Chương 12: Quan tài cho cả nhà
空空
20/02/2022
Dịch + Edit: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Nhưng mà hiện tại tôi có không muốn đi cũng không được, lại nói vẻ mặt của Tề Linh lúc nãy, tôi cũng ít nhiều hiểu được tầm nghiêm trọng của chuyện này.
Sau khi liên tục run rẩy quay lại xác nhận để chắc chắn rằng Vương Thuấn sẽ không tấn công tôi, tôi mới có đủ can đảm để chạy... Còn anh ta, đến một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho tôi.
Mặc dù tôi không biết lý do vì sao Vương Thuấn lại xuất hiện đột ngột như vậy, nhưng tôi biết chắc chắn rằng tối nay, ngày lúc này ở khắp mọi nơi, mọi ngõ ngách trong làng đều bị bao trùm một sự bí ẩn khó có thể miêu tả thành lời.
Tôi cứ phải lẩm nhẩm niệm A Di Đà Phật cả chục lần, chân tôi cũng không ngừng tăng tốc bước đi thật nhanh.
Thỉnh thoảng, âm thanh Vương Thuấn quất roi vào thân cây lại truyền đến tai tôi.
Chát ~! Chát ~! Chát ~!
Âm thanh đó dường như đang nhắc nhở tôi rằng suốt vừa nãy, anh ta đều ở phía sau lưng tôi... Sau khi đi bộ khoảng vài phút, tôi thấy có một tia lửa ánh lên ở phía xa bên đường.
Nhìn từ xa, tôi thấy có một người xuất hiện dưới ánh lửa, ngồi xổm xuống đường và có vẻ như đang đốt mấy thứ gì đó.
Tôi rón rén đến gần, cảm thấy người đàn ông đang đốt tiền giấy kia quả là một người dũng cảm. Nhưng mà người đàn ông này hóa ra lại là một cụ bà, Phạm... Phạm Mẫn Quân ...
Có lẽ nhận ra được tôi đang đi tới, bà ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh sáng của ngọn lửa le lói chiếu lên khuôn mặt nhăn nheo của bà, ánh lửa đỏ phản chiếu đôi mắt không còn trông giống như mắt người, mà nó lại bị che phủ một tầng sương mờ màu xám bao trùm cả con ngươi. Vết cắt dài màu đen trên cổ bà lúc này cũng trông thật quái dị.
Sau khi ngẩng đầu lên, đôi mắt xám đục ngầu đó nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu. Sau đó bà ấy lại cầm lên một đống tiền giấy màu vàng cho vào lò than ...
Một lần nữa, đáy lòng tôi lạy dấy lên ý nghĩ muốn bỏ chạy khỏi đây, cảnh tượng kỳ lạ trước mắt tôi làm chân tôi run lên bần bật ... Bộ dạng của bà cụ Vương còn kinh dị hơn cả Vương Thuấn lúc. Vương Thuấn thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng động, nhưng cụ bà trước mặt tôi lại không nói lấy một lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
"Bà ơi, cháu không... cháu không biết là ai đã giết bà. Bây giờ cháu phải chạy đi cứu bố mẹ cháu... Bà... bà có lòng tốt hãy để để cháu đi qua ạ ... Nếu nhà cháu có thể bình an sống sót qua thảm kịch này, cháu nhất định sẽ siêng năng dọn dẹp mộ của bà, mỗi năm đều sẽ đốt thật nhiều tiền vàng cho bà." Nói xong, tôi quỳ sụp xuống về phía bà cụ Vương, tôi lén ngẩng lên nhìn một chút thì thấy bà vẫn đang nghiêng đầu nhìn tôi.
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi nhưng không nói gì, vẫn tiếp tục ném xấp tiền giấy trong tay vào lò than ...
"Bà ơi, nếu bà không nói gì, cháu sẽ cho là bà ... là bà đã đồng ý nhé" Tôi cúi đầu chào bà một cách kính trọng nhất, rồi tính muốn đứng dậy chạy đi.
Vừa đứng dậy định đi về phía trước, cụ bà lại đột ngột đứng phắt dậy cản tôi lại. Hành động mạnh mẽ này đã làm tôi sợ rụng tim, vì bà ấy trước kia đứng cũng không vững, phải chống gậy mới có thể đi lại, nhưng hiện tại bước chân của bà còn nhanh nhẹn hơn cả tôi nữa kìa.
Tôi hỏi cụ bà rằng bà muốn làm gì, bà cũng không phải là lại muốn giết tôi nữa đó chứ ...
Bà nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt xám đục ngầu đó, rồi tay bà cứng ngắc chỉ về đâu đó phía sau tôi. Tôi vô thức quay đầu nhìn lại, nhưng lại không có bất cứ thứ gì phía sau tôi cả.
Tôi tự hỏi liệu có phải bà thắc mắc về cái chết của Vương Thuấn không, tôi có nên giải thích cho bà nghe không...
Trước khi tôi kịp nói, bà ấy có vẻ như đã biết tôi định nói cái gì rồi. Bà ấy nói với tôi "Đừng có đi... tất cả đã chết rồi.... Đừng đi nữa ... tất cả đều đã chết hết rồi ..."
Đôi chân tôi run lên bần bật, không khí lạnh buổi đêm thỉnh thoảng lại luồn từ dưới ống quần luồn lên lưng tôi. Giọng nói của bà cụ vô cùng quái dị, kể cả khi bà đang nói cũng không hề mở miệng, tôi thật sự không biết giọng nói đó đến từ đâu nữa.
Tôi sợ khóc ra nước mắt hỏi bà ấy cái gì đã chết hết rồi cơ. Bà không trả lời tôi. Đôi mắt màu xám đục ngầu ấy tiếp tục nhìn phía sau lưng tôi. Cả người bà ấy trở nên hoảng loạn. Cơ thể bà bắt đầu run rẩy không ngừng.
"Chạy đi... đừng quay đầu lại ... chết rồi ... tất cả đã chết hết rồi"
Vừa nói dứt câu liền chạy thẳng vào ngôi nhà ở bên cạnh, chỉ trong vòng có vài giây, bà ta biến mất không một dấu vết như chưa từng tồn tại hay xuất hiện vậy.
Đống lửa mà bà ta vừa mới đốt lúc nãy cũng đã bị dập tắt và biến mất một cách kỳ lạ ...
Dáng vẻ này của bà thực sự làm tôi cảm thấy sợ hãi. Bà ta đã là một hồn ma rồi .... Thế mà lại còn có cái quái gì khiến người ta sợ hãi như thế cơ chứ?
Tôi không có một tí tẹo can đảm nào để mà quay đầu lại nhìn. Tại sao bà ấy lại không cho tôi đi tiếp nữa....... Nhưng rất có thể bố mẹ tôi hiện tại chính xác là đang ở nhà của ông cụ Vương ...
Nghĩ đến bố mẹ, tôi không thể chùn bước được. Tôi phải đi ... Kể cả cái giá phải trả là tôi sẽ chết đi chăng nữa tôi cũng vẫn phải đi.
Khi con người ta đã nghĩ đến cùng lắm là họ chết, họ sẽ luôn có thể tự tạo ra một loại sức mạnh vô hình thúc đẩy hộ. Tôi quay đầu lại nhìn về phía sau mình... Cách tôi một khoảng không xa, tôi thấy có một người đang đứng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tuy nhiên, tôi lại không thể phân biệt được người kia là nam hay nữ, là người hay ma ...
"Ai?!" Tôi hét thẳng vào người kia, nhưng không hề có một câu trả lời nào cả.
Tôi vừa tự trấn an mình, vừa đi về phía người đó. Khi tôi đến gần thì Vương Thuấn, người khi nãy cầm roi quất điên cuồng vào cây đã biến mất, và người vừa nãy đứng ở đây cũng biến mất.
Đó có khi nào là Vương Thuấn không? Không phải... Nếu đó là Vương Thuấn, bà ấy sẽ không sợ đến mức run lên bần bật như thế...
Tôi không thể tìm thấy bất cứ dấu vết gì lạ ở đây nữa, nên tôi không dám ở lại lâu hơn, lật đật chạy về phía ngôi nhà của nhà họ Vương. May thay, trên đường đi tôi cũng không gặp phải thêm điều gì kỳ lạ nữa.
Khi tôi đi đến cửa nhà ông cụ Vương, tôi thấy một ánh sáng màu vàng mờ ảo tỏa ra từ căn nhà. Sợ rằng đây chính là nơi duy nhất còn có ánh sáng trong làng vào lúc này.
Sau khi đến gần, tôi thấy chữ hỉ màu trắng dán trên cánh cửa nhà ông cụ Vương từ hôm trước vẫn chưa được gỡ bỏ. Tôi từng bước từng bước đến cánh cửa, nhỏ giọng gọi tên ông cụ Vương.
Ngay lúc này, có một cơn gió không biết từ đâu thổi đến, cánh cửa gỗ tồi tàn vốn dĩ đang được đóng lại đã bị gió thổi cho mở toang ra kèm theo một tiếng kêu két.....!
Mặc dù trong lòng đã xác định là kiểu mẹ nào cũng sẽ chết, nhưng đối mặt với mấy chuyện dị hợm này, tôi vẫn mang theo một nỗi sợ hãi vô tận không thể giải thích bằng lời.
Sau khi cánh cửa gỗ tồi tàn được mở ra, một mùi hương kỳ lạ bay thẳng vào mũi tôi. Tôi nhận thấy mùi hương này có chút quen, nhưng lại không rõ đã ngửi thấy nó ở đâu.
Tôi khom người liếc nhìn vào phòng. Căn phòng đặc biệt tối, nó còn tối hơn trời đêm bên ngoài một chút nữa.
Có vẻ như ngọn đèn dầu màu vàng mờ được thắp bên trong lúc nãy cũng đã bị gió thổi tắt ...
"Ông Vương... Bố ơi ... Mẹ ơi..." Tôi hét lên vài lần vào trong phòng, nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im lặng đến chết người ... Tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhưng máy tôi thế mà lại nhằm đúng ngay lúc này mà hết sạch pin ... Cứ như là mọi chuyện đã được sắp trước đặt vậy ...
Tôi cũng không quan tâm đến nó nhiều nữa, tôi bắt đầu tiến vào bên trong ngôi nhà. Tôi nghĩ Tề Linh lúc này chắc cũng đang ở gần đây rồi.
Ngay khi bước vào trong nhà, tôi khịt khịt mũi... nhiệt độ bên trong còn thấp hơn một chút so với nhiệt độ ngoài trời. Tôi tiếp tục gọi ông cụ Vương, lúc này ông cụ Vương nên ở nhà chứ nhỉ, ông ấy cũng đâu có nơi nào để đi nữa đâu.
Tôi đi được vài bước thì thấy đầu va phải một cái gì đó. Tôi nhìn lên xem nhưng vì trời quá tối cho nên tôi không thể nhìn ra tôi đã thứ đâm trúng thứ gì.
Lúc này, lại có một cơn gió thổi vào từ phòng sau, cánh cửa ở sau và trước đóng sầm lại một tiếng rầm... tôi lập tức đứng dậy quay đầu lại lại phía sau.
Bất thình lình, căn phòng đột nhiên được thắp sáng, khi tôi quay đầu lại tôi đã thấy ngọn đèn dầu vừa bị tắt giờ lại đang tiếp tục cháy to rồi.
Da đầu tôi ngứa ran một lúc, dưới ánh đèn dầu mờ ảo, cuối cùng tôi cũng biết rằng khi nãy mình đã đâm trúng cái gì, đó là cả một cỗ quan tài to tướng.
Có hai chiếc quan tài trong ngôi nhà nhỏ này. Hai chiếc quan tài này nhìn vô cùng kì lạ. Bình thường quan tài đều được quy định chung là đặt theo hướng từ bắc sang nam, nhưng hai chiếc quan tài này lại được đặt theo hướng đông tây.
Phần đầu lớn hướng về phía đông, phầb đầu nhỏ thì hướng về phía tây. Khi tôi còn bé, tôi có nghe ai nói một câu rằng nếu quan tài đặt theo chiều bắc nam, thì con cháu về sau sẽ được hưởng phúc hưởng lộc. Cỗ quan tài đó sẽ được đưa đi cho con cháu chôn cất.
Tất nhiên, tôi được nghe câu nói này khi còn là một đứa trẻ. Nếu chỉ còn một người trong gia đình thì quan tài sẽ được đặt theo cách này.
Ngay khi tôi còn đang kỳ quái nhìn hai chiếc quan tài, thì tôi lại phát hiện có thêm một cái bóng chiếu trên tường. Cái bóng đó không có đầu mà tôi không tài nào có thể giải thích được.
Khi tôi vừa ngước lên nhìn. Như một phản xạ có điều kiện, tôi lập tức hét toáng lên một cách kinh hoàng... Lúc này, có một người đang bị treo lơ lửng giữa hai chiếc quan tài ...
Người này không phải ai khác, đó là ông cụ Vương... cơ thể ông cụ Vương tím tái xanh lét, hai hốc mắt ông ta trợn trừng... lưỡi ông ta bị kéo xuống quá nửa... Đôi mắt đó đang nhìn tôi chằm chằm ...
Tôi sợ hãi bước giật lùi lại và ngã oạch xuống đất như một con rối con rối.... Cùng lúc đó, có một cơn gió thổi vào trong phòng làm tấm màn rách bay phấp phới. Kèm theo đó là một tiếng cười chói tai.
"Muaahaahaa ... Muahaaahaa ... H
MuaaHaaahahaa ..."
Tiếng cười làm cho toàn bộ tóc tơ tóc gáy lẫn lông gà lông ngỗng trên người tôi dựng đứng cả lên, tiềm thức đinh lên nhắc nhở tôi phải đi ra ngoài ngay... Nhưng ngay khi đi tới cửa kéo mạnh cánh cửa gỗ, cố gắng chạy thoát ra ngoài ... thì tôi phát hiện cánh cửa gỗ đã bị khóa từ phía bên ngoài. Lúc này, cánh mũi tôi đột nhiên ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên nồng nặc ...
Ngửi thấy mùi này, tôi vô thức nhìn về phía sau mình... lúc này, một người phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ từ từ bước ra ...
Ngay khi tôi nhìn thấy khuôn mặt kinh tởm của cô ta .... Thì trong đầu tôi như có pháo nổ đoàng đoàng, cô ta đang nghiêng đầu cười, lưỡi thè lè ra ngoài, vài giọt nước dãi nhỏ giọt xuống từ cái lưỡi kinh tởm ấy, cô ta đang nghịch một đôi mắt trên tay, vừa nhìn nó vừa cười nhếch mép, cô ta nói với tôi:
"Phu quân, chàng đến tìm ta ư"
Chẳng mấy chốc cô ta đã bước ra ngoài, tôi nhận thấy có hai người đi theo ở phía đằng sau .... Người đàn ông và người phụ nữ này, đây không phải là bố mẹ tôi sao?
Bố mẹ tôi đang giơ tay ôm chặt đầu của mình, hành động của cả hai người đều rất cứng nhắc, giống như hai người chết vậy!
_________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Beta: MeiiGwatan
Nhưng mà hiện tại tôi có không muốn đi cũng không được, lại nói vẻ mặt của Tề Linh lúc nãy, tôi cũng ít nhiều hiểu được tầm nghiêm trọng của chuyện này.
Sau khi liên tục run rẩy quay lại xác nhận để chắc chắn rằng Vương Thuấn sẽ không tấn công tôi, tôi mới có đủ can đảm để chạy... Còn anh ta, đến một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho tôi.
Mặc dù tôi không biết lý do vì sao Vương Thuấn lại xuất hiện đột ngột như vậy, nhưng tôi biết chắc chắn rằng tối nay, ngày lúc này ở khắp mọi nơi, mọi ngõ ngách trong làng đều bị bao trùm một sự bí ẩn khó có thể miêu tả thành lời.
Tôi cứ phải lẩm nhẩm niệm A Di Đà Phật cả chục lần, chân tôi cũng không ngừng tăng tốc bước đi thật nhanh.
Thỉnh thoảng, âm thanh Vương Thuấn quất roi vào thân cây lại truyền đến tai tôi.
Chát ~! Chát ~! Chát ~!
Âm thanh đó dường như đang nhắc nhở tôi rằng suốt vừa nãy, anh ta đều ở phía sau lưng tôi... Sau khi đi bộ khoảng vài phút, tôi thấy có một tia lửa ánh lên ở phía xa bên đường.
Nhìn từ xa, tôi thấy có một người xuất hiện dưới ánh lửa, ngồi xổm xuống đường và có vẻ như đang đốt mấy thứ gì đó.
Tôi rón rén đến gần, cảm thấy người đàn ông đang đốt tiền giấy kia quả là một người dũng cảm. Nhưng mà người đàn ông này hóa ra lại là một cụ bà, Phạm... Phạm Mẫn Quân ...
Có lẽ nhận ra được tôi đang đi tới, bà ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh sáng của ngọn lửa le lói chiếu lên khuôn mặt nhăn nheo của bà, ánh lửa đỏ phản chiếu đôi mắt không còn trông giống như mắt người, mà nó lại bị che phủ một tầng sương mờ màu xám bao trùm cả con ngươi. Vết cắt dài màu đen trên cổ bà lúc này cũng trông thật quái dị.
Sau khi ngẩng đầu lên, đôi mắt xám đục ngầu đó nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu. Sau đó bà ấy lại cầm lên một đống tiền giấy màu vàng cho vào lò than ...
Một lần nữa, đáy lòng tôi lạy dấy lên ý nghĩ muốn bỏ chạy khỏi đây, cảnh tượng kỳ lạ trước mắt tôi làm chân tôi run lên bần bật ... Bộ dạng của bà cụ Vương còn kinh dị hơn cả Vương Thuấn lúc. Vương Thuấn thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng động, nhưng cụ bà trước mặt tôi lại không nói lấy một lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
"Bà ơi, cháu không... cháu không biết là ai đã giết bà. Bây giờ cháu phải chạy đi cứu bố mẹ cháu... Bà... bà có lòng tốt hãy để để cháu đi qua ạ ... Nếu nhà cháu có thể bình an sống sót qua thảm kịch này, cháu nhất định sẽ siêng năng dọn dẹp mộ của bà, mỗi năm đều sẽ đốt thật nhiều tiền vàng cho bà." Nói xong, tôi quỳ sụp xuống về phía bà cụ Vương, tôi lén ngẩng lên nhìn một chút thì thấy bà vẫn đang nghiêng đầu nhìn tôi.
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi nhưng không nói gì, vẫn tiếp tục ném xấp tiền giấy trong tay vào lò than ...
"Bà ơi, nếu bà không nói gì, cháu sẽ cho là bà ... là bà đã đồng ý nhé" Tôi cúi đầu chào bà một cách kính trọng nhất, rồi tính muốn đứng dậy chạy đi.
Vừa đứng dậy định đi về phía trước, cụ bà lại đột ngột đứng phắt dậy cản tôi lại. Hành động mạnh mẽ này đã làm tôi sợ rụng tim, vì bà ấy trước kia đứng cũng không vững, phải chống gậy mới có thể đi lại, nhưng hiện tại bước chân của bà còn nhanh nhẹn hơn cả tôi nữa kìa.
Tôi hỏi cụ bà rằng bà muốn làm gì, bà cũng không phải là lại muốn giết tôi nữa đó chứ ...
Bà nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt xám đục ngầu đó, rồi tay bà cứng ngắc chỉ về đâu đó phía sau tôi. Tôi vô thức quay đầu nhìn lại, nhưng lại không có bất cứ thứ gì phía sau tôi cả.
Tôi tự hỏi liệu có phải bà thắc mắc về cái chết của Vương Thuấn không, tôi có nên giải thích cho bà nghe không...
Trước khi tôi kịp nói, bà ấy có vẻ như đã biết tôi định nói cái gì rồi. Bà ấy nói với tôi "Đừng có đi... tất cả đã chết rồi.... Đừng đi nữa ... tất cả đều đã chết hết rồi ..."
Đôi chân tôi run lên bần bật, không khí lạnh buổi đêm thỉnh thoảng lại luồn từ dưới ống quần luồn lên lưng tôi. Giọng nói của bà cụ vô cùng quái dị, kể cả khi bà đang nói cũng không hề mở miệng, tôi thật sự không biết giọng nói đó đến từ đâu nữa.
Tôi sợ khóc ra nước mắt hỏi bà ấy cái gì đã chết hết rồi cơ. Bà không trả lời tôi. Đôi mắt màu xám đục ngầu ấy tiếp tục nhìn phía sau lưng tôi. Cả người bà ấy trở nên hoảng loạn. Cơ thể bà bắt đầu run rẩy không ngừng.
"Chạy đi... đừng quay đầu lại ... chết rồi ... tất cả đã chết hết rồi"
Vừa nói dứt câu liền chạy thẳng vào ngôi nhà ở bên cạnh, chỉ trong vòng có vài giây, bà ta biến mất không một dấu vết như chưa từng tồn tại hay xuất hiện vậy.
Đống lửa mà bà ta vừa mới đốt lúc nãy cũng đã bị dập tắt và biến mất một cách kỳ lạ ...
Dáng vẻ này của bà thực sự làm tôi cảm thấy sợ hãi. Bà ta đã là một hồn ma rồi .... Thế mà lại còn có cái quái gì khiến người ta sợ hãi như thế cơ chứ?
Tôi không có một tí tẹo can đảm nào để mà quay đầu lại nhìn. Tại sao bà ấy lại không cho tôi đi tiếp nữa....... Nhưng rất có thể bố mẹ tôi hiện tại chính xác là đang ở nhà của ông cụ Vương ...
Nghĩ đến bố mẹ, tôi không thể chùn bước được. Tôi phải đi ... Kể cả cái giá phải trả là tôi sẽ chết đi chăng nữa tôi cũng vẫn phải đi.
Khi con người ta đã nghĩ đến cùng lắm là họ chết, họ sẽ luôn có thể tự tạo ra một loại sức mạnh vô hình thúc đẩy hộ. Tôi quay đầu lại nhìn về phía sau mình... Cách tôi một khoảng không xa, tôi thấy có một người đang đứng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tuy nhiên, tôi lại không thể phân biệt được người kia là nam hay nữ, là người hay ma ...
"Ai?!" Tôi hét thẳng vào người kia, nhưng không hề có một câu trả lời nào cả.
Tôi vừa tự trấn an mình, vừa đi về phía người đó. Khi tôi đến gần thì Vương Thuấn, người khi nãy cầm roi quất điên cuồng vào cây đã biến mất, và người vừa nãy đứng ở đây cũng biến mất.
Đó có khi nào là Vương Thuấn không? Không phải... Nếu đó là Vương Thuấn, bà ấy sẽ không sợ đến mức run lên bần bật như thế...
Tôi không thể tìm thấy bất cứ dấu vết gì lạ ở đây nữa, nên tôi không dám ở lại lâu hơn, lật đật chạy về phía ngôi nhà của nhà họ Vương. May thay, trên đường đi tôi cũng không gặp phải thêm điều gì kỳ lạ nữa.
Khi tôi đi đến cửa nhà ông cụ Vương, tôi thấy một ánh sáng màu vàng mờ ảo tỏa ra từ căn nhà. Sợ rằng đây chính là nơi duy nhất còn có ánh sáng trong làng vào lúc này.
Sau khi đến gần, tôi thấy chữ hỉ màu trắng dán trên cánh cửa nhà ông cụ Vương từ hôm trước vẫn chưa được gỡ bỏ. Tôi từng bước từng bước đến cánh cửa, nhỏ giọng gọi tên ông cụ Vương.
Ngay lúc này, có một cơn gió không biết từ đâu thổi đến, cánh cửa gỗ tồi tàn vốn dĩ đang được đóng lại đã bị gió thổi cho mở toang ra kèm theo một tiếng kêu két.....!
Mặc dù trong lòng đã xác định là kiểu mẹ nào cũng sẽ chết, nhưng đối mặt với mấy chuyện dị hợm này, tôi vẫn mang theo một nỗi sợ hãi vô tận không thể giải thích bằng lời.
Sau khi cánh cửa gỗ tồi tàn được mở ra, một mùi hương kỳ lạ bay thẳng vào mũi tôi. Tôi nhận thấy mùi hương này có chút quen, nhưng lại không rõ đã ngửi thấy nó ở đâu.
Tôi khom người liếc nhìn vào phòng. Căn phòng đặc biệt tối, nó còn tối hơn trời đêm bên ngoài một chút nữa.
Có vẻ như ngọn đèn dầu màu vàng mờ được thắp bên trong lúc nãy cũng đã bị gió thổi tắt ...
"Ông Vương... Bố ơi ... Mẹ ơi..." Tôi hét lên vài lần vào trong phòng, nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im lặng đến chết người ... Tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhưng máy tôi thế mà lại nhằm đúng ngay lúc này mà hết sạch pin ... Cứ như là mọi chuyện đã được sắp trước đặt vậy ...
Tôi cũng không quan tâm đến nó nhiều nữa, tôi bắt đầu tiến vào bên trong ngôi nhà. Tôi nghĩ Tề Linh lúc này chắc cũng đang ở gần đây rồi.
Ngay khi bước vào trong nhà, tôi khịt khịt mũi... nhiệt độ bên trong còn thấp hơn một chút so với nhiệt độ ngoài trời. Tôi tiếp tục gọi ông cụ Vương, lúc này ông cụ Vương nên ở nhà chứ nhỉ, ông ấy cũng đâu có nơi nào để đi nữa đâu.
Tôi đi được vài bước thì thấy đầu va phải một cái gì đó. Tôi nhìn lên xem nhưng vì trời quá tối cho nên tôi không thể nhìn ra tôi đã thứ đâm trúng thứ gì.
Lúc này, lại có một cơn gió thổi vào từ phòng sau, cánh cửa ở sau và trước đóng sầm lại một tiếng rầm... tôi lập tức đứng dậy quay đầu lại lại phía sau.
Bất thình lình, căn phòng đột nhiên được thắp sáng, khi tôi quay đầu lại tôi đã thấy ngọn đèn dầu vừa bị tắt giờ lại đang tiếp tục cháy to rồi.
Da đầu tôi ngứa ran một lúc, dưới ánh đèn dầu mờ ảo, cuối cùng tôi cũng biết rằng khi nãy mình đã đâm trúng cái gì, đó là cả một cỗ quan tài to tướng.
Có hai chiếc quan tài trong ngôi nhà nhỏ này. Hai chiếc quan tài này nhìn vô cùng kì lạ. Bình thường quan tài đều được quy định chung là đặt theo hướng từ bắc sang nam, nhưng hai chiếc quan tài này lại được đặt theo hướng đông tây.
Phần đầu lớn hướng về phía đông, phầb đầu nhỏ thì hướng về phía tây. Khi tôi còn bé, tôi có nghe ai nói một câu rằng nếu quan tài đặt theo chiều bắc nam, thì con cháu về sau sẽ được hưởng phúc hưởng lộc. Cỗ quan tài đó sẽ được đưa đi cho con cháu chôn cất.
Tất nhiên, tôi được nghe câu nói này khi còn là một đứa trẻ. Nếu chỉ còn một người trong gia đình thì quan tài sẽ được đặt theo cách này.
Ngay khi tôi còn đang kỳ quái nhìn hai chiếc quan tài, thì tôi lại phát hiện có thêm một cái bóng chiếu trên tường. Cái bóng đó không có đầu mà tôi không tài nào có thể giải thích được.
Khi tôi vừa ngước lên nhìn. Như một phản xạ có điều kiện, tôi lập tức hét toáng lên một cách kinh hoàng... Lúc này, có một người đang bị treo lơ lửng giữa hai chiếc quan tài ...
Người này không phải ai khác, đó là ông cụ Vương... cơ thể ông cụ Vương tím tái xanh lét, hai hốc mắt ông ta trợn trừng... lưỡi ông ta bị kéo xuống quá nửa... Đôi mắt đó đang nhìn tôi chằm chằm ...
Tôi sợ hãi bước giật lùi lại và ngã oạch xuống đất như một con rối con rối.... Cùng lúc đó, có một cơn gió thổi vào trong phòng làm tấm màn rách bay phấp phới. Kèm theo đó là một tiếng cười chói tai.
"Muaahaahaa ... Muahaaahaa ... H
MuaaHaaahahaa ..."
Tiếng cười làm cho toàn bộ tóc tơ tóc gáy lẫn lông gà lông ngỗng trên người tôi dựng đứng cả lên, tiềm thức đinh lên nhắc nhở tôi phải đi ra ngoài ngay... Nhưng ngay khi đi tới cửa kéo mạnh cánh cửa gỗ, cố gắng chạy thoát ra ngoài ... thì tôi phát hiện cánh cửa gỗ đã bị khóa từ phía bên ngoài. Lúc này, cánh mũi tôi đột nhiên ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên nồng nặc ...
Ngửi thấy mùi này, tôi vô thức nhìn về phía sau mình... lúc này, một người phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ từ từ bước ra ...
Ngay khi tôi nhìn thấy khuôn mặt kinh tởm của cô ta .... Thì trong đầu tôi như có pháo nổ đoàng đoàng, cô ta đang nghiêng đầu cười, lưỡi thè lè ra ngoài, vài giọt nước dãi nhỏ giọt xuống từ cái lưỡi kinh tởm ấy, cô ta đang nghịch một đôi mắt trên tay, vừa nhìn nó vừa cười nhếch mép, cô ta nói với tôi:
"Phu quân, chàng đến tìm ta ư"
Chẳng mấy chốc cô ta đã bước ra ngoài, tôi nhận thấy có hai người đi theo ở phía đằng sau .... Người đàn ông và người phụ nữ này, đây không phải là bố mẹ tôi sao?
Bố mẹ tôi đang giơ tay ôm chặt đầu của mình, hành động của cả hai người đều rất cứng nhắc, giống như hai người chết vậy!
_________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.