Chương 13
Trầm Cửu Tương
24/05/2022
edit-trans: Lý thư hạ
Những gì Uyển Uyển nói so với lí do thoái thác mà Lý Đức toàn đưa ra cũng không có gì khác biệt.
Sau khi nàng nhận lấy thư từ chỗ Khương Uẩn vừa đi ra khỏi trai phòng của Trưởng công chúa không bao xa bị tiểu quận vương dùng ná cao su bắn phải, vị tiểu quận vương kia bị người nào đó quát lớn bị dọa cho mất mật liền quăng ná đi bỏ chạy lấy người, lúc ấy Hoàng đế laị đi cùng với trưởng quản sự phủ trưởng công chúa không tránh khỏi nàng nhận lầm người.
Lục lão phu nhân cũng không muốn làm cho nàng sợ hãi nữa sau khi nghe xong ánh mắt bà cũng hoà hoãn lại: " Đứa bé ngoan không có việc gì, thời gian này con cứ nghe lời tổ mẫu ngoan ngoãn đợi trong phủ, trước nhất không được ra khỏi cửa, nghe không?'
Uyển Uyển từ trước đến nay nhu thuận, lão phu nhân không lo lắng nàng sẽ giống như Lục văn, Lục kỳ hay vụng trộm lẻn ra bên ngoài, nhưng mà phía Hoàng đế kia thì......
Ra khỏi đại sảnh phòng khách trên đường đi về Phù Ngọc cư, lão phu nhân thấy Trình thị và Uyển Uyển đều đã đi trước rồi mới đột nhiên phân phó Lý ma ma: " Một lát nữa ngươi phái người tới Hứa gia một chuyến hỏi thăm xem lão phu nhân nhà họ đến tột cùng là bao giờ mới về kinh?'
Lý ma ma lập tức hiểu rõ được dự định của lão phu nhân, thần sắc ngưng đọng: " người chuyện này...... vị trên kia mới đến nhà, hiện tại bàn tới chuyện liên quan có phải là không ổn không thưa lão phu nhân"
"Có gì không ổn?"
Lão phu nhân nhíu chặt lông mày: " Lục gia ta đã phải đưa một nữ nhi tới Tiêu gia chịu khổ, bệ hạ sao có thể một mực chờ đợi nàng, bây giờ lại đánh chủ ý lên người Uyển Uyển, chẳng lẽ lại muốn Uyển Uyển đi làm Ninh Chiêu Nghi thứ hai sao?'
Nói xong lão phu nhân lại nghĩ tới người trong Thiên Trai phòng kia, ngày thường ở trước mặt mọi người là một nữ nhân đoan trang ung dung vậy mà lại cuộn mình trong lòng bà khóc đến hai mắt đỏ bừng.
Hoàng hậu và Hoàng đế đã được kết tóc làm phu thê ngay từ khi còn bé, nhưng bây giờ Hoàng đế cũng không cho nàng chút thể diện nào mà lại còn muốn hưởng phúc Tề nhân trái ôm phải ấp, cũng may là còn có liêm sỉ (*) không trực tiếp nói ra.
(*) bản gốc là "cũng may còn thận trọng" nhưng tui ghét quá nên sửa thành " có liêm sỉ"
"Trước đó Hiền Phi đưa nữ nhi mà mình nuôi lớn dưới gối lên long sàng hoàng thượng làm mị sủng(người đẹp được sủng ái), Thịnh Kinh có mấy ai coi trọng thủ đoạn này, Lục gia nếu bắt chước nàng ta sau này chẳng phải khiến người ngoài đâm nát cột sống?"
"Nhưng......" Lý ma ma vội vàng: " người cũng đừng nóng vội đưa ra quyết định, chuyện này hay là cứ chờ Hầu gia và thế tử trở về cùng nhau thương nghị rồi nói sau?'
Lão phu nhân thở dài lắc đầu: " Hầu gia hắn một mực hướng về ai ngươi còn không biết sao? Ngược lại là bên phía Dung Thâm chuyện của Uyển Uyển cũng báo cho hắn một tiếng đi."
Lục Tấn Liêm và hoàng hậu dù sao cũng là huynh muội, lão phu nhân hiểu rõ hơn ai hết cho tới bây giờ hắn luôn bao che khuyết điểm, chỉ ủng hộ người một nhà, Uyển Uyển lại không phải họ Lục, cũng không trưởng thành trước mặt bọn họ nên dù bất cứ chuyện gì xảy ra bọn họ tuyệt sẽ không quan tâm tới sự sống chết của nàng.
'Đứa bé kia nếu mà tiến cung, hoàng hậu sẽ chỉ coi nàng là dao trong tay mà hậu cung lại là nơi thế nào, nuốt người không nhả xương, tâm tư nàng như vậy sao có thể ứng phó được đây.'
Lý ma ma thấy ý lão phu đã quyết cũng không nói thêm gì nữa, sau khi trở lại Phù Ngọc cư liền sai một tên sai vặt tới Hứa gia.
Chiều khi Lục giác về phủ, cũng có một gã sai vặt đi tới chỗ hắn một chuyến rồi cũng đem theo lời hắn nói chuyển lời: "Thế tử gia nói, chuyện hôn sự của uyển cô nương tùy lão phu nhân định đoạt."
Hắn sẽ không nhúng tay.
Editor: phũ vậy:)
*
Chạng vạng tối màn đêm đã buông, Thuần Như quán phái một gã sai vặt đến đưa cho Uyển Uyển chiếc hầu bao lúc trước bị mất.
Uyển Uyển sau khi rửa mặt xong dựa người vào giường êm đọc sách, Lâm Nguyệt mới mang theo hầu bao đi vào, đúng lúc này nàng lại đnag đọc được đoạn đặc sắc lơ đãng ậm ừ trả lời: " ta biết rồi thay ta đa tạ biểu ca."
Lâm nguyệt nghe thấy giọng điệu đáp lời của nàng động tác thu hầu bao về khựng lại, một lát nhăn mặt lại đi đến trước giường,một tay rút quyển sách trong tay của Uyển Uyển
"Cô nương!"
Uyển Uyển không hiểu nổi hành động của nàng, ngửa mặt lên nhíu mày nhìn Lâm Nguyệt thấy nàng lẩm bẩm cái gì, lại thấy lông mày của Lâm Nguyệt nhíu còn chặt hơn so với nàng,lúc này nàng mới nói:
"A Nguyệt, em đây à làm sao!?"
Uyển Uyển dang hai tay ra khẽ dựa trên đầu giường rủ mắt xuống mắt trông buồn bực ngán ngẩm cực kỳ, sáng nay lão phu nhân thì cứ bình chân như vại, còn lòng nàng thì loạn hết cả lên đây nài bây giờ ngay cả đọc sách hôi cũng không yên nữa......
Lâm nguyệt thở dài mộ hơi, nhìn nàng như đang nhìn tiểu hài tử chưa lớn, lại không khỏi mang bộ dáng như tri huyện.
Lâm nguyệt xoay người ngồi xuống bên mép giường nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, thế tử gia thay người lấy lại hầu bao đem về cho người, người chỉ có nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn là xong việc sao? "
"Như vậy chả là được rồi sao?" Uyển Uyển ngước mắt nhìn nàng một cái ủ rũ nói: Biểu ca cái gì cũng không thiếu, ta chẳng lẽ lại làm bánh ngọt đưa qua cho huynh ấy sao?"
Dĩ nhiên ý của Lâm Nguyệt không phải như vậy, nàng đứng dậy lấy quyển kỳ phổ từ ngắn éo cạnh gương đồng trên bàn của Uyển Uyển ra.
Cô nương gia vừa thận trọng lại khéo tay, lúc đầu dùng kim khâu thêu lên trên bao sách, ép ào đầy hoa cỏ lưu lại hương thơm, bây giờ vẫn còn nguyên cảnh vật như vậy.
Uyển Uyển nhìn thấy thế đã hiểu, nhớ lại sự chán nản của mình khi ngắm nhìn bầu trời đầy pháo hoa mà ngẩn người, nàng do dự...... 'Nhưng em nghĩ là biểu ca sẽ thích sao?'
Lâm nguyệt nói: "Đương nhiên, thế tử gia ngài ấy đồ vật quý hiếm đều có trân bảo cũng hấy nhiều rồi, chính bởi vậy, thành ý của cô nương mới càng có giá trị nhiều lần, huống hồ......
Uyển Uyển vẫn chăm chú nghe nàng nói tiếp bỗng nhiên nghe thấy nàng hỏi: 'Cô nương cảm thấy thế tử gia có được không?'
"Biểu ca có được hay không?"
Uyển Uyển đương nhiên nói "ổn".
'Cô nương kia không phải cũng nhiều lần muốn tiếp cận thế tử gia sao?'
Lâm nguyệt quả thật coi Uyển Uyển như tiểu hài tử,lời nói ra 10 phần ngay thẳng, Uyển Uyển ít nhiều nghe cũng thấy hơi kỳ quái, hoài nghi hỏi: " Ý của A Nguyệt là muốn ta về sau...... chủ động tiếp cận biểu ca sao?"
Mắt Lâm Nguyệt lập tức sáng lên, hiển nhiên chính là ý này.
Nhưng mà không chờ nàng nói thêm điều gì, Vân Âm ở bên ngoài nghe, thấy không ổn nên trầm mặt đi vào ngắt lời: "Nói linh tinh cái gì đấy hả? Ngươi lại dạy hư cô nương đi!"
Vân Âm là chưởng sự tỳ nữ ở Trạc ANh quán do lão phu nhân khâm điểm, Lâm Nguyệt ít nhiều có sợ hãi nàng, nàng vừa đi vào Lâm Nguyệt hậm hực từ bên giường đứng dậy.
Nhưng vẫn chịu được mà nói thầm: "Dạy hư là sao, thế tử gia tương lai cũng là chủ nhân duy nhất của Lục gia,cô nương nhà chúng ta đi vòng thêm một vòng trước mặt ngài ấy cũng có gì là không tốt đâu chứ......"
Lời còn chưa dứt, Vân Âm nhíu mày dò xét đen mặt kêu nàng ra ngoài, nàng ấy chỉ có thể ngậm miệng mà lui ra ngoài các ngủ
Uyển Uyển thấy Vân Âm nghiêm túc như thế, hình như có gì đó
Nói xong chuyện rồi, nàng vội vàng nhấc chắn mềm cuộn mình chui vào bên trong Vân Âm đi đến trước giường vén lại góc chăn cho nàng.
"Cô nương đừng nghe nàng nói bậy, cô nương ngày thường đối với thế tử gia cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, làm như vậy mới tốt, tính tình thế tử gia lãnh đạm cũng không thích người bên ngoài chạy đến chỗ ngài ấy xum xoe đâu, cô nương cứ nhìn đại tiểu thư và Tam tiểu thư sẽ rõ làm gì có ai dám đến lượn lờ trước mặt ngài ấy đâu?"
Uyển Uyển thật ra vẫn luôn cảm thấy biểu ca rất ôn nhu.
Nhưng nghe thấy Vân Âm nói vậy lại nghĩ tới thái độ thường ngày của lục văn và lục kỳ đối với lục giác nên nàng cảm thấy không nên xum xoe trước mặt hắn quả thật rất có đạo lý,nàng không nghĩ nhìu nữa tranh tủ nhắm mắt đi ngủ.
Vân Âm ở bên giường một lúc thấy nàng đã ngủ mới đứng dậy buông rèm xuống đi ra ngoài các ngủ, lại thấy Lâm Nguyêt vẫn đang xông quần áo ở gian ngoài.
Ngươi về sau đừng nói bậy bạ với cô nương, ở trong phủ này biểu tiểu thư trăm phương ngàn kế câu dẫn thế tử gia,nếu người bên ngoài nói như vậy với cô, cô có thấy đau lòng không?"?
Không thể phủ nhận lời này quả thực rất đúng.
Lâm nguyệt ngưng trệ một lát không nói gì nhưng nàng đối với Uyển Uyển tất cả đều chỉ là có ý tốt, ngang nghạnh không phục nói: " Chuyện chung thân đại sự của cô nươngmới là chuyện quan trọng, quản người ngoài nói nhiều làm gì chứ?"
Vân Âm nhíu mày: " Sao có thể nói vậy chứ? Coi như cô nương thật sự đi theo thế tử gia, nhưng nàng ấy cũng chỉ có thể chịu ủy khuất mà làm thiếp, sau này chủ mẫu tương lai vào cửa, ngươi cho rằng cô nương có thể thấy thoải mái, an nhàn sao?"
Lâm nguyệt khó chịu thì thào nói: "Thật ra làm thiếp thì có gì không tốt chứ?"
Hôm nay nàng muốn nói ra hết những điều trong lòng: " Ngươi không thấy trong thành có bao nhiêu tên nam nhân không đứng đắn nhìn chằm chằm cô nương nhà chúng ta sao, thế tử gia ít nhất cũng là nhân trung long phượng, ngài có thể bảo vệ được cô nương cả một đời an ổn đi......"
"Ngươi này chính là ánh mắt thiển cận!"
......
Hai người cứ thế vì chuyện này mà tranh luận với nhau nửa canh giờ, cuối cùng ai cũng không phục ai, mà bên kia lão phu nhân đã vì Uyển Uyển chọn ra một người lang quan tương lai ngay khi gió thu quét lá vàng đã tới cửa.
Ngày hôm đó sau khi nghỉ trưa tỉnh dậy, Uyển Uyển đang cài lại đống trâm lỏng lẻo trên búi tóc trước bàn trang điểm, thì nghe thấy tiếng của Lâm nguyệt đón tiếp một tì nữ của Phù Ngọc cư ở trong sân nói:
Lão phu nhân gọi cô nương nhanh qua đấy, hôm nay phủ thượng có khách tới, là bằng hữu cũ của lão phu nhân, Lâm An Đăng Châu Hứa lão phu nhân.
Phù ngọc cư đãi khách, ở giữa tiền sảnh trước mặt cách tấm mành gấm vóc ở cửa ra vào là đồ trang trí tường vân,trong dáng hình mông lung của đồ trang trí mơ hồ có thể thấy được bóng người trong phòng.
Uyển Uyển vừa đi vừa nhìn trong phòng Lục, Hứa hai vị lão phu nhân đều ngồi trên giường La Hán mỗi người một bên, ngồi phía dưới Lục lão phu nhân theo thứ tự là con dâu trưởng Trình thị và thiếp Chu thị.
Hứa lão phu nhân đang ôm Lục Lâm cháu trai cả của nhà họ Lục ngồi bên cạnh bà là một tiểu cô nương chưa đến mười hai, mười ba tuổi, mặt tròn mắt hạnh, thần thái chân thành, chắc là Hứa gia tiểu tôn nữ - Hứa Thù Hòa.
Mà giữa phòng còn có một công tử mặc thanh sam( áo xanh) đang đứng đó, chắp tay nói chuyện với mọi người.
Uyển Uyển vòng qua bình phong hiển lộ khuôn mặt, Lục lão phu nhân đã sớm nhìn thấy nàng lập tức giơ tay mỉm cười vẫy gọi: " Tiểu Uyển đến đây mau tới bái kiến Hứa gia Thừa An ca ca của con đi."
Nàng lúc này mới nhìn thanh sam công tử kia, đối phương cũng xoay người lại nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Thừa An đang định quy củ chắp tay hành lễ, nhưng ai ngờ ánh mắt vừa nhìn thấy Uyển Uyển đang thướt tha tới gần, thoáng giật mình, cô nương đứng ở đó trên người mặc một bộ y phục màu tím nhạt ở giữa là sa mỏng như hoa trên sương nhẹ nhàng bước tới cực kỳ giống một đóa đinh hương tím trong mưa bụi miên man.
Thấy huynh trưởng nhà mình thất thần trước mặt người, Hứa Thù Hòa đồng ngôn vô kỵ(*), nghiêng đầu lớn tiếng hỏi: Ca ca sao thế? Chẳng lẽ bị trật cổ, không xoay đầu được sao?"
(*) lời của trẻ con nói ra không biết kiêng kị ai
Hứa Thừa An nghe vậy lúc này mới hoàn hồn, vộ vàng rủ mắt xuống không dám nhìn Uyển Uyển: " Gặp qua Uyển muội muội."
*
Trong viện cơn gió khó chịu thổi loạn trên mái nhà cong cong của Thuần Như quán Mậu hoa đứng khoanh tay nhìn mấy gã sai vặt đối diện đang tu sửa cây cảnh trong viện.
Cửa viện bỗng có người đến, là gã sai vặt ở phù ngọc cư - Xuân Lai.
"Mậu Hoa ca, thế tử gia giờ có đây không?"
Mậu hoa miễn cưỡng nhướng mắt: " Gia đang bận, có chuyện gì sao?"
Xuân Lai nói: "Là ý của lão phu nhân, hôm nay có Hứa thiếu gia tới phủ thượng làm khách, nói là muốn bái kiến thế tử gia, lão phu nhân nghĩ cũng không tốt nếu không cho người ta mặt mũi lên kêu nô tài đến hỏi một chút, nếu không rảnh thì thôi quên đi?"
Nếu là thường ngày, Mậu hoa khẳng định trực tiếp cự tuyệt, thế tử gia bận bịu bao việc nàocó chỗ cho cái gì Hứa thiếu gia Trương thiếu gia muốn gặp là gặp?
Nhưng hôm nay khác, Hứa gia người ta tới là có ý đồ hắn đã sớm phái người nghe ngóng, giờ nghe xong, nháy mắt nói xuân lai đợi xíu
Mậu hoa đi vào thư phòng thấy lục giác đang đứng trước kệ sách đọc sử sách, hắn đi lên trước mặt hai bước, lời từ trong miệng hắn nói ra đã thay đổi ý tứ một chút.
"Gia, lão phu nhân hôm nay mời Hứa lão phu nhân qua phủ làm khách, nghe nói Hứa thiếu gia có lòng muốn bái kiến ngài, muốn xin ngài nể mặt gặp hắn một lần, cũng xem thử xem phẩm tính tài hoa của hắn đến tột cùng như thế nào."
Lục giác nghe vậy đầu ngón tay bất giác ngừng lại, ngước mắt nhìn Mậu hoa, tên nhãi này ngược lại chỉ giỏi láu cá, hắn vẫn cúi đầu, ánh mắt không loạn tí nào.
Nói hắn tự cho là thông minh, hắn ngược lại rõ ràng cũng nói biết sai rồi, nhưng trong lòng vẫn dám tái phạm.
Trong thư phòng yên tĩnh, Mậu hoa trong lòng không khỏi căng thẳng chủ tử luôn không thích thuộc hạ lá phải lá trái, hắn khó tránh khỏi tự mình lẩm bẩm" chẳng lẽ mình lại nghĩ sai rồi?"
Gặp thế tử gia vãn không mở miệng, Mậu hoa định đổi giọng, mới nghe thấy bên trên truyền đến một tiếng —— "Kêu hắn đến đây đi."
Giọng Lục giác nhàn nhạt, nói xong xoay người đi lấy một quyển công văn khác.
Mậu hoa lúc này mới thở ra một hơi "ài" một tiếng, lui ra ngoài truyền lời cho xuân lai, sau đó đứng ở cổng phục dịch khoanh hai tay chờ, cũng muốn nhìn xem vị Hứa thiếu gia kia là thần thánh phương nào.
Đợi ước chừng hai chén trà, trong tầm mắt hắn bỗng xuất hiện bóng dáng Uyển Uyển trước tiên, Mậu hoa hai mắt tỏa sáng nhưng nhìn lại phía sau không ngờ lại thấy cả Hứa công tử, hai huynh muội bọn họ sóng vai bước đi cạnh nhau.
Những gì Uyển Uyển nói so với lí do thoái thác mà Lý Đức toàn đưa ra cũng không có gì khác biệt.
Sau khi nàng nhận lấy thư từ chỗ Khương Uẩn vừa đi ra khỏi trai phòng của Trưởng công chúa không bao xa bị tiểu quận vương dùng ná cao su bắn phải, vị tiểu quận vương kia bị người nào đó quát lớn bị dọa cho mất mật liền quăng ná đi bỏ chạy lấy người, lúc ấy Hoàng đế laị đi cùng với trưởng quản sự phủ trưởng công chúa không tránh khỏi nàng nhận lầm người.
Lục lão phu nhân cũng không muốn làm cho nàng sợ hãi nữa sau khi nghe xong ánh mắt bà cũng hoà hoãn lại: " Đứa bé ngoan không có việc gì, thời gian này con cứ nghe lời tổ mẫu ngoan ngoãn đợi trong phủ, trước nhất không được ra khỏi cửa, nghe không?'
Uyển Uyển từ trước đến nay nhu thuận, lão phu nhân không lo lắng nàng sẽ giống như Lục văn, Lục kỳ hay vụng trộm lẻn ra bên ngoài, nhưng mà phía Hoàng đế kia thì......
Ra khỏi đại sảnh phòng khách trên đường đi về Phù Ngọc cư, lão phu nhân thấy Trình thị và Uyển Uyển đều đã đi trước rồi mới đột nhiên phân phó Lý ma ma: " Một lát nữa ngươi phái người tới Hứa gia một chuyến hỏi thăm xem lão phu nhân nhà họ đến tột cùng là bao giờ mới về kinh?'
Lý ma ma lập tức hiểu rõ được dự định của lão phu nhân, thần sắc ngưng đọng: " người chuyện này...... vị trên kia mới đến nhà, hiện tại bàn tới chuyện liên quan có phải là không ổn không thưa lão phu nhân"
"Có gì không ổn?"
Lão phu nhân nhíu chặt lông mày: " Lục gia ta đã phải đưa một nữ nhi tới Tiêu gia chịu khổ, bệ hạ sao có thể một mực chờ đợi nàng, bây giờ lại đánh chủ ý lên người Uyển Uyển, chẳng lẽ lại muốn Uyển Uyển đi làm Ninh Chiêu Nghi thứ hai sao?'
Nói xong lão phu nhân lại nghĩ tới người trong Thiên Trai phòng kia, ngày thường ở trước mặt mọi người là một nữ nhân đoan trang ung dung vậy mà lại cuộn mình trong lòng bà khóc đến hai mắt đỏ bừng.
Hoàng hậu và Hoàng đế đã được kết tóc làm phu thê ngay từ khi còn bé, nhưng bây giờ Hoàng đế cũng không cho nàng chút thể diện nào mà lại còn muốn hưởng phúc Tề nhân trái ôm phải ấp, cũng may là còn có liêm sỉ (*) không trực tiếp nói ra.
(*) bản gốc là "cũng may còn thận trọng" nhưng tui ghét quá nên sửa thành " có liêm sỉ"
"Trước đó Hiền Phi đưa nữ nhi mà mình nuôi lớn dưới gối lên long sàng hoàng thượng làm mị sủng(người đẹp được sủng ái), Thịnh Kinh có mấy ai coi trọng thủ đoạn này, Lục gia nếu bắt chước nàng ta sau này chẳng phải khiến người ngoài đâm nát cột sống?"
"Nhưng......" Lý ma ma vội vàng: " người cũng đừng nóng vội đưa ra quyết định, chuyện này hay là cứ chờ Hầu gia và thế tử trở về cùng nhau thương nghị rồi nói sau?'
Lão phu nhân thở dài lắc đầu: " Hầu gia hắn một mực hướng về ai ngươi còn không biết sao? Ngược lại là bên phía Dung Thâm chuyện của Uyển Uyển cũng báo cho hắn một tiếng đi."
Lục Tấn Liêm và hoàng hậu dù sao cũng là huynh muội, lão phu nhân hiểu rõ hơn ai hết cho tới bây giờ hắn luôn bao che khuyết điểm, chỉ ủng hộ người một nhà, Uyển Uyển lại không phải họ Lục, cũng không trưởng thành trước mặt bọn họ nên dù bất cứ chuyện gì xảy ra bọn họ tuyệt sẽ không quan tâm tới sự sống chết của nàng.
'Đứa bé kia nếu mà tiến cung, hoàng hậu sẽ chỉ coi nàng là dao trong tay mà hậu cung lại là nơi thế nào, nuốt người không nhả xương, tâm tư nàng như vậy sao có thể ứng phó được đây.'
Lý ma ma thấy ý lão phu đã quyết cũng không nói thêm gì nữa, sau khi trở lại Phù Ngọc cư liền sai một tên sai vặt tới Hứa gia.
Chiều khi Lục giác về phủ, cũng có một gã sai vặt đi tới chỗ hắn một chuyến rồi cũng đem theo lời hắn nói chuyển lời: "Thế tử gia nói, chuyện hôn sự của uyển cô nương tùy lão phu nhân định đoạt."
Hắn sẽ không nhúng tay.
Editor: phũ vậy:)
*
Chạng vạng tối màn đêm đã buông, Thuần Như quán phái một gã sai vặt đến đưa cho Uyển Uyển chiếc hầu bao lúc trước bị mất.
Uyển Uyển sau khi rửa mặt xong dựa người vào giường êm đọc sách, Lâm Nguyệt mới mang theo hầu bao đi vào, đúng lúc này nàng lại đnag đọc được đoạn đặc sắc lơ đãng ậm ừ trả lời: " ta biết rồi thay ta đa tạ biểu ca."
Lâm nguyệt nghe thấy giọng điệu đáp lời của nàng động tác thu hầu bao về khựng lại, một lát nhăn mặt lại đi đến trước giường,một tay rút quyển sách trong tay của Uyển Uyển
"Cô nương!"
Uyển Uyển không hiểu nổi hành động của nàng, ngửa mặt lên nhíu mày nhìn Lâm Nguyệt thấy nàng lẩm bẩm cái gì, lại thấy lông mày của Lâm Nguyệt nhíu còn chặt hơn so với nàng,lúc này nàng mới nói:
"A Nguyệt, em đây à làm sao!?"
Uyển Uyển dang hai tay ra khẽ dựa trên đầu giường rủ mắt xuống mắt trông buồn bực ngán ngẩm cực kỳ, sáng nay lão phu nhân thì cứ bình chân như vại, còn lòng nàng thì loạn hết cả lên đây nài bây giờ ngay cả đọc sách hôi cũng không yên nữa......
Lâm nguyệt thở dài mộ hơi, nhìn nàng như đang nhìn tiểu hài tử chưa lớn, lại không khỏi mang bộ dáng như tri huyện.
Lâm nguyệt xoay người ngồi xuống bên mép giường nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, thế tử gia thay người lấy lại hầu bao đem về cho người, người chỉ có nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn là xong việc sao? "
"Như vậy chả là được rồi sao?" Uyển Uyển ngước mắt nhìn nàng một cái ủ rũ nói: Biểu ca cái gì cũng không thiếu, ta chẳng lẽ lại làm bánh ngọt đưa qua cho huynh ấy sao?"
Dĩ nhiên ý của Lâm Nguyệt không phải như vậy, nàng đứng dậy lấy quyển kỳ phổ từ ngắn éo cạnh gương đồng trên bàn của Uyển Uyển ra.
Cô nương gia vừa thận trọng lại khéo tay, lúc đầu dùng kim khâu thêu lên trên bao sách, ép ào đầy hoa cỏ lưu lại hương thơm, bây giờ vẫn còn nguyên cảnh vật như vậy.
Uyển Uyển nhìn thấy thế đã hiểu, nhớ lại sự chán nản của mình khi ngắm nhìn bầu trời đầy pháo hoa mà ngẩn người, nàng do dự...... 'Nhưng em nghĩ là biểu ca sẽ thích sao?'
Lâm nguyệt nói: "Đương nhiên, thế tử gia ngài ấy đồ vật quý hiếm đều có trân bảo cũng hấy nhiều rồi, chính bởi vậy, thành ý của cô nương mới càng có giá trị nhiều lần, huống hồ......
Uyển Uyển vẫn chăm chú nghe nàng nói tiếp bỗng nhiên nghe thấy nàng hỏi: 'Cô nương cảm thấy thế tử gia có được không?'
"Biểu ca có được hay không?"
Uyển Uyển đương nhiên nói "ổn".
'Cô nương kia không phải cũng nhiều lần muốn tiếp cận thế tử gia sao?'
Lâm nguyệt quả thật coi Uyển Uyển như tiểu hài tử,lời nói ra 10 phần ngay thẳng, Uyển Uyển ít nhiều nghe cũng thấy hơi kỳ quái, hoài nghi hỏi: " Ý của A Nguyệt là muốn ta về sau...... chủ động tiếp cận biểu ca sao?"
Mắt Lâm Nguyệt lập tức sáng lên, hiển nhiên chính là ý này.
Nhưng mà không chờ nàng nói thêm điều gì, Vân Âm ở bên ngoài nghe, thấy không ổn nên trầm mặt đi vào ngắt lời: "Nói linh tinh cái gì đấy hả? Ngươi lại dạy hư cô nương đi!"
Vân Âm là chưởng sự tỳ nữ ở Trạc ANh quán do lão phu nhân khâm điểm, Lâm Nguyệt ít nhiều có sợ hãi nàng, nàng vừa đi vào Lâm Nguyệt hậm hực từ bên giường đứng dậy.
Nhưng vẫn chịu được mà nói thầm: "Dạy hư là sao, thế tử gia tương lai cũng là chủ nhân duy nhất của Lục gia,cô nương nhà chúng ta đi vòng thêm một vòng trước mặt ngài ấy cũng có gì là không tốt đâu chứ......"
Lời còn chưa dứt, Vân Âm nhíu mày dò xét đen mặt kêu nàng ra ngoài, nàng ấy chỉ có thể ngậm miệng mà lui ra ngoài các ngủ
Uyển Uyển thấy Vân Âm nghiêm túc như thế, hình như có gì đó
Nói xong chuyện rồi, nàng vội vàng nhấc chắn mềm cuộn mình chui vào bên trong Vân Âm đi đến trước giường vén lại góc chăn cho nàng.
"Cô nương đừng nghe nàng nói bậy, cô nương ngày thường đối với thế tử gia cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, làm như vậy mới tốt, tính tình thế tử gia lãnh đạm cũng không thích người bên ngoài chạy đến chỗ ngài ấy xum xoe đâu, cô nương cứ nhìn đại tiểu thư và Tam tiểu thư sẽ rõ làm gì có ai dám đến lượn lờ trước mặt ngài ấy đâu?"
Uyển Uyển thật ra vẫn luôn cảm thấy biểu ca rất ôn nhu.
Nhưng nghe thấy Vân Âm nói vậy lại nghĩ tới thái độ thường ngày của lục văn và lục kỳ đối với lục giác nên nàng cảm thấy không nên xum xoe trước mặt hắn quả thật rất có đạo lý,nàng không nghĩ nhìu nữa tranh tủ nhắm mắt đi ngủ.
Vân Âm ở bên giường một lúc thấy nàng đã ngủ mới đứng dậy buông rèm xuống đi ra ngoài các ngủ, lại thấy Lâm Nguyêt vẫn đang xông quần áo ở gian ngoài.
Ngươi về sau đừng nói bậy bạ với cô nương, ở trong phủ này biểu tiểu thư trăm phương ngàn kế câu dẫn thế tử gia,nếu người bên ngoài nói như vậy với cô, cô có thấy đau lòng không?"?
Không thể phủ nhận lời này quả thực rất đúng.
Lâm nguyệt ngưng trệ một lát không nói gì nhưng nàng đối với Uyển Uyển tất cả đều chỉ là có ý tốt, ngang nghạnh không phục nói: " Chuyện chung thân đại sự của cô nươngmới là chuyện quan trọng, quản người ngoài nói nhiều làm gì chứ?"
Vân Âm nhíu mày: " Sao có thể nói vậy chứ? Coi như cô nương thật sự đi theo thế tử gia, nhưng nàng ấy cũng chỉ có thể chịu ủy khuất mà làm thiếp, sau này chủ mẫu tương lai vào cửa, ngươi cho rằng cô nương có thể thấy thoải mái, an nhàn sao?"
Lâm nguyệt khó chịu thì thào nói: "Thật ra làm thiếp thì có gì không tốt chứ?"
Hôm nay nàng muốn nói ra hết những điều trong lòng: " Ngươi không thấy trong thành có bao nhiêu tên nam nhân không đứng đắn nhìn chằm chằm cô nương nhà chúng ta sao, thế tử gia ít nhất cũng là nhân trung long phượng, ngài có thể bảo vệ được cô nương cả một đời an ổn đi......"
"Ngươi này chính là ánh mắt thiển cận!"
......
Hai người cứ thế vì chuyện này mà tranh luận với nhau nửa canh giờ, cuối cùng ai cũng không phục ai, mà bên kia lão phu nhân đã vì Uyển Uyển chọn ra một người lang quan tương lai ngay khi gió thu quét lá vàng đã tới cửa.
Ngày hôm đó sau khi nghỉ trưa tỉnh dậy, Uyển Uyển đang cài lại đống trâm lỏng lẻo trên búi tóc trước bàn trang điểm, thì nghe thấy tiếng của Lâm nguyệt đón tiếp một tì nữ của Phù Ngọc cư ở trong sân nói:
Lão phu nhân gọi cô nương nhanh qua đấy, hôm nay phủ thượng có khách tới, là bằng hữu cũ của lão phu nhân, Lâm An Đăng Châu Hứa lão phu nhân.
Phù ngọc cư đãi khách, ở giữa tiền sảnh trước mặt cách tấm mành gấm vóc ở cửa ra vào là đồ trang trí tường vân,trong dáng hình mông lung của đồ trang trí mơ hồ có thể thấy được bóng người trong phòng.
Uyển Uyển vừa đi vừa nhìn trong phòng Lục, Hứa hai vị lão phu nhân đều ngồi trên giường La Hán mỗi người một bên, ngồi phía dưới Lục lão phu nhân theo thứ tự là con dâu trưởng Trình thị và thiếp Chu thị.
Hứa lão phu nhân đang ôm Lục Lâm cháu trai cả của nhà họ Lục ngồi bên cạnh bà là một tiểu cô nương chưa đến mười hai, mười ba tuổi, mặt tròn mắt hạnh, thần thái chân thành, chắc là Hứa gia tiểu tôn nữ - Hứa Thù Hòa.
Mà giữa phòng còn có một công tử mặc thanh sam( áo xanh) đang đứng đó, chắp tay nói chuyện với mọi người.
Uyển Uyển vòng qua bình phong hiển lộ khuôn mặt, Lục lão phu nhân đã sớm nhìn thấy nàng lập tức giơ tay mỉm cười vẫy gọi: " Tiểu Uyển đến đây mau tới bái kiến Hứa gia Thừa An ca ca của con đi."
Nàng lúc này mới nhìn thanh sam công tử kia, đối phương cũng xoay người lại nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Thừa An đang định quy củ chắp tay hành lễ, nhưng ai ngờ ánh mắt vừa nhìn thấy Uyển Uyển đang thướt tha tới gần, thoáng giật mình, cô nương đứng ở đó trên người mặc một bộ y phục màu tím nhạt ở giữa là sa mỏng như hoa trên sương nhẹ nhàng bước tới cực kỳ giống một đóa đinh hương tím trong mưa bụi miên man.
Thấy huynh trưởng nhà mình thất thần trước mặt người, Hứa Thù Hòa đồng ngôn vô kỵ(*), nghiêng đầu lớn tiếng hỏi: Ca ca sao thế? Chẳng lẽ bị trật cổ, không xoay đầu được sao?"
(*) lời của trẻ con nói ra không biết kiêng kị ai
Hứa Thừa An nghe vậy lúc này mới hoàn hồn, vộ vàng rủ mắt xuống không dám nhìn Uyển Uyển: " Gặp qua Uyển muội muội."
*
Trong viện cơn gió khó chịu thổi loạn trên mái nhà cong cong của Thuần Như quán Mậu hoa đứng khoanh tay nhìn mấy gã sai vặt đối diện đang tu sửa cây cảnh trong viện.
Cửa viện bỗng có người đến, là gã sai vặt ở phù ngọc cư - Xuân Lai.
"Mậu Hoa ca, thế tử gia giờ có đây không?"
Mậu hoa miễn cưỡng nhướng mắt: " Gia đang bận, có chuyện gì sao?"
Xuân Lai nói: "Là ý của lão phu nhân, hôm nay có Hứa thiếu gia tới phủ thượng làm khách, nói là muốn bái kiến thế tử gia, lão phu nhân nghĩ cũng không tốt nếu không cho người ta mặt mũi lên kêu nô tài đến hỏi một chút, nếu không rảnh thì thôi quên đi?"
Nếu là thường ngày, Mậu hoa khẳng định trực tiếp cự tuyệt, thế tử gia bận bịu bao việc nàocó chỗ cho cái gì Hứa thiếu gia Trương thiếu gia muốn gặp là gặp?
Nhưng hôm nay khác, Hứa gia người ta tới là có ý đồ hắn đã sớm phái người nghe ngóng, giờ nghe xong, nháy mắt nói xuân lai đợi xíu
Mậu hoa đi vào thư phòng thấy lục giác đang đứng trước kệ sách đọc sử sách, hắn đi lên trước mặt hai bước, lời từ trong miệng hắn nói ra đã thay đổi ý tứ một chút.
"Gia, lão phu nhân hôm nay mời Hứa lão phu nhân qua phủ làm khách, nghe nói Hứa thiếu gia có lòng muốn bái kiến ngài, muốn xin ngài nể mặt gặp hắn một lần, cũng xem thử xem phẩm tính tài hoa của hắn đến tột cùng như thế nào."
Lục giác nghe vậy đầu ngón tay bất giác ngừng lại, ngước mắt nhìn Mậu hoa, tên nhãi này ngược lại chỉ giỏi láu cá, hắn vẫn cúi đầu, ánh mắt không loạn tí nào.
Nói hắn tự cho là thông minh, hắn ngược lại rõ ràng cũng nói biết sai rồi, nhưng trong lòng vẫn dám tái phạm.
Trong thư phòng yên tĩnh, Mậu hoa trong lòng không khỏi căng thẳng chủ tử luôn không thích thuộc hạ lá phải lá trái, hắn khó tránh khỏi tự mình lẩm bẩm" chẳng lẽ mình lại nghĩ sai rồi?"
Gặp thế tử gia vãn không mở miệng, Mậu hoa định đổi giọng, mới nghe thấy bên trên truyền đến một tiếng —— "Kêu hắn đến đây đi."
Giọng Lục giác nhàn nhạt, nói xong xoay người đi lấy một quyển công văn khác.
Mậu hoa lúc này mới thở ra một hơi "ài" một tiếng, lui ra ngoài truyền lời cho xuân lai, sau đó đứng ở cổng phục dịch khoanh hai tay chờ, cũng muốn nhìn xem vị Hứa thiếu gia kia là thần thánh phương nào.
Đợi ước chừng hai chén trà, trong tầm mắt hắn bỗng xuất hiện bóng dáng Uyển Uyển trước tiên, Mậu hoa hai mắt tỏa sáng nhưng nhìn lại phía sau không ngờ lại thấy cả Hứa công tử, hai huynh muội bọn họ sóng vai bước đi cạnh nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.