Chương 84: Vạch Lá Tìm Sâu
空空
20/02/2022
Dịch + Beta: Punnxinhhtraii + MeiiGwatan
Dì quản lý ký túc nghe thấy lời nói này của Xa Dục, sắc mặt liền trở nên gượng gạo, sau đó dì ấy nói với chúng tôi.
Mấy chuyện này cũng không phải là dì tự biên tự diễn theo đâu. Một vài chuyện này trong đó là do Hồ Đình Đình tự làm tự chịu, ban đầu Hồ Đình Đình cũng không phải là một cô gái biết giữ chừng mực, ý tứ gì. Ngày xưa ở trên phòng ký túc đã tuyên bố nhiều lời khó mà chấp nhận nổi, nói cái gì mà nam sinh muốn đến tìm cô ấy, một lần phải vài trăm tệ. Mấy chuyện này là do chính mồm cô ấy nói.
"Dì không nhìn ra à, cô ấy chính là bị trúng tà đó." Xa Dục liền nói với dì quản lý ký túc mập mạp.
Dì quản lý nghe thấy lời này của Xa Dục, rõ ràng là còn muốn nói thêm gì đó. Nhưng có vẻ như e ngại công việc dọa người của chúng tôi, cho nên xem như là muốn nói cũng chỉ biết ngậm chặt miệng lại.
Sau đó, tôi mở miệng hỏi dì quản lý này: "Ở đây có phải từng còn có một người tên là Lưu Bội không?"
Sau khi nghe thấy tôi hỏi vậy, dì mập lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hiển là không biết làm thế quái nào mà tôi lại biết được cái tên đó.
Dì ấy ngạc nhiên nhìn tôi, rồi nói trả lời: "Không... không có."
Hành động của dì quản lý ký túc xá rõ ràng là bất thường. Trên mặt như hiện lên mấy chữ 'rõ ràng là có'.
"Ồ, vậy sao? Thế nào mà tôi lại nghe được Lưu Bội và Hồ Đình Đình là bạn tốt chứ, hơn nữa, còn chết rồi." Tôi cất giọng nhàn nhã nói với dì ta.
Sau khi bà ấy nghe thấy lời này của tôi, một khuôn mặt có vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn cố chối: "Không. Tôi không biết, tôi cái gì cũng đều không biết."
Vào lúc này, trong đôi mắt của dì quản lý ký túc dường như có gì đó lay động, cơ thể bà không ngừng run rẩy. Đây chính là biểu hiện của sợ hãi.
Quả nhiên thật sự có chuyện. Tôi vỗ nhẹ vào bàn và nói: "Khai thật thì sẽ được khoan hồng, chống cự trừng phạt nghiêm khắc. Dì cũng biết rằng chúng tôi là đội giám sát, trường của các người tốt nhất là không có chuyện gì, tôi ăn no rửng mỡ không có gì làm, sẽ thường xuyên tới đây giám sát trường các người đấy."
"Hai vị huynh đệ này, tô... tôi thực sự cái gì cũng không biết. Tại sao các cậu cứ chăm chăm làm khó một người làm bán thời gian vậy? Các cậu trực tiếp đến tìm thầy chủ nhiệm và trưởng khoa bọn họ mà hỏi." Lúc này dì quản lý ký túc xá mập mạp gần như hét lên.
Hiển nhiên, sau khi bà ta hét lên, đã để lộ ra có không ít khúc mắc trong cái chết của Lưu Bội.
Không đợi tôi tiếp tục hỏi, cánh cửa của ký túc xá đã bị mở ra. Sở Ngư đi vào với khuôn mặt đỏ bừng bừng, toàn bộ cơ thể đều là mùi rượu nồng nặc, hơn nữa, đi theo phía sau ả còn có một tên ăn mặc lưu manh trông giống đầu đường xó chợ.
Tuy nhiên, đừng nhìn cách bọn họ ăn mặc, mấy bộ quần áo ở trên người bọn họ giá trị không hề nhỏ tí nào.
Đánh giá sơ qua, mấy người này cùng với Sở Ngư chắc là giống nhau, đều đầu thai đi làm một kẻ cặn bã chuẩn ISO.
"Sở Ngư. Có phải chính là thằng oắt này không?" Lúc này, người đàn ông kia chỉ vào tôi, nhẹ nhàng nói với ả.
Vào lúc này, Sở Ngư nói với tôi: "Hai tên đàn ông dung tục, hèn hạ chúng mày. Lão nương tao thả chúng mày ra, chúng mày vậy mà lại cả gan ra tay đánh ngược lại bà mày, xem ra chúng mày là chưa nếm được sự lợi hại của bà mày đúng không. Đánh chết chúng nó cho tao."
Sở Ngư vừa nói xong, bốn tên nam sinh kia lắc lư cơ thể nói với ả: "Sở Ngư, cô nhìn cho kỹ nhé. Nhìn lão tử đánh bọn chúng phụt cả cứt ra đây này."
Người đó nói xong, liền lắc người một cái rồi lao về phía tôi, trái tim tôi lạnh buốt.
Thành thật mà nói thì tôi biết chắc Sở Ngư sẽ gọi người tới. Nhưng không ngờ rằng cô ta lại mang tới mấy tên tệ hại như này. Thằng cha kia hét thôi đã đau hết cả đầu rồi, này là chuẩn bị đánh người á hả?
Thằng cha này bước mấy bước, liền đến trước mặt tôi, tôi trực tiếp né sang một bên, túm lấy đầu anh ta, sau đó liền trực tiếp quét một cái qua chân.
Sau đó, anh ta ngã thẳng xuống đất, rồi cứ nằm trên đất mà la hét.
Ba tên cậu ấm còn lại nhìn tên đang nằm trên đất la hét kia, máu nóng dồn lên não cũng lao hết về phía tôi. Bởi vì mấy thằng cha này, đều chỉ là loại công tử bột ăn chơi thành thói, đánh nhau cũng chả đâu ra đâu. Tôi lỡ đánh bọn chúng nằm rạp hết rồi, mà cơ thể còn chưa thèm nóng lên nữa.
Lúc này, mùi rượu của Sở Ngư cũng đã giảm đi rất nhiều, ả nhìn tôi và nói: "Mày.. mày muốn làm cái gì?"
Tôi nhàn nhạt nói với Sở Ngư: "Tao muốn làm cái gì à? Chuyện này tao còn phải hỏi mày đấy. Hồ Đình Đình đào mộ tổ nhà mày lên à, mà mày đối xử với cô ấy như vậy?"
Thấy bộ dạng lạnh lùng của tôi, biểu hiện của Sở Ngư rõ ràng là có chút lo lắng, nói với tôi: "Mày.. Mày đừng có qua đây. Mày có biết tao là ai không?"
Không đợi Sở Ngư trả lời xong, chỉ nghe thấy từ phía đằng sau truyền tới tiếng hét.
"Aaaa, tao muốn giết chết màyy."
"Chung Xuyên, cẩn thận."
Không đợi tôi quay người lại, chỉ cảm thấy từ sau truyền tới một trận khí lạnh, ngay sau đó một cảm giác đau nhói truyền tới.
Tôi vô thức sờ tới nơi mà cơn đau nhói kia phát ra, đợi đến khi tôi quay đầu lại, thì thấy một thằng cậu ấm đã cầm sẵn con dao trong tay, chuẩn bị xiên tôi.
May mắn thay, Xa Dục phản xạ rất nhanh chóng, nếu đoán không sai, thằng ranh con này chính là chuẩn bị xiên vào cổ tôi.
Bởi vì tôi bị Xa Dục đấy xuống, cho nên hắn chỉ đâm sượt vào vai. Xa Dục đang hét lên với thằng ranh con muốn xiên tôi.
Chính vào lúc này, người phụ nữ mập mạp rít lên một tiếng chói tai, la ầm lên là giết người rồi, rồi cầm lấy điện thoại báo cảnh sát.
Xem ra, ban đầu không muốn làm phiền tới các chú cảnh sát, nhưng cuối cùng vẫn là phải nhờ tới bọn họ rồi. Vào lúc này, tôi giữ chặt chỗ bị đâm đến chảy máu trên vai, quay đầu nhìn một cái. Nhưng lại phát hiện ra Sở Ngư và đám người kia không thấy đâu nữa, hiển nhiên là đã chuồn rồi.
Hơn nữa lúc này, tôi còn thấy Xa Dục đang muốn siết chết thằng ranh con đã đánh tôi kia. Tôi vội vã hét lên với anh ấy: "Buông ra đi. Anh sẽ siết chết hắn mất."
Lúc này Xa Dục bừng bừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù có giết hết bọn chúng thì lão tử đây cũng được xem là phòng vệ chính đáng!"
Nhìn bộ dang anh ấy như vậy, tôi cố nén nhịn cơn đau trên bả vai, lao tới kéo Xa Dục. Tên nhóc đâm tôi khi nãy, lúc này đã bị Xa Dục thít cổ đến mặt tím như gan lợn, hai mắt đỏ ngầu.
Ngay lúc Xa Dục vừa nới lỏng tay, tên nhóc con kia liền rên lên một tiếng, dốc hết sức bình sinh hít lấy hít để không khí. Có lẽ là do hô hấp bị khai thông đột ngột hay sao mà cậu ta còn liên tụ ho sù sụ vài cái nữa.
"Nó muốn xiên ông mà ông còn cứu nó hả?" Xa Dục nhìn tên nhóc kia, không cam tâm nói với tôi.
"Cứu nó? Tôi cứu anh thì có. Anh có hiểu cái gì là phòng vệ chính đáng hay không? Tên nhóc đó vừa với xiên tôi một phát, tôi liền phản kích lỡ tay đâm chết cậu ta, đây mới là phòng vệ chính đáng. Còn anh siết chết cậu ta thì người ta gọi là làm càn, cố ý giết người. Ít nhất cũng phải ngồi tù đến cả chục năm đấy đồ ngớ ngẩn này!"
Xa Dục nhìn tôi hỏi: "Vậy đập nó một trận nên thân cũng không tính là phạm pháp chứ?"
"Mấy cái vết thương đó thì ai mà biết được là ai đánh và đánh lúc nào chứ..." Tôi trả lời.
Xa Dục hiểu ý của tôi, sau đó quay người chân đấm tay đá tên nhóc kia một cách 'dã man'. Thực ra ngoại trừ tên nhóc cả gan dám cho tôi một dao kia, bốn đứa còn lại đều là loại công tử trói gà không chặt, mới ăn một đá đã nằm thẳng cảng ra đất rồi.
Không lâu sao, bên dưới tòa nhà liền có tiếng xe cảnh sát cứu hộ đến. Tốc độ cũng nhanh đấy.
Người cảnh sát dẫn đầu lên tới nơi liền nhìn chúng tôi, lớn tiếng nói: "Là ai báo cảnh sát? Lập tức giữ hai cậu thanh niên này lại."
"Này này chú cảnh sát, tụi tôi là người bị hại đấy nhé." Mấy ông cảnh sát này hẳn là đã coi tôi với Xa Dục thành 'người xấu' rồi. Cũng may, dì quản lý ký túc xá kia cũng xem như là 'trượng nghĩa'. Bà ấy đứng ra giải thích hết một lượt mọi chuyện ở đây cho bên cảnh sát nghe.
Cảnh sát nghe xong liền thả chúng tôi ra. Trừ Xa Dục hoàn toàn không bị sao, ai cũng tóe máu bầm dập cả, nên bọn họ dứt khoát 'bê' hết cả đám lên xe cứu hộ.
Đến bệnh viện kiểm tra một hồi, vết thương ở vai tôi khá lớn, nhưng may mà không động đến xương. Còn mấy tên cậu ấm kia, cho dù có bị tẩn nhừ tử thì cũng chỉ tính là xước xát ngoài da mà thôi.
Người thảm nhất vẫn là Hồ Đình Đình. Không những bị thương tật bên ngoài, mà bệnh trong người cũng trở nặng. Cô ấy đã bị bệnh máu trắng, lại còn vừa mới phẫu thuật xong. Quay về ký túc xá lại còn bị hành hạ như vậy, cho dù là người sắt cũng khó lòng trụ nổi.
Bệnh viện kiến nghị chúng tôi nên để Hồ Đình Đình tái nhập viện, thuận tiện cho tiếp tục quan sát điều trị.
Xa Dục vẫn còn muốn ở lại bệnh viện, nhưng mà lúc này tên nhóc xiên tôi kia lại gào khóc ăn vạ ầm ĩ. Cậu ta muốn kiện Xa Dục vì tội cố ý gây hương tích, mưu đồ thít cổ giết chết cậu ta.
Cậu ta đã khai như vậy, thì hai thằng chúng tôi dứt khoát không thoát khỏi can hệ. Tất cả đều bị yêu cầu quay về cục cảnh sát hợp tác điều tra.
Nghe vậy, tôi liền gọi điện cho Trương Siêu. Lúc đầu cậu ta còn ỡm ờ không muốn dính vào, nhưng sau khi nghe tôi nói có thể sẽ nhìn thấy quỷ đây, cậu ta liền gật đầu cái rụp, đi luôn.
Sau khi bị đưa trở lại đồn cảnh sát, mấy thằng chúng tôi đều bị tách riêng ra từng phòng thẩm vấn. Tôi cũng chẳng lo lắng gì, có gì nói nấy thôi. Tôi cũng chẳng làm gì sai cả, nên không cần phải hoảng.
Nhưng mà, tôi vẫn sợ bốn tên nhóc con kia sẽ được người khác bao che cứu ra ngoài, nên tôi lập tức gọi cho Cục Trưởng Lưu.
Ban đầu tôi còn không có ý định muốn truy cứu chuyện này, bởi vì dù sao thì tôi cũng chẳng chịu thiệt thòi gì cả. Nhưng thằng nhóc thối kia đã có gan cho tôi một dao, thì chuyện này không dễ bỏ qua vậy đâu.
Cho dù người nhà tụi nó có muốn 'cứu' người, tôi cũng không thể để bọn chúng có thể vênh váo được. Đám công tử bột vô công rồi nghề này....
Bởi vì tôi với Xa Dục cũng được xem như là 'một giuộc' với bên cảnh sát, cho nên rất nhanh liền tra khảo xong. Sau đó thì dì quản lý béo được thả, nhưng mãi tận cả tiếng sau mới thấy đám nhóc kia đi ra.
Vừa được 'thả' ra liền vội vã đi gọi điện thoại cầu cứu. Tôi còn lạ gì, rõ ràng là gọi người nhà đến 'chỉnh' chúng tôi đây mà.
Nhưng tôi đã đánh tiếng trước rồi, Cục Trưởng Lưu đã 'lệnh' bên cảnh sát làm sao có thể để cho đám nhóc kia có cơ hội cầu cứu ai.
Đám nhóc đó cũng không vừa, làm loạn lên một thôi một hồi. Nhưng sau đó hình như cũng biết điều mà im lặng...
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Dì quản lý ký túc nghe thấy lời nói này của Xa Dục, sắc mặt liền trở nên gượng gạo, sau đó dì ấy nói với chúng tôi.
Mấy chuyện này cũng không phải là dì tự biên tự diễn theo đâu. Một vài chuyện này trong đó là do Hồ Đình Đình tự làm tự chịu, ban đầu Hồ Đình Đình cũng không phải là một cô gái biết giữ chừng mực, ý tứ gì. Ngày xưa ở trên phòng ký túc đã tuyên bố nhiều lời khó mà chấp nhận nổi, nói cái gì mà nam sinh muốn đến tìm cô ấy, một lần phải vài trăm tệ. Mấy chuyện này là do chính mồm cô ấy nói.
"Dì không nhìn ra à, cô ấy chính là bị trúng tà đó." Xa Dục liền nói với dì quản lý ký túc mập mạp.
Dì quản lý nghe thấy lời này của Xa Dục, rõ ràng là còn muốn nói thêm gì đó. Nhưng có vẻ như e ngại công việc dọa người của chúng tôi, cho nên xem như là muốn nói cũng chỉ biết ngậm chặt miệng lại.
Sau đó, tôi mở miệng hỏi dì quản lý này: "Ở đây có phải từng còn có một người tên là Lưu Bội không?"
Sau khi nghe thấy tôi hỏi vậy, dì mập lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hiển là không biết làm thế quái nào mà tôi lại biết được cái tên đó.
Dì ấy ngạc nhiên nhìn tôi, rồi nói trả lời: "Không... không có."
Hành động của dì quản lý ký túc xá rõ ràng là bất thường. Trên mặt như hiện lên mấy chữ 'rõ ràng là có'.
"Ồ, vậy sao? Thế nào mà tôi lại nghe được Lưu Bội và Hồ Đình Đình là bạn tốt chứ, hơn nữa, còn chết rồi." Tôi cất giọng nhàn nhã nói với dì ta.
Sau khi bà ấy nghe thấy lời này của tôi, một khuôn mặt có vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn cố chối: "Không. Tôi không biết, tôi cái gì cũng đều không biết."
Vào lúc này, trong đôi mắt của dì quản lý ký túc dường như có gì đó lay động, cơ thể bà không ngừng run rẩy. Đây chính là biểu hiện của sợ hãi.
Quả nhiên thật sự có chuyện. Tôi vỗ nhẹ vào bàn và nói: "Khai thật thì sẽ được khoan hồng, chống cự trừng phạt nghiêm khắc. Dì cũng biết rằng chúng tôi là đội giám sát, trường của các người tốt nhất là không có chuyện gì, tôi ăn no rửng mỡ không có gì làm, sẽ thường xuyên tới đây giám sát trường các người đấy."
"Hai vị huynh đệ này, tô... tôi thực sự cái gì cũng không biết. Tại sao các cậu cứ chăm chăm làm khó một người làm bán thời gian vậy? Các cậu trực tiếp đến tìm thầy chủ nhiệm và trưởng khoa bọn họ mà hỏi." Lúc này dì quản lý ký túc xá mập mạp gần như hét lên.
Hiển nhiên, sau khi bà ta hét lên, đã để lộ ra có không ít khúc mắc trong cái chết của Lưu Bội.
Không đợi tôi tiếp tục hỏi, cánh cửa của ký túc xá đã bị mở ra. Sở Ngư đi vào với khuôn mặt đỏ bừng bừng, toàn bộ cơ thể đều là mùi rượu nồng nặc, hơn nữa, đi theo phía sau ả còn có một tên ăn mặc lưu manh trông giống đầu đường xó chợ.
Tuy nhiên, đừng nhìn cách bọn họ ăn mặc, mấy bộ quần áo ở trên người bọn họ giá trị không hề nhỏ tí nào.
Đánh giá sơ qua, mấy người này cùng với Sở Ngư chắc là giống nhau, đều đầu thai đi làm một kẻ cặn bã chuẩn ISO.
"Sở Ngư. Có phải chính là thằng oắt này không?" Lúc này, người đàn ông kia chỉ vào tôi, nhẹ nhàng nói với ả.
Vào lúc này, Sở Ngư nói với tôi: "Hai tên đàn ông dung tục, hèn hạ chúng mày. Lão nương tao thả chúng mày ra, chúng mày vậy mà lại cả gan ra tay đánh ngược lại bà mày, xem ra chúng mày là chưa nếm được sự lợi hại của bà mày đúng không. Đánh chết chúng nó cho tao."
Sở Ngư vừa nói xong, bốn tên nam sinh kia lắc lư cơ thể nói với ả: "Sở Ngư, cô nhìn cho kỹ nhé. Nhìn lão tử đánh bọn chúng phụt cả cứt ra đây này."
Người đó nói xong, liền lắc người một cái rồi lao về phía tôi, trái tim tôi lạnh buốt.
Thành thật mà nói thì tôi biết chắc Sở Ngư sẽ gọi người tới. Nhưng không ngờ rằng cô ta lại mang tới mấy tên tệ hại như này. Thằng cha kia hét thôi đã đau hết cả đầu rồi, này là chuẩn bị đánh người á hả?
Thằng cha này bước mấy bước, liền đến trước mặt tôi, tôi trực tiếp né sang một bên, túm lấy đầu anh ta, sau đó liền trực tiếp quét một cái qua chân.
Sau đó, anh ta ngã thẳng xuống đất, rồi cứ nằm trên đất mà la hét.
Ba tên cậu ấm còn lại nhìn tên đang nằm trên đất la hét kia, máu nóng dồn lên não cũng lao hết về phía tôi. Bởi vì mấy thằng cha này, đều chỉ là loại công tử bột ăn chơi thành thói, đánh nhau cũng chả đâu ra đâu. Tôi lỡ đánh bọn chúng nằm rạp hết rồi, mà cơ thể còn chưa thèm nóng lên nữa.
Lúc này, mùi rượu của Sở Ngư cũng đã giảm đi rất nhiều, ả nhìn tôi và nói: "Mày.. mày muốn làm cái gì?"
Tôi nhàn nhạt nói với Sở Ngư: "Tao muốn làm cái gì à? Chuyện này tao còn phải hỏi mày đấy. Hồ Đình Đình đào mộ tổ nhà mày lên à, mà mày đối xử với cô ấy như vậy?"
Thấy bộ dạng lạnh lùng của tôi, biểu hiện của Sở Ngư rõ ràng là có chút lo lắng, nói với tôi: "Mày.. Mày đừng có qua đây. Mày có biết tao là ai không?"
Không đợi Sở Ngư trả lời xong, chỉ nghe thấy từ phía đằng sau truyền tới tiếng hét.
"Aaaa, tao muốn giết chết màyy."
"Chung Xuyên, cẩn thận."
Không đợi tôi quay người lại, chỉ cảm thấy từ sau truyền tới một trận khí lạnh, ngay sau đó một cảm giác đau nhói truyền tới.
Tôi vô thức sờ tới nơi mà cơn đau nhói kia phát ra, đợi đến khi tôi quay đầu lại, thì thấy một thằng cậu ấm đã cầm sẵn con dao trong tay, chuẩn bị xiên tôi.
May mắn thay, Xa Dục phản xạ rất nhanh chóng, nếu đoán không sai, thằng ranh con này chính là chuẩn bị xiên vào cổ tôi.
Bởi vì tôi bị Xa Dục đấy xuống, cho nên hắn chỉ đâm sượt vào vai. Xa Dục đang hét lên với thằng ranh con muốn xiên tôi.
Chính vào lúc này, người phụ nữ mập mạp rít lên một tiếng chói tai, la ầm lên là giết người rồi, rồi cầm lấy điện thoại báo cảnh sát.
Xem ra, ban đầu không muốn làm phiền tới các chú cảnh sát, nhưng cuối cùng vẫn là phải nhờ tới bọn họ rồi. Vào lúc này, tôi giữ chặt chỗ bị đâm đến chảy máu trên vai, quay đầu nhìn một cái. Nhưng lại phát hiện ra Sở Ngư và đám người kia không thấy đâu nữa, hiển nhiên là đã chuồn rồi.
Hơn nữa lúc này, tôi còn thấy Xa Dục đang muốn siết chết thằng ranh con đã đánh tôi kia. Tôi vội vã hét lên với anh ấy: "Buông ra đi. Anh sẽ siết chết hắn mất."
Lúc này Xa Dục bừng bừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù có giết hết bọn chúng thì lão tử đây cũng được xem là phòng vệ chính đáng!"
Nhìn bộ dang anh ấy như vậy, tôi cố nén nhịn cơn đau trên bả vai, lao tới kéo Xa Dục. Tên nhóc đâm tôi khi nãy, lúc này đã bị Xa Dục thít cổ đến mặt tím như gan lợn, hai mắt đỏ ngầu.
Ngay lúc Xa Dục vừa nới lỏng tay, tên nhóc con kia liền rên lên một tiếng, dốc hết sức bình sinh hít lấy hít để không khí. Có lẽ là do hô hấp bị khai thông đột ngột hay sao mà cậu ta còn liên tụ ho sù sụ vài cái nữa.
"Nó muốn xiên ông mà ông còn cứu nó hả?" Xa Dục nhìn tên nhóc kia, không cam tâm nói với tôi.
"Cứu nó? Tôi cứu anh thì có. Anh có hiểu cái gì là phòng vệ chính đáng hay không? Tên nhóc đó vừa với xiên tôi một phát, tôi liền phản kích lỡ tay đâm chết cậu ta, đây mới là phòng vệ chính đáng. Còn anh siết chết cậu ta thì người ta gọi là làm càn, cố ý giết người. Ít nhất cũng phải ngồi tù đến cả chục năm đấy đồ ngớ ngẩn này!"
Xa Dục nhìn tôi hỏi: "Vậy đập nó một trận nên thân cũng không tính là phạm pháp chứ?"
"Mấy cái vết thương đó thì ai mà biết được là ai đánh và đánh lúc nào chứ..." Tôi trả lời.
Xa Dục hiểu ý của tôi, sau đó quay người chân đấm tay đá tên nhóc kia một cách 'dã man'. Thực ra ngoại trừ tên nhóc cả gan dám cho tôi một dao kia, bốn đứa còn lại đều là loại công tử trói gà không chặt, mới ăn một đá đã nằm thẳng cảng ra đất rồi.
Không lâu sao, bên dưới tòa nhà liền có tiếng xe cảnh sát cứu hộ đến. Tốc độ cũng nhanh đấy.
Người cảnh sát dẫn đầu lên tới nơi liền nhìn chúng tôi, lớn tiếng nói: "Là ai báo cảnh sát? Lập tức giữ hai cậu thanh niên này lại."
"Này này chú cảnh sát, tụi tôi là người bị hại đấy nhé." Mấy ông cảnh sát này hẳn là đã coi tôi với Xa Dục thành 'người xấu' rồi. Cũng may, dì quản lý ký túc xá kia cũng xem như là 'trượng nghĩa'. Bà ấy đứng ra giải thích hết một lượt mọi chuyện ở đây cho bên cảnh sát nghe.
Cảnh sát nghe xong liền thả chúng tôi ra. Trừ Xa Dục hoàn toàn không bị sao, ai cũng tóe máu bầm dập cả, nên bọn họ dứt khoát 'bê' hết cả đám lên xe cứu hộ.
Đến bệnh viện kiểm tra một hồi, vết thương ở vai tôi khá lớn, nhưng may mà không động đến xương. Còn mấy tên cậu ấm kia, cho dù có bị tẩn nhừ tử thì cũng chỉ tính là xước xát ngoài da mà thôi.
Người thảm nhất vẫn là Hồ Đình Đình. Không những bị thương tật bên ngoài, mà bệnh trong người cũng trở nặng. Cô ấy đã bị bệnh máu trắng, lại còn vừa mới phẫu thuật xong. Quay về ký túc xá lại còn bị hành hạ như vậy, cho dù là người sắt cũng khó lòng trụ nổi.
Bệnh viện kiến nghị chúng tôi nên để Hồ Đình Đình tái nhập viện, thuận tiện cho tiếp tục quan sát điều trị.
Xa Dục vẫn còn muốn ở lại bệnh viện, nhưng mà lúc này tên nhóc xiên tôi kia lại gào khóc ăn vạ ầm ĩ. Cậu ta muốn kiện Xa Dục vì tội cố ý gây hương tích, mưu đồ thít cổ giết chết cậu ta.
Cậu ta đã khai như vậy, thì hai thằng chúng tôi dứt khoát không thoát khỏi can hệ. Tất cả đều bị yêu cầu quay về cục cảnh sát hợp tác điều tra.
Nghe vậy, tôi liền gọi điện cho Trương Siêu. Lúc đầu cậu ta còn ỡm ờ không muốn dính vào, nhưng sau khi nghe tôi nói có thể sẽ nhìn thấy quỷ đây, cậu ta liền gật đầu cái rụp, đi luôn.
Sau khi bị đưa trở lại đồn cảnh sát, mấy thằng chúng tôi đều bị tách riêng ra từng phòng thẩm vấn. Tôi cũng chẳng lo lắng gì, có gì nói nấy thôi. Tôi cũng chẳng làm gì sai cả, nên không cần phải hoảng.
Nhưng mà, tôi vẫn sợ bốn tên nhóc con kia sẽ được người khác bao che cứu ra ngoài, nên tôi lập tức gọi cho Cục Trưởng Lưu.
Ban đầu tôi còn không có ý định muốn truy cứu chuyện này, bởi vì dù sao thì tôi cũng chẳng chịu thiệt thòi gì cả. Nhưng thằng nhóc thối kia đã có gan cho tôi một dao, thì chuyện này không dễ bỏ qua vậy đâu.
Cho dù người nhà tụi nó có muốn 'cứu' người, tôi cũng không thể để bọn chúng có thể vênh váo được. Đám công tử bột vô công rồi nghề này....
Bởi vì tôi với Xa Dục cũng được xem như là 'một giuộc' với bên cảnh sát, cho nên rất nhanh liền tra khảo xong. Sau đó thì dì quản lý béo được thả, nhưng mãi tận cả tiếng sau mới thấy đám nhóc kia đi ra.
Vừa được 'thả' ra liền vội vã đi gọi điện thoại cầu cứu. Tôi còn lạ gì, rõ ràng là gọi người nhà đến 'chỉnh' chúng tôi đây mà.
Nhưng tôi đã đánh tiếng trước rồi, Cục Trưởng Lưu đã 'lệnh' bên cảnh sát làm sao có thể để cho đám nhóc kia có cơ hội cầu cứu ai.
Đám nhóc đó cũng không vừa, làm loạn lên một thôi một hồi. Nhưng sau đó hình như cũng biết điều mà im lặng...
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.