Chương 21: Hai Câu Chuyện
空空
20/02/2022
Dịch + Edit: Punnxinhhtrai
Beta: MeiiGwatan
Xa Dục không nói gì, hai ngón tay trái của anh ấy kẹp lấy lá bùa, tay phải nắm chặt lại thành quyền.
Lúc này, chú Cung với khuôn mặt u ám lao thẳng về phía Xa Dục, một tay bóp cổ Xa Dục, tay kia cũng đang nắm chặt lại thành quyền, không để cho anh ta có bất kì hành động nào có thể xen vào.
Xa Dục với thân hình gầy gò như một bộ xương lại phải đối mặt với một đối thủ nặng khoảng 100kg là chú Cung, anh ấy trực tiếp bị chú Cung bóp cổ, sau đó âm thanh phát ra từ cổ họng của chú Cung gần như đã biến thành giọng người phụ nữ kia: "Một lũ các người, hết lần này đến lần khác liên tục muốn giết ta! Hôm nay ta gặp một thằng giết một thằng, gặp hai thằng giết hai thằng! Tất cả các người đều phải chôn theo ta!"
Tôi nghe thấy một giọng nữ kỳ lạ và sắc bén phát ra từ cổ họng của chú Cung. Mồ hôi lạnh của tôi lại tuôn ra như thác. Rõ ràng, chú Cung đã bị vợ của Vương Phú Hữu nhập vào chiếm xác rồi.
Lúc này, Xa Dục choáng váng đến trợn tròn cả mắt, mặt anh ấy đỏ bừng, một chút nữa thôi là anh ta sẽ bị chú Cung - người đang bị một con quỷ cái chiếm xác bóp cổ cho đến nghẹt thở.
Mặc dù lúc này tôi rất sợ hãi, nhưng tình cảnh trước mặt tôi quá nghiêm trọng đến mức tôi không có thời gian để nghĩ về nó nữa. Như một phản xạ có điều kiện tôi vồ lấy chân một chiếc ghế, trực tiếp đập về phía con quỷ cái ...
Nhưng chiếc ghế thì bị đập vỡ còn con quỷ cái kia dường như không cảm thấy đau đớn gì, đứng yên tại chỗ. Bàn tay thậm chí còn siết chặt hơn!
Thấy Xa Dục sắp tắt thở, tôi không thể dừng lại, tôi đi đến ngay sau chú Cung, dùng tay khóa cổ chú ta lại, một chân vòng vào giữa hai chân của chú ta, sau đó dùng sức ở thắt lưng. Bất thình lình ấn thẳng chú Cung xuống đất.
Cứ thế chú Cung liền trực tiếp bị đè xuống nền nhà, Xa Dục cũng đã thoát khỏi sự khống chế, nằm trên mặt đất thở hổn hà hổn hển.
Thấy chú Cung có vẻ lại muốn vươn tay ra để tóm lấy cổ tôi, tôi nhanh chóng dùng một chân quặp quanh cánh tay của chú Cung, rồi đì mạnh xuống. Tôi gắng sức lật ngược chú ta lại và ấn xuống đất, cả người tôi đều treo trên lưng chú ấy.
Tôi cảm thấy rất mừng vì bố tôi đã yêu cầu tôi học một số môn võ thuật từ nhỏ. Ông nói rằng như thế sẽ giúp tôi có thể lực tốt hơn. Cứ vào cuối tuần, ông sẽ lái xe đưa tôi đến phòng tập đấm bốc duy nhất trong làng để tập đấm bốc.
Bởi vì chỗ này như là một địa phương nhỏ, cho nên cái gì cũng đều dạy, điều đó dẫn đến việc tôi cái gì cũng học nhưng học không sâu.
Tôi cũng đã học taekwondo và đấu vật, nhưng cái gì cũng không học cho tử tế. Mặc dù mỗi cái đều biết một chút, nhưng tôi không bao giờ ngờ đến rằng thực sự có một ngày tôi sẽ phải đến dùng nó, lại còn phát huy cực kỳ hiệu quả.
Con quỷ cái đang điều khiển cơ thể của chú Cung dường như không sợ đau. Cố gắng hết sức thắt thật mạnh, tôi gần như nghe thấy tiếng khớp xương bị trật của chú Cung. Ở phía trước, con quỷ cái cũng không bắt được tôi. Hai tay của chú Cung cũng bị tôi khoá lại chắc chắn!
Tôi nhanh chóng gọi Xa Dục và nói, "Xa Dục, anh đang làm cái quái gì vậy? Nhanh lên, giữ lấy chú ta đi chứ?"
Khuôn mặt của Xa Dục vẫn tái nhợt, anh ấy vẫn đang thở hổn hển lấy lại sức.
Nhìn thấy tôi ở phía bên này thì nhanh chóng nhặt mấy tờ giấy màu vàng bị rơi xuống đất kia, lắc người, niệm một câu thần chú ném về phía tôi.
Ngay lúc này tôi liền thả cánh tay đã trật khớp của chú ấy ra. Sử dụng kỹ thuật của đấu vật để khóa chặt cơ thể của chú Cung, để chú ấy không thể di chuyển nhiều nhất có thể.
Con quỷ cái đang điều khiển chú Cung lúc này hét lên âm thanh đau đớn, hỏi tại sao chúng tôi lại nhúng tay vào và tại sao chúng tôi lại nối giáo cho giặc như thế.
Không ai trong chúng tôi hiểu ý của cô ta là gì. Ngay khi Xa Dục đang cầm tờ giấy bùa chú màu vàng tiến đến gần cơ thể của chú Cung, thì cơ thể của chú Cung lại tràn đầy sức mạnh và kháng cự, ngay lập tức lại mềm nhũn ra.
Sau đó, tôi thấy nó - một bóng đen trực tiếp chạy thẳng ra phía ngoài cửa.
Xa Dục bảo tôi xem tình hình của chú Cung. Anh ấy nhanh chóng đuổi theo. Tôi thấy chú Cung không kháng cự nữa nên tôi mới dám thả chú Cung ra.
Tôi kiểm tra sơ qua cho chú Cung. May thay, chú ấy không chết. Tôi lúc này không thể quan tâm đến chú Cung được nữa, kéo chú ấy sang một bên, sau đó đuổi theo đến chỗ Xa Dục.
Tôi đi đến căn phòng tối bên cạnh linh đường. Xa Dục liếc nhìn xung quanh căn phòng với sự cảnh giác cao độ, rồi từ từ bước lên cầu thang.
Con quỷ cái đó đi đâu rồi? Tôi thở hổn hển hỏi Xa Dục.
Thỉnh thoảng, Xa Dục lại nhìn vào phòng với sự cảnh giác, hạ giọng nói với tôi, "Tôi cũng đang tìm nó đây!".
Tôi liếc nhìn cầu thang, sau đó nói với Xa Dục "Rõ ràng là nó không có ở đây, chúng ta phải đi lên trên"
Xa Dục bàng hoàng hỏi tôi làm thế nào tôi lại biết.
Tôi đi theo Xa Dục và nói rằng mục tiêu ban đầu của con quỷ cái này không phải là chúng tôi. Vì vậy, cô ta sẽ ở đây làm mấy việc nhàm chán với chúng tôi nữa đâu, mục tiêu của cô ta là Vương Phú Hữu. Mà Vương Phú Hữu thì đang ngủ trên lầu.
Trên thực tế, tôi rất chắc chắn điều đó, tất cả là do sự nhắc nhở của miếng ngọc. Sau rất nhiều thử nghiệm, tôi có thể chắc chắn rằng miễn là có ác quỷ xung quanh tôi thì miếng ngọc bích này sẽ tỏa ra nhiệt độ. Cái ác càng gần tôi, nhiệt độ của miếng ngọc càng tăng cao!
Lúc này, miếng ngọc bích của tôi chỉ là nhiệt độ cao hơn nhiệt độ cơ thể một chút. Nói cách khác, rõ ràng giữa tôi và con quỷ cái kia nhất định có một khoảnh cách khá xa.
Sau khi nghe những gì tôi nói, Xa Dục vỗ đầu anh ta và nói rằng chắc anh ta đã bị ngu đi vì con ma nữ hồi nãy rồi. Sau khi nói xong thì anh ấy vội vã chạy lên lầu. Mặc dù chúng tôi đã hết sức chú ý, nhưng vì nó là một cái cầu thang đã cũ, cho nên khi chúng tôi bước lên nó thì vẫn phát ra một loạt âm thanh kẽo kẹt. Ngay khi chúng tôi bước lên đến tầng hai, liền nghe thấy tiếng hét của ông chủ nhà.
Chúng tôi nhanh chóng chạy theo giọng nói và nhanh chóng tìm ra căn phòng của chủ nhà. Nhưng cánh cửa đã bị khóa từ phía bên trong.
Gần như không cần phải suy nghĩ gì cả, Xa Dục bảo tôi mau đạp cửa ra đi, tôi trả lời Xa Dục với khuôn mặt cay đắng hỏi tại sao anh ta không làm đi. Xa Dục nói với tôi vì lực chân của tôi tốt hơn anh ta nhiều.
Tôi nhấc chân lên, bước ra sau vài bước rồi đạp một phát vào cửa. Ngay khi cánh cửa được mở ra thì Xa Dục liền lao vào.
Sau khi chạy vào phòng, anh thấy rằng Vương Phú Hữu không biết lấy đâu ra một chiếc kéo và kề nó lên trên cổ mình. Nhìn ông ta có vẻ như đã bị con quỷ cái kia nhập vào.
Thấy chúng tôi đến, ông chủ nhà đang bị con quỷ cái điều khiển trông có vẻ hoảng hốt nói với chúng tôi "Các người đừng có đến đây. Đừng có lại đây. Nếu các cậu lại gần, tôi sẽ giết ông ta."
Ngữ khí lạnh lùng, sắc bén và âm u kia lúc này lại được phát ra từ cổ họng của Vương Phú Hữu.
"Đừng. Chúng tôi thật sự có lòng tốt, anh ấy dù sao cũng là chồng của cô. Nếu cô giết anh ta, cô thực sự không thể quay đầu làm lại được nữa. Hôm nay là hết thời gian bảy đêm, hồn của cô phải trở về rồi. Bây giờ vẫn chưa muộn để dừng lại." Lúc này, Xa Dục gần như gầm lên, nói với con quỷ cái đang chiếm lấy Vương Phú Hữu.
Sau khi nghe những lời của Xa Dục nói ra, con quỷ cái kia lại cười khúc khích một vài cái rồi nói: "Gì cơ? Làm người khổ vãi, như vậy tôi đâu có ngu, tôi không muốn trở thành một con người nữa. Chuyện đầu thai chuyển thế, tôi một chút cũng không có hứng thú. Tôi chỉ có một niềm tin duy nhất luôn luôn thôi thúc tôi, tôi phải giết chết tên khốn này. Chừng nào tên khốn này còn chưa chết, thì tôi còn chưa buông tha đâu."
Giọng điệu của con quỷ cái đó đầy quyết đoán. Cái kéo của trên tay cô ta đã đâm qua lớp da ở trên cổ.
"Đều nói rằng một ngày là vợ chồng, trăm năm đều ân ái. Chồng của cô cũng đã già rồi, chẳng mấy mà cũng chết mẹ nó thôi. Cô nói rằng chồng cô đã sai thì nhất định có sai, nhưng tội của anh ta không đáng chết. Nhưng cô chẳng nhẽ không làm sai gì sao?" Xa Dục nói với con quỷ cái kia.
Con quỷ cái kia nghe Xa Dục nói và hỏi lại rốt cuộc cô ta đã làm sai chuyện gì.
"Lúc đó nếu cô không mời mấy linh hồn bẩn thỉu và xấu xa đến, mọi chuyện sẽ không bao giờ phát triển đến mức như này."
Sau khi con quỷ cái kia nghe thấy những anh ấy nói, cô ta đã bối rối một lúc. Câu chuyện mà Vương Phú Hữu kể với chúng tôi chỉ đơn giản cho thấy mọi chuyện là từ con quỷ cái đó mà ra.
Xa Dục còn muốn tiếp tục nói điều gì đó, nhưng anh ấy đã bị chặn lại bởi lời chế nhạo của con quỷ cái kia.
Con quỷ cái kia điều khiển cơ thể của Vương Phú Hữu bước chậm về phía trước, sự oán hận trong mắt. Cả người cô ta dường như đang run lên vì tức giận. "Hắn ta đã nói với các người như vậy sao?"
Xa Dục gật đầu vô thức. Chỉ bằng cái gật đầu này, con quỷ cái kia liền điều khiển cơ thể của Vương Phú Hữu, cô ta như phát điên lên, cầm cây kéo đâm vào tay của Vương Phú Hữu một phát. Có vẻ như vẫn chưa thoả mãn được lòng thù hận của mình, cô ta đâm thêm vài phát nữa. Máu bắn ra ngay lập tức, Xa Dục nhanh chóng muốn đi lên.
Nhưng con quỷ cái kia lại một lần nữa điều khiển cơ thể của Vương Phú Hữu, nhanh chóng kề cây kéo lên cổ anh ta và nói, "Đừng có tiến lên. Vương Phú Hữu cho đến nay đều ở bên ngoài nói về tôi như vậy, anh ta đã biên soạn ra một câu chuyện vớ vẩn để kể cho các người nghe. Đã vậy, hôm nay Vương Phú Hữu sẽ phải chết, nhưng tôi sẽ kể cho các người nghe một câu chuyện trước khi anh ta chết theo tôi."
Vợ của Vương Phú Hữu chậm rãi kể chuyện. Tôi và Xa Dục nghe xong thì sắc mặt ngày càng tệ đi, lồng ngực chúng tôi nghẹn lại như bị ai đó bóp nghẹt vậy.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Beta: MeiiGwatan
Xa Dục không nói gì, hai ngón tay trái của anh ấy kẹp lấy lá bùa, tay phải nắm chặt lại thành quyền.
Lúc này, chú Cung với khuôn mặt u ám lao thẳng về phía Xa Dục, một tay bóp cổ Xa Dục, tay kia cũng đang nắm chặt lại thành quyền, không để cho anh ta có bất kì hành động nào có thể xen vào.
Xa Dục với thân hình gầy gò như một bộ xương lại phải đối mặt với một đối thủ nặng khoảng 100kg là chú Cung, anh ấy trực tiếp bị chú Cung bóp cổ, sau đó âm thanh phát ra từ cổ họng của chú Cung gần như đã biến thành giọng người phụ nữ kia: "Một lũ các người, hết lần này đến lần khác liên tục muốn giết ta! Hôm nay ta gặp một thằng giết một thằng, gặp hai thằng giết hai thằng! Tất cả các người đều phải chôn theo ta!"
Tôi nghe thấy một giọng nữ kỳ lạ và sắc bén phát ra từ cổ họng của chú Cung. Mồ hôi lạnh của tôi lại tuôn ra như thác. Rõ ràng, chú Cung đã bị vợ của Vương Phú Hữu nhập vào chiếm xác rồi.
Lúc này, Xa Dục choáng váng đến trợn tròn cả mắt, mặt anh ấy đỏ bừng, một chút nữa thôi là anh ta sẽ bị chú Cung - người đang bị một con quỷ cái chiếm xác bóp cổ cho đến nghẹt thở.
Mặc dù lúc này tôi rất sợ hãi, nhưng tình cảnh trước mặt tôi quá nghiêm trọng đến mức tôi không có thời gian để nghĩ về nó nữa. Như một phản xạ có điều kiện tôi vồ lấy chân một chiếc ghế, trực tiếp đập về phía con quỷ cái ...
Nhưng chiếc ghế thì bị đập vỡ còn con quỷ cái kia dường như không cảm thấy đau đớn gì, đứng yên tại chỗ. Bàn tay thậm chí còn siết chặt hơn!
Thấy Xa Dục sắp tắt thở, tôi không thể dừng lại, tôi đi đến ngay sau chú Cung, dùng tay khóa cổ chú ta lại, một chân vòng vào giữa hai chân của chú ta, sau đó dùng sức ở thắt lưng. Bất thình lình ấn thẳng chú Cung xuống đất.
Cứ thế chú Cung liền trực tiếp bị đè xuống nền nhà, Xa Dục cũng đã thoát khỏi sự khống chế, nằm trên mặt đất thở hổn hà hổn hển.
Thấy chú Cung có vẻ lại muốn vươn tay ra để tóm lấy cổ tôi, tôi nhanh chóng dùng một chân quặp quanh cánh tay của chú Cung, rồi đì mạnh xuống. Tôi gắng sức lật ngược chú ta lại và ấn xuống đất, cả người tôi đều treo trên lưng chú ấy.
Tôi cảm thấy rất mừng vì bố tôi đã yêu cầu tôi học một số môn võ thuật từ nhỏ. Ông nói rằng như thế sẽ giúp tôi có thể lực tốt hơn. Cứ vào cuối tuần, ông sẽ lái xe đưa tôi đến phòng tập đấm bốc duy nhất trong làng để tập đấm bốc.
Bởi vì chỗ này như là một địa phương nhỏ, cho nên cái gì cũng đều dạy, điều đó dẫn đến việc tôi cái gì cũng học nhưng học không sâu.
Tôi cũng đã học taekwondo và đấu vật, nhưng cái gì cũng không học cho tử tế. Mặc dù mỗi cái đều biết một chút, nhưng tôi không bao giờ ngờ đến rằng thực sự có một ngày tôi sẽ phải đến dùng nó, lại còn phát huy cực kỳ hiệu quả.
Con quỷ cái đang điều khiển cơ thể của chú Cung dường như không sợ đau. Cố gắng hết sức thắt thật mạnh, tôi gần như nghe thấy tiếng khớp xương bị trật của chú Cung. Ở phía trước, con quỷ cái cũng không bắt được tôi. Hai tay của chú Cung cũng bị tôi khoá lại chắc chắn!
Tôi nhanh chóng gọi Xa Dục và nói, "Xa Dục, anh đang làm cái quái gì vậy? Nhanh lên, giữ lấy chú ta đi chứ?"
Khuôn mặt của Xa Dục vẫn tái nhợt, anh ấy vẫn đang thở hổn hển lấy lại sức.
Nhìn thấy tôi ở phía bên này thì nhanh chóng nhặt mấy tờ giấy màu vàng bị rơi xuống đất kia, lắc người, niệm một câu thần chú ném về phía tôi.
Ngay lúc này tôi liền thả cánh tay đã trật khớp của chú ấy ra. Sử dụng kỹ thuật của đấu vật để khóa chặt cơ thể của chú Cung, để chú ấy không thể di chuyển nhiều nhất có thể.
Con quỷ cái đang điều khiển chú Cung lúc này hét lên âm thanh đau đớn, hỏi tại sao chúng tôi lại nhúng tay vào và tại sao chúng tôi lại nối giáo cho giặc như thế.
Không ai trong chúng tôi hiểu ý của cô ta là gì. Ngay khi Xa Dục đang cầm tờ giấy bùa chú màu vàng tiến đến gần cơ thể của chú Cung, thì cơ thể của chú Cung lại tràn đầy sức mạnh và kháng cự, ngay lập tức lại mềm nhũn ra.
Sau đó, tôi thấy nó - một bóng đen trực tiếp chạy thẳng ra phía ngoài cửa.
Xa Dục bảo tôi xem tình hình của chú Cung. Anh ấy nhanh chóng đuổi theo. Tôi thấy chú Cung không kháng cự nữa nên tôi mới dám thả chú Cung ra.
Tôi kiểm tra sơ qua cho chú Cung. May thay, chú ấy không chết. Tôi lúc này không thể quan tâm đến chú Cung được nữa, kéo chú ấy sang một bên, sau đó đuổi theo đến chỗ Xa Dục.
Tôi đi đến căn phòng tối bên cạnh linh đường. Xa Dục liếc nhìn xung quanh căn phòng với sự cảnh giác cao độ, rồi từ từ bước lên cầu thang.
Con quỷ cái đó đi đâu rồi? Tôi thở hổn hển hỏi Xa Dục.
Thỉnh thoảng, Xa Dục lại nhìn vào phòng với sự cảnh giác, hạ giọng nói với tôi, "Tôi cũng đang tìm nó đây!".
Tôi liếc nhìn cầu thang, sau đó nói với Xa Dục "Rõ ràng là nó không có ở đây, chúng ta phải đi lên trên"
Xa Dục bàng hoàng hỏi tôi làm thế nào tôi lại biết.
Tôi đi theo Xa Dục và nói rằng mục tiêu ban đầu của con quỷ cái này không phải là chúng tôi. Vì vậy, cô ta sẽ ở đây làm mấy việc nhàm chán với chúng tôi nữa đâu, mục tiêu của cô ta là Vương Phú Hữu. Mà Vương Phú Hữu thì đang ngủ trên lầu.
Trên thực tế, tôi rất chắc chắn điều đó, tất cả là do sự nhắc nhở của miếng ngọc. Sau rất nhiều thử nghiệm, tôi có thể chắc chắn rằng miễn là có ác quỷ xung quanh tôi thì miếng ngọc bích này sẽ tỏa ra nhiệt độ. Cái ác càng gần tôi, nhiệt độ của miếng ngọc càng tăng cao!
Lúc này, miếng ngọc bích của tôi chỉ là nhiệt độ cao hơn nhiệt độ cơ thể một chút. Nói cách khác, rõ ràng giữa tôi và con quỷ cái kia nhất định có một khoảnh cách khá xa.
Sau khi nghe những gì tôi nói, Xa Dục vỗ đầu anh ta và nói rằng chắc anh ta đã bị ngu đi vì con ma nữ hồi nãy rồi. Sau khi nói xong thì anh ấy vội vã chạy lên lầu. Mặc dù chúng tôi đã hết sức chú ý, nhưng vì nó là một cái cầu thang đã cũ, cho nên khi chúng tôi bước lên nó thì vẫn phát ra một loạt âm thanh kẽo kẹt. Ngay khi chúng tôi bước lên đến tầng hai, liền nghe thấy tiếng hét của ông chủ nhà.
Chúng tôi nhanh chóng chạy theo giọng nói và nhanh chóng tìm ra căn phòng của chủ nhà. Nhưng cánh cửa đã bị khóa từ phía bên trong.
Gần như không cần phải suy nghĩ gì cả, Xa Dục bảo tôi mau đạp cửa ra đi, tôi trả lời Xa Dục với khuôn mặt cay đắng hỏi tại sao anh ta không làm đi. Xa Dục nói với tôi vì lực chân của tôi tốt hơn anh ta nhiều.
Tôi nhấc chân lên, bước ra sau vài bước rồi đạp một phát vào cửa. Ngay khi cánh cửa được mở ra thì Xa Dục liền lao vào.
Sau khi chạy vào phòng, anh thấy rằng Vương Phú Hữu không biết lấy đâu ra một chiếc kéo và kề nó lên trên cổ mình. Nhìn ông ta có vẻ như đã bị con quỷ cái kia nhập vào.
Thấy chúng tôi đến, ông chủ nhà đang bị con quỷ cái điều khiển trông có vẻ hoảng hốt nói với chúng tôi "Các người đừng có đến đây. Đừng có lại đây. Nếu các cậu lại gần, tôi sẽ giết ông ta."
Ngữ khí lạnh lùng, sắc bén và âm u kia lúc này lại được phát ra từ cổ họng của Vương Phú Hữu.
"Đừng. Chúng tôi thật sự có lòng tốt, anh ấy dù sao cũng là chồng của cô. Nếu cô giết anh ta, cô thực sự không thể quay đầu làm lại được nữa. Hôm nay là hết thời gian bảy đêm, hồn của cô phải trở về rồi. Bây giờ vẫn chưa muộn để dừng lại." Lúc này, Xa Dục gần như gầm lên, nói với con quỷ cái đang chiếm lấy Vương Phú Hữu.
Sau khi nghe những lời của Xa Dục nói ra, con quỷ cái kia lại cười khúc khích một vài cái rồi nói: "Gì cơ? Làm người khổ vãi, như vậy tôi đâu có ngu, tôi không muốn trở thành một con người nữa. Chuyện đầu thai chuyển thế, tôi một chút cũng không có hứng thú. Tôi chỉ có một niềm tin duy nhất luôn luôn thôi thúc tôi, tôi phải giết chết tên khốn này. Chừng nào tên khốn này còn chưa chết, thì tôi còn chưa buông tha đâu."
Giọng điệu của con quỷ cái đó đầy quyết đoán. Cái kéo của trên tay cô ta đã đâm qua lớp da ở trên cổ.
"Đều nói rằng một ngày là vợ chồng, trăm năm đều ân ái. Chồng của cô cũng đã già rồi, chẳng mấy mà cũng chết mẹ nó thôi. Cô nói rằng chồng cô đã sai thì nhất định có sai, nhưng tội của anh ta không đáng chết. Nhưng cô chẳng nhẽ không làm sai gì sao?" Xa Dục nói với con quỷ cái kia.
Con quỷ cái kia nghe Xa Dục nói và hỏi lại rốt cuộc cô ta đã làm sai chuyện gì.
"Lúc đó nếu cô không mời mấy linh hồn bẩn thỉu và xấu xa đến, mọi chuyện sẽ không bao giờ phát triển đến mức như này."
Sau khi con quỷ cái kia nghe thấy những anh ấy nói, cô ta đã bối rối một lúc. Câu chuyện mà Vương Phú Hữu kể với chúng tôi chỉ đơn giản cho thấy mọi chuyện là từ con quỷ cái đó mà ra.
Xa Dục còn muốn tiếp tục nói điều gì đó, nhưng anh ấy đã bị chặn lại bởi lời chế nhạo của con quỷ cái kia.
Con quỷ cái kia điều khiển cơ thể của Vương Phú Hữu bước chậm về phía trước, sự oán hận trong mắt. Cả người cô ta dường như đang run lên vì tức giận. "Hắn ta đã nói với các người như vậy sao?"
Xa Dục gật đầu vô thức. Chỉ bằng cái gật đầu này, con quỷ cái kia liền điều khiển cơ thể của Vương Phú Hữu, cô ta như phát điên lên, cầm cây kéo đâm vào tay của Vương Phú Hữu một phát. Có vẻ như vẫn chưa thoả mãn được lòng thù hận của mình, cô ta đâm thêm vài phát nữa. Máu bắn ra ngay lập tức, Xa Dục nhanh chóng muốn đi lên.
Nhưng con quỷ cái kia lại một lần nữa điều khiển cơ thể của Vương Phú Hữu, nhanh chóng kề cây kéo lên cổ anh ta và nói, "Đừng có tiến lên. Vương Phú Hữu cho đến nay đều ở bên ngoài nói về tôi như vậy, anh ta đã biên soạn ra một câu chuyện vớ vẩn để kể cho các người nghe. Đã vậy, hôm nay Vương Phú Hữu sẽ phải chết, nhưng tôi sẽ kể cho các người nghe một câu chuyện trước khi anh ta chết theo tôi."
Vợ của Vương Phú Hữu chậm rãi kể chuyện. Tôi và Xa Dục nghe xong thì sắc mặt ngày càng tệ đi, lồng ngực chúng tôi nghẹn lại như bị ai đó bóp nghẹt vậy.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.