Minh Hôn Chính Thú

Chương 8: Bãi Tha Ma

空空

20/02/2022

Edit + Dịch: MeiiGwatan

Beta: Punnxinhhtraii

      Tôi thực sự bị bộ dạng lúc này của cô Ba doạ cho chết khiếp rồi, gương mặt trắng như tờ giấy của cô Ba lúc này hằn lên chằng chịt những tơ máu đỏ chót, cả người tỏa ra một luồng khí đen.

     Nhiệt độ trong phòng dường như vừa đột ngột giảm xuống cả chục độ....

      Tôi vội vã rút cái dao giết lợn giấu ở trong quần ra vừa cố gắng giải thích với cô Ba: "Cô Ba... tôi... tôi... tôi không cố ý đâu... tôi thật sự không cố ý muốn đâm vào mắt của cô đâu..."

      Lúc đó tôi cũng chả biết tại sao mình còn có thể đi phun câu đó ra nữa, nhưng mà bây giờ cô Ba đang bị thương liên tục gào thét chỉ muốn giết chết tôi nào còn có tâm trạng nghe tôi giải thích nữa.

      Tôi rút dao giết lợn ra cũng chỉ là để làm cho cô ta bình tĩnh lại... sau đó tất nhiên là đạp cửa chạy thục mạng.

       Bỏ chạy được một lúc lâu rồi mà tôi vẫn còn nghe văng vẳng bên tai tiếng thét thống hận của cô Ba: "Chung Xuyên! Tôi phải giết anh... giết chết anh!!!!!!"

        Cầm con dao trong tay, tôi chạy thẳng một mạch từ nhà ông Vương về nhà mình, sợ đến mức không dám quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần.

       "Chung Xuyên, tại sao anh lại chạy về rồi?". Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy Xa Dục đang bình thản đứng rít một hơi thuốc lá mà hỏi tôi.

      Nhìn thấy Xa Dục, tôi lập tức sôi máu lên, cầm con dao giết lợn dí thẳng vào bụng Xa Dục, gào ầm lên: "Con mẹ nó anh chết dí ở đâu vậy hả, không phải anh đã nói nếu như có chuyện khác thường thì trong vòng mười giây... mười giây anh sẽ xuất hiện sao hả? Anh có biết là vừa nãy nếu như không phải lão tử nhanh trí, lão tử đã bị con quỷ cái đó cưỡng hiếp rồi không hả???"

       Xa Dục cũng bị tôi làm cho sợ, nhưng dù sao anh ta cũng có chút bản lĩnh, nhẹ nhàng giữ tay tôi lấy con dao ra, lại nhìn tôi cười bối rối nói anh ta vừa nãy tự dưng thèm hút thuốc lá nên lại quay về hỏi xin bố tôi vài điếu. Với lại nhìn sắc trời đoán có lẽ tạm thời sẽ chưa có chuyện gì, nên mới sơ suất để xảy ra một màn vừa nãy.

     Anh ta không giải thích thì cũng thôi đi, đằng này nói xong lại làm tôi càng điên máu lên...

      Tôi vẫn còn muốn chửi nhau với Xa Dục thì anh ta lại nghiêm mặt quay ra hỏi tôi: "Có phải là anh đã dùng răng chó đen đâm trúng mắt của cô ta rồi không?"

    Tôi bị ảnh ta hỏi đột ngột nên đơ mất ba giây, sau đấy mới gật đầu coi như xác nhận.

      Chưa đợi tôi hoàn toàn định thần lại, Xa Dục đã như bị chịu đả kích lớn, anh ta chỉ tay vào mặt tôi tức giận nói: "Ai bảo anh đâm vào mắt cô ta? Anh đâm vào mắt cô ta làm cái gì hả?"

     "Không phải chính anh nói tôi có thể dùng nó sao? Con quỷ đó muốn cưỡng hiếp tôi, tôi còn không dùng thì để lại làm mắm à? Còn nữa, nếu như không phải vì anh tự dưng rời đi, tôi cần phải ra tay sao?" Tôi oán hận hét lên mắng chửi Xa Dục.

      Xa Dục không kịp nghe tôi nói xong lập tức ném điếu thuốc hút dở xuống đất, vội vã chạy thẳng về nhà ông cụ Vương.

     Tôi còn lâu mới chạy theo anh ta, bây giờ nghĩ lại lúc nãy mồ hôi lạnh vẫn còn đổ ra ướt đẫm áo.

     Nhưng mà Xa Dục nhìn thấy tôi không chạy theo anh ta, liền hét lên với tôi: "Nếu mà anh vẫn còn chưa muốn chết thì tốt nhất đừng cách xa tôi quá mười bước...".

      Nói thật lòng thì tôi chẳng muốn nghe theo lời Xa Dục chút nào nữa. Nhưng mà nghĩ lại đến bản mặt hung ác cô Ba khi nãy, tôi lập tức sợ sun vòi, cuống quýt chạy theo Xa Dục.

      Xa Dục chạy đến cổng nhà ông cụ Vương thì dừng lại, nhẩm bấm ngón tay tính toán một lúc sau mới dám đi vào bên trong.



      Tôi nhìn bộ dạng Xa Dục căng thẳng muốn chết như vậy liền nửa bước cũng không dám rời, dính chặt lấy anh ta. Xa Dục bước vào trong phòng, bật đèn lên nhìn đông nhìn tây. Lúc thì bấm đốt tay lúc thì nhắm mắt lầm bầm như đang tính toán gì đó.

       Nhưng mà tôi có thế chắc chắn cái cô Ba kia hiện tại không ở trong phòng, nếu cô ta ở đây, trong phòng này sớm đã ngập tràn mùi thối chết người kia rồi.

       Xa Dục ở trong phòng đi đi lại lại rất nhiều lần, tôi hỏi anh ta rốt cuộc là đã có chuyện gì nhưng anh ta không nói, đến tận lúc trời tờ mờ sáng.

       Xa Dục lấy ba cây hương từ cái túi vải mà anh ta mang theo, châm lửa và cắm nó xuống đất.

       Mấy cây hương bằng gỗ đàn hương đã sớm thu hút sự chú ý của tôi... bởi vì khói của gỗ đàn hương thông thường phải là bay lên trên...

      Nhưng lúc này, khói hương trong tay Xa Dục lại bay theo vòng tròn, nhìn vào nó, Xa Dục liền lắc đầu hết lần này đến lần khác với biểu cảm với cùng thảm nói: “Anh đúng thật là tìm chết rồi..."

      Tôi nhìn Xa Dục cáu bẳn trả lời anh ta: "Anh cũng đâu có nó rõ ràng, nếu như mà lúc đó anh ở đấy thì bây giờ chuyện sẽ thành thế này sao?"

       Xa Dục bị tôi nói cho không cách nào trả lời lại, mặt trắng bệch kéo tôi cùng anh ta quay về nhà.

       Bố mẹ tôi nhìn thấy tôi quay lại liền gấp gáp hỏi Xa Dục mọi chuyện thế nào rồi?

       Xa Dục chẳng việc gì phải giấu diếm nói hết ra toàn bộ sự việc… Quả nhiên sau khi bố tôi nghe xong liền chỉ mặt tôi chửi ầm lên: "Mày đúng là cái đồ nhát cáy, đúng là cái đồ nuôi tốn cơm tốn gạo…”

       Mẹ tôi đi tới giữ bố tôi lại sau đó hỏi Xa Dục, chuyện đã thế này, bây giờ phải làm sao đây?

       Trong chốc lát, Xa Dục cũng không biết phải làm sao: "Tôi thật hết cách với anh, con chó đen này vốn dĩ đã là vật chí âm, thêm cả chiếc răng này là của một con chó đen thích cắn người, nên sát khí của nó càng mạnh hơn. Lại nói răng của nó bị rút ra ngay lúc nó vẫn còn sống, còn rưới thêm máu tươi của nó, nên nó còn mang đầy lệ khí oán khí, là vật cực kỳ nguy hiểm.

      Xa Dục nói rằng anh ta đưa cho tôi thứ này vốn dĩ không phải để tôi dùng làm vũ khí tấn công, vật này là để giúp tôi át đi bớt dương khí trên người. Lại nói một người bình thường khi muốn tấn công, người ta sẽ tìm đến dao, chứ làm quái gì có ai lại đi lấy răng chó đâm người bao giờ...

       Nhưng mà điều làm Xa Dục không ngờ tới là suy nghĩ tôi thế mà lại không theo lẽ thường dùng dao phản kháng, lại còn ngang nhiên cầm răng chó đen nhắm thẳng vào mắt nữ quỷ kia mà đâm.

      Anh ta nói rằng vì cách cư xử của tôi, lệ khí và oán khí trên người cô ba có thể còn trở nên tồi tệ hơn. Mặc dù ả ta bị thương, ả ta cũng chắc chắn trong vòng ba ngày sẽ quay lại trả thù tôi.

      Đến lúc đó, trừ phi sư phụ của Xa Dục đến tôi mới có hy vọng sống, còn không á, tôi chắc chắn phải bỏ mạng tại đây rồi...

      Nghe xong những lời của Xa Dục, mẹ tôi oà lên khóc không ngừng. Bà cố gắng van xin Xa Dục cứu tôi... Xa Dục cũng mang một vẻ mặt áy náy với gia đình tôi. Anh ta cảm thấy rõ ràng phải có trách nhiệm với  những gì chính mình đã làm.

       Anh ta nói trước mắt chúng tôi cứ nghỉ ngơi đã, anh ta sẽ cố gắng hết sức để tìm cách, ít nhất là trong 1-2 ngày này, chúng tôi an toàn.

       Mẹ tôi vẫn muốn nói thêm nhưng cũng bị bố tôi kéo đi... Lúc này tôi thật sự không dám trở về phòng nghỉ ngơi một mình, vì vậy tôi lại nằm dài trên ghế để ngủ.

       Sáng hôm sau, Xa Dục như bị kích thích hét lên một tiếng cuối cũng cũng có cách rồi...

      Tôi nghe thấy Xa Dục nói liền xốc lại tinh thần. Bố mẹ tôi cũng lần lượt chạy từ trên phòng xuống hỏi Xa Dục đã tìm ra cách gì rồi.

      Xa Dục không lòng vòng mà nói thẳng với bố mẹ tôi rằng bây giờ tôi chỉ có thể đi tìm một mối hôn sự.



      Bố mẹ tôi nghe xong lập tức bối rối như cá mắc cạn: "Cháu ơi, cháu bảo chúng ta làm thế nào tìm nổi một mối hôn sự chỉ trong vòng hai ba ngày đây?"

       Xa Dục cười cười nói: "Đương nhiên là chúng ta không phải cưới một người vợ còn sống, mà là cưới người chết...."

      "Cái gì? Lại phải là minh hôn sao?" Mẹ tôi là người đầu tiên phản ứng lại. Người dân nơi này thực sự rất mê tín, nên tin đồn sẽ được lần truyền rất nhanh. Cho dù sau này tôi có thực sự được cứu rồi, thì với cái danh phận đó thôn trong thôn ngoài ai mà dám ngó ngàng đến tôi nữa đây.

       Xa Dục giải thích rằng với tình hình hiện tại chỉ có cách đó mới có thể khắc phục được thôi. Ý tưởng của anh là muốn tìm một hồn ma mạnh hơn cô Ba, thương lượng các điều kiện với người ta, rồi kết hôn.

       Sau đó, ngay cả khi cô Ba bình phục lại muốn gây rắc rối cho tôi, ả ta vẫn cần phải đối phó với người vợ ma của tôi.

        Nghe có vẻ khá ổn đấy, nhưng tôi vẫn muốn hỏi Xa Dục hai câu. Câu hỏi đầu tiên là tìm ma ở đâu tốt hơn cô Ba đây?

       Câu hỏi thứ hai là tôi tìm thấy một con ma mạnh hơn cô Ba sau đó mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát thì sao? Đây không phải lại thành tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa à?

        Xa Dục vỗ ngực nói với tôi, lần này chắc sẽ không có vấn đề gì... Sau đó, anh ta hỏi cha tôi xem có nơi nào giống với nghĩa địa gần đây không?

       Bố nói có, Xa Dục gật đầu gật đầu. Anh ta lấy ra hai tờ giấy, một tờ giấy trắng, tờ còn lại được viết kín chữ. Xa Dục đưa cho mẹ tôi tờ giấy trắng và bảo mẹ tôi nhớ lại xem từ khi bà đến đây đã có những người phụ nữ nào chết thì ghi ra, cái chết của ai càng thảm càng tốt.

      Tờ giấy viết đầy chữ thì đưa cho bố tôi để bố tôi đi mua tất cả những đồ ghi trong đó về, một cái cũng không thể thiếu.

       Tôi đang định hỏi Xa Dục xem tôi phải làm gì. Xa Dục nhếch mày nhìn tôi nói: "Anh cứ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi, tối nay tuyệt đối không được tái phạm nữa."

       "Tối nay lại phải đi đâu cơ?" Trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.

       Quả nhiên như tôi nghĩ, Xa Dục nói tối nay đưa tôi đi tìm vợ ma.… Tôi thật sự con mẹ nó muốn khóc ngất... Đêm nay đi ra nghĩa địa, đây không phải là đi tìm chết thì là gì?

       Thế mà Xa Dục lại nói với tôi, chẳng cần đợi đến tối, bây giờ quỷ cũng không dám ra ngoài rồi.

      Tôi mồm vẫn đang liên tục cự tuyệt thì tự dưng thấy người mất ý thức ngất luôn xuống ghế dài. Đến lúc tôi mơ màng tỉnh lại lần nữa thì trời đã sẩm tối rồi. Lúc này Xa Dục đang đeo thêm một cái balo sau lưng, hông còn đeo thêm cái gì mà…..

       Nhìn thấy tôi vừa tỉnh lại, Xa Dục không nói không rằng trực tiếp lôi đi ra bãi tha ma. Bố tôi nói ông cũng muốn đi cùng nhưng bị Xa Dục từ chối, anh ta nói lỡ như nếu có chuyện gì xảy ra, cứu một còn được, chứ hai người thì anh ta cũng xác định đứt cước luôn.

        Vừa bước chân ra ngoài cửa đã bị gió lạnh ngoài trời thổi ào ào, tôi lạnh đến phát ngốc luôn rồi, chỉ biết đờ đẫn đi theo Xa Dục.

        Cái nghĩa địa sau núi đã có từ rất nhiều năm trước rồi, số người chết trong đó nhiều không kể siết... Đến chân núi tôi thực sự sợ vãi đái ra rồi, một bước cũng không dám tiến vào thêm nữa...

         Cái bãi tha ma này ma quỷ lộng hành vô cùng nhiều, người trong thôn ai mà đi nhầm vào trong thì cho dù có may mắn thoát chết quay về cũng sẽ trở nên thần trí bất minh, điên điên khùng khùng mãi về sau.

________________________________________

Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤

Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Hôn Chính Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook