Quyển 1 - Chương 7: Chương 6
Neleta
08/01/2017
Đệ lục chương
Đêm khuya, có vệ binh báo lại, ngoài thành Ngọc Thành Quan xuất hiện một cỗ nhân mã. Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Hạ Giáp giật mình đứng lên: “Đối phương có lai lịch gì!”
“Hình như là Ngự Thân Vệ.”
“Để cung thủ chuẩn bị!”
Hạ Giáp chính mình cầm trường thương đi ra ngoài, Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài cũng cầm binh khí của mình nhanh chóng đi ra ngoài. Chẳng lẽ là ác đảng truy đến đây
Bốn người vội vàng đi lên cửa thành, cung tiến thủ đã vào chỗ, ngọn đuốc trên tường thành xua đi bóng tối, tiếng kèn cảnh báo vang lên, nói cho người tới nơi này đây là Ngọc Thành Quan, không phải là nơi Hỗ An Vệ hoặc Ngự Thân Vệ muốn làm gì thì. Bốn người trong lòng đều phi thường lo lắng, ác đảng đã truy đến đây, nhưng Vương gia còn chưa có trở về, chẳng lẽ Vương gia đã xảy ra chuyện gì rồi Nghĩ như thế, Nguyễn Hình Thiên liền vạn phần tự trách, hắn lẽ ra nên ở cùng một chỗ với Vương gia!
Lúc này, từ nơi xa truyền đến một đạo tiếng hô trung khí mười phần: “Để Hạ Giáp mở cửa thành! Lão tử đã trở lại!”
“Vương gia!”
Tâm Nguyễn Hình Thiên nhất thời run lên, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Hạ Giáp đều lộ ra sắc mặt vui mừng, xoay người hướng dưới tường thành chạy đi.
“Mở cửa thành! Mau mở cửa thành! Là Vương gia! Vương gia đã trở lại! Vương gia đã trở lại!”
Cung thủ ngay lập tức thu cung, chi nha – cửa thành nặng nề phát lên tiếng vang, rồi chậm rãi mở ra. Bốn người trực tiếp lên ngựa dẫn theo mấy trăm danh binh sĩra ngoài nghênh đón. Ánh lửa từ Ngọc Thành Quan lan ra ngoài, tỏa sáng bên đường. Bốn người mở to hai mắt nhìn tiền phương, đã có thể tinh tường nghe được tiếng vó ngựa, độ khoảng vài trăm người. Thanh âm của mã tiên vang lên, song phương đều vội vàng như vậy, vội vã muốn nhìn rõ nhau.
“Hư —— ”
Người cầm đầu mặc một bộ Ưng bào Trấn phủ sử của Ngự Thân Vệ đi đằng trước ngừng lại. Thấy rõ khuông mặt của người này, Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Hạ Giáp đều kích động đến mức lệ nóng doanh tròng.
“Vương gia!”
“Vương gia! Ngài đã trở lại!”
“Vương gia, trên đường đi tốt chứ.”
Bốn người nhảy xuống ngựa vây quanh bên người Vương gia hỏi cái này hỏi cái kia, Hoắc Phong khuôn mặt đầy râu như thổ phỉ trầm giọng nói:
“Mệnh của bổn vương không dễ thu như vậy đâu.”
Nguyễn Hình Thiên lập tức nói: “Vương gia, chúng ta lập tức trở về phía đông, bàn bạc kỹ hơn. Lúc này ngài cũng không thể mềm lòng.”
Hoắc Phong khẽ chuyển đầu ngựa, hướng phía sau nhìn lại: “Ta muốn ở chỗ này chờ một người. Các ngươi yên tâm, lúc này ta sẽ không tái do dự.”
“Vương gia, ngài chờ ai” Hoàng Hãn tò mò hỏi.
“Y Trọng Nhân.”
“Y Trọng Nhân!”
Tứ thanh kinh hô.
“Vương gia, ngài chờ hắn làm cái gì”
Hoắc Phong không trả lời, mà chỉ rút mã tiên bên hông ngựa: “Chuẩn bị cho ta chút thức ăn, sắp đói chết rồi. Nấu nước cho ta, ta muốn hảo hảo gột rửa.” Không cho các bộ hạ có cơ hội hỏi ý kiến, Hoắc Phong chạy thẳng vào trong thành.
“Ai, này, Vương gia vì sao phải chờ Y Trọng Nhân” Hoàng Hãn lên ngựa, tò mò đi qua.
Hứa Bách Tài nói: “Y Trọng Nhân vũ nhục Vương gia, Vương gia khẳng định nuốt không trôi khẩu khí này, nếu hắn sẽ đến, kia vừa lúc giết hắn, miễn cho hắn sẽ lại gây tai họa cho người.”
Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp liếc mắt nhìn nhau, là thế này phải không Vương gia vừa rồi nhắc tới người nọ giọng điệu cũng không giống như là muốn báo thù a. Mang theo đủ loại nghi hoặc, bốn người vội vàng đuổi theo.
Nằm trong dục dũng, Hoắc Phong một tay khoát trên trán nhắm mắt lại. Trong vòng một ngày, nhà của hắn đã không còn, thê tử chết, hai hài tử lại không biết ở chỗ nào. Hắn bị buộc đến mức thậm chí chỉ thiếu chút nữa đã cắn lưỡi tự sát.
—— “Ngươi là một kẻ nhu nhược.”
—— “… Việt Vương gia trong tay cầm bảy mươi vạn binh mã, thế nhưng khiếp nhược đến độ bị một tên hoạn quan như ta tùy tiện khi dễ, ngươi không là kẻ nhu nhược, thì là cái gì”
—— “Ta vẫn luôn xem thường ngươi, hiện tại lại càng xem thường ngươi hơn.”
—— “… Nhưng ngươi, ngay cả hoạn quan cũng không bằng!”
Tay Hoắc Phong đặt trên trán dần dần nắm thành quyền, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên.
“Ngươi là người nhu nhược người nhu nhược người nhu nhược…”
“Ngay cả hoạn quan cũng không bằng không bằng không bằng…”
Trước mắt là một người không ngừng khép khép mở mở miệng, gằn từng tiếng đâm sâu vào nổi đau của hắn, tàn nhẫn mà xé mở miệng vết thương.
“Rào!”
Bọt nước văng khắp nơi, Hoắc Phong nắm chặt nắm tay đập vào trong nước, rồi mở ra hai mắt tràn ngập cừu hận cùng kiên quyết.
Y Trọng Nhân, những khuất nhục ngươi trút trên người bổn vương, bổn vương sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời! Tựa hồ lại thấy được cặp mắt kia, giọng nói tràn đầy mỉa mai cùng lạnh như băng, Hoắc Phong từ trong dục dũng đứng lên, mắt sáng như đuốc.
Thay xiêm y sạch sẽ, cạo qua chòm râu dài, thân hình Hoắc Phong gầy yếu đi đến chổ bốn vị bộ hạ của mình. Biến cố liên tiếp xảy ra cùng mấy ngày liền khồng ngừng chạy trốn, hai gò má của Hoắc Phong rõ ràng đã hóp đi rất nhiều. Nhưng là trong mắt của hắn lại lộ ra một loại ý chí cũng là kiên định trước nay chưa từng có. Nhìn Vương gia như vậy, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài, Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp đối với sự kiện này càng thêm quyết tâm cùng kiên định, bọn họ sẽ thề sống chết đi theo Vương gia.
Hoắc Phong nhìn về phía Nguyễn Hình Thiên, Nguyễn Hình Thiên lập tức hiểu ý. Đem sự tình của hắn, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài hoàn hoàn chỉnh chỉnh giải thích lại cho Vương gia nghe. Hoắc Phong từ đầu đến cuối đều không nói được lời nào, bình tĩnh đến nổi khiến bộ hạ có chút buồn bực.
Sau khi nói xong, Nguyễn Hình Thiên vẫn là không yên lòng hỏi: “Vương gia, Thế tử cùng tiểu thiếu gia thật sự an toàn sao”
Hoắc Phong tựa hồ lâm vào trong suy nghĩ sâu xa nào đó của chính mình, không đáp lại, Nguyễn Hình Thiên còn nói: “Ta nghe nói tiểu thiếu gia là bị Y Trọng Nhân mang đi. Người nọ tâm ngoan thủ lạt, tiểu thiếu gia rơi vào trong tay của hắn, e rằng…”
Hoắc Phong giương mắt, hai tay đặt trên đầu gối chỉ nắm chặt rồi lại buông ra: “Hài tử trên tay Y Trọng Nhân, mới là an toàn.”
“Vương gia!” Nguyễn Hình Thiên là người lãnh tĩnh nhất trong bốn người cũng không khỏi thần sắc kinh biến, Vương gia không hồ đồ đi!
Hoắc Phong không giải thích, chỉ nói ra một câu khiến bốn người lần thứ hai chấn kinh: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vân Khai cũng là bị hắn cứu đi trước tiên.”
“Cứu Y Trọng Nhân Hỗ an Vệ Thiên hộ Y Trọng Nhân Vương gia, ngài, ngài có phải hay không…” Hoàng Hãn rất muốn hỏi Vương gia hắn có phải hay không đã bị tức điên rồi.
Hoắc Phong cắn thật chặt khớp hàm, từ trong lòng ngực lấy ra một vật, rồi mở ra đưa tới trước mặt bốn người.
“Đây là…”
Hoắc Phong ám ách nói: “Đây là ngọc bội Vân Khai đeo bên người, là Y Trọng Nhân giao cho ta.”
“Cái gì!”
Hoắc Phong nhìn ngọc bội nói: “Tại Nguyệt Quan đài, thời điểm Y Trọng Nhân giải quyết ân oán đã nhét vào tay của ta. Hắn, bịt miệng ta, cũng là uy ta ăn ‘Thiên tâm đan’.”
Nguyễn Hình Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức hỏi: “Vương gia, dây thừng trên người ngài sẽ không là Y Trọng Nhân cắt đứt đi” Hắn thiếu chút nữa đã quên, lúc hắn đi cứu Vương gia còn chưa kịp ra tay, Vương gia đã tự mình thoát khỏi dây thừng. Khi đó rất hỗn loạn, hắn cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ nhớ lại, võ công Vương gia hẳn là không cao đến mức có thể dễ dàng tránh thoát dây thừng chuyên dùng để trói người của Hỗ An Vệ.
Hoắc Phong cũng nghi hoặc đáp: “Ta nghĩ không rõ, hắn nếu biết ngươi sẽ đến cứu ta, lại vì sao phải uy ta ‘Thiên tâm đan’, vì sao phải lặng lẽ cắt đứt dây thừng.”
Nguyễn Hình Thiên nghĩ nghĩ, không xác định mà nói: “Có lẽ, y không nghĩ tới ta sẽ đến kinh thành mau như thế. Hoặc giả, y còn có kế hoạch khác. Nếu đó là Y Trọng Nhân mà chúng ta biết, y nếu muốn làm, liền nhất định sẽ đảm bảo vạn vô nhất thất.”
Hứa Bách Tài lúc này toát ra một câu: “Khó trách ta đã trúng roi còn không có ngất xỉu a.”
“Sao lại là hắn” Ngũ quan Hoàng Hãn vặn vẹo, hiển nhiên không thể tiếp thu.
“Bổn vương cũng không nghĩ tới…” Hoắc Phong thu hồi ngọc bội, “Chính là hắn.”
Trong phòng nhất thời xuất hiện một sự yên tĩnh đến quỷ dị. Nguyễn Hình Thiên nhanh chóng điều chỉnh tốt suy nghĩ suy nghĩ, hỏi: “Vương gia, ngài phải đợi người, có phải hay không là y”
Hoắc Phong gật đầu, ý tứ không rõ mà nói: “Y cứu ta xuất kinh, ta không thể để cho y trở về công đạo bất hảo. Đến nỗi y vì sao phải làm như thế, sau này ta sẽ tự mình hỏi rõ ràng.”
Hạ Giáp mở miệng: “Vương gia, Y Trọng Nhân có nói khi nào sẽ đem Thế tử cùng tiểu thiếu gia đưa lại đây không”
Trước mắt Hoắc Phong lại xuất hiện một màn Ách Ba bên người Y Trọng Nhân đem hài tử từ trong ngực Ngọc nhi “Cướp đi”. Hắn nhắm mắt, nói: “Chiến sự nổi lên, hài tử đặt ở bên cạnh y ngược lại càng thêm an toàn, ta nghĩ y cũng sẽ không đem hài tử đưa lại đây.”
“…” Bốn người hai mặt nhìn nhau, vẫn không thể tiếp thu việc Y Trọng Nhân từ một tên đại ác nhân cùng Vương gia như nước với lửa lại biến thành người tốt đi cứu người.
Hoắc Phong đột nhiên nghiêm khắc nói: “Việc này các ngươi tuyệt đối không được nói ra ngoài! Nếu ai lộ ra một chữ, xử trí theo quân pháp!”
Bốn người trong lòng chấn động, trăm miệng một lời: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra nửa chữ!”
Kế tiếp, Hoắc Phong không nhắc đến Y Trọng Nhân nữa, mà là thương lượng đại sự. Hắn có dự cảm, Y Trọng Nhân nhất định sẽ đến Ngọc Thành Quan, hắn có ham muốn thực mạnh muốn thấy mặt đối phương. Đến nỗi lấy lý do không tiện để Y Trọng Nhân quay về báo cáo, bất quá là lí do thoái thác thôi. Hoắc Phong trong lòng có thanh minh cũng có thật nhiều nghi hoặc. Từ lúc từ biệt ở Nguyệt Quan đài, trong đầu của hắn không ngừng thoát ra một cái tên, mang theo khuôn mặt được hóa trang. Cẩn thận nghĩ đến, hắn dường như chưa từng gặp qua khuôn mặt chân chính của Y Trọng Nhân dưới lớp trang điểm kia. Đều nói Y Trọng Nhân bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ, mà hắn mỗi lần nhìn đến gương mặt yêu ma kia đều thập phần chán ghét. Trong lòng Hoắc Phong cảm giác đặc biệt phức tạp, phức tạp đến nỗi trước khi đi về phía đông, một mặt hắn phải gặp Y Trọng Nhân, mặt khác muốn thấy người nọ không mang mũ sa.
Cùng các bộ hạ bí mật thương lượng đại sự, Hoắc Phong để Hạ Giáp cùng Nguyễn Hình Thiên đi trước về phía đông. Bảy mươi vạn binh mã kia là mấu chốt thành bại, tuyệt đối không thể xảy ra bất luận sai lầm gì. Thời gian tảng sáng, Hạ Giáp cùng Nguyễn Hình Thiên một đêm không ngủ dẫn theo mấy trăm binh sĩ chạy về phía đông. Năm vạn tinh binh như vậy trú đóng ở Ngọc Thành Quan. Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Vương gia ở chỗ này chờ người, đối với việc thân phận của Y Trọng Nhân đột nhiên chuyển biến, hai người đều không thể tiếp thu, bởi vì rất khó tiếp nhận nổi.
Sau khi Hạ Giáp cùng Nguyễn Hình Thiên rời đi, Hoắc Phong trở lại doanh trại của bản thân nghỉ ngơi. Hắn mệt chết đi, chính là lại ngủ không được. Một khi nhắm mắt liền hiện lên một màn rối loạn. Kinh thành, hoàng cung, vương phủ, Nguyệt Quan đài, Vương phi tự sát, khuôn mặt lạnh như băng rồi lại mang theo trào phúng. Chưa từng có một người nào có thể ảnh hưởng tới Hoắc Phong như vậy, mà hiện tại, hắn lại bị Y Trọng Nhân ảnh hưởng, căn bản là nhìn không thấu. Nếu Y Trọng Nhân là thiện, nhưng nhiều năm nay đã có hàng trăm người chết trên tay y, còn nếu nói y là ác, thì tại sao phải cứu hắn, cứu hài tử của hắn
Chẳng lẽ hắn nhận định chính mình sẽ phản, tưởng lấy chổ này tìm nơi nương tựa tân chủ Ngay sau đó, trong lòng Hoắc Phong liền lắc đầu. Cho dù nhận định hắn sẽ phản, Y Trọng Nhân làm sao có thể chắc chắn hắn nhất định có thể thành công Y Trọng Nhân hiện tại quyền thế có thể nói là như mặt trời ban trưa. Trương Trung chết đi, trong cung vị trí đệ nhất thái giám không ai khác ngoài y, huống chi y vẫn là ân nhân cứu mạng của Thái tử, Như Quý phi sủng ái có thừa, y cần gì phải mạo hiểm như vậy
Một bên là trung thần chết trong tay Y Trọng Nhân, một bên là Y Trọng Nhân đã cứu đi hài tử cùng bản thân hắn, Hoắc Phong không thể chờ đợi được mà nghĩ muốn giáp mặt hỏi người kia, vì sao phải làm như thế, làm vậy tốt cuộc là có ý gì. Nhưng Hoắc Phong lại rất kỳ quái mà phi thường rõ ràng, Y Trọng Nhân sẽ không nói cho hắn biết. Thậm chí hắn còn cảm thấy, lúc này đây gặp mặt tại Ngọc Thành Quan chính là lần gặp mặt cuối cùng của hắn với Y Trọng Nhân. Người kia tuy rằng cứu hắn, lại, khinh thường hắn.
Hoắc Phong trong mắt toát ra ngọn lửa.
Y Trọng Nhân!
Hoắc Phong đoán đúng. Hắn vừa nằm trên giường bất quá mới chớp mắt nửa canh giờ, Hoàng Hãn dị thường kích động mà tiến đến bẩm báo —— Y Trọng Nhân mang theo nhân mã Hỗ An Vệ đến. Hoắc Phong cơ hồ trong nháy mắt thanh tỉnh. Ngay cả giầy hắn cũng không thoát trực tiếp xuống giường cầm đại đao của mình đi ra ngoài.
Đi trên tường thành, liếc mắt một cái liền thấy được gương mặt hóa trang giống yêu nghiệt kia, Y Trọng Nhân-thái giám cầm quyền Hỗ An Vệ. Người kia, vẫn như trước thần sắc lạnh như băng, khóe miệng mang theo một tia chế giễu thản nhiên. Nhìn thấy Hoắc Phong xuất hiện, hắn rút ra nhuyễn kiếm bên hông. Tại vị trí phía sau cách nữa thân ngựa là Ách Ba luôn đi theo bên người Y Trọng Nhân, một khuôn mặt hủy dung nhìn không ra dung mạo lúc đầu. Hoắc Phong không khỏi nhìn Ách Ba vài lần, quả thật thân hình so với Y Trọng Nhân cao hơn một ít.
“Việt Vương.”
Y Trọng Nhân mở miệng trước, thanh âm lộ ra vài phần mệt mỏi vì mấy ngày liên tiếp đuổi theo. Hoắc Phong một tay cầm đại đao của mình, một tay rủ tại bên người, mặt không đổi sắc mà nhìn xuống Y Trọng Nhân, cũng mở miệng: “Y Trọng Nhân, ngươi tới chậm một bước.Trong Ngọc Thành Quan có năm vạn tinh binh canh gác, ngươi muốn như thế nào, tróc nã bổn vương”
Giao đại đao cho Hứa Bách Tài, Hoắc Phong tiến lên một bước, cầm cung cùng tiễn từ trong tay một người cung thủ nửa quỳ phòng ngự trên tường thành. Động tác lưu loát mà ngắm chuẩn, tên trong tay Hoắc Phong bay vụt đi.
Nhân mã Hỗ An Vệ một trận xôn xao, tất cả mọi người kinh hách vạn phần nghĩ muốn né tránh tiễn kia nhưng lại không biết mũi tên này hướng đến ai. Y Trọng Nhân cũng chưa hề động, như lão tăng ngồi thiền ngửa đầu nhìn Hoắc Phong.
“Sưu!”
Tiễn từ bên tai y gào thét mà qua, phía sau lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một người. Người nọ ngay tức khắc ngã xuống, nhất tiễn xuyên tâm. Nhân mã Hỗ An Vệ càng thêm xôn xao, cũng mặc kệ mệnh lệnh của Y Trọng Nhân, mỗi người đều quay đầu ngựa hướng phía sau lui lại.
Cửa thành Ngọc Thành Quan từ từ mở ra, trong Hỗ An Vệ có người hoảng sợ hô: “Thiên hộ đại nhân! Chúng ta mau đi thôi!”
Y Trọng Nhân giương tay lên, lập tức người kia bị quất một roi ngã xuống ngựa. Roi cuốn lấy cổ người nọ, Ách Ba dùng lực một cái, thân thể đối phương trực tiếp từ trên mặt đất mà bị vứt đến không trung, khi lần nữa rơi xuống đất, đã là khí tuyệt bỏ mình, cổ bị cắt đứt.Ách Ba thu hồi roi, không còn người nào dám nói một từ “rút lui” nữa.
“Kẻ nào dao động quân tâm, kết cục tương tự!”
Lạnh lùng mà phiêu mắt nhìn thủ hạ kia chết đi, Y Trọng Nhân lần thứ hai ngửa đầu nhìn về phía người đứng ở trên tường thành một thân áo giáp —— Đại Tướng quân Nam Sở quốc, Việt Vương Hoắc Phong.
Sau cửa thành Ngọc Thành Quan là Hoắc gia quân đằng đằng sát khí, do Hứa Bách Tài dẫn đầu. Hoắc Phong lần thứ hai giương cung, ngắm. Lần này, mũi tên của hắn không có bất cứ do dự nào mà trực tiếp bay ra ngoài. Vẫn là từ bên tai Y Trọng Nhân vụt qua, lại một tên thủ hạ Hỗ An Vệ bị tiễn của Hoắc Phong bắn chết, vẫn là nhất tiễn xuyên tâm.
“Giết!”
Hứa Bách Tài vương thẳng Khiếu Thiên kích hướng Y Trọng Nhân. Theo sau tiếng hô giết của hắn, một vạn tinh binh Hoắc gia quân đứng sau lưng hắn hướng đám thủ hạ ác đảng xông lên. Nhân mã Hỗ An Vệ lúc trước cũng đã bị hai mũi tiễn của Việt Vương khiến nhân tâm hoảng sợ, giờ phút này, khi đối mặt với một đội quân đằng đằng sát khí, bọn họ càng sợ tới mức tè ra quần. Ngày thường bọn họ làm mưa làm gió chưa từng nghĩ đến sẽ gặp đối thủ ngoan cố chống lại như thế. Không quan tâm đến chuyện giao động quân tâm gì nữa, trong Hỗ An Vệ đã có người quay đầu ngựa bỏ chạy. Y Trọng Nhân không đi ngăn trở, hắn vẫn ngửa đầu thần sắc lạnh lùng mà nhìn người kia trên tường thành.
Thủ hạ của Hỗ An Vệ chạy trốn càng ngày càng nhiều, Hoắc gia quân xông ra cũng là lướt qua Y Trọng Nhân đuổi theo những thủ hạ Hỗ An Vệ đang chạy trốn. Mà chưa kịp chạy thoát thân thì đã bị bao vây, tiếng chém giết nổi lên.
Lúc này,người trên tường thành có động tĩnh. Hoắc Phong tay cầm Trấn Diễm đao trực tiếp từ mấy chục trượng cao trên tường thành nhảy xuống. Một tuấn mã màu trắng từ bên trong thành hí vang mà chạy ra, Hoắc Phong phi thân lên ngựa, hướng Y Trọng Nhân xông đến. Y Trọng Nhân lúc này cũng mới có động tác, giục ngựa giải khai Hoắc gia quân vây quanh hắn hướng Hoắc Phong nghênh diện mà đi. Ách Ba theo sát Y Trọng Nhân, bị Hứa Bách Tài tới ngăn cản.
Ở ngoài vòng vây, đao của Hoắc Phong cùng kiếm của Y Trọng Nhân đồng thời đánh vào nhau. Mã thí bởi vì không khí xơ xác tiêu điều chung quanh mà hơi có vẻ xao động. Y Trọng Nhân trực tiếp xuống ngựa, Hoắc Phong cũng xuống ngựa. Đại đao đối nhuyễn kiếm, Việt Vương đối công công cầm quyền Hỗ An Vệ. Trước đó, hai người đã từng một lần giao phong, Hoắc Phong thảm bại. Lần thứ hai giao phong, kết cục khó định.
Đêm khuya, có vệ binh báo lại, ngoài thành Ngọc Thành Quan xuất hiện một cỗ nhân mã. Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Hạ Giáp giật mình đứng lên: “Đối phương có lai lịch gì!”
“Hình như là Ngự Thân Vệ.”
“Để cung thủ chuẩn bị!”
Hạ Giáp chính mình cầm trường thương đi ra ngoài, Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài cũng cầm binh khí của mình nhanh chóng đi ra ngoài. Chẳng lẽ là ác đảng truy đến đây
Bốn người vội vàng đi lên cửa thành, cung tiến thủ đã vào chỗ, ngọn đuốc trên tường thành xua đi bóng tối, tiếng kèn cảnh báo vang lên, nói cho người tới nơi này đây là Ngọc Thành Quan, không phải là nơi Hỗ An Vệ hoặc Ngự Thân Vệ muốn làm gì thì. Bốn người trong lòng đều phi thường lo lắng, ác đảng đã truy đến đây, nhưng Vương gia còn chưa có trở về, chẳng lẽ Vương gia đã xảy ra chuyện gì rồi Nghĩ như thế, Nguyễn Hình Thiên liền vạn phần tự trách, hắn lẽ ra nên ở cùng một chỗ với Vương gia!
Lúc này, từ nơi xa truyền đến một đạo tiếng hô trung khí mười phần: “Để Hạ Giáp mở cửa thành! Lão tử đã trở lại!”
“Vương gia!”
Tâm Nguyễn Hình Thiên nhất thời run lên, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Hạ Giáp đều lộ ra sắc mặt vui mừng, xoay người hướng dưới tường thành chạy đi.
“Mở cửa thành! Mau mở cửa thành! Là Vương gia! Vương gia đã trở lại! Vương gia đã trở lại!”
Cung thủ ngay lập tức thu cung, chi nha – cửa thành nặng nề phát lên tiếng vang, rồi chậm rãi mở ra. Bốn người trực tiếp lên ngựa dẫn theo mấy trăm danh binh sĩra ngoài nghênh đón. Ánh lửa từ Ngọc Thành Quan lan ra ngoài, tỏa sáng bên đường. Bốn người mở to hai mắt nhìn tiền phương, đã có thể tinh tường nghe được tiếng vó ngựa, độ khoảng vài trăm người. Thanh âm của mã tiên vang lên, song phương đều vội vàng như vậy, vội vã muốn nhìn rõ nhau.
“Hư —— ”
Người cầm đầu mặc một bộ Ưng bào Trấn phủ sử của Ngự Thân Vệ đi đằng trước ngừng lại. Thấy rõ khuông mặt của người này, Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Hạ Giáp đều kích động đến mức lệ nóng doanh tròng.
“Vương gia!”
“Vương gia! Ngài đã trở lại!”
“Vương gia, trên đường đi tốt chứ.”
Bốn người nhảy xuống ngựa vây quanh bên người Vương gia hỏi cái này hỏi cái kia, Hoắc Phong khuôn mặt đầy râu như thổ phỉ trầm giọng nói:
“Mệnh của bổn vương không dễ thu như vậy đâu.”
Nguyễn Hình Thiên lập tức nói: “Vương gia, chúng ta lập tức trở về phía đông, bàn bạc kỹ hơn. Lúc này ngài cũng không thể mềm lòng.”
Hoắc Phong khẽ chuyển đầu ngựa, hướng phía sau nhìn lại: “Ta muốn ở chỗ này chờ một người. Các ngươi yên tâm, lúc này ta sẽ không tái do dự.”
“Vương gia, ngài chờ ai” Hoàng Hãn tò mò hỏi.
“Y Trọng Nhân.”
“Y Trọng Nhân!”
Tứ thanh kinh hô.
“Vương gia, ngài chờ hắn làm cái gì”
Hoắc Phong không trả lời, mà chỉ rút mã tiên bên hông ngựa: “Chuẩn bị cho ta chút thức ăn, sắp đói chết rồi. Nấu nước cho ta, ta muốn hảo hảo gột rửa.” Không cho các bộ hạ có cơ hội hỏi ý kiến, Hoắc Phong chạy thẳng vào trong thành.
“Ai, này, Vương gia vì sao phải chờ Y Trọng Nhân” Hoàng Hãn lên ngựa, tò mò đi qua.
Hứa Bách Tài nói: “Y Trọng Nhân vũ nhục Vương gia, Vương gia khẳng định nuốt không trôi khẩu khí này, nếu hắn sẽ đến, kia vừa lúc giết hắn, miễn cho hắn sẽ lại gây tai họa cho người.”
Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp liếc mắt nhìn nhau, là thế này phải không Vương gia vừa rồi nhắc tới người nọ giọng điệu cũng không giống như là muốn báo thù a. Mang theo đủ loại nghi hoặc, bốn người vội vàng đuổi theo.
Nằm trong dục dũng, Hoắc Phong một tay khoát trên trán nhắm mắt lại. Trong vòng một ngày, nhà của hắn đã không còn, thê tử chết, hai hài tử lại không biết ở chỗ nào. Hắn bị buộc đến mức thậm chí chỉ thiếu chút nữa đã cắn lưỡi tự sát.
—— “Ngươi là một kẻ nhu nhược.”
—— “… Việt Vương gia trong tay cầm bảy mươi vạn binh mã, thế nhưng khiếp nhược đến độ bị một tên hoạn quan như ta tùy tiện khi dễ, ngươi không là kẻ nhu nhược, thì là cái gì”
—— “Ta vẫn luôn xem thường ngươi, hiện tại lại càng xem thường ngươi hơn.”
—— “… Nhưng ngươi, ngay cả hoạn quan cũng không bằng!”
Tay Hoắc Phong đặt trên trán dần dần nắm thành quyền, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên.
“Ngươi là người nhu nhược người nhu nhược người nhu nhược…”
“Ngay cả hoạn quan cũng không bằng không bằng không bằng…”
Trước mắt là một người không ngừng khép khép mở mở miệng, gằn từng tiếng đâm sâu vào nổi đau của hắn, tàn nhẫn mà xé mở miệng vết thương.
“Rào!”
Bọt nước văng khắp nơi, Hoắc Phong nắm chặt nắm tay đập vào trong nước, rồi mở ra hai mắt tràn ngập cừu hận cùng kiên quyết.
Y Trọng Nhân, những khuất nhục ngươi trút trên người bổn vương, bổn vương sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời! Tựa hồ lại thấy được cặp mắt kia, giọng nói tràn đầy mỉa mai cùng lạnh như băng, Hoắc Phong từ trong dục dũng đứng lên, mắt sáng như đuốc.
Thay xiêm y sạch sẽ, cạo qua chòm râu dài, thân hình Hoắc Phong gầy yếu đi đến chổ bốn vị bộ hạ của mình. Biến cố liên tiếp xảy ra cùng mấy ngày liền khồng ngừng chạy trốn, hai gò má của Hoắc Phong rõ ràng đã hóp đi rất nhiều. Nhưng là trong mắt của hắn lại lộ ra một loại ý chí cũng là kiên định trước nay chưa từng có. Nhìn Vương gia như vậy, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài, Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp đối với sự kiện này càng thêm quyết tâm cùng kiên định, bọn họ sẽ thề sống chết đi theo Vương gia.
Hoắc Phong nhìn về phía Nguyễn Hình Thiên, Nguyễn Hình Thiên lập tức hiểu ý. Đem sự tình của hắn, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài hoàn hoàn chỉnh chỉnh giải thích lại cho Vương gia nghe. Hoắc Phong từ đầu đến cuối đều không nói được lời nào, bình tĩnh đến nổi khiến bộ hạ có chút buồn bực.
Sau khi nói xong, Nguyễn Hình Thiên vẫn là không yên lòng hỏi: “Vương gia, Thế tử cùng tiểu thiếu gia thật sự an toàn sao”
Hoắc Phong tựa hồ lâm vào trong suy nghĩ sâu xa nào đó của chính mình, không đáp lại, Nguyễn Hình Thiên còn nói: “Ta nghe nói tiểu thiếu gia là bị Y Trọng Nhân mang đi. Người nọ tâm ngoan thủ lạt, tiểu thiếu gia rơi vào trong tay của hắn, e rằng…”
Hoắc Phong giương mắt, hai tay đặt trên đầu gối chỉ nắm chặt rồi lại buông ra: “Hài tử trên tay Y Trọng Nhân, mới là an toàn.”
“Vương gia!” Nguyễn Hình Thiên là người lãnh tĩnh nhất trong bốn người cũng không khỏi thần sắc kinh biến, Vương gia không hồ đồ đi!
Hoắc Phong không giải thích, chỉ nói ra một câu khiến bốn người lần thứ hai chấn kinh: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vân Khai cũng là bị hắn cứu đi trước tiên.”
“Cứu Y Trọng Nhân Hỗ an Vệ Thiên hộ Y Trọng Nhân Vương gia, ngài, ngài có phải hay không…” Hoàng Hãn rất muốn hỏi Vương gia hắn có phải hay không đã bị tức điên rồi.
Hoắc Phong cắn thật chặt khớp hàm, từ trong lòng ngực lấy ra một vật, rồi mở ra đưa tới trước mặt bốn người.
“Đây là…”
Hoắc Phong ám ách nói: “Đây là ngọc bội Vân Khai đeo bên người, là Y Trọng Nhân giao cho ta.”
“Cái gì!”
Hoắc Phong nhìn ngọc bội nói: “Tại Nguyệt Quan đài, thời điểm Y Trọng Nhân giải quyết ân oán đã nhét vào tay của ta. Hắn, bịt miệng ta, cũng là uy ta ăn ‘Thiên tâm đan’.”
Nguyễn Hình Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức hỏi: “Vương gia, dây thừng trên người ngài sẽ không là Y Trọng Nhân cắt đứt đi” Hắn thiếu chút nữa đã quên, lúc hắn đi cứu Vương gia còn chưa kịp ra tay, Vương gia đã tự mình thoát khỏi dây thừng. Khi đó rất hỗn loạn, hắn cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ nhớ lại, võ công Vương gia hẳn là không cao đến mức có thể dễ dàng tránh thoát dây thừng chuyên dùng để trói người của Hỗ An Vệ.
Hoắc Phong cũng nghi hoặc đáp: “Ta nghĩ không rõ, hắn nếu biết ngươi sẽ đến cứu ta, lại vì sao phải uy ta ‘Thiên tâm đan’, vì sao phải lặng lẽ cắt đứt dây thừng.”
Nguyễn Hình Thiên nghĩ nghĩ, không xác định mà nói: “Có lẽ, y không nghĩ tới ta sẽ đến kinh thành mau như thế. Hoặc giả, y còn có kế hoạch khác. Nếu đó là Y Trọng Nhân mà chúng ta biết, y nếu muốn làm, liền nhất định sẽ đảm bảo vạn vô nhất thất.”
Hứa Bách Tài lúc này toát ra một câu: “Khó trách ta đã trúng roi còn không có ngất xỉu a.”
“Sao lại là hắn” Ngũ quan Hoàng Hãn vặn vẹo, hiển nhiên không thể tiếp thu.
“Bổn vương cũng không nghĩ tới…” Hoắc Phong thu hồi ngọc bội, “Chính là hắn.”
Trong phòng nhất thời xuất hiện một sự yên tĩnh đến quỷ dị. Nguyễn Hình Thiên nhanh chóng điều chỉnh tốt suy nghĩ suy nghĩ, hỏi: “Vương gia, ngài phải đợi người, có phải hay không là y”
Hoắc Phong gật đầu, ý tứ không rõ mà nói: “Y cứu ta xuất kinh, ta không thể để cho y trở về công đạo bất hảo. Đến nỗi y vì sao phải làm như thế, sau này ta sẽ tự mình hỏi rõ ràng.”
Hạ Giáp mở miệng: “Vương gia, Y Trọng Nhân có nói khi nào sẽ đem Thế tử cùng tiểu thiếu gia đưa lại đây không”
Trước mắt Hoắc Phong lại xuất hiện một màn Ách Ba bên người Y Trọng Nhân đem hài tử từ trong ngực Ngọc nhi “Cướp đi”. Hắn nhắm mắt, nói: “Chiến sự nổi lên, hài tử đặt ở bên cạnh y ngược lại càng thêm an toàn, ta nghĩ y cũng sẽ không đem hài tử đưa lại đây.”
“…” Bốn người hai mặt nhìn nhau, vẫn không thể tiếp thu việc Y Trọng Nhân từ một tên đại ác nhân cùng Vương gia như nước với lửa lại biến thành người tốt đi cứu người.
Hoắc Phong đột nhiên nghiêm khắc nói: “Việc này các ngươi tuyệt đối không được nói ra ngoài! Nếu ai lộ ra một chữ, xử trí theo quân pháp!”
Bốn người trong lòng chấn động, trăm miệng một lời: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra nửa chữ!”
Kế tiếp, Hoắc Phong không nhắc đến Y Trọng Nhân nữa, mà là thương lượng đại sự. Hắn có dự cảm, Y Trọng Nhân nhất định sẽ đến Ngọc Thành Quan, hắn có ham muốn thực mạnh muốn thấy mặt đối phương. Đến nỗi lấy lý do không tiện để Y Trọng Nhân quay về báo cáo, bất quá là lí do thoái thác thôi. Hoắc Phong trong lòng có thanh minh cũng có thật nhiều nghi hoặc. Từ lúc từ biệt ở Nguyệt Quan đài, trong đầu của hắn không ngừng thoát ra một cái tên, mang theo khuôn mặt được hóa trang. Cẩn thận nghĩ đến, hắn dường như chưa từng gặp qua khuôn mặt chân chính của Y Trọng Nhân dưới lớp trang điểm kia. Đều nói Y Trọng Nhân bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ, mà hắn mỗi lần nhìn đến gương mặt yêu ma kia đều thập phần chán ghét. Trong lòng Hoắc Phong cảm giác đặc biệt phức tạp, phức tạp đến nỗi trước khi đi về phía đông, một mặt hắn phải gặp Y Trọng Nhân, mặt khác muốn thấy người nọ không mang mũ sa.
Cùng các bộ hạ bí mật thương lượng đại sự, Hoắc Phong để Hạ Giáp cùng Nguyễn Hình Thiên đi trước về phía đông. Bảy mươi vạn binh mã kia là mấu chốt thành bại, tuyệt đối không thể xảy ra bất luận sai lầm gì. Thời gian tảng sáng, Hạ Giáp cùng Nguyễn Hình Thiên một đêm không ngủ dẫn theo mấy trăm binh sĩ chạy về phía đông. Năm vạn tinh binh như vậy trú đóng ở Ngọc Thành Quan. Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Vương gia ở chỗ này chờ người, đối với việc thân phận của Y Trọng Nhân đột nhiên chuyển biến, hai người đều không thể tiếp thu, bởi vì rất khó tiếp nhận nổi.
Sau khi Hạ Giáp cùng Nguyễn Hình Thiên rời đi, Hoắc Phong trở lại doanh trại của bản thân nghỉ ngơi. Hắn mệt chết đi, chính là lại ngủ không được. Một khi nhắm mắt liền hiện lên một màn rối loạn. Kinh thành, hoàng cung, vương phủ, Nguyệt Quan đài, Vương phi tự sát, khuôn mặt lạnh như băng rồi lại mang theo trào phúng. Chưa từng có một người nào có thể ảnh hưởng tới Hoắc Phong như vậy, mà hiện tại, hắn lại bị Y Trọng Nhân ảnh hưởng, căn bản là nhìn không thấu. Nếu Y Trọng Nhân là thiện, nhưng nhiều năm nay đã có hàng trăm người chết trên tay y, còn nếu nói y là ác, thì tại sao phải cứu hắn, cứu hài tử của hắn
Chẳng lẽ hắn nhận định chính mình sẽ phản, tưởng lấy chổ này tìm nơi nương tựa tân chủ Ngay sau đó, trong lòng Hoắc Phong liền lắc đầu. Cho dù nhận định hắn sẽ phản, Y Trọng Nhân làm sao có thể chắc chắn hắn nhất định có thể thành công Y Trọng Nhân hiện tại quyền thế có thể nói là như mặt trời ban trưa. Trương Trung chết đi, trong cung vị trí đệ nhất thái giám không ai khác ngoài y, huống chi y vẫn là ân nhân cứu mạng của Thái tử, Như Quý phi sủng ái có thừa, y cần gì phải mạo hiểm như vậy
Một bên là trung thần chết trong tay Y Trọng Nhân, một bên là Y Trọng Nhân đã cứu đi hài tử cùng bản thân hắn, Hoắc Phong không thể chờ đợi được mà nghĩ muốn giáp mặt hỏi người kia, vì sao phải làm như thế, làm vậy tốt cuộc là có ý gì. Nhưng Hoắc Phong lại rất kỳ quái mà phi thường rõ ràng, Y Trọng Nhân sẽ không nói cho hắn biết. Thậm chí hắn còn cảm thấy, lúc này đây gặp mặt tại Ngọc Thành Quan chính là lần gặp mặt cuối cùng của hắn với Y Trọng Nhân. Người kia tuy rằng cứu hắn, lại, khinh thường hắn.
Hoắc Phong trong mắt toát ra ngọn lửa.
Y Trọng Nhân!
Hoắc Phong đoán đúng. Hắn vừa nằm trên giường bất quá mới chớp mắt nửa canh giờ, Hoàng Hãn dị thường kích động mà tiến đến bẩm báo —— Y Trọng Nhân mang theo nhân mã Hỗ An Vệ đến. Hoắc Phong cơ hồ trong nháy mắt thanh tỉnh. Ngay cả giầy hắn cũng không thoát trực tiếp xuống giường cầm đại đao của mình đi ra ngoài.
Đi trên tường thành, liếc mắt một cái liền thấy được gương mặt hóa trang giống yêu nghiệt kia, Y Trọng Nhân-thái giám cầm quyền Hỗ An Vệ. Người kia, vẫn như trước thần sắc lạnh như băng, khóe miệng mang theo một tia chế giễu thản nhiên. Nhìn thấy Hoắc Phong xuất hiện, hắn rút ra nhuyễn kiếm bên hông. Tại vị trí phía sau cách nữa thân ngựa là Ách Ba luôn đi theo bên người Y Trọng Nhân, một khuôn mặt hủy dung nhìn không ra dung mạo lúc đầu. Hoắc Phong không khỏi nhìn Ách Ba vài lần, quả thật thân hình so với Y Trọng Nhân cao hơn một ít.
“Việt Vương.”
Y Trọng Nhân mở miệng trước, thanh âm lộ ra vài phần mệt mỏi vì mấy ngày liên tiếp đuổi theo. Hoắc Phong một tay cầm đại đao của mình, một tay rủ tại bên người, mặt không đổi sắc mà nhìn xuống Y Trọng Nhân, cũng mở miệng: “Y Trọng Nhân, ngươi tới chậm một bước.Trong Ngọc Thành Quan có năm vạn tinh binh canh gác, ngươi muốn như thế nào, tróc nã bổn vương”
Giao đại đao cho Hứa Bách Tài, Hoắc Phong tiến lên một bước, cầm cung cùng tiễn từ trong tay một người cung thủ nửa quỳ phòng ngự trên tường thành. Động tác lưu loát mà ngắm chuẩn, tên trong tay Hoắc Phong bay vụt đi.
Nhân mã Hỗ An Vệ một trận xôn xao, tất cả mọi người kinh hách vạn phần nghĩ muốn né tránh tiễn kia nhưng lại không biết mũi tên này hướng đến ai. Y Trọng Nhân cũng chưa hề động, như lão tăng ngồi thiền ngửa đầu nhìn Hoắc Phong.
“Sưu!”
Tiễn từ bên tai y gào thét mà qua, phía sau lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một người. Người nọ ngay tức khắc ngã xuống, nhất tiễn xuyên tâm. Nhân mã Hỗ An Vệ càng thêm xôn xao, cũng mặc kệ mệnh lệnh của Y Trọng Nhân, mỗi người đều quay đầu ngựa hướng phía sau lui lại.
Cửa thành Ngọc Thành Quan từ từ mở ra, trong Hỗ An Vệ có người hoảng sợ hô: “Thiên hộ đại nhân! Chúng ta mau đi thôi!”
Y Trọng Nhân giương tay lên, lập tức người kia bị quất một roi ngã xuống ngựa. Roi cuốn lấy cổ người nọ, Ách Ba dùng lực một cái, thân thể đối phương trực tiếp từ trên mặt đất mà bị vứt đến không trung, khi lần nữa rơi xuống đất, đã là khí tuyệt bỏ mình, cổ bị cắt đứt.Ách Ba thu hồi roi, không còn người nào dám nói một từ “rút lui” nữa.
“Kẻ nào dao động quân tâm, kết cục tương tự!”
Lạnh lùng mà phiêu mắt nhìn thủ hạ kia chết đi, Y Trọng Nhân lần thứ hai ngửa đầu nhìn về phía người đứng ở trên tường thành một thân áo giáp —— Đại Tướng quân Nam Sở quốc, Việt Vương Hoắc Phong.
Sau cửa thành Ngọc Thành Quan là Hoắc gia quân đằng đằng sát khí, do Hứa Bách Tài dẫn đầu. Hoắc Phong lần thứ hai giương cung, ngắm. Lần này, mũi tên của hắn không có bất cứ do dự nào mà trực tiếp bay ra ngoài. Vẫn là từ bên tai Y Trọng Nhân vụt qua, lại một tên thủ hạ Hỗ An Vệ bị tiễn của Hoắc Phong bắn chết, vẫn là nhất tiễn xuyên tâm.
“Giết!”
Hứa Bách Tài vương thẳng Khiếu Thiên kích hướng Y Trọng Nhân. Theo sau tiếng hô giết của hắn, một vạn tinh binh Hoắc gia quân đứng sau lưng hắn hướng đám thủ hạ ác đảng xông lên. Nhân mã Hỗ An Vệ lúc trước cũng đã bị hai mũi tiễn của Việt Vương khiến nhân tâm hoảng sợ, giờ phút này, khi đối mặt với một đội quân đằng đằng sát khí, bọn họ càng sợ tới mức tè ra quần. Ngày thường bọn họ làm mưa làm gió chưa từng nghĩ đến sẽ gặp đối thủ ngoan cố chống lại như thế. Không quan tâm đến chuyện giao động quân tâm gì nữa, trong Hỗ An Vệ đã có người quay đầu ngựa bỏ chạy. Y Trọng Nhân không đi ngăn trở, hắn vẫn ngửa đầu thần sắc lạnh lùng mà nhìn người kia trên tường thành.
Thủ hạ của Hỗ An Vệ chạy trốn càng ngày càng nhiều, Hoắc gia quân xông ra cũng là lướt qua Y Trọng Nhân đuổi theo những thủ hạ Hỗ An Vệ đang chạy trốn. Mà chưa kịp chạy thoát thân thì đã bị bao vây, tiếng chém giết nổi lên.
Lúc này,người trên tường thành có động tĩnh. Hoắc Phong tay cầm Trấn Diễm đao trực tiếp từ mấy chục trượng cao trên tường thành nhảy xuống. Một tuấn mã màu trắng từ bên trong thành hí vang mà chạy ra, Hoắc Phong phi thân lên ngựa, hướng Y Trọng Nhân xông đến. Y Trọng Nhân lúc này cũng mới có động tác, giục ngựa giải khai Hoắc gia quân vây quanh hắn hướng Hoắc Phong nghênh diện mà đi. Ách Ba theo sát Y Trọng Nhân, bị Hứa Bách Tài tới ngăn cản.
Ở ngoài vòng vây, đao của Hoắc Phong cùng kiếm của Y Trọng Nhân đồng thời đánh vào nhau. Mã thí bởi vì không khí xơ xác tiêu điều chung quanh mà hơi có vẻ xao động. Y Trọng Nhân trực tiếp xuống ngựa, Hoắc Phong cũng xuống ngựa. Đại đao đối nhuyễn kiếm, Việt Vương đối công công cầm quyền Hỗ An Vệ. Trước đó, hai người đã từng một lần giao phong, Hoắc Phong thảm bại. Lần thứ hai giao phong, kết cục khó định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.