Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài (Quật Ngã Ánh Trăng)
Chương 54
Nhất Khỏa La Bặc
19/06/2020
54. Tiểu mỹ nhân rúc dưới háng hắn ôm gậy thịt, liếm láp hệt như mèo con
Thẩm Minh Duyệt sợ hãi duỗi tay cầm, xúc cảm nóng bỏng, mạch đập trong lòng bàn tay nàng giật giật, hắn dịch người xuống một chút, quy đầu thiếu chút nữa đụng vào miệng nàng.
Giọng Lục Hoài Dữ khàn khàn, nhẹ xoa vú nàng một hồi.
“Cục cưng của chú, mau liếm liếm nó, nó chịu không nổi nữa rồi.”
Thẩm Minh Duyệt khẽ liếm quy đầu, mặt ngoài trơn nhẵn nóng hổi, quét sạch một xíu dịch mã mắt rỉ ra vào trong miệng trước, tuy chỉ một xíu, nhưng mùi vị rất cường hãn, nồng nàn.
Tiểu mỹ nhân rúc dưới háng hắn ôm gậy thịt, liếm láp hệt như mèo con, đẹp và xấu, cứng và mềm va chạm kịch liệt, kích thích thị giác và cảm quan của hắn.
Đầu lưỡi nàng nhẹ đảo qua mã mắt và niệu đạo của hắn, dưới eo Lục Hoài Dữ tê dại một trận, đầu lưỡi nhỏ ẩm ướt mềm mại, chỉ biết mút loạn không có quy luật đã có thể khiến gậy thịt của hắn kích động không thôi, muốn lập tức nộp vũ khí đầu hàng để được bắn tinh vào miệng nhỏ của nàng.
Trước kia Lục Hoài Dữ bắt bạn tình liếm hơn một tiếng, dồn hết sức vào hai tay nắn mãi mới miễn cưỡng bắn tinh, nhưng vì sao lại cố tình không khống chế được với cô gái nhỏ, lúc trước chỉ vì giải quyết nhu cầu sinh lý, có tình dục nhưng không có tình yêu, mà hiện tại cả người và tâm đều được điền đầy.
Cô gái nhỏ cũng không cần dùng kỹ xảo cao siêu gì, cũng không cần khơi ra vẻ yêu mị quyến rũ, cứ thế ngượng ngùng ngây ngô, chỉ mỗi tiếng rên rỉ mềm mại quyến rũ đã có thể khơi dậy lửa nóng trong hắn.
Tay bao lấy bầu vú nàng vuốt ve, núm vú nho nhỏ trong lòng bàn tay nham nhám của hắn dần dần cứng lên, nhô lên cọ vào lòng bàn tay hắn, hắn nắm lại hung hăng nghiền một cái, âm thanh của nàng trở nên run rẩy.
Liếc mắt mềm như bông giận dỗi nhìn hắn một cái, không hề có lực sát thương.
Môi đỏ hơi hơi khép mở, ngậm một nửa quy đầu của hắn vào trước, chừa lại vành mũ, khoang miệng nàng ấm áp chật hẹp, đầu lưỡi nhỏ bên trong đang liếm láp kĩ càng, đưa đến từng đợt khoái cảm mất hồn tan phách.
Lục Hoài Dữ chống vào đầu giường, đong đưa eo tới trước, muốn chen hết gậy nóng vào cái miệng nhỏ của nàng, nàng bị đâm đến mức bật ra tiếng ư ư a a, khoang miệng bị côn thịt của hắn bá đạo lấp đầy, cái miệng nhỏ bị bắt mở lớn nhất có thể nhưng vẫn như cũ cảm thấy căng chật, khóe miệng ẩn ẩn đau xót vì bị xé rách.
Hắn thúc eo đi tới, bầu vú xinh xắn của nàng đứng thẳng cọ xát với đùi hắn, núm vú nhỏ cưng cứng cọ xát từng hồi từng hồi.
Dù Thẩm Minh Duyệt giữ thân gậy rồi nhưng vẫn không thể ngăn được hắn thẳng tiến, khóe mắt dần dần ửng hồng, mắt to dần dần ngưng tụ sương mù, âm thanh thấp xuống chứa tiếng nức nở.
Vốn dĩ đã mệt muốn chết, xong hắn còn uống say rồi phát điên muốn làm tình, phá nàng tỉnh giấc, bây giờ lại còn dùng sức đâm miệng nàng, gậy thịt cứ ngang ngược đưa đẩy trong miệng nàng, còn đâm tới tận cuống họng, nàng có cảm giác ghê tởm muốn nôn mửa.
Lục Hoài Dữ vừa nghe liền thấy không thích hợp, cúi đầu nhìn vẻ mặt tủi thân của cô gái nhỏ, chực khóc vì bị hắn xâm lấn, con ngươi phủ sương mù mênh mông, chỉ cần chớp mắt liền có thể rơi nước mắt, trong lòng — khẩn trương, vội vàng lui xuống, ôm nàng vào trong ngực, bình ổn lại khô nóng trong cơ thể.
Tận lực hạ thấp giọng dỗ dành nàng, “Cục cưng đừng khóc, đều do chú không tốt, có phải làm đau em rồi không?”
Nàng hít hít mũi, khóe miệng hơi hơi đau, nước mắt rơi xuống như chuỗi châu trong nháy mắt, lăn xuống dính vào ngực Lục Hoài Dữ.
Lục Hoài Dữ duỗi tay lau sạch nước mắt trên mặt nàng, bị nước mắt nàng ăn mòn đến mức trái tim cũng lên men, cơn say lập tức tan đi khi nhìn thấy nước mắt của nàng.
Cô gái nhỏ không chịu nói chuyện, nước mắt tuôn như hạt châu rơi.
Lục Hoài Dữ lại hỏi, “Duyệt Duyệt ngoan, đừng khóc, có phải do chú phá giấc ngủ của em đúng không?”
Thẩm Minh Duyệt còn đang thút tha thút thít, gật đầu, khuôn mặt nhỏ bị bàn tay to của hắn chùi đến đỏ, hắn càng dỗ nước mắt rơi càng nhiều, trong lòng cũng càng tủi thân.
Lục Hoài Dữ nằm nghiêng ôm nàng, cô gái nhỏ như được làm từ nước, nước mắt sao có thể nhiều như vậy, mới đạt được một nửa khuây khoả đã hoàn toàn bị cắt đứt, gậy thịt của hắn trướng đến phát tím, không rảnh phân bua, trong lòng chỉ nghĩ dỗ thế nào để cô gái nhỏ của hắn ngừng khóc. Khẽ vuốt lưng nàng từng cái, hôn xuống mí mắt đào hoa đẫm nước của nàng, ngón tay lau đi nước mắt trên mi nàng.
Hắn dịu dàng nói, “Chú không phá em nữa, cục cưng ngủ tiếp đi.”
Thẩm Minh Duyệt cuộn người trong lòng ngực hắn, đầu dựa vào ngực hắn, hắn yêu thương hôn đôi mắt nàng và nước mắt lăn trên gương mặt nàng.
Côn thịt cứng rắn hích hích mông nàng, cực nóng cực bỏng, khiến lòng nàng e ngại, khi cơn buồn ngủ lần nữa đánh úp lại, mí mắt sụp xuống, hắn vẫn như cũ không làm gì nữa, bàn tay ấm áp vẫn cứ nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng.
Thẩm Minh Duyệt sợ hãi duỗi tay cầm, xúc cảm nóng bỏng, mạch đập trong lòng bàn tay nàng giật giật, hắn dịch người xuống một chút, quy đầu thiếu chút nữa đụng vào miệng nàng.
Giọng Lục Hoài Dữ khàn khàn, nhẹ xoa vú nàng một hồi.
“Cục cưng của chú, mau liếm liếm nó, nó chịu không nổi nữa rồi.”
Thẩm Minh Duyệt khẽ liếm quy đầu, mặt ngoài trơn nhẵn nóng hổi, quét sạch một xíu dịch mã mắt rỉ ra vào trong miệng trước, tuy chỉ một xíu, nhưng mùi vị rất cường hãn, nồng nàn.
Tiểu mỹ nhân rúc dưới háng hắn ôm gậy thịt, liếm láp hệt như mèo con, đẹp và xấu, cứng và mềm va chạm kịch liệt, kích thích thị giác và cảm quan của hắn.
Đầu lưỡi nàng nhẹ đảo qua mã mắt và niệu đạo của hắn, dưới eo Lục Hoài Dữ tê dại một trận, đầu lưỡi nhỏ ẩm ướt mềm mại, chỉ biết mút loạn không có quy luật đã có thể khiến gậy thịt của hắn kích động không thôi, muốn lập tức nộp vũ khí đầu hàng để được bắn tinh vào miệng nhỏ của nàng.
Trước kia Lục Hoài Dữ bắt bạn tình liếm hơn một tiếng, dồn hết sức vào hai tay nắn mãi mới miễn cưỡng bắn tinh, nhưng vì sao lại cố tình không khống chế được với cô gái nhỏ, lúc trước chỉ vì giải quyết nhu cầu sinh lý, có tình dục nhưng không có tình yêu, mà hiện tại cả người và tâm đều được điền đầy.
Cô gái nhỏ cũng không cần dùng kỹ xảo cao siêu gì, cũng không cần khơi ra vẻ yêu mị quyến rũ, cứ thế ngượng ngùng ngây ngô, chỉ mỗi tiếng rên rỉ mềm mại quyến rũ đã có thể khơi dậy lửa nóng trong hắn.
Tay bao lấy bầu vú nàng vuốt ve, núm vú nho nhỏ trong lòng bàn tay nham nhám của hắn dần dần cứng lên, nhô lên cọ vào lòng bàn tay hắn, hắn nắm lại hung hăng nghiền một cái, âm thanh của nàng trở nên run rẩy.
Liếc mắt mềm như bông giận dỗi nhìn hắn một cái, không hề có lực sát thương.
Môi đỏ hơi hơi khép mở, ngậm một nửa quy đầu của hắn vào trước, chừa lại vành mũ, khoang miệng nàng ấm áp chật hẹp, đầu lưỡi nhỏ bên trong đang liếm láp kĩ càng, đưa đến từng đợt khoái cảm mất hồn tan phách.
Lục Hoài Dữ chống vào đầu giường, đong đưa eo tới trước, muốn chen hết gậy nóng vào cái miệng nhỏ của nàng, nàng bị đâm đến mức bật ra tiếng ư ư a a, khoang miệng bị côn thịt của hắn bá đạo lấp đầy, cái miệng nhỏ bị bắt mở lớn nhất có thể nhưng vẫn như cũ cảm thấy căng chật, khóe miệng ẩn ẩn đau xót vì bị xé rách.
Hắn thúc eo đi tới, bầu vú xinh xắn của nàng đứng thẳng cọ xát với đùi hắn, núm vú nhỏ cưng cứng cọ xát từng hồi từng hồi.
Dù Thẩm Minh Duyệt giữ thân gậy rồi nhưng vẫn không thể ngăn được hắn thẳng tiến, khóe mắt dần dần ửng hồng, mắt to dần dần ngưng tụ sương mù, âm thanh thấp xuống chứa tiếng nức nở.
Vốn dĩ đã mệt muốn chết, xong hắn còn uống say rồi phát điên muốn làm tình, phá nàng tỉnh giấc, bây giờ lại còn dùng sức đâm miệng nàng, gậy thịt cứ ngang ngược đưa đẩy trong miệng nàng, còn đâm tới tận cuống họng, nàng có cảm giác ghê tởm muốn nôn mửa.
Lục Hoài Dữ vừa nghe liền thấy không thích hợp, cúi đầu nhìn vẻ mặt tủi thân của cô gái nhỏ, chực khóc vì bị hắn xâm lấn, con ngươi phủ sương mù mênh mông, chỉ cần chớp mắt liền có thể rơi nước mắt, trong lòng — khẩn trương, vội vàng lui xuống, ôm nàng vào trong ngực, bình ổn lại khô nóng trong cơ thể.
Tận lực hạ thấp giọng dỗ dành nàng, “Cục cưng đừng khóc, đều do chú không tốt, có phải làm đau em rồi không?”
Nàng hít hít mũi, khóe miệng hơi hơi đau, nước mắt rơi xuống như chuỗi châu trong nháy mắt, lăn xuống dính vào ngực Lục Hoài Dữ.
Lục Hoài Dữ duỗi tay lau sạch nước mắt trên mặt nàng, bị nước mắt nàng ăn mòn đến mức trái tim cũng lên men, cơn say lập tức tan đi khi nhìn thấy nước mắt của nàng.
Cô gái nhỏ không chịu nói chuyện, nước mắt tuôn như hạt châu rơi.
Lục Hoài Dữ lại hỏi, “Duyệt Duyệt ngoan, đừng khóc, có phải do chú phá giấc ngủ của em đúng không?”
Thẩm Minh Duyệt còn đang thút tha thút thít, gật đầu, khuôn mặt nhỏ bị bàn tay to của hắn chùi đến đỏ, hắn càng dỗ nước mắt rơi càng nhiều, trong lòng cũng càng tủi thân.
Lục Hoài Dữ nằm nghiêng ôm nàng, cô gái nhỏ như được làm từ nước, nước mắt sao có thể nhiều như vậy, mới đạt được một nửa khuây khoả đã hoàn toàn bị cắt đứt, gậy thịt của hắn trướng đến phát tím, không rảnh phân bua, trong lòng chỉ nghĩ dỗ thế nào để cô gái nhỏ của hắn ngừng khóc. Khẽ vuốt lưng nàng từng cái, hôn xuống mí mắt đào hoa đẫm nước của nàng, ngón tay lau đi nước mắt trên mi nàng.
Hắn dịu dàng nói, “Chú không phá em nữa, cục cưng ngủ tiếp đi.”
Thẩm Minh Duyệt cuộn người trong lòng ngực hắn, đầu dựa vào ngực hắn, hắn yêu thương hôn đôi mắt nàng và nước mắt lăn trên gương mặt nàng.
Côn thịt cứng rắn hích hích mông nàng, cực nóng cực bỏng, khiến lòng nàng e ngại, khi cơn buồn ngủ lần nữa đánh úp lại, mí mắt sụp xuống, hắn vẫn như cũ không làm gì nữa, bàn tay ấm áp vẫn cứ nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.