Chương 69: Khóa Trấn Hồn
空空
20/02/2022
Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Tôi kỳ quái nhìn Trương Siêu, nhưng cũng không nói thêm gì. Dù sao thì lần quái nào cậu ấy cũng không đi theo logic của người bình thường.
Lúc này Vạn Thạc Minh nhìn tôi và Xa Dục với khuôn mặt nghiêm túc nói: "Nhiệm vụ hôm nay, tôi hy vọng hai người các cậu sẽ không dùng cảm xúc chủ quan của mình để quyết định."
Xa Dục nhìn Vạn Thạc Minh rồi nói: "Yên tâm đi, tên tiểu tử nhà anh cũng đừng có chơi xấu chúng tôi là được. Tôi và Chung Xuyên đều là những người đàn ông thực thụ, yêu chính nghĩa, ghét những thủ đoạn nham hiểm, đâm thọc mách lẻo."
Vạn Thạc Minh liếc tôi một cái, sau đó cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi thẳng đến cửa của căn biệt thự.
Lúc này, giọng nói của chú Cung vang lên trong tai nghe: "Hai người bên trong đã phát hiện ra bất thường rồi. Bọn chúng đang đi về hướng phòng ngủ, camera giám sát đã mất tín hiệu."
Vào lúc này, toàn đội hỗ trợ của Cục Trưởng Lưu đều đã được trang bị đầy đủ và sẵn sàng ở bên ngoài biệt thự.
Tôi quay sang phía anh đội trưởng dẫn dắt cả đội kia nói: "Vị đại ca này, nhất định phải bắt sống đó nha."
Bọn họ gật đầu với tôi, sau đó ra hiệu cho chúng tôi phải cẩn thận. Bởi vì không không khí bên trong quá âm u, cho nên tôi đã nhắc Cục Trưởng Lưu chỉ để những người này ở bên ngoài canh giữ, tiếp ứng.
Chứ lỡ bọn họ mà đi vào trong, âm khí và sát khí hẳn sẽ khiến cho tâm trí họ mê muội, lúc đó sẽ rắc rối to rồi.
Nói xong, tôi tự mình nhẹ nhàng đẩy cánh cửa biệt thự ra. Bên trong là một mảng đen kịt, không nhìn rõ được bất kỳ thứ gì. Tôi nhanh chóng điều âm khí lên trên hai mắt, ngay lập tức thấy được sự u ám, tối tăm ở bên trong hoàn toàn đều là tà khí.
Đột nhiên, Vạn Thạc Minh nói với chúng tôi rằng anh ta sẽ đi trước, hơn nữa còn bảo Tề Đồng đi theo sau anh ta.
Anh ta sắp xếp như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì cả. Bởi vì làm như vậy cũng chính là bảo vệ tôi và Xa Dục. Xa Dục vẫn còn tính là tốt, bởi vì suy cho cùng thì anh ấy vẫn có một số kỹ năng. Nhưng tôi thì cái gì cũng không biết, hoàn toàn mù tịt. Thực sự là chỉ còn biết dựa vào máu trong người, ít ra còn có thể đối phó với vài hồn ma.
Nói đoạn, vì bên trong là một mảng tối đen, cho nên Vạn Thạc Minh liền đề nghị chúng tôi cùng nắm tay nhau. Bởi vì trước mặt tôi là Vạn Thạc Minh, cho nên trong lòng tôi vẫn còn một chút không tình nguyện. Nhưng, như anh ta đã nói, đây là công việc. Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, Vạn Thạc Minh nắm lấy tay tôi, tôi nắm lấy tay của Xa Dục. Xa Dục cực kỳ phấn khích nắm lấy tay của Tề Đồng.
Sau khi chúng tôi bước vào bên trong căn biệt thự, lập tức cảm nhận được một trận khí lạnh tê buốt. Nhiệt độ ở trong đây thấp hơn nhiều so với lúc trước.
Vừa mới mò mẫm đi được vài bước trong bóng tối, đằng sau liền truyền tới âm thanh của cánh cửa bị đóng sầm lại. Mấy người chúng tôi vô thức hướng về phía đằng sau mà nhìn một cái.
Cùng lúc đó, đèn trong biệt thự chớp mắt liền được bật lên, toàn bộ sảnh lớn liền bị đèn chiếu sáng đến chói mắt. Ngay lập tức, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau một cách bối rối. Lúc này, Vạn Thạc Minh mang một bộ dáng người lãnh đạo đáng tin, rồi nói với chúng tôi: "Cẩn thận một chút, đây chỉ là lừa gạt hù doạ nhau thôi."
Trong tình huống như thế này, tôi sẽ không đôi co với anh ta. Suy cho cùng thì người ta cũng là Thiên Sư cấp 5, người ta bắt ma quỷ so với số phụ nữ mà tôi thấy còn nhiều hơn.
Hơn nữa ngay tại lúc này, từ trong phòng ngủ còn truyền đến một loạt âm thanh chó sủa ầm ĩ, ngay lập tức trong đầu tôi liền xuất hiện hình ảnh của con chó khổng lồ trụi lông, sau đó toàn thân liền dựng hết lông gà lông vịt lên.
Nghe thấy một loạt tiếng chó sủa này, Vạn Thạc Minh liền nhìn chúng tôi một cái. Sau đó, bảo chúng tôi hãy đi theo anh ta, vì lúc này đèn trong phòng ngủ cũng đã được bật lên, tôi đương nhiên là buông tay Vạn Thạc Minh ra, sau đó Xa Dục cũng miễn cưỡng buông tay Tề Đồng ra.
Sau khi đi đến giữa căn phòng ngủ thì đột nhiên đèn đều tắt phụt, không những thế, đèn ở đại sảnh phía sau cũng bị ngắt điện không còn một cái nào.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy được cánh cửa ở phía đằng sau tủ quần áo trong phòng ngủ kia cũng đã được mở, tiếng chó sủa vẫn liên tục truyền đến từ phía dưới tầng hầm.
Lúc này, Vạn Thạc Minh bảo tôi đi ở cuối cùng, anh ta bước vào trước, vì cầu thang dẫn xuống dưới tầng hầm quá hẹp.
Suy cho cùng, anh ấy để tôi đi ở cuối cùng cũng hoàn toàn là do anh ta sợ rằng tôi sẽ kéo chân mọi người. Thế nên, Vạn Thạc Minh bước vào trước, Tề Đồng theo sau, lúc này Xa Dục cũng lấy ra cái súng cao tần mà Trương Siêu đã đưa cho.
Chúng tôi đi thẳng xuống bên dưới. Ngay khi tôi chuẩn bị đi theo, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi. Bàn tay này hơi lạnh, nhưng rất mềm mại như thể một mảnh vải lụa đang chạm vào tôi vậy.
Ngay lập tức, tôi liền cảm thấy da đầu ngứa ran lên, bởi vì tôi là người cuối cùng bước vào rồi, phía đằng sau tôi làm gì còn ai nữa.
Tôi đột ngột quay đầu lại nhìn, ngay lập tức tôi liền nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt, tôi suýt chút nữa thì la ầm lên, bàn tay kia nhanh chóng đưa tay lên để bịt miệng tôi lại.
Tôi định thần lại một chút mới nhìn rõ, khuôn mặt tái nhợt này là của Liêu Tinh Thiên, cô ấy xuất hiện tại đây, tôi không tránh khỏi có chút ngạc nhiên.
Thấy tôi nhận ra, cô ấy liền từ từ đưa ngón tay lên miệng ám chỉ bảo tôi im lặng. Sau đó còn ra hiệu bảo tôi đi theo...
Tiếp theo Liêu Tinh Thiên liền buông tay tôi và đi thẳng ra phía bên ngoài.
"Chung Xuyên, cậu không theo kịp à?" Lúc này, Xa Dục cũng phát hiện tôi vẫn ở phía sau không đi theo, liền thấp giọng gầm gừ với tôi.
Tôi còn chưa kịp trả lời, Liêu Tinh Thiên vẫn đứng ở trước cửa phòng ngủ, khuôn mặt có một chút khẩn trương, lo lắng. Cô liên tục dùng tay ra hiệu cho tôi, còn bảo tôi đừng có gọi bọn họ lại, chỉ mình tôi đi theo cô ấy thôi.
Trong lòng tôi nhất thời cân nhắc một chút. Dù sao bây giờ tôi có đi xuống phía bên dưới thì cũng không giúp được gì nhiều, trái lại có khi còn gây thêm phiền phức. Với lại tôi có thể tìm thấy nơi này, cũng không thể thiếu công lao của Liêu Tinh Thiên. Cho nên tôi có thể tin tưởng cô ấy được nhỉ. Tôi đuổi theo lên tầng trên, nhìn bộ dạng này, có lẽ là có chuyện khó nói rồi.
Cho đến khi lên tới tầng hai, khuôn mặt của Liêu Tinh Thiên đã tái nhợt đi. Sau đó cô ấy nhìn tôi nói: "Cậu thực sự đã đến. Cảm ơn cậu."
Liêu Tinh Thiên đột nhiên nói vậy làm tôi hơi bất ngờ. Tôi nói với cô ấy: "Có chuyện gì sao, lần này tôi quay lại nhất định sẽ bắt được Lưu Vĩ Cường giả và người phụ nữ bí ẩn kia. Đến lúc đó, cô có thể báo thù rồi."
Lúc này Liêu Tinh Thiên lại lo lắng nhìn tôi và nói: "Chung Xuyên, anh có tin tôi không?"
Tôi liếc nhìn Liêu Tinh Thiên tỏ ý không hiểu cô ấy muốn nói gì.
Liêu Tinh Thiên lại nói với tôi: "Bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu tôi thôi."
"Bình tĩnh nào, người tôi mang đến là Thiên Sư cấp cao của Thiên Sư Đường. Bọn họ rất giỏi, nhất sẽ không để cho cô gặp bất trắc đâu."
Tôi còn chưa kịp nói xong, Liêu Tinh Thiên liền lắc đầu liên tục, rồi kéo tôi về phía nhà kho trên tầng hai. Sau đó cô ấy nói với tôi một cách đầy lo lắng.
"Chung Xuyên, bây giờ không chỉ có bọn người kia, mà cả những người ở Thiên Sư Đường cũng đều muốn tôi phải chết."
Nghe những xong lời của Liêu Tinh Thiên, tôi càng khó hiểu hơn. Cô ấy nhìn tôi và nói rằng cô đã điều tra ra rõ ràng tất cả mọi chuyện rồi.
"Chung Xuyên, suốt thời gian qua tôi đã nghe ngóng rất nhiều. Lý do tại sao bọn chúng hại tôi và khiến tôi thành lệ quỷ. Chúng muốn biến tôi thành Sát Quỷ bậc bốn, sau đó sẽ khiến tôi đi cướp cơ thể của người khác." Liêu Tinh Thiên lo lắng nhìn tôi và nói.
"Ép cô đi cướp thân xác của một người? Ai chứ? Với lại cái chìa khóa kia của cô là từ đâu mà ra?" Tôi gấp gáp đem hết nghi vấn trong lòng ra hỏi một lượt.
Liêu Tinh Thiên nhìn tôi và nói: "Tôi không biết cái thân xác mà tôi phải cướp kia là của ai. Tôi chỉ nghe họ nói đó là một người phụ nữ tên Tề Linh."
"Tề Linh? Cướp thân xác?" Tôi bị cô ấy làm cho sững sờ đến chết đứng.
Chúng làm bao nhiêu chuyện như vậy là để làm hại Tề Linh? Tề Đồng nói rằng Tề Linh vẫn chưa chết, mà tôi đã từng đọc qua về 'đoạt xá' trong Săn ma, đó là một loại thuật pháp vô cùng tàn nhẫn. Quá trình thực hiện phải dùng một số kỹ thuật đặc biệt để ép lệ quỷ ám vào một cơ thể sống, sau đó dùng thuật gọi hồn để nhét linh hồn của lệ quỷ vào trong cơ thể kia.
Đến khi đó, lệ quỷ sẽ nuốt chửng linh hồn của cơ thể bị chiếm đoạt, và giành lấy quyền kiểm soát. Tuy nhiên, thuật này cũng có rất nhiều cấm kỵ nên người thực hiện nó sẽ phải chịu phản phệ vô cùng nghiêm trọng.
Không đợi tôi kịp trả lời, Liêu Tinh Thiên đã vội vàng chặn họng: "Chung Xuyên, thời gian không còn nhiều nữa. Cậu nghe này. Tất cả những chuyện này đều là do một người đàn ông lớn tuổi nói với tôi. Trước khi gặp anh, ông ta đã đến và đưa chìa khóa cho tôi, rồi nói sẽ có người đó sẽ đến giúp tôi trả thù. Chỉ cần đưa nó cho anh, anh sẽ giúp tôi, đúng chứ??"
"Một người đàn ông, lại còn lớn tuổi?" Tôi sững người một lúc, rồi hỏi lại Liêu Tinh Thiên.
Liêu Tinh Thiên lắc đầu và nói: "Tôi cũng không rõ mặt ông ta. Nhưng...." Vừa nói đến đây, đột nhiên bên dưới tầng truyền tới một tiếng thét thảm thiết. Liêu Tinh Thiên liền trở nên hoảng loạn. Sau đó nhìn tôi cầu xin: "Bọn họ đến rồi... Làm ơn, xin anh, nhất định phải cứu lấy tôi!"
Tôi nghe Liêu Tinh Thiên nói đến loạn xì ngậu cả lên. Sốt ruột hỏi lại: "Giúp cô?? Nhưng tôi phải làm thế nào mới có thể giúp cô cơ chứ??"
Liêu Tinh Thiên nhanh chóng tháo chiếc khóa bạc ra khỏi cổ mình, rồi đưa nó cho tôi. Mặt khóa này được khắc một loạt hoa văn rất cổ quái. Nhìn kỹ lại, trông nó có vẻ như hình một người đeo gông cùm đang quỳ.
Trông Liêu Tinh Thiên vô cùng vội vã. Cô vừa không ngừng lo lắng liếc nhìn cánh cửa, vừa run rẩy giải thích cho tôi. Đây là "Khóa trấn hồn", Liêu Tinh Thiên sẽ đưa linh hồn của mình vào trong ổ khóa, tôi sẽ dùng cái chìa khoá mà cô ấy đưa cho tôi để khoá ổ khoá lại.
Sau đó, tôi phải rỉ máu của mình lên mặt của "Khóa trấn hồn". Lúc đó linh hồn của Liêu Tinh Thiên sẽ bị giữ trong đó mà không ai có thể phát giác ra được. Nếu muốn để Liêu Tinh Thiên thoát ra, tôi chỉ cần dùng máu làm vật dẫn sau đó niệm chú dẫn hồn là được. Với tình hình bây giờ, chỉ có cách này mới có thể che giấu tất mọi người.
Thấy tôi vẫn bàng hoàng, Liêu Tinh Thiên lại giục tôi: "Chung Xuyên, nhanh lên đi! Nếu tôi bị người của Thiên Sư Đường bắt được, tôi chắc chắn chỉ còn con đường chết."
Tôi vẫn rối bời nhìn Liêu Tinh Thiên và nói: "Nhưng tại sao Thiên Sư Đường lại muốn bắt cô cơ chứ?"
Liêu Tinh Thiên hoàn toàn không kịp giải thích cho tôi nữa, cô ấy biến thành một làn khói đỏ, rồi bay vào bên trong ổ khóa, biến mất luôn.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Beta: MeiiGwatan
Tôi kỳ quái nhìn Trương Siêu, nhưng cũng không nói thêm gì. Dù sao thì lần quái nào cậu ấy cũng không đi theo logic của người bình thường.
Lúc này Vạn Thạc Minh nhìn tôi và Xa Dục với khuôn mặt nghiêm túc nói: "Nhiệm vụ hôm nay, tôi hy vọng hai người các cậu sẽ không dùng cảm xúc chủ quan của mình để quyết định."
Xa Dục nhìn Vạn Thạc Minh rồi nói: "Yên tâm đi, tên tiểu tử nhà anh cũng đừng có chơi xấu chúng tôi là được. Tôi và Chung Xuyên đều là những người đàn ông thực thụ, yêu chính nghĩa, ghét những thủ đoạn nham hiểm, đâm thọc mách lẻo."
Vạn Thạc Minh liếc tôi một cái, sau đó cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi thẳng đến cửa của căn biệt thự.
Lúc này, giọng nói của chú Cung vang lên trong tai nghe: "Hai người bên trong đã phát hiện ra bất thường rồi. Bọn chúng đang đi về hướng phòng ngủ, camera giám sát đã mất tín hiệu."
Vào lúc này, toàn đội hỗ trợ của Cục Trưởng Lưu đều đã được trang bị đầy đủ và sẵn sàng ở bên ngoài biệt thự.
Tôi quay sang phía anh đội trưởng dẫn dắt cả đội kia nói: "Vị đại ca này, nhất định phải bắt sống đó nha."
Bọn họ gật đầu với tôi, sau đó ra hiệu cho chúng tôi phải cẩn thận. Bởi vì không không khí bên trong quá âm u, cho nên tôi đã nhắc Cục Trưởng Lưu chỉ để những người này ở bên ngoài canh giữ, tiếp ứng.
Chứ lỡ bọn họ mà đi vào trong, âm khí và sát khí hẳn sẽ khiến cho tâm trí họ mê muội, lúc đó sẽ rắc rối to rồi.
Nói xong, tôi tự mình nhẹ nhàng đẩy cánh cửa biệt thự ra. Bên trong là một mảng đen kịt, không nhìn rõ được bất kỳ thứ gì. Tôi nhanh chóng điều âm khí lên trên hai mắt, ngay lập tức thấy được sự u ám, tối tăm ở bên trong hoàn toàn đều là tà khí.
Đột nhiên, Vạn Thạc Minh nói với chúng tôi rằng anh ta sẽ đi trước, hơn nữa còn bảo Tề Đồng đi theo sau anh ta.
Anh ta sắp xếp như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì cả. Bởi vì làm như vậy cũng chính là bảo vệ tôi và Xa Dục. Xa Dục vẫn còn tính là tốt, bởi vì suy cho cùng thì anh ấy vẫn có một số kỹ năng. Nhưng tôi thì cái gì cũng không biết, hoàn toàn mù tịt. Thực sự là chỉ còn biết dựa vào máu trong người, ít ra còn có thể đối phó với vài hồn ma.
Nói đoạn, vì bên trong là một mảng tối đen, cho nên Vạn Thạc Minh liền đề nghị chúng tôi cùng nắm tay nhau. Bởi vì trước mặt tôi là Vạn Thạc Minh, cho nên trong lòng tôi vẫn còn một chút không tình nguyện. Nhưng, như anh ta đã nói, đây là công việc. Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, Vạn Thạc Minh nắm lấy tay tôi, tôi nắm lấy tay của Xa Dục. Xa Dục cực kỳ phấn khích nắm lấy tay của Tề Đồng.
Sau khi chúng tôi bước vào bên trong căn biệt thự, lập tức cảm nhận được một trận khí lạnh tê buốt. Nhiệt độ ở trong đây thấp hơn nhiều so với lúc trước.
Vừa mới mò mẫm đi được vài bước trong bóng tối, đằng sau liền truyền tới âm thanh của cánh cửa bị đóng sầm lại. Mấy người chúng tôi vô thức hướng về phía đằng sau mà nhìn một cái.
Cùng lúc đó, đèn trong biệt thự chớp mắt liền được bật lên, toàn bộ sảnh lớn liền bị đèn chiếu sáng đến chói mắt. Ngay lập tức, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau một cách bối rối. Lúc này, Vạn Thạc Minh mang một bộ dáng người lãnh đạo đáng tin, rồi nói với chúng tôi: "Cẩn thận một chút, đây chỉ là lừa gạt hù doạ nhau thôi."
Trong tình huống như thế này, tôi sẽ không đôi co với anh ta. Suy cho cùng thì người ta cũng là Thiên Sư cấp 5, người ta bắt ma quỷ so với số phụ nữ mà tôi thấy còn nhiều hơn.
Hơn nữa ngay tại lúc này, từ trong phòng ngủ còn truyền đến một loạt âm thanh chó sủa ầm ĩ, ngay lập tức trong đầu tôi liền xuất hiện hình ảnh của con chó khổng lồ trụi lông, sau đó toàn thân liền dựng hết lông gà lông vịt lên.
Nghe thấy một loạt tiếng chó sủa này, Vạn Thạc Minh liền nhìn chúng tôi một cái. Sau đó, bảo chúng tôi hãy đi theo anh ta, vì lúc này đèn trong phòng ngủ cũng đã được bật lên, tôi đương nhiên là buông tay Vạn Thạc Minh ra, sau đó Xa Dục cũng miễn cưỡng buông tay Tề Đồng ra.
Sau khi đi đến giữa căn phòng ngủ thì đột nhiên đèn đều tắt phụt, không những thế, đèn ở đại sảnh phía sau cũng bị ngắt điện không còn một cái nào.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy được cánh cửa ở phía đằng sau tủ quần áo trong phòng ngủ kia cũng đã được mở, tiếng chó sủa vẫn liên tục truyền đến từ phía dưới tầng hầm.
Lúc này, Vạn Thạc Minh bảo tôi đi ở cuối cùng, anh ta bước vào trước, vì cầu thang dẫn xuống dưới tầng hầm quá hẹp.
Suy cho cùng, anh ấy để tôi đi ở cuối cùng cũng hoàn toàn là do anh ta sợ rằng tôi sẽ kéo chân mọi người. Thế nên, Vạn Thạc Minh bước vào trước, Tề Đồng theo sau, lúc này Xa Dục cũng lấy ra cái súng cao tần mà Trương Siêu đã đưa cho.
Chúng tôi đi thẳng xuống bên dưới. Ngay khi tôi chuẩn bị đi theo, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi. Bàn tay này hơi lạnh, nhưng rất mềm mại như thể một mảnh vải lụa đang chạm vào tôi vậy.
Ngay lập tức, tôi liền cảm thấy da đầu ngứa ran lên, bởi vì tôi là người cuối cùng bước vào rồi, phía đằng sau tôi làm gì còn ai nữa.
Tôi đột ngột quay đầu lại nhìn, ngay lập tức tôi liền nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt, tôi suýt chút nữa thì la ầm lên, bàn tay kia nhanh chóng đưa tay lên để bịt miệng tôi lại.
Tôi định thần lại một chút mới nhìn rõ, khuôn mặt tái nhợt này là của Liêu Tinh Thiên, cô ấy xuất hiện tại đây, tôi không tránh khỏi có chút ngạc nhiên.
Thấy tôi nhận ra, cô ấy liền từ từ đưa ngón tay lên miệng ám chỉ bảo tôi im lặng. Sau đó còn ra hiệu bảo tôi đi theo...
Tiếp theo Liêu Tinh Thiên liền buông tay tôi và đi thẳng ra phía bên ngoài.
"Chung Xuyên, cậu không theo kịp à?" Lúc này, Xa Dục cũng phát hiện tôi vẫn ở phía sau không đi theo, liền thấp giọng gầm gừ với tôi.
Tôi còn chưa kịp trả lời, Liêu Tinh Thiên vẫn đứng ở trước cửa phòng ngủ, khuôn mặt có một chút khẩn trương, lo lắng. Cô liên tục dùng tay ra hiệu cho tôi, còn bảo tôi đừng có gọi bọn họ lại, chỉ mình tôi đi theo cô ấy thôi.
Trong lòng tôi nhất thời cân nhắc một chút. Dù sao bây giờ tôi có đi xuống phía bên dưới thì cũng không giúp được gì nhiều, trái lại có khi còn gây thêm phiền phức. Với lại tôi có thể tìm thấy nơi này, cũng không thể thiếu công lao của Liêu Tinh Thiên. Cho nên tôi có thể tin tưởng cô ấy được nhỉ. Tôi đuổi theo lên tầng trên, nhìn bộ dạng này, có lẽ là có chuyện khó nói rồi.
Cho đến khi lên tới tầng hai, khuôn mặt của Liêu Tinh Thiên đã tái nhợt đi. Sau đó cô ấy nhìn tôi nói: "Cậu thực sự đã đến. Cảm ơn cậu."
Liêu Tinh Thiên đột nhiên nói vậy làm tôi hơi bất ngờ. Tôi nói với cô ấy: "Có chuyện gì sao, lần này tôi quay lại nhất định sẽ bắt được Lưu Vĩ Cường giả và người phụ nữ bí ẩn kia. Đến lúc đó, cô có thể báo thù rồi."
Lúc này Liêu Tinh Thiên lại lo lắng nhìn tôi và nói: "Chung Xuyên, anh có tin tôi không?"
Tôi liếc nhìn Liêu Tinh Thiên tỏ ý không hiểu cô ấy muốn nói gì.
Liêu Tinh Thiên lại nói với tôi: "Bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu tôi thôi."
"Bình tĩnh nào, người tôi mang đến là Thiên Sư cấp cao của Thiên Sư Đường. Bọn họ rất giỏi, nhất sẽ không để cho cô gặp bất trắc đâu."
Tôi còn chưa kịp nói xong, Liêu Tinh Thiên liền lắc đầu liên tục, rồi kéo tôi về phía nhà kho trên tầng hai. Sau đó cô ấy nói với tôi một cách đầy lo lắng.
"Chung Xuyên, bây giờ không chỉ có bọn người kia, mà cả những người ở Thiên Sư Đường cũng đều muốn tôi phải chết."
Nghe những xong lời của Liêu Tinh Thiên, tôi càng khó hiểu hơn. Cô ấy nhìn tôi và nói rằng cô đã điều tra ra rõ ràng tất cả mọi chuyện rồi.
"Chung Xuyên, suốt thời gian qua tôi đã nghe ngóng rất nhiều. Lý do tại sao bọn chúng hại tôi và khiến tôi thành lệ quỷ. Chúng muốn biến tôi thành Sát Quỷ bậc bốn, sau đó sẽ khiến tôi đi cướp cơ thể của người khác." Liêu Tinh Thiên lo lắng nhìn tôi và nói.
"Ép cô đi cướp thân xác của một người? Ai chứ? Với lại cái chìa khóa kia của cô là từ đâu mà ra?" Tôi gấp gáp đem hết nghi vấn trong lòng ra hỏi một lượt.
Liêu Tinh Thiên nhìn tôi và nói: "Tôi không biết cái thân xác mà tôi phải cướp kia là của ai. Tôi chỉ nghe họ nói đó là một người phụ nữ tên Tề Linh."
"Tề Linh? Cướp thân xác?" Tôi bị cô ấy làm cho sững sờ đến chết đứng.
Chúng làm bao nhiêu chuyện như vậy là để làm hại Tề Linh? Tề Đồng nói rằng Tề Linh vẫn chưa chết, mà tôi đã từng đọc qua về 'đoạt xá' trong Săn ma, đó là một loại thuật pháp vô cùng tàn nhẫn. Quá trình thực hiện phải dùng một số kỹ thuật đặc biệt để ép lệ quỷ ám vào một cơ thể sống, sau đó dùng thuật gọi hồn để nhét linh hồn của lệ quỷ vào trong cơ thể kia.
Đến khi đó, lệ quỷ sẽ nuốt chửng linh hồn của cơ thể bị chiếm đoạt, và giành lấy quyền kiểm soát. Tuy nhiên, thuật này cũng có rất nhiều cấm kỵ nên người thực hiện nó sẽ phải chịu phản phệ vô cùng nghiêm trọng.
Không đợi tôi kịp trả lời, Liêu Tinh Thiên đã vội vàng chặn họng: "Chung Xuyên, thời gian không còn nhiều nữa. Cậu nghe này. Tất cả những chuyện này đều là do một người đàn ông lớn tuổi nói với tôi. Trước khi gặp anh, ông ta đã đến và đưa chìa khóa cho tôi, rồi nói sẽ có người đó sẽ đến giúp tôi trả thù. Chỉ cần đưa nó cho anh, anh sẽ giúp tôi, đúng chứ??"
"Một người đàn ông, lại còn lớn tuổi?" Tôi sững người một lúc, rồi hỏi lại Liêu Tinh Thiên.
Liêu Tinh Thiên lắc đầu và nói: "Tôi cũng không rõ mặt ông ta. Nhưng...." Vừa nói đến đây, đột nhiên bên dưới tầng truyền tới một tiếng thét thảm thiết. Liêu Tinh Thiên liền trở nên hoảng loạn. Sau đó nhìn tôi cầu xin: "Bọn họ đến rồi... Làm ơn, xin anh, nhất định phải cứu lấy tôi!"
Tôi nghe Liêu Tinh Thiên nói đến loạn xì ngậu cả lên. Sốt ruột hỏi lại: "Giúp cô?? Nhưng tôi phải làm thế nào mới có thể giúp cô cơ chứ??"
Liêu Tinh Thiên nhanh chóng tháo chiếc khóa bạc ra khỏi cổ mình, rồi đưa nó cho tôi. Mặt khóa này được khắc một loạt hoa văn rất cổ quái. Nhìn kỹ lại, trông nó có vẻ như hình một người đeo gông cùm đang quỳ.
Trông Liêu Tinh Thiên vô cùng vội vã. Cô vừa không ngừng lo lắng liếc nhìn cánh cửa, vừa run rẩy giải thích cho tôi. Đây là "Khóa trấn hồn", Liêu Tinh Thiên sẽ đưa linh hồn của mình vào trong ổ khóa, tôi sẽ dùng cái chìa khoá mà cô ấy đưa cho tôi để khoá ổ khoá lại.
Sau đó, tôi phải rỉ máu của mình lên mặt của "Khóa trấn hồn". Lúc đó linh hồn của Liêu Tinh Thiên sẽ bị giữ trong đó mà không ai có thể phát giác ra được. Nếu muốn để Liêu Tinh Thiên thoát ra, tôi chỉ cần dùng máu làm vật dẫn sau đó niệm chú dẫn hồn là được. Với tình hình bây giờ, chỉ có cách này mới có thể che giấu tất mọi người.
Thấy tôi vẫn bàng hoàng, Liêu Tinh Thiên lại giục tôi: "Chung Xuyên, nhanh lên đi! Nếu tôi bị người của Thiên Sư Đường bắt được, tôi chắc chắn chỉ còn con đường chết."
Tôi vẫn rối bời nhìn Liêu Tinh Thiên và nói: "Nhưng tại sao Thiên Sư Đường lại muốn bắt cô cơ chứ?"
Liêu Tinh Thiên hoàn toàn không kịp giải thích cho tôi nữa, cô ấy biến thành một làn khói đỏ, rồi bay vào bên trong ổ khóa, biến mất luôn.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.