Chương 86: Liên Lụy
空空
20/02/2022
Dịch + Beta: Punnxinhhtraii + MeiiGwatan
Bộ dạng sầu não này của Xa Dục đúng là trăm năm hiếm gặp.
Chúng tôi đi thẳng tới trường học, ở đây vẫn chẳng có gì thay đổi cả, cứ như chuyện ngày hôm qua vốn dĩ chẳng xảy ra. Trường đại học chính là nơi như thế. Ngày ngày đều có chuyện mới thay thế nhau lên 'hot'.
Đi thẳng tới phòng Viện trưởng, ông ta thấy tôi với Xa Dục thì trở nên vô cùng nhiệt tình.
Tôi cũng không rảnh mà vòng vo với ông ta, trực tiếp hỏi thẳng: "Viện trưởng, hôm nay chúng tôi đến là muốn hỏi về cái chết của Lưu Bội."
Nghe tôi nói vậy, mặt ông ta xanh mét. Xa Dục nghiêm nghị nói: "Viện trưởng, ông cũng biết thân phận của chúng tôi, cũng hiểu rõ tầm ảnh hưởng của Thiên Sư Đường. Tôi nói cho ông biết, Lưu Bội là sinh viên của trường ông. Nếu ông không chịu thành thật, sau này mọi chuyện sẽ trở nên tệ hơn. Từng người từng người sẽ chết, người sau thống khổ hơn người trước, ông cũng yên tâm là không thiếu phần mình đâu."
Viện trưởng sau khi nghe Xa Dục đe dọa thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Sau đó ông ta nói với chúng tôi. Lưu Bội vốn dĩ là tự sát vì tình, còn chuyện cụ thể như thế nào ông ta cũng không rõ. Người nhà Lưu Bội cũng đã đến và xác nhận là tự sát và đem thi thể đi rồi.
"Cũng không báo cảnh sát luôn sao?" Tôi hỏi lại.
Viện trưởng bối rối trả lời rằng khi đó người nhà Lưu Bội cũng đã đem giấy tờ, tin nhắn các thứ đến làm chứng cả rồi, nên bên nhà trường cũng không muốn làm to chuyện.
Cụ thể mọi chuyện như nào ông ta thật sự không có rõ. Tôi lại yêu cầu viện trưởng gọi cho dì béo quản lý tòa số 18 kia, bảo bà ta tường thuật những gì bản thân biết cho chúng tôi.
Viện trưởng suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Mấy chuyện ở ký túc xá, trường chúng tôi...?"
"Viện trưởng không cần suy nghĩ quá nhiều. Chúng tôi chỉ phụ trách chuyện ở dương gian thôi, còn chuyện ở cõi âm... ai gieo gió thì sẽ phải gặt bão." Tôi nói liền một hơi.
Nghe tôi nói vậy, ông ta trông có vẻ yên tâm hơn một chút. Sau đó bảo là gọi điện thoại không rõ ràng, nên ông ta trực tiếp đưa bọn tôi đi luôn.
Tôi gật đầu, rồi cả ba cùng đi thẳng đến cổng tòa ký túc số 18.
Lúc này đã hơn chín giờ sáng rồi, nhưng phòng quản lý ký túc vẫn đóng cửa im ỉm. Sắc mặt Viện trưởng càng ngày càng khó coi. Tôi lựa lời nói với ông ta: "Tối qua cũng may là có dì quản lý, nếu không thì có khi lại xảy ra án mạng rồi. Lúc cảnh sát lấy khẩu cung xong cũng đã hơn nửa đêm. Chắc dì ấy cũng phải tận lúc trời sáng mới ngủ được."
Viện trưởng gật đầu. Xa Dục có chút sốt ruột, liên tục gõ cửa. Nhưng mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì cả.
Xa Dục không ngừng gõ cửa, nhưng không có ai mở. Cậu ta sốt ruột đến dùng chân đạp thẳng luôn, theo lý mà nói, tiếng đạp cửa lớn như thế có lẽ cũng phải khiến dì quản lý tỉnh rồi mới đúng.
"Đừng gõ nữa, có lẽ không có ai ở trong đâu." Tôi nói với Xa Dục.
Nhưng viện trưởng lại nói: "Cửa rõ ràng là khóa trong, bên trong chắc chắn có người."
Tôi khó hiểu nhìn Viện trưởng. Ông ta lại nói: "Phòng quản lý ký túc của chúng tôi đều được thiết kế cửa then cài. Nếu như mà ra ngoài thì bên ngoài cửa phải có ổ khóa chứ."
Nếu như dì quản lý ký túc ngủ ở bên trong, thì nhất định là khóa trái cửa rồi.
Nghe vậy, tôi nhìn khóa cài trên cửa, quả nhiên không có treo khóa. Vậy cửa không mở được hiển nhiên là do dì quản lý chốt then cài bên trong rồi,
Lúc này Xa Dục vẫn vô cùng bực bội đập cửa, sau đó anh ấy nói với tôi: "Bỗng dưng tôi lại có linh cảm chẳng lành."
Viện trưởng không dám chậm trễ, lập tức gọi điện cho nhân viên kỹ thuật của trường. Có lẽ là do đích thân viện trưởng gọi điện đến, nên người phụ trách kỹ thuật liền hớt hải chạy tới luôn.
Viện trưởng giải thích qua loa một chút, người sửa chữa kia liền khoan một cái lỗ trên cửa, sau đó luồn dây thép qua để mở. Nháy mắt liền xong.
Sau đó người này nói: "Viện trưởng, đã xong rồi."
Nói đoạn, vô thức đẩy cửa vào. Nhưng có vẻ như cửa đã bị vật gì đó chặn lại, chỉ có thể mở hé một chút.
Nhân viên sửa chữa cố hết sức để đẩy. Chỉ mở được 2/3 cánh cửa. Ông ấy liền ngó vào bên trong cửa nhìn một cái, sau đó đột nhiên hét thảm lên một tiếng, sợ hãi đóng sầm cửa lại.
Tôi vội vàng mở lại cửa ra, muốn mở cánh cửa này thực sự rất tốn sức. Lúc này ông chú cao to như bò mộng kia vẫn vô cùng sợ hãi, run rấy chỉ tay vào bên trong phòng.
Tôi nhìn theo hướng ông ấy chỉ, nhìn qua.
Cảnh tưởng trước mắt làm tôi khiếp đảm vô cùng. Dì quản lý béo đang bị treo cổ bằng dây thừng, mặt mũi xám ngoét chết vì thiếu oxi, hai mắt lồi ra, miệng há to, nước dãi theo lưỡi chảy cả ra ngoài.
Xa Dục với Viện trưởng vừa bước vào trong, Xa Dục vẫn còn đỡ một chút, còn ông viện trưởng thì hai chân run rấy, hoảng hốt lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Tôi bước lại gần hơn, lúc này cánh cửa liền tự động đóng lại. Thi thể của dì quản lý lập tức rơi xuống. Có điều, khi nãy khi cửa vừa đóng, tôi lại nhìn thấy thi thể của dì guản lý bị treo lên chỉ vừa đủ để nhón ngón chân xuống sàn.
Cảnh này khiến tôi nhớ đến hôm qua, khi mà tôi nhìn thấy Hồ Đình Đình bị treo trong phòng đun nước.
Kỹ thuật giết người này cũng đặc biệt phức tạp. Bọn họ dùng vài cái ròng rọc để cố định ở trên tường, sau đó buộc lại bằng một sợi dây gai và một sợi dây thừng, ngoài ra còn một đoạn buộc vào tay then cửa. Thiết kế đặc biệt khéo léo, một khi cửa được mở ra, dì béo sẽ được thả xuống. Còn khi cánh cửa bị đóng lại, dì ta sẽ gần như bị treo lên trên không trung. Nếu không muốn chết, dì ấy sẽ phải đứng một cách khó khăn khi kiễng lên bằng đầu ngón chân.
Hơn nữa, còn mấy cái ròng rọc được cài cố định ở trên tường kia, cho dù là dì quản lý có béo đến mức nào đi nữa thì một nữ sinh bình thường vẫn có thể dễ dàng mở được cánh cửa này.
Nhưng tôi có hai điểm không hiểu lắm. Đầu tiên chính là ai đã giết dì ấy? Thứ hai đó là động cơ giết người là gì?
Bởi vì cảnh sát chưa đến, cho nên chúng tôi không dám tự tiện xê dịch hiện trường, cũng không dám động vào cái xác.
Lúc này, Xa Dục 'chán đời' trực tiếp vén bộ tóc mái của mình lên, rồi nhìn quanh phòng và nói: "Không có gì đáng nghi ở đây cả."
Bởi vì đây là một vụ giết người, cho nên phía bên cảnh sát rất nhanh liền tới nơi. Các nhân viên pháp y lập tức kiểm tra hiện trường, ngoài ra còn có một nhóm người khác tới chia chúng tôi ra thành từng nhóm để đi lấy khẩu cung.
Lấy khẩu cung ở ngay phía bên ngoài phòng làm việc của dì quản lý ký túc, tôi thấy bốn cái camera được lắp đặt ở bốn góc ngay phía bên ngoài văn phòng. Sự việc lần này thật sự có chút kỳ lạ.
Viên cảnh sát dẫn dắt đội lần này vẫn là người quen. Đó là người lúc trước đã giúp chúng tôi lúc ở trong bệnh viện. Anh ấy chào hỏi tôi: "Chung tiên sinh, chúng ta lại gặp lại nhau rồi. Như định mệnh vậy."
Tôi nhìn anh ta cười bất lực và nói: "Thú thật, tôi cũng thực sự cũng không muốn gặp cậu."
Viên cảnh sát dẫn đầu nhóm mỉm cười và nói: "Tôi cũng vậy. Phía bên trụ sở nói rằng anh đang điều tra một số việc ở trường Đại Học Sư Phạm, liệu lần này có liên quan đến chuyện đó không?"
Tôi gật đầu với viên cảnh sát đó rồi nói: "Các cậu xem xét hiện trường xong đã có kết luận gì chưa?"
Viên cảnh sát nói với tôi: "Rất lạ, bây giờ chỉ còn có thể chờ xuất video từ camera giám sát thôi. Tôi không dám đưa ra bất kì kết luận nào một cách vội vàng."
Ngay sau đó, một cậu cảnh sát khác ôm một cái máy tính chạy tới: "Phương đội trưởng, đây là thứ tìm được trong camera giám sát."
Viên cảnh sát kia sau khi nói xong liền nhấp một cái để phát, video này đã được cắt hết phần thừa, chỉ để phần hữu dụng ở lại.
Tuy nhiên, sau khi xem video này, tôi liền thấy da đầu tê rần. Vì hình ảnh người xuất hiện ở trong đó, mặc quần áo giống hệt như những gì tôi đã mặc, mặc dù đeo khẩu trang, nhưng trong nháy mắt tôi cũng có thể nhìn ra, người này chính là tôi.
Tôi thấy rằng mình đang đeo một chiếc ba lô, sau đó lại loay hoay chỗ của một chút, cánh cửa liền bị mở ra. Thẳng tới một lúc sau, màn hình lại xuất hiện trở lại với một người, mặc dù người này cũng đeo mặt nạ và đội mũ, nhưng đặc biệt nhấn mạnh ở chỗ, mắt trái của người này vậy mà lại có màu xám tro, nhìn như này, hẳn đây chính là Xa Dục rồi.
Ngay sau khi 'Xa Dục' đi vào, 'tôi' liền đi tới bên cạnh, trong nháy mắt cánh cửa đã được khóa lại. Sau đó, dì quản lý ký túc mở cửa rồi bước vào bên trong. Khoảng chừng hơn 10 phút trôi qua, cánh cửa lại một lần nữa bị Xa Dục đạp tung ra.
Mà Xa Dục lại còn đứng ở cửa, dùng tay giữ lấy cánh cửa và đứng ở đó một lúc. Sau đó anh vừa đi ra ngoài, cánh cửa kia lại tự động đóng lại.
Lúc này, 'Xa Dục' trong video dường như đã phát hiện ra bốn cái camera, anh ta làm dấu tay kiểu bắn súng, ngay sau đó màn hình liền bị nhiễu mất tín hiệu.
Sau khi xem đoạn video này, viên cảnh sát dẫn đầu đội nhìn chúng tôi với sắc mặt khá tệ. Thậm chí ngay cả chúng tôi cũng đều nhìn ra rằng người xuất hiện trong video này chính là chúng tôi, càng khỏi phải nói tới vị Phương đội trưởng này.
"Các anh... có lời giải thích nào không?" Phương đội trưởng cũng nhắc nhìn chúng tôi và hỏi.
Tôi nhìn Phương đội trưởng và nói: "Nếu chúng tôi nói rằng hai người này không phải là chúng tôi, cậu có tin không?"
Phương đội trưởng nhìn tôi và Xa Dục rồi nói: "Tôi cũng hy vọng rằng tất cả những điều này là một sự hiểu lầm."
Nói đoạn, anh ấy lại nhìn Xa Dục và nói: "Xa tiên sinh, nếu tôi nhớ không nhầm thì mắt trái của anh cũng là màu xám."
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Bộ dạng sầu não này của Xa Dục đúng là trăm năm hiếm gặp.
Chúng tôi đi thẳng tới trường học, ở đây vẫn chẳng có gì thay đổi cả, cứ như chuyện ngày hôm qua vốn dĩ chẳng xảy ra. Trường đại học chính là nơi như thế. Ngày ngày đều có chuyện mới thay thế nhau lên 'hot'.
Đi thẳng tới phòng Viện trưởng, ông ta thấy tôi với Xa Dục thì trở nên vô cùng nhiệt tình.
Tôi cũng không rảnh mà vòng vo với ông ta, trực tiếp hỏi thẳng: "Viện trưởng, hôm nay chúng tôi đến là muốn hỏi về cái chết của Lưu Bội."
Nghe tôi nói vậy, mặt ông ta xanh mét. Xa Dục nghiêm nghị nói: "Viện trưởng, ông cũng biết thân phận của chúng tôi, cũng hiểu rõ tầm ảnh hưởng của Thiên Sư Đường. Tôi nói cho ông biết, Lưu Bội là sinh viên của trường ông. Nếu ông không chịu thành thật, sau này mọi chuyện sẽ trở nên tệ hơn. Từng người từng người sẽ chết, người sau thống khổ hơn người trước, ông cũng yên tâm là không thiếu phần mình đâu."
Viện trưởng sau khi nghe Xa Dục đe dọa thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Sau đó ông ta nói với chúng tôi. Lưu Bội vốn dĩ là tự sát vì tình, còn chuyện cụ thể như thế nào ông ta cũng không rõ. Người nhà Lưu Bội cũng đã đến và xác nhận là tự sát và đem thi thể đi rồi.
"Cũng không báo cảnh sát luôn sao?" Tôi hỏi lại.
Viện trưởng bối rối trả lời rằng khi đó người nhà Lưu Bội cũng đã đem giấy tờ, tin nhắn các thứ đến làm chứng cả rồi, nên bên nhà trường cũng không muốn làm to chuyện.
Cụ thể mọi chuyện như nào ông ta thật sự không có rõ. Tôi lại yêu cầu viện trưởng gọi cho dì béo quản lý tòa số 18 kia, bảo bà ta tường thuật những gì bản thân biết cho chúng tôi.
Viện trưởng suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Mấy chuyện ở ký túc xá, trường chúng tôi...?"
"Viện trưởng không cần suy nghĩ quá nhiều. Chúng tôi chỉ phụ trách chuyện ở dương gian thôi, còn chuyện ở cõi âm... ai gieo gió thì sẽ phải gặt bão." Tôi nói liền một hơi.
Nghe tôi nói vậy, ông ta trông có vẻ yên tâm hơn một chút. Sau đó bảo là gọi điện thoại không rõ ràng, nên ông ta trực tiếp đưa bọn tôi đi luôn.
Tôi gật đầu, rồi cả ba cùng đi thẳng đến cổng tòa ký túc số 18.
Lúc này đã hơn chín giờ sáng rồi, nhưng phòng quản lý ký túc vẫn đóng cửa im ỉm. Sắc mặt Viện trưởng càng ngày càng khó coi. Tôi lựa lời nói với ông ta: "Tối qua cũng may là có dì quản lý, nếu không thì có khi lại xảy ra án mạng rồi. Lúc cảnh sát lấy khẩu cung xong cũng đã hơn nửa đêm. Chắc dì ấy cũng phải tận lúc trời sáng mới ngủ được."
Viện trưởng gật đầu. Xa Dục có chút sốt ruột, liên tục gõ cửa. Nhưng mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì cả.
Xa Dục không ngừng gõ cửa, nhưng không có ai mở. Cậu ta sốt ruột đến dùng chân đạp thẳng luôn, theo lý mà nói, tiếng đạp cửa lớn như thế có lẽ cũng phải khiến dì quản lý tỉnh rồi mới đúng.
"Đừng gõ nữa, có lẽ không có ai ở trong đâu." Tôi nói với Xa Dục.
Nhưng viện trưởng lại nói: "Cửa rõ ràng là khóa trong, bên trong chắc chắn có người."
Tôi khó hiểu nhìn Viện trưởng. Ông ta lại nói: "Phòng quản lý ký túc của chúng tôi đều được thiết kế cửa then cài. Nếu như mà ra ngoài thì bên ngoài cửa phải có ổ khóa chứ."
Nếu như dì quản lý ký túc ngủ ở bên trong, thì nhất định là khóa trái cửa rồi.
Nghe vậy, tôi nhìn khóa cài trên cửa, quả nhiên không có treo khóa. Vậy cửa không mở được hiển nhiên là do dì quản lý chốt then cài bên trong rồi,
Lúc này Xa Dục vẫn vô cùng bực bội đập cửa, sau đó anh ấy nói với tôi: "Bỗng dưng tôi lại có linh cảm chẳng lành."
Viện trưởng không dám chậm trễ, lập tức gọi điện cho nhân viên kỹ thuật của trường. Có lẽ là do đích thân viện trưởng gọi điện đến, nên người phụ trách kỹ thuật liền hớt hải chạy tới luôn.
Viện trưởng giải thích qua loa một chút, người sửa chữa kia liền khoan một cái lỗ trên cửa, sau đó luồn dây thép qua để mở. Nháy mắt liền xong.
Sau đó người này nói: "Viện trưởng, đã xong rồi."
Nói đoạn, vô thức đẩy cửa vào. Nhưng có vẻ như cửa đã bị vật gì đó chặn lại, chỉ có thể mở hé một chút.
Nhân viên sửa chữa cố hết sức để đẩy. Chỉ mở được 2/3 cánh cửa. Ông ấy liền ngó vào bên trong cửa nhìn một cái, sau đó đột nhiên hét thảm lên một tiếng, sợ hãi đóng sầm cửa lại.
Tôi vội vàng mở lại cửa ra, muốn mở cánh cửa này thực sự rất tốn sức. Lúc này ông chú cao to như bò mộng kia vẫn vô cùng sợ hãi, run rấy chỉ tay vào bên trong phòng.
Tôi nhìn theo hướng ông ấy chỉ, nhìn qua.
Cảnh tưởng trước mắt làm tôi khiếp đảm vô cùng. Dì quản lý béo đang bị treo cổ bằng dây thừng, mặt mũi xám ngoét chết vì thiếu oxi, hai mắt lồi ra, miệng há to, nước dãi theo lưỡi chảy cả ra ngoài.
Xa Dục với Viện trưởng vừa bước vào trong, Xa Dục vẫn còn đỡ một chút, còn ông viện trưởng thì hai chân run rấy, hoảng hốt lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Tôi bước lại gần hơn, lúc này cánh cửa liền tự động đóng lại. Thi thể của dì quản lý lập tức rơi xuống. Có điều, khi nãy khi cửa vừa đóng, tôi lại nhìn thấy thi thể của dì guản lý bị treo lên chỉ vừa đủ để nhón ngón chân xuống sàn.
Cảnh này khiến tôi nhớ đến hôm qua, khi mà tôi nhìn thấy Hồ Đình Đình bị treo trong phòng đun nước.
Kỹ thuật giết người này cũng đặc biệt phức tạp. Bọn họ dùng vài cái ròng rọc để cố định ở trên tường, sau đó buộc lại bằng một sợi dây gai và một sợi dây thừng, ngoài ra còn một đoạn buộc vào tay then cửa. Thiết kế đặc biệt khéo léo, một khi cửa được mở ra, dì béo sẽ được thả xuống. Còn khi cánh cửa bị đóng lại, dì ta sẽ gần như bị treo lên trên không trung. Nếu không muốn chết, dì ấy sẽ phải đứng một cách khó khăn khi kiễng lên bằng đầu ngón chân.
Hơn nữa, còn mấy cái ròng rọc được cài cố định ở trên tường kia, cho dù là dì quản lý có béo đến mức nào đi nữa thì một nữ sinh bình thường vẫn có thể dễ dàng mở được cánh cửa này.
Nhưng tôi có hai điểm không hiểu lắm. Đầu tiên chính là ai đã giết dì ấy? Thứ hai đó là động cơ giết người là gì?
Bởi vì cảnh sát chưa đến, cho nên chúng tôi không dám tự tiện xê dịch hiện trường, cũng không dám động vào cái xác.
Lúc này, Xa Dục 'chán đời' trực tiếp vén bộ tóc mái của mình lên, rồi nhìn quanh phòng và nói: "Không có gì đáng nghi ở đây cả."
Bởi vì đây là một vụ giết người, cho nên phía bên cảnh sát rất nhanh liền tới nơi. Các nhân viên pháp y lập tức kiểm tra hiện trường, ngoài ra còn có một nhóm người khác tới chia chúng tôi ra thành từng nhóm để đi lấy khẩu cung.
Lấy khẩu cung ở ngay phía bên ngoài phòng làm việc của dì quản lý ký túc, tôi thấy bốn cái camera được lắp đặt ở bốn góc ngay phía bên ngoài văn phòng. Sự việc lần này thật sự có chút kỳ lạ.
Viên cảnh sát dẫn dắt đội lần này vẫn là người quen. Đó là người lúc trước đã giúp chúng tôi lúc ở trong bệnh viện. Anh ấy chào hỏi tôi: "Chung tiên sinh, chúng ta lại gặp lại nhau rồi. Như định mệnh vậy."
Tôi nhìn anh ta cười bất lực và nói: "Thú thật, tôi cũng thực sự cũng không muốn gặp cậu."
Viên cảnh sát dẫn đầu nhóm mỉm cười và nói: "Tôi cũng vậy. Phía bên trụ sở nói rằng anh đang điều tra một số việc ở trường Đại Học Sư Phạm, liệu lần này có liên quan đến chuyện đó không?"
Tôi gật đầu với viên cảnh sát đó rồi nói: "Các cậu xem xét hiện trường xong đã có kết luận gì chưa?"
Viên cảnh sát nói với tôi: "Rất lạ, bây giờ chỉ còn có thể chờ xuất video từ camera giám sát thôi. Tôi không dám đưa ra bất kì kết luận nào một cách vội vàng."
Ngay sau đó, một cậu cảnh sát khác ôm một cái máy tính chạy tới: "Phương đội trưởng, đây là thứ tìm được trong camera giám sát."
Viên cảnh sát kia sau khi nói xong liền nhấp một cái để phát, video này đã được cắt hết phần thừa, chỉ để phần hữu dụng ở lại.
Tuy nhiên, sau khi xem video này, tôi liền thấy da đầu tê rần. Vì hình ảnh người xuất hiện ở trong đó, mặc quần áo giống hệt như những gì tôi đã mặc, mặc dù đeo khẩu trang, nhưng trong nháy mắt tôi cũng có thể nhìn ra, người này chính là tôi.
Tôi thấy rằng mình đang đeo một chiếc ba lô, sau đó lại loay hoay chỗ của một chút, cánh cửa liền bị mở ra. Thẳng tới một lúc sau, màn hình lại xuất hiện trở lại với một người, mặc dù người này cũng đeo mặt nạ và đội mũ, nhưng đặc biệt nhấn mạnh ở chỗ, mắt trái của người này vậy mà lại có màu xám tro, nhìn như này, hẳn đây chính là Xa Dục rồi.
Ngay sau khi 'Xa Dục' đi vào, 'tôi' liền đi tới bên cạnh, trong nháy mắt cánh cửa đã được khóa lại. Sau đó, dì quản lý ký túc mở cửa rồi bước vào bên trong. Khoảng chừng hơn 10 phút trôi qua, cánh cửa lại một lần nữa bị Xa Dục đạp tung ra.
Mà Xa Dục lại còn đứng ở cửa, dùng tay giữ lấy cánh cửa và đứng ở đó một lúc. Sau đó anh vừa đi ra ngoài, cánh cửa kia lại tự động đóng lại.
Lúc này, 'Xa Dục' trong video dường như đã phát hiện ra bốn cái camera, anh ta làm dấu tay kiểu bắn súng, ngay sau đó màn hình liền bị nhiễu mất tín hiệu.
Sau khi xem đoạn video này, viên cảnh sát dẫn đầu đội nhìn chúng tôi với sắc mặt khá tệ. Thậm chí ngay cả chúng tôi cũng đều nhìn ra rằng người xuất hiện trong video này chính là chúng tôi, càng khỏi phải nói tới vị Phương đội trưởng này.
"Các anh... có lời giải thích nào không?" Phương đội trưởng cũng nhắc nhìn chúng tôi và hỏi.
Tôi nhìn Phương đội trưởng và nói: "Nếu chúng tôi nói rằng hai người này không phải là chúng tôi, cậu có tin không?"
Phương đội trưởng nhìn tôi và Xa Dục rồi nói: "Tôi cũng hy vọng rằng tất cả những điều này là một sự hiểu lầm."
Nói đoạn, anh ấy lại nhìn Xa Dục và nói: "Xa tiên sinh, nếu tôi nhớ không nhầm thì mắt trái của anh cũng là màu xám."
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.