Minh Hôn Chính Thú

Chương 177: Toà nhà quái dị

空空

20/02/2022

Các bác thích ăn dồn dập hay ăn từng buổi ????????

Không trả lời là tôi không cho ăn luôn đấy ???? đã dọc là phải trả lời đấy nhá ????

À mà truyện bắt đầu móc về chuyện trước đây rồiiiiii

-------------------------

Lúc này hoàng tử nắm lấy cổ tay của mình, rõ ràng mà đang giấu giếm sự đau đớn

"Ở đây không bình thường, Mọi chuyện dường như không giống với những gì mà Tề Linh nói với em" hoàng tử hạ thấp âm thanh nói với tôi

Tôi cười ngượng ngùng trả lời "bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy, Cậu thấy chúng ta vẫn còn lựa chọn sao?"

Tôi bất chợt nhìn ông già mặc áo trắng trước mặt, lúc này khuôn mặt ông ta hoàn toàn vô hại Nhìn chúng tôi, khuôn mặt còn nở một nụ cười

"Vậy cậu và Hàn đợi ở đây đi" tôi nói với hoàng tử, rồi đặt Hàn xuống

Nhưng mà lúc này hàn cũng đã nghe hiểu lời tôi nói, hai tay nắm chặt lấy cổ tôi, dùng động tác tay nói với tôi gì đó

Thấy biểu cảm ngơ ngác của tôi, thì lại nhìn hoàng tử

"Con bé nói, nó không muốn rời xa anh, bảo anh không được vứt bỏ nó" hoàng tử giải thích

Tùy Tôi rất thích đứa con gái từ trên trời rơi xuống này, Nhưng mà cũng có chút khó hiểu, chúng tôi cũng chưa quen biết được bao lâu, nha đầu này sao lại dính tôi thế chứ

Tôi giải thích thích cho Hàn một chút, bởi vì Hàn có lúc biểu hiện rất giống con nít, Nhưng mà cũng có nhiều lúc, còn trưởng thành hơn cả người lớn

Nhưng mà lúc này, cô bé Hoàn toàn biến thành một đứa trẻ, Cho dù tôi nói cái gì cũng đều lắc đầu, sau đó đôi mắt to tròn long lanh Nước mắt, dùng động tác tay nói chuyện với tôi.

Hoàng tử ở bên cạnh giải thích, Hàn bảo tôi không được vứt bỏ con bé, nó sẽ ngoan ngoãn

Tôi cũng hết cách, Bởi vì ông già này đã nói rất rõ ràng, chỉ có thể cho tôi vào, bọn họ chỉ được đứng ở đây đợi.

Lúc tôi đang khó xử, ông già mặc áo trắng Lúc nãy đến giờ không nói gì, đột nhiên đi đến bên cạnh tôi, dùng ánh mắt sắc bén quan sát Hàn

Hàn dường như có chút sợ hãi, đôi mắt hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ông ta, vội vàng quay người I tựa vào vai tôi

Ông ta sau khi nhìn chằm chằm một lúc, thì nói với tôi "cô bé này, là con gái của cậu à?"

Tôi lập tức ngơ ngác, Tuy tôi không biết ông ta sao lại biết được, nhưng mà vẫn gật đầu

Sau khi nghe tôi nói, thì ông ta cũng không hỏi nhiều, nói với tôi "Vậy thì mang đi cùng đi" nói xong thì quay đầu nhìn hoàng tử "cậu thì ngoan ngoãn ở đây đi, đừng có chạy lung tung, đến lúc cái mạng nhỏ của cậu tôi cũng không cứu nổi đâu,"

Ông ta nói chuyện vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang đùa, Tuy hoàng tử rất không tình nguyện, nhưng mà sau khi thấy tôi nháy mắt một cái, Hoàng tử cũng gật đầu, không nói gì nhiều nữa, đi ra ngoài cửa



Ông già kia cũng không nói gì tự mình đi vào bên trong

Tôi ôm lấy Hàn đi theo phía sau, bên trong những bức tường to lớn, có rất nhiều kiến trúc khác nhau, có một điểm duy nhất giống, chính là trong màn đêm, bên trong không có lấy một ánh đèn.

Quan trọng nhất là, ở đây yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có

Sau khi đi vào mấy phút, chúng tôi dừng lại trước một tầng lầu lớn, tầng lầu này có 6 tầng, diện tích ít nhất cũng phải hơn 1000 m2

Rõ ràng là trong kiến trúc này có người, vừa đi đến cửa, cửa có một cánh ảnh cửa cuốn rất lớn

Chúng tôi vừa đi đến cửa thì nghe thấy chiếc cửa cuốn đó khởi động, sau đó là một âm thanh ồn ào, cửa cuốn từ từ mở lên

Hơn 10 giây sau, cửa cuốn đã hoàn toàn được kéo hết, phía sau xuất hiện một cánh cửa sắt cực lớn.

Phía sau cánh cửa sắt một tên béo đang đứng, sau khi nhìn thấy chúng tôi, cũng không nói gì nhiều, ấn một nút bấm ở bên cạnh cửa sắt, sau đó nghe thấy âm thanh khoá được mở ra.

Sau đó ông già mặc áo sơ mi trắng ngoảnh Lại Nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng bảo tôi đi theo ông ta

Tôi đương nhiên gật đầu đi theo vào trong tòa nhà, sau đó cánh cửa sắt lập tức đóng lại

Chưa đi được mấy bước, thì phát hiện cách cánh cửa sắt không xa, lại có một cánh cửa sắt khác, cảnh tượng trước mắt thật sự làm tôi ngơ ngác, con mẹ nó đây chẳng phải là địa ngục sao

Lão Bạch đi đến bên cạnh Tên béo vừa giúp chúng tôi mở cửa nói với hắn mấy câu, hắn ta mặt không có biểu cảm gì gật đầu, đi đến cửa sau đó,đi đến một con đường khác thông vào trong tòa nhà ở bên cạnh chiếc cửa sắt đó

Sau đó lôi ra một chùm chìa khóa, nhưng mà chùm chìa khóa lập tức Thu hút Lực chú ý của tôi, bởi vì hoa văn trên chiếc chìa khóa này, hoàn toàn giống với trên chiếc chìa khóa mà trước đây Liêu Tinh Thiên đưa cho tôi

Chiếc chìa khóa ra đã mở khóa trấn hồn trước đây, sau này thì để lại cho tôi vết tích trên người của tổ chức Xiềng xích

Vì vậy, chiếc chìa khóa này từ góc độ nào đó mà nói, thì có liên quan đến tổ chức Xiềng xích

Đây là địa bàn của tổ chức Xiềng xích sao? Chắc không phải chứ, Tuy là Tề Linh không nói rõ với tôi, nhưng mà trên đường đến đây, chỗ này chắc đúng là nơi mà tề Linh sắp xếp cho chúng tôi đến, hình như Tề gia và tổ chức Xiềng xích có bí mật gì đó không thể nói

Không cho tôi kịp nghĩ thì cánh cửa đã được mở ra. Sau khi bị mở ra tôi lập tức cảm thấy có một luồng âm khí và sát khí xông thẳng vào mặt. Khiến cho tôi không kiềm chế nổi ớn lạnh

Không chỉ là một luồng âm khí và sát khí, còn có một tiếng gào khóc rất thảm Thiết, làm cho tôi lạnh toát người, tiếng kêu này nối tiếp tiếng kêu khác, trong lòng thật sự là mọc lông luôn.

Ở đây rõ ràng là nhốt không ít người

Lão Bạch hoàn toàn không để ý đến biểu cảm ngượng ngùng của tôi, thế tôi đứng ngơ ở nguyên vị trí, thì nói " đứng ngây ra đó làm gì... vào đi"

Tôi rất không tình nguyện đi vào, nhưng mà, lúc này tôi hoàn toàn không có lựa chọn, nếu như phản kháng với bọn chúng, đến lúc đó bọn chúng lại cứng rắn với tôi, Tôi cũng hết cách.

Chỉ có thể miễn cưỡng đi vào

Sau khi tôi bước bước đầu tiên vào bên trong cánh cửa sắt, Tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ bên trong rõ ràng đã hạ xuống âm độ



Khi cả người tôi đã hoàn toàn bước vào,tiếng than khóc thê lương làm cho cả người không thoải mái lại càng thêm mãnh liệt

Âm thanh than khóc thảm thiết này, lập tức làm cho nội tâm của tôi bắt đầu lo lắng

Tâm trạng thật sự rất loạn, lão Bạch cũng không nói gì, sau khi đi vào thì cứ thế đi

Bố cục của phòng ở đây có chút sống với ký túc ở trường học, ở giữa là đường đi bộ, hai bên là phòng ký túc, một con đường hẹp và dài

Lão Bạch rẽ trái đi vào bên trong, lúc này, dường như Hàn đã cảm thấy sự bất thường của tôi, vô cùng quan tâm bị chặt lấy hai tai của tôi

Thật ra hai tay của con bé bịt lên tai hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào, âm thanh gào khóc thê lương đó, vẫn rất rõ ràng chui vào trong tai tôi

Có điều, cũng không biết có phải là tác động tâm lý hay không, lúc Hàn dùng tay bịt lấy tai tôi , tâm trạng lo lắng trong lòng lập tức được hạ đi rất nhiều

Hàn nở một nụ cười ngây thơ với tôi, nhìn thấy nụ cười ngây ngô của cô bé, làm cho lòng tôi ấm áp rất nhiều.

Con đường này không hề dài, đèn bên trong cũng vô cùng tối, trong lòng đã bình phục được không ít, nhanh chóng đi đến cuối con đường, lão Bạch dừng lại ở trước một căn phòng trong số đó

Sau đó quay người nhìn tôi, nói một câu không đầu không đuôi "không sao chứ"

Tôi hơi ngơ ngác "không sao"

Nghe thấy tôi trả lời,lão Bạch rõ ràng có chút kinh ngạc, sau đó nhìn tôi, rất kinh ngạc với việc tôi lúc này không có tổn hại gì.

Ông ta cũng không nói gì nhiều, nhẹ nhàng gõ Cửa, không bao lâu cánh cửa được mở ra

Nhưng mà, sau cửa trống không, tôi dùng mắt Âm Dương có thể nhìn thấy sát khí bên trong.

Lúc này trong phòng một chút ánh sáng đèn cũng không có, Lão Bạch vẫy tay với tôi, sau đó nói " Chung Xuyên, cậu vào trong đợi đi, sáng sớm ngày mai sẽ có người đến tìm cậu"

"chỗ này cũng cũng có bất thường rồi... Chỗ này...."

Không đợi tôi hỏi , ông ta nói "Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không hại câu đâu, bao câu ở trong căn phòng là để bảo vệ cậu"

Lão Bạch nói chuyện, tôi đương nhiên là một câu cũng không tin, một đứa ngốc cũng có thể nhìn ra, sát khí và âm khí của con đường đi đến đây,đều là toả ra từ các căn phòng

Có điều,lão Bạch nói xong, thì làm động tác mời,bảo "thời gian không còn sớm nữa, cậu mau đi vào nghỉ ngơi đi"

Thấy Lão bạch thay đổi sắc mặt, Tôi Thật ra cũng rất lo lắng, trong đầu lập tức xuất hiện, cảnh tượng ông ta sẽ xử lý hoàng tử, dù gì tôi cũng cãi không lại ông ta, vẫn nên ngoan ngoãn đi vào vậy

Vừa bước vào căn phòng, âm thanh của lão bạch lại vang lên sau lưng tôi

" cho dù nghe thấy âm thanh gì, cũng không được mở cửa, nhớ đó" ông ta đột nhiên nói câu này vẻ mặt rất nghiêm túc.

Lão Bạch gật đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Hôn Chính Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook