Chương 5: Thảm Họa Ma
空空
20/02/2022
Edit + dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Đập vào mắt tôi là sự hỗn loạn trong linh đường của nhà họ Vương, cả hai cỗ quan tài cùng hai cỗ thi thể dưới tấm vải liệm bị hất đổ xuống dưới đất.
Chú ba của nhà họ Vương mất tích đếm qua lúc này đang cầm một chiếc roi da trên tay, vừa quất vào thi thể của Vương Thuấn lại vừa thỉnh thoảng lẩm nhầm mấy từ nguyền rủa khó hiểu.
Những người lớn của nhà họ Vương muốn lao vào để cản anh ta, nhưng đôi tay anh ta đang cầm cái roi da, mang một bộ dạng mà nhà họ Vương không tài nào nhận ra nữa, không để cho bất cứ ai đến để ngăn cản được anh ta.
Một số người nhà họ Vương cơ thể đã dính máu hoặc ít nhiều đã đổ máu. Con trai Vương Thuấn nhìn thấy chú ba của mình cầm cái roi da của bố anh ta liên tục quất lên thi thể của cha mình thì chạy ngay lại với đôi mắt đỏ quạch, hắn ta gầm gừ, cố gắng ngăn chặn lại người chú ba kia.
Nhưng chú ba kia đột ngột quay lại, đôi mắt hằn đầy tơ máu. Anh ta giơ tay lên quất thẳng một roi vào phía con trai của Vương Thuấn rồi gầm lên với giọng khàn khàn, "Ai không sợ chết thì hãy đến đây đi."
Cây roi của hắn ta rất dữ tợn, chỗ cây roi vừa quất lên người của con trai Vương Thuấn thì dường như lớp thịt đỏ hỏn đang dần lộ ra. Nhìn vào vết roi quất trên người con trai Vương Thuấn, nó vừa dày vừa thẳng, đáng sợ đến mức tôi không dám tiến lên.
Người chú ba kia dương như không bận tâm đến con trai của Vương Thuấn nữa, anh ta lại tiếp tục quất roi vào thi thể của Vương Thuấn.
Lúc này, ông cụ Vương liền trực tiếp chạy ra khỏi đám đông, sau đó quỳ xuống đất và đập mạnh đầu xuống đất ba lần rồi hét lên: "Cô Ba, bọn họ đều đã chết rồi, hôn lễ của cô cũn đã thành, làm ơn hãy dừng lại. "
Lúc này, chú ba kia đột ngột dừng lại, đôi mắt hắn ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ông cụ Vương.
Ông cụ Vương lúc này thậm chí không dám ngẩng đầu lên, ông ta cúi đầu run rẩy trên mặt đất.
Vào lúc này, người chú ba kia tay cầm roi da, bước những bước chân chậm chạp và vô cùng kỳ lạ đến bên cạnh ông cụ Vương, sau đó ngồi xổm xuống và nói với một chất giọng kỳ lạ, "Tôi sẽ ổn thôi ..."
Ban đầu, ông vẫn có thể nghe thấy giọng nói của người chú ba kia, nhưng hắn càng nói, giọng càng trầm đi, sau đó thì không nghe thấy gì nữa.
Tôi chỉ thấy ông cụ Vương gật đầu, và sau khi người chú ba kia nói xong, hắn ta liền bất tỉnh ...
Lúc này, ông cụ Vương đang run rẩy đứng lên từ mặt đất, mọi người trong làng liền bước tới vây quanh ông ta. Tôi hỏi ông chú ba kia đã nói chuyện gì với ông, chuyện gì đã xảy ra với người chú ba kia? ? Ông vừa nói gì với anh ta?
Biểu cảm khuôn mặt của ông cụ Vương rất tệ, ông ta nói với bọn họ: "Nếu các người muốn chết, tôi có thể nói cho các người biết."
Người dân ở nông thôn rất mê tín, họ cũng đã chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi. Không ai muốn tai họa rơi xuống đầu họ, và tất nhiên là tất cả đều im lặng. Ông cụ Vương sau đó liền vẫy tay cho mọi người giải tán.
Bọn họ cũng thấy có gì đó không ổn, bọn họ thấy sợ và cũng muốn rời đi. Lúc này, con trai Vương Thuấn chưa bỏ cuộc, anh ta đứng dậy, che vết thương trên người rồi bảo mọi người đừng rời đi, hắn ta nói rằng ông cụ Vương đang giả thần giả quỷ để có thể cứu tôi.
Ông cụ Vương vừa nghe những gì con trai Vương Thuấn nói, ông ta run lên vì tức giận, ông ấy quay lại nhìn anh ta rồi nói, "Cậu muốn đi tìm chết thì tôi cũng chẳng quản được, dù sao tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nhưng mà nếu mà cậu cứ làm loạn như vậy thì tất cả mọi người trong làng đều sẽ phải chết"
Ngay khi lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt đều nhốn nháo cả lên, vì bọn họ không ai muốn chết, bọn họ muốn con trai Vương Thuấn phải dừng lai. Đến lúc này, ngay cả người nhà họ Vương cũng lần lượt đi lên thuyết phục con trai của Vương Thuấn.
Thấy vậy, con trai Vương Thuấn vẻ mặt cực kì tệ nói, "Vậy ... vậy thì bố tôi, còn có bà tôi nữa, chẳng lẽ họ còn chưa chết sao?"
"Cô Ba rất thích thằng nhỏ nhà họ Chung, nó sẽ chết trong vài ngày nữa. Cậu có thể đợi vài ngày nữa được không?" Ông cụ Vương nói với con trai của Vương Thuấn , sau đó anh ta mới dám dừng lại.
Tôi không đồng ý với những lời của ông cụ Vương, bởi vì tôi là một người tốt, làm sao tôi lại không thể sống trong vài ngày nữa. Điều tôi nghĩ là ông cụ Vương chắc hẳn phải có cách gì đó cứu tôi chứ.
Mẹ tôi cực kì gấp gáp quỳ gập xuống trước mặt ông cụ Vương, cầu xin ông cụ Vương hãy giúp tôi ...
Nhưng khi mẹ tôi vừa nói xong, người dân trong làng đều kêu la, tất cả những từ ngữ khó nghe nhất cũng đã được nói ra. Ý họ là nếu tôi còn sống và cả làng phải chết và ngược lại.
Ông cụ Vương với đám người tranh cãi ầm ĩ, có ý kiến cho rằng mọi người hãy để tôi yên đi, ông ấy sẽ làm những việc tiếp theo.
Bằng cách này, ông cụ Vương sẽ đưa tôi ra khỏi nhà họ Vương. Sau sự cố vừa rồi, người nhà họ Vương đã hoàn toàn choáng váng, không ai dám đưa tôi đi.
Sau khi đưa tôi về nhà, bố mẹ tôi quỳ xuống dưới chân ông cụ Vương, họ cầu xin ông cụ Vương hãy nghĩ cách cứu tôi.
Ông cụ Vương thở dài, trực tiếp nói hết những gì khi cô Ba còn ở trong người chú ba đã nói gì với ông ta. Cô Ba nói, ông cụ Vương hãy đưa tôi đến nhà ông ấy vào tối nay để làm đám cưới với cô Ba.
Chừng nào cuộc hôn nhân này được thực hiện, thì trong làng sẽ không xảy ra chuyện gì. Và ngược lại, nếu vẫn lừa cô ấy như cách mà Phạm Mẫn Quân làm, cô ấy sẽ được cho cả làng được chôn cùng nhau. Nói xong, ông cụ Vương liếc nhìn mẹ tôi rồi nói với bà, làm thế nào để ông có thể lừa cô ba được, ông cũng không biết.
Mẹ tôi không nói gì nhiều lúc này, bà chỉ khóc nức nở.
Thời gian qua tôi đã tự hỏi, nếu người phụ nữ xinh đẹp Tề Linh đó là cô Ba, tôi sẽ cưới cô ấy chứ? Tại sao cô Ba nhất định phải cưới tôi? Có phải cô ấy muốn được trang trọng một lần cuối cùng không?
Nhìn bầu không khí bị đè nén đến cùng cực, mọi người đều tỏ vẻ buồn bã.
Tôi đã nghĩ rằng dù sao tôi cũng đã cưới cô Ba, chuyện đó sẽ lại xảy ra một lần nữa ư, vì vậy tôi đã đứng dậy nói: "Kết hôn sao? Con đã kết hôn với cô ấy rồi mà, con còn là người đàn ông của cô ấy rồi nữa, cô ấy sẽ không thể giết người đàn ông của mình chứ. "
Khi bố tôi nghe thấy tôi nói điều này, ông ta nhấc chân và đạp thẳng vào mông tôi khiến tôi ngã dúi dụi như con dế và mắng tôi: "Đồ ngu, mày thì biết cái rắm gì. Cô ta muốn kết hôn với mày chỉ để giết mày thôi ... "
Ông cụ Vương nhanh chóng tóm lấy bố tôi, yêu cầu bố tôi đừng nói chuyện như vậy với tôi nữa, ông ấy bảo rằng nếu xúc phạm cô ba thì bố tôi sẽ gặp rắc rối. Sau đó, ông ta hỏi bố tôi "Bố của cậu không có tin tức gì trong mấy năm tới sao?"
Bố tôi nghe ông cụ Vương nhắc đến ông nội thì cau mày lại, ông gật đầu nặng nề, lấy ra một điếu thuốc và đưa nó ông cụ Vương, rồi ông tự lấy cho ông một cái. Ông thở dài một lúc, quay lại nhìn tôi rồi nói: "Đây là số phận đã an bài, chú Vương, hãy mang thằng bé này đi. Tôi không thể để cả làng phải chết vì nó."
Mẹ tôi sau khi nghe bố tôi nói điều đó thì bà vội vàng đứng lên. Bà chỉ thẳng vào mặt ông mà nói rằng ông đang đẩy tôi vào hố lửa. Nếu tôi chết, bà cũng sẽ không thể sống được.
Bố tôi ném tàn thuốc xuống đất, dậm mạnh rồi nói: "Bà nghĩ lại xem, ban đầu bà đã đồng ý cái điều kiện gì hả. Bây giờ thì hối hận rồi? Bố tôi cũng đã nói rằng nếu thằng bé không thể quay lại, nhà họ Chung chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn từ đây!"
Mẹ tôi khóc, bà không nói gì nữa cả. Mặc dù tôi nghe lời bố mẹ và mọi người nói, nhưng tôi cũng có học thức cao, cho nên tôi không nên tin những gì ma và thần nói.
Tuy nhiên, những gì tôi đã thấy và nghe thấy trong hai ngày này đã hoàn toàn phá nát những gì tôi suy nghĩ trước kia. Theo những lời của cha mẹ tôi thì tôi cũng biết rằng tôi sẽ phải chết.
Tôi không sợ chết, nhưng nếu tôi thực sự phải chết trong ngôi làng này, tôi còn được cô Ba chọn để kết hôn. Thì ra tôi vẫn có một chút may mắn, có lẽ tôi có thể thuyết phục cô ấy đừng giết tôi.
Bởi vì từ những lần gặp cô Ba kia, cô ấy vẫn rất 'quan tâm' tôi, cô ấy cũng rất đẹp nữa. Nếu cô ấy thực sự không thể giết tôi, có lẽ cô ấy có thể tạo ra một đứa con nửa người nửa ma. Sau đó, tôi cứ tự an ủi bản thân mình như vậy thôi.
Nói xong, tôi ngồi xổm và an ủi mẹ. Với sự an ủi này, mẹ tôi càng khóc to hơn.
Ngay sau đó, có một giọng nói bất ngờ vang lên ở ngoài cửa, "Xin lỗi, đây có phải là nhà họ Chung không?"
Tôi nhìn về phía cửa, thấy một chàng trai mặc áo choàng với một chiếc mũ rộng vành che đi quá nửa khuôn mặt đang đứng trước cửa.
Bố tôi nhìn cái người đứng ở kia một chút, sau đó gật đầu rồi hỏi anh ta là ai?
Anh chàng này giơ tay lên chào nói: "Tôi là Xa Dục, gọi là Lăng Tiêu Tử, tôn sư Lăng Vân chân nhân ..."
Anh ấy nói rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn không biết anh ấy là ai. Bố tôi đứng dậy rồi hỏi anh ta: "Chàng trai này, chúng ta có quen biết nhau không? Làm thế nào mà cậu có thể tìm thấy con đường này?"
Bố tôi đã rất nghi ngờ, cuối cùng anh chàng tên Xa Dục này cũng nói rõ mọi chuyện. Hóa ra là chủ của anh ta và ông nội tôi là bạn bè. Ông nội tôi đã nhờ ông chủ của anh ta giúp tôi có thể tránh đi ma quỷ khi tôi 18 tuổi. Ai biết rằng doanh nghiệp của chủ anh ta hiện tại rất bận, nên tạm thời không đến đây, đã để anh ta đến đây gúp tôi.
Bố tôi sau khi nghe anh ta nói xong thì trên khuôn mặt đã hiện lên một nụ cười, bố tôi nói với anh ta một cách kính trọng "Đó là người lãnh đạo của Đạo giáo, thật tuyệt. ... Thật tuyệt ... Cuối cùng con tôi cũng có hi vọng được cứu rồi, cậu có thấy qua bố tôi chưa? "
Xa Dục lắc đầu, nói rằng anh ta đã không thấy ông nội tôi. Sau đó, anh ta nói rằng anh ta đã có thể đến nhà chúng tôi từ lâu rồi, nhưng anh ta đã phải mất thêm hai ngày để bắt một vài con ma trên đường anh ta đến đây. Sau đó, anh ta nhìn tôi và nói một cách rất tệ. "Có vẻ như, cậu là Chung Xuyên. "
Tôi gật đầu trong tiềm thức, và anh ta hỏi chúng tôi rằng con quỷ cái* kia đã tìm đến cửa rồi phải không ...
*con quỷ cái: nguyên văn là hồn ma cô gái, ý là Bích Nữ, nhưng mình hơi cục súc nên sẽ để như vậy nhe ???? chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Sau khi nghe những lời của Xa Dục, mẹ tôi không thể nhịn được nữa, bà kể lại cho Xa Dục tất cả mọi chuyện. Sau khi nghe cách bà cụ đưa tôi vào trong quan tài, Xa Dục chỉ hỏi thêm mẹ tôi về các chi tiết của vụ việc ... Sau khi nghe xong, Xa Dục đã hỏi bố mẹ tôi rằng "Tại sao thằng bé thế quái nào lại đi đắc tội với bà cụ đó?"
Bố mẹ tôi nhìn Xa Dục bối rối, dường như không hiểu ý anh ta cho lắm. Xa Dục nhìn tôi với vẻ thích thú rồi nói: "Thật kỳ diệu khi thằng bé vẫn còn sống."
_______________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Beta: MeiiGwatan
Đập vào mắt tôi là sự hỗn loạn trong linh đường của nhà họ Vương, cả hai cỗ quan tài cùng hai cỗ thi thể dưới tấm vải liệm bị hất đổ xuống dưới đất.
Chú ba của nhà họ Vương mất tích đếm qua lúc này đang cầm một chiếc roi da trên tay, vừa quất vào thi thể của Vương Thuấn lại vừa thỉnh thoảng lẩm nhầm mấy từ nguyền rủa khó hiểu.
Những người lớn của nhà họ Vương muốn lao vào để cản anh ta, nhưng đôi tay anh ta đang cầm cái roi da, mang một bộ dạng mà nhà họ Vương không tài nào nhận ra nữa, không để cho bất cứ ai đến để ngăn cản được anh ta.
Một số người nhà họ Vương cơ thể đã dính máu hoặc ít nhiều đã đổ máu. Con trai Vương Thuấn nhìn thấy chú ba của mình cầm cái roi da của bố anh ta liên tục quất lên thi thể của cha mình thì chạy ngay lại với đôi mắt đỏ quạch, hắn ta gầm gừ, cố gắng ngăn chặn lại người chú ba kia.
Nhưng chú ba kia đột ngột quay lại, đôi mắt hằn đầy tơ máu. Anh ta giơ tay lên quất thẳng một roi vào phía con trai của Vương Thuấn rồi gầm lên với giọng khàn khàn, "Ai không sợ chết thì hãy đến đây đi."
Cây roi của hắn ta rất dữ tợn, chỗ cây roi vừa quất lên người của con trai Vương Thuấn thì dường như lớp thịt đỏ hỏn đang dần lộ ra. Nhìn vào vết roi quất trên người con trai Vương Thuấn, nó vừa dày vừa thẳng, đáng sợ đến mức tôi không dám tiến lên.
Người chú ba kia dương như không bận tâm đến con trai của Vương Thuấn nữa, anh ta lại tiếp tục quất roi vào thi thể của Vương Thuấn.
Lúc này, ông cụ Vương liền trực tiếp chạy ra khỏi đám đông, sau đó quỳ xuống đất và đập mạnh đầu xuống đất ba lần rồi hét lên: "Cô Ba, bọn họ đều đã chết rồi, hôn lễ của cô cũn đã thành, làm ơn hãy dừng lại. "
Lúc này, chú ba kia đột ngột dừng lại, đôi mắt hắn ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ông cụ Vương.
Ông cụ Vương lúc này thậm chí không dám ngẩng đầu lên, ông ta cúi đầu run rẩy trên mặt đất.
Vào lúc này, người chú ba kia tay cầm roi da, bước những bước chân chậm chạp và vô cùng kỳ lạ đến bên cạnh ông cụ Vương, sau đó ngồi xổm xuống và nói với một chất giọng kỳ lạ, "Tôi sẽ ổn thôi ..."
Ban đầu, ông vẫn có thể nghe thấy giọng nói của người chú ba kia, nhưng hắn càng nói, giọng càng trầm đi, sau đó thì không nghe thấy gì nữa.
Tôi chỉ thấy ông cụ Vương gật đầu, và sau khi người chú ba kia nói xong, hắn ta liền bất tỉnh ...
Lúc này, ông cụ Vương đang run rẩy đứng lên từ mặt đất, mọi người trong làng liền bước tới vây quanh ông ta. Tôi hỏi ông chú ba kia đã nói chuyện gì với ông, chuyện gì đã xảy ra với người chú ba kia? ? Ông vừa nói gì với anh ta?
Biểu cảm khuôn mặt của ông cụ Vương rất tệ, ông ta nói với bọn họ: "Nếu các người muốn chết, tôi có thể nói cho các người biết."
Người dân ở nông thôn rất mê tín, họ cũng đã chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi. Không ai muốn tai họa rơi xuống đầu họ, và tất nhiên là tất cả đều im lặng. Ông cụ Vương sau đó liền vẫy tay cho mọi người giải tán.
Bọn họ cũng thấy có gì đó không ổn, bọn họ thấy sợ và cũng muốn rời đi. Lúc này, con trai Vương Thuấn chưa bỏ cuộc, anh ta đứng dậy, che vết thương trên người rồi bảo mọi người đừng rời đi, hắn ta nói rằng ông cụ Vương đang giả thần giả quỷ để có thể cứu tôi.
Ông cụ Vương vừa nghe những gì con trai Vương Thuấn nói, ông ta run lên vì tức giận, ông ấy quay lại nhìn anh ta rồi nói, "Cậu muốn đi tìm chết thì tôi cũng chẳng quản được, dù sao tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nhưng mà nếu mà cậu cứ làm loạn như vậy thì tất cả mọi người trong làng đều sẽ phải chết"
Ngay khi lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt đều nhốn nháo cả lên, vì bọn họ không ai muốn chết, bọn họ muốn con trai Vương Thuấn phải dừng lai. Đến lúc này, ngay cả người nhà họ Vương cũng lần lượt đi lên thuyết phục con trai của Vương Thuấn.
Thấy vậy, con trai Vương Thuấn vẻ mặt cực kì tệ nói, "Vậy ... vậy thì bố tôi, còn có bà tôi nữa, chẳng lẽ họ còn chưa chết sao?"
"Cô Ba rất thích thằng nhỏ nhà họ Chung, nó sẽ chết trong vài ngày nữa. Cậu có thể đợi vài ngày nữa được không?" Ông cụ Vương nói với con trai của Vương Thuấn , sau đó anh ta mới dám dừng lại.
Tôi không đồng ý với những lời của ông cụ Vương, bởi vì tôi là một người tốt, làm sao tôi lại không thể sống trong vài ngày nữa. Điều tôi nghĩ là ông cụ Vương chắc hẳn phải có cách gì đó cứu tôi chứ.
Mẹ tôi cực kì gấp gáp quỳ gập xuống trước mặt ông cụ Vương, cầu xin ông cụ Vương hãy giúp tôi ...
Nhưng khi mẹ tôi vừa nói xong, người dân trong làng đều kêu la, tất cả những từ ngữ khó nghe nhất cũng đã được nói ra. Ý họ là nếu tôi còn sống và cả làng phải chết và ngược lại.
Ông cụ Vương với đám người tranh cãi ầm ĩ, có ý kiến cho rằng mọi người hãy để tôi yên đi, ông ấy sẽ làm những việc tiếp theo.
Bằng cách này, ông cụ Vương sẽ đưa tôi ra khỏi nhà họ Vương. Sau sự cố vừa rồi, người nhà họ Vương đã hoàn toàn choáng váng, không ai dám đưa tôi đi.
Sau khi đưa tôi về nhà, bố mẹ tôi quỳ xuống dưới chân ông cụ Vương, họ cầu xin ông cụ Vương hãy nghĩ cách cứu tôi.
Ông cụ Vương thở dài, trực tiếp nói hết những gì khi cô Ba còn ở trong người chú ba đã nói gì với ông ta. Cô Ba nói, ông cụ Vương hãy đưa tôi đến nhà ông ấy vào tối nay để làm đám cưới với cô Ba.
Chừng nào cuộc hôn nhân này được thực hiện, thì trong làng sẽ không xảy ra chuyện gì. Và ngược lại, nếu vẫn lừa cô ấy như cách mà Phạm Mẫn Quân làm, cô ấy sẽ được cho cả làng được chôn cùng nhau. Nói xong, ông cụ Vương liếc nhìn mẹ tôi rồi nói với bà, làm thế nào để ông có thể lừa cô ba được, ông cũng không biết.
Mẹ tôi không nói gì nhiều lúc này, bà chỉ khóc nức nở.
Thời gian qua tôi đã tự hỏi, nếu người phụ nữ xinh đẹp Tề Linh đó là cô Ba, tôi sẽ cưới cô ấy chứ? Tại sao cô Ba nhất định phải cưới tôi? Có phải cô ấy muốn được trang trọng một lần cuối cùng không?
Nhìn bầu không khí bị đè nén đến cùng cực, mọi người đều tỏ vẻ buồn bã.
Tôi đã nghĩ rằng dù sao tôi cũng đã cưới cô Ba, chuyện đó sẽ lại xảy ra một lần nữa ư, vì vậy tôi đã đứng dậy nói: "Kết hôn sao? Con đã kết hôn với cô ấy rồi mà, con còn là người đàn ông của cô ấy rồi nữa, cô ấy sẽ không thể giết người đàn ông của mình chứ. "
Khi bố tôi nghe thấy tôi nói điều này, ông ta nhấc chân và đạp thẳng vào mông tôi khiến tôi ngã dúi dụi như con dế và mắng tôi: "Đồ ngu, mày thì biết cái rắm gì. Cô ta muốn kết hôn với mày chỉ để giết mày thôi ... "
Ông cụ Vương nhanh chóng tóm lấy bố tôi, yêu cầu bố tôi đừng nói chuyện như vậy với tôi nữa, ông ấy bảo rằng nếu xúc phạm cô ba thì bố tôi sẽ gặp rắc rối. Sau đó, ông ta hỏi bố tôi "Bố của cậu không có tin tức gì trong mấy năm tới sao?"
Bố tôi nghe ông cụ Vương nhắc đến ông nội thì cau mày lại, ông gật đầu nặng nề, lấy ra một điếu thuốc và đưa nó ông cụ Vương, rồi ông tự lấy cho ông một cái. Ông thở dài một lúc, quay lại nhìn tôi rồi nói: "Đây là số phận đã an bài, chú Vương, hãy mang thằng bé này đi. Tôi không thể để cả làng phải chết vì nó."
Mẹ tôi sau khi nghe bố tôi nói điều đó thì bà vội vàng đứng lên. Bà chỉ thẳng vào mặt ông mà nói rằng ông đang đẩy tôi vào hố lửa. Nếu tôi chết, bà cũng sẽ không thể sống được.
Bố tôi ném tàn thuốc xuống đất, dậm mạnh rồi nói: "Bà nghĩ lại xem, ban đầu bà đã đồng ý cái điều kiện gì hả. Bây giờ thì hối hận rồi? Bố tôi cũng đã nói rằng nếu thằng bé không thể quay lại, nhà họ Chung chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn từ đây!"
Mẹ tôi khóc, bà không nói gì nữa cả. Mặc dù tôi nghe lời bố mẹ và mọi người nói, nhưng tôi cũng có học thức cao, cho nên tôi không nên tin những gì ma và thần nói.
Tuy nhiên, những gì tôi đã thấy và nghe thấy trong hai ngày này đã hoàn toàn phá nát những gì tôi suy nghĩ trước kia. Theo những lời của cha mẹ tôi thì tôi cũng biết rằng tôi sẽ phải chết.
Tôi không sợ chết, nhưng nếu tôi thực sự phải chết trong ngôi làng này, tôi còn được cô Ba chọn để kết hôn. Thì ra tôi vẫn có một chút may mắn, có lẽ tôi có thể thuyết phục cô ấy đừng giết tôi.
Bởi vì từ những lần gặp cô Ba kia, cô ấy vẫn rất 'quan tâm' tôi, cô ấy cũng rất đẹp nữa. Nếu cô ấy thực sự không thể giết tôi, có lẽ cô ấy có thể tạo ra một đứa con nửa người nửa ma. Sau đó, tôi cứ tự an ủi bản thân mình như vậy thôi.
Nói xong, tôi ngồi xổm và an ủi mẹ. Với sự an ủi này, mẹ tôi càng khóc to hơn.
Ngay sau đó, có một giọng nói bất ngờ vang lên ở ngoài cửa, "Xin lỗi, đây có phải là nhà họ Chung không?"
Tôi nhìn về phía cửa, thấy một chàng trai mặc áo choàng với một chiếc mũ rộng vành che đi quá nửa khuôn mặt đang đứng trước cửa.
Bố tôi nhìn cái người đứng ở kia một chút, sau đó gật đầu rồi hỏi anh ta là ai?
Anh chàng này giơ tay lên chào nói: "Tôi là Xa Dục, gọi là Lăng Tiêu Tử, tôn sư Lăng Vân chân nhân ..."
Anh ấy nói rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn không biết anh ấy là ai. Bố tôi đứng dậy rồi hỏi anh ta: "Chàng trai này, chúng ta có quen biết nhau không? Làm thế nào mà cậu có thể tìm thấy con đường này?"
Bố tôi đã rất nghi ngờ, cuối cùng anh chàng tên Xa Dục này cũng nói rõ mọi chuyện. Hóa ra là chủ của anh ta và ông nội tôi là bạn bè. Ông nội tôi đã nhờ ông chủ của anh ta giúp tôi có thể tránh đi ma quỷ khi tôi 18 tuổi. Ai biết rằng doanh nghiệp của chủ anh ta hiện tại rất bận, nên tạm thời không đến đây, đã để anh ta đến đây gúp tôi.
Bố tôi sau khi nghe anh ta nói xong thì trên khuôn mặt đã hiện lên một nụ cười, bố tôi nói với anh ta một cách kính trọng "Đó là người lãnh đạo của Đạo giáo, thật tuyệt. ... Thật tuyệt ... Cuối cùng con tôi cũng có hi vọng được cứu rồi, cậu có thấy qua bố tôi chưa? "
Xa Dục lắc đầu, nói rằng anh ta đã không thấy ông nội tôi. Sau đó, anh ta nói rằng anh ta đã có thể đến nhà chúng tôi từ lâu rồi, nhưng anh ta đã phải mất thêm hai ngày để bắt một vài con ma trên đường anh ta đến đây. Sau đó, anh ta nhìn tôi và nói một cách rất tệ. "Có vẻ như, cậu là Chung Xuyên. "
Tôi gật đầu trong tiềm thức, và anh ta hỏi chúng tôi rằng con quỷ cái* kia đã tìm đến cửa rồi phải không ...
*con quỷ cái: nguyên văn là hồn ma cô gái, ý là Bích Nữ, nhưng mình hơi cục súc nên sẽ để như vậy nhe ???? chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Sau khi nghe những lời của Xa Dục, mẹ tôi không thể nhịn được nữa, bà kể lại cho Xa Dục tất cả mọi chuyện. Sau khi nghe cách bà cụ đưa tôi vào trong quan tài, Xa Dục chỉ hỏi thêm mẹ tôi về các chi tiết của vụ việc ... Sau khi nghe xong, Xa Dục đã hỏi bố mẹ tôi rằng "Tại sao thằng bé thế quái nào lại đi đắc tội với bà cụ đó?"
Bố mẹ tôi nhìn Xa Dục bối rối, dường như không hiểu ý anh ta cho lắm. Xa Dục nhìn tôi với vẻ thích thú rồi nói: "Thật kỳ diệu khi thằng bé vẫn còn sống."
_______________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.