Chương 76: Quyết Định
空空
20/02/2022
Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Mặc dù y tá này hơi bốc đồng, nhưng mà kiểu người như thế trong xã hội này lại có rất ít.
Suy cho cùng, trên thế giới này, người ta đều có tâm lý không muốn lo chuyện bao đồng.
Tôi nói với y tá: "Chị y tá, chị cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi. Yên tâm đi. Tuy nhiên, chúng em cũng có một số vấn đề muốn hỏi chị."
Thái độ của y tá bây giờ đã lịch sự với chúng tôi hơn. Đầu tiên, cô ấy mời chúng tôi đến văn phòng của cô ấy.
"Các cậu muốn hỏi chuyện gì?" Chị y tá mang cho chúng tôi một tách trà, ngay sau đó liền đi vào vấn đề chính.
"Đã có chuyện gì xảy ra với Hồ Đình Đình vậy ạ? Tình trạng của cô ấy tại sao lại kích động như vậy?" Tôi hỏi. Chị y tá nghe thấy câu hỏi này của tôi, liền nói.
Hồ Đình Đình đã đến bệnh viện vào ngày hôm qua, cô ấy đến để phá thai. Dù sao thì xã hội bây giờ, người đến phá thai không hề ít. Nhưng lạ ở chỗ bất luận bác sĩ hỏi Hồ Đình Đình cái gì, cô ấy một câu cũng không chịu nói.
Tuy nhiên, Hồ Đình Đình vẫn khăng khăng muốn nạo đứa trẻ đi. Bác sĩ cũng đành phải làm theo ý cô ấy. Nhưng ngay vào lúc xét nghiệm máu, bác sĩ lại phát hiện ra máu của Hồ Đình Đình có vấn đề.
Sau khi kiểm tra kĩ càng, bọn họ phát hiện ra Hồ Đình Đình đã mắc phải bệnh bạch cầu myeloid mãn tính*.
______________________
Bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính (CML) là một loại ung thư phổ biến của các tế bào máu. Thuật ngữ "mãn tính" trong bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính chỉ ra bệnh ung thư này có xu hướng tiến triển chậm hơn so với các hình thức cấp tính của bệnh bạch cầu. Thuật ngữ "tủy xương" trong bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính dùng để chỉ các loại tế bào bị ảnh hưởng bởi bệnh ung thư này.
Bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính cũng có thể được gọi là bệnh bạch cầu myeloid mãn tính và bệnh bạch cầu mãn tính granulocytic. Bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính thường ảnh hưởng đến người cao niên và hiếm khi xảy ra ở trẻ em, mặc dù nó có thể xảy ra ở mọi lứa tuổi.
Đây là một loại bệnh dạng ung thư máu, máu trắng. Nhưng bệnh bạch cầu myeloid mãn tính tuy không thể chữa dứt điểm, nhưng vẫn có thể kiểm soát được bằng thuốc, có thể chữa khỏi nếu phát hiện sớm.
__________________________
"Bệnh bạch cầu? Đây không phải là đã định sẵn một bản án tử cho cô ấy sao?" Tôi hỏi chị y tá.
Chị y tá lắc đầu, sau đó cô ấy nói: "Nếu cô ấy tích cực phối hợp uống thuốc đầy đủ và chờ đợi tủy phù hợp, sau đó tiến hành cấy ghép tế bào tủy gốc tạo máu, thì vẫn có khả năng chữa khỏi bệnh."
"Bây giờ bệnh bạch cầu cũng có thể được chữa khỏi sao?" Tôi có chút bất ngờ hỏi lại chị y tá.
Chị y tá lắc đầu và giải thích cho tôi sự khác biệt giữa bệnh bạch cầu và bệnh bạch cầu myeloid mãn tính, mặc dù không nghe hiểu quá rõ ràng, tuy nhiên, từ những gì y tá nói, tôi cũng lờ mờ hiểu bệnh này vẫn có thể điều trị được.
"Tuy nhiên, có một vấn đề thực tế khá nan giải trước mắt, đó là Hồ Đình Đình căn bản là không thể chi trả được chi phí y tế đắt đỏ này." Cô y tá nói với sắc mặt khá tệ.
"Mất khoảng bao nhiêu tiền để có thể điều trị căn bệnh này?" Tôi nói với chị y tá trong tiềm thức.
Cô y tá lắc đầu và nói với tôi: "Việc ghép các tế bào gốc tạo máu là một quá trình rất khó khăn và lâu dài. Trong giai đoạn này, cần phải dùng thuốc liên tục để kiểm soát bệnh. Chi phí cho loại thuốc này là khoảng trên dưới 100.000 tệ mỗi năm, không kể các chi phí khác nhau cho những phương pháp điều trị khác trong giai đoạn này nữa."
"Chị có thể nói một con số cụ thể không?" Lúc này, Xa Dục liền lên tiếng hỏi y tá một cách nghiêm túc.
Nghe thấy Xa Dục nói, tôi biết tên tiểu tử này chắc chắn đã chùn chân rồi. Tôi cũng đang nghĩ rằng có phải ma nữa tối qua kia đang cố tình lừa chúng tôi vào tròng hay không?
Cô y tá suy nghĩ một chút, rồi nói với Xa Dục: "Mất khoảng 150.000 tệ một năm. Nếu tìm thấy được tủy phù hợp để ghép thì chi phí phẫu thuật là từ 400.000 tệ đến 600.000 tệ."
Sau khi nghe lời nói này của y tá, tôi thực sự bị dọa. Không ngờ rằng lại cần nhiều tiền đến như vậy. Tôi liếc nhìn Xa Dục, hẳn tên tiểu tử này sẽ quay người và bỏ đi thôi.
Nhưng Xa Dục lại nói với chị y tá bằng khuôn mặt rất nghiêm túc: "Chị hãy cứ sắp xếp cho Hồ Đình Đình tiếp tục nằm viện đi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về viện phí của cô ấy."
Nghe Xa Dục nói vậy, tôi ngay lập tức trợn tròn mắt. Tên tiểu tử này không phải giả vờ đó chứ? Nhưng lúc này, vẻ mặt của Xa Dục xác thực rất đàng hoàng nghiêm túc, có vẻ như đây không phải là một trò đùa.
Vì có y tá ở đây, cho nên tôi cảm thấy rất ngại nếu hỏi trực tiếp anh ấy. Lúc này, y tá cũng rất ngạc nhiên. "Xa tiên sinh, tủy phù hợp đặc biệt rất khó tìm. Có rất nhiều bệnh nhân đang chờ ghép tủy phù hợp. Nếu căn bệnh đột nhiên bước vào thời kỳ chuyển biến nhanh chóng thì cuối cùng, người đó vẫn sẽ ra đi thôi."
"Tôi hiểu rồi. Cô hãy sắp xếp cho cô ấy nhập viện điều trị lâu dài ngay lập tức. Tôi sẽ chi trả các chi phí đó." Xa Dục rất kiên định nói.
Nói đoạn, anh ta còn trực tiếp hỏi y tá về các hóa đơn, sau đó trực tiếp đi trả tiền.
Chị y tá nhìn chúng tôi và nói: "Chung tiên sinh, các cậu và Hồ Đình Đình là có quan hệ gì?"
"Không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Chúng tôi là bạn của mẹ cô ấy." Tôi lơ đãng trả lời chị y tá một câu, trong lòng tôi lúc này đang rất mơ hồ.
Xa Dục không biết uống phải loại bùa mê thuốc lú gì mà lại cư xử như vậy. Cả gan tiếp nhận củ khoai lang nóng đến phỏng tay này.
Tôi không phải là muốn ngăn cản anh ấy, nhưng nếu thực sự muốn tiếp nhận, thì sau đó anh ấy sẽ phải chịu trách nhiệm đến cùng. Nếu mới đi được một nửa đường mà bỏ dở thì thật không thể chấp nhận được.
Chuyện này không khác gì khiến cho Hồ Đình Đình có một tia hy vọng, sau đó lại cướp đi tia hy vọng đó của cô ấy, điều này thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Lại nói thêm, với tiền lương và tiền tiết kiệm của hai chúng tôi thì việc để Hồ Đình Đình chữa bệnh vẫn xem như là dư dả mà.
Sau khi Xa Dục quay lại, anh ấy nói với y tá: "Chị y tá, tiền đã được trả rồi. Tôi đã gửi 50.000 tệ vào trong tài khoản của cô ấy. Làm phiền chị chuyển Hồ Đình Đình đến khoa chữa trị. Bệnh bạch cầu không nên được điều trị trong khoa phụ sản."
Y tá gật đầu với chúng tôi, một mặt khen ngợi chúng tôi, nói rằng nếu xã hội này có nhiều người giống như Xa Dục, thì thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu.
Tiếp theo, y tá yêu cầu chúng tôi đợi một lúc để cô ấy gọi điện liên lạc.
Lúc này, tôi nói với Xa Dục: "Tên tiểu tử nhà anh đã nghĩ kĩ chưa?"
"Tôi đã lấy tổ tiên của tôi ra để thề rồi. Hiện tại cứ xem như là chúng ta xui xẻo đi. Một cô gái đáng yêu như vậy, cậu nỡ lòng nào thấy chết mà không cứu sao." Xa Dục liếc tôi một cái và nói với tôi .
Tôi nhìn Xa Dục, sau đó cười nhếch mép một cái và nói: "Đây không phải là phong cách của anh."
Xa Dục nhìn tôi và nói: "Dừng, đó là do cậu chưa thực sự hiểu tôi."
"Thật hay giả vậy." Tôi nói với Xa Dục.
Xa Dục nói với tôi bằng khuôn mặt đen sì sì: "Tất nhiên đó là giả rồi. Không phải là tôi đã lấy ông cố nội tôi ra để thề sao. Có vẻ như ma nữ đó đang cố tình muốn lừa tiền chúng ta. Tôi không quan tâm. Số tiền này, chúng ta mỗi người một nửa. Tôi cũng là vì cậu mới phải thề đó."
Sau khi tôi nghe thấy Xa Dục nói điều này, tôi đã bật cười, như thế này mới phù hợp với tính cách của Xa Dục.
Tôi gật đầu với Xa Dục và nói với anh ấy: "Không thành vấn đề. Tiền đối với tôi mà nói, đủ dùng là được."
Đây không phải là tôi giả vờ hay khoe khoang khoác lác cái gì, bởi vì khi hoàn thành xong một nhiệm vụ, phần thưởng nhận được rất nhiều, đối với tôi mà nói thì toàn bộ chẳng dùng được bao nhiêu. Tiền nhiều như vậy, tôi có giữ lại cũng dùng không hết.
Tuy rằng tôi cũng có một chút đau lòng, nhưng nghĩ đến cũng xem như là tự mình làm việc thiện tích đức cho bản thân con cháu đi.
Sau khi gọi điện thoại xong, y tá nói với chúng tôi: "Được rồi, tôi đã liên lạc với bác sĩ ở khoa huyết học, chúng ta có thể đến đó ngay bây giờ."
Sau đó, cô y tá nói với chúng tôi: "Như này đi. Tôi sẽ đi trước, để tôi nói chuyện với Hồ Đình Đình một chút về danh tính của các cậu đã. Sau đó, các cậu có thể đến. Tình trạng của cô ấy hiện tại không được ổn lắm."
Tôi khẽ gật đầu với y tá, không bao lâu sau, y tá đã để chúng tôi vào bên trong.
Sau khi chúng tôi bước vào, Xa Dục vô thức nói với cô ấy: "Chị Đình Đình. Chị yên tâm đi, chúng em không phải là người xấu, chúng em thực sự là những người tốt. Chúng em thực sự là bạn của mẹ chị."
Vào lúc này, Xa Dục trông rất lúng túng, đến mở miệng nói chuyện cũng nói lắp. Thằng cha này lúc bình thường không phải nói năng đỉnh lắm sao.
Lúc này, Hồ Đình Đình nhìn chúng tôi và nói: "Tại sao các cậu lại đến để giúp tôi? Tôi biết rằng các cậu không phải là bạn của mẹ tôi."
Tôi nhìn bộ dạng Hồ Đình Đình, sau đó đi tới ngồi cạnh cô ấy và thì thầm với cô ấy một cách ngắn gọn những chuyện về mẹ cô ấy đêm qua.
"Hửm. Tại sao các cậu lại biên tập ra thêm một câu chuyện hoang đường nữa vậy? Linh hồn? Ma quỷ? Nếu trên thế giới này thực sự tồn tại linh hồn, tại sao mẹ tôi lại không đến tìm tôi?" Hồ Đình Đình rõ ràng là không tin chúng tôi.
Sau khi tôi nghe những lời nói này của Hồ Đình Đình, tôi nói với cô ấy: "Đình Đình, mẹ của cô đã trở thành một ngôi sao trên bầu trời rồi. Khi cô giống tôi, hãy nhìn về phía tây, ngôi sao sáng nhất chính là mẹ của cô."
Sau khi Hồ Đình Đình nghe thấy những lời này của tôi, đôi mắt cô ấy ngay lập tức đỏ ửng lên. Đây là những gì mà mẹ của Hồ Đình Đình, Hồ Thúy nói với tôi. Nếu Hồ Đình Đình e sợ chúng tôi, hãy nói điều này với cô ấy. Rõ ràng những lời này chỉ có mẹ con bọn họ biết.
Trước đó tôi đã muốn nói điều này, nhưng vì sau đấy cuộc nói chuyện lại trở nên hỗn độn, nên tôi đã quên mất tiêu.
"Các cậu, các cậu đã thực sự nhìn thấy mẹ của tôi sao? Bà ấy vẫn còn trên thế giới này sao? Thực sự có ma quỷ trên thế giới này sao?" Lúc này, Hồ Đình Đình liên tục hỏi chúng tôi với sự hoài nghi.
Tôi nhìn Hồ Đình Đình một cái, sau đó nói với cô ấy: "Hiện tại mẹ của cô đã rời đi rồi, nhưng những gì tôi nói với cô đều là sự thật. Bây giờ cô có thể tin tưởng chúng tôi không?"
"Các cậu... các cậu có thể cho tôi nhìn thấy mẹ của tôi không? Tôi... tôi nhớ bà ấy." Hồ Đình Đình nói với đôi mắt đỏ mọng ngập nước, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào.
Tôi nhìn Hồ Đình Đình nói "Tiểu nha đầu này, chỉ cần nghe lời chúng tôi điều trị cho thật tốt, tết Nguyên Tiêu năm nay, tôi sẽ sắp xếp cho cô và mẹ cô gặp nhau một lần, được chứ?"
Sau khi Hồ Đình Đình nghe thấy những lời nói đó của tôi, đôi mắt trống rỗng đó của cô ấy đột nhiên sáng lên, nhưng lại tiếp tục rơi vào mơ hồ một lần nữa.
"Cảm ơn cậu. Tuy nhiên, tôi không muốn chữa bệnh, tôi không thể ăn bám vô duyên vô cớ sử dụng tiền của các cậu được. Cảm ơn. Cảm ơn lòng tốt của các cậu. Nhưng, nhưng tôi không thể làm được. Tôi biết căn bệnh này không sớm thì muộn rồi cũng chết. Tại sao lại phải lãng phí số tiền đó để làm gì. Cảm ơn hai anh, tôi không trị đâu." Khi cô ấy ngẩng đầu lên một lần nữa, cô ấy liền nói với chúng tôi.
"Chị là bị bệnh bạch cầu dòng tủy mãn tính, bệnh này có thể chữa khỏi được. Chị mới có bao nhiêu tuổi? Tại sao chị lại phải từ bỏ cuộc sống của mình." Không đợi tôi kịp nói điều gì, Xa Dục đã có chút kích động nói với Hồ Đình Đình.
Nhìn thấy bộ dạng kích động này của Xa Dục, ngay lập tức nước mắt của Hồ Đình Đình lại tuôn trào ra.
Nhìn thấy Hồ Đình Đình khóc, Xa Dục đột nhiên cứng ngắc lại, sau đó nhanh chóng đối mặt với cô ấy nói: "Này ~ Chị đừng có khóc có được không? Chị đang khóc cái gì vậy? Em đã nói điều gì sai sao."
Hồ Đình Đình nhìn chúng tôi, sau đó lắc đầu với chúng tôi rồi nói với giọng nghẹn ngào. "Không.. không... không phải. Chỉ là.. chỉ là trước giờ chưa từng có người đối tốt với tôi như thế."
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Beta: MeiiGwatan
Mặc dù y tá này hơi bốc đồng, nhưng mà kiểu người như thế trong xã hội này lại có rất ít.
Suy cho cùng, trên thế giới này, người ta đều có tâm lý không muốn lo chuyện bao đồng.
Tôi nói với y tá: "Chị y tá, chị cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi. Yên tâm đi. Tuy nhiên, chúng em cũng có một số vấn đề muốn hỏi chị."
Thái độ của y tá bây giờ đã lịch sự với chúng tôi hơn. Đầu tiên, cô ấy mời chúng tôi đến văn phòng của cô ấy.
"Các cậu muốn hỏi chuyện gì?" Chị y tá mang cho chúng tôi một tách trà, ngay sau đó liền đi vào vấn đề chính.
"Đã có chuyện gì xảy ra với Hồ Đình Đình vậy ạ? Tình trạng của cô ấy tại sao lại kích động như vậy?" Tôi hỏi. Chị y tá nghe thấy câu hỏi này của tôi, liền nói.
Hồ Đình Đình đã đến bệnh viện vào ngày hôm qua, cô ấy đến để phá thai. Dù sao thì xã hội bây giờ, người đến phá thai không hề ít. Nhưng lạ ở chỗ bất luận bác sĩ hỏi Hồ Đình Đình cái gì, cô ấy một câu cũng không chịu nói.
Tuy nhiên, Hồ Đình Đình vẫn khăng khăng muốn nạo đứa trẻ đi. Bác sĩ cũng đành phải làm theo ý cô ấy. Nhưng ngay vào lúc xét nghiệm máu, bác sĩ lại phát hiện ra máu của Hồ Đình Đình có vấn đề.
Sau khi kiểm tra kĩ càng, bọn họ phát hiện ra Hồ Đình Đình đã mắc phải bệnh bạch cầu myeloid mãn tính*.
______________________
Bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính (CML) là một loại ung thư phổ biến của các tế bào máu. Thuật ngữ "mãn tính" trong bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính chỉ ra bệnh ung thư này có xu hướng tiến triển chậm hơn so với các hình thức cấp tính của bệnh bạch cầu. Thuật ngữ "tủy xương" trong bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính dùng để chỉ các loại tế bào bị ảnh hưởng bởi bệnh ung thư này.
Bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính cũng có thể được gọi là bệnh bạch cầu myeloid mãn tính và bệnh bạch cầu mãn tính granulocytic. Bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính thường ảnh hưởng đến người cao niên và hiếm khi xảy ra ở trẻ em, mặc dù nó có thể xảy ra ở mọi lứa tuổi.
Đây là một loại bệnh dạng ung thư máu, máu trắng. Nhưng bệnh bạch cầu myeloid mãn tính tuy không thể chữa dứt điểm, nhưng vẫn có thể kiểm soát được bằng thuốc, có thể chữa khỏi nếu phát hiện sớm.
__________________________
"Bệnh bạch cầu? Đây không phải là đã định sẵn một bản án tử cho cô ấy sao?" Tôi hỏi chị y tá.
Chị y tá lắc đầu, sau đó cô ấy nói: "Nếu cô ấy tích cực phối hợp uống thuốc đầy đủ và chờ đợi tủy phù hợp, sau đó tiến hành cấy ghép tế bào tủy gốc tạo máu, thì vẫn có khả năng chữa khỏi bệnh."
"Bây giờ bệnh bạch cầu cũng có thể được chữa khỏi sao?" Tôi có chút bất ngờ hỏi lại chị y tá.
Chị y tá lắc đầu và giải thích cho tôi sự khác biệt giữa bệnh bạch cầu và bệnh bạch cầu myeloid mãn tính, mặc dù không nghe hiểu quá rõ ràng, tuy nhiên, từ những gì y tá nói, tôi cũng lờ mờ hiểu bệnh này vẫn có thể điều trị được.
"Tuy nhiên, có một vấn đề thực tế khá nan giải trước mắt, đó là Hồ Đình Đình căn bản là không thể chi trả được chi phí y tế đắt đỏ này." Cô y tá nói với sắc mặt khá tệ.
"Mất khoảng bao nhiêu tiền để có thể điều trị căn bệnh này?" Tôi nói với chị y tá trong tiềm thức.
Cô y tá lắc đầu và nói với tôi: "Việc ghép các tế bào gốc tạo máu là một quá trình rất khó khăn và lâu dài. Trong giai đoạn này, cần phải dùng thuốc liên tục để kiểm soát bệnh. Chi phí cho loại thuốc này là khoảng trên dưới 100.000 tệ mỗi năm, không kể các chi phí khác nhau cho những phương pháp điều trị khác trong giai đoạn này nữa."
"Chị có thể nói một con số cụ thể không?" Lúc này, Xa Dục liền lên tiếng hỏi y tá một cách nghiêm túc.
Nghe thấy Xa Dục nói, tôi biết tên tiểu tử này chắc chắn đã chùn chân rồi. Tôi cũng đang nghĩ rằng có phải ma nữa tối qua kia đang cố tình lừa chúng tôi vào tròng hay không?
Cô y tá suy nghĩ một chút, rồi nói với Xa Dục: "Mất khoảng 150.000 tệ một năm. Nếu tìm thấy được tủy phù hợp để ghép thì chi phí phẫu thuật là từ 400.000 tệ đến 600.000 tệ."
Sau khi nghe lời nói này của y tá, tôi thực sự bị dọa. Không ngờ rằng lại cần nhiều tiền đến như vậy. Tôi liếc nhìn Xa Dục, hẳn tên tiểu tử này sẽ quay người và bỏ đi thôi.
Nhưng Xa Dục lại nói với chị y tá bằng khuôn mặt rất nghiêm túc: "Chị hãy cứ sắp xếp cho Hồ Đình Đình tiếp tục nằm viện đi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về viện phí của cô ấy."
Nghe Xa Dục nói vậy, tôi ngay lập tức trợn tròn mắt. Tên tiểu tử này không phải giả vờ đó chứ? Nhưng lúc này, vẻ mặt của Xa Dục xác thực rất đàng hoàng nghiêm túc, có vẻ như đây không phải là một trò đùa.
Vì có y tá ở đây, cho nên tôi cảm thấy rất ngại nếu hỏi trực tiếp anh ấy. Lúc này, y tá cũng rất ngạc nhiên. "Xa tiên sinh, tủy phù hợp đặc biệt rất khó tìm. Có rất nhiều bệnh nhân đang chờ ghép tủy phù hợp. Nếu căn bệnh đột nhiên bước vào thời kỳ chuyển biến nhanh chóng thì cuối cùng, người đó vẫn sẽ ra đi thôi."
"Tôi hiểu rồi. Cô hãy sắp xếp cho cô ấy nhập viện điều trị lâu dài ngay lập tức. Tôi sẽ chi trả các chi phí đó." Xa Dục rất kiên định nói.
Nói đoạn, anh ta còn trực tiếp hỏi y tá về các hóa đơn, sau đó trực tiếp đi trả tiền.
Chị y tá nhìn chúng tôi và nói: "Chung tiên sinh, các cậu và Hồ Đình Đình là có quan hệ gì?"
"Không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Chúng tôi là bạn của mẹ cô ấy." Tôi lơ đãng trả lời chị y tá một câu, trong lòng tôi lúc này đang rất mơ hồ.
Xa Dục không biết uống phải loại bùa mê thuốc lú gì mà lại cư xử như vậy. Cả gan tiếp nhận củ khoai lang nóng đến phỏng tay này.
Tôi không phải là muốn ngăn cản anh ấy, nhưng nếu thực sự muốn tiếp nhận, thì sau đó anh ấy sẽ phải chịu trách nhiệm đến cùng. Nếu mới đi được một nửa đường mà bỏ dở thì thật không thể chấp nhận được.
Chuyện này không khác gì khiến cho Hồ Đình Đình có một tia hy vọng, sau đó lại cướp đi tia hy vọng đó của cô ấy, điều này thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Lại nói thêm, với tiền lương và tiền tiết kiệm của hai chúng tôi thì việc để Hồ Đình Đình chữa bệnh vẫn xem như là dư dả mà.
Sau khi Xa Dục quay lại, anh ấy nói với y tá: "Chị y tá, tiền đã được trả rồi. Tôi đã gửi 50.000 tệ vào trong tài khoản của cô ấy. Làm phiền chị chuyển Hồ Đình Đình đến khoa chữa trị. Bệnh bạch cầu không nên được điều trị trong khoa phụ sản."
Y tá gật đầu với chúng tôi, một mặt khen ngợi chúng tôi, nói rằng nếu xã hội này có nhiều người giống như Xa Dục, thì thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu.
Tiếp theo, y tá yêu cầu chúng tôi đợi một lúc để cô ấy gọi điện liên lạc.
Lúc này, tôi nói với Xa Dục: "Tên tiểu tử nhà anh đã nghĩ kĩ chưa?"
"Tôi đã lấy tổ tiên của tôi ra để thề rồi. Hiện tại cứ xem như là chúng ta xui xẻo đi. Một cô gái đáng yêu như vậy, cậu nỡ lòng nào thấy chết mà không cứu sao." Xa Dục liếc tôi một cái và nói với tôi .
Tôi nhìn Xa Dục, sau đó cười nhếch mép một cái và nói: "Đây không phải là phong cách của anh."
Xa Dục nhìn tôi và nói: "Dừng, đó là do cậu chưa thực sự hiểu tôi."
"Thật hay giả vậy." Tôi nói với Xa Dục.
Xa Dục nói với tôi bằng khuôn mặt đen sì sì: "Tất nhiên đó là giả rồi. Không phải là tôi đã lấy ông cố nội tôi ra để thề sao. Có vẻ như ma nữ đó đang cố tình muốn lừa tiền chúng ta. Tôi không quan tâm. Số tiền này, chúng ta mỗi người một nửa. Tôi cũng là vì cậu mới phải thề đó."
Sau khi tôi nghe thấy Xa Dục nói điều này, tôi đã bật cười, như thế này mới phù hợp với tính cách của Xa Dục.
Tôi gật đầu với Xa Dục và nói với anh ấy: "Không thành vấn đề. Tiền đối với tôi mà nói, đủ dùng là được."
Đây không phải là tôi giả vờ hay khoe khoang khoác lác cái gì, bởi vì khi hoàn thành xong một nhiệm vụ, phần thưởng nhận được rất nhiều, đối với tôi mà nói thì toàn bộ chẳng dùng được bao nhiêu. Tiền nhiều như vậy, tôi có giữ lại cũng dùng không hết.
Tuy rằng tôi cũng có một chút đau lòng, nhưng nghĩ đến cũng xem như là tự mình làm việc thiện tích đức cho bản thân con cháu đi.
Sau khi gọi điện thoại xong, y tá nói với chúng tôi: "Được rồi, tôi đã liên lạc với bác sĩ ở khoa huyết học, chúng ta có thể đến đó ngay bây giờ."
Sau đó, cô y tá nói với chúng tôi: "Như này đi. Tôi sẽ đi trước, để tôi nói chuyện với Hồ Đình Đình một chút về danh tính của các cậu đã. Sau đó, các cậu có thể đến. Tình trạng của cô ấy hiện tại không được ổn lắm."
Tôi khẽ gật đầu với y tá, không bao lâu sau, y tá đã để chúng tôi vào bên trong.
Sau khi chúng tôi bước vào, Xa Dục vô thức nói với cô ấy: "Chị Đình Đình. Chị yên tâm đi, chúng em không phải là người xấu, chúng em thực sự là những người tốt. Chúng em thực sự là bạn của mẹ chị."
Vào lúc này, Xa Dục trông rất lúng túng, đến mở miệng nói chuyện cũng nói lắp. Thằng cha này lúc bình thường không phải nói năng đỉnh lắm sao.
Lúc này, Hồ Đình Đình nhìn chúng tôi và nói: "Tại sao các cậu lại đến để giúp tôi? Tôi biết rằng các cậu không phải là bạn của mẹ tôi."
Tôi nhìn bộ dạng Hồ Đình Đình, sau đó đi tới ngồi cạnh cô ấy và thì thầm với cô ấy một cách ngắn gọn những chuyện về mẹ cô ấy đêm qua.
"Hửm. Tại sao các cậu lại biên tập ra thêm một câu chuyện hoang đường nữa vậy? Linh hồn? Ma quỷ? Nếu trên thế giới này thực sự tồn tại linh hồn, tại sao mẹ tôi lại không đến tìm tôi?" Hồ Đình Đình rõ ràng là không tin chúng tôi.
Sau khi tôi nghe những lời nói này của Hồ Đình Đình, tôi nói với cô ấy: "Đình Đình, mẹ của cô đã trở thành một ngôi sao trên bầu trời rồi. Khi cô giống tôi, hãy nhìn về phía tây, ngôi sao sáng nhất chính là mẹ của cô."
Sau khi Hồ Đình Đình nghe thấy những lời này của tôi, đôi mắt cô ấy ngay lập tức đỏ ửng lên. Đây là những gì mà mẹ của Hồ Đình Đình, Hồ Thúy nói với tôi. Nếu Hồ Đình Đình e sợ chúng tôi, hãy nói điều này với cô ấy. Rõ ràng những lời này chỉ có mẹ con bọn họ biết.
Trước đó tôi đã muốn nói điều này, nhưng vì sau đấy cuộc nói chuyện lại trở nên hỗn độn, nên tôi đã quên mất tiêu.
"Các cậu, các cậu đã thực sự nhìn thấy mẹ của tôi sao? Bà ấy vẫn còn trên thế giới này sao? Thực sự có ma quỷ trên thế giới này sao?" Lúc này, Hồ Đình Đình liên tục hỏi chúng tôi với sự hoài nghi.
Tôi nhìn Hồ Đình Đình một cái, sau đó nói với cô ấy: "Hiện tại mẹ của cô đã rời đi rồi, nhưng những gì tôi nói với cô đều là sự thật. Bây giờ cô có thể tin tưởng chúng tôi không?"
"Các cậu... các cậu có thể cho tôi nhìn thấy mẹ của tôi không? Tôi... tôi nhớ bà ấy." Hồ Đình Đình nói với đôi mắt đỏ mọng ngập nước, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào.
Tôi nhìn Hồ Đình Đình nói "Tiểu nha đầu này, chỉ cần nghe lời chúng tôi điều trị cho thật tốt, tết Nguyên Tiêu năm nay, tôi sẽ sắp xếp cho cô và mẹ cô gặp nhau một lần, được chứ?"
Sau khi Hồ Đình Đình nghe thấy những lời nói đó của tôi, đôi mắt trống rỗng đó của cô ấy đột nhiên sáng lên, nhưng lại tiếp tục rơi vào mơ hồ một lần nữa.
"Cảm ơn cậu. Tuy nhiên, tôi không muốn chữa bệnh, tôi không thể ăn bám vô duyên vô cớ sử dụng tiền của các cậu được. Cảm ơn. Cảm ơn lòng tốt của các cậu. Nhưng, nhưng tôi không thể làm được. Tôi biết căn bệnh này không sớm thì muộn rồi cũng chết. Tại sao lại phải lãng phí số tiền đó để làm gì. Cảm ơn hai anh, tôi không trị đâu." Khi cô ấy ngẩng đầu lên một lần nữa, cô ấy liền nói với chúng tôi.
"Chị là bị bệnh bạch cầu dòng tủy mãn tính, bệnh này có thể chữa khỏi được. Chị mới có bao nhiêu tuổi? Tại sao chị lại phải từ bỏ cuộc sống của mình." Không đợi tôi kịp nói điều gì, Xa Dục đã có chút kích động nói với Hồ Đình Đình.
Nhìn thấy bộ dạng kích động này của Xa Dục, ngay lập tức nước mắt của Hồ Đình Đình lại tuôn trào ra.
Nhìn thấy Hồ Đình Đình khóc, Xa Dục đột nhiên cứng ngắc lại, sau đó nhanh chóng đối mặt với cô ấy nói: "Này ~ Chị đừng có khóc có được không? Chị đang khóc cái gì vậy? Em đã nói điều gì sai sao."
Hồ Đình Đình nhìn chúng tôi, sau đó lắc đầu với chúng tôi rồi nói với giọng nghẹn ngào. "Không.. không... không phải. Chỉ là.. chỉ là trước giờ chưa từng có người đối tốt với tôi như thế."
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.