Chương 36: Thu Hồi Phượng Ấn
Lee Sam
23/06/2024
Hoàng Hậu muốn tự mình chăm sóc Minh Đế, nhưng Lý Lăng Diên lại một mực không cho. Trước sự cứng rắn đó, Hoàng Hậu không còn bình tĩnh để cùng hắn diễn tốt dáng vẻ mẫu từ tử hiếu nữa. Lúc Thái Hậu đến điện Thanh Loan, nơi này sớm đã chướng khí mù mịt. Lý Lăng Diên quỳ giữa điện, trên trái còn có vết rách đang chảy máu. Thái Hậu nhíu mày, lần đầu tiên bà nổi giận với Hoàng Hậu.
“Ngươi làm mẫu thân như thế này sao? Chỉ vì một việc cỏn con mà ra tay với Thái Tử, có phải trong mắt ngươi không còn ai gia và Hoàng Đế nữa rồi?”
Hoàng Hậu vẫn không cảm thấy bản thân mình đã làm sai. Nàng ta nín nhịn nỗi oán giận uất ức ngần ấy năm, sớm đã không còn chịu đựng được nữa.
“Thái Hậu quá lời rồi, thần thiếp nào có ý nghĩ bất kính như vậy. Diên Nhi ngỗ nghịch với thần thiếp, thần thiếp nhất thời không khống chế được lửa giận…cho nên…”
“Ngươi câm miệng, ngươi cho là ai gia không biết ngươi đang suy tính chuyện gì sao?”
Hoàng Hậu bị Thái Hậu mạnh mẽ ngắt lời, liền ngoan ngoãn yên lặng. Thái Hậu đỡ Lý Lăng Diên đứng dậy, quay sang nói với Trương ma ma.
“Truyền thái y đến xem vết thương cho Thái Tử.”
Trương ma ma nhận lệnh, nhưng còn chưa đi đã bị Lý Lăng Diên ngăn cản.
“Ma ma dừng bước. Vết thương của ta không đáng ngại. Mẫu hậu đang tức giận, ta không muốn người ngoài nhìn thấy cảnh này…”
Thái Hậu nhìn Lý Lăng Diên, thở dài.
“Con không phải lo lắng, cứ quay về trước đi. Ở đây ai gia sẽ giải quyết.”
Lý Lăng Diên rất tin tưởng lời Thái Hậu, không nói gì thêm mà rời khỏi điện Thanh Loan. Đợi hắn đi xa rồi, Thái Hậu mới bình tĩnh nói.
“Diên Nhi là nhi tử của ngươi, cũng là Thái Tử của Cảnh Quốc. Tương lai sau này của ngươi đều dựa cả vào hắn, ngươi hành động như thế không sợ hắn thương tâm hay sao?”
Hoàng Hậu ngẩng đầu, cười lạnh lẽo:
“Thần thiếp nào có phúc khí làm mẫu thân của hắn chứ? Từ khi vào cung thần thiếp sớm đã mất đi cái quyền lợi đó rồi. Hắn là nhi tử của Lâm Uyển Khanh.”
“Cẩm Lan, ngươi không nghĩ cho ngươi thì cũng nên nghĩ đến mẫu tộc Lâm Thị của ngươi. Nếu tiếp tục thế này, ai gia cũng không thể giúp ngươi được nữa.”
“Mẫu tộc Lâm Thị…ha…ha…”
Hoàng Hậu giống như nghe thấy chuyện nực cười, trước mặt Thái Hậu mà thất nghi. Nàng ta nào có mẫu tộc, Lâm Cẩm Lan nàng từ khi sinh ra đã là cái bóng của Lâm Uyển Khanh, là kẻ thay thế bất đắc dĩ mà Lâm Gia chọn để củng cố địa vị Thái Tử của con trai Lâm Uyển Khanh. Nàng từ nhỏ không nhận được sự yêu thương nào, ngay đến người mà nàng ngưỡng mộ yêu thương cũng một lòng một dạ với nữ nhân mà nàng ta căm ghét nhất. Chén thuốc năm đó Minh Đế đưa cho nàng, đã giết chết tất cả niệm tưởng lẫn mù quáng mà nàng dành cho hắn. Nàng muốn hắn chết, muốn giang sơn mà hắn tự hào này sụp đổ. Có như vậy nàng mới xả được oán hận trong lòng mình.
Thái Hậu lắc đầu, có lẽ bà đã sai khi nhớ lời hứa năm xưa với Lâm Uyển Khanh mà hết lần này đến lần khác bao dung cho Lâm Cẩm Lan. Nữ nhân này, sớm đã bị sự đố kỵ và không cam tâm nuốt chửng lý trí từ lâu. Nếu bà còn mềm lòng, tương lai Cảnh Quốc sẽ bị hủy hoại.
“Truyền lệnh của ai gia, Hoàng Hậu vô đức không thể chấp chưởng hậu cung, kể từ hôm nay thu hồi phượng ấn, tự đóng cửa ăn năn. Ngày nào Hoàng Đế chưa tỉnh thì chưa được phép bước chân ra ngoài.”
Hoàng Hậu nhận được ý chỉ kiểu này cũng không hề tỏ ra tức giận, nàng dùng đại lễ cung đình với Thái Hậu, đáp.
“Thần thiếp tạ ơn mẫu hậu.”
Thái Hậu xoay người, để Trương ma ma dìu ra khỏi điện Thanh Loan. Cũng không một lần quay đầu lại nữa.
…
Lý Lăng Diên về đến Đông Cung, Phúc Tử thấy vết thương của hắn thì giật mình vội vã truyền thái y. Lý Lăng Diên không ngăn cản hắn, ánh mắt dừng trên người Lạc Thanh Thanh vẫn luôn yên lặng một bên.
“Hôm nay nàng đã đi đâu?”
Lạc Thanh Thanh biết rõ, không có gì qua mắt được Lý Lăng Diên nên đáp rất thành thật.
“Ta đến Kính Vương phủ tìm tên đạo sĩ kia.”
“Nàng thả hắn đi?”
“Không có…”
Lạc Thanh Thanh không hiểu Lý Lăng Diên đang tức giận cái gì, nhưng nàng vẫn chọn cách nói thật. Nàng hiểu rõ bản lĩnh của nhị sư huynh, cái nhà lao đó không giam nổi hắn.
Lý Lăng Diên thở dài, nằm lấy tay Lạc Thanh Thanh kéo nàng lại gần mình hơn.
“Sao nàng phải đến nơi đó, nàng quen biết hắn?”
“Chuyện này ta không thể nói được.”
Lạc Thanh Thanh là người rất nguyên tắc, những gì đã hứa sẽ không nuốt lời. Mặc dù người trước mặt là Lý Lăng Diên cũng không ngoại lệ.
Lý Lăng Diên nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa. Hắn để nàng thoải mái ngồi trong lòng mình. Vòng tay hắn rất vững chắc, không cho Lạc Thanh Thanh có cơ hội từ chối nào.
“Ta tin tưởng nàng, khi nào nàng muốn nói thì ta sẽ lắng nghe. Gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, nàng phải ngoan ngoãn một chút.”
Lạc Thanh Thanh gật đầu, hắn nói gì nàng cũng thuận theo.
“Ta đã biết.”
Lý Lăng Diên mỉm cười, nhưng trong lòng sớm đã lạnh lẽo. Lạc Thanh Thanh bên ngoài có người quen, nàng còn rất che chở hắn. Chỉ nghĩ đến sự thân thiết giữa họ, Lý Lăng Diên đã khó chịu vô cùng.
“Ngươi làm mẫu thân như thế này sao? Chỉ vì một việc cỏn con mà ra tay với Thái Tử, có phải trong mắt ngươi không còn ai gia và Hoàng Đế nữa rồi?”
Hoàng Hậu vẫn không cảm thấy bản thân mình đã làm sai. Nàng ta nín nhịn nỗi oán giận uất ức ngần ấy năm, sớm đã không còn chịu đựng được nữa.
“Thái Hậu quá lời rồi, thần thiếp nào có ý nghĩ bất kính như vậy. Diên Nhi ngỗ nghịch với thần thiếp, thần thiếp nhất thời không khống chế được lửa giận…cho nên…”
“Ngươi câm miệng, ngươi cho là ai gia không biết ngươi đang suy tính chuyện gì sao?”
Hoàng Hậu bị Thái Hậu mạnh mẽ ngắt lời, liền ngoan ngoãn yên lặng. Thái Hậu đỡ Lý Lăng Diên đứng dậy, quay sang nói với Trương ma ma.
“Truyền thái y đến xem vết thương cho Thái Tử.”
Trương ma ma nhận lệnh, nhưng còn chưa đi đã bị Lý Lăng Diên ngăn cản.
“Ma ma dừng bước. Vết thương của ta không đáng ngại. Mẫu hậu đang tức giận, ta không muốn người ngoài nhìn thấy cảnh này…”
Thái Hậu nhìn Lý Lăng Diên, thở dài.
“Con không phải lo lắng, cứ quay về trước đi. Ở đây ai gia sẽ giải quyết.”
Lý Lăng Diên rất tin tưởng lời Thái Hậu, không nói gì thêm mà rời khỏi điện Thanh Loan. Đợi hắn đi xa rồi, Thái Hậu mới bình tĩnh nói.
“Diên Nhi là nhi tử của ngươi, cũng là Thái Tử của Cảnh Quốc. Tương lai sau này của ngươi đều dựa cả vào hắn, ngươi hành động như thế không sợ hắn thương tâm hay sao?”
Hoàng Hậu ngẩng đầu, cười lạnh lẽo:
“Thần thiếp nào có phúc khí làm mẫu thân của hắn chứ? Từ khi vào cung thần thiếp sớm đã mất đi cái quyền lợi đó rồi. Hắn là nhi tử của Lâm Uyển Khanh.”
“Cẩm Lan, ngươi không nghĩ cho ngươi thì cũng nên nghĩ đến mẫu tộc Lâm Thị của ngươi. Nếu tiếp tục thế này, ai gia cũng không thể giúp ngươi được nữa.”
“Mẫu tộc Lâm Thị…ha…ha…”
Hoàng Hậu giống như nghe thấy chuyện nực cười, trước mặt Thái Hậu mà thất nghi. Nàng ta nào có mẫu tộc, Lâm Cẩm Lan nàng từ khi sinh ra đã là cái bóng của Lâm Uyển Khanh, là kẻ thay thế bất đắc dĩ mà Lâm Gia chọn để củng cố địa vị Thái Tử của con trai Lâm Uyển Khanh. Nàng từ nhỏ không nhận được sự yêu thương nào, ngay đến người mà nàng ngưỡng mộ yêu thương cũng một lòng một dạ với nữ nhân mà nàng ta căm ghét nhất. Chén thuốc năm đó Minh Đế đưa cho nàng, đã giết chết tất cả niệm tưởng lẫn mù quáng mà nàng dành cho hắn. Nàng muốn hắn chết, muốn giang sơn mà hắn tự hào này sụp đổ. Có như vậy nàng mới xả được oán hận trong lòng mình.
Thái Hậu lắc đầu, có lẽ bà đã sai khi nhớ lời hứa năm xưa với Lâm Uyển Khanh mà hết lần này đến lần khác bao dung cho Lâm Cẩm Lan. Nữ nhân này, sớm đã bị sự đố kỵ và không cam tâm nuốt chửng lý trí từ lâu. Nếu bà còn mềm lòng, tương lai Cảnh Quốc sẽ bị hủy hoại.
“Truyền lệnh của ai gia, Hoàng Hậu vô đức không thể chấp chưởng hậu cung, kể từ hôm nay thu hồi phượng ấn, tự đóng cửa ăn năn. Ngày nào Hoàng Đế chưa tỉnh thì chưa được phép bước chân ra ngoài.”
Hoàng Hậu nhận được ý chỉ kiểu này cũng không hề tỏ ra tức giận, nàng dùng đại lễ cung đình với Thái Hậu, đáp.
“Thần thiếp tạ ơn mẫu hậu.”
Thái Hậu xoay người, để Trương ma ma dìu ra khỏi điện Thanh Loan. Cũng không một lần quay đầu lại nữa.
…
Lý Lăng Diên về đến Đông Cung, Phúc Tử thấy vết thương của hắn thì giật mình vội vã truyền thái y. Lý Lăng Diên không ngăn cản hắn, ánh mắt dừng trên người Lạc Thanh Thanh vẫn luôn yên lặng một bên.
“Hôm nay nàng đã đi đâu?”
Lạc Thanh Thanh biết rõ, không có gì qua mắt được Lý Lăng Diên nên đáp rất thành thật.
“Ta đến Kính Vương phủ tìm tên đạo sĩ kia.”
“Nàng thả hắn đi?”
“Không có…”
Lạc Thanh Thanh không hiểu Lý Lăng Diên đang tức giận cái gì, nhưng nàng vẫn chọn cách nói thật. Nàng hiểu rõ bản lĩnh của nhị sư huynh, cái nhà lao đó không giam nổi hắn.
Lý Lăng Diên thở dài, nằm lấy tay Lạc Thanh Thanh kéo nàng lại gần mình hơn.
“Sao nàng phải đến nơi đó, nàng quen biết hắn?”
“Chuyện này ta không thể nói được.”
Lạc Thanh Thanh là người rất nguyên tắc, những gì đã hứa sẽ không nuốt lời. Mặc dù người trước mặt là Lý Lăng Diên cũng không ngoại lệ.
Lý Lăng Diên nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa. Hắn để nàng thoải mái ngồi trong lòng mình. Vòng tay hắn rất vững chắc, không cho Lạc Thanh Thanh có cơ hội từ chối nào.
“Ta tin tưởng nàng, khi nào nàng muốn nói thì ta sẽ lắng nghe. Gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, nàng phải ngoan ngoãn một chút.”
Lạc Thanh Thanh gật đầu, hắn nói gì nàng cũng thuận theo.
“Ta đã biết.”
Lý Lăng Diên mỉm cười, nhưng trong lòng sớm đã lạnh lẽo. Lạc Thanh Thanh bên ngoài có người quen, nàng còn rất che chở hắn. Chỉ nghĩ đến sự thân thiết giữa họ, Lý Lăng Diên đã khó chịu vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.