Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài (Quật Ngã Ánh Trăng)

Chương 44

Nhất Khỏa La Bặc

19/06/2020

44. Nàng tựa như chim nhỏ được hắn nuôi nhốt trong lồng sắt tinh xảo

Thẩm Minh Duyệt xa chú ba tháng, mỗi khi gọi điện thoại rất muốn mở miệng hỏi hắn khi nào thì hoàn thành công tác bên kia, nhưng rốt cuộc mấy lần mở miệng đều không nói ra, nàng không muốn ảnh hưởng đến công tác của hắn, cũng không muốn khiến chú cảm thấy nàng dính người.

Thật ra vẫn có thể nhìn thấy hắn trên tin tức tivi phát, dáng ngồi trên cao nghiêm trang, mặc tây trang nghiêm cẩn, biểu tình nghiêm túc, Thẩm Minh Duyệt âm thầm ngưỡng mộ.

Trên mạng còn có người vào bình luận, “Đây là lão cán bộ soái nhất từng thấy.” Còn có mấy tin tức chụp hình hắn, hấp dẫn một đám người cuồng “daddy sugar”, sôi nổi bình luận ở dưới, cư dân mạng cũng khá thú vị.

Thẩm Minh Duyệt nhìn thấy, che miệng cười, còn gửi những tin đó cho hắn xem.

Lực chú ý của người đàn ông đặt ở mỗi từ “lão” trên đầu đề, sờ sờ cằm tra hỏi cô gái nhỏ, “Chú già lắm à?”

Lục Hoài Dữ trước kia không để ý đến tuổi của mình lắm, nhưng từ khi bên người có thêm một cô gái nhỏ non mềm hoạt bát, mà mỗi lần đi ra ngoài đều có người tưởng là con gái hắn, khiến hắn không thể không để ý về tuổi tác của mình.

Thẩm Minh Duyệt nhìn mặt chú trong màn hình, gần đây chú thật sự rất để ý đến vấn đề này, đã hỏi nàng vài lần liền.

Thẩm Minh Duyệt cười cười nói, “Chú đúng là có hơi già chút xíu.”

Người đàn ông nhíu mày lại, có suy nghĩ muốn lôi nàng lại đây đét mông.

Thẩm Minh Duyệt nhìn hắn nói lớn, “Nhưng là một chú già soái cực kỳ! Gọi là lão soái… lão soái!”

Bé gái yêu kiều ngọt ngào khen ngợi, người đàn ông nghe nàng la lớn mà cười thật lớn.

Gần đây, Thẩm Minh Duyệt thường xuyên bắt gặp chú góp mặt trong mấy tin nổi bật khi lướt weibo, tuy rằng chỉ có mỗi một bóng dáng và sườn mặt mông lung, ánh sáng thì khá mờ, ảnh chụp lại còn chụp lén, chụp không quá rõ ràng, nhưng Thẩm Minh Duyệt nhận ra, đó chính là chú, hơn nữa địa điểm là ở dưới lầu nhà chú.

Trong lòng ngực hắn ôm một người phụ nữ, khuôn mặt của người phụ nữ ngược lại rất rõ ràng, ngũ quan kiều diễm, ánh mắt mị hoặc lười biếng, thái độ thân mật tự nhiên dựa vào trước ngực hắn, tay chú đáp bên hông cô ta.

Thẩm Minh Duyệt đương nhiên biết rõ người phụ nữ này là ai, khoảng thời gian trước người này đảm nhận vai nữ chính của một bộ phim hot, mặc dù nàng rất ít xem TV nhưng cũng biết cô ta rất nổi tiếng, trên Weibo có ngàn vạn fans.

Tiêu đề của trang báo là, “Tần Sanh trong đêm khuya khoắt qua đêm với người đàn ông thần bí, tình yêu hư hư thực thực sắp được phơi bày ra ánh sáng.”

Phía dưới có sáu tấm hình minh họa, mấy tấm đầu chụp bọn họ ở cửa khách sạn, Tần Sanh đang lên xe của chú.

Đầu đề Weibo này được lăng xê bạo, nhiệt độ chỉ tăng không giảm, fans Tần Sanh ở phía dưới điên cuồng bình luận.

Ngón tay Thẩm Minh Duyệt lăn con chuột dừng lại, ngực khó chịu, giống như bị người nhéo trái tim không thở nổi.

Phóng lớn ảnh, vô luận nàng nhìn bao nhiêu lần, tấm hình này nói với nàng vô cùng rõ ràng, người đàn ông kia chính là chú.

Chú vì sao lại đưa cô ta về nhà?

Vậy bọn họ có, có ngủ chung không?

Thẩm Minh Duyệt không dám tưởng tượng cái suy đoán này, khuôn mặt nhỏ dần dần trắng bệch, trái tim đau đớn.

Rất muốn lấy di động gọi điện thoại để hỏi chú trực tiếp, nhưng nàng bỗng nhiên ý thức được, nàng có tư cách gì để hỏi hắn? Nàng là gì của hắn? Quan hệ giữa bọn họ là gì, ngay từ đầu đã không đơn thuần, cũng không công bằng.



Nàng tự mình cũng biết, nàng tựa như chim nhỏ được hắn nuôi nhốt trong lồng sắt, hắn tuy rằng dịu dàng cưng chìu nàng, nhưng lại giống như nuôi dưỡng thú cưng.

Hắn trước nay chưa từng làm rõ mối quan hệ giữa bọn họ, là nàng tự mình cho rằng mình có quyền, nghĩ có thể giả ngốc ở bên người chú thế nào cũng được hết, nhưng chuyện ở hiện tại khiến nàng hiểu rõ, nàng không thể, nàng không chịu nổi bên người chú sẽ có người phụ nữ khác.

Người phụ nữ kia dắt tay hắn, rúc vào trong lồng ngực hắn, lắng nghe hắn ôn tồn nói chuyện, còn có thể nghe được tiếng thở dốc gợi cảm khàn khàn của hắn lúc trên giường.

Tưởng tượng đến cảnh đó khiến lòng Thẩm Minh Duyệt nặng trĩu, ngay cả hít thở cũng thấy khó chịu.

Nàng trong lúc không để ý đã ngây ngốc có tình cảm với ngôi nhà đó, cho rằng đó là nhà của nàng và chú, hiện tại lại bị một người phụ nữ khác vào ở, khả năng còn ngủ với chú trên cái giường mà nàng và chú vẫn hay ngủ.

Nàng muốn nhiều lắm, nhưng lại không có tư cách muốn.

Hốc mắt Thẩm Minh Duyệt cay xè, liều mạng nhịn xuống không để nước mắt rơi xuống, nước mắt đọng càng lúc càng nhiều, giọt nước mắt lớn như hạt đậu dọc theo gương mặt rớt xuống, lộp bộp rơi trúng bàn phím.

Khiến Ngụy An An nằm giường bên cạnh sợ tới mức phải hỏi han nàng, “Duyệt Duyệt, cậu bị sao vậy ? Khóc thương tâm như vậy?”

Thẩm Minh Duyệt hít hít mũi, “Không phải, mình… Mình xem phim cảm động quá nên khóc.”

Buổi tối Thẩm Minh Duyệt nằm trên giường, dày vò di động, mở màn hình rồi lại tắt, làm vậy rất nhiều lần, xoa xoa ngực rầu rĩ, thở ra một hơi, nuốt xuống nước mắt nghẹn trong hốc mắt.

Mấy ngày nay trốn tránh không tiếp điện thoại của Lục Hoài Dữ, sợ hắn gọi điện thoại tới sẽ nói, “Chúng ta cứ như vậy kết thúc đi.”

Mọi người ở kí túc xá đều nhìn ra cảm xúc của nàng không tốt, cũng không biết nàng đã gặp phải chuyện gì để an ủi cho tốt.

Lục Hoài Dữ kỳ quái cô gái nhỏ vì sao không tiếp điện thoại của hắn, cũng không phải chỉ mỗi lúc đi học, có chút bực mình lại vừa lo lắng, đứa bé này thật sự không thể để rời khỏi người được, xem đi, hắn không quản một thời gian đã dám không tiếp điện thoại của hắn, bắt đầu phản nghịch.

Nhéo nhéo mũi, gọi điện thoại cho Lục Ninh Viễn.

Kể từ lần khai giảng hôm đó, Lục Ninh Viễn một lần nữa nhận được điện thoại của chú nhỏ nhà cậu.

“Chú nhỏ, chú tìm cháu có việc gì à?”

“Giúp chú đi xem Duyệt Duyệt, cô gái nhỏ không biết gặp chuyện gì, không chịu tiếp điện thoại của chú.”

Trong lòng Lục Ninh Viễn âm thầm thấy kỳ lạ, nữ sinh đó cũng thật lợi hại, dám không tiếp điện thoại của chú nhỏ cậu.

Sau đó mới nhớ tới mấy hôm trước trong lúc lướt Weibo thì vô tình thấy một tin nổi bật, chuyện năm đó của chú nhỏ và nữ minh tinh Tần Sanh thì cậu có nghe ba mẹ đề cập qua vài câu, cho nên biết hình ảnh mơ hồ đó là chú nhỏ nhà cậu, vậy nên chắc hẳn cô bé đó cũng đã thấy cái tin đó rồi, khó trách nàng không nhận điện thoại của chú nhỏ.

“Chuyện là, chú nhỏ, chú có biết gần đây mình đã lên đầu đề weibo không?”

“Hử?”

“Thì là chú với bạn gái cũ Tần Sanh, bị paparazzi chụp được ảnh hai ngươi ở chung với nhau đó.”

Lục Hoài Dữ mới biết được có chuyện như vậy.

Ngày đó lão tổng Uy Hải tổ chức một bữa tiệc, Tần Sanh cũng ở đó, Lục Hoài Dữ nhìn thấy thì ngạc nhiên chỉ trong chớp mắt.



Lúc sau cô ta hỏi hắn có thể đưa cô ta về nhà được không, Lục Hoài Dữ phân phó Tiểu Dương gọi một người khác tới đưa cô ta trở về.

Cô ta ngồi lên xe hắn, vẻ mặt buồn bã nhìn hắn, “Lục Hoài Dữ, đến việc đưa em về mà anh cũng không chịu?”

Lục Hoài Dữ không tỏ ý kiến, tùy ý cô ta nghĩ.

Cô ta ở cùng một tiểu khu với hắn, đã hơi say, khi đến nhà vẫn chưa được tỉnh lắm, Lục Hoài Dữ cho Tiểu Dương đỡ nàng trở về.

Tần Sanh tránh tay Tiểu Dương, bước chân lảo đảo nhào về phía hắn.

Lục Hoài Dữ phản xạ tính đưa tay ra đỡ, đuôi mắt bắt gặp chỗ tối có ánh đèn flash chợt lóe lên, hắn không để ý, hạ tay lui về sau một bước.

Tần Sanh ngẩng đầu, trong mắt mông lung phủ một tầng hơi nước, yêu mị mê người.

Âm thanh xót thương, “Lục Hoài Dữ, anh vì sao lại đối xử nhẫn tâm với em như vậy.”

Lục Hoài Dữ nhíu mày, “Tần Sanh, cô đã quên chúng ta đã sớm kết thúc rồi à.”

Cất bước đi về phía trước, cô ta đuổi theo bắt lấy áo hắn, Lục Hoài Dữ nghiêng người tránh đi.

“Lục Hoài Dữ, anh đừng đi.”

Lục Hoài Dữ đối với sự dây dưa của cô ta có chút bất đắc dĩ, hắn hiện tại chỉ nghĩ trong đầu là đến thời gian ngủ còn không đủ mà giờ còn phải nói tào lao với cô ta.

“Tần Sanh, cô làm vậy có ý gì?”

Giữa bọn họ không có gì đáng để gợi nhớ ôn chuyện, Lục Hoài Dữ chưa bao giờ là một người hoài niệm về quá khứ, huống chi đoạn tình cảm đã qua không đáng giá nhắc tới.

Tần Sanh nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, cả người phát ra hơi thở chắn người xa ngàn dặm, lập tức co rúm lại, cô cũng không biết mình làm vậy là có ý gì, cô đã nương theo cảm giác say hạ thấp lòng tự trọng.

Cô vọng tưởng hắn vẫn chưa quên được cô, rốt cuộc bọn họ đã ở bên nhau hai năm, cô thiếu chút nữa đã trở thành vợ hắn.

Chỉ đổ thừa cô lúc ấy quá hám danh vọng tiền tài, vội vàng tung tin tức ra, còn rước lấy paparazzi theo dõi chụp lén.

Bị hắn phát hiện, trực tiếp đề xuất chia tay.

Cô hiện tại đã bò lên trên, đại đa số người dân Trung Quốc biết đến cô, cô đã đạt được địa vị như mong muốn lúc trước, nhưng vị trí lúc trước có được dễ như trở bàn tay thì cô lại mất đi.

Nước mắt Tần Sanh chảy xuống, vẫn như cũ nhìn hắn, nhu nhược đáng thương động lòng người.

Hắn không hề dao động, khoanh tay đứng sừng sững ở một bên lạnh lùng nhìn cô.

Lãnh đạm cười, “Diễn đủ chưa?”

Lục Hoài Dữ bày ra vẻ mặt chán ghét cô cực kỳ, quăng lại những lời này rồi lập tức rời đi.

Tần Sanh nhìn bóng lưng hắn, lau sạch nước mắt, khoé miệng nổi lên một nụ cười khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài (Quật Ngã Ánh Trăng)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook