Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài (Quật Ngã Ánh Trăng)
Chương 41
Nhất Khỏa La Bặc
19/06/2020
Tươi cười ngọt ngào đến mức tâm hắn cũng phải hòa tan
Lục Hoài Dữ càng ngày càng thích đưa theo cô gái nhỏ bên người, không những đưa theo đi làm, còn đưa đến dự tiệc cùng.
Gần đay, mấy lão giám đốc ở thành phố T luôn nhìn thấy thư kí Lục dắt theo một cô gái nhỏ xinh đẹp bên người, cô gái nhỏ cũng không làm loạn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.
Lục Hoài Dữ tránh tầm mắt của người khác, đặt một tay khác trên tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cầm ngược tay nàng đặt trong tay thưởng thức, tay của cô gái nhỏ nho nhỏ mềm mại như không có xương, một bên đàm luận công việc với bọn họ.
Mọi người âm thầm phỏng đoán thân phận của cô gái nhỏ nhưng không dám mở miệng dễ dàng, đành phải đối đãi thật cẩn thận, trong lòng đều sáng tỏ, có thể đi theo bên người thư kí Lục tất nhiên là người bọn họ không thể coi khinh đắc tội.
Đưa theo bé gái bên người còn chặn được rất nhiều phiền toái, nếu một mực bị mời rượu, Lục Hoài Dữ đều nói có dẫn đứa bé đi theo, không có cách nào uống rượu.
Mấy bữa tiệc trước kia của bọn họ sẽ gọi mấy mỹ nữ tới bồi, hiện tại nào dám, thư ký Lục thể hiện thái độ rõ ràng đến như vậy .
Cơm nước xong ra về còn sớm, bầu trời mùa hè tối hơi trễ, hoa hồng phản chiếu ráng chiều đỏ, thời tiết oi bức, có gió thổi tới mới mát mẻ một ít.
Bên cạnh chính là quảng trường Thời Đại, Lục Hoài Dữ còn nhớ rõ lúc trước đã đáp ứng nàng thi xong sẽ tặng quà cho nàng.
“Duyệt Duyệt muốn quà gì?”
Thẩm Minh Duyệt suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt sáng lên, ngước mắt, lông mi nhẹ lay động , “Chú, em có thể đi xăm hình không?”
Sắc mặt Lục Hoài Dữ lập tức trầm xuống, có dấu hiệu ngầm tức giận.
Hắn không nghĩ tới đứa bé hắn nuôi dưỡng lâu nay đột nhiên lại muốn dính đến mấy thứ không tốt trong xã hội.
Không thể không nói từ trong xương cốt người đàn ông này thật sự rất bảo thủ.
Kỳ thật Thẩm Minh Duyệt đã nghĩ đến chuyện tự mình lén đi xăm và không nói cho hắn biết, nhưng sợ chú sẽ tức giận việc nàng tiền trảm hậu tấu, nàng rất rõ tính nết của hắn, hắn xem nàng thành đứa bé mà nuôi dạy, ngày thường tuy rằng dung túng nàng, nhưng chuyện hắn không thích sẽ không cho nàng làm, bày ra tư thái của người lớn như đúng rồi.
Nhưng khi ở trên giường, xé rách túi da người lớn lại hóa thân thành mãnh thú hung hãn, thỏa mãn bản thân bằng cách dùng sức lăn lộn nàng đến sắp chết.
Thẩm Minh Duyệt nhìn sắc mặt của hắn có chút e ngại, nhưng vẫn nghĩ rằng nên nói rõ một lần.
“Chú, em muốn xăm hình một chồi non.”
Gương mặt cô gái nhỏ dần dần phiếm hồng, không dám nhìn hắn.
Chồi non? Lục Hoài Dữ nhướng mày, vừa rồi cảm thấy đứa nhỏ nhà mình học hư tận trời nhưng giờ cơn tức giận thoáng chốc tiêu tán không ít.
Bị cô gái nhỏ nhét cho một viên đường, ngọt ngấy, đầu mày nhíu chặt nãy giờ lúc này mới dãn ra.
*trong truyện, “lục” cùng nghĩa với “lộc”: chồi non
Sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của nàng, khóe miệng không khống chế được kéo lên, “Bởi vì chú?”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thẩm Minh Duyệt dần dần hồng thấu, gật đầu, “Vâng.”
Cuối cùng vẫn không xăm hình thành công, bởi vì nàng muốn xăm ngay eo sát chỗ xương hông, người đàn ông làm sao có thể cho phép nàng bị người khác nhìn thấy chỗ đó.
Như ý nguyện nhận được thư thông báo trúng tuyển, lúc Thẩm Minh Duyệt đi báo danh thì Lục Hoài Dữ vẫn đang ở thành phố T xử lý một chút chuyện chưa xong, muốn ở tại nơi này thêm một đoạn thời gian, tự mình lái xe đưa nàng đi báo danh.
Cô gái nhỏ không cầm theo quá nhiều đồ, Lục Hoài Dữ xách hộ nàng, nàng theo ở phía sau ôm một cái túi nhỏ, lúc tới ký túc xá, bạn cùng phòng đều đã đến hết, còn có cả ba mẹ họ ở đây.
Lục Hoài Dữ ôn hòa có lễ cười, chào hỏi với bọn họ.
Thẩm Minh Duyệt thấy một màn như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, người khác đều là cha mẹ đưa tới trường, nàng thì không.
Kỳ thật mấy năm nay chú thật sự giống như ba ba của nàng, giúp nàng họp phụ huynh, chỗ phụ huynh ký tên cũng là hắn ký, ngay cả nhóm WeChat của chủ nhiệm cấp ba của nàng cũng có hắn tham gia, nick name là phụ huynh của Thẩm Minh Duyệt.
Nàng trước kia vẫn luôn sống rất khá, từ sau khi ba qua đời, mọi việc không tốt mới thi nhau đổ xuống, ở thời điểm tuyệt vọng nhất thì gặp được hắn, hắn nuôi nàng cưng chìu nàng, đẩy lùi mây đen che chở cho nàng.
Lục Hoài Dữ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong thì quay đầu định gọi nàng lại, đôi mắt bé gái lấp lánh, cười với hắn, cực kỳ xinh đẹp.
Tươi cười ngọt ngào đến mức tâm hắn cũng phải hòa tan.
Gần đay, mấy lão giám đốc ở thành phố T luôn nhìn thấy thư kí Lục dắt theo một cô gái nhỏ xinh đẹp bên người, cô gái nhỏ cũng không làm loạn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.
Lục Hoài Dữ tránh tầm mắt của người khác, đặt một tay khác trên tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cầm ngược tay nàng đặt trong tay thưởng thức, tay của cô gái nhỏ nho nhỏ mềm mại như không có xương, một bên đàm luận công việc với bọn họ.
Mọi người âm thầm phỏng đoán thân phận của cô gái nhỏ nhưng không dám mở miệng dễ dàng, đành phải đối đãi thật cẩn thận, trong lòng đều sáng tỏ, có thể đi theo bên người thư kí Lục tất nhiên là người bọn họ không thể coi khinh đắc tội.
Đưa theo bé gái bên người còn chặn được rất nhiều phiền toái, nếu một mực bị mời rượu, Lục Hoài Dữ đều nói có dẫn đứa bé đi theo, không có cách nào uống rượu.
Mấy bữa tiệc trước kia của bọn họ sẽ gọi mấy mỹ nữ tới bồi, hiện tại nào dám, thư ký Lục thể hiện thái độ rõ ràng đến như vậy .
Cơm nước xong ra về còn sớm, bầu trời mùa hè tối hơi trễ, hoa hồng phản chiếu ráng chiều đỏ, thời tiết oi bức, có gió thổi tới mới mát mẻ một ít.
Bên cạnh chính là quảng trường Thời Đại, Lục Hoài Dữ còn nhớ rõ lúc trước đã đáp ứng nàng thi xong sẽ tặng quà cho nàng.
“Duyệt Duyệt muốn quà gì?”
Thẩm Minh Duyệt suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt sáng lên, ngước mắt, lông mi nhẹ lay động , “Chú, em có thể đi xăm hình không?”
Sắc mặt Lục Hoài Dữ lập tức trầm xuống, có dấu hiệu ngầm tức giận.
Hắn không nghĩ tới đứa bé hắn nuôi dưỡng lâu nay đột nhiên lại muốn dính đến mấy thứ không tốt trong xã hội.
Không thể không nói từ trong xương cốt người đàn ông này thật sự rất bảo thủ.
Kỳ thật Thẩm Minh Duyệt đã nghĩ đến chuyện tự mình lén đi xăm và không nói cho hắn biết, nhưng sợ chú sẽ tức giận việc nàng tiền trảm hậu tấu, nàng rất rõ tính nết của hắn, hắn xem nàng thành đứa bé mà nuôi dạy, ngày thường tuy rằng dung túng nàng, nhưng chuyện hắn không thích sẽ không cho nàng làm, bày ra tư thái của người lớn như đúng rồi.
Nhưng khi ở trên giường, xé rách túi da người lớn lại hóa thân thành mãnh thú hung hãn, thỏa mãn bản thân bằng cách dùng sức lăn lộn nàng đến sắp chết.
Thẩm Minh Duyệt nhìn sắc mặt của hắn có chút e ngại, nhưng vẫn nghĩ rằng nên nói rõ một lần.
“Chú, em muốn xăm hình một chồi non.”
Gương mặt cô gái nhỏ dần dần phiếm hồng, không dám nhìn hắn.
Chồi non? Lục Hoài Dữ nhướng mày, vừa rồi cảm thấy đứa nhỏ nhà mình học hư tận trời nhưng giờ cơn tức giận thoáng chốc tiêu tán không ít.
Bị cô gái nhỏ nhét cho một viên đường, ngọt ngấy, đầu mày nhíu chặt nãy giờ lúc này mới dãn ra.
*trong truyện, “lục” cùng nghĩa với “lộc”: chồi non
Sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của nàng, khóe miệng không khống chế được kéo lên, “Bởi vì chú?”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thẩm Minh Duyệt dần dần hồng thấu, gật đầu, “Vâng.”
Cuối cùng vẫn không xăm hình thành công, bởi vì nàng muốn xăm ngay eo sát chỗ xương hông, người đàn ông làm sao có thể cho phép nàng bị người khác nhìn thấy chỗ đó.
Như ý nguyện nhận được thư thông báo trúng tuyển, lúc Thẩm Minh Duyệt đi báo danh thì Lục Hoài Dữ vẫn đang ở thành phố T xử lý một chút chuyện chưa xong, muốn ở tại nơi này thêm một đoạn thời gian, tự mình lái xe đưa nàng đi báo danh.
Cô gái nhỏ không cầm theo quá nhiều đồ, Lục Hoài Dữ xách hộ nàng, nàng theo ở phía sau ôm một cái túi nhỏ, lúc tới ký túc xá, bạn cùng phòng đều đã đến hết, còn có cả ba mẹ họ ở đây.
Lục Hoài Dữ ôn hòa có lễ cười, chào hỏi với bọn họ.
Thẩm Minh Duyệt thấy một màn như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, người khác đều là cha mẹ đưa tới trường, nàng thì không.
Kỳ thật mấy năm nay chú thật sự giống như ba ba của nàng, giúp nàng họp phụ huynh, chỗ phụ huynh ký tên cũng là hắn ký, ngay cả nhóm WeChat của chủ nhiệm cấp ba của nàng cũng có hắn tham gia, nick name là phụ huynh của Thẩm Minh Duyệt.
Nàng trước kia vẫn luôn sống rất khá, từ sau khi ba qua đời, mọi việc không tốt mới thi nhau đổ xuống, ở thời điểm tuyệt vọng nhất thì gặp được hắn, hắn nuôi nàng cưng chìu nàng, đẩy lùi mây đen che chở cho nàng.
Lục Hoài Dữ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong thì quay đầu định gọi nàng lại, đôi mắt bé gái lấp lánh, cười với hắn, cực kỳ xinh đẹp.
Tươi cười ngọt ngào đến mức tâm hắn cũng phải hòa tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.