắt." Tuy không biết vì lý do gì mà Sở gấp gáp muốn trở lại thành người là gì, nhưng ông ta cảm thấy cứ làm theo kế hoạch hiện tại là tốt nhất, nó có thể giảm thiểu tối đa những tổn thương thân thể do việc sử dụng cấm chú gây ra. Hơn nữa, nếu cố tình đẩy nhanh quá trình, chẳng may khiến cơ thể bị tổn thương thì không có cách nào có thể vãn hồi được. Như vậy, tất cả những gì ông ta đã làm đều uổng phí, mà có lẽ, cả đời này ông ta cũng không tìm được một thân xác hoàn mỹ như thế nữa.
"Tôi muốn làm nhanh nhất có thể!"
Sở Du một mực kiên trì sử dụng đường tắt, Đại sư Cố liếc anh một cái, tầm mắt di chuyển đến phiến đá ở giữa tầng hầm một hồi lâu, sau đó nhẹ giọng hỏi, "Thiếu gia, là bởi vì thiếu phu nhân sao?"
"Không liên quan gì tới ông." Sở Du lạnh lùng nhìn ông ta, ra lệnh, "Mau nghĩ ra biện pháp cho tôi, không cần biết phải trả giá lớn đến đâu, chỉ cần giúp tôi biến trở lại thành người trong thời gian ngắn nhất là được."
Đại sư Cố lắc đầu, "Thiếu gia, chuyện này là không thể. Không phải không có biện pháp, mà là nó quá nguy hiểm. Chẳng may trong quá trình thực hiện xảy ra chuyện thì vô cùng phiền phức. Đến lúc đó cậu không chỉ không thể biến lại thành người, mà chỉ sợ ngay cả bộ dạng hiện tại cũng không thể duy trì được. Không những thế còn có thể rơi vào trạng thái “hóa thú”, mất lý trí mà đánh người. Dĩ nhiên, có đánh những người râu ria không quan trọng như chúng tôi thì không sao, nhưng ngộ nhỡ lại làm thiếu phu nhân bị thương thì không ổn rồi. Dù sao, tình trạng hiện giờ của thiếu phu nhân không giống như lúc trước nữa." Đại sư Cố ngụ ý, khẽ cười nói.
"Có ý gì?" Sở Du cau mày, cảm thấy lời nói của ông ta thật khó hiểu.
Đại sư Cố xoay người lại, bước tới trước phiến đá cầm lên một cái bình nhỏ, đưa cho anh, "Thiếu gia, mang cái này về, dặn dò người giúp việc mỗi ngày cho một ít bột khoảng một móng tay ở trong bình này bỏ vào đồ ăn của thiếu phu nhân."
Sở Du nhận lấy bình sứ, quan sát một chút, trầm giọng hỏi, "Đây là cái gì?"
"Thức ăn. Thức ăn của tiểu thiếu gia."
"Ý của ông là. ….. ý ông là. . . . ." Sở Du nhất thời lắp ba lắp bắp, tin tức đặc biệt trực tiếp này khiến cho bộ não trước giờ luôn trấn tĩnh của anh lập tức tơi vào hỗn loạn, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Không sai! Thiếu gia chỉ một kích đã trúng." Đại sư Cố nhíu mắt lại, khẽ cười, giọng điệu mang theo sự kính nể. Nói xong, thấy Sở Du vẫn đang trong trạng thái bất động không có cách nào hồi phục tinh thần, ông ta dừng một chút, gương mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn anh căn dặn, "Trong ba tháng đầu, tuyệt đối không được để ngắt quãng việc uống thuốc. Nếu không, tiểu thiếu gia thiếu thức ăn sẽ xé rách bụng mẹ mà thoát ra ngoài. Đến lúc đó chỉ sợ thiếu phu nhân. . . . . ."
Bàn tay nắm bình thuốc trở nên căng thẳng, Sở Du híp mắt, "Nó sẽ làm tiểu Ý bị thương?" Nếu đứa bé làm cô bị tổn thương... thì không cần cũng được. Anh tuyệt đối không để bất cứ người nào hay vật nào làm Lương Ý bị thương, cho dù đó là con của mình đi chăng nữa!
"Thiếu gia cứ yên tâm, chỉ cần bảo đảm thức ăn cho tiểu thiếu gia hấp thu, thì thiếu phu nhân sẽ không gặp nguy hiểm gì. Chỉ có điều. . . . . ." Đại sư Cố ngừng lại, nhìn Sở Du, "Cảm xúc hiện tại của thiếu phu nhân không được ổn định, sẽ gây ảnh hưởng đến việc thành hình của tiểu thiếu gia. Tin tức này, tạm thời thiếu gia không nên nói cho thiếu phu nhân biết."
"Vậy phải đợi đến khi nào?" Tuy rằng anh rất muốn nói cho tiểu Ý, nhưng xem tình hình trước mắt, vì đứa bé và cả cô nữa, anh nên giấu đi thì hơn.
Đại sư Cố suy tư một lát rồi trả lời, "Ít nhất cũng phải đợi đến 3 tháng sau, tiểu thiếu gia đổi sang thức ăn mới là được. Tất nhiên, tôi hy vọng tới lúc đó thiếu gia và thiếu phu nhân đã hòa hợp rồi."
"Tôi hiểu." Sở Du nhìn bình sứ trong tay hồi lâu, mới chậm rãi rời khỏi phòng dưới đất.
Đại sư Cố nhìn bóng lưng xa dần của anh, giơ tay lên vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết. Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện râu có hơi rối, liền dùng ngón tay chải chuốt một phen. Sau khi thấy hài lòng mới nhấc chân nhẹ nhàng đi lại trước bàn đá.
"Hôm nay nhà họ Sở cũng coi như là có hậu, tuy rằng chỉ là đứa bé nửa người nửa quỷ, nhưng cũng có thể kéo dài huyết thống. Đến lúc đó. . . . . . cũng đừng trách tôi. . . . . . Sở lão đệ. . . . . ." Đại sư Cố vừa cầm bút lông viết lên những tờ bùa chú màu đỏ, vừa tự lẩm bẩm một mình.
"Cộc cộc cộc cộc"
Tiếng bước chân quen thuộc đi tới gần chậm rãi truyền đến, cô nhắm hai mắt thật chặt, không muốn phản ứng lại. Đột nhiên một xúc cảm lạnh lẽo đánh úp về phía khuôn mặt cô, Lương Ý khó chịu giãy dụa. Dịch sát người vào sâu bên trong, ngăn cản lại sự đụng chạm của người nào đó.
"Tiểu Ý, đã ăn cơm chưa?" Sở Du ngồi bên mép giường, cúi đầu, ghé sát vào vành tai cô hỏi nhỏ.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, Lương Ý vung tay lên, giả bộ vô ý quăng vào mặt Sở Du. Anh theo bản năng lui người về phía sau, khoảng cách của hai người trong nháy mắt dãn xa ra.
"Em vẫn còn tức giận?"
Câu hỏi tựa như tiếng thở dài phiêu đãng ở trong phòng, Lương Ý vẫn nhắm chặt mắt, từ đầu đến cuối cũng không thèm mở ra, giống như cô hoàn toàn không nghe thấy Sở Du đang nói gì.
"Tha thứ cho anh, được không? Chỉ cần em tha thứ, muốn anh làm gì cũng được."
Sở Du nhỏ giọng cầu khẩn, nghe vậy, Lương Ý chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn anh, nở một nụ cười châm chọc: "Để cho tôi với Na Na rời khỏi đây, được chứ?"
Sở Du nhíu mày, lúc lâu sau mới khàn giọng nói, "Trừ cái này."
"Hừ!" Lương Ý cười lạnh, "Đây chính là dáng vẻ đi cầu xin tha thứ của anh ấy hả? Xem ra cũng chả thành tâm lắm đâu. Đã như vậy, anh còn nói mấy lời đó với tôi làm gì? Hay là anh muốn diễn chơi một chút cho vui."
Ánh mắt Sở Du chợt lóe lên sự khổ sở cùng ảo não, "Tiểu Ý, chẳng lẽ ngoài cái này ra em không thể nói một yêu cầu khác nằm trong khả năng của anh sao?"
"Ồ...! Vậy yêu cầu đó không nằm trong khả năng của anh hả? Tôi chỉ muốn anh nói một câu: Để cho chúng tôi rời đi! Tôi sẽ lập tức tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm với tôi. Chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng không làm được thì anh có tư cách gì cầu xin tôi tha thứ?" Lương Ý tức giận nhìn anh chằm chằm, khóe miệng run rẩy.
"Đơn giản ư?" Sở Du cười khổ, "Em làm vậy là giết anh đấy!"
Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng truyền vào tai cô, Lương Ý kinh ngạc nhìn anh hồi lâu. Sau đó thu lại dáng vẻ chanh chua, cắn răng xoay mặt, nhàn nhạt nói, "Tôi không muốn nói đến chuyện này nữa, đi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Sở Du nhìn cô chăm chú, không hề có ý định rời đi, Lương Ý nổi giận, "Tôi muốn anh đi ra ngoài! Anh điếc sao?"
"Anh có chuẩn bị một ít quần áo và đồ chơi cho em bé, em có muốn nhìn một chút không?" Sở Du dè dặt vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt cô, lại bị Lương Ý hất mạnh ra.
"Đừng có đụng vào tôi! Ghê tởm!" Lương Ý giống như đang nhìn thấy một thứ đồ bẩn thỉu, không ngừng chà xát lau lau bàn tay vừa chạm phải anh ."Còn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không cùng một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ sinh ra một thứ quái vật không rõ chủng loại đâu!" Đôi mắt sắc bén tràn đầy chán ghét, cô lạnh lùng dùng lời nói khiến người khác bị tổn thương .
"Không người không quỷ. . . . . . Quái vật. . . . . ."
Sở Du cúi đầu, năm ngón tay ở giữa không trung bất giác run rẩy. Ánh sáng hắt vào chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt, Lương Ý không đoán được lúc này anh đang có tâm tình gì, mà cũng không muốn quan tâm.
"Vậy nếu. . . . . . nếu anh trở lại thành người, có phải. . . . . . có phải em sẽ nguyện ý. . . . . . ở cùng với anh. . . . . . còn có. . . . . . đứa bé. . . . . .hay không?" Giống như người chết đuối vớ phải hy vọng sống cuối cùng, Sở Du mong đợi nhìn Lương Ý, cảm xúc thấp thỏm. Dáng vẻ của anh thật giống như một đứa bé bị giành mất đồ chơi, vội vàng muốn đòi lại từ trong tay bố mẹ.
Lương Ý nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt mỉa mai, "Được, nếu như anh có thể biến lại thành người, tôi sẽ ở cùng với anh cả đời! Và cả đứa bé nữa!" Từ cánh môi tái nhợt thốt ra từng từ ma mị hệt như yêu nữ. Không hề ngoài ý muốn, Sở Du tin.
Đôi mắt đen nhánh mới vừa rồi còn ảm đạm mà lúc này lại phát ra những tia sáng chói mắt, tựa như ngôi sao lóe lên trên bầu trời đêm. Anh cong khóe môi, giọng nói chậm rãi, vui vẻ hỏi lại, "Có thật không?"
"Thật." Lương Ý liếc mắt nhìn anh một cái, khẳng định trả lời.
"Vậy em chờ anh, anh sẽ quay trở lại thành người nhanh thôi." Sở Du gấp gáp bảo đảm với Lương Ý, chỉ sợ cô không tin tưởng lời nói của mình.
Lương Ý rũ mắt xuống, khẽ nói, "Tôi mệt rồi. Anh có thể đi ra ngoài không?" Cô lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách, hoàn toàn không thấy được hưng phấn lóe lên trong đôi mắt anh.
Tuy bị Lương Ý đối xử lạnh nhạt, nhưng Sở Du vẫn vô cùng vui vẻ dịch chăn cho cô, sửa sang lại giường lớn cẩn thận một lượt. Sau khi xác nhận cô nằm thật thoải mái, mới xoay người rời đi. Vì sợ tiếng bước chân của mình quấy rầy đến cô, anh liền rón rén chậm rãi ra khỏi phòng.
Đợi Sở Du đi xong, Lương Ý từ từ mở mắt, bàn tay siết chặt chăn, cô lặng lẽ thở dài một tiếng. Con ngươi lúc này đã ảm đạm phai mờ, không hề còn ánh sáng rực rỡ trước kia nữa.
Cô làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai đây. . . . . .
Phòng dưới đất.
Sở Du hấp tấp bước nhanh về phía Đại sư Cố đang chế tạo bùa chú, ông ta nghi hoặc nhíu mày, sau đó liền cười nhạt mở miệng hỏi thăm: "Thiếu gia, hôm nay không phải ngày cung cấp thức ăn, sao đột nhiên cậu lại đi xuống đây?" Thông thường, trừ những lúc phải “ăn” ra, Sở Du tuyệt đối không đi xuống tầng hầm này.
"Tôi hỏi ông, ông có cách nào giúp tôi biến trở lại thành người trong thời gian ngắn nhất hay không?" Sở Du vừa lên tiếng đã đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt anh lóe lên, Đại sư Cố ngẩn người, "Thời gian ngắn nhất?" Ông ta cảm thấy kinh ngạc với vấn đề mà Sở Du nói ra.
"Đúng thế!" Anh lạnh lùng nhìn Đại sư Cố.
Đại sư Cố nhướn mày, "Thiếu gia, còn bốn tháng nữa là cậu có thể hoàn toàn khôi phục. Không cần thiết phải mạo hiểm đi đường tắt." Tuy không biết vì lý do gì mà Sở gấp gáp muốn trở lại thành người là gì, nhưng ông ta cảm thấy cứ làm theo kế hoạch hiện tại là tốt nhất, nó có thể giảm thiểu tối đa những tổn thương thân thể do việc sử dụng cấm chú gây ra. Hơn nữa, nếu cố tình đẩy nhanh quá trình, chẳng may khiến cơ thể bị tổn thương thì không có cách nào có thể vãn hồi được. Như vậy, tất cả những gì ông ta đã làm đều uổng phí, mà có lẽ, cả đời này ông ta cũng không tìm được một thân xác hoàn mỹ như thế nữa.
"Tôi muốn làm nhanh nhất có thể!"
Sở Du một mực kiên trì sử dụng đường tắt, Đại sư Cố liếc anh một cái, tầm mắt di chuyển đến phiến đá ở giữa tầng hầm một hồi lâu, sau đó nhẹ giọng hỏi, "Thiếu gia, là bởi vì thiếu phu nhân sao?"
"Không liên quan gì tới ông." Sở Du lạnh lùng nhìn ông ta, ra lệnh, "Mau nghĩ ra biện pháp cho tôi, không cần biết phải trả giá lớn đến đâu, chỉ cần giúp tôi biến trở lại thành người trong thời gian ngắn nhất là được."
Đại sư Cố lắc đầu, "Thiếu gia, chuyện này là không thể. Không phải không có biện pháp, mà là nó quá nguy hiểm. Chẳng may trong quá trình thực hiện xảy ra chuyện thì vô cùng phiền phức. Đến lúc đó cậu không chỉ không thể biến lại thành người, mà chỉ sợ ngay cả bộ dạng hiện tại cũng không thể duy trì được. Không những thế còn có thể rơi vào trạng thái “hóa thú”, mất lý trí mà đánh người. Dĩ nhiên, có đánh những người râu ria không quan trọng như chúng tôi thì không sao, nhưng ngộ nhỡ lại làm thiếu phu nhân bị thương thì không ổn rồi. Dù sao, tình trạng hiện giờ của thiếu phu nhân không giống như lúc trước nữa." Đại sư Cố ngụ ý, khẽ cười nói.
"Có ý gì?" Sở Du cau mày, cảm thấy lời nói của ông ta thật khó hiểu.
Đại sư Cố xoay người lại, bước tới trước phiến đá cầm lên một cái bình nhỏ, đưa cho anh, "Thiếu gia, mang cái này về, dặn dò người giúp việc mỗi ngày cho một ít bột khoảng một móng tay ở trong bình này bỏ vào đồ ăn của thiếu phu nhân."
Sở Du nhận lấy bình sứ, quan sát một chút, trầm giọng hỏi, "Đây là cái gì?"
"Thức ăn. Thức ăn của tiểu thiếu gia."
"Ý của ông là. ….. ý ông là. . . . ." Sở Du nhất thời lắp ba lắp bắp, tin tức đặc biệt trực tiếp này khiến cho bộ não trước giờ luôn trấn tĩnh của anh lập tức tơi vào hỗn loạn, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Không sai! Thiếu gia chỉ một kích đã trúng." Đại sư Cố nhíu mắt lại, khẽ cười, giọng điệu mang theo sự kính nể. Nói xong, thấy Sở Du vẫn đang trong trạng thái bất động không có cách nào hồi phục tinh thần, ông ta dừng một chút, gương mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn anh căn dặn, "Trong ba tháng đầu, tuyệt đối không được để ngắt quãng việc uống thuốc. Nếu không, tiểu thiếu gia thiếu thức ăn sẽ xé rách bụng mẹ mà thoát ra ngoài. Đến lúc đó chỉ sợ thiếu phu nhân. . . . . ."
Bàn tay nắm bình thuốc trở nên căng thẳng, Sở Du híp mắt, "Nó sẽ làm tiểu Ý bị thương?" Nếu đứa bé làm cô bị tổn thương... thì không cần cũng được. Anh tuyệt đối không để bất cứ người nào hay vật nào làm Lương Ý bị thương, cho dù đó là con của mình đi chăng nữa!
"Thiếu gia cứ yên tâm, chỉ cần bảo đảm thức ăn cho tiểu thiếu gia hấp thu, thì thiếu phu nhân sẽ không gặp nguy hiểm gì. Chỉ có điều. . . . . ." Đại sư Cố ngừng lại, nhìn Sở Du, "Cảm xúc hiện tại của thiếu phu nhân không được ổn định, sẽ gây ảnh hưởng đến việc thành hình của tiểu thiếu gia. Tin tức này, tạm thời thiếu gia không nên nói cho thiếu phu nhân biết."
"Vậy phải đợi đến khi nào?" Tuy rằng anh rất muốn nói cho tiểu Ý, nhưng xem tình hình trước mắt, vì đứa bé và cả cô nữa, anh nên giấu đi thì hơn.
Đại sư Cố suy tư một lát rồi trả lời, "Ít nhất cũng phải đợi đến 3 tháng sau, tiểu thiếu gia đổi sang thức ăn mới là được. Tất nhiên, tôi hy vọng tới lúc đó thiếu gia và thiếu phu nhân đã hòa hợp rồi."
"Tôi hiểu." Sở Du nhìn bình sứ trong tay hồi lâu, mới chậm rãi rời khỏi phòng dưới đất.
Đại sư Cố nhìn bóng lưng xa dần của anh, giơ tay lên vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết. Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện râu có hơi rối, liền dùng ngón tay chải chuốt một phen. Sau khi thấy hài lòng mới nhấc chân nhẹ nhàng đi lại trước bàn đá.
"Hôm nay nhà họ Sở cũng coi như là có hậu, tuy rằng chỉ là đứa bé nửa người nửa quỷ, nhưng cũng có thể kéo dài huyết thống. Đến lúc đó. . . . . . cũng đừng trách tôi. . . . . . Sở lão đệ. . . . . ." Đại sư Cố vừa cầm bút lông viết lên những tờ bùa chú màu đỏ, vừa tự lẩm bẩm một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.