Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài (Quật Ngã Ánh Trăng)
Chương 3
Nhất Khỏa La Bặc
19/06/2020
Bé gái dưới thân cắn môi, mày nhíu lại,
trên trán mồ hôi nhỏ giọt, hai cái đùi run run không ngừng nhưng vẫn như cũ mở rộng thân thể tiếp nhận cự vật của hắn.
Lục Hoài Dữ nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn thành một nhúm, bắt lấy vú nhỏ của nàng vuốt ve, rồi khẽ nhéo núm vú nhỏ nhô lên của nàng để phân tán lực chú ý, chờ hàng mày nàng thả lỏng thì đột nhiên thúc người một phát đâm thủng lớp màng mỏng manh kia.
“A……” …… Đau quá! Thẩm Minh Duyệt đỏ mắt, nước tụ ở hốc mắt đảo quanh lập tức rơi xuống, nhớ tới không thể chọc hắn tức giận, nhất định phải làm hắn vừa lòng, vội vàng nuốt nức nở trở vào.
Lục Hoài Dữ cũng không hề dễ chịu, nàng bỗng nhiên rút lại, các thớ thịt như sắp bấm gãy cái mệnh gậy thịt của hắn. Một tay xoa vú, một tay vân vê hoa châu giúp nàng thả lỏng, thử đẩy đưa, liền mang theo một vệt máu đỏ tươi
“Hự…… Em chặt quá.” Vú nhỏ phối với tiểu huyệt mềm mại thật tuyệt.
Giương mắt nhìn bé gái dưới thân, lông mi còn dính nước khẽ chớp. Vừa lăn lộn một hồi mệt mỏi, hiện tại ở trên người nàng chỉ cảm thấy tinh thần tốt gấp trăm lần, đem bé gái lăn qua lộn lại hưởng dụng vài lần mới thỏa mãn.
Kết thúc thì đã qua nửa đêm, đứa nhỏ dưới thân sớm đã hôn mê, nhưng tiểu huyệt mềm mại nho nhỏ vẫn còn quấn lấy hắn, hắn nhẹ rút ra tránh làm nhiễu loạn nàng, cái miệng nhỏ bật ra một tiếng khóc nức nở, lông mi run run mở bừng mắt.
Thẩm Minh Duyệt rũ lông mi âm thầm nhìn trộm vẻ mặt của hắn, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, tựa hồ là vừa lòng, nàng mới dám yên lòng. Nước mắt đã khô để lại vết trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của bé gái, lông mi rũ xuống che lấp con ngươi trộm ngó hắn, còn tưởng rằng hắn không phát hiện nàng đang nhìn lén hắn.
Mí mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, toàn thân bị hắn bắt nạt, trải rộng vệt đỏ, một bộ dáng vô cùng đáng thương chọc Lục Hoài Dữ nở nụ cười, “Anh đi tắm rửa.”
Thẩm Minh Duyệt kéo chăn bọc lấy thân thể của mình liền xuống giường, “Vậy, em đi đây.”
Lục Hoài Dữ giữ chặt tay nàng, bé gái quay đầu mở to một đôi mắt trong trẻo, con ngươi sâu thẳm nhìn hắn, đôi mắt đỏ bừng, bộ dáng ngây thơ mờ mịt thanh thuần, hoàn toàn không giống vừa rồi ở trên giường, tự mình mở rộng hai chân chờ hắn làm.
“Chẳng lẽ còn muốn nữa!” Thẩm Minh Duyệt thầm nghĩ, trừng lớn đôi mắt, thân thể run lên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng hiện lên vẻ kinh hoàng. Lục Hoài Dữ cười nhẹ, nghĩ đến đã dọa sợ nàng thì khẽ nói : “Đã khuya rồi, ngày mai rồi đi.”
Thẩm Minh Duyệt nghe vậy ngốc ngốc gật đầu một cái. Lục Hoài Dữ tắm rửa xong đi ra, đặt một cái khăn lông trên đầu xoa tóc, trên eo quấn một cái khăn tắm, trên người còn chưa lau khô nước, giọt nước dọc theo cơ bắp hoa văn cuồn cuộn chảy xuống.
Thẩm Minh Duyệt chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ, vội vàng trốn vào phòng tắm.
Khắp người chua xót, giữa hai chân ẩn ẩn đau, nhìn vào gương dùng hai ngón tay mở phía dưới ra xem, hai cánh hoa môi sưng đỏ, bắp đùi dày đặc vết máu. Chớp chớp mắt, nuốt nỗi uất ức trào dâng nghẹn trở vào, đừng khóc, không được khóc.
Tắm gội xong mặc váy vào đi ra ngoài, phòng chỉ có một giường, còn có một cái sô pha, Thẩm Minh Duyệt liếc mắt qua giường lớn một cái thấy hắn đang dựa vào đầu giường .
Trong phòng chỉ chừa một ánh đèn đầu giường, nàng nghĩ nghĩ nhấc chân đi đến sô pha. Lục Hoài Dữ dựa đầu giường lật xem văn kiện, trong tay cầm điếu thuốc đã châm được một nửa, yên lặng nhìn cô bé ra tới, lại đưa điếu thuốc đến bên miệng, hút hai hơi phun khói ra, tay nhân tiện ấn điếu thuốc cháy giở xuống gạt tàn bên cạnh.
“Lên trên giường ngủ.” Thẩm Minh Duyệt dừng một chút, ngoan ngoãn nghe theo lời người đàn ông nói, tay chân nhẹ nhàng bò lên trên giường, quy quy củ củ nằm ở một bên, chăn che đến tận trên mặt, chỉ lộ ra một đôi con ngươi trong suốt.
Giường rất lớn, nàng nho nhỏ nằm một bên, chỉ chiếm cứ không đến một phần ba cái giường, trông lại có chút đáng thương.
Lục Hoài Dữ tắt đèn đầu giường, hai người cũng không có nói chuyện, hắn dần dần ngủ say.
Thẩm Minh Duyệt nhắm mắt lại, rõ ràng thân thể rất mệt, nhưng lại không có buồn ngủ, ngửi ngửi mùi thuốc lá phiêu tán trong không khí, rồi nghe tiếng hít thở trầm ổn bên cạnh, nàng một l một chút đếm nhịp tim hắn đập rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Lục Hoài Dữ cứ theo lẽ thường 7 giờ rưỡi rời giường, đó là đồng hồ sinh lý báo thức hắn đã nhiều năm, hắn nhẹ nhàng đẩy cô bé nằm sát người hắn xuống mép giường dưới.
Tối hôm qua do ngủ say, bé gái lăn vào trong lồng ngực hắn, hai tay hai chân ôm chặt hắn, Lục Hoài Dữ đã quen ngủ một người, cho nên chưa bao giờ giữ bạn gái qua đêm, tối hôm qua quá muộn, để nàng một cô bé tự mình trở về quá nguy hiểm nên mới để nàng ở lại.
Hắn đẩy nàng ra, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại lăn lại đây, lặp lại mấy lần đều như vậy, Lục Hoài Dữ cũng mệt mỏi, tùy ý bé gái cuộn tròn trong lồng ngực hắn ngủ.
Rửa mặt xong hắn đứng cạnh mép giường mặc quần áo, nhìn bé gái trên giường còn ngủ, quấn chăn thế nào mà vẫn để lộ nửa khuôn mặt nhỏ và đầu vai trần truồng bị che kín bởi dấu hôn hắn để lại đêm qua. Tối hôm qua rõ ràng sợ hãi muốn chết, thế nhưng vẫn quật cường nâng cao chân quấn lấy eo hắn đón ý nói hùa.
Quá nghe lời mà.
Bất giác bên môi lộ ra ý cười, sau khi rời khỏi, liền nhìn thấy người chờ ở ngoài cửa – Trần Đồng Chu.
“Giúp tôi tra xem cô bé gặp khó khăn gì.” Ý tứ lời này chính là muốn giúp nàng, Trần Đồng Chu hơi hơi kinh ngạc, xem ra cô bé kia đã khơi được niềm vui trong hắn, không đơn giản nha. Thu lại biểu tình, Đồng Chu bình tĩnh trả lời, “Đã biết, giám đốc”.
Lục Hoài Dữ nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn thành một nhúm, bắt lấy vú nhỏ của nàng vuốt ve, rồi khẽ nhéo núm vú nhỏ nhô lên của nàng để phân tán lực chú ý, chờ hàng mày nàng thả lỏng thì đột nhiên thúc người một phát đâm thủng lớp màng mỏng manh kia.
“A……” …… Đau quá! Thẩm Minh Duyệt đỏ mắt, nước tụ ở hốc mắt đảo quanh lập tức rơi xuống, nhớ tới không thể chọc hắn tức giận, nhất định phải làm hắn vừa lòng, vội vàng nuốt nức nở trở vào.
Lục Hoài Dữ cũng không hề dễ chịu, nàng bỗng nhiên rút lại, các thớ thịt như sắp bấm gãy cái mệnh gậy thịt của hắn. Một tay xoa vú, một tay vân vê hoa châu giúp nàng thả lỏng, thử đẩy đưa, liền mang theo một vệt máu đỏ tươi
“Hự…… Em chặt quá.” Vú nhỏ phối với tiểu huyệt mềm mại thật tuyệt.
Giương mắt nhìn bé gái dưới thân, lông mi còn dính nước khẽ chớp. Vừa lăn lộn một hồi mệt mỏi, hiện tại ở trên người nàng chỉ cảm thấy tinh thần tốt gấp trăm lần, đem bé gái lăn qua lộn lại hưởng dụng vài lần mới thỏa mãn.
Kết thúc thì đã qua nửa đêm, đứa nhỏ dưới thân sớm đã hôn mê, nhưng tiểu huyệt mềm mại nho nhỏ vẫn còn quấn lấy hắn, hắn nhẹ rút ra tránh làm nhiễu loạn nàng, cái miệng nhỏ bật ra một tiếng khóc nức nở, lông mi run run mở bừng mắt.
Thẩm Minh Duyệt rũ lông mi âm thầm nhìn trộm vẻ mặt của hắn, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, tựa hồ là vừa lòng, nàng mới dám yên lòng. Nước mắt đã khô để lại vết trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của bé gái, lông mi rũ xuống che lấp con ngươi trộm ngó hắn, còn tưởng rằng hắn không phát hiện nàng đang nhìn lén hắn.
Mí mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, toàn thân bị hắn bắt nạt, trải rộng vệt đỏ, một bộ dáng vô cùng đáng thương chọc Lục Hoài Dữ nở nụ cười, “Anh đi tắm rửa.”
Thẩm Minh Duyệt kéo chăn bọc lấy thân thể của mình liền xuống giường, “Vậy, em đi đây.”
Lục Hoài Dữ giữ chặt tay nàng, bé gái quay đầu mở to một đôi mắt trong trẻo, con ngươi sâu thẳm nhìn hắn, đôi mắt đỏ bừng, bộ dáng ngây thơ mờ mịt thanh thuần, hoàn toàn không giống vừa rồi ở trên giường, tự mình mở rộng hai chân chờ hắn làm.
“Chẳng lẽ còn muốn nữa!” Thẩm Minh Duyệt thầm nghĩ, trừng lớn đôi mắt, thân thể run lên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng hiện lên vẻ kinh hoàng. Lục Hoài Dữ cười nhẹ, nghĩ đến đã dọa sợ nàng thì khẽ nói : “Đã khuya rồi, ngày mai rồi đi.”
Thẩm Minh Duyệt nghe vậy ngốc ngốc gật đầu một cái. Lục Hoài Dữ tắm rửa xong đi ra, đặt một cái khăn lông trên đầu xoa tóc, trên eo quấn một cái khăn tắm, trên người còn chưa lau khô nước, giọt nước dọc theo cơ bắp hoa văn cuồn cuộn chảy xuống.
Thẩm Minh Duyệt chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ, vội vàng trốn vào phòng tắm.
Khắp người chua xót, giữa hai chân ẩn ẩn đau, nhìn vào gương dùng hai ngón tay mở phía dưới ra xem, hai cánh hoa môi sưng đỏ, bắp đùi dày đặc vết máu. Chớp chớp mắt, nuốt nỗi uất ức trào dâng nghẹn trở vào, đừng khóc, không được khóc.
Tắm gội xong mặc váy vào đi ra ngoài, phòng chỉ có một giường, còn có một cái sô pha, Thẩm Minh Duyệt liếc mắt qua giường lớn một cái thấy hắn đang dựa vào đầu giường .
Trong phòng chỉ chừa một ánh đèn đầu giường, nàng nghĩ nghĩ nhấc chân đi đến sô pha. Lục Hoài Dữ dựa đầu giường lật xem văn kiện, trong tay cầm điếu thuốc đã châm được một nửa, yên lặng nhìn cô bé ra tới, lại đưa điếu thuốc đến bên miệng, hút hai hơi phun khói ra, tay nhân tiện ấn điếu thuốc cháy giở xuống gạt tàn bên cạnh.
“Lên trên giường ngủ.” Thẩm Minh Duyệt dừng một chút, ngoan ngoãn nghe theo lời người đàn ông nói, tay chân nhẹ nhàng bò lên trên giường, quy quy củ củ nằm ở một bên, chăn che đến tận trên mặt, chỉ lộ ra một đôi con ngươi trong suốt.
Giường rất lớn, nàng nho nhỏ nằm một bên, chỉ chiếm cứ không đến một phần ba cái giường, trông lại có chút đáng thương.
Lục Hoài Dữ tắt đèn đầu giường, hai người cũng không có nói chuyện, hắn dần dần ngủ say.
Thẩm Minh Duyệt nhắm mắt lại, rõ ràng thân thể rất mệt, nhưng lại không có buồn ngủ, ngửi ngửi mùi thuốc lá phiêu tán trong không khí, rồi nghe tiếng hít thở trầm ổn bên cạnh, nàng một l một chút đếm nhịp tim hắn đập rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Lục Hoài Dữ cứ theo lẽ thường 7 giờ rưỡi rời giường, đó là đồng hồ sinh lý báo thức hắn đã nhiều năm, hắn nhẹ nhàng đẩy cô bé nằm sát người hắn xuống mép giường dưới.
Tối hôm qua do ngủ say, bé gái lăn vào trong lồng ngực hắn, hai tay hai chân ôm chặt hắn, Lục Hoài Dữ đã quen ngủ một người, cho nên chưa bao giờ giữ bạn gái qua đêm, tối hôm qua quá muộn, để nàng một cô bé tự mình trở về quá nguy hiểm nên mới để nàng ở lại.
Hắn đẩy nàng ra, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại lăn lại đây, lặp lại mấy lần đều như vậy, Lục Hoài Dữ cũng mệt mỏi, tùy ý bé gái cuộn tròn trong lồng ngực hắn ngủ.
Rửa mặt xong hắn đứng cạnh mép giường mặc quần áo, nhìn bé gái trên giường còn ngủ, quấn chăn thế nào mà vẫn để lộ nửa khuôn mặt nhỏ và đầu vai trần truồng bị che kín bởi dấu hôn hắn để lại đêm qua. Tối hôm qua rõ ràng sợ hãi muốn chết, thế nhưng vẫn quật cường nâng cao chân quấn lấy eo hắn đón ý nói hùa.
Quá nghe lời mà.
Bất giác bên môi lộ ra ý cười, sau khi rời khỏi, liền nhìn thấy người chờ ở ngoài cửa – Trần Đồng Chu.
“Giúp tôi tra xem cô bé gặp khó khăn gì.” Ý tứ lời này chính là muốn giúp nàng, Trần Đồng Chu hơi hơi kinh ngạc, xem ra cô bé kia đã khơi được niềm vui trong hắn, không đơn giản nha. Thu lại biểu tình, Đồng Chu bình tĩnh trả lời, “Đã biết, giám đốc”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.